Chương 7 Phần 3
Nhìn Thẩm Thanh Thu nghi hoặc xoay người, lần này Lạc Băng Hà thiếu chút nữa thì thổ huyết đi, hạ thân phía trước bên trong sư tôn không làm hắn thất vọng, ẩm ướt sát thân lại có chút cảm giác trong suốt như ẩn như hiện, có thể đẹp tới sát người diệt cảnh, nhân sinh thực sự quá rực rỡ rồi.
" Ngươi là quá mệt mỏi sao?"
" Không, đệ tử không có"
" Ừ."
Thẩm Thanh Thu cũng không có ngó ngàng tới hắn nữa, đi lấy trà cùng rượu dược quay lưng đối diện Lạc Băng Hà, lúc này mới để Lạc Băng Hà buông thả khẩu khí, sau đó y dùng hết ý chí của mình lắng lại những suy nghĩ đầy phức tạp.
" Sư tôn, đệ tử muốn giúp người khơi thông linh lực"
" Được"
" Thật sao?"
" Đệ tử muốn hỏi vết tích trên tay người là ?"
" Tay?"
Nghe tới vấn đề này Thẩm Thanh Thu mới quay đầu nhìn hắn, hai mắt thần này thật giống hỏi Lạc Băng Hà ngươi thật sự không biết vết tích này?
" Việc này"
Lạc Băng Hà Lạc Băng Hà chỉ vào làn da trên cánh tay sư tôn nhìn có chút khác màu , hơn nữa làn da khác màu này lại đúng chuẩn một vòng , dường như là bị cắt qua rồi ghép lại, nhưng tay chân của người không thể nào mất đi rồi hợp lại, Lạc Băng Hà giả vờ nhìn xuống hai chân Thẩm Thanh Thu, hắn phát hiện hai chân cũng không có vết tích giống nhau.
Thẩm Thanh Thu thu lại vẻ cười gằn, nhìn Lạc Băng Hà nở nụ cười lạnh lùng.
" Sư tôn, đệ tử có phải là không nên hỏi?" Lạc Băng Hà tâm đều lạnh, tại sao lại lại cười như vậy với hắn?
"........ Không có gì, sau này ngươi sẽ biết".y cũng không có trả lời câu hỏi của hắn.
" Sư tôn, xin thứ lỗi"
Thẩm Thanh Thu nghe lời xin lỗi này, không phải là nghe nhầm? là ta quá ngu xuẩn? Thẩm Thanh Thu không thể nói như thế, trong tâm y rõ ràng lòng dạ của mình không lớn đến nỗi có thể dám đối với thủ phạm bày tỏ loại chuyện này.
"............ ngươi biết tên bán ta như thế nào không?" Thẩm Thanh Thu đột nhiên hỏi Lạc Băng Hà
" Đệ tử không biết"
Nghe câu trả lời của hắn, Thẩm Thanh Thu đưa tay ra thật giống muốn nói với hắn cái gì đó
" Đem một ít bạc trắng là tốt rồi"
Ngay lập tức hắn liền hiểu được rất rõ ràng hành động cùng lời nói của sư tôn, Lạc Băng Hà bỗng nhiên nhớ tới sư tôn từng nói y không có mẫu thân, chỉ là hắn không nghĩ tới hồi nhỏ sư tôn sống thế nào.
" Thuở nhỏ ta thường nghe loại đối thoại này, ta rất ghét những tên kia, ta vui vẻ đối tốt với người kia nhưng ta vô cùng cực đoan, có người phản bội, đối với ta không tốt, ta liền hận không thể giết hắn"
Thẩm Thanh Thu rất bình tĩnh nói ra thân thế của chính mình.
" Ta cũng rất đố kị cuộc sống của người kia tốt hơn ta, chỉ cảm thấy dựa vào chuyện gì bọn họ muốn được nhiều hơn thế, còn ta cần phải trải qua loại tháng ngày này"
Hắn cầm lấy khăn bông vải sớm chuẩn bị tốt lau mặt, Lạc Băng Hà trông thấy viền mắt sư tôn có chút hồng.
" Ta đã giết quá nhiều người, cũng làm qua nhiều chuyện lắm sai lầm, sau này ta đem nhân sinh mình toàn bộ huỷ hoại,người duy nhất đối tốt với ta cũng vì ta mà chết". Thẩm Thanh Thu chậm rãi nhớ lại từng hồi kí ức, kí ức vẫn như mới , phảng phất như những vết đau trên người.
" Việc ta làm, để người nào đó hận ta, hận triệt để, hắn phát thệ muốn song lần phụng hoàn, nhưng mà cũng chính tay ta tạo thành, ta đến cuối cùng cuối cùng một khắc mới biết hối hận"
Lạc Băng Hà là lần đầu tiên nghe sư tôn tỉ mỉ miêu tả lại quá khứ của chính mình, hắn không biết vì sao đối với hồi ức này có cảm giác rất quen như đã từng trải qua, hắn không lên tiếng nhưng cũng bởi vì nghe loại truyện này nên trong tâm có một cỗ nhàn nhạt áy náy.
" Các ngươi đều nói ta là người tốt nếu là như vậy ta không tàn ác sao?"
" Sư tôn, đối với đệ tử mà nói..."
" Ta đời này chỉ hy vọng chính mình thật có thể làm một chuyện, nhưng là rốt cuộc cũng không phải như vậy"
" Lạc Băng Hà, ta hỏi ngươi"
".... Vâng.""
"Ngươi cảm thấy đời này ta đợi ngươi không tốt sao?"
" Không có"
Có lẽ là bởi vì hắn trả lời quá mức khẳng định, Thẩm Thanh Thu nghe xong liền xoay người nhìn Lạc Băng Hà, lần này Lạc Băng Hà xác định sư tôn thật sự đang khóc, mặc dù thanh âm không có trở nên khàn khàn, nhưng hai mắt ướt hồng.
"..... Không đáng nói sự tình này với ngươi"
Thẩm Thanh Thu đứng dậy muốn cầm lấy quần áo của mình, chỉ là Lạc Băng Hà nhanh tay giúp y cầm quần áo cúng giúp y bọc vào, y mặc áo trong liền nhét vào bên trong khốm, trực tiếp tiếp lấy quần quần trong tay Lạc Băng Hà mặc vào.
Bởi vì vừa mới nói về vần đề khá nặng nền ngượng ngùng mới đầu đều biến mất, Lạc Băng Hà cũng không cách nào suy nghĩ quá mức về chuyện tình này, hắn bây giờ bây giờ chỉ biết là sư tôn toàn thân đều thương người, dù vậy sư tôn vẫn muốn muốn thử bù đắp những sai lầm trước đây.
" Sư tôn đệ tử bây giờ rất vui vẻ"
" Sau này ngươi sẽ hận ta"
" Sẽ không"
" Ngươi sẽ"
Một hồi Thẩm Thanh Thu cảm giác được mình bị Lạc Băng Hà nhẹ nhàng ôm lấy, tâm tình rất tệ cũng cảm thấy mâu thuẫn, hắn sợ Lạc Băng Hà hận hắn, nhưng cũng không hy vọng Lạc Băng Hà vui vẻ, y thà bọn hắn không có bất kỳ hệ cũng không muốn thấy bất kì sự việc gì.
Nhưng mà đời này vẫn đụng phải, coi như mình thử không để Lạc Băng Hà chán ghét mình, nhưng cũng không muốn làm Lạc Băng Hà quá vui vẻ, vừa nghĩ tới sau khi y phải chọn đem Lạc Băng Hà đẩy xuống vực sâu, Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy vẫn nên để hắn hận mình không phải là tốt hơn sao?
" Ngươi vẫn hận ta quên đi" Thanh âm này trở nên thống khổ, y thà bị hận cũng không muốn xuống như vậy.
" Ta không có"
Ngươi có biết đây là ngươi vẫn đang dằn vặt ta sao? Lạc Băng Hà
_ Tiếp tục chờ_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro