Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Volume 6

Dòng đầu tiên xin phép gửi lời cảm ơn đến chị H thân yêu vì đã góp sức giúp đỡ em khi edit bộ này (vì không biết chị có đồng ý cho em tag tên không nên em xin phép ẩn danh ^^)  Kamsahamita chị iu :3 Từ giờ đến lúc end mỗi khi liệt não chắc còn phải nhờ đến chị nữa =)))))))

I love U  <3

------------------------------------------------

Đêm thứ sáu

Em hiểu anh sao?

Do you know me well?

Sau hai giờ đêm trời lạnh hơn so với tưởng tượng. Seongwoo đứng ở trước cửa quay đầu nhìn Daniel nằm ngủ trên ghế salon, rồi kéo vành nón xuống thấp hơn. Anh cái gì cũng không mang, chỉ cầm theo trong tay một chiếc điện thoại. Seongwoo nhẹ nhàng đóng cửa, lúc đứng trong thang máy vẫn không nhịn được nghĩ, Daniel luôn ngủ rất nông, không biết có đánh thức cậu ấy không?

Đêm khuya trên đường không có một bóng người, trừ cây đèn đường cũ kỹ đang hấp hối làm việc thì bên ngoài đều trống không. Seongwoo đi trên đường, luôn cảm thấy không khí quá mức ẩm thấp, ngay cả hít thở cũng trở nên nặng nề. Bóng lưng của anh vẫn cao ngất như ngày xưa, nhưng lại cô đơn hơn so với bất kì vì sao nào trên bầu trời.

Anh đi dọc theo con đường này không biết là đi tới bao lâu, cuối cùng gõ cửa một cửa hàng xe gắn máy. Seongwoo nhìn qua khe cửa thấy một ánh đèn màu cam rọi ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng gõ hai cái, cũng không gấp, xoay người ngồi xuống bên góc tường, sờ túi áo lại phát hiện mình không mang thuốc lá, cuối cùng đành từ bỏ.

Từ sau khi sống chung với Kang Daniel, thuốc ở trong túi sẽ luôn không cánh mà bay, lâu dần cũng quên, nhưng anh từ trước đến giờ chưa từng tức giận.

Cánh cửa bị người bên trong dùng sức kéo lên, Park Woojin trong tay còn cầm chìa khóa, liếc thấy người ngồi bên cửa tiệm, hình như cũng không ngoài suy đoán, dùng hai tay nâng cửa kéo lên, lạnh như băng nói:

"Anh định để em chống cửa tới khi nào?"

Seongwoo xoay đầu cười một tiếng, bỏ mũ ở trên đầu xuống, hướng về phía thiếu niên nháy mắt một cái:

"Xin lỗi, suýt ngủ quên."

Woojin không để ý, nghiêng đầu không thèm nhìn anh, chờ sau khi anh đi vào mới đóng cửa lại, dặn dò: "Em còn đang làm việc, nhớ đừng tùy tiện làm lộn xộn đồ đạc bên kia"

Seongwoo đáp một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua phía trước xe gắn máy, thấy một chiếc xe đạp ở đó thì dừng lại, cười hỏi: "Không phải em chỉ phụ trách xe gắn máy thôi sao, từ lúc nào lại sửa cả xe đạp giúp người ta vậy?"

"...Một người kỳ quặc mà thôi. Nói đi, sao nửa đêm nửa hôm tới tìm em."

"Cũng lâu rồi không tới, muốn tới thăm em, em lúc nào cũng bận bịu, anh nghĩ lần sau cứ như vậy không mới mà tới cũng khá tốt." Seongwoo cười một tiếng, đèn trong tiệm rất tối, khiến toàn bộ phân xưởng ánh lên một màu đỏ nhạt, nhìn lâu có chút hoa mắt, không tự chủ được xoa xoa, đầu ngón tay lạnh đến hơi tê dại.

Woojin liếc nhìn anh, không nói gì nữa, xách hòm dụng cụ trên kệ gỗ trở lại trong phòng làm việc, cũng không có đóng cửa lại, trên miệng ngậm một cây ốc vít, mặc kệ Seongwoo dựa vào cửa nhìn cậu.

"Không phải anh nửa đêm nửa hôm đến xem em sửa xe chứ."

"Nếu anh nói đúng là vậy thì sao?"

Park Woojin tay đỡ bánh xe phía sau, nghe vậy rốt cuộc ngưng động tác, ngẩng đầu nhìn Ong Seongwoo, tia nghi ngờ trong mắt trong che giấu chút nào, nhìn người nọ một lát rồi lắc đầu cười, nhỏ giọng nói:

"Anh cãi nhau với bạn trai nhỏ à?"

Seongwoo không đáp lại, nhìn chằm chằm bóng đèn trên đỉnh đầu đến ngẩn người, lại có chút thất thần, giống như đang lẩm bẩm với chính mình: "Có thể là phải, cũng có thể là không phải."

Trong giây lát chỉ có tiếng kim loại của cờ-lê và ốc vít va chạm vào nhau, cùng với tiếng Woojin vô tình đụng vào hòm dụng cụ phát ra, còn lại đều yên tĩnh lạ thường. Seongwoo nhớ lại lần trước mình tới đây, hình như là lúc biết Jason ngoại tình.

"Sau khi anh và Jason chia tay, anh ta có tới đây hai lần."

"Ừ."

"Mặc dù bây giờ nói thì có vẻ hơi nhiều chuyện." Woojin kẹp ốc vít ở kẽ ngón tay, ngẩng đầu nhìn Seongwoo: "Anh có từng nghĩ tới, Jason thực sự không có ngoại tình?"

Seongwoo chớp mắt một cái, miệng có chút mất tự nhiên giương lên, "Ồ" một tiếng, không hiểu nhìn về phía Woojin: "Có ý gì?"

"Chuyện trước kia, chắc là anh hiểu nhầm anh ta." Woojin thay xong bộ phận cuối cùng, vốn định nổ máy thử một chút, lại như nhớ đến đã là nửa đêm, liền không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, cậu ngồi lên phía sau xe gắn máy, rút một điếu thuốc đưa lên miệng:

"Không phải em nói giúp anh ta, dù sao anh hẹn hò với ai là quyền tự do của anh." Woojin lục túi một hồi không tìm thấy bật lửa, quay đầu hỏi: "Mượn của anh dùng chút."

Seongwoo bĩu môi, "Xin lỗi, không có."

Giống như không nghĩ tới câu trả lời của đối phương, Woojin nhíu mày, một bộ dáng sáng tỏ, lại đem điếu thuốc cất vào bao, cười một tiếng: "Thật không ngờ có người có thể quản được anh. Trước kia Jason cũng khuyên anh cai thuốc, cuối cùng lại bị anh lôi kéo, hút còn nhiều hơn anh."

"Hai người còn liên lạc?"

"Mấy tháng trước gặp một lần, không có liên lạc."

"Anh ta ... nói gì với em?"

"Cũng không có nói gì, chỉ nói cho em biết đã chia tay với anh, sau đó ngồi ở đây hút thuốc, cuối cùng bị em đuổi đi."

"Ừ."

"Lúc trước anh nhìn thấy, người ngồi cùng Jason ở quầy rượu, là em trai anh ta."

Seongwoo chợt ngẩng đầu lên, hồi lâu không nói gì. Anh nhìn Woojin ở bên cạnh đi tới đi lui, thu dọn dụng cụ các thứ ở dưới đất, cuối cùng tắt đèn phòng làm việc.

"Nếu không muốn về, anh vào phòng nghỉ của em mà ngủ, nhưng mà anh ngủ trên salon, em ngủ giường."

Seongwoo không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn theo cậu đi vào. Không lâu sau đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ còn chiếc đèn ngủ màu đỏ ở phía đầu giường Woojin miễn cưỡng phát ra một chút ánh sáng.

"Anh thật sự hiểu rõ về anh ta chưa?"

"Em nói Daniel?"

"Tên anh ta đó hả."

Woojin ở trong bóng tối mở mắt ra, nhìn về phía Seongwoo đang nằm một chút, lại dời anh mắt về phía trần nhà:

"Trước không nói anh không biết gì về anh ta, nhưng còn anh ta có hiểu rõ về anh chưa? Tỷ như ngay cả người em trai cùng mẹ khác cha này, anh ta cũng không biết?"

Seongwoo ở trong bóng tối mở mắt, không lên tiếng đáp lại. Cơn buồn ngủ tựa hồ cách anh càng lúc càng xa, ánh sáng màu đỏ yếu ớt trước mắt tựa như hòa vào làn nước, đỏ thành một mảnh, khiến đôi bàn tay giống như nhuốm đầy máu tươi, nhẹ nhàng bưng kín mắt.

Ghế salon rất cứng, thậm chí còn không đủ dài, nhưng anh không có chút mảy may cảm giác gì, lại hiếm khi thanh tĩnh lại. Anh nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Kang Daniel.

Ngày đó tuyết rơi dày đặc, anh mặc một chiếc áo khoác lông không biết màu gì, giống như tìm chỗ lánh nạn chạy vào cửa hàng tiện lợi bên kia đường.

Cho đến hôm nay, anh thậm chí còn có chút quên mất địa chỉ cửa hàng tiện lợi đó. Trí nhớ luôn là như vậy, bất tri bất giác bắt đầu trở nên mơ hồ, tự cho là sẽ nhớ tất cả từng nhỏ nhặt về người nào đó, nhưng trên thực tế phần lớn chúng cũng không khác gì những ký ức bình thường, cùng bị bỏ quên ở một nơi nào đó trong trí não. Giống như diễn biến trong những bộ phim cũ vậy, dùng hết cả cuộc đời để yêu sâu đậm một người, nhưng nếu thực sự hỏi chi tiết về người đó, thật giống như chỉ có thể nói ra được một loại cảm giác mơ hồ gọi là yêu.

Suy cho cùng, chẳng phải người ta vẫn thường tự lừa dối chính mình, ngụy trang đó là tình yêu sao?

Tình yêu của anh và Kang Daniel xuất hiện một cách bất ngờ, giống như là vận mệnh an bài. Cùng nhau châm điếu thuốc, trong bóng tối gặp nhau, vì nhau mà sinh ra, mọi thứ đều dùng không hết tinh lực, đặt tất cả nhiên liệu vào cuộc tình này, lửa cháy đổ thêm dầu, cuối cùng lửa cháy lan ra, đến cả kẻ phóng hỏa cũng bị phỏng.

Có lẽ bọn họ đã quá vội vàng cho rằng đối phương chính là số mệnh đã được định trước, nhưng Seongwoo vào giờ phút này lại cảm thấy những say mê trước đó giống như chưa từng có. Thứ trong lòng anh tưởng rằng là định mệnh kia thế nhưng hóa ra lại bắt đầu từ một hiểu lầm thật nực cười, cuối cùng chỉ là một bức tường thành mong manh mà anh tự dựng lên.

Tình yêu của bọn họ có lẽ cũng chẳng sâu sắc đến chết đi sống lại như trong tưởng tượng, bởi suy cho cùng, tình yêu đó cũng chỉ là thứ cảm xúc mãnh liệt và mù quáng như bao tình yêu bình thường khác. Linh hồn của bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau, ngẫu nhiên phù hợp, nhưng cuộc đời dài như vậy, căn bản không thể biết trước được, người đó rốt cuộc có phải vận mệnh duy nhất hay không.

Nhưng bọn họ chính là ở nơi đó gặp nhau vào một đêm tuyết rơi, ở bên hẻm công ty hôn môi, ở nơi chỉ có hai người trong bóng tối ôm lấy nhau.

Cảm giác khi ở bên cạnh Jason khác hoàn toàn với khi ở bên cạnh Kang Daniel. Thật giống như trước khi ở bên cạnh Kang Daniel, bản thân chẳng qua chỉ là hấp thu lấy tình yêu người khác đối với mình, hóa thành chất dinh dưỡng, lại không tốn chút sức lực nào, cho nên một khi xuất hiện sự việc mình không thể tiếp nhận được, hoặc là khiến cho mình khó chịu, thì sự lựa chọn đầu tiên chính là rời đi và rút lui, thậm chí căn bản không nghĩ tới, có cần thiết phải cố gắng sửa chữa mỗi khi tình yêu bị rạn nứt.

Anh từng nói sẽ không yêu ai, nhưng cũng không phải anh chưa từng yêu, nghĩ kỹ một chút, đại khái thì cũng có thể gọi là yêu.

Mặc dù Kang Daniel không phải người bạn trai đầu tiên của anh, nhưng lại là người đầu tiên khiến anh động tâm, trở thành mối tình đầu của anh.

Nghĩ tới đây anh lại bắt đầu thấy khổ sở, bởi người ta thường nói người yêu đầu tiên sẽ không thể nào cùng bạn đi tới cuối cùng, như nhân sinh của một người giáo viên, sau khi khóa học này kết thúc, sẽ rời khỏi cuộc sống của mình với tư thái đoạn tuyệt và tàn nhẫn, trở thành ánh trăng sáng khó quên trong sinh mạng, cuối cùng nói một câu hẹn gặp lại, nhưng cũng thành không gặp lại.

Cho đến khi trời gần sáng, Seongwoo rốt cuộc mới nhắm mắt, nhưng ở hốc mắt lại vô tình rơi xuống một giọt lệ.

Đạo lý anh cũng hiểu.

Nhưng đối với em, anh không nỡ từ bỏ.

Đêm thứ sáu – Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro