13. sour grapes
lee heeseung x kim minjeong
bạn có tin rằng tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương không?
có | không
đang tải câu trả lời...
1.
seoul vào tháng chín tiết trời đã dần chuyển lạnh, từng đợt gió lạnh thấu xương thổi qua, cuốn lên vài miếng lá rụng chưa bị quét tới, người người đi đường ai cũng trang bị cho mình một thân quần áo ấm cúng.
lee heeseung bước từng bậc thang dẫn đến phòng triển lãm nghệ thuật. là người làm việc trong lĩnh vực công nghệ, vốn không phải là một người đam mê nghệ thuật, nhưng cậu cũng có sự quan tâm và hiếu kỳ một chút về lĩnh vực này. khi nhận được lời mời từ một người bạn làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật, cậu vẫn còn có chút do dự, nhưng cuối cùng cậu đã đồng ý đến triển lãm vì tôn trọng người bạn và cũng vì cậu muốn thử xem liệu nghệ thuật có thể giúp cậu tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn hay không.
phòng triển lãm so với bên ngoài quả thực là cách biệt một trời, tay chân lạnh cóng cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong nhà không khỏi khiến người ta hạnh phúc mà say mê.
thoạt nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa một thế giới hoàn toàn khác. lee heeseung thay đổi hoàn toàn đánh giá ban đầu của mình, nghiêm túc thưởng thức từng bức họa.
bàn chân đang bước đi bình thường đột nhiên khựng lại, tầm mắt cậu chú ý đến một bức tranh.
trên nền vải trắng ngà, chùm nho với nhiều màu sắc khác nhau hiện lên rực rõ. những giọt sương nhỏ đọng trên quả nho làm tăng thêm sự sống động, chân thực. bóng tối và ánh sáng trong bức tranh được cân bằng hài hòa, tạo nên chiều sâu tinh tế.
trên góc phải của bức tranh, có một dòng chữ nhỏ được viết bằng màu vàng nhạt.
sour grapes.
khi nhìn vào bức tranh, heeseung cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc. mỗi quả nho dường như đang kể một câu chuyện của riêng mình, nhưng tổng thể chùm nho lại mang đến cảm giác hoài niệm, suy ngẫm về những trải nghiệm đã qua, tựa như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống luôn đa dạng sắc màu.
"cậu thích bức tranh này hả?"
một giọng nói vang lên bên tai làm cậu giật mình, đảo mắt nhìn sang.
có một cô gái đã đứng bên cạnh cậu từ bao giờ, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
"xin lỗi, làm cậu giật mình rồi! tôi là tác giả của bức tranh này, kim minjeong! cậu có điều gì thắc mắc với bức tranh này sao?"
sự nhiệt tình của cô gái làm heeseung có chút không quen thuộc, chậm rãi nói.
"ừm, nếu là thắc mắc thì tôi muốn hỏi rằng bức tranh này có thông điệp gì?"
cậu vừa dứt lời, liền thấy cô gái đứng chú tâm suy nghĩ một lúc, đến giờ cậu mới kịp quan sát cô.
cô nàng có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, vẻ ngoài dịu dàng nhưng tràn đầy năng lượng, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác, tôn lên nét thanh lịch và tinh tế.
"hừm, bức tranh này mang thông điệp về cuộc sống và tình yêu qua hình ảnh chùm nho. tôi đã vẽ những quả nho với màu sắc khác nhau tượng trưng cho những trải nghiệm và cảm xúc đa dạng trong cuộc sống. chúng có thể ngọt ngào hoặc chua chát, nhưng tất cả đều góp phần tạo nên bức tranh toàn diện của cuộc sống."
cô gái mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
"về tên bức tranh là 'sour grapes' vì nó chứa đựng những cảm xúc về sự thất vọng và khát vọng không thành," cô nói. "nó lấy cảm hứng từ câu chuyện ngụ ngôn của aesop, về con cáo và chùm nho, trong đó con cáo cố gắng với tới chùm nho nhưng không thể, và sau đó tự an ủi mình rằng chùm nho đó chua và không đáng để ăn. điều này phản ánh cách con người thường phản ứng khi không đạt được điều mình mong muốn, bằng cách hạ thấp giá trị của nó để cảm thấy dễ chịu hơn."
cô tiếp tục, "đối với tôi, bức tranh này không chỉ là về những giấc mơ không thành, mà còn là một biểu tượng của sự trưởng thành. nó nhắc nhở chúng ta rằng, từ những thất bại và nỗi đau, chúng ta có thể tìm thấy sức mạnh và hi vọng mới. đôi khi, những 'chùm nho chua' có thể giúp chúng ta nhìn nhận lại bản thân và những giá trị thực sự trong cuộc sống."
giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp của cô làm heeseung nhìn thấy được sự tâm huyết của cô dành cho nghệ thuật. bất giác, như bị nó tác động, khóe môi cậu kéo lên, gương mặt luôn mang một vẻ u ám đã lâu nay đã nở nụ cười.
thật lòng heeseung đã bị cuốn vào câu chuyện của minjeong, cảm nhận được sự chân thành và đam mê trong từng lời nói của cô. sự xuất hiện của cô như mang đến một luồng gió mới, thổi đến mảnh đất cằn cỗi trong lòng cậu và đem đến một trận mưa mát mẻ. trong khoảnh khắc ấy, heeseung biết rằng cậu muốn tìm hiểu thêm về cô gái đặc biệt này và những tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc của cô.
2.
kể từ ngày đó, như một thói quen, lee heeseung luôn thường xuyên ghé thăm triển lãm, mỗi lần đều dành nhiều thời gian để nói chuyện với minjeong. dần dần, hai người đã trở nên thân thiết hơn và tần suất heeseung nở nụ cười đã nhiều hơn rất nhiều.
hôm nay, cô mời cậu đến đến xưởng nghệ thuật của mình để tham quan, tất nhiên, heeseung không có lí do gì để từ chối cả.
cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi bước vào xưởng nghệ thuật của minjeong. không gian rộng lớn được bao phủ bởi ánh sáng tự nhiên từ những cửa sổ lớn, tạo nên một bầu không khí ấm áp và thoải mái. vách tường được sơn màu trắng, làm nổi bật các tác phẩm nghệ thuật đa dạng treo khắp nơi. những bức tranh lớn nhỏ, các bản phác thảo, và tác phẩm điêu khắc độc đáo đều được trưng bày một cách tinh tế. trên một bàn làm việc dài gần cửa sổ, các loại màu vẽ, cọ, và giấy vẽ được sắp xếp ngăn nắp, cẩn thận. một vài bức tranh đang trong quá trình hoàn thiện nằm rải rác xung quanh, cho thấy cô luôn bận rộn và đam mê sáng tạo không ngừng.
góc xưởng dành riêng cho các dụng cụ điêu khắc với nhiều loại đất sét và các công cụ tinh xảo. minjeong còn có một giá sách đầy những cuốn sách về nghệ thuật, lịch sử và các tài liệu tham khảo khác. một bảng lớn treo trên tường với những ghi chú, ý tưởng và các bức ảnh tư liệu giúp cô tìm cảm hứng. tất cả những điều này tạo nên một bức tranh toàn cảnh về cuộc sống nghệ thuật đầy nhiệt huyết và sự sáng tạo không ngừng nghỉ của cô.
cậu không khỏi ngạc nhiên và cảm phục trước sự sắp xếp khoa học, đồng thời cảm nhận được sự gần gũi và ấm cúng trong không gian này. xưởng nghệ thuật của minjeong không chỉ là nơi cô làm việc, mà còn là một phần của con người cô, nơi phản ánh rõ ràng tâm hồn và đam mê cháy bỏng của cô với nghệ thuật.
heeseung lặng lẽ đứng ngắm nhìn từng chi tiết trong xưởng nghệ thuật của minjeong, trong khi cô bắt đầu chia sẻ về hành trình của mình.
"tớ bắt đầu với hội họa từ khi còn nhỏ,"_ minjeong nói, đôi mắt bồi hồi nhớ lại. "ban đầu chỉ là những bức tranh đơn giản, nhưng dần dần, tớ muốn diễn tả nhiều hơn về những cảm xúc, những câu chuyện trong cuộc sống."
cô dẫn cậu đến một bức tranh chưa hoàn thiện, một tác phẩm trừu tượng với những màu sắc pha trộn tinh tế. "bức tranh này là về sự tìm kiếm bản thân," cô giải thích. "có những lúc tớ cảm thấy lạc lối, nhưng nghệ thuật luôn giúp tớ tìm lại được chính mình."
heeseung gật đầu, cảm nhận được sự sâu sắc trong lời nói của cô.
minjeong tiếp tục chia sẻ về những khó khăn mà mình đã gặp phải. "có những giai đoạn tớ gặp nhiều áp lực, đôi khi muốn từ bỏ. nhưng mỗi khi cầm cọ lên, tớ lại cảm thấy như mình được sống lại vậy." cô nhìn heeseung, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. "tớ tin rằng nghệ thuật có thể chữa lành những vết thương sâu nhất trong lòng người."
heeseung, cảm động trước câu chuyện của cô, cũng bắt đầu mở lòng kể về chính mình.
"tớ từng có một mối tình không trọn vẹn,"_ cậu thừa nhận, giọng trầm xuống. "sau đó, tớ cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu, nó giống như những 'chùm nho chua' trên cao mà mình không bao giờ với tới được mặc dù đã kiễng mỏi cả nhân." minjeong lắng nghe, đôi mắt đồng cảm. "nhưng có lẽ, qua nghệ thuật, chúng ta có thể tìm thấy cách để hàn gắn."
cuộc trò chuyện của họ kéo dài rất lâu, từ những câu chuyện cá nhân đến những suy nghĩ về nghệ thuật và cuộc sống. heeseung cảm thấy như mình đã tìm thấy một người bạn tâm giao, một người có thể hiểu và chia sẻ những cảm xúc sâu kín nhất của mình.
rời khỏi xưởng nghệ thuật, heeseung mang theo một cảm giác mới mẻ. cậu biết rằng mình đã tìm thấy không chỉ niềm đam mê nghệ thuật mà còn là cơ hội để mở lòng và tìm lại niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.
3.
thời gian cứ thế trôi, tình cảm giữa hai người dần trở nên sâu đậm, nhưng cũng đầy mâu thuẫn.
một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng căn xưởng nghệ thuật, heeseung và minjeong ngồi đối diện nhau, không khí căng thẳng đến ngột ngạt. hai người vừa có một cuộc tranh luận gay gắt về tương lai và những vết thương từ quá khứ.
heeseung, vẫn còn ám ảnh bởi những tổn thương từ mối tình cũ, đã buột miệng nói những lời cay đắng: "có lẽ tớ không bao giờ có thể yêu một cách trọn vẹn nữa. tất cả chỉ là những chùm nho chua mà tớ không bao giờ có thể với tới được."
minjeong, với đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy quyết tâm, không chịu đựng nổi nữa. "cậu không thể cứ mãi sống trong quá khứ và trốn tránh như vậy, heeseung à!"_ cô hét lên, giọng nghẹn ngào. "tớ đã cố gắng rất nhiều để giúp cậu, mở lòng mình với cậu. nhưng nếu cậu không thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi đó, thì tớ cũng không thể làm gì hơn."
sự im lặng bao trùm, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của cả hai. minjeong quay lưng, nước mắt lăn dài trên má, còn heeseung cảm thấy tim mình như bị ai đó siết chặt. cậu biết rằng mình đã đi quá xa, đã nói những lời mà cậu không thể rút lại. và nếu cậu vẫn không chịu thay đổi, không mở lòng mình để đối diện với tình yêu và những vết thương, cậu sẽ mất minjeong - người con gái đã mang lại ánh sáng và hi vọng cho cuộc đời tăm tối của cậu.
4.
sau lần cãi vã đó, hai người không còn gặp nhau nữa, tựa như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa cả hai. heeseung lao đầu vào công việc, với mong muốn rằng sẽ không bận tâm tới vấn đề này nữa, nhưng mỗi đêm đều trằn trọc không thể ngủ ngon giấc.
heeseung lặng lẽ ngồi trong quán cà phê quen thuộc, nơi cậu thường ghé thăm để suy ngẫm. sau một khoảng thời gian dài không gặp minjeong, cậu cảm thấy trong lòng có một nỗi trống trải không thể nguôi ngoai. từng ngày trôi qua, cậu càng nhận ra rằng cuộc sống của mình đã mất đi một điều quý giá khi không có cô bên cạnh. những kỷ niệm về nụ cười rạng rỡ của minjeong, giọng nói ấm áp và niềm đam mê nghệ thuật mãnh liệt của cô như một thước phim luôn hiện hữu trong tâm trí cậu.
cuối cùng, heeseung đã có một quyết định dứt khoát.
.
phòng triển lãm luôn luôn thưa thớt người qua lại, minjeong đứng trước một bức tranh mới, tập trung vào công việc của mình. khi cô ngẩng đầu lên, vô tình chạm mắt với một người, ánh mắt tức khắc đầy ngạc nhiên và bối rối.
từ đằng xa, chàng trai cũng đang nhìn cô, từng bước tiến lại gần, đôi mắt tràn đầy sự chân thành.
"minjeong, tớ xin lỗi,"
heeseung nói, giọng cậu run rẩy nhưng đầy kiên định. tựa như đã dùng hết tất thảy can đảm trong lòng để nói ra.
"tớ đã quá ích kỷ và sợ hãi. tớ biết rằng mình đã làm tổn thương cậu, nhưng từ tận đáy lòng, tớ thật lòng xin lỗi và cầu mong cậu có thể tha thứ."
minjeong im lặng nhìn cậu, dường như đang tìm kiếm sự thật trong lời nói của heeseung. sau một khoảng thời gian dài, cô nhẹ nhàng thở dài.
"tớ chỉ muốn cậu hạnh phúc và có thể đối diện với quá khứ của mình. nếu cậu thực sự sẵn sàng thay đổi và mở lòng, tớ sẽ cùng cậu bước tiếp."
những lời nói ấy như một luồng sáng chiếu rọi vào trái tim heeseung. gieo rắc xuống một hạt mầm hi vọng và từ từ đâm chồi, nảy nở. cậu vô thức mỉm cười, và minjeong cũng vậy.
5.
thời tiết thủ đô seoul ngày một giảm xuống nhưng dường như nó chẳng ảnh hưởng gì đến hai con người nào đó.
ánh nắng dịu dàng của buổi sáng chiếu rọi vào xưởng nghệ thuật, nơi heeseung và minjeong cùng nhau đứng trước một khung vải trắng, bắt đầu vẽ nên bức tranh mới.
trải qua những hiểu lầm, tổn thương và chiến tranh lạnh, cả hai đã cùng nhau xây dựng lại từ đầu. bức tranh mới không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng cho tình yêu và hi vọng của họ.
minjeong nhẹ nhàng pha màu, khuôn mặt xinh đẹp đầy phấn khởi. heeseung, với bàn tay vững chắc, bắt đầu vẽ những nét đầu tiên. mỗi đường cọ, mỗi gam màu tươi sáng trên bức tranh đều chứa đựng những cảm xúc chân thành của họ dành cho nhau.
bức tranh dần dần hiện lên hình ảnh của một cánh đồng hoa rực rỡ, nơi những đóa hoa đủ màu sắc nở rộ dưới ánh nắng mặt trời ấm áp. giữa cánh đồng là một đôi nam nữ, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. xung quanh là những chú chim nhỏ đang tung cánh bay lên, mang theo thông điệp của tự do và khát vọng.
khi nét cọ cuối cùng hoàn thành, cả hai lùi lại, ngắm nhìn tác phẩm của mình với niềm tự hào. heeseung và minjeong mỉm cười nhìn nhau, biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn bên nhau, cùng vẽ nên những bức tranh của tình yêu và hy vọng trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro