Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ta, Linh Quỳnh, đến thu tiền (6)

Cô từ lễ đính hôn chạy ra quá nhanh, điện thoại di động vẫn còn ở chỗ đó.

Lục Văn Từ gật đầu, tay mò xuống túi quần, nhưng mà nửa ngày cũng không lấy ra được.

Linh Quỳnh thấy hắn vẫn chưa lấy ra, đau đầu, hỏi ý kiến hắn: "Tôi giúp anh?"

Ánh mắt Lục Văn Từ không có tiêu cự, gật đầu lung tung.

Linh Quỳnh tự tay sờ điện thoại di động, cách một tầng vải mỏng cũng có thể cảm nhận được ngón tay lạnh lạnh của cô.

Hương thơm thuộc về cô gái, không ngừng xâm chiếm, đánh vào tận đầu trái tim hắn.

Trong tầm mắt mơ hồ, có thể thấy rõ ràng cái cổ thon dài của cô gái, làn da nhẵn nhụi như bạch ngọc, ánh lên vẻ tuyệt mỹ.

Hô hấp hắn có chút dồn dập, chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Cũng may Linh Quỳnh rất nhanh lấy được điện thoại, đi vào trong toilet.

Lục Văn Từ nắm lấy cái nệm bên dưới, ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên tái nhợt.

.......

"Anh xác định chính là nơi này?"

Linh Quỳnh chỉ vào toà nhà trước mặt, không chắc chắn mà hỏi vẫn còn một chút tỉnh táo Lục Văn Từ.

Lục Văn Từ gật đầu.

Linh Quỳnh miễn cưỡng nở một nụ cười, nhìn toà nhà cũ kĩ, rồi thở dài một hơi.

Linh Quỳnh đỡ Lục Văn Từ lên lầu.

Cầu thang làm bằng xi măng, mặt đất bám bụi dày đặc, rác rưởi túi ni lông tràn đầy khắp nơi, ngay cả tường cũng không sơn trắng.

Trên tường bằng xi măng bị trẻ con 'vẽ xấu' cùng với các loại quảng cáo nhỏ dính chi chít.

Linh Quỳnh vất vả lắm mới đưa được người lên lầu, dùng chìa khoá mở cửa rồi đặt người ở ghế sô pha.

Linh Quỳnh lắc lắc cánh tay, vừa xoa xoa vừa nói: "Anh thật là năng, mệt chết tôi. Anh sống ở một nơi như này à?"

Lục Văn Từ làm gì có tinh thần trả lời, sắc mặt đỏ bừng nằm trên ghế sô pha.

[Thân mến, thay đổi chỗ ở cho mục tiêu, có thể rút thẻ nha ~]

Linh Quỳnh: "...."

Linh Quỳnh hoài nghi sự tồn tại của dịch vụ khách hàng này chính là lừa gạt người chơi nạp tiền.

Cho nên....

Baba tuyệt đối sẽ không bao giờ bị lừa!

Cút!

[.....]

Linh Quỳnh quan sát căn phòng giá rẻ, một phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc không nhiều lắm, nhìn qua có chút cũ.

Từ phòng khách có thể thấy phòng ngủ, bên trong có giường và một cái tủ bằng vãi, không gian cũng không lớn lắm.

Linh Quỳnh quan sát xong căn phòng, quay đầu lại thấy Lục Văn Từ kéo áo sơ mi ra, lộ ra một làn da trắng nõn.

Linh Quỳnh hơi hơi trừng mắt, tâm tình có chút kích động.

Kích thích như vật nha!

"Nóng...."

Quần áo thiếu niên xốc xếch, nằm trên cái ghế sô pha chật hẹp, chân dài không duỗi ra được, trong miệng lẩm bẩm không rõ.

Hình ảnh này nhìn thế nào cũng không hợp với thiếu nhi.

.....

Lục Văn Từ bị nóng tỉnh dậy, hắn giơ tay đè xuống đầu đau nhức, miễn cưỡng mở mắt ra, ánh sáng trước mặt mờ nhạt.

Mờ mịt tan đi, Lục Văn Từ thâsy rõ trần nhà.

Là hoàn cảnh hắn quen thuộc.....

Đồng hồ báo thức ở đầu giường biểu thị bảy giờ hai mươi sáng.

Buổi sáng?

Hắn ngủ bao lâu?

Lục Văn Từ nhanh chóng ngồi dậy, động tác đột nhiên, đầu lại choáng váng.

Lục Văn Từ vén chiếc chăn dày trên người liếc mắt nhìn, một giây sau khuôn mặt liền tái nhợt.

Hắn đang không mặc gì!

Chuyện lúc trước.....

Lục Văn Từ nhanh chóng kiểm tra một lần, phát hiện cũng có có dấu vết gì.

Toàn thân ngoại trừ không có sức lực cũng không có gì khác, lại bình tĩnh một chút.

"Bang--"

Âm thanh từ bên ngoài truyền đến.

Trái tim hắn đạp mạnh một cái, có người!

Là ai đưa hắn trở về?

Lục Văn Từ mang theo nghi hoặc, nhanh chóng cầm quần áo mặc lên, sau đó mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trong nháy mắt một hương vị chui vào chóp mũi, đồng thời Lục Văn Từ cũng thấy đói bụng.

Trong phòng khách.

Cô gái mặc quần áo lụa màu trắng đang ngồi trên ghế salon, hai tay đang ôm mặt, nhìn lò vi sóng trên bàn.

Có bong bóng bên trong, mùi hương là từ chỗ đó lan toả.

Cô gái nghe thấy tiếng mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển đômgj, nhìn lại, con ngươi bỗng chốc sáng ngời.

"Anh đã tỉnh nha."

Thanh âm mềm nhu nhu, vô cùng êm tai.

Ký ức mơ hồ của Lục Văn Từ dần dần hiện lên, cô gái trước mặt trùng khớp với cô gái ăn mặc trang phục lỗng lẫy ở trong khách sạn.

Là cô....

Thì ra không phải nằm mơ.

Bộ váy cô gái mặc vẫn như cũ, bất quá làn váy đã bị xé đi ném ở một góc sô pha.

Quần lụa mỏng vừa vặn dài đến bắp chân, không dài cũng không ngắn.

Mái tóc được vén ra, vương ra ở phía sau lưng, vương miện trắng bạc đặt ở một góc trên bàn.

Dù như vậy, trông cô vẫn như một cô công chúa, tinh xảo hoàn mỹ.

Trong căn phòng cũ nát, xuất hiện hình ảnh như vậy, mang đến cho người ta cảm giác không chân thật.

Giọng Lục Văn Từ có chút trầm thấp, mang theo lưỡng lự: "Ừ.... Là cô đã mang tôi ra khỏi khách sạn?"

"Đúng vậy." Cô gái gật đầu.

Lục Văn Từ nắm chặt vạt áo: "Vậy quần áo của tôi...."

"Anh không phải không thoải mái sao, tôi phải đem anh thả vào trong nước lạnh nha." Cô gái khôn khéo nói: "Tuy cái gì tôi cũng thấy, nhưng anh yên tâm, tôi không sờ loạn!"

Lỗ tai Lục Văn Từ nháy mắt đỏ lên, khuôn mặt cũng ửng đỏ.

"Nhưng dáng người anh thật là tốt nha."

Cô gái hai tay ôm mặt, như đang hồi tưởng, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng không có nhiều dục niệm, dường như chỉ là đơn thuần khen tặng.

"Cô đừng nói." Lục Văn Từ xấu hổ, âm thanh có chút run: "Cũng đừng nghĩ tới!"

....

Lục Văn Từ dừng lại một lúc, ép buộc mình tiếp thu sự thật này.

So vơi bị người.....

Chuyện này mặc dù có chút chấn động, nhưng cũng không phải là khó để tiếp thu.

Cô gái có vẻ thản nhiên hơm: "Anh có đói bụng không, ăn cái gì đã."

Lục Văn Từ sờ xuống cái bụng, càng cảm thấy đói.

Lục Văn Từ do dự, châm rãi ngồi xuống, trên mặt vẫn đỏ bừng: "Sáng sớm đã ăn mì ăn liền?"

"Nhà anh chỉ có cái này, tôi có biện pháp gì?" Cô gái vô tội nhún nhún vai.

Lục Văn Từ: "....."

Mặt Lục Văn Từ càng đỏ hơn.

Trong nồi mì ăn liền, có trứng, có xúc xích, còn có một ít rau xanh.

Cô gái chia ra hai cái bát, đem một bát đưa cho hắn.

Cô đang cầm bát, đột nhiên thở dài, sâu kín nói: "Nhớ năm xưa ta ăn sơn hào hải vị, bây giờ lại thê thảm như thế này, chỉ có thể ăn mì gói, cuộc sống nha!"

Cuối cùng lại thở dài, sau đó cầm bát lên bắt đầu ăn.

Lục Văn Từ: "...."

Đói đã lâu, mì gói cũng vô cùng thơm.

Làm đầy bụng, Lục Văn Từ quan sát cô gái đã cứu mình: "Cô.... Tôi còn chưa biết tên của cô"

"Linh...."

[Thân mến, trong trò chơi, xin sử dụng tên nhân vật của mình.] Shining cắt đứt Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh dừng lại, nhân vật này tên là gì?

"Tô....."

Lâm Tô?

Lục Văn Tự tự động lấy ra một cái tên.

".... Miểu Miểu." Linh Quỳnh nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, Tô Miểu Miểu."

Lục Văn Từ: "....."

Tên của mình còn cần suy nghĩ sao?

Lục Văn Từ đè xuống nghi hoặc: "Tôi tên Lục Văn Từ."

Thiếu niên ngay ngắn ngồi ở đối diện, hai tay đặt lên đùi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Linh Quỳnh cũng không có hình tượng, yếu ớt dựa vào tay vịn ghế sô pha.

Bởi vì dáng dấp của cô đẹp, cũng không bất nhã, ngược lại có vài phần lười biếng.

Ánh mắt Lục Văn Từ từ trên người cô dời đi: "Cô là người đánh Vương tổng ở trong khách sạn sao?"

Cô gái phồng má ngây ngô hỏi: "Vương tổng là ai?"

"Chính là người đàn ông trong khách sạn." Lục Văn Từ hiển nhiên không muốn nhắc tới người này, vừa nhắc tới đã vô cùng chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro