CHƯƠNG 2
Cái giường còn trống kia vừa vặn ở bên cạnh chiếc giường ngủ này, gần ban công, trên đó chất đầy đồ linh tinh, nhìn qua có vẻ khó mà thu dọn sạch được. Phuwin bỏ hành lý xuống, đeo gang tay lên, chuẩn bị chuyển đồ ra trước. Ai biết được cậu chỉ vừa mới dịch chuyển một thùng mỳ tôm thì một loạt bảng màu đã dùng qua từ trên giá đua nhau ào xuống.
Áo phao trắng tinh cùng vùng da thịt lộ ra ngoài lập tức được muôn vàn màu sắc bắn lên, loang loang lổ lổ. Thế mà Phuwin không có chút cảm giác gì, chỉ khom lưng xuống nhặt một tờ giấy vẽ rơi xuống.
Sinh viên khoa Kiến Trúc có nhiều người biết hội họa, xem ra câu nói này không sai, chỉ là nét vẽ vô hồn, giống như trong lòng của người vẽ cũng không thể nào miêu tả được hình dáng cụ thể, thế nên thần thái có chút mơ hồ.
Phuwin tiện tay để nó lại chỗ cũ, thu dọn qua giường của mình, sau đó cậu cởi áo khoác, treo lên sau cửa, bước vào phòng tắm. Mà một khắc khi cánh cửa phòng tắm đóng lại này, điện thoại di động trong túi áo khoác của cậu hiện ra một tin nhắn mới.
[Dunk: Shiiaaaa Phuwin!! Có người đang đồn rằng mày đang muốn bẻ cong tên Pond Naravit kìa?!]
"Ê Pond! Có đứa đồn đại rằng bạn học Tang đang muốn bẻ cong mày kìa?!"
Pond vừa xong việc ở sân bóng rổ, mới đi đến tầng dưới của ký túc xá, KhaoTung đã gọi điện thoại tới, còn kèm theo một tấm ảnh chụp màn hình chữ đen nền trắng.
[Quá tuyệt! Tin tức gây sốc nhất thế kỷ là đây rồi! Hôm nay tớ đứng ở bến xe bus khu nam, chính tai tớ nghe được bạn học Tang nói muốn bẻ cong Pond! Còn nói ngay trước mặt Pond luôn! Mẹ ơi, kích thích quá đi thôi!!!]
Bến xe bus sao? Pond lại nhớ tới chuyện gì đó, lông mày nhíu lại. KhaoTung bên kia điện thoại đã sợ đến mức nói năng lộn xộn:
"Pond, làm sao bây giờ!!! Chẳng lẽ chờ khi tao và Perth từ Mỹ về thì mày đã cong vòng rồi sao?!"
"Mày đang nói nhảm cái gì vậy??"
Lông mày hắn càng nhíu càng sâu: "Mày biết thừa chuyện của tao rồi còn gì"
"Nhưng lần này không đơn giản như mày nghĩ đâu!" Giọng nói của Khaotung cao thêm tám độ:
"Lần này là Phuwin Tangsakyuen đó! Sát thủ bẻ cong đấy!"
Pond vẫn thờ ơ như cũ.
Khaotung nóng nảy nói: "Mày có biết chuyện thằng Pitt của khoa Kĩ thuật không? Thành viên đội bóng rổ trường ấy?"
"Biết, thì sao?" Pond tiện tay mở cửa ra.
Khaotung vội vàng nói: "Đó chính là một ví dụ cho mày thấy đấy! Lúc đầu anh ta cũng có bạn gái đó, sắp đính hôn đến nơi rồi, cuối cùng ở ký túc xá với PhuwinTang hơn một năm thì bị bẻ cong! Hiện giờ tay cũng đã chia, comeout cũng đã triển, khoảng thời gian trước tỏ tình với Phuwin trước mặt bao nhiêu người lại còn bị từ chối! Mày nói xem anh ta có thảm hay không?"
Khaotung lòng nóng như lửa đốt, thiêu sắp cháy rụi, chỉ sợ không thể khiến cho hắn coi trọng chuyện này.
Pond vẫn cứ lạnh nhạt: "Không đến mức thảm lắm".
Khaotung: "Thế mà còn không thảm sao hả thằng kia?!"
"Là một người có bạn gái nhưng lại không biết kiềm chế tình cảm của chính mình, tự làm tự chịu, đừng đổ thừa hoàn cảnh".
Hắn trước giờ luôn coi thường đám đàn ông con trai cặn bã không chung thủy với tình cảm của chính mình.
Khaotung không nhịn được, giải thích hộ cho Pitt: "Mày không thể nói như vậy được, tình cảm là chuyện của bản thân không thể nào khống chế, mà còn gặp phải một người như Phuwin Tang, ở chung một phòng ký túc xá, mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, chỉ cần trêu chọc thêm vài lần, không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường!"
"Người có bạn gái rồi còn có thể bị bẻ cong, nhìn thế nào cũng không giống chuyện bình thường". Hắn không hề bị cậu ta thuyết phục.
Khaotung quả thật sắp bị cái tư duy thẳng nam của hắn làm nóng nảy chết người:
"Mày đừng có nói như vậy nữa coi! Cái bữa tiệc tối đón tân sinh viên ấy, mày có việc không tới được, Phuwin lên sân khấu biểu diễn một lần. Ôi đúng là đẹp như tiên trên trời, một thẳng nam như tao nhìn qua mà trái tim còn đập bình bịch. Huống chi là Pitt có bạn gái rồi mà còn trúng chiêu của người ta, một xử nam ngây thơ thuần khiết như mày mà không đề phòng tai họa, có khi bị cậu ta ăn sạch lúc nào không hay đấy!"
Khaotung trực tiếp bắn ra một đoạn rap. Nét mặt Pond vẫn thản nhiên như cũ. Hôm nay hắn bị một sinh viên năm nhất không quen không biết chặn đường tỏ tình, sau đó lại chính tai nghe được có người nói muốn bẻ cong mình, hiện giờ còn bị Khaotung nói mãi chẳng xong, tâm tình khó tránh khỏi có chút không vui.
Mà hắn cũng không phải là kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng lại cực kỳ phản cảm với bất cứ tiếp xúc nào đối với những người cùng giới, thậm chí chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, hắn sẽ không thể khống chế được sự ghê tởm.
Pond cảm thấy sự lo lắng của Khaotung chỉ là dư thừa. Lại nói thêm, một người đàn ông giống như tiên trên trời thì cũng giống được đến mức nào cơ chứ. Hắn nhớ lại người mà mình đã liếc mắt nhìn qua ở bến xe bus ở trong trường, tuy rằng không trông thấy mặt của đối phương, nhưng anh vẫn có ấn tượng về người đó.
Dáng người gầy gò mảnh khảnh, làn da trắng hơn bình thường một chút, ngón tay thon dài đẹp mắt hơn bình thường một chút, chiếc cằm hơi vuông xinh đẹp hơn bình thường một chút, giọng nói chậm rãi dịu dàng, không có chỗ nào đặc biệt, không đến mức quá đà như Khaotung miêu tả. Pond dừng chân trước phòng ký túc xá, lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa, giọng điệu lạnh nhạt mất kiên nhẫn:
"Yên tâm đi, tao rất thẳng, có bẻ thì cũng không cong nổi, cũng không cảm thấy anh ta..."
....... Đẹp mắt chút nào. Lời nói của Pond còn chưa thốt xong, đã tắc nghẽn lại trong cổ họng. Khoảnh khắc cánh cửa phòng bị mở ra, chiếc áo phao dài trắng tinh quen mắt treo sau cánh cửa loạt xoạt rớt xuống đất. Đúng lúc này cửa phòng tắm cũng bị đẩy mở, chàng trai trẻ tuổi thân hình mảnh khảnh từ bên trong đi ra, trên người chỉ khoác hờ một cái áo sơ mi, mang theo hơi nước, áo hơi dính vào da thịt, xương quai xanh nhô cao làm cho phần hõm xuống càng thêm rõ ràng.
Bên dưới vạt áo trống rỗng, phần eo bị giấu kín trong đó, hai chân thon dài trần trụi không có chút mỡ thừa, nhưng mắt cá chân quá gầy lại làm cho người đó nhìn qua có phần gầy yếu vô cùng.
Dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể hoàn toàn khống chế, sau đó lưu lại trên da thịt tái nhợt yếu ớt kia những vệt đỏ khó tan.
Đối phương ngước mắt lên nhìn, đúng lúc đối mắt với cậu, giọt nước từ tóc nhỏ xuống trán, tụ lại ở hàng mi, thấm ướt mặt mày, trượt qua nốt chu sa bên khóe mắt, đẹp tựa như một ánh trăng mỏng manh lạnh lùng. Tất cả mọi chi tiết trùng lặp hoàn hảo với hình ảnh sâu trong ký ức của Pond.
Cho đến tận khi Khaotungo bên kia điện thoại gào lên: "Mày đâu rồi", Hắn mới hoàn hồn.
Sau đó hắn có ý thức được mình vừa suy nghĩ thứ gì, tất cả những ý nghĩ trong đầu cậu liền nổ tung, cuối cùng chỉ để lại một khoảng không ồn ào trống rỗng. Hắn theo bản năng 'Rầm' một tiếng đóng sập cửa lại, sau đó nắm thật chặt tay cầm cánh cửa, cảm nhận được nhịp tim của mình điên cuồng đập loạn cùng vành tai nóng bừng bừng. Quả nhiên, cũng không đẹp đẽ là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro