Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

Chỉ là không giống nhau thôi. Cụ thể không giống ở chỗ nào thì hắn không thể nói ra được, nhưng cảm giác chính là không giống. Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy hơi phiền, dứt khoát không nghĩ nữa, cất điện thoại đi, đến siêu thị mua cho cậu ta một chai dầu gội đầu và một chai sữa tắm, sau đó quay về ký túc xá.

Dù sao thì anh cũng không thể thích con trai được, càng không có chuyện mình sẽ nảy sinh ham muốn với một cậu con trai khác được, Phuwin thích thế nào thì làm thế ấy. Chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn thì có thể nhịn tất cả.

Lúc mở cửa phòng ra, Hắn trông thấy Phuwin đang kiễng chân, giơ tay lên, định đặt chiếc vali lên trên nóc tủ quần áo. Phuwin không lùn, có lẽ cao khoảng 1m8, nhưng người lại gầy yếu cực kỳ, cánh tay kia nhấc lên, tay áo thuận theo trượt xuống, lộ ra một đoạn da thịt trắng tinh, giống như chỉ cần không cẩn thận một cái là sẽ gãy lìa.

Thế là khi cái vali kia lung lay một cái, Pond còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chân bước hai bước về phía trước, lướt qua Phuwin, đưa tay đỡ cái vali kia lại hộ cậu. Nam sinh trẻ tuổi vừa mới vận động xong mang theo hơi thở ấm áp và mùi hương cỏ đột nhiên bọc kín Phuwin.

Cậu quay người theo bản năng, cọng tóc quẹt qua chóp mũi của Pond, cảm giác lành lạnh như có như không cọ sát khóe môi của cậu.

Hắn cảm thấy điện giật toàn thân, nóng bỏng đến mức vội lùi thẳng về phía sau một bước:

"Này..."

"Hửm?"

Không đợi Pond nói xong, Phuwin đã ngước mắt nhìn về phía anh, mí mắt hơi nâng lên, lộ ra đường cong đầy đặn của đôi mắt, mang theo mấy phần vô tội không rõ chuyện gì.

Mấy lời chỉ trích giận dữ xấu hổ của Pond kẹt lại trong cổ họng.

Lại nữa rồi. Lại là cái ánh mắt này.

Mỗi lần Phuwin nói mấy lời tùy tiện, làm vài hành động không đúng thì sẽ bày tỏ cái ánh mắt này ra, để hắn phải sinh ra một ảo giác tất cả đều là suy nghĩ bẩn thỉu của một mình cậu.

Hết lần này tới lần khác người chủ động tới gần là cậu, Phuwin chỉ phản ứng theo bản năng, có muốn trách cũng không thể đem trách nhiệm đổ lên đầu cậu ta được.

Pond có xấu hổ đến đâu, có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đứng im tại chỗ, nhìn Phuwin, cắn răng đối mặt một lúc, nghẹn ra một lời:

"Lần sau cần đưa thứ gì lên thì gọi tôi một tiếng"

Sau đó xoay người 'Rầm' một cái, nặng nề khép lại cánh cửa phòng tắm. Tiếng nước ào ào nhanh chóng truyền ra.

Phuwin cảm thấy có chút khó hiểu. Sao cậu ta lại dễ đỏ tai, đỏ cổ, lại còn kích động như vậy? Có phải thần kinh hay thân thể có vấn đề ở chỗ nào đó hay không? Có khi nào phải đến bệnh viện kiểm tra một chút không nhỉ?

Chẳng qua cậu đưa ra lời đề nghị như thế thì không được lịch sự cho lắm, vẫn nên đợi cơ hội thích hợp khác thì hơn. Dù sao hôm nay bận bịu tới lui, thật sự hơi mệt mỏi.

Phuwin dọn sạch đồ đạc xong liền thay đổi đồ rồi lại trèo lên giường.

Giường của cậu ở vị trí bên trái ban công, giường cạnh bên chính là giường của Pond, mà bên cạnh giường của Pond lại là công tắc đèn treo trong phòng và máy lọc nước.

Giường của Phuwin ở phòng cũ chính là nơi đó.

Bởi vì tính tình cậu tốt, xưa nay không hề mất kiên nhẫn với chuyện bật đèn tắt đèn hay là nhờ vả lấy nước cho, hiện giờ chỗ ngủ bị thay đổi, làm cậu có chút không quen.

Thực ra Phuwin là một người không thích sự thay đổi, bởi vì cậu khó mà quên được thói quen đã hình thành từ quá khứ.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác mình cứ phải gặp gỡ với những chuyện thay đổi như thế này.

Vì thế thay đổi cũng dần trở thành một thói quen, không còn cảm thấy quá khó khăn nữa.

Ánh đèn bên ngoài đường xuyên thấu qua khe hở rèm cửa, cả căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh tí tách của dòng nước trong nhà tắm.

Phuwin nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.

Nhìn dáng vẻ của Phuwin thì có cảm giác là một người nhiều bệnh, nhiều nỗi buồn, dễ tỉnh ngủ, nhưng thực tế anh luôn ngủ rất say.

Chỉ là ban đêm thường hay có nhiều giấc mơ tiến tới, lặp đi lặp lại không thể ra cũng không thể vào, thường xuyên làm cậu tỉnh giấc, lúc tỉnh rồi phải dừng lại suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra mình là ai, mình đang ở chỗ nào, đây lại là nơi đâu.

Mà trong giấc mơ cũng luôn luôn là những chuyện phiền lòng không có gì mới mẻ đó.

Chờ khi Phuwin mơ mơ màng màng tỉnh lại thêm lần nữa, cậu chỉ cảm thấy cả cơ thể mình nóng bừng bừng, đầu óc choáng váng, miệng khô khốc.

Cậu hơi nhíu mày, ngồi dậy, nghĩ một hồi lâu, dường như không thể tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hệ thống sưởi bật quá nóng, vì thế cậu theo bản năng cởi quần dài ra, lại nhắm mắt lại, mò mẫm xuống giường.

Phuwin rót một cốc nước lạnh, ừng ực ừng ực nuốt xuống, sau đó để cái cốc lại trên bàn, một lần nữa quay trở lại giường, lại phát hiện chăn của mình không trong tầm với.

Chăn của mình đâu mất rồi.

Cậu quỳ gối trên giường đơn, mơ mơ màng màng, muốn sờ soạng tìm ra mép chăn, đột nhiên mắt cá chân lại bị người ta tóm được, cảm giác nóng hổi lập tức bao trùm lên đó, dùng sức bóp chặt.

Phuwin ngẩn người, ai đang tóm chân của cậu vậy.

Cậu ngây ngốc nâng mắt lên, sau đó liền đối mặt với ánh mắt cũng hơi ngây ngốc tương tự của Pond ở trên giường.

Phuwin mờ mịt khẽ chớp mắt. Đầu ngón tay của Pond càng lập tức bóp chặt thêm.

Người trước mặt đang quỳ trên giường hắn, nửa người trên mặc áo ngủ bằng tơ tằm xộc xệch, eo lưng hơi hạ xuống, lộ ra phần mông với đường cong đầy đặn, ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu trên đôi chân, trắng đến chói mắt.

Nơi nào cũng lộ ra hương vị quyến rũ người ta.

Lại không biết mình mang theo một đôi mắt ngây thơ mờ mịt mà quyến rũ nhìn người khác, cứ như chính mình không biết đang sai ở chỗ nào.

Cảm giác trong tay Phuwin như hắn tưởng tượng, mảnh khảnh yếu ớt, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt cũng có thể khống chế hoàn toàn, giống như đồ sứ mỏng manh, làm cho người ta không nhịn được muốn che chở, lại không nhịn được muốn phá hủy nó.

Trong chớp mắt, đầu của hắn chỉ còn lại một câu.

[Điều 4: Giả vờ vô tình bày tỏ lời mời thân thể với đối phương, kích thích ham muốn cơ thể của người đó].

Nếu như khiêu khích bẻ cong trước mặt kia là hiểu lầm, lau tóc lộ cổ là chuyện ngẫu nhiên, giúp hắn giặt đồ lót xuất phát từ lòng tốt, môi chạm trán là trùng hợp, vậy hiện giờ quần áo xộc xệch như thế này chủ động trèo lên giường hắn, thì phải giải thích thế nào đây?!

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, đỏ mặt, nắm chặt mắt cá chân Phuwin, gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu:

"Bạn học Tang, tôi không có hứng thú với con trai"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro