EP - 54 Mùa Đông Đầu Tiên
Bất kể là có tổ chức hôn lễ hay không, hai người cũng đã sớm lĩnh chứng, hôn nhân cũng đã thành thật, lúc bắt đầu nghiêm túc Wonwoo có chút sợ hãi nhưng từng ngày qua đi anh phát hiện Kim Mingyu đã giúp anh có đủ cảm giác an toàn.
Sắp đến kì nghỉ đông, trong khoa nhận thêm kha khá bác sĩ mới, Wonwoo không còn bận rộn như lúc trước nữa, bây giờ đổi sang Mingyu tăng ca buổi tối.
Hôm nay là ngày thứ ba liên tiếp Mingyu gọi điện báo tối muộn mới về, Wonwoo gọi taxi trực tiếp đi tới tòa nhà công ty hắn.
Lúc đến nơi đã là gần 7 giờ, nhân viên công ty đã tan làm nhiều, Wonwoo đi vào đại sảnh như lần trước, đây là lần thứ hai anh đến đây.
Wonwoo do dự gọi điện thoại cho Mingyu, không có cách nào, anh hoàn toàn không biết chỗ nào mới là văn phòng tổng tài.
"Alo?" Wonwoo bắt máy, "Em về đến nhà chưa?"
Wonwoo ngập ngừng mở miệng, "Em ở dưới tầng công ty anh..."
Kim Mingyu: "?????"
Cúp điện thoại, Mingyu không kịp với áo khoác đã ra ngoài, thư kí nhìn thấy bộ dạng này của hắn còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì, "Kim tổng? Ngài muốn tan làm sao?"
Mingyu ấn thang máy, phất tay với cô, "Không, cô tan làm trước đi, không còn chuyện gì cần cô nữa, những văn kiện cần tôi kí tên cứ để lên bàn làm việc là được."
Vivian hoang mang, lần đầu tiên nhìn thấy Kim tổng ít nói ít cười nhà mình có trạng thái này... Kích động?
Hình tượng của Mingyu ở công ty chính là âm tình bất định, không nhằm cụ thể vào ai nhưng cả ngày bực bội, rất không thích những chuyện rắc rối lằng nhằng.
Một ngày làm tám tiếng thì chỉ làm sáu tiếng, văn kiện nào rắc rối quá tự động ném sang bàn Lee SeokMin.
Nhưng mà tình trạng này dần dần đã chuyển biến tốt đẹp, trong công ty không có chuyện gì xấu xảy ra, ngược lại, bởi vì hắn lên hình một tập bản tin tài chính kinh tế nên hình ảnh xây dựng với bên ngoài càng thêm ổn định.
Mingyu biến thành một bá đạo tổng tài chất lượng cao có tiếng ở thành phố A.
Các cô gái ở thành phố A rất muốn gả cho hắn, nhưng trong tổ bát quái truyền tin đồn về việc Kim Mingyu đã có bạn đời, các cô lại đồng loạt nản lòng.
Một tấm ảnh của Mingyu được công khai, chính là lúc gặp sự cố trên máy bay.
Quân nhân ca ca chẳng những là đàn ông chất lượng cao, bối cảnh còn là nhị thiếu của Đằng Phi, từng phục vụ trong quân ngũ, sự cố trên máy bay cũng đã chứng minh nhân phẩm của hắn cũng rất tốt.
Thậm chí còn có một câu chuyện xưa về người bạn đời là đồng tính.
Lúc nhìn thấy Mingyu nắm tay Wonwoo đi ra khỏi thang máy, Vivian làm rơi mất cái mặt nạ bình tĩnh thường ngày, mắt trợn to, biểu cảm hoảng sợ.
Hình như đây là lần đầu cô được nhìn thấy tổng tài phu nhân trong truyền thuyết.
Lúc hai người đi đến gần cô mới lắp bắp chào một tiếng Kim tổng, lúc mắt đối mắt với Womwoo, đối phương cũng gật đầu với cô một cái.
Vivian ôm tim nhìn hai người đi vào văn phòng, trái tim hủ nữ bị châm ngòi rồi!
Bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
So với phụ nữ, cô cảm thấy vị trước mặt này càng hợp với Kim tổng hơn.
Quá hoàn mỹ!
Đây là lần đầu tiên Wonwoo tới văn phòng của Kim Mingyu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thư ký của Mingyu. Sau khi đóng cửa lại, anh không nhịn được, nói chua loét: "Thư ký tỷ tỷ xinh đẹp nhỉ?"
Khóe miệng Mingyu co rút, đè người kia lên cửa, "Sao vậy? Ghen à?"
"Em không thể ghen sao?" Wonwoo chỉnh lại cà vạt cho hắn, tiện thể kéo kéo mấy cái, "Dám đứng núi này trông núi nọ em sẽ xử chết anh, biết chưa?"
Mingyu bật cười, cúi đầu hôn Wonwoo một cái, "Anh chỉ cần một mình em thôi."
"Thôi đi, anh lúc nào cũng vậy..." Wonwoo đảo mắt nhìn một lượt văn phòng, đẩy hắn ra, "Không phải là cần tăng ca sao? Mau làm việc!"
Nói đến công việc, Mingyu ỉu xìu, nhìn Wonwoo đi qua đi lại xem xét, hắn vẫn nhắm mắt làm cái đuôi đi theo.
"Bên này là phòng nghỉ ngơi, có muốn vào xem một chút không?"
Wonwoo đẩy cửa ra, quay đầu nhìn ánh mắt không có ý tốt của Mingyu, lại đóng lại, "Đừng cho là em không biết anh đang nghĩ cái gì!" Sau đó Wonwoo đẩy đối phương ra chỗ bàn làm việc, "Mau làm việc đi, làm xong chúng ta còn về nhà, hôm nay thời tiết không tốt, có thể sẽ có tuyết rơi đó."
Kim Mingyu bất đắc dĩ ngồi xuống làm việc, nhìn một xấp văn kiện trên bàn, trong lòng hậm hực.
"Mai em có đi làm không?" Mingyu hỏi, lo lắng Wonwoo ở đây với mình sẽ nghỉ ngơi không đủ.
"Mai có ca đêm, gần đây trong khoa có thêm người rồi, ngày mai kiểm tra phòng cũng không cần em nữa nên em tới đây với anh." Wonwoo cầm cái ống đựng bút lên chơi, tò mò nhìn mấy tờ tạp chí trên bàn.
"Lại là ca đêm!" Mingyu không thích nhất chính là Wonwoo trực ca đêm.
"Có gì mà lại? Bây giờ cơ bản một tuần em có một ca đêm mà." Wonwoo nhìn hắn ký tên, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực khi kết hôn với một tổng tài, "Oa, một chữ ký này có phải là có giá nghìn triệu không?"
Mingyu bật cười, "Đúng vậy. Thế nào? Có còn sợ chồng em mạnh miệng, mua không nổi một cửa hàng bánh kem nữa không?"
"Anh còn dám nói! Nói tới là thấy bực!" Wonwoo đập bàn, "Lừa em chơi vui lắm phải không? Nhìn bộ dạng ngây thơ không hiểu sự đời của em rồi cười thầm trong lòng đúng không?!"
Jeon Wonwoo: "....."
"Nào có vụng trộm cười đâu, lúc ấy anh nói thật nhưng em nhất định không tin!"
"Đệt!" Wonwoo trợn mắt, "Anh cho em vào một cái văn phòng công ty nhỏ, bảo em tin thế nào được?!"
Kim Kingyu thích nhất chính là bộ dạng ngây thơ đáng yêu này của Wonwoo, "Bảo bối, em biết lợi nhuận của cái công ty nhỏ của SeokMin bao nhiêu không? Mười cửa hàng bánh kem cũng mua đủ cho em."
Wonwoo hoài nghi nhìn hắn, "Lee SeokMin có tiền như vậy?" Hình như anh chưa bao giờ nghe JiSoo nói về gia cảnh nhà Lee SeokMin
"Em nghĩ xem, lúc anh còn ở trong quân đội thì người ta đã công thành danh toại rồi." Đối với thành công của Lee SeokMin, hắn hoàn toàn chẳng có gì kinh ngạc.
"Vậy anh cũng rất giỏi."
"Đương nhiên, em đừng quên anh còn là người của quân đội." Mingyu đá lông nheo, "Một năm cũng được nhận không ít tiền, xuất ngũ cũng có một khoản để dành không nhỏ, không đi tìm Lee SeokMin chơi thì anh ở lại trong quân, cả ngày ăn rồi ngủ."
Jeon Wonwoo: "...." Thiếu chút nữa anh đã mất, người này còn là một người lính.
Nửa giờ sau, lực chú ý của Mingyu mới miễn cường rời khỏi Wonwoo, tiếp tục tập trung vào công việc. Wonwoo sợ quấy rầy hắn nên đi vào khu nghỉ ngơi cách đó không xa, văn phòng này của Mingyucó đầy đủ mọi thứ, có máy pha cà phê, trong tủ lạnh cũng có đồ ăn và trái cây.
Wonwoo nhìn một hồi, lấy ra một cái hộp cơm còn dư lại, vừa nhìn là biết Mingyy ăn không hết, nhưng lại không vứt đi.
Tuy Mingyu không kén ăn nhưng Wonwoo vẫn nhìn ra được hắn không thích ăn măng, trong hộp còn lại một ít măng.
Buổi trưa Wonwoo ăn không nhiều, nhìn người nào đó đang miệt mài xem văn kiện, anh quyết định cầm hộp cơm bỏ vào lò vi sóng.
Có thể là do quá tập trung nên Mingyu không nghe thấy âm thanh lạ, cho đến khi Wonwoo ăn được một nửa hắn mới nhíu mày đứng lên.
"Sao lại ăn cái đó? Chúng ta về nhà đi."
Trong miệng Wonwoo đang nhai một miếng cơm to, vội vàng buông thìa xua tay với hắn, "Không cần không cần, anh xử lý việc của anh đi, em muốn ăn cái này, bữa trưa của anh cũng thật là phong phú quá đi." Anh vội vàng nói sang chuyện khác.
Mingyu đi tới ngồi xuống bên cạnh Wonwoo, "Có phải buổi trưa em không ăn cơm không?"
Ánh mắt Wonwoo mất tự nhiên, vội vã phủ nhận, "Có ăn, ăn cơm với Miyoung."
Mingyu trầm mặc một lát, sau đó đứng lên cầm một cái cặp đen, bỏ hết văn kiện vào trong đó, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Jeon Wonwoo: "?????"
Nhìn Mingyu ôm cặp nhưng vẫn vươn tay muốn dắt mình đi, Wonwoo nhịn không được ôm hắn từ sau lưng, "Kim Mingyu, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Cơ thể hắn cứng lại, khóe môi cong lên, trở tay lôi người ở đằng sau ra trước mặt, "Nói cái gì đó? Không đối tốt với em thì tốt với ai?" Hắn dắt tay Wonwoo ra ngoài, "Đi thôi, anh thấy bên ngoài đã rơi vài bông tuyết nhỏ rồi, chúng ta về sớm một chút."
Wonwoo gật đầu, giúp hắn mở cửa văn phòng.
Lúc hai người lái xe từ hầm ra thì bên ngoài đã tuyết đã rơi dày hơn, Wonwoo hạ cửa xe xuống, thò tay ra ngoài cảm hứng tuyết.
"Thật tốt, chúng ta đã ở bên nhau qua mùa đông đầu tiên."
Mingyu lái xe ra đường lớn, nắm tay Wonwoo, "Tương lai sẽ còn nhiều mùa đông nữa có thể trải qua cùng nhau."
—
JiSoo được nghỉ, cậu xách balo về nhà Mingyu, ngày thường cậu thích giả bộ đáng thương trước mặt Lee SeokMin nhưng càng vào những ngày lễ cậu càng thích ở một mình hơn.
Nghe Jeong SoWonnói năm nay Lee SeokMin phải về nhà bọn họ ăn Tết, JiSoo ngẫm nghĩ, biểu ca và biểu tẩu nhất định là cũng muốn ăn Tết cùng nhau, có thể là một ngày đi Jeon gia một ngày đi Kim gia.
Cậu nằm trong phòng ngủ rối rắm một hồi, cuối cùng quyết định đặt vé máy bay quay lại thành phố B.
Về nhà thôi, dù sao đó cũng là nhà mình.
Ngày 28 Âm, khi Wonwoo mang theo đồ ăn về nhà thì trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh nhìn xung quanh một lượt, hô lên: "Hong Jisoo? Em đang ở đâu?"
Wonwoo gõ cửa phòng JiSoo, gõ nửa ngày chẳng có ai đáp lại nên anh tự đẩy cửa đi vào, trong phòng gọn gàng sạch sẽ, balo và quần áo ở trong tủ đã không thấy đâu nữa.
Wonwoo sửng sốt, vội vàng gọi điện thoại cho Kim Mingyu.
"JiSoo sao lại không ở nhà? Balo cũng không thấy? Em ấy có gọi điện thoại cho anh không?"
Ngày hôm qua Kim Mingyu được nghỉ nên đang ở Kim gia, "Không thấy gọi, em từ từ đợi anh xem lại điện thoại đã." Quả nhiên hắn phát hiện một tin nhắn chưa đọc, "Nó vừa gửi tin nhắn cho anh, bảo là quay lại thành phố B, sợ ban ngày chúng ta bận nên không gọi điện thoại."
Thực ra là JiSoo sợ Mingyu không cho cậu đi nên tiền trảm hậu tấu.
Cha mẹ Hong gia chưa trở về, cũng không biết có gặp biến cố gì không, bây giờ lại dường như có ý di dân, thỉnh thoảng gọi điện thoại về còn hỏi JiSoo có muốn học đại học ở nước ngoài không.
Đối với điều này JiSoo vẫn luôn bảo trì trầm mặc, bọn họ muốn là việc của bọn họ, cậu sẽ có quyết định của riêng mình, dù sao từ nhỏ đến giờ cha mẹ ngoài đưa tiền ra thì chẳng có ràng buộc đặc thù nào khá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro