Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Murasakibara Atsushi không thích Midorima Shintarou. Và người kia cũng thế.

Mọi người đều biết điều đó.

Hai người họ thường không bận tâm đến nhau về mọi thứ hoặc hoàn toàn không. Midorima theo kiểu nghiêm túc, Murasakibara lại quá thoải mái. Những cuộc cãi vã của hai bên chỉ dừng lại cho đến hết buổi tập.

Nó tiếp tục theo cách này đến khi họ không còn là thành viên trong cùng một nhóm nữa.

~

Ở trận đấu cuối cùng của mùa giải — Yosen đấu với Shuutoku, tỉ số 63 - 65 trong bốn giây cuối cùng của hiệp thứ tư, đôi chân Murasakibara, trong 4 giây đó, thuận theo lý trí không thể thua cuộc, sôi lên và hành động.

Gã đập quả bóng xuống sàn bằng tay phải - cả cơ thể to lớn 2m hơn đập Midorima xuống đất. Cả hai đều bị ngã. Không có lỗi nào ở đây.

Gã nhìn xuống Midorima và tự hỏi làm thế nào mà khoảng cách giữa họ lại trở nên lớn đến vậy. Ngày trước ở Teikou, Midorima đã gần như có thể nhìn thẳng vào mắt gã. Nhưng bây giờ, trên mặt đất, cảm giác như cậu ta còn nhỏ hơn cả Akashi.

Nhưng!!! Midorima đang nhìn đi chỗ khác, nắm lấy khuỷu tay trái của mình và thở hổn hển. Tiếp đó Takao chạy tới, trượt xuống sàn đỡ cậu.

Murasakibara đứng dậy, lùi lại một bước, chợt nhìn thấy cánh tay trái của Midorima đang lủng lẳng bên mình khi họ xếp hàng.

Cảm ơn vì trận đấu! Tất cả đều hét lên, nhưng có thứ gì đó trong lồng ngực của Murasakibara lại vặn vẹo khó chịu. Gã ghét nó.

~

Đó không phải bong gân. Chỉ là đau nhức, nhưng cử động cánh tay trái của cậu vẫn rất đau. Midorima từ chối chuyến xe về nhà, vẫy tay với Takao và các thành viên. Cậu muốn đi bộ và suy nghĩ. Chưa bao giờ tưởng tượng rằng đấu với Murasakibara sẽ khiến cậu cảm thấy...Bất lực.

So sánh về chiều cao, chiều dài của tay và chân, sức mạnh trong lối chơi của gã kể từ khi quyết định trở nên chơi nghiêm túc.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chúa đã ban cho Murasakibara tất cả những yếu tố thô sơ, căn bản của một cầu thủ chuyên nghiệp và giờ gã đang học cách sử dụng chúng, cậu thực tế hiện tại là chẳng thể đánh bại.

Tương lai thì chưa chắc...

Cậu quàng túi qua vai và cố gắng chật vật kéo khóa áo khoác của mình lên.

Bỗng từ đâu hai bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, giữ lấy áo khoác của cậu, kéo khóa lên.

Midorima nhìn lên Murasakibara và cắn môi.

Người cao hơn không nói gì.

Midorima bỏ đi.

~

Murasakibara đã nghỉ thi đấu gần ba tuần. Gã không thể không làm điều đó, không ngừng nghĩ về trận đấu cuối cùng, tuyệt vọng ấy — quả bóng rơi vào tay Midorima từ nửa sân, cái uốn cong lưng và chân của cậu ấy, cái cách mà Midorima đã đổ mồ hôi, những sợi tóc xanh mềm mại thơm tho dính vào mặt và cổ, chiếc kính trông có vẻ đắt tiền thì trượt xuống sống mũi thanh thoát. Cậu ta trông giống như một vị thần, trong một khoảnh khắc, và Murasakibara, trong cơn hoảng loạn, đã ép vị thần đó xuống đất bằng một cú ngã bắt nguồn từ tay của mình.

Kẻ huỷ hoại thần linh, gã tự nghĩ khi rê bóng và chạy vòng, đánh bóng, phòng thủ và giả vờ không để ý thấy Himuro đang nhìn chằm chằm vào mình. Gã ghét cảm giác tội lỗi của mình. Bóng rổ là một cuộc thi. Murasakibara đã thắng một cách công bằng và chính trực.

Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi và lừa dối?

~

Midorima không giỏi ngôn từ lắm. Cậu không thể ngừng nghĩ về việc Murasakibara đã đến gặp mình sau trận đấu, kéo khóa áo khoác của cậu với một cây kẹo mút màu xanh lá cây thò ra khỏi miệng, đôi mắt đảo quanh cơ thể Midorima như thể đang kiểm tra xem cậu có bị thương không. Cậu không thể ngừng nghĩ về điều đó trong suốt quãng đường về nhà.

Còn có thể nói gì? Rằng sự cạnh tranh mà cậu đang chiến đấu đã kết thúc bằng một sự đánh giá nhanh chóng? Rằng chưa bao giờ nghĩ rằng Murasakibara có thể đánh bại mình trong một trận đấu mà bản thân đã làm gần như mọi cách để giành chiến thắng? Điều đó nghe thật ngu ngốc. Thật ngu ngốc, thật trẻ con.

~

Họ gặp nhau một cách tình cờ, tại một bến xe buýt ở Tokyo. Gã nhận ra Midorima từ cách đó một dặm, với chiều cao nổi trội, mái tóc màu xanh lá và trang phục tuy thoải mái nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch của một công tử nhà giàu.

"Mido-chin." Gã gọi. Murasakibara tự hỏi liệu khuỷu tay của cậu có ổn không. Gã hoang mang tại sao mình quan tâm. Họ không cùng một đội. Gã không nên quan tâm.

Midorima quay lại. Cậu nhìn Murasakibara và gã cảm thấy có gì đó trong gã rối lên. Cảm giác thật tệ.

"Murasakibara."

"Cậu đi đâu vậy?"

"Có vấn đề gì à?"

"Mido-chin!!!" Gã phản đối, gần như rên rỉ. Khuôn mặt của Midorima càng thêm cứng lại, và cậu bước đi. Murasakibara nắm lấy cánh tay cậu trước khi Midorima có thể thoát ra khỏi tầm tay. "Mido-chin! Tay cậu ổn không?"

"Không sao." Midorima thốt lên, và Murasakibara buông ra, rụt tay lại như một đứa trẻ bị bỏng.

Sau đó Midorima đã biến mất. Murasakibara suýt bỏ lỡ chuyến tàu của mình.

~

Bác sĩ đã nói rằng nó tổn thương dây thần kinh. Chỉ là một cú véo nhỏ, một đường tê dại nhỏ chạy dọc trên đầu cánh tay trái của cậu cuối cùng rồi cũng sẽ lành lại, nhưng nó ảnh hưởng đến trận đấu của cậu, và mọi người đều có thể nhận thấy điều đó.

Seirin đè bẹp Shutoku ở tứ kết. Kuroko, sau trận đấu, chạy đến chỗ Midorima - đang nắm lấy cánh tay trái của mình và nghiến răng dưới chiếc khăn bông.

"Midorima-kun."

"Đi đi, Kuroko."

"Chuyện gì vậy?"

"Tớ nói là rời đi!"

Midorima không muốn cậu ấy thông cảm. Không muốn sự thương hại hay sự quan tâm của cậu ấy. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Midorima Shintarou muốn khóc.

~

Trên khán đài, Murasakibara cảm thấy trái tim mình lại siết chặt, đau đớn khi thấy Midorima nắm lấy khuỷu tay mình và không buông. Gã giật mình rời khỏi chỗ ngồi, ngay cả giọng của Himuro gọi sau lưng cũng không đủ ngăn gã ngừng chạy xuống cầu thang.

Bắt được Midorima trước khi cậu bước vào phòng thay đồ, gã nắm lấy áo khoác, kéo cậu vào phía hành lang trống và nhìn chằm chằm vào người kia. Đôi mắt cậu ấy mở to giật mình, và Murasakibara nghĩ rằng cậu chưa bao giờ trông đẹp như thế này, ngay cả khi Midorima đổ mồ hôi và má đỏ, cố gắng thực hiện cú ném 3 điểm bất bại mang lại chiến thắng tuyệt đối cho Shutoku trong trận đấu năm ngoái.

"Mido-chin" gã trầm giọng.

Midorima cố gắng tránh ra khỏi gã. Lần này Murasakibara không buông tha nữa.

"Đi đi!" Midorima rít lên. Murasakibara lắc đầu, vươn tay nắm lấy cái cùi chỏ lộn xộn đó.

"Mido-chin, tớ..."

"Thả ra, Atsushi!"

Gã chớp mắt trước giọng nói của Midorima. Nó yếu ớt và buồn bã, và Murasakibara quyết không buông. Đầu Midorima gục xuống. Murasakibara đứng đó, bất lực, chặn Midorima vào tường, không cho cậu ra ngoài.

"Bỏ ra."

Gã kéo cậu vào vòng tay rộng lớn, siết chặt quanh vai và eo. Bây giờ gã đã cao hơn Midorima gần một cái đầu. Thân hình lý tưởng 1m95 của dân bóng rổ chuyên nghiệp giờ lại nằm gọn trong lòng kẻ khổng lồ 2m hơn kia.

Khuôn mặt Midorima đau đớn vùi vào cổ gã và trong bóng tối của hành lang, trong sự kín đáo, ấm áp của chiếc áo khoác và thân hình rộng rãi của Murasakibara, Midorima cắn môi và nấc lên một tiếng, nhẹ nhàng.

Murasakibara không hối tiếc về việc giành chiến thắng trong trận đấu tháng trước. Gã không hối tiếc về việc cản phá cú ném có thể khiến Yosen mất vé vào bán kết. Nhưng gã rất rất hối hận vì đã làm tổn thương Midorima, rằng vết thương dường như vẫn đang làm phiền cậu ấy.

"Tớ xin lỗi, Tarou-chin" Murasakibara thì thầm, không biết phải nói gì nữa.

Cả hai ôm đủ lâu để Shutoku nhận ra Midorima mất tích. Gã buông ra, lùi lại một bước nhìn cậu bước về phía đồng đội.

~

Midorima về nhà. Cậu nghĩ về lồng ngực và bờ vai rộng của Murasakibara chặn mình vào tường, ôm lấy cậu, và ghét bản thân vì có lẽ đã cảm thấy được an ủi đôi chút bởi cách mình được bao bọc lấy.

~

Murasakibara cau có trở về Akita. Ngay cả Himuro cũng không dám nói chuyện với gã. Murasakibara quay trở lại ký túc xá, đóng cửa lại và ném mình xuống giường với lực mạnh đến mức khiến nó khẽ kêu lên, đe dọa sẽ sụp xuống dưới sức nặng của gã.

~

Cả hai đều xuất hiện để tái hợp Thế hệ Kỳ tích vào tháng một. Cánh tay của Midorima ngày càng tốt hơn. Murasakibara thở phào nhẹ nhõm, và Midorima cố gắng không thể hiện niềm vui của mình khi có thể phát ba quả 3 điểm cao đến mức ngay cả cánh tay dài của Murasakibara cũng không thể với tới. Mặt đất lại vững chắc dưới chân họ. Mọi thứ trở lại bình thường.

~

Ngoại trừ việc chúng không phải là vậy...

Midorima đã đề nghị việc nghỉ ở nhà mình cho Murasakibara, vì vậy gã không cần phải bắt một chuyến tàu đêm để trở về Akita.

Murasakibara chào hỏi gia đình Midorima một cách đàng hoàng, rũ rượi càng ít càng tốt, và giờ đi ngủ đến nhanh chóng.

Murasakibara...ngạc nhiên, mặc dù điều đó làm gã khó chịu khi Midorima đã trải hai chiếc nệm dài cho gã - đủ dài để cơ thể cao lớn của hoàn toàn nằm trên đệm. Ngoài ra còn có một tấm chăn lớn nữa.

Midorima đỏ bừng mặt khi Murasakibara nhìn mình. Và trong khoảnh khắc, họ trở lại mười bốn tuổi, tranh cãi, mặt đỏ bừng và khó chịu với nhau.

"Cậu nên ngủ đi." Midorima nói, giọng có phần căng thẳng.

"Mido-chin..." Murasakibara nói, giọng buồn ngủ như mọi khi. "Cánh tay của cậu thế nào rồi?"

"Tốt rồi."

"Còn cứng không?"

"Tớ đã nói là ổn."

"Để tớ xem nào." Murasakibara vươn cánh tay dài và nắm lấy tay trái của Midorima trong tay mình. Gã chắc chắn rằng nó vẫn còn đau và cẩn thận xoa bóp, nhìn Midorima dần mềm ra.

"...Tớ không cố ý làm Mido-chin đau" Murasakibara lầm bầm, xấu hổ "Tớ x-xin lỗi."

"Tớ biết là cậu đã không" Midorima nói. Cậu đã tháo kính ra, đang nheo mắt nhìn Murasakibara, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp nheo lại.

Murasakibara cười nhẹ.

"Điều này...Tớ cảm thấy ổn, Murasakibara."

"Tốt." Gã đáp, từ từ xoa bóp cho đến khi Midorima từ từ rút tay ra.

"Cậu biết không, Mido-chin" gã nói. Ứớc gì mình nói tốt hơn, ước gì nói chuyện với Midorima không quá khó. Họ chưa bao giờ hòa hợp với nhau. Họ rất khác biệt — Midorima làm việc rất chăm chỉ bên cạnh tài năng thiên bẩm của mình. Murasakibara thì lại có rất nhiều tài năng nên gã không cần phải làm gì nhiều để thành công trong bóng rổ. Với sự giúp đỡ của Himuro, gã đã trở nên tích cực hơn trong môn thể thao này.

"Tớ ước chúng ta sẽ...là bạn bè, và hơn thế nữa."

"Ý cậu là..." Midorima nói. Dưới ánh đèn yên tĩnh của phòng ngủ, cuộc trò chuyện có cảm giác siêu thực và an toàn. Chúng được che chắn, ẩn đi. "Chúng ta chưa bao giờ...là bạn?"

"Đúng vậy. Chúng ta nên tốt hơn, cố gắng nhiều hơn." Murasakibara lầm bầm, giấu mặt trong mái tóc màu oải hương của mình. Gã vuốt nó ra sau tai, ngước nhìn Midorima, người vẫn chưa đeo kính trở lại. "Chúng ta...Chúng ta có thể thử không? Trở thành bạn từ bây giờ?"

"Cậu muốn như vậy?"

"Mình nghĩ thế."

Họ nhìn nhau một lúc lâu. Murasakibara không khỏi mỉm cười, sau đó cười nhạo Midorima cứ vậy nheo nheo mắt nhìn hắn. Cậu ta trông như một nhân vật hoạt hình đang cố gắng nhìn xuyên qua một chiếc kính gián điệp. "Trông cậu đần ghê, Mido-chin" gã cười.

"Còn cậu trông như quả chuối màu tím vậy đó" Midorima khịt mũi, chui vào trong chăn. "Im lặng và ngủ đi."

Cả hai đều đã tắm rửa và mặc đồ ngủ thơm tho sạch sẽ. Murasakibara lăn lộn vài vòng và chợt tròn mắt sau khi nghe tiếng người kia nhỏ giọng.

"...Tớ đã rất nhớ cậu, Atsushi" Midorima thì thầm. Nó mềm mại đến nỗi Murasakibara gần như nghĩ gã đã tưởng tượng ra điều đó, cho đến khi tay gã với lên giường và bàn tay trái của Midorima nắm chặt lấy ngón tay gã. Murasakibara cảm giác bàn tay mềm mại của người kia thoải mái không thể tưởng được.

"...Tớ cũng nhớ Tarou-chin."

~

...

Họ đã hôn nhau một lần hồi cấp hai.

Cả hai xảy ra tranh cãi, sau khi những người khác đã rời đi. Đến lượt họ dọn dẹp phòng tập thể dục, hai người cãi vã, và nó đã leo thang thành một trận xô đẩy mà không có ai ở đó để ngăn cản họ. Murasakibara to cao hơn, nhưng Midorima có nhiều cơ bắp hơn, vì vậy khi Murasakibara đẩy cậu vào giá bóng rổ lớn, Midorima đã túm lấy áo gã và kéo gã theo sau.

Cả hai đã va vào rổ đựng bóng, tất cả bóng đá rơi ra cùng lúc họ ngã xuống. Murasakibara nằm đè lên trên Midorima, cẳng tay đỡ trên sàn phía hai bên cơ thể gầy hơn của Midorima. Cả hai thật sự rất sát nhau.

Hai bên nhìn nhau chằm chằm. Đều thở hổn hển, nhìn chằm chằm, hơi thở nóng rực ngay sát môi đối phương.

Murasakibara - người không thuộc kiểu có thể từ chối bất cứ điều gì mình muốn làm, đã cúi đầu và áp chặt miệng mình vào Midorima.

Cậu giật mình kinh ngạc, một tay đưa lên...Có thể đẩy Murasakibara ra, nhưng thay vào đó lại nắm chặt áo người kia.

Họ hôn lộn xộn, thiếu kinh nghiệm nhưng đầy đam mê, dù cho là không thể xác định được nguồn cơn.

"Mido-chin" Murasakibara thì thầm khi cả hai dứt ra, liếm vào môi mình, và môi Midorima, nó có vị như kẹo sữa. Họ lại hôn nhau, trong giấc mơ của gã, họ không chỉ hôn...

...

Murasakibara thức dậy trong bóng tối cùng một cơn rùng mình. Gã đổ mồ hôi, thở hổn hển, nuốt khan khi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng tối.

"Atsushi?" Giọng Midorima khàn và trầm khi ngủ. Murasakibara nuốt nước bọt một cách khó khăn. Gã chẳng bao giờ là kiểu người từ chối bản thân bất cứ điều gì mình muốn làm, vì vậy gã trèo lên giường cậu.

Theo cách Midorima đang ngồi dậy, chống một khuỷu tay. Gã xoa lên mái tóc thơm tho, nhìn chằm chằm trong bóng tối những đường nét khó thấy trên khuôn mặt Midorima. Sau một lúc, đầu ngón tay gã chạm vào đôi môi hồng ấy - nó vẫn mềm mại như những gì gã nhớ.

"...Atsushi?" Midorima hỏi, giọng cậu ấy càng trầm hơn.

Murasakibara chống dậy một chút, dùng cánh tay và bàn tay của mình để dẫn đường, nghiêng người hôn Midorima. Xuất hiện một luồng hơi thở mạnh mẽ đột ngột, nhưng Midorima không rút lui. Những âm thanh ướt át của nụ hôn dường như không thể lớn hơn nữa trong căn phòng tối tăm, sự yên tĩnh bóp nghẹt họ. Murasakibara cảm thấy mình như đang...lơ lửng.

"Cậu làm gì vậy?" Midorima hỏi khi Murasakibara lùi lại để thở.

"Tớ không biết nữa" Murasakibara thừa nhận. Gã lại gần hôn Midorima, hơi thở trở nên gấp gáp khi bàn tay Midorima chạm vào gáy gã để giữ gã lại gần. Lưỡi cả hai luồn lách vào khuôn miệng đối phương. Murasakibara cảm thấy có thứ gì đó trong lồng ngực mình nới lỏng và rơi ra, giống như một chiếc khóa đang mở.

Gã quyết định đè hẳn lên trên Midorima, đưa một tay cố định đầu cậu, tay kia xoa nhẹ eo người nằm dưới. Trong bóng tối, bên dưới lớp chăn, họ hôn nhau cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

~

Sau khi tốt nghiệp, Midorima, bằng tất cả sự can đảm, bay đến Akita để...ở lại với Murasakibara vài ngày. Đại loại là đi du lịch tại Akita.

Murasakibara chào cậu tại sân bay. Không thể nào lại không nhìn thấy gã, cao, đẹp trai và nổi bật như vậy. Midorima cảm thấy có gì đó trong lồng ngực mình nảy lên khi Murasakibara vẫy tay chào bằng một tiếng gọi ngọt ngào "Mido-chin!!! Ở đây nèeee!"

Thời tiết ở đây không lạnh, nhưng chắc chắn mát hơn Tokyo. Tim cậu cố gắng không nhảy ra ngoài khi Murasakibara luồn các ngón tay của họ lại với nhau, khi người kia nắm tay cậu. Nó...đáng báo động. Và tuyệt vời. Nhưng vẫn đáng báo động.

~

Murasakibara kể cho Midorima nghe về Akita, về ngôi trường cao trung vừa tốt nghiệp, về trường đại học mà gã sắp theo học cho tới khi họ đến suối nước nóng đã đặt phòng trước, Midorima cảm thấy thoải mái và Murasakibara rất vui vì điều đó. Họ thậm chí đang cùng nhau đi suối nước nóng và Murasakibara lần đầu tiên được nhìn rất kỹ cơ thể Midorima kể từ khi...Thực sự là kể từ khi học cấp hai.

Cậu ấy cao. Dáng người hẹp hơn Murasakibara. Đôi chân không thô, trông...khá mềm mại? , nhưng cánh tay lại rất rắn chắc. Ngực căng, bụng phẳng. Cậu ta...đẹp hơn cả Himuro, Murasakibara nghĩ. Đẹp hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi bỏ chiếc kính ra và đặt lên trên một tảng đá gần đó. Tóc cậu ướt, má thì ửng đỏ vì hơi nóng. Rất dễ thương.

"Chuyện gì vậy, Atsushi?" Midorima hỏi, và Murasakibara bối rối khi biết mình bị bắt gặp.

"Ừm, không có gì. Không có gì, Mido-chin."

Midorima nhìn gã, trông không có vẻ được thuyết phục.
Murasakibara nhìn xuống mặt nước và nghịch tay, cố gắng không xấu hổ và suýt chút nữa nhảy dựng lên khi Midorima đột nhiên ở trước mặt. Sau đó...ngồi trên đùi gã.

Murasakibara nghẹn lời, nhưng Midorima vẫn không nhúc nhích. Cậu đưa tay ôm lấy mặt Murasakibara. Tất cả những gì gã có thể làm là cố giữ nhịp thở ổn định, bởi Midorima đang ở rất gần.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đầy lo lắng áp lên môi gã. Nó chậm, cẩn thận và sợ hãi. Và Murasakibara không phải là Murasakibara nữa nếu không thuận theo bản năng. Gã vòng tay qua eo Midorima và kéo cậu vào và nụ hôn mạnh bạo hơn.

"Mido-chin~" Murasakibara rên rỉ, nắm chặt gáy cậu đòi hỏi một nụ hôn khác.

Midorima dang rộng đùi, trượt lại gần hơn. Cậu giật bắn người khi thân dưới hai người chạm vào nhau. Chiều dài của Murasakibara khá lớn và dài so với bụng cậu. Midorima tự hỏi điều gì có thể đã xảy ra hồi cấp hai, nếu hai người họ không tách nhau ra khi nghe tiếng Akashi gọi. Lúc đó, Midorima đã nằm trên mặt đất lâu hơn mức cần thiết để lấy lại hơi thở.

Bây giờ cậu không cần phải làm thế nữa, tiến lại gần hơn, hôn Atsushi, người hiếm hoi trên trái đất này khiến cậu cảm thấy mình nhỏ bé, và rùng mình khi Murasakibara nắm lấy cậu, kéo sát lại gần, đẩy người vào cậu một cách nóng nảy. Lúc nào cũng sốt ruột như vậy...

"Bình tĩnh lại nào, Atsushi" cậu nói, và Murasakibara càu nhàu vào cổ cậu. "Tớ chẳng đi đâu cả."

"Hứa đó nha."

"Tớ hứa" cậu đáp lại. Murasakibara ngước nhìn cậu. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, trước khi Midorima cúi xuống và hôn lên miệng Murasakibara, mềm mại và ngọt ngào mùi bánh kẹo.

~

Murasakibara bế Midorima trở lại căn phòng mà họ đang ở. Đùi cậu hơi run trong tay Murasakibara. Hơi thở thì gấp gáp, mặc dù đã có thời gian bình tĩnh lại. Cậu khăng khăng rằng cả hai phải trở lại phòng trước khi họ làm bất cứ điều gì khác. Murasakibara đã rên rỉ một chút, nhưng vẫn làm theo.

Bây giờ, họ đã trở lại phòng khách sạn và gã có thể bế Midorima lên giường và ngắm nhìn cậu, thực sự ngắm nhìn.

"Cậu đẹp thật đấy, Mido-chin!" gã cảm thán, cúi xuống hôn vào cần cổ trắng trẻo của Midorima. Cậu rùng mình, run rẩy dưới bàn tay của Murasakibara. "Đẹp quá đi mất."

Midorima nắm lấy gã, đẩy xuống giường và trèo lên ngồi trên hông Murasakibara, sự cương cứng của cả hai chạm vào nhau. Midorima vỗ nhẹ lên miệng Murasakibara. Gã lại rên rỉ.

"Cậu phải im lặng" Midorima thì thầm, Murasakibara gật đầu với vẻ bĩu môi, đưa tay xuống để giữ lấy hông Midorima khi người kia chống tay xuống phần đệm hai bên gã, đưa đẩy hông về phía trước. Thật dâm đãng! Cực kỳ gợi dục, và gã không thể tin rằng Midorima Shintarou lại có khả năng phóng đãng như vậy. Cậu ấy vẫn luôn nghiêm chỉnh, đúng kiểu phong thái con trai nhà giàu, cậu ấy vẫn luôn—

"Kín đáo" Himuro đã nói "Anh chỉ nghĩ Midorima-san rất kín kẽ, Atsushi. Cậu ấy có lẽ thực sự quý trọng những thứ như sự động chạm hay nhục dục, chúng có thể rất có ý nghĩa đối với cậu ấy! Đó là lý do tại sao Midorima thường không động chạm thân mật với người khác thường xuyên."

Nhưng Midorima đang ở ngay đây, ngồi trên người Murasakibara, lắc hông đưa đẩy liên tục, những ngón tay siết chặt mái tóc tím của Murasakibara một cách tuyệt vọng.

"Tốt lắm, Mido-chin" Murasakibara thì thầm, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cậu "Thêm nữa đi." Hai tay gã ôm lấy lưng Midorima, kéo cậu xuống. Midorima giật mình ngã về phía trước và vùi mặt vào cổ Murasakibara. Cậu ấy đang thở dốc. Làn da của họ ấm áp và mềm mại, cảm giác thật tuyệt khi được ở gần như vậy. Đây là điều đáng lẽ đã xảy ra, Murasakibara nghĩ. Đây là những gì đáng lẽ có thể đã xảy ra ở trường cấp hai khi họ đập vào giá bóng rổ và họ đã hôn nhau.

Murasakibara nắm lấy gáy cậu, kéo vào một nụ hôn. Midorima đặt cả trọng lượng cơ thể lên trên Murasakibara, cậu có vẻ muốn leo xuống và gã cười nhẹ, xoa tay lên lưng cậu. "Ổn mà, Tarou-chin. Cứ nằm yên như vậy đi. Với tớ cậu chẳng nặng tí nào."

Tay Midorima vuốt ve tóc và ngực Murasakibara, chạm vào rất nhẹ nhàng. Gã rất thoải mái, và cảm thấy lười biếng, vòng tay qua eo Midorima và giữ cậu ấy tại chỗ.

Hiện tại, Murasakibara chỉ muốn tận hưởng cái cách Midorima Shintarou hoàn hảo, thẳng tắp đang nằm dài trên người gã, thở dốc trong cổ họng. Nó thực sự tốt. Tốt hơn những gì gã từng nghĩ có thể xảy ra.

"Ngủ ngon nhé, Tarou-chin" gã thì thầm, đột nhiên cảm thấy một nụ hôn nhỏ trên cổ mình.

"Ngủ ngon, Atsushi."

Mỗi lần Midorima nói tên mình như vậy, giống như là một điều gì đó cực kỳ đặc biệt, cảm giác như gã đã chiến thắng vậy.

Murasakibara thích điều đó, rất nhiều.

~

Midorima cũng thích nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro