Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Volume 7

Đêm thứ 7

Anh hạnh phúc, thì em sẽ thấy vui.

You are happy, therefore I should be.

"Xin chào quý..... Sao cậu lại tới đây?" Jaehwan ngẩng đầu lên, nhìn người vừa bước vào lấy làm kinh hãi, đem từ "khách" chuẩn bị thốt ra nuốt ngược trở vào, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một phen, thu được một kết luận sáng tỏ.

"Sao vậy, không phải vừa mới dọn tới ở chung sao, hơn nửa đêm cãi nhau?"

"Ừ, cho nên ly này cậu phải mới tôi đi."

Kang Daniel đi tới bên cạnh máy pha cà phê, đặt ly giấy vào, một hồi lâu mới ấn nút.

Cậu đột nhiên có chút mơ hồ, ngày hôm đó gặp Ong Seongwoo, anh ấy ấn nút nào ấy nhỉ?

"Xùy, được thôi." Jaehwan lắc đầu cười, có chút mệt mỏi ngáp một cái, lầm bầm nói: "Kể nghe coi, bị đuổi ra ngoài hả?"

Daniel đậy nắp ly cà phê đang bốc hơi lại, lắc đầu: " Không, anh ấy đi ra ngoài trước."

"... Cho nên hai người nửa đêm nửa hôm không ở trong nhà ngủ, ra ngoài đường lang thang? Kang Daniel, cậu năm nay hai mươi bốn tuổi rồi, còn tưởng mình là thiếu niên mười tám tuổi thức cả đêm lên mạng à?"

Người đàn ông bị chỉ trích khẽ lắc đầu cười, một cánh tay dựa lên quầy, ánh mắt lơ đãng quét qua màn hình theo dõi ở quầy thu ngân, không nhịn được cười khẽ một tiếng, từ từ tiến lại gần Jaehwan, quả nhiên bị đối phương không chút lưu tình đẩy ra: "Nói chuyện thì nói, đừng có đứng sát tôi như vậy."

Daniel cười cười, lúc cúi đầu nhìn qua quầy, giống như chợt nhớ ra cái gì đó, lơ đãng hỏi: "Mấy viên bi trước đây để ở quầy đâu rồi?"

"Có ai mua đâu, dẹp đi từ sớm rồi."

"À. Ừm.... Nãy đi vào sao không nhìn thấy xe đạp của cậu, tôi nhớ cậu hay để ở trước cửa mà."

"À, bánh xe trước bị thủng, mang đi sửa, mai lấy."

"Ừm."

"Daniel, tôi bảo ..."

"Sao?"

Jaehwan một tay nâng cằm, dùng khóe mắt ném cho Kang Daniel đang đứng bên cạnh uống cà phê một ánh nhìn, trong giây lát không ai lên tiếng, chỉ có tiếng ầm ầm của máy điều hòa đời đầu trong cửa hàng phát ra luẩn quẩn ở bên tai, ngược lại nghe cũng có vẻ hợp với bối cảnh.

"Cậu đã suy nghĩ về cuộc sống sau này cùng anh ta chưa?"

Daniel nắm trong tay ly cà phê đã sớm uống cạn, vô tình dùng sức quá mạnh, chiếc nắp nhựa màu trắng bị bóp kêu ra tiếng.

"Đã từng nghĩ."

"Cậu muốn sống chung với anh ta, sau đó thì sao, hai người phải thế nào? Hai người không thể kết hôn, nói cho cùng, giữa đàn ông với đàn ông, có lúc lại mỏng manh hơn so với tưởng tượng."

"Tôi biết."

"Cho nên đâu cần phải như vậy. Chẳng lẽ hai người ở bên nhau, không phải vì muốn vui vẻ hay sao? Nếu như thống khổ nhiều hơn hạnh phúc, cũng không cần nắm chặt không buông. Mặc dù hai người bây giờ chưa đến mức độ này, nhưng vạn nhất có một ngày .... Thật sự đến khi đó, phải học cách buông tay."

Daniel nghe vậy liền bật cười, thanh âm rất nhẹ, giống như là chỉ treo lên một nụ cười trên mặt, nhưng thực tế lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cậu nghiêng người, chỉ để Jaehwan nhìn thấy một bên gò má, hồi lâu mới lên tiếng:

"Cậu biết không, tôi cũng từng nghĩ như vậy, cho nên anh ấy không phải người đầu tiên mà tôi yêu."

Daniel cúi thấp đầu, lúc ngẩng đầu lên mở miệng một lần nữa, kíp mắt hướng về phía Jaehwan cười một tiếng:

"Nhưng làm thế nào .... Cho dù anh ấy nổ súng bắn tôi, tôi cũng muốn ở bên cạnh anh ấy."

Jaehwan nhìn Daniel một chút, nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng trầm mặc quay mặt đi, liếc nhìn màn hình theo dõi bên cạnh, phía trên hiện lên bóng lưng của Kang Daniel, nhìn rõ ràng vừa tùy ý lại lười biếng, nhưng lại vừa quá sức bi thương.

Bản thân quen biết Kang Daniel bao nhiêu năm, vẫn là lần đầu tiên thấy cậu ta như vậy.

"Xin lỗi, nói ra có chút vô dụng."

Jawhwan lắc đầu một cái: " Không có gì, chỉ là lần đầu tiên thấy cậu như vậy, có chút ngoài ý muốn. Nhưng cũng tốt, trước kia cảm thấy cậu sống cách xa thế giới, không ngờ cũng là người phàm, cảm thấy thật thân thiết."

"Cậu luôn nghĩ tôi như vậy?" Daniel lắc đầu cười khổ.

"Đúng thế, chính là hồi còn đi học, đối với ai cũng không lạnh không nóng, giống như là người tới không cự, người đi không lưu vậy." Jaehwan bĩu môi, lấy gói thuốc lá trên kệ hàng đưa cho cậu: "Coi như tối nay trở về thời cắp sách."

"Không được, tôi đang cai. Dù sao muốn anh ấy cai thuốc, tôi cũng phải làm gương."

Kang Daniel khoát tay một cái, đứng ở trước cửa cửa hàng, trong nháy mắt cửa tự động mở ra thổi vào một cơn gió mang hơi ẩm, ngược lại khiến người ta có chút mệt mỏi.

"Tôi đi trước, hai ngày nữa được nghỉ, cùng đi uống chén rượu."

"Biết rồi."

Jaehwan qua cánh cửa thủy tinh nhìn xe Daniel rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc sắp xếp lại quầy thanh toán vô tình làm rơi hai đồng tiền xu, men theo âm thanh tìm kiếm, đưa tay lại mò thấy một viên bi.

Viên bi dính đầy bụi bặm, Jaehwan tiện tay đặt nó lên quầy, nhưng lại không có chỗ nào để nó đứng yên, nếu lăn đi lại tìm không thấy nữa.

Cuối cùng như ma xui quỷ khiến, Jaehwan bỏ viên bi kia vào ly cà phê rỗng ban nãy Daniel vừa uống xong.

.....

Daniel lái xe đi, ý thức được trời đã gần sáng, đột nhiên không biết nên đi đâu. Trên đường không có một bóng xe cộ nào, cũng không biết có phải do vận khí không tốt hay không, cậu liên tục phải dừng năm lần đèn đỏ, thời gian lập tức bị kéo dài, khiến đầu óc dần trở nên trống rỗng.

Cậu cảm thấy mình đang đi vào ngõ cụt.

Giống như nơi gặp gỡ Ong Seongwoo, Kang Daniel khi đó giống như những người yêu bình thường vậy, thỉnh thoảng ảo tưởng một chút về cuộc sống của hai người sau này. Từ khi gặp nhau cho đến hôm nay, hiếm khi tỉnh táo mà suy nghĩ, bản thân có phải đã quá gấp gáp hay không?

Quá mức sốt ruột muốn người kia thuộc về mình, nếu như có một loại ma pháp khiến cho người kia không thể rời xa mình, cho dù là tà thuật, cậu cũng muốn thử nghiệm.

Cậu rốt cuộc đã hiểu tại sao đa số các câu chuyện tình yêu đều chỉ diễn đến khi hai người ở bên nhau thì kết thúc. Dừng lại ở thời điểm yêu thương nồng nhiệt nhất, giống như đem hình ảnh dừng trong nháy mắt đó, khiến người xem cũng sẽ tự nhiên cho rằng, hai người trong câu chuyện sẽ vĩnh viên ở bên nhau.

Dù nói mấy trăm lần lời yêu cũng không có nghĩa là sẽ mãi yêu, mà muốn giữ lại một người cũng không phải nói mình yêu rất nhiều là có thể làm được.

Đến khi cảm xúc mạnh mẽ kia lụi tắt, tất cả tình yêu sẽ hóa thành mặt nước hồ phẳng lặng, đại đa số con người sẽ bắt đầu đi tìm một đoạn cảm xúc mạnh mẽ khác, mà đem tình cảm đã qua tan thành mấy khói, trở thành một câu chuyện cũ mỗi khi bị người khác hỏi tới đều sẽ không nguyện ý nhắc lại.

Trong nháy mắt, Daniel cũng có ý nghĩ như vậy.

Ví dụ như cậu không biết trễ như vầy Seongwoo sẽ đi tìm ai, là học trưởng trước đây mình hay ghen tị, hay là người bạn trai cũ lúc lần đầu gặp ở cửa hàng tiện lợi, hoặc một người nào đó bản thân mình cũng không biết?

Nhưng hiện tại cậu không muốn nghĩ tiếp nữa, bởi vì vào giờ khắc này, cậu đột nhiên cảm thấy những cãi vã cùng nghi kỵ thật là trẻ con, cứ suy tính thiệt hơn, so đo từng tí, ngoại trừ đẩy anh ấy đi xa hơn, thì có lợi ích gì chứ?

Bởi so với tất cả những cái đó, cậu chẳng qua chỉ là sợ mất đi anh mà thôi. Coi như lui mười ngàn bước, có lẽ tương lai có một ngày, mình cùng anh ấy xảy ra chuyện tiếc nuốc không thể vãn hồi, thì hiện tại tất cả đều trở thành con số không.

Kang Daniel lái xe đến bãi đậu xe công ty, tựa vào ghế ngồi nhắm chặt mắt, khẽ nở nụ cười.

Nếu như vậy khiến anh hạnh phúc, em cũng sẽ thấy vui.

Đêm thứ bảy - Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro