Ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa:))
Khi cô mở mắt ra, cô phát hiện bên cạnh giường từ lúc nào xuất hiện một cô gái, khóc nói:
-Hic hic Bảo Nhi ơi, tỉnh dậy ii, đừng bỏ ta một mình mà, hic hic, ngươi đó, quá ngu ngốc, khi không lại chạy đến bọn người đó chi để bị xô té cầu thang thế này, hic hic, ngươi quá đáng, nếu ngươi có chuyện j thì t biết lm sao?? Nè, ngươi nói j ii chứ.
Lúc này cô vẫn giả nhắm mắt, trong lòng lại nghĩ' nữ phụ àk, cô thật ngu ngốc, có người bạn quan tâm mình như thế lại bỏ đi theo bọn nam chủ, thật hết thuốc chữa, ta muốn có lại ko đc, ngươi có lại bỏ đi'
-Umm.....
-Bảo Nhi, ngươi tỉnh r àh, trả lời ta ii chứ. Bác sĩ ơi, bác sĩ...
-Tiểu khả ái ơiii
Cô gọi với giọng biến thái làm nhỏ cảm thấy lạnh sóng lưng
-B.... Bảo Nhi...
Nhỏ ngập ngừng lên tiếng
-Lại đây ngồi nào, ta có chuyện muốn nói~~
Ko xong r, nhỏ cảm thấy như mình đang đối diện với công công thái giám. Oimeoi, nhưng vẫn ko thể kháng mệnh lệnh đc, nhỏ đi lại ngồi kế bên giường
-Có chuyện j thế Bảo Nhi, ngươi ko khỏe ở đâu àk.
-Ko phải
Cô lắc đầu
-Thế có chuyện j, ngươi nói đi.
-Ta có một sự thật muốn nói vs ngươi!
-????
-Ta ko phải là Lục Phương Bảo Nhi mà ta là Lục Phương Bảo Nhi
???????
-Bảo Nhi àh, ngươi bị sốt sao, ngươi nói linh tinh j v?
-Ko phải v, Bảo Nhi cũ tức bạn của ngươi đã chết r!
-Ngưoi.... Ngươi đang nói j v, t ko hỉu
-Ta hiện là một người từ thế giới khác xuyên vào cơ thể này, vì lúc ta chết và lúc người này chết giao nhau, nên người này mời gọi ta đến đây. Ta biết chuyện này rất khó tin nhưng đó là sự thật, chủ nhân của thân thể này...... đã chết rồi!
-Ko..... Ko thể nào, ngươi... Ngươi đừng đùa nữa
Đôi mắt Minh Nguyệt bắt đầu cay cay
-Ta là ko đùa. Người này đã chết lúc té cầu thang r
-Ko thể nào!!!!!! Ngươi là đang nói dối, ta ko tin, bảo nhi của ta sao có thể chết như v chứ??
-Ta biết là rất khó chấp nhận nhưng ngươi nên tin. Bảo Nhi lúc gặp ta đã nhờ ta bảo vệ ngươi và trả thù cho mẹ của bảo nhi.
Cô đưa tay lên mặt của nhỏ và lau đi giọt nước mắt
và nói tiếp
-Nên ngươi đừng khóc, nếu không bảo nhi sẽ rất buồn. Ngươi đừng lo, có ta đây, sẽ ko ai bắt nạt ngươi đc đâu.
-Bảo nhi thực sự đã nói v với ngươi
-Thật
Cô trả lời chắc nịch, nhỏ thấy đc điều đó nên tin, khóc lớn hơn.
-Con nhỏ ngốc này, tại sao lại vì bọn người ngu ngốc đó mà hi sinh như v. Tất cả là tại vì con chó bạch liên hoa, nếu ko bảo nhi của ta sẽ ko chết.
Nhỏ vừa tức vừa khóc lên tiếng mắng
Cô ôm nhỏ vào lòng, vuốt nhẹ tóc nhỏ, nói:
- đúng v, bảo nhi thật rất ngốc, có người bạn như ngươi lại đi theo bọn đó, giờ lại nhờ ta bảo vệ ngươi, hối hận thì cũng muộn r. Muốn có lại ko có, có r lại bỏ đi.
Nhỏ ngước lên nhìn cô
-Ngươi.....
-Nói thật vs ngươi, ta lúc trước ko có bạn cũng chẳng có gia đình hay người yêu. Từ nhỏ, ta bị vứt ngoài bãi rác, có người nhìn tháy nên đưa ra vào cô nhi viện, ngươi chắc nghĩ ta sẽ sống tốt hơn, nhưng ko, khi vào cô nhi viện, lứa trẻ cùng tuổi vs người trông trẻ liền mắng nhiếc, chửi rủa ta, đánh đập và hành hạ ta. Lúc đó ta tự hỏi, ta đã làm j sai?? Đến 1 ngày ta thực sự chịu ko nổi nữa, ta đã giết hết tòan bộ người trong đó. Có ngừoi phát hiện ra và nhận nuôi ta, rèn luyện ta thành sát thủ, một cỗ máy giết người. Ta phải tạo nên vỏ bọc bên ngoài để ko ai có thể nhìn rõ đc ta, ta phải kím tiền bằng đôi tay đẫm máu này để nuôi sống bản thân. Ta cũng ch bao giờ đc sống thật với bản thân mình. Rồi đến khi người mà ta tin tưởng nhất lại thuê sát thủ giết ta, nhưng ko thành, ta cứ tưởng hắn sẽ cùng ta chiến đấu, nhưng ko ngờ hắn lại xích lấy và thiêu sống ta. Ta cứ nghĩ mình sẽ chết nhưng lúc đó lại gặp bảo nhi, cô ta cũng đã chết và nhờ ta giúp cô ấy.
-Hóa ra mọi chuyện là như v, thật tội cho bảo nhi nhưng lại tội hơn cho ngươi, bảo nhi còn có gia đình và bạn bè, còn có người yêu thương, nhưng ngươi lại ko, từ nhỏ ngươi đã phải một mình gánh lấy tất cả. Ngươi thật cô đơn
Nhỏ nói với đôi mắt đượm buồn
-Ta ko cần ngươi thương hại
Cô nói bằng giọng băng lãnh
-Ta ko thương hại ngươi, ta là đồng cảm với ngươi. Ta quyết định r, ta sẽ làm bạn với ngươi, ta sẽ kề vai sát cánh với ngươi, chia sẻ buồn vui với ngươi, ngươi sẽ ko cô đơn nữa. Nếu là bảo nhi chắc sẽ làm tương tự như ta. ngươi là bạn của bảo nhi cũng tức là bạn của ta. Ngươi giúp bảo nhi, ta cũng sẽ giúp ngươi, dù sao bảo nhi cũng là bạn thân ta. Sau này ta sẽ bám lấy ngươi nên ngươi đừng có than đấy. Hihi
Nhỏ nói vs giọng ấm áp và tha thiết, đôi mắt thể hiện sự chân thành ko giả dối. Những giọt nước mắt cứ thế lăn trên má cô, nhỏ thấy thế khẽ ôm cô vào lòng, an ủi:
-Ngoan, nín ii, từ nay ta sẽ bên cạnh ngươi, ngươi sẽ ko một mình nữa. Mà từ nay ngươi hãy sống thật với bản thân mình, ở đây ko ai có thể gò bó đc ngươi. Hứa với ta đi.
-Được ta hứa với ngươi. Ta hứa
Cô vẫn khóc và khuôn miệng xinh xắn kia đang phát ra âm thanh
Cô cười, nụ cười thật sự từ trước đến nay, cười vì có người bạn đầu tiên, cười vì sẽ ko còn cô đơn nữa, cười vì từ nay cô sẽ là chính cô.
-Ta là Đường Minh Nguyệt, ngươi cứ gọi ta là Minh Nguyệt ii, còn ngươi, ngươi tên j??
-Ta tên Lục Phương Bảo Nhi, ta cùng tên với nhi, nhưng ở thế giới kia là 20t rồi.
-Ể, mặc kệ ngươi lúc trước bao nhiu tuổi, bây giờ ngươi chỉ mới 17t thôi đó.
Nhỏ bĩu môi
-Hahaha
Cô bật cười
Một khắc sau, khi nhỏ đang ngồi gọt táo cho cô, thì trong lòng cô nghĩ ' minh nguyệt nay là bạn ta, ta sẽ ko cho phép bất kì ai hại đến minh nguyệt. Nử chủ, hãy đợi đó, ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa' nghĩ đến đây, cô bỗng nhếch môi cười, trò chơi càng lúc càng thú vị!!
~~~~~~~~~~~~
Cùng hóng chap sau, sẽ có nhìu thú vị lắm đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro