Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Volume 1


Đêm đầu tiên

Chỉ có những người đang yêu mới tin rằng họ gặp nhau là nhờ định mệnh.

Only people in love believe they were destined to meet.

1.

Kang Daniel hơi cúi đầu, tầm mắt lướt qua mảng tuyết đọng dưới chân.

Cậu khẽ giơ hai bàn tay đã lạnh cóng đến ửng đỏ, ngón tay cứng đơ cởi khăn quàng cổ xuống. Hơi thở ấm áp từ trong mũi phả ra làm cặp mắt kính lạnh như băng trong nháy mắt bị phủ một tầng hơi trắng, ngay cả cơn gió lạnh gào rít cũng không có cách nào thổi đi được, không thuận theo không buông tha giống như là bị mùa đông nguyền rủa. Cậu cảm giác có mấy hạt tuyết bị gió thổi vào trong lỗ tai, chớp mắt hạ nhiệt kích thích thần kinh của cậu.

Đi tới cửa hàng tiện lợi phía trước, Daniel từ trong túi áo khoác lấy điện thoại di động ra, dùng khớp ngón tay mạnh mẽ lướt trên màn hình điện thoại, mở tin nhắn người nọ gửi tới lúc trước, theo bản năng lẩm bẩm lên tiếng.

"Cửa hàng thứ hai phía tây rẽ phải."

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, một chiếc xe chở hàng vội vã lướt qua, che khuất đi bóng dáng Kang Daniel đang bước vào cửa hàng tiện lợi. Tiếng nổ của động cơ đồng phạm với tiếng gió lạnh, tựa như tất cả sự lạnh lẽo rít gào tối nay đều không liên quan đến chúng.

Bị thằng bạn thân nhờ vả, trong đêm hôm lạnh lẽo, Daniel tới cửa hàng tiện lợi này để làm thay.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Daniel liền vào làm cho một công ty điện tử, phụ trách khai thác phần mềm. Bình thường thời gian làm việc của cậu rất quy luật, sáng chín chiều năm, cuộc sống giống như một vòng tuần hoàn, quy tắc khiến người ta nhàm chán.

Nhưng đại khái là bởi vì Kang Daniel cậu là một người thông minh vững chắc, cậu không giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết, đối với cuộc sống nhàm chán bình thường thì cảm thấy bất mãn, cũng không hy vọng thế giới bùng nổ đại chiến, đem tâm hồn vốn bình tĩnh của cậu đánh bay, cả ngày sống trong bất an cùng kinh tâm động phách.

So với những điều đó, Kang Daniel từ khi sinh ra chỉ thích loại cảm giác đem mọi thứ nắm ở trong lòng bàn tay.

Cho nên cậu rất hiếm khi nói đến chuyện yêu đương. Cho dù có hẹn hò, cậu cũng sẽ không vùi đầu vào đến mức biến thành thằng ngốc.

Thật sự yêu một người, là một loại thể nghiệm rất kinh khủng thế nào? Kang Daniel rất khó miêu tả. Nếu như để cho cậu ví dụ, đại khái chính là đem tòa tháp kim cương mình quý giá nhất thận trọng bưng đến trước mặt người khác, hết sức chân thành nói cho đối phương biết, đây là thứ ta trân quý nhất, bây giờ chìa khóa giao cho ngươi.

Trời mới biết cậu ngay cả tự mình nắm giữ cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi giao cho một người khác không có chút liên hệ tư tưởng nào với mình.

Nhưng chuyện làm thay đêm ở cửa hàng tiện lợi cũng không đến nỗi làm thế giới đại chiến, cũng không đến nỗi trộm đi cái tháp kim cương của cậu.

Cho nên lúc Daniel đang làm thêm giờ nhận được điện thoại của Jaehwan nhờ cậu đến thay, cậu mượn ánh sáng màn hình máy tính lật xem lịch trình, xác nhận là rảnh rỗi liền đồng ý.

Chỉ là thay ca một đêm thôi, Daniel nghĩ như vậy, sau đó quăng điện thoại ra sau, bỏ qua tin nhắn gửi địa chỉ đến của đối phương.

Không có khả năng chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy làm thay đổi điều gì.

Nếu như thay đổi ?

Vậy thì không thể làm gì khác hơn là chấp nhận thôi.

2.

Kang Daniel thay đồng phục làm việc xong, từ phòng thay đồ nhân viên đi ra. Cậu kéo cổ áo, cảm thấy cái áo có hơi chật,bó sát cậu không được thoải mái, nhưng cũng không đến nổi khó chịu đến nghẹt thở, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định thôi cứ nhẫn nại một chút.

Cửa hàng tiện lợi cũng không lớn, chỉ có một tầng, nhưng xung quanh đây là nơi duy nhất hai mươi bốn giờ đều sang đèn. Mặc dù không đến nỗi nói là làm ăn tốt, nhưng bất luận lúc nào, cũng đều có khách hàng ghé thăm.

Ong Seongwoo là người khách đầu tiên Daniel gặp từ lúc bắt đầu thay ca.

Daniel ngừng hí hoáy, tiện tay cầm mấy viên bi ở trên quầy bỏ về chỗ cũ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.

Trên mái tóc đen của người nọ còn dính vài hạt tuyết, trên lông mi còn phủ một tầng sương, đôi môi rất mỏng, mặc chiếc áo khoác lông ngắn màu xanh nhạt. Lúc bước đi hai tay lười biếng đút vào trong túi, cả người nhìn giống như là chưa tỉnh ngủ. Rõ ràng là gương mặt nghiêm khắc, nhưng Daniel theo bản năng nghĩ, người này mà cười lên đoán chừng sẽ rất đẹp.

Nhìn hơi giống con Peter nhà cậu nuôi.

Ánh mắt cậu vô thức nhìn theo anh một lúc, cuối cùng theo góc độ lễ phép, thu hồi tầm mắt.

Đem người xa lạ liên tưởng đến con mèo nhà mình, Kang Daniel làm một người trưởng thành rất có chừng mực, cảm thấy thực có chút thất lễ.

Vì vậy Daniel làm bộ lơ đãng nghiêng đầu, liếc màn hình theo dõi bên cạnh máy tính tiền một cái, lại phát hiện bất luận góc theo dõi nào trong màn hình cũng có thể thấy bóng dáng người kia.

Cái này không thể trách cậu được, là máy theo dõi sai thôi.

Dẫu sao người người đều có lòng yêu cái đẹp, nhìn thấy người đẹp mắt, ai cũng không nhịn được chú ý. Daniel nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm thoải mái.

Cậu phát hiện người này từ trên kệ hàng cầm hai túi bánh quy nhìn như có mục đích, nhưng thực tế như là loạn lạc ở khu quà vặt, chỉ chốc lát lại đem bánh quy bỏ về chỗ cũ. Anh một hồi từ gói khoai tây chiên trước mặt chuyển tới gói mì bên cạnh, một hồi lại nhìn chằm chằm túi bỏng ngô đến ngẩn người.

Cuối cùng anh đi đến trước máy pha cà phê, tự mình pha một ly mocha nóng, bưng ở lòng bàn tay giống như là sưởi ấm, nhưng lại bởi vì quá nóng mà rụt tay lại.

Ngay cả dáng vẻ sợ nóng cũng giống như con mèo.

Anh khẽ nhấp một ngụm, hơi nóng từ ly cà phê bay lên làm cằm anh có chút ướt, dáng vẻ nhắm mắt cảm thụ giống như là cả người đều chìm vào trong ly cà phê, sau đó như là chợt nhớ ra điều gì, bất an mở mắt ra, nhìn chằm chằm cánh cửa ra vào vừa mở ra do bị gió lớn thổi: Bởi lúc Seongwoo đi vào không đóng kín cửa, nên gió lạnh thừa cơ bay vào.

Daniel nhìn chằm chằm vào ánh mắt lo sợ mang theo tia mất mác của anh, bất chợt hiểu ra.

Thì ra là anh ta đang đợi người.

"Bao nhiêu tiền?" Seongwoo đem ly cà phê uống được một nửa đặt lên quầy thu ngân, lại tiện tay cầm một viên socola nhân hạt dẻ ở bên cạnh.

"Tổng cộng 8000." Daniel đưa tay quét mã vạch, nhìn chằm chằm Ong Seongwoo bởi vì cầm ly cà phê quá lâu mà lòng bàn tay hồng hồng, mở miệng: " Cẩn thận cà phê nóng, có thể lấy đĩa lót bên cạnh máy pha cà phê."

Seongwoo nghe vậy ngẩng đầu lên, cứ như vậy cùng Kang Daniel đối mặt hai giây.

Đến giây thứ ba Daniel dời tầm mắt đi trước.

Cậu không nhớ rõ là mình nghe được ở đâu nói rằng: Cùng người xa lạ đối mặt, một giây đồng hồ là bình thường, hai giây là có hảo cảm, vượt qua ba giây, có thể sinh ra chút gì khác.

Cậu cũng không tin những điều này, chẳng qua là lúc cùng Ong Seongwoo đối mặt, vô thức mà nghĩ tới thôi.

"Cám ơn." Ong Seongwoo híp mắt, hướng cậu cười một tiếng. Anh đón nhận đề nghị tốt bụng của Kang Daniel, định trở lại máy pha cà phê, nhưng đáy mắt liếc về phía máy giám sát bên tay phải, giống như là nhìn ra điều gì, vốn định bước đi lại rút chân về, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm màn hình.

Daniel đang ghi chép lại khoản thu, cũng không chú ý tới Ong Seongwoo đã thu lại bước chân. Vì vậy chờ tới khi cậu ngẩng đầu lên, chờ đợi cậu chính là gò má chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ lại gần của đối phương.

Daniel thề tuyệt đối không phải trí tưởng tượng của cậu bay xa, cậu thật sự cảm nhận được hơi thở của mình đã chạm được đến gò má người kia.

Thật là chết người mà.

Daniel bất động đứng tại chỗ, cứ mặc cho Ong Seongwoo không rõ nguyên nhân vì sao tiến sát đến trước mặt mình, thậm chí còn len lén liếc tai phải của người nọ ở ngay trước mắt một cái.

Đỏ như trái ớt vậy.

Nếu như người này là tới bắt chuyện, Daniel phải thừa nhận, Ong Seongwoo tuyệt đối là người có lá gan lớn nhất mình gặp qua.

Nhưng đối phương lại vô cùng đẹp mắt, mình muốn nổi giận cũng không được.

Huống chi mình cũng không né tránh, thật không biết rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai.

Vì vậy Daniel mặc kệ phạm nhân trước mắt muốn làm gì thì làm nửa ngày, mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Seongwoo nghe vậy, ngượng ngùng nghiêng đầu qua, theo bản năng đưa tay sờ lên rái tai một cái. Hoàn toàn trái ngược với sự to gan vừa rồi, Daniel cảm thấy người này chắc không phải diễn viên chuyên nghiệp, mới có thể làm ra hành động tự nhiên như thế.

"Tôi biết nói như vầy có thể có chút kỳ quái, nhưng một lát bất luận xảy ra chuyện gì, cũng dừng vạch trần tôi có được không?"

Kang Daniel đầu óc mơ hồ, không hiểu người này là có ý gì: Hai người bọn họ rõ ràng ngay cả tên của nhau cũng không biết, có thể vạch trần cái gì chứ ? Nhưng mà đối với ánh mắt thỉnh cầu của người nọ, cho dù thời khắc này tình trạng của cậu cái hiểu cái không, cũng vẫn gật đầu.

Sau khi nhận được sự đồng ý của cậu, Ong Seongwoo híp mắt cười. Anh nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn, sau đó lần nữa đi về phía máy pha cà phê, chỉ để lại một bóng lưng thon gầy.

Không biết tại sao, người này rõ ràng trên mặt đang cười, Daniel lại luôn cảm thấy, giống như một giây kế tiếp anh ta có khóc, mình cũng không cảm thấy bất ngờ.

3.

"Tôi nói chia tay." Ong Seongwoo hướng về phía người đàn ông mới vừa bước vào trong cửa hàng, lạnh nhạt mở miệng, thậm chí còn thản nhiên nhấp một ngụm cà phê như thường.

Người đàn ông trên người mang theo khí lạnh từ bên ngoài, khiến toàn bộ bầu không khí trong không gian ngột ngạt hạ xuống thấp hơn: Tựa như đến độ bước ra khỏi cửa sẽ đóng băng luôn.

"Em đang giỡn phải không?" Người đàn ông nhìn anh, sau đó nở nụ cười không dám tin, định kéo tay anh đi: "Xin lỗi, gần đây anh thật sự bề bộn nhiều việc, không phải cố ý không gặp em, thật mà."

Ong Seongwoo mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông liên tục giải thích, không nhịn nổi nở nụ cười, tựa như nghe được một câu chuyện hài hước làm người ta ôm bụng cười, vừa cười vừa lắc đầu.

Mà đối phương vẫn tự mình thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không cho Ong Seongwoo mở miệng.

"Tôi không có giỡn." Cuối cùng nụ cười trên mặt Seongwoo dần dần cứng lại, nhìn chằm chằm người đàn ông luôn miệng giải thích, ép người nọ nói không nên lời.

Người đàn ông bị anh nhìn liền ngậm miệng, biểu tình trên mặt cũng từ kinh ngạc trở nên mất mác: "Em nói thật?"

"Thật." Ong Seongwoo gật đầu, hất càm lên uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, không chút lưu luyến ném ly cà phê vào thùng rác.

"Anh có nhìn thấy người đứng bên kia không?" Ong Seongwoo giơ lên tay, chỉ chỉ về phía quầy thu ngân:

"Tôi và cậu ấy rất hợp." Seongwoo liếc thấy người đàn ông trước mắt siết chặt nắm tay, mặt không cảm xúc.

Nhưng người đàn ông kia chỉ lo nhìn chằm chằm khuôn mặt Ong Seongwoo, vì vậy chỉ có Daniel chú ý tới, ngón tay Ong Seongwoo cũng len lén níu chặt vạt áo.

"Em nói lại lần nữa."

"Tôi và cậu ấy rất hợp, cậu ấy bây giờ là bạn trai tôi, tôi và anh chia tay." Ong Seongwoo sắc mặt không thay đổi, đáp trả theo yêu cầu của người đàn ông, thành thật nói lại một lần nữa.

Daniel nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cảm thấy hắn đã bắt đầu khẽ run rẩy: Cậu lúc này mới ý thức được, mình mới vừa gật đầu cho bản thân một mớ phiền phức.

Chắc đầu óc bị hư rồi, Daniel thầm mắng bản thân bị sắc đẹp làm cho đầu óc mụ mị: Cậu cảm thấy một giây kế tiếp người đàn ông kia một bước xông tới đánh mình cũng không có gì là lạ. Nhưng cũng may cậu không yếu, từ vóc dáng nhìn qua người kia chắc không thể làm gì mình.

Vì vậy khi người đàn ông kia đứng ở trước mặt Kang Daniel , cậu cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu đem hết toàn sực lực làm bộ lạnh lùng, ôn hòa nhã nhặn cùng hắn đối mặt, cũng không có mở miệng nói chuyện.

Cậu cho là người đàn ông sẽ tự mình động thủ, nhưng mà toàn bộ quá trình chỉ cùng mình đối mặt thật lâu, cuối cùng mở miệng nghe không ra vui buồn:

"Cho một gói thuốc lá."

"Thuốc gì?"

"Lo Crux." Người đàn ông rút ra một tờ tiền, sau đó cầm lấy gói thuốc Kang Daniel đưa, đi ra khỏi cửa hàng cũng không quay đầu lại. Cửa mở ra đồng thời một cơn gió lạnh thổi vào, Daniel vô thức vuốt tóc mái.

Trong tiệm chỉ còn lại hai người trố mắt nhìn nhau, cũng không ai biết phải làm thế nào để phá vỡ không khí lạnh lẽo này.

Cuối cùng là Daniel mở miệng trước.

"Mặc dù nói như vầy có hơi xen vào việc của người khác, anh ta hình như là rất thích anh." Kang Daniel sờ chóp mũi một cái, liếc mắt nhìn Ong Seongwoo đang một mực đứng tại chỗ bất động.

"Anh ta có người khác." Seongwoo trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh mở miệng. Sau khi người đàn ông kia rời đi, anh giống như là thở phào nhẹ nhõm, vẻ lạnh lùng lãnh đạm vừa rồi từ từ biến mất, nhìn lại có chút mệt mỏi bất kham.

"Nhưng trông anh ta có vẻ rất khổ sở."

"Khổ sở có thể giả bộ." Seongwoo ngắt lời Kang Daniel, ba bước đi tới trước mặt cậu, thoải mái dựa lên quầy, cứ như vậy nhìn Kang Daniel cười cười.

Nhưng mà hai giây sau, Daniel lại thấy đôi mắt anh đỏ lên, sâu trong hốc mắt giống như là hai đầm nước không thấy đáy, khiến người ta nhìn qua một cái liền không đành lòng thấy bi thương. Giống như là phát hiện ra bản thân thất thố, Ong Seongwoo chợt quay mặt đi, chỉ để lại một bóng lưng không rõ vui hay buồn.

Daniel có chút hối hận bản thân thật nhiều chuyện, mở miệng, cũng không biết nói gì.

"Thật xin lỗi. . ."

Còn không chờ cậu nghĩ xong nên xin lỗi như thế nào, Ong Seongwoo lại quay trở lại, giọt nước mắt vừa nãy sắp rơi xuống vẫn còn đọng ở khóe mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

Anh hỏi Kang Daniel: "Diễn thật tới vậy hả. Cậu nói tôi giả bộ giống thật không?"

Daniel bật cười, nhạt nhẽo gật đầu một cái: Người này chắc là học diễn xuất cũng không chừng.

"Cảm ơn cậu hôm nay giúp tôi."

"Nếu trước đó anh nói tôi giúp anh chuyện này, có thể tôi sẽ không đồng ý." Kang Daniel thở dài, nhún vai, nói thật.

"Nhưng cậu đã giúp, cho nên cảm ơn cậu."

"Không khách khí."

"Cậu biết tôi tại sao phải nói dối, nói tôi với cậu rất hợp không?" Seongwoo thấy Kang Daniel còn đang nhìn anh, giống như là nhớ ra cái gì đó, tỏ ý cậu đoán một chút xem.

"Bởi vì anh trùng hợp vào tiệm gặp phải tôi?" Daniel suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có lý do này.

Seongwoo lắc đầu một cái, chỉ chỉ máy giám sát trong cửa hàng: "Bởi vì trong lúc trả tiền tôi vô tình thấy, trong máy giám sát tôi và cậu đứng cạnh nhau, rất xứng đôi."

"Cho nên nói cậu là bạn trai tôi, có thể lừa được anh ta."

Kang Daniel ngẩn người, sau đó cúi đầu cười, giống như là có chút bất đắc dĩ, nhớ lại lúc nãy người nọ đến gần mình, đã hiểu nguyên do.

"Mắt nhìn của anh rất tốt." Kang Daniel nửa đùa giỡn trả lời.

"Có lúc cũng không tốt, nếu không cũng sẽ không bị lừa." Seongwoo tự giễu một câu, giống như thật sự không sao vậy: Tựa như những thận trọng bi thương khi nãy không phải là mình. Vì vậy anh liếc nhìn đồng hồ trong cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị rời đi.

"Mặc dù nói như vầy có chút không thích hợp, thật ra thì cậu thật sự là bạn trai tôi cũng không tệ." Ong Seongwoo mở cửa ra, gió lạnh thổi tới khiến anh có chút không mở nổi mắt.

Vì vậy Daniel nhìn thấy, chính là Ong Seongwoo một bên híp mí mắt xinh đẹp, một bên hướng mình vẫy tay mỉm cười.

Không trách vừa rồi mình bị ma quỷ ám ảnh gật đầu đồng ý với anh ta.

Daniel há miệng, trong nháy mắt đó cậu rất muốn cùng Ong Seongwoo nói chuyện, tỷ như hỏi tên anh, hỏi anh. . . Cái gì cũng được.

Nhưng trong lúc nhất thời tất cả mâu thuẫn đều quấn quít vào với nhau, trí não vận chuyển không linh hoạt, cho đến khi Ong Seongwoo mở cửa bước đi, cậu cũng không mở miệng nói ra một câu nào.

Cậu từ cửa sổ thủy tinh nhìn bóng lưng Ong Seongwoo rời đi, dần dần biến mất ở trong màn đêm. Bông tuyết rơi trên đỉnh đầu anh, phủ chút sương trắng.

Cậu không có đuổi theo anh, dù khoảng cách cậu đi ra chạm tay là có thể với tới.

Bởi vì nếu như đuổi theo, thì tối nay không phải là một đêm lạnh giá bình thường mà là một đêm hư hư thực thực đại chiến thế giới kinh hồn.

Kang Daniel nắm nắm mấy viên bi trong tay, vô tình làm một viên bắn ra thật xa, không biết lăn tới chỗ nào.

4.

Cuộc gặp mặt đêm hôm đó in đậm trong tâm trí Daniel rất lâu.

Nhưng mà biển người mênh mông, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Dần dần, Daniel quyết định quên đi lần gặp gỡ người kia, cuộc sống của cậu tiếp tục nề nếp, bình thản lại an nhàn, không có thế giới đại chiến, cũng không có ai dòm ngó tháp kim cương của cậu.

Nhưng đôi khi, con người không thể không hoài nghi, có thật hay không số mệnh đã an bài.

Nếu không tại sao mình ở công ty này làm việc cũng được một năm, gần như mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa đều xuống lầu hút thuốc, sớm không tới, muộn không tới, mà lại gặp Ong Seongwoo vào hôm nay chứ ?

Kang Daniel cầm điếu thuốc lá trong tay, còn chưa kịp châm, cứ như vậy vẫn nhìn Ong Seongwoo đang đứng ở cuối hẻm.

Người nọ nhả ra một ngụm khói, mi mắt xinh đẹp ẩn giấu trong khói mờ, khiến người ta không phân biệt rõ, người này đến tột cùng là chân thực tồn tại ở trên thế giới, hay chẳng qua chỉ là ảo tưởng trong đầu mình?

Cho đến người kia cũng ngẩng đầu lên phát hiện ra Kang Daniel, cũng như vậy nhận ra cậu, hướng về phía cậu vẫy vẫy tay: Giống như đêm đó anh rời đi vậy.

"Thật trùng hợp." Ong Seongwoo nhìn cậu, đem điếu thuộc kẹp ở ngón tay.

"Thật trùng hợp." Kang Daniel chậm rãi đi tới, đại khái là do hồi hộp, ngay cả bước chân cũng có mấy phần tận lực. Cậu ngậm điếu thuốc lên miệng, cúi đầu, bắt đầu lục bật lửa trong túi.

"Không cần phiền phức như vậy."

Daniel nghe vậy vừa định ngẩng đầu, liền thấy người nọ tiến lại gần, trong miệng ngậm điếu thuốc đang cháy, động tác rất nhẹ, nghiêm túc châm đốm lửa nhỏ lên điếu thuốc của mình.

Daniel cảm thấy tháp kim cương của mình bị người ta thả vào một cây đuốc, đốm lửa nhỏ không chút lưu tình phá vỡ vỏ ngọc lưu ly.

Tầm mắt Seongwoo rời khỏi điếu thuốc, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người không chút hồi hộp chạm vào nhau.

Khoảng cách đối mặt này thật hơi quá. Daniel nghĩ, nếu quả thật dựa theo cái lý luận chó má gì đó nói, đối mặt ba giây trở lên thì sẽ nảy sinh tình cảm, vậy bây giờ cậu e là không phải muốn cùng người đàn ông trước mắt này bên nhau cả đời chứ.

Hai người mặc cho khói mù lượn lờ trong không khí, nhưng bất luận nhìn thế nào, càng giống như là che giấu đi ánh mắt mập mờ của hai người.

"Ong Seongwoo."

"Kang Daniel."

Trong không khí có chút xao động không biết tên đan xen vào nhau. Dần dần thời tiết trở nên ấm áp, không giống lần đầu tiên hai người gặp mặt, lạnh thấu xương như vậy, nhưng lại để cho người ta chút ngứa ngáy.

Giống như là cào cấu ở trong lòng, không nhẹ không nặng.

Kang Daniel hít mạnh một hơi khói: "Đừng nói với tôi, lần này anh lại có việc cần tôi giúp đỡ."

"Thông minh." Ong Seongwoo nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nét cười, giống như là sợ cậu không nghe rõ vậy, đến gần bên tai cậu, giảm thấp giọng nói:

"Giả làm bạn trai tôi, sau đó giả mà thành thật."

Kang Daniel sững sờ tại chỗ.

Cậu cảm giác được mình mang tháp kim cương đi tới trước mặt một người. Người nọ đứng ở trước cửa, cầm trong tay một cái chìa khóa, rõ ràng không nói gì, cũng không có làm gì, mình lại không nhịn được mong đợi anh ta đem chìa khóa cắm vào khóa tâm, thậm chí muốn mời anh ta vào thăm một chút.

Cuối cùng cậu cười một tiếng, lấy phương thức giống như vừa nãy, cúi xuống bên tai Seongwoo:

"Cực kỳ vinh hạnh."

Daniel cúi đầu liếc nhìn điếu thuốc cháy được một nửa, lúc Seongwoo ngẩng đầu lên liền hôn anh.

Cậu nghĩ, cho dù là thế giới xảy ra đại chiến, cậu cũng phải làm phe chiến thắng; cho dù cậu mở cửa tháp kim cương ra, cậu cũng có thể sở hữu nó trong tay.

Xem ra những đêm tối bình thường lạnh lẽo kia, cũng có thể là mồi dẫn lửa chiến tranh. Daniel thưởng thức vị thuốc lá khác biệt của đối phương giữa răng môi mình, không thể khác hơn là làm sâu thêm nụ hôn này.

Ban đầu mình nói gì?

Nếu như xảy ra thì sao?

Vậy thì chấp nhận.

/

Thời điểm tiếp tục hôn môi, adrenalin làm cảm xúc mạnh mẽ của hai người tăng vọt, không hẹn mà cùng suy nghĩ.

Kang Daniel nghĩ, nếu như ngày đó mình không có xuống lầu hút thuốc, cũng không có đồng ý thay ca cho Kim Jaehwan, mình cũng sẽ không ở trong lúc thay ca gặp được Ong Seongwoo, cũng không có cơ hội giả bộ là bạn trai của anh;

Ong Seongwoo nghĩ, nếu như bạn trai mình không có người khác, hơn nữa mình cũng không chọn đi vào cửa hàng tiện lợi, cũng không có thuận tiện thấy hình bóng tương xứng của hai người trong màn hình giám sát, cũng sẽ không tìm Kang Daniel giả làm bạn trai, cũng sẽ không đứng ở nơi này cùng cậu hôn môi.

Chỉ có khi tất cả những điều trên xảy ra, hai người mới có thể đi chung với nhau.

Cho nên vừa mới bắt đầu yêu, trong đầu hai người liền nghĩ, bọn họ gặp nhau nhất định nhất định không phải tình cờ.

Đúng như trong sách nói, vận mệnh an bài.

Đêm đầu tiên - Hoàn.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro