Mười ngày yêu nhau
"Reng reng reng"
Tiếng chuông báo thức bất chợt đánh thức thằng đang nằm trên giường. Đồng hồ đã điểm 7 giờ sáng.
Nó ê ẩm cố vươn người dậy để mở ra chiếc cửa sổ, tia nắng sớm nhẹ nhàng rọi vào bên trong căn phòng có màu trắng làm chủ đạo, nó không nhắm mắt, mà để tia nắng ấy chiếu vào mặt nó, như để nó tỉnh táo hơn sau một đêm ngủ dài.
"Ngày thứ hai rồi..."
Tiếng lẩm bẩm phát ra từ miệng nó, có cảm tưởng rằng so với tiếng vo ve của con muỗi còn nhỏ hơn. Nó lia mắt nhìn qua cái bàn kế bên cạnh, thấy ngay một hộp đồ ăn. Nó lê người tới đó, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, là cơm với trứng ốp la, thêm vài miếng thịt chiên, nó biết mình được ăn đồ của nhỏ làm. Dưới chiếc hộp là một mẩu giấy nhỏ, nội dung tờ giấy gỏn gọn vài dòng:
"Tôi đã thức dậy từ sớm để làm đồ ăn cho ông rồi. Mau mau ăn rồi uống thuốc giảm đau, tôi chờ ông ở dưới sân của bệnh viện nhé, nhớ là ăn cho no rồi xuống đây đi hẹn hò cùng tôi, chúng mình đã bắt đầu qua ngày thứ hai rồi đúng không?... Yêu ông.
Dương Ngọc"
Nó khẽ mỉm cười, rồi lấy chiếc muỗng inox sẵn trong hộp từ tốn đưa lên miệng những muỗng cơm, nó muốn thưởng thức những món ngon của nhỏ làm trước những ngày cuối cùng này. Nó muốn tận hưởng điều đó, rồi lại ăn no, uống thuốc để còn xuống dưới đi chơi cùng nhỏ Ngọc...
Trước đó một ngày.
Chiều tà, mặt trời bắt đầu buông xuống, dần khuất dạng và để lại một màn trời hoàng hôn nhẹ nhàng buồn bã. Người ta thấy trong khuôn viên sân của bệnh viện một thằng con trai và một nhỏ con gái đang ngồi kế nhau, đung đưa từng nhịp trên chiếc ghế xích đu. Thằng con trai cất tiếng, nó hỏi nhỏ con gái rằng:
- Hôm qua... Tôi nghe bác sĩ nói với mẹ tôi hết rồi... Bệnh của tôi, không chữa được nữa...
- Ừm, tôi ngồi gần đó, có nghe rồi, Hùng đừng buồn nữa, sống được bao lâu thì cứ tận hưởng những ngày đó thôi, tôi vẫn sẽ ở bên ông mà.
Nhỏ con gái an ủi thằng Hùng, cho nó biết rằng bên nó vẫn còn có nhỏ, rồi nó thở dài, ra một câu trả lời:
- Ừ thì là vậy, nhưng bây giờ tôi biết làm gì để tận hưởng hết đây? Bác sĩ bảo tôi sống được chưa tới hai tuần.
- Chà, ngắn nhỉ, được tầm mười một, mười ba ngày thôi sao? ...
- Ừm.
Chiếc xích đu hai đứa đang ngồi vẫn cứ đều đều đung đưa. Lòng của thằng Hùng bây giờ cũng đều đều trống trải. Đúng như lời nó vừa nói, nó không biết làm gì để có thể sống hết mình những ngày cuối. Nắng chiều đã rọi xuống, dịu nhẹ êm ả không còn gay gắt như buổi trưa. Hai đứa cứ lặng im thêm mười lăm phút, rồi chợt nó lên tiếng:
- À thì, Ngọc này, tôi muốn...
- Ông muốn thế nào?
Hùng lấy hết mọi can đảm, nó muốn nói thẳng và dứt khoát, nhưng cuối cùng lời nói nó phát ra nhẹ như gió:
- Tôi muốn chúng mình có mười ngày để yêu!
Ngọc bất ngờ, mắt tròn nhìn Hùng, dường như không kịp để nhỏ hỏi lại, Hùng lại nói tiếp:
- Thích bà lâu rồi, nhưng không tiện nói, bây giờ tôi có đủ dũng khí để tỏ tình bà rồi. Hồi trước tỏ tình thì một là sẽ được bà đồng ý, hai là bà từ chối rồi cả hai không còn làm bạn. Nhưng bây giờ tôi sắp đi, sợ gì nữa?
Ngọc không nói gì, nó đã im giờ lại còn im hơn. Vài phút sau, nó khẽ gật đầu.
"Chà, vậy thì, hôm nay là ngày thứ nhất của chuỗi mười ngày quen nhau."
Thốt ra câu đó xong, Ngọc đỏ mặt, nhưng đỏ thì đỏ, nhỏ lại lôi tuột thằng Hùng theo để đi ăn vặt cùng nó, dù nó là người tỏ tình nhỏ.
...
Hộp cơm trên bàn giờ đã sạch bóng, nhưng vẫn nằm ở đó, tờ giấy của Ngọc để lại nằm gọn trong túi áo của Hùng.
Thoáng một cái, Hùng đã có mặt dưới sân, gần đó là nhỏ Ngọc đang đứng nhìn nó, miệng nhỏ cười dịu dàng, Hùng mê mẩn ngay, hồn bay đi đâu mất. Nó với Ngọc làm bạn thân từ năm lớp 3, và nó thích nhỏ từ năm lớp 7, thích tới bây giờ đã là năm lớp 11, Hùng còn chả rõ nhỏ có thích lại hay không. Nhưng rõ ràng là ngoài Hùng ra, Ngọc chẳng còn chơi với thằng con trai nào khác, điều đó làm Hùng yên tâm phần nào.
Những tưởng mọi thứ cứ trôi đều qua như thế, thằng Hùng thích thầm con Ngọc, con Ngọc chơi với mỗi thằng Hùng. Nhưng đùng một cái, ngày nọ đang đo cân, nó thấy mình sụt đi tận chục kí lô, rồi cũng đùng một cái, nó bất tỉnh. Hôm sau đã thấy mẹ nó ngồi kế bên, nó thì đang nằm vật trên giường bệnh. Mẹ nó ngập ngừng mãi, mới chịu tiết lộ rằng nó bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Trong lòng thằng Hùng chỉ còn lại sự trống trải, mơ hồ không diễn tả nên lời. Buổi sáng hôm ấy, ánh mắt của nó hướng ra ngoài cửa sổ một cách vô định, gần đó là nhỏ Ngọc ngồi trên ghế, nhỏ đã tới thăm nó tự bao giờ. Lòng nó trống trải, nhưng hình như còn khúc mắc điều gì đó, nhưng bản thân không để ý lắm, nó cho qua cái khúc mắc ấy. Tới tận một tuần sau, khi đang ngồi trò chuyện tán gẫu cùng nhỏ Ngọc, nó nhớ về cái khúc mắc đó, mỗi khi có Ngọc gần nó.
Để rồi nó nhận ra mình vẫn chưa tỏ tình nhỏ Ngọc.
Để rồi chiều hôm đấy nó rủ nhỏ xuống xích đu ngồi cả buổi.
Để rồi nó tỏ tình nhỏ Ngọc.
Cũng để rồi bắt đầu chuỗi mười ngày yêu nhau.
...
- Ây da, đau quá, sao bà véo má tôi??
- Ai bảo đứng trời trồng ra đấy cả buổi trời, đi nào, người yêu của tôi.
Hùng bị Ngọc véo má một cái đau điếng, kéo nó trở về với hiện tại, thôi hồi tưởng lại quá khứ. Nhưng trách làm sao được thằng này, đây là lần đầu nó yêu.
Người ngoài đường thấy một cặp đang nắm tay nhau dạo bước, đó là thằng Hùng cùng nhỏ Ngọc. Hai đứa này không phải cặp đôi đũa lệch, thằng Hùng cao 1m77, nhỏ Ngọc chỉ kém 10cm, tức là 1m67. Nhưng nếu cả hai đứng kế và nhìn mắt để so, có khi tưởng rằng tụi nó chênh nhau có vài cm.
Ghé vào quán trà sữa, thằng Hùng gọi ngay cho cả hai, mỗi đứa một ly size L, nhắm chừng chắc cũng đủ uống no nê rồi. Hùng vừa ngồi xuống, nhỏ Ngọc đã ngồi ngay kế bên cạnh làm thằng này ngượng chín người. Nhỏ Ngọc cười khi thấy điệu bộ của bạn trai mình. Nhỏ lại cười, nụ cười ấy mê mẩn thằng Hùng, từ lúc nhỏ bắt đầu chơi với nhỏ tới bây giờ, nụ cười của nhỏ làm Hùng thích thú, có lần hồi lớp, nó buộc miệng với Ngọc rằng:
- Mẹ tao bảo mấy đứa cười duyên như mày mốt cưới chồng đẹp trai lắm đó.
- Sao mày nghĩ vậy, chơi với mày có khi chẳng thằng nào hốt tao về làm vợ đâu.
- Ngu, lo gì, tao đẹp trai đây này, mốt có khi mày cưới chồng đẹp trai là tao đó.
Nói xong câu đó, nó nhận ra mình đùa một câu quá giới hạn bạn bè, nó cúi mặt sẵn sàng nghe nhỏ Ngọc tuôn một tràng chửi xối xả, nhưng thứ nó nhận lại là một cái mặt đỏ cùng nụ cười của Ngọc, rồi nhỏ nhéo tai nó một cái, chạy thẳng vào lớp. Nó cứ đứng đó xoa xoa tai rồi hồn lơ lửng trên mây, xác đứng trân ra ở dưới.
Bây giờ nghĩ lại, bỗng Hùng cười, nó cười vì cái gì thì nó cũng chẳng biết, chỉ biết là nó thấy những kỉ niệm thơ bé của nó đa số đều xuất hiện nhỏ Ngọc, đúng rồi. Đi cùng nhau trên con đường học sinh đã lâu đến thế cơ mà. Nhỏ Ngọc không biết thằng này cười vì cái gì, nhỏ chìa màn hình điện thoại ra để thằng Hùng xem và nói:
- Mấy cái ảnh couple đáng yêu quá ông.
- Đáng yêu á? Đáng yêu thì có, nhưng không bằng tôi với Ngọc đâu.
Nhỏ Ngọc cười:
- Ờ, đúng, sao bằng tôi với ông.
Hùng ngắm nghía nụ cười của Ngọc mà trong lòng rộn ràng như xuân về vậy, dù đang là mùa hè oi bức. Nó lại buột miệng, nhưng lần này không phải từ miệng của một thằng nhãi hôi sữa nữa, mà là của một thằng con trai ra dáng thanh niên:
- Ngọc này, mẹ tôi bảo mấy nhỏ con gái mà cười duyên như Ngọc, sau này thế nào cũng cưới chồng đẹp trai lắm!
- Chớ làm sao nữa, nhưng chồng đẹp trai thì tôi muốn sau này là ông đó.
- Hmm, tôi cũng muốn đi cùng Ngọc tới đó lắm, nhưng mà biết sao giờ... Còn có hơn một tuần để-
Nhỏ Ngọc không kịp để Hùng nói hết câu, đã vội chộp lấy mặt thằng này kéo về phía nhỏ, đặt đôi môi hồng vào môi của thằng Hùng. Hùng cảm thấy lâng lâng, lần đầu nó được hôn, đối với nhỏ Ngọc cũng là lần đầu, nhưng chắc do nhỏ coi ngôn tình quá nên cũng muốn thử với thằng Hùng. Hôn xong, nhỏ nhẹ nhàng thả Hùng ra, rồi nhìn thằng này chết trân ra, nhỏ lại cười rồi uống tiếp ly trà sữa. Ngọc quay sang nói với thằng khỉ đang ngồi ngẩn ra:
- Tôi biết điều đó, nhưng đừng nhắc tới nó, hãy cứ tận hưởng và làm hết mình đi, tôi sẽ cùng Hùng đi hết những ngày còn lại.
Hùng nghe xong, chỉ gật đầu, nó lấy tay rờ nhẹ lên môi để chắc rằng nụ hôn đầu của mình đã bị cướp đi bởi nhỏ bạn gái mình.
Chiều ngày thứ hai yêu nhau, Hùng dắt Ngọc ra công viên gần bệnh viện để cùng nó ngắm hoàng hôn. Nó và nhỏ Ngọc nắm tay nhau cả buổi chiều đấy, nhỏ Ngọc cũng lấy hai bàn tay nắm lấy một bàn tay của thằng Hùng, nhỏ nói:
- Tay ông ấm thật đó, chẳng bù cho tay tôi lạnh ngắt ra, phù phù.
Lần này tới Hùng lấy hai tay bao trọn lấy hai bàn tay của nhỏ Ngọc, nó nhẹ nhàng cất tiếng:
- Tay của bà lạnh thì để tôi sưởi ấm, sưởi ấm tay bà bằng tay tôi, còn bà thì sưởi ấm cho tim tôi rồi.
Nhỏ cười, không nói gì, chỉ để tay đấy cho Hùng nắm, dù tay nó cũng ấm thật, tay nhỏ lại đang lạnh, yêu nhau thế này thì còn gì hơn.
Tối đến, nhỏ Ngọc dẫn nó lên lại phòng bệnh, nhỏ nhẹ nhàng đắp chăn cho thằng bạn trai mình, rồi đặt lên trên trán của nó một nụ hôn.
"Ngủ ngon nhé, người tôi yêu!"
"Bà về nhà cẩn thận, ngủ ngon nhé, yêu bà"
Cánh cửa phòng khép lại, Hùng trở mình, mặt hướng về phía cửa sổ, ngắm cái bầu trời đầy sao đó, nó thiếp đi lúc nào không hay, trong mơ xuất hiện nhỏ Ngọc.
...
"Ngày thứ ba yêu nhau rồi"
"Ngày thứ tư"
"Ngày thứ năm"
Trôi qua năm ngày, đúng như lời Ngọc nói, nó cùng nhỏ làm đủ thứ chuyện. Đi chơi trò chơi ở trung tâm mua sắm, đi Đầm Sen chơi những trò cảm giác mạnh, đi hát Karaoke, đi ăn uống, đi dạo quanh thành phố, năm ngày nhưng hạnh phúc cứ như năm năm vậy.
Ngày thứ năm cũng trôi qua đầy hạnh phúc như thế, nhưng thằng Hùng ngày càng thấy mệt mỏi, suy nhược hơn, khối u trong người nó giờ đã lan ra quá nhiều, nhưng nó quên đi mọi sự mệt mỏi và đau đớn, đúng hơn là giấu đi, để có thể cùng Ngọc tận hưởng những ngày này, nó chẳng mong gì hơn. Hùng giấu tất cả, nhưng Ngọc biết rõ tất cả, nhỏ thấy những lần thằng Hùng lộ ra triệu chứng của ung thư tụy nhưng lại cố giấu đi, nhỏ biết hết, nhỏ chỉ muốn hòa theo để Hùng thấy vui, nhỏ tỏ ra thoải mái và hạnh phúc, đúng là có thật, nhưng sắp mất đi người mình thương, làm sao có thể thoải mái nữa?
Tới ngày thứ sáu, thằng Hùng đã không thể đi xa được nữa, nó đã mệt mỏi hơn, thế là chỉ có thế cùng Ngọc đi dạo cả buổi quanh sân bệnh viện, lâu lâu lại dắt nhau ra hàng nước mía uống. Tối đó, Hùng uống vài viên thuốc giảm đau, nó thấy khó chịu trong người ghê gớm, nhưng được nhỏ Ngọc hôn và chúc ngủ ngon, nó liền dịu đi, có lẽ là Hùng tự trấn an rằng Ngọc sẽ đánh bay đi cơn đau đớn mệt mỏi của nó, nó thiếp đi.
...
Ngày thứ bảy, vì một cách thần kì gì đó, Hùng thấy người mình đỡ đau hơn hẳn, liền rủ nhỏ Ngọc đi chơi lại cùng nó, nó muốn tận dụng những lúc thế này để có thể thoải mái. Ngọc thoạt nghi ngờ, vì nhỏ sợ bệnh của thằng Hùng sẽ hành hạ bản thân nó, nhưng một hồi lâu thì nhỏ đã nghe theo lời thuyết phục của Hùng. Hùng liền dắt tay nhỏ đi ra ngoài thảm cỏ xanh mướt, nơi có con sông rộng, tưởng như rộng bằng biển vậy, lại có thêm ánh mặt trời chiều tà rọi xuống mặt nước rất thơ mộng. Hùng nắm tay Ngọc và nói:
- Ngọc, tôi yêu bà, rất rất yêu luôn!
- Tôi cũng yêu Hùng nữa.
- Hừm, đã sắp đạt được mười ngày quen nhau nhỉ, ước gì tôi hết ung thư, rồi sau này tôi với bà quen nhau một nghìn chuỗi "mười ngày" luôn, hơ hơ.
- Tôi cũng muốn vậy...
-Thật ra thì, nếu có thể, tôi vẫn muốn chúng ta yêu nhau thật lâu, tới già, vượt xa cả mức mười ngày, nhưng mà...
Nhỏ Ngọc ôm chầm lấy Hùng và khóc nức nở, Hùng vỗ lưng nhỏ và an ủi:
- Tôi biết mình không còn sống được lâu đâu, nhưng tôi rất vui và hạnh phúc vì những ngày qua bà luôn ở bên tôi, tôi không còn gì mãn nguyện hơn đâu.
Nói xong rồi, hai đứa đi về bệnh viện, rồi nhỏ Ngọc lấy thuốc giảm đau cho Hùng uống. Hùng cảm thấy, ngày mà nó đi gần lắm rồi, không như lời bác sĩ nói nữa, nhưng nó mặc kệ, nó bây giờ chỉ hạnh phúc và mãn nguyện thôi.
...
Ngày thứ chín.
Ngoài trời từng hạt mưa rơi. Trên chiếc giường, nó đang nằm đó, căn bệnh nay đã trở nên nặng nề, dày xéo bản thân. Những tiếng đo nhịp tim ngày một yếu đi. Ống dẫn khí được dùng để cố duy trì sự sống yếu ớt còn lại. Xung quanh Hùng, những người đối với cậu là quan trọng nhất nhưng thật ra chỉ có hai người.
Cả buổi sáng ấy, mẹ nó vẫn ngồi đó nắm chặt lấy tay nó.
Cả buồi sáng ấy, nhỏ Ngọc vẫn ngồi gần đó lặng lẽ nhìn nó.
Dường như, cảm thấy điều gì đó sắp tới, nó cố hết sức để nói thều thào với mẹ nó rằng:
- Mẹ... con yêu mẹ. Đời này con không thể báo đáp trọn vẹn chữ hiếu này.... Nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện làm đứa con nhỏ của mẹ, được yêu thương, che chở." Hùng cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên. Dòng nước mắt kìm nén bấy lâu nay của người mẹ trung niên đã chảy dài trên má. Lời nói nghẹn nơi cổ họng, bà không thốt thành lời được.
- Mẹ... Đừng khóc... Mẹ khóc sẽ nhanh có nếp nhăn lắm.
Hùng cố đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt trên mắt bà nhưng không thể. Lòng nó dâng lên một nỗi đau đớn khó tả.
"Mẹ không khóc, không khóc." Bà đưa tay lên lau đi hàng nước mắt, nhưng hình như càng lau, nước mắt càng tràn ra nhiều hơn.
"Ngọc, ra tôi bảo được chứ?" Nó liếc nhìn gọi tới nhỏ, người đứng cách đó không xa. Ngọc bước lại gần, gương mặt nó nở lên vẫn cái nụ cười đó, nhưng mà sao gắng gượng lắm thay.
Nhỏ Ngọc từ từ tiến về phía Hùng, nhỏ ngồi xuống kế bên nó và nắm chặt lấy đôi tay gầy yếu, xanh xao của thằng Hùng. Nó cố lấy nốt hơi thở cuối để nói với nhỏ Ngọc:
- Ngọc, cảm ơn bà... Vì đồng ý làm bạn gái tôi trong thời gian qua, tuy là không dài, nhưng với tôi đã là quá hạnh phúc rồi, tôi yêu Ngọc...
- Tôi vẫn muốn tiếp tục với Hùng, giá như cả hai đứa có thể quen nhau lâu hơn mười ngày... Tôi yêu Hùng, yêu nhiều lắm...
"Bíp bíp, bíp bíp"
"Bíp"
"..."
Trong căn phòng bệnh nọ, có hai người, một phụ nữ, một thiếu nữ. Người mẹ ấy khóc thật to, át luôn cả tiếng của chiếc máy nhịp tim báo hiệu tim của cậu thanh niên ngừng đập. Còn cô gái kia chỉ đứng đó chết lặng.
...
Đám tang của Hùng tổ chức rất nhanh, ngay trong hôm ấy, vì mẹ nó muốn nó nhanh chóng được yên nghỉ nên không làm hoành tráng và linh đình như những đám tang khác. Đương nhiên, ở đám tang ấy có nhỏ Ngọc. Nhỏ cũng chỉ đứng đó lặng lẽ, nhìn lên tấm ảnh của Hùng, mặt nó như muốn bảo nhỏ Ngọc hãy ở lại và sống cho thật hạnh phúc, Ngọc vô thức gật đầu theo lời tưởng tượng trong tâm trí nó.
Hôm ấy, là một ngày mưa rơi tầm tã, nhưng lại chẳng cuốn trôi đi nỗi buồn trong lòng của hai người phụ nữ ở lại.
...
Ngày thứ mười.
Nhỏ Ngọc ra ngoài khu nghĩa trang vào sáng sớm, nhỏ dò thấy ngay mộ phần của Hùng. Rồi nhỏ lại đặt lên đó một nhánh hoa. Rồi Ngọc lặng lẽ ngồi xuống kế bên mộ của Hùng cả buổi đó, không rời đi nửa bước. Lâu lâu những làn gió thổi ngang làm tóc Ngọc đung đưa, gió mang một xíu hơi ấm, nhưng chẳng làm ấm được lòng của nhỏ.
Những cuộn phim kí ức dần dần tua về trong đầu của Ngọc, tất cả những kỉ niệm từ lúc quen biết Hùng cho tới lúc nó qua đời, những cảm xúc bùng nổ bên trong nó.
Mặt trên của ngôi mộ bỗng có vài giọt nước rơi xuống, tưởng như trời mưa lâm râm, nhưng đó là nhỏ Ngọc đang khóc, khóe mắt cay cay tự khi nào và nước mắt của nhỏ cũng ào ra.
Chiều tà hôm ấy, nhỏ khẽ nói một mình, hay là nói cho ai đó đang ở trên thiên đàng nghe chăng?
"Hùng, tôi yêu ông, chúc mừng hai ta đã đạt được...
mười ngày... yêu nhau"
End - 13/3/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro