Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8

Sau khi họ thi đậu vào trường Chulalongkorn, quan hệ của cả ba vẫn luôn tốt đẹp. Nhất là Dunk, cậu ta rất thích Joong nên thường xuyên làm cơm hộp tình yêu rồi tặng đồ ăn vặt cho anh ấy. Đôi khi cậu ta có việc không đi được, cũng hên là vào cuối tuần, Phuwin không có việc gì nên thuận miệng đồng ý giúp đỡ.

Lúc cậu mang theo hộp cơm màu hồng tình yêu của Dunk đến trước cửa sân bóng rổ liền nghe được âm thanh thở dốc của Joong.

"Cậu không được chơi như thế đâu Pond, cậu mà chơi như vậy thì ai chơi nổi với cậu hả? Mỗi lần tấn công không khác gì giết người, nếu không nghỉ ngơi một lát thì cái mạng già này của tôi chắc không chống cự nổi mất".

Mặc dù thể chất của Joong không được tính là loại xuất sắc nhưng anh ta cũng cao đến tận 1m83, điều kiện thân thể và năng lực vận động tuyệt đối không thu kém ai, nhưng mà người có thể ép anh ta thành ra như thế này khiến cho cậu liền nghĩ tới một người. Vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy hắn, Pond Naravit.

"Shiaaaa, P'Pond à, anh có còn là người hay không hả??". Phuwin biết cậu bạn đang nói chuyện với hắn là đàn em khóa dưới ở trường Chulalongkorn, tên là Ohm Pawat.

"Không ổn rồi, P'Pond à, sức lực hôm nay của anh ghê quá, anh bị ai chọc hay sao mà chơi hăng dữ vậy? Nhưng dù có là như thế thì cũng đừng lấy mạng chúng em ra đùa như vậy chứ?"

"Vậy mọi người nghỉ ngơi một lát đi, một tiếng sau tiếp tục".

Nói xong, hắn cầm lấy khăn lau bên cạnh sân bóng chuẩn bị lau mồ hôi. Kết quả mới quay người đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tay xách hộp giữ nhiệt, đứng bên cửa, lười biếng nhìn về phía mình. Pond lập tức nghiêm mặt.

Sáng nay mới vừa nói là phải giữ khoảng cách mà bây giờ lại tới sân bóng rổ đưa cơm cho hắn, tên này rốt cuộc có biết giữ khoảng cách không vậy.

Hắn lạnh mặt, vừa mới định mở miệng thì lại chợt nghe được giọng nói mừng rỡ từ phía sau truyền tới: "Winnie, sao em lại tới đây?"

Tầm mắt của cậu cũng nhanh chóng rời khỏi người hắn, nhìn qua thì thấy Joong đang bước nhanh về phía mình liền rồi nói: "Dunk cậu ấy bận việc nên nhờ em đưa cơm cho anh ".

Hắn đang định nói câu 'Tôi không cần người khác đưa cơm' ra khỏi miệng: "...."

Nhưng mà tên Winnie là tên gọi gì vậy chứ. Hắn nghe cái xưng hô thân mật này, cảm giác không thoải mái liền dứt khoát đi nhặt bóng rổ, trở về sân. Mồ hôi chảy xuôi xuống theo đường cong cơ bắp hoàn mỹ, gương mặt sắc nét của thanh niên cau có lại có vẻ càng tăng thêm tính công kích.

Nếu như là người khác thì Phuwin sẽ khuyên đối phương nghỉ ngơi, hỏi han một câu xem người ta có cần nước và thứ gì bổ sung thể lực không. Nhưng bây giờ cậu mới nghĩ qua liền bỏ ngay ý định này.

Pond đã thể hiện rõ sợ người đồng tính, tốt nhất mình nên giữ khoảng cách với hắn nếu không sẽ khiến cho Pond có thêm hiểu lầm thì sẽ phiền phức lắm.

Joong vừa ăn cơm tình yêu do Dunk làm tặng, vừa hỏi thăm: "Winnie, chuyện của Pitt em định giải quyết như thế nào? Có cần anh giúp gì không?"

"Không cần đâu ạ, em đã đổi phòng ký túc xá rồi". Phuwin tùy tiện trả lời, không muốn nói sâu thêm.

Joong nghe cậu nói như thế liền cau mày nói: "Em đổi phòng sao không nói cho anh một tiếng vậy hả? Lỡ như bạn cùng phòng của em thấy em hiền rồi ăn hiếp em thì sao?"

Phuwin hơi bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: "P'Joong, dù sao em cũng lớn rồi nên không có ai ăn hiếp em được đâu".

"Sao lại không, nếu có lần sau thì phải gọi anh hoặc gọi cho Dunk đấy có biết chưa?."

Từ khi học trung học, anh đã bắt đầu bảo vệ Phuwin như em trai mình. Chuyện của tên Pitt gây ra cho cậu, anh lại không thể đi dạy dỗ cho tên đó một trận, vậy mà bây giờ nghe cậu nói chuyển phòng ký túc, sắc mặt liền nghiêm khắc hơn một chút.

Phuwin biết anh ấy rất thích quan tâm đến chuyện của mình, nở nụ cười đáp: "Em nhớ rồi mà".

Pond mới ném xong một trái bóng vào rổ, quay người liền được chứng kiến một màn này. Một người thì mang theo chút nghiêm khắc cùng quan tâm, một người ngoan ngoãn cúi đầu cười ngọt ngào.

Sau đó không hiểu sao hắn lại nhớ đến câu nói kia của Phuwin: "Tôi thích người lớn tuổi chững chạc hơn cậu".

Chững chạc, hắn không tiếp xúc nhiều với anh ta cho lắm, nhưng trong ấn tượng thì cũng coi như là một người chững chạc. Lớn tuổi...Lớn hơn hắn và Phuwin hai tuổi, vậy cũng được tính là lớn tuổi luôn sao.

Mà cái tên Phuwin này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, đối với người khác, cậu ta cũng nở cái nụ cười kia à?? Hắn không biết tại sao lại bực bội như vậy nhưng hắn chỉ biết là cả người hắn bây giờ nghẹn đến khó chịu, lập tức chạy ba bước, vươn người nhảy lên, lại là một cú ném rổ tràn ngập bạo lực và ý đồ giải tỏa.

Bóng rổ rơi xuống đất, hắn dẫn bóng quay về giữa sân. Tên đó thích cười với người nào, đâu có liên quan gì tới hắn. Dù sao hắn cũng đã nói rõ với Phuwin là sau này không ai làm phiền tới ai và cũng không ai quấy rầy ai cả.

Nghĩ đến đây, hắn mạnh mẽ chạy lấy đà thêm lần nữa, chuẩn bị nhảy lên, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một tiếng chất vấn đau lòng khó tả:

"Phuwin! Mắt cá chân của em sao lại bị bầm tím vậy hả?! Nhìn dấu năm ngón tay này đi, là ai làm hả?!"

Thế là đội phó Naravit của đội bóng rổ trước nay luôn mang danh là rất giỏi về vận động, dùng một tư thế khó tin nổi, 'rắc' một tiếng, trẹo chân.

Năm phút sau, trong sân bóng truyền đến giọng nói chậm rãi của nhân viên y tế đội: "Có ai cùng phòng với em ấy không? Gọi người đó tới dùm tôi, tôi có chút lưu ý cần nhắc nhở".

Bạn cùng phòng duy nhất còn lại trong trường của Pond nghe thấy động tĩnh, từ tốn xoay người qua. Bốn mắt nhìn nhau. Kẻ lưu manh tóm chân con nhà người ta: "..."

Pond cảm thấy có lẽ mình đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro