Chap 7.
Dẫn theo Tanjirou ton ton đi cùng với con mèo chỉ đường đằng trước, Muichirou vẫn chưa rõ mình nói gì sai mà chàng trai này lại khóc. Lưng đeo hộp gỗ, mặt ngước lên thẫn thờ ngắm trăng trên trời. Trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng, cái màu vàng nhạt dìu dịu lan tỏa muôn nơi, thật đẹp.
Sao nhỉ? Đó là gì? Tokitou thả hồn lên mây nghiền ngẫm xem hình dạng của chúng. Phía sau lưng là anh trai cả nhà Kamado nước mắt đầm đìa, vẫn chưa rõ vì sao bản thân lại bị bỏ rơi. Cậu nắm chặt góc áo của Tokitou, không dám chui vào hộp, chỉ sợ sẽ bị bỏ rơi lần nữa.
Tóm tắt chung là hiện tại đang có hai tên ngốc, cực ngốc loanh quanh trong rừng, không gian thơ mộng lãng mạn trực tiếp bị làm nền cho tiếng lá rơi lạo xạo và tiếng thút thít kiềm nén.
Xung quanh chợt có âm thanh dư thừa, Tanjirou chớp mắt, giật nhẹ vạt áo của Hà trụ đưa ra ám thị. Đáp lại, Tokitou đơn giản cầm lấy tay cậu, dắt lên tiến về phía trước, cả hai tiếp tục duy trì tốc độ cũ.
- Không cần quan tâm. - Nó bảo. Thấy Muichirou vẫn thẫn thờ nhìn mây, Tanjirou sịt sùi gật đầu. Dù gì cũng chỉ có hai tên.
Không gian trở về lặng im như ban đầu, nhưng thi thoảng vẫn sột soạt ở phía bên kia hoặc phía bên này. Đi thêm chừng ba dặm nữa, Tanjirou mới xác định có gì đó không ổn. Có rất nhiều. Quá nhiều bọn chúng. Như thể bọn họ là món mồi thơm ngon, à khoan, chỉ có Tokitou là con người thôi.
Biết rằng trong rừng thì ít người sinh sống nên sinh ra hiện tượng đói thịt khát máu, nhưng nhiều như vậy thì thật bất bình thường. Đúng không nhỉ? Tanjirou ngờ ngợ. Tokitou có vẻ xem nhẹ chuyện này, em ấy hành xử rất bình thường, hoặc là nói em ấy căn bản còn chẳng quan tâm đến việc đó.
Nhìn gương mặt Hà trụ không mặn không nhạt, đôi mắt Tanjirou lộ vẻ tìm tòi, Muichirou Tokitou- con người này luôn mang mùi hương nhàn nhạt như chẳng có gì trên thế giới đáng để em ấy quan tâm. Nếu cậu nhớ không lầm thì cậu ấy chỉ mới tầm tuổi Nezuko, làm thế nào mà một đứa trẻ lại có cách hành xử như thế chứ?
Nhắc tới Nezuko cậu lại thấy buồn. Tuổi mười bốn, khi những cô bé trong làng chạy nhảy, em phải cặm cụi làm lụm; khi những cô bé trong xóm may những trang phục mới, em ấy luôn mặc bộ kimono đã được vá quá nhiều lần. Tuổi mười bốn, càng không phải là độ tuổi để chinh chiến đối đầu với bọn quỷ.
Ngẫm vậy, Tanjirou khẽ siết chặt tay của Muichirou. Vậy, ruốt cuộc tại sao Tokitou lại tham gia Diệt Quỷ Đoàn? Thậm chí còn làm Trụ cột? Chuyện gì đã xảy ra với em ấy ư?
Suy nghĩ lung tung đến rối mù, Tanjirou bị xoáy vào thế giới riêng của mình tận tới khi được ngửi thấy mùi quỷ tiến gần, cùng lúc này, Hà trụ kéo cậu ra sau lưng, Tanjirou mới chính thức hoàn hồn lại. Có hơn hai mươi tên tất cả, bao vây quanh họ thành vòng tròn. Cái quái... quỷ trở thành động vật săn mồi theo bầy từ lúc nào? Hơn nữa, Tokitou quá nhỏ con, họ làm sao có thể ăn no được nhỉ? Tanjirou chợt có ý niệm buồn cười này trong đầu.
- Anh ra phía sau, tôi không thích bị vướng.
- Ưm ưm. - Tỏ ý đã hiểu, Tanjirou ngoan ngoãn núp sau lưng (chồng) em ấy.
Trận chiến chẳng có gì đáng kể, tất cả những gì Tanjirou làm là ngồi xổm xuống, nghịch vài hòn đá trong lúc chứng kiến Hà trụ xử từng con một. Nhìn đường kiếm sắc lẻm và chuẩn xác, Tanjirou không dời mắt đi được, thật sự rất có phong thái, rất cuốn hút; cậu tán dương trong lòng. Trụ cột có khác!
Cắt xong đầu tên cuối cùng, nghe tiếng Tokitou gọi, Tanjirou giật mình hoàn hồn lại, cảm thấy lòng bàn tay nặng nặng: bên trong là hòn đá cậu đang cầm, nhìn xuống, bên dưới là cái tên " Muichirou Tokitou" được ghi ngay ngắn trên mặt đất. Không biết từ đâu, cơn xấu hổ ập tới, Tanjirou bật dậy như cái lò xo phủi sạch các vết tích với tốc độ nhanh nhất có thể. Muichirou không bình luận nhìn con trai nhà Kamado dập dập chân hệt như một con thỏ.
Trạng thái xấu hổ vẫn còn đó, Tanjirou không cầm vạt áo của Tokitou nữa. Lẽn bẽn giữ khoảng cách nửa gần nửa xa.
Mặt anh ta thật đỏ. Sốt sao? Quỷ cũng sốt?
Hà trụ chẳng quan tâm lắm, nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu. Lúc này trời gần sáng, Tanjirou nhanh chóng chui vào hộp, một phần vì sợ nắng, một phần vì không muốn đối diện với em ấy. Đeo hộp lên vai, đi chừng thêm một ngày đi đường nữa, họ đã tới điểm đích- thị trấn xa hoa phía Tây Nam: Kajino.
Kajino- một thị trấn mới nổi với danh tự " Sòng bạc" đúng với cái tên của nó. Nơi này cách nơi trú ẩn của Sát Quỷ Đội ước chừng nửa tháng đường xe ngựa, tuy nhiên tốc độ Hà trụ không phải chuyện đùa, chuyện cậu không ăn uống nghỉ ngơi suốt bốn ngày qua cũng không phải chuyện đùa. Bây giờ thì cậu chỉ muốn tìm quán trọ nào đó nghỉ ngơi thôi. Hơn nữa, cậu cảm thấy đói rồi. Đi theo con mèo của Tamayo lách qua dòng người tấp nập, nó biến mất theo làn sương, hẳn là đã tới nơi. Tokitou ngước lên, biển hiệu " Quán trọ Koto Hana" đập vào mắt, thuận tiện thật.
Gặm màn thầu, Muichirou nhíu mày. Cảm thấy bản thân có chút xui xẻo, trên đường gặp quá nhiều quỷ, số quỷ cậu gặp trong hành trình này chắc cũng hơn tổng số lúc trước cộng lại. Con ngươi xanh lam đảo về chỗ chiếc hộp, bên trong: Tanjirou vẫn ngủ yên kể từ lần trước. Mà hình như cũng kể từ lần đó thì số quỷ cậu gặp tăng lên đột biến thì phải? Và phải chăng là cậu nhìn nhầm nhưng hình như bọn chúng đang nhằm vào Tanjirou?
Muichirou nghiêng đầu khó hiểu. Bọn chúng chuyển từ ăn thịt người sang ăn thịt đồng loại?
Không đúng lắm, nếu thế thì chúng chẳng cần hợp tác. Nói đến thì, Tokitou cũng chẳng rảnh bắt sống một tên để tra hỏi, chúng chưa kịp nhào vào thì đã bị cậu chém cho bay đầu, có kịp tiết lộ thông tin nào đâu!
- Mà, kệ vậy, dù gì cũng quên sớm thôi. - Hà trụ lầm bầm. Rời mắt khỏi hộp quyế định đánh một giấc.
______ Góc giải trí _____
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro