Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Khổ Tâm Với Giám Đốc

-Giám đốc có phải anh quen người hồi nãy không?

Cứ vậy những câu hỏi tới tấp hỏi hắn hắn nổi điên đập tay lên bàn quát:

-Các người làm loạn à tôi tuyển người phải hỏi ý kiến của mấy người sao?

Lũ người điếng hồn khi nghe hắn quát liền biết điều im lặng sau đó kiếm cớ rời đi hết còn lại một mình hắn cầm hồ sơ của nó lên xem, sau đó nói:

-Trúc Ly, tôi cho cô biết thế nào là biến thái.Ahahaha

Hắn cười thật to tiếng cười của hắn vang lên tòa nhà làm cho mọi người khiếp sợ.

-Tiếng con gì gào thế??? Một người thốt lên.

Vào một buổi sáng đẹp trời con đường đi làm mà nó ao ước cũng trở thành sự thật. Nó mặc bộ đồ mới vào mà tâm trạng đầy phấn khởi, trước khi đi làm mẹ nó không quên dặn dò:

-Con gái à mẹ biết là con của mẹ tuy có sắc nhưng không có tài nhưng con đừng tự ti nhé, hãy tận dụng nhan sắc của mình mà làm quen với mọi người xung quanh để được giúp đỡ đặc biệt là đồng nghiệp nam nhé. Sau đó rước về cho mẹ cậu con rể tài sắc vẹn toàn nhe.́ Con trai chủ tịch công ty thì càng tốt haha.

Nó choáng váng khi nghe được những lời vàng ngọc của mẹ nó, nó mếu: -Mẹeee

-Haha thôi được rồi đi đi.Mẹ nó mỉm cười.

Người ta nói khi tâm trạng của mình vui thì nhìn mọi thứ xung quanh mình đều vui bởi thế giờ đây mới có người tung tăng bước trên đường nhìn mọi thứ xung quanh đều màu hồng.

Nó bước trên đường mà nhìn mọi thứ xung quanh mình nó đều mỉm cười đến cả nhìn con chó đi tè mà nó thấy đây là hình ảnh đẹp.

-Này này bà thấy cái con kia không? Nhìn đẹp gái vậy mà hình như nó hơi man man nãy giờ cứ nhe răng cười không! - Một cụ già nói với người bên cạnh.

-Ừ con nhà ai tội ghê đẹp vậy mà khùng - Người ngồi kế bên đồng tình.

Nó đứng trươc công ty mà mỉm cười nhìn lại mình lần cuối nó tung tăng bước lên bậc thang vào công ty.

Rầm.

Vì quá hạnh phúc mà nó đã oanh liệt lau sàn cho công ty. Nó xấu hổ ngước lên nhìn không thấy ai vội đứng dậy phủi phủi quần áo.Bỗng một giọng nói vang lên:

-Cô rất chăm chỉ mặc dù biết công ty đã có đội lao công nhưng cô vẫn một mực lau sàn sạch bóng thật đáng khen thưởng - Hắn mỉm cười.

Nó trố mắt nhìn hắn "Cái quái gì thế này? Đây là khen hay chê thế?" nó bực dọc nhưng vẫn giở giọng nịnh hót:

-Cảm ơn giám đốc đã khen em ạ.Nếu giám đốc không ngại em mời giám đốc đi uống nước ạ

-Được cô đã mời thì tôi nhận. Uống gì nào?

Nó sướng rơn khi nghe hắn nói đồng ý. Nó nói:

-Dạ dạ em biết giám đốc dạo này căng thẳng nên em nghĩ uống trà hoa cúc là tốt nhất ạ ông cha ta nói uống gì bổ đó ( hehe bổ gì tự hiểu )

Hắn đơ mặt nhìn nó gương mặt tối sầm lại bước đi một mạch kèm theo câu nói:

-Tốt rất tốt! Đối đáp rất trôi chảy.

Nó hả hê nhìn hắn sau đó cũng bước vào công ty đến bàn nhận việc nó xém tí là xỉu khi biết tin mình sẽ xem thư ký cho hắn.

Nó đứng trước cửa phòng mà tần ngần lấy hết can đảm nó gỏ cửa.

Cốc cốc

-Vào đi!

-Chào giám đốc ạ.Nó nhe răng hết cỡ nhát ma mỉm cười.

-Ừ kia là chỗ của cô. Hắn nhìn nó rồi chỉ về góc phòng nơi có cái bàn làm việc xinh xinh.

-Dạ!

Nó bước tới bàn làm việc của mình mà tâm trạng đầy phấn khởi hết sờ cái này tới sờ cái nọ sau đó mỉm cười mà không hay biết một gương mặt gian xảo đang nhìn mình.

-Lại đây. Hắn cất giọng .

Nó bèn tiến lại chỗ hắn: - Giám đốc cần gì ạ?

-Cô ăn giúp tôi cái này! - Hắn chỉ tay về phía bát cháo nóng hổi.

-Hả? - Nó đơ mặt.

-Ăn đi! - Hắn gằn giọng.

-Giám giám đốc sao tốt với em thế không lẽ trong cháo có thuốc độc - Nó ngây thơ hỏi.

Hắn tối sầm mặt mày nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
- Không có ăn đi tại lúc nãy thấy cô té nên tôi quan tâm, ăn đi cho bổ ăn gì bổ nấy.

-Dạ dạ - Nó không hiểu gì nhưng cũng gật đầu sau đó cật lực bưng ăn chỉ trong chớp nhoáng đã xong. Nó mỉm cười:
- Cháo ngon lắm ạ rất bổ.

Hắn mỉm cười:
- Ừ tại hồi nãy cô té sấp nên tôi hơi lo bèn bảo nhà bếp nấu một bát cháo trứng tới hơn năm quả cơ đấy. Sao? Bổ lắm phải không?

Sặc

Nó nghiến răng nhìn cái mặt tươi cười trước mắt "Má ăn gì bổ nấy tên khốn này" nó muốn tán vào mặt của cái tên trước mặt nhưng lại thôi bèn gằn giọng:

-Cảm ơn giám đốc quan tâm em em xin phép về chỗ làm.

-Ừ - Hắn nhìn mặt nó lúc xám lúc đỏ mà thoả mãn mỉm cười.

Nhìn cái chồng giấy trên bàn mà nó há hốc mồm như con cá chờ ăn, ngước mắt lên thì thấy gương mặt đang cười tươi của hắn mà nó muốn thổ huyết lấy lại bình tĩnh nó hỏi:

-Giám đốc đây là...?

-Cô lựa ra sắp xếp theo từng chu kì rồi sau đó báo cáo kết quả tổng hợp cho tôi, sau đó quét dọn lại phòng sạch sẽ rồi sẵn pha cho tôi ly cà phê ít sữa không đường - Hắn nhẹ nhàng nói.

Sặc

Nhìn hắn quay về chỗ mà nó tức muốn cầm con dao đâm vào cặp mông đang lúc lắc theo từng bước di chuyển của hắn. Nó uể oải cầm từng sấp giấy lên mà xem vừa xem vừa mếu.

Dọn dẹp đống giấy tờ rồi báo cáo kết quả xong nó rầu rĩ cầm cây chổi quét dọn lại phòng đâu đó xong xuôi nó bước ra khỏi phòng sau đó quay lại trên tay cầm tách cà phê tiến lại chỗ hắn nó thầm ai oán sao hôm nay không mang theo ít thuốc xổ nếu có chắc nó sẽ cho hắn du lịch trong toilet 3 ngày rồi!

-Giám đốc dùng cà phê.Nó ráng gặng ra nụ cười.

Nhìn nụ cười của nó mặt hắn bỗng hơi đanh lại nhìn nó rồi nhìn tách cà phê rồi lại nhìn nó hắn bèn hỏi:

-Cô không bỏ gì vào cà phê đấy chứ?

Nó ngạc nhiên nhìn hắn "Wao sao tên này biết hay thê?́ Tiếc là ta hôm nay không có đem thuốc xổ thật là thất lễ đã phụ lòng của ngươi.Nó ủ rủ lắc lắc đầu:

-Dạ không.

Hắn hơi nghi ngờ nhưng nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nó hắn cũng an tâm sau đó cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi nói:

-Cũng sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, cô nghỉ đi.

Nghe hắn nói nó mừng rỡ "Wao cái tên này thật ra cũng tốt nhỉ. Sợ mình mệt nên cho nghỉ sớm". Đang nghĩ tốt về hắn nhưng bỗng phút chồc tiêu tàn khi nghe vế sau lời hắn.

-Xuống ăn cơm nhanh rồi bưng cơm lên cho tôi à nhớ mua dùm tôi thêm ly trà sữa ở quán Gong Cha ở đầu đường.

Nó trợn mắt nhìn hắn "What? Nó là thư ký chứ đâu phải con ở đợ?". Nó bèn phản bác:

-Giám đốc hình như hồi sáng lúc nhận hợp đồng làm việc em không thấy những việc anh vừa nói có trong đó.

Hắn trừng mắt nhìn nó, nó hơi run sợ nhưng vẫn cố nói thêm:
- Em chỉ làm theo nhửng việc trong hợp đồng.

-Xem như làm thêm đi rồi tôi sẽ thưởng.Hắn nói.

Đang bừng bừng ý chí phản động nhưng nghe tới thưởng nó bèn tươi cười:
- Dạ dạ được ạ!

Nói xong nó bèn chạy bắn khói ra khỏi phòng bỏ lại gương mặt đang cười của hắn.

Mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại nhưng nhìn hắn vừa ăn cơm vừa hút trà sữa sột sột mà nó muốn mắc cười. Ai đời nhìn hắn lịch lãm vậy té ra lại teen gớm ghiền trà sữa mới chịu.

Đợi hắn ăn uống no say nó bèn tươi cười nói:

-Giám đốc lúc nãy nói sẽ thưởng cho em không biết anh có còn nhớ không?

-Nhớ chứ.Hắn gật đầu mỉm cười.

Nghe hắn nói mà nó mừng rỡ hai mắt loé sáng như đèn pha nói:

-Vậy anh thưởng gì cho tôi thế?

-À lúc nãy tôi tính nhờ cô giải quyết đống tài liệu này nhưng nhìn nhiều quá nên tôi đã san ra phân nữa giúp cô! Đó là phần thưởng của tôi dành cho cô - Hắn vui vẻ cầm phân nửa xấp tài liệu đưa nó.

Vãi Cả Làng!

Nó muốn dọng một chõ vào cái mặt của hắn. " Làm người ta chạy bán sống bán chết mua đồ cho mi tưởng đâu sẽ thưởng to ai dè" - Nó sùng máu nhưng cố nhẫn nhịn ôm tài liệu không trả lời hậm hực quay về chỗ ngồi.

Giải quyết đống tài liệu xong cũng là giờ tan ca. Nó rầu rĩ dọn dẹp bàn làm việc xong sau đó bước đi về, ngày đầu đi làm mà toàn bị chơi khăm đã vậy còn như con ở thật đúng là xuất trận thảm bại mà!

Đang bước ra khỏi phòng nghe tiếng bước chân đằng sau nó quay lại thì thấy một thân thể cường tráng đang được bó sát bởi áo sơ mi cà vạt đắt tiền bước tới. Kẻ đó không ai khác ngoài cái tên chủ khốn nạn của nó : Nguyễn Quốc Phong!

Thấy vẻ mặt uất hận của nó hắn mỉm cười:
-Xong việc rồi à!.

Nó hờ hững đáp :
-Vâng ạ tạm biệt! Rồi bỏ đi mặc kệ gương mặt ám khí của hắn.

Nó bước vào phòng mà uể oải nằm trên giường ngả đầu xuống gối mềm mà nó chỉ muốn ngủ nhưng nghĩ lại việc hồi sáng mà nó tức giận, nó càng nghĩ càng tức, tức quá không biết làm gì nó bèn quyết định ngủ cho lành mai rồi tính =.="

Đang lim dim dần dần hoà vào mộng đẹp thì nó lại bị cái tiếng chuông điện thoại kéo về hiện tại. Nó bực dọc mắng nhiết đêm hôn khuya khắt như vầy ai mà ăn no rảnh rỗi không gì làm hay sao mà lại gọi điện cho mình làm phá hết mộng đẹp của người ta à! Nó thật sự không muốn nghe nhưng tiếng chuông cứ vọng lên mãi bực dọc nó cầm điện thoại lên xem là ai nhìn thấy màn hình hai chữ "Giang Ú" mà nó chớp mắt không thôi. Ôi cái con khinh bạn trọng sắc làm cái giống gì mà giờ này gọi điện, nó bắt máy:

-Nghe nè mày, có gì không mà đêm hôm khuya khắt gọi tao vậy?

Huhuhu Ly ơi tao không muốn sống nữa - tiếng con Giang bù lu bù loa trong điện thoại làm nó rùng mình.

-Chuyện gì vậy? Mày nói rõ cho tao nghe coi?

Tiếng khóc bên kia giảm nức nở lại có chút oán giận nói "Chuyện là thế này. Mấy hôm trước tao có gặp con Thùy hoa khôi lớp mình á mày nhớ không?"

-À cái con hot girl nhà giàu á hả- nó hỏi

Ừ! Tao với nó cùng đi uống nước nó tâm sự với tao là có thầm yêu một người nhưng̀ người đó đã có người yêu, mà người đó nó cũng quen. Tao thấy nó rất sa sút buồn rầu

-Rồi sao?

Tao mới khuyên nó là mày đừng có buồn phải có can đảm tranh giành tình yêu cho mình, tao nói nó cố giành được người mình yêu cuối cùng sau khi nghe tao khuyên răn nó cũng đi giành lại tình yêu cho mình và giờ nó rất hạnh phúc

-Rồi sao đừng nói mày ghen tị với nó rồi buồn nha?- Nó ngáp ngủ hỏi.

Híc híc nhưng mà mày biết con Thùy nó yêu ai không? Chính là thẳng Tỷ người yêu của tao!

Rẹt rẹt rẹt

Nó muốn cười khi nghe được câu chuyện của con nhỏ bạn. Thiệt là ai đời có ai ngu đi xúi tình địch cướp người yêu của mình không? Nhưng do thấy con nhỏ đang đau khổ vì tình nên nó cũng ráng bù lu bù loa với nhỏ gần cả tiếng đồng hồ, kết quả là sau khi cúp máy nó nhìn điện thoại mới biết là đã 4g sáng, nó rầu rĩ chùm lại chăn ngủ tiếp.

Sáng ngày hôm sau nó thức dậy với cặp mắt gấu trúc, ủ rũ bước vào phòng làm việc, nó lo sắp xếp lại sấp tài liệu trên bàn của hắn. Sau đó lại dọn dẹp quét dọn đống rác, cuối cùng là cầm khăn lau lại bàn nó cứ lau lau lau hăng say lau đến nỗi nó lăn ra bàn của giám đốc ngủ luôn.

Ghế da mát rượi mặt bàn bóng loáng làm nó ngủ ngon cực kì, mơ mơ màng màng không biết bao lâu nó mới thức dậy vươn vai mở mắt nó thấy thật là sảng khoái, nó lười biếng ngáp dài thì nghe sau lưng có tiếng nói vọng tới.

-Cô ngủ thêm xíu nữa đi- Hắn mỉm cười.

Nó hết hồn khi nghe hắn nói sau đó trạng thái chuyển sang cảm động. Ôi! Cái tên này kêu mình ngủ thêm nữa đi thật là khó tin chắc do mình mới ngủ nên hắn không la, đã vậy thì mình càng phải làm phách- Nó mỉm cười:
------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: