Chương 5: Ta, Linh Quỳnh, đến thu tiền (5)
-- Vị trí cụ thể sẽ được tự động kích hoạt.
Cho nên đây là tự động kích hoạt?
Hiện tại ta phải làm cái gì?
[Ngài có thể xem thông tin của Lục Văn Từ.]
Thông tin?
Linh Quỳnh tỉ mỉ tìm ở sách tranh, cuối cùng cũng thấy một dòng chữ rất nhỏ 'Thông tin nhân vật'.
Nó thật sự rấn nhỏ và có màu chữ gần giống với màu nền của hình minh hoạ.
Nếu như không phải cô nhìn kỹ, hoàn toàn có thể không thấy.
Nhỏ như vậy.... Kiểm tra thị lực à?
[Ta không phải đã nhắc nhở ngài rồi sao?]
"...."
Lượng thông tin nhân vật cũng không nhiều, khoảng ba trăm chữ, Linh Quỳnh lướt qua là xong.
Đại khái có nghĩa là:
Lục Văn Từ là diễn viên mười tám tuyến, bởi vì đắc tội với người khác, hầu như không có tài nguyên gì, cuộc sống vô cùng thê thảm.
Không có độ hấp thụ ánh sáng, coi như là đã từng đứng trên cao, cũng sẽ trở thành vai phụ.
Người đại diện muốn phát huy tối đa vai trò của hắn, cư nhiên cùng người khác âm mưu, lừa gạt hắn đến khách sạn.
Cuối cùng Lục Văn Từ ngã lầu mà chết.
......
2618.
Linh Quỳnh nhìn biển số phòng, xác định chính là nơi này.
Vừa lúc ngày hôm nay là ngày Lục Văn Từ bị lừa đến khách sạn, cô cũng vừa lúc rút trúng thẻ bài 2618.
Là mục tiêu nhiệm vụ của cô, đương nhiên không thể để hắn chết.
Cho nên hiện tại cô phải nghĩ biẹn pháp đem người cứu ra.
Nhưng mà muốn làm như thế nào.....
Trực tiếp đi vào đoạt?
Linh Quỳnh nhỏ giọng thầm thì: "Không nên không nên, này quá nguy hiểm, có chút sợ......"
[Thân mến, ngài có thể rút thẻ nha, có lá bài có thể hoá giải nguy cơ, lần đầu ưu đãi 50% nha ~]
Shining giật dây Linh Quỳnh.
Một tấm thẻ nuôi dưỡng có thể rút một lần.
Mà một tấm thẻ nuôi dưỡng có giá là 1000.... tiền thật.
Đúng vậy, không nhìn lầm, là tiền thật!
"Các người là đang ăn cướp a!?"
Linh Quỳnh tức giận tìm trên màn hình chính nút khiếu nại.
Nhưng nhìn nửa ngày, màn hình chính trơ trọi ba cái biểu tượng, làm gì có cái nút khiếu nại nào.
"......"
A.....
Điều này có nghĩa là, chỉ cần ta không gửi đơn khiếu nại, ngươi liền không thể khiếu nại với ta?
[Thân mến, tiền thật ở đây là chỉ tiền thật trong phó bản nha.]
Linh Quỳnh trầm mặc xuống, trước hết bỏ qua việc tìm kiếm đơn khiếu nại: "Tiền trong thế giới này?"
[Đúng vậy.]
Có tấm thẻ bài có thể hía giải nguy cơ, nhưng là cô có thể rút ngẫu nhiên được sao? Cái nào trong bằng này tấm có thể? Cần dùng bao nhiêu mới có thể lấy được?
Những điều này đều là một ẩn số.
Thứ này căn bản là một cái hố.
Trò chơi rút thẻ nào cũng là một cái hố!
Chỉ có kẻ ngu mới lọt hố!
Linh Quỳnh cân nhắc một hồi, quyết đoán cự tuyệt: "Ha hả, không có tiền, tạm biệt." Nạp tiền là không có khả năng!
[Vậy ngài chỉ có thể tự nghĩ biện pháp nha.]
Shining không tiếp tục khuyên bảo, nói xong câu này liền an tĩnh.
"......"
Không đúng, ngươi có thái độ gì đây!
Ta là người chơi hay ngươi là người chơi!
Vì ai mà phục vụ!
Khiếu nại!
..... Không có chỗ để khiếu nại.
Linh Quỳnh bực bội, phồng miệng trừng mắt nhìn bức tường, tức chết baba!!
Linh Quỳnh liếc nhìn qua hành lang, nhìn thấy một chiếc xe dọn dẹp ở đằng xa.
Cô đảo mắt hai lần, chợt nảy ra một ý tưởng.
......
Linh Quỳnh cẩn thận đi vào trong phòng, bên trong có người đang nói chuyện.
"Ngài yên tâm, người vẫn còn tỉnh táo, biết ngài không thích như vậy.... Ngài từ từ chơi đùa, khi nào kết thúc ngài báo cho tôi, tôi tới đón." Đó là giọng của một người phụ nữ, trong giọng nói đầy vẻ nịnh nọt và lấy lòng.
Đang nói chuyện thì có người từ bên trong đi ra.
Linh Quỳnh lập tức tiến vào phòng toilet bên cạnh.
Váy trên người có chút dài, Linh Quỳnh nín thở một hơi, rất nhanh đem làn váy lôi vào bên trong.
Làn váy cuối cùng bị lôi vào, người bên kia cũng đã đi tới, mở cừa rời đi.
Toilet rất rộng rãi, hơn nữa còn là hai bên, Linh Quỳnh chuyển sang phía bên kia, nhìn ra bên ngoài.
Có một thiếu niên đang nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, đang muốn đứng dậy.
Đáng tiếc thân thể không có sức lực, mấy lần đều ngã trở về.
Linh Quỳnh thấy rõ dáng dấp thiếu niên, đôi mắt sáng lên....... Đây cũng quá đẹp đi!
Đó là một khuôn mặt vô cùng sáng sủa và xinh đẹp, có thể thu hút ánh nhìn của người khác nagay lập tức.
Không phải cùng một loại hình với nam chính, nhưng hoàn toàn không kém.
Linh Quỳnh sờ sờ trái tim đang nhảy nhót của chính mình 'phanh, phanh, phanh', cảm thấy mình lại có thể rồi.
Ai mà không thích trai đẹp đâu!
Vẫn là như vậy một chàng trai đẹp!
Cất đi thật tốt!
"Hôm nay ngươi hầu hạ ta thật tốt, ngươi muốn cái gì là có cái đó...." Một thanh âm khác vang lên.
Có bóng người trực tiếp lọt vào tầm mắt Linh Quỳnh.
Thiếu niên lui về phía sau rụt lại một cái, bị đối phườn đè lại bả vai: "Ngươi nếu như nghe lời một chút, ta cũng sẽ không dùng phương thức này."
Trong giọng nói kia chứa vài phần cưng chiều.
Nhưng mà thanh âm kia rất khó nghe, liền có vẻ dầu mỡ và ghê tởm.
Lời kịch của bá đạo tổng tài không phải ai cũng có thể nói!
Linh Quỳnh ôm cánh tay đã nổi da gà, một lần nữa thò đầu ra xem.
Vừa lúc thiếu niên nghiêng đầu sang bên này, tầm mắt của hai người đối nhau.
Đôi mắt ấy có một chút sương mù mơ hồ, tức giận và tuyệt vọng đan xen.
Bỗng dưng thấy có người, trong đôi mắt ấy sáng lên một tia hi vọng.
Linh Quỳnh đưa ngón tay lên khoé môi, không tiếng động làm một khẩu hình phát âm: "Đừng lên tiếng."
Cô rụt đầu lại, im lặng tại chỗ xoay chuyển một vòng, làm thế nào để cứu người nha?
Linh Quỳnh gọi Shining, các ngươi không trợ giúp cho người chơi mới sao?
[Thân mến, rút thẻ nha, ngài rút thẻ sẽ không chịu thiệt, phí lần đầu tiên rất rẻ, còn được có thêm quà tặng.]
Shining mở miệng một tiếng thân mến, không ngừng mê hoặc Linh Quỳnh nạp tiền.
"Không rút!" Thái độ Linh Quỳnh rất kiên quyết.
Bắt đầu trò chơi đã lừa người chơi nạp tiền, có ý đồ gì!
[Vậy chúc ngài chơi trò chơi vui sướng nha.]
"......"
Ta.... Rút thẻ thật sự tốt như vậy?
Bên ngoài có tiếng sột soạt, còn có tiếng cảnh cáo từ thiếu niên.
Linh Quỳnh giơ hai tay ra nhìn lòng bàn tay chìm đắm suy nghĩ, hồi lâu mới từ từ nắm tay lại.
......
Phanh --
Người vừa động chân động tay với thiếu niên đột nhiên trợn mắt, ngã sang một bên.
Lục Văn Từ lùi về phía sau, ánh mắt khẽ nhúc nhích nhìn người đứng bên cạnh giường.
Cô mặc chiếc váy trắng tinh, đầu đội một chiếc vương miện nhỏ nạm kim cương màu trắng bạc, ngón tay sơn màu đỏ đang cầm một cái vật trang trí đang lơ lửng trên không trung.
Lục Văn Từ tầm mắt có chút mờ mịt, hắn không biết người nọ là chính mình tưởng tượng ra hay là thật sự có người đến cứu hắn.
Linh Quỳnh ném vật trang trí trong tay, dường như làm cho chính mình giật mình, giơ tay lên vỗ ngực một cái, thở ra một hơi.
Cô một bên vỗ ngực, một bên hỏi thiếu niên: "Anh không sao chứ?"
Lục văn Từ không có sức lực, thật lâu sau mới lắc đầu.
Lục Văn Từ lúc này giống như một con non bị bắt nạt đến tuyệt vọng, viền mắt đỏ bừng, đuôi mắt hơi ẩm ướt, làm cho người ta vô ý thức mag sinh ra ý muốn bảo hộ.
Đây là cái nào tiểu khả ái!!!
Linh Quỳnh lập tức mềm lòng: "Tôi mang anh rời đi nơi này, anh đừng sợ."
Cô đem người từ trên giường ngồi dậy, Lục Văn Từ toàn thân vô lực, chỉ có thể để cô đỡ.
Người thiếu niên nóng hầm hập, thở ra đều là khí nóng.
Mà hắn lại cảm giác được, trên người của người đỡ mình có một luồng khí lạnh, khiến cho hắn muốn đến gần hơn một ít.
Linh Quỳnh đi hai bước, quay đầu liếc mắt nhìn người trên giường, con ngươi xoay chuyển, đem thiếu niên ngồi xuống bên cạnh: "Anh chờ tôi một chút."
Lục Văn Từ không thấy Linh Quỳnh đang làm gì, chỉ là đằng sau có tiếng động hướng về phía toilet.
Một lát sau cô gái đi ra, cúi đầu nhìn hắn: "Anh có mang theo điện thoại di động không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro