Em hiểu sự khác biệt đó rồi.
" Uyên Linh , tôi ước gì cậu chưa bao giờ xuất hiện."
Chị vừa mở miệng nói câu đó, lòng cô bỗng nhói lên một tia đau đơn... Vì sao chị lại nói như thế chứ
"Vì sao vậy?"
"Sự xuất hiện của cậu hại cả một đời Diệp Anh . Uyên Linh, kể từ hôm nay giữa tôi và cậu không cần làm bạn bè nữa."
Mùa hè năm đó quả thật là một mùa hè khó quên. Không phải nắng đẹp, cũng không phải những trận cười đùa vui vẻ mà là những lời nói tàn nhẫn đến từ Thu Phương.
Thu Phương , cho dù cả thế giới này quay lưng với em cũng không đáng sợ bằng sự tuyệt tình của chị.
Yêu một người chính là cho phép người đó làm tổn thương mình. Lần tổn thương này kéo dài tận mười năm, kéo dài đến sinh mệnh đứt gãy.
Đời người có bao nhiêu lần mười năm?
Kể từ lúc cô được Trần gia nhận lại, Diệp Anh không còn nói chuyện với cô nữa. Đến một ngày, cô thấy chị dời đồ đạc qua bàn của bạn học khác. Giữa cô và chị chỉ cách nhau ba cái bàn vậy mà cô cứ ngỡ khoảng cách giữa họ là cả một vòng trái đất.
Đối mặt với sự xa cách của Thu Phương , Uyên Linh cũng không tỏ ra cái gì khác thường. Nên học thì học, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Giống như đối với cô, Thu Phương chỉ là một người xa lạ thoáng qua.
Nhưng chỉ có Uyên Linh mới biết, lúc học bài lệ sẽ rơi nhòa cả giấy. Lúc ăn cơm chính là lặng lẽ chan nước mắt. Về đêm, thì úp mặt vào gối khóc đến mệt lả.
Cô thật sự muốn hỏi Thu Phương một câu: "Năm đó y tá bế nhầm là lỗi của em sao?"
Trên đời này, chẳng có đứa trẻ nào mong muốn bản thân mình sinh ra đã cô độc một mình, không nơi nương tựa. Thu Phương chưa bao giờ thấy một Uyên Linh bị người ta đánh đến chân tay bầm dập mà chỉ có thể cắn răng cam chịu, chưa bao giờ thấy một Uyên Linh kiệt sức đến nhập viện vì mỗi ngày đều làm việc gần mười hai tiếng đồng hồ. Thu Phương chưa bao giờ thấy Uyên Linh yêu chị đến tan nát cõi lòng, vết thương chồng chất.
Vậy nên chị mới cho rằng Uyên Linh cướp đi gia đình của Diệp Anh, Uyên Linh tham lam với những gì Diệp Anh xứng đáng nhận được.
Nếu như ông trời ban cho cô một ngày trở thành người ấy, liệu Thu Phương có yêu cô một ngày hay không?
***
Ngày lễ trưởng thành, không khí rộn ràng khắp nơi tràn đầy hân hoan, hi vọng vào một tương lai tươi đẹp. Thế mà Uyên Linh lại thấy lòng mình trống rỗng.
Cũng trong buổi lễ trưởng thành Thu Phương chuẩn bị một màn tỏ tình hoành tráng cho Diệp Anh.
Có bóng bay, hoa thơm, có sự chúc phúc của mọi người.
" Diệp Anh, chị đã chờ suốt 18 năm rồi, chị không muốn chờ nữa. Đồng ý làm bạn gái của chị được không?. Đợi chúng ta học xong đại học, chị lại cầu hôn em?"
Thu Phương của khi đó là Thu Phương dịu dàng nhất, cũng ấm áp nhất. Tiếc là những điều đó Uyên Linh chưa bao giờ được nhận dù chỉ một lần.
Diệp Anh bụm lấy mặt òa khóc. Người đẹp nên khóc cũng động lòng như vậy.
Giữa sự bao vây cuồng nhiệt đẩy thuyền của mọi người, Diệp Anh gật đầu đồng ý, tay trong tay cùng Thu Phương.
Uyên Linh nép vào một góc, trên người là bộ váy xanh lam xinh đẹp. Cô ngậm ngùi mỉm cười, hướng Thu Phươngphía xa xa nói lời chúc phúc.
Ngày hôm đó có hai người tình nồng ý đậm, có một người tan nát cõi lòng.
Về sau, cuộc thi đại học kết thúc. Diệp Anh vốn luôn luôn nằm trong top ba của khối hiển nhiên vào trường đại học top đầu, còn Thu Phương thành tích hơi kém một chút miễn cưỡng vào trường đại học danh tiếng bình thường.
Trong vòng luẩn quẩn quan hệ này, Uyên Linh là người ngu ngốc nhất. Uyên Linh đối với những chuyện xảy ra xung quanh mình đều vô cùng lạnh nhạt nhưng có một số chuyện thì lại rất cố chấp. Ví dụ như việc yêu Thu Phương.
Hôm điền nguyện vọng, Uyên Linh dứt khoát chọn học chung trường đại học với Thu Phương. Biết rõ chị yêu người ấy, biết rõ hai người là một đôi nhưng Uyên Linh vẫn muốn thỏa lòng đơn phương.
Cô chỉ muốn nhìn chị tiến về phía trước, nhìn chị hạnh phúc cùng người ta chứ chưa bao giờ có suy nghĩ chen chân vào cuộc tình của hai người họ.
Nếu như không thể quên thì cứ tiếp tục nhớ đi. Đợi ngày nào đó nhìn đủ ái ân của người mình mãi mãi không chạm tới tự động sẽ buông bỏ thôi.
Cô cảm thấy phụ nữ trên thế giới này nên giống như Diệp Anh. Đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu, chăm chỉ học tập, hoàn thiện bản thân không bao giờ vì đàn ông mà thay đổi. Suốt những năm tháng đại học cô chứng kiến Thu Phương vì Diệp Anhmà đi đi về về bất kể thời gian.
Phụ nữ yêu bản thân như mạng mới có thể gặp được người vì mình bất chấp nhớ thương.
Những tưởng, tốt nghiệp xong Thu Phương và Diệp Anh sẽ về chung một nhà ai ngờ lại xuất hiện tin đồn hai người họ tình cảm rạn nứt.
Cô không biết lời đồn có đúng hay không chỉ là mấy lần đi ngang qua quán nhậu cách trường mấy trăm mét, Uyên Linh đều thấy Thu Phươngtrầm mặc nốc từng ly bia này đến ly bia khác.
Đã có lúc Uyên Linh muốn đến gần Thu Phương hỏi chị một câu có ổn không. Nhưng cuối cùng vẫn chọn cách lặng lẽ rời đi. Chuyện tình cảm của người khác cô không có quyền hỏi tới, chỉ có người trong cuộc mới có thể tìm ra nút thắt mà tháo gỡ.
Tin đồn còn chưa qua đi, phía Trần gia và Nguyễn gia lại công bố quyết định động trời. Năm xưa ông nội Trần cùng ông nội Nguyễn có giao ước với nhau sẽ cho cháu của hai người kết hôn gắn kết tình cảm hai gia đình.
Còn viết cả hôn ước cho hai đứa trẻ. Nguyễn gia chỉ có một cô cháu gái là Diệp Anh nhưng bây giờ lại trở thành Uyên Linh. Còn Nguyễn gia lại nhiều con cháu hơn, nhưng ông nội Nguyễn lại quyết định cho Thu Phương kết hôn với cô.
Sức khỏe của ông nội Nguyễn đã gần đất xa trời, nên yêu cầu hai người tốt nghiệp xong phải đăng ký kết hôn ngay.
Ngày hôm đó ở nhà của Trần gia, cả cô và Thu Phương đều bàng hoàng không tin nổi. Chỉ là Thu Phương phản ứng còn dữ dội hơn cả cô, chị đứng dậy kịch liệt phản đối. Trước mặt hai nhà tuyên bố đời này chỉ có thể kết hôn với Diệp Anh.
Khoảnh khắc đó cô nhìn thấy được vết thương chưa kịp khép miệng của trái tim mình lại bị bung ra, râm rỉ máu. Đau đớn lan ra toàn thân.
Thu Phương là cháu mà ông nội Nguyễn yêu thương nhất, Nguyễn thị cuối cùng cũng phải giao cho chị. Nhưng để đứng vững ở hội đồng quản trị không những cần sự ủng hộ của ông nội Nguyễn mà còn cần một hậu phương vững chắc. Hậu phương này không Trần gia thì còn có thể là ai? Nếu như cho phép Thu Phương kết hôn cùng Diệp Anh chuyện này còn ý nghĩa gì nữa.
Tại thời điểm giằng co căng thẳng, Diệp Anh nhận được một vé trở thành nghiên cứu sinh, cô ấy vội vàng bỏ ra nước ngoài du học. Khi Diệp Anh đã đặt chân đến một chân trời mới tin tức này mới truyền đến tai Thu Phương . Thu Phương suy sụp mấy tháng liền. Dưới sự đe dọa của ông nội Nguyễn rằng nếu chị không chịu kết hôn với cô sẽ lấy lại quyền thừa kế của chị cùng sự thúc ép của gia đình Thu Phương cuối cùng cũng đồng ý lấy Uyên Linh.
Hôm đến cục dân chính đăng ký kết hôn, Thu Phương nói với Uyên Linh một câu: "Đời này người tôi muốn lấy nhất lại không thể cùng cô ấy tổ chức hôn lễ. Hiện tại kết hôn cùng đại tiểu thư họ Nguyễn cô hay thậm chí là người khác thì cũng như nhau."
. . . . .
Bộ phim "Anh muốn chúng ta ở bên nhau" đã dần đến hồi kết. Lữ Khâm Dương chết trong tuyết lạnh, quyển sổ tay rơi khỏi người anh, có một trang viết: "Nếu tôi chết đừng nói cho Lăng Nhất Nghiêu biết.
Gió thổi làm trang kế tiếp lật sang: "Nếu tôi còn sống, tôi nhất định sẽ cưới cô ấy."
Phòng chiếu phim vang lên tiếng khóc nức nở, nữ tựa vai nam, nam dỗ dành bạn gái. Uyên Linh thì bình tĩnh lạ thường, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Cô chớp mắt lại hỏi Thu Phương: "Chị thật sự yêu Diệp Anh sao? Ba năm trước chỉ cần chị từ bỏ quyền thừa kế bay sang nước ngoài gặp Diệp Anh nhất định có thể kết hôn cùng cô ấy. Phương , chị yêu Diệp Anh nhưng cũng yêu lợi ích của chính mình." Tông giọng cô đều đều thật sự rất êm tai nhưng đối với Thu Phương lại không dễ nghe như vậy.
Trong đêm tối, Thu Phương cười khẩy, lạnh lùng nhìn vào mắt cô, nói rõ ràng từng lời: "Bởi vì tôi yêu Diệp Anh nên nhất định phải cho cô ấy thứ tốt nhất, một thứ cũng không thể thiếu." Thu Phương thôi nhìn cô, nói tiếp: "Uyên Linh , cô có biết khác biệt giữa yêu và không yêu là gì không? Là tôi có thể để cô cùng tôi chịu khổ nhưng không thể để Diệp Anh thiệt thòi dù chỉ một chút."
Uyên Linh cúi đầu bật cười: "Ra là vậy. Em hiểu rồi, Phương ."
------------------
" Tôi thương người nhiều hơn một chữ thương.
Chỉ xin người thương tôi vừa đủ một chữ thương ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro