Chương 4
Cô vội vàng chạy tới bệnh viện . Trong phòng bệnh , anh ngơ ngẩn nhìn chân của mình không nhúc nhích được .
" Tổng giám đốc , anh không sao rồi ! Anh biết không , phu nhân rất lo lắng cho anh . Anh hôn mê hai ngày phu nhân liền ở bên anh hai ngày !"
" Đừng nói nữa ! Kêu bác sĩ qua đây , anh nữa . Chút phu nhân tới hãy giúp tôi một việc " anh như người mất hồn nói .
Khoảng 20 phút , cô vui vẻ chạy tới bệnh viện . Cô muốn nói anh biết là cô yêu anh .
" Anh ấy đâu !"
" phu nhân ! " thư kí chặn cô ngoài cửa .
" Này ! Anh làm gì vậy ? Tránh ra !" Cô vừa nói vừa đẩy anh thư kí . Kì quái ! Sao lại chặn cô .
" Cô là ai ? " tiếng nói quen thuộc lẫn xa lạ vang lên .
" Em ... em là vợ anh ! "
" Cô nói gì ? Tôi không quen cô ! Mời cô đi ra đừng ồn ào trước phòng tôi "
" Phu nhân , tổng giám đốc bị chứng thương ở não ! Vì thế ... hay là ... hay là cô về đi " thư kí khép nép chặn trước mặt cô nói .
" Anh nói nhiều với cô ấy làm gì ? Kêu bảo vệ đuổi cô ấy đi đi . Đừng để tôi gặp lại cô ấy nữa " anh vừa dứt lời , thư kí liền đẩy anh vào phòng bệnh , đóng sập cửa lại . Mặt cô không có giọt máu , bước đi nặng nề ra ngoài bệnh viện . Anh không nhớ cô rồi , không nhớ gì cả ... giờ cô phải làm gì đây ...
Trước cổng bệnh viện có một cô gái cô độc , lặng lẽ . Còn trên phòng bệnh , người đàn ông ngồi trên xe lăn cô đơn nhìn cô bước đi, từng bước từng bước , bước ra khỏi cuộc sống của anh ...
----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro