1. Khởi đầu
"Tam thiên niên hậu,
Nhật Nguyệt xuất gia"
.
.
.
Shizu Kirata là con gái của gia tộc Shizu, một dòng họ nổi tiếng với những chiến binh xuất sắc và dũng cảm. Cô có một người chị gái tên là Shizu Mihari, người được dự đoán sẽ kế thừa gia tộc và giữ gìn truyền thống vĩ đại của tổ tiên. Mẹ của họ là con gái út của dòng họ Kochou(*). Bà là một người phụ nữ dịu dàng, qua đời sau 5 năm kể từ khi sinh Kirata. Dù mất sớm, nhưng hình ảnh mẹ vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí Kirata như một ký ức ấm áp. Mihari, với nét đẹp thanh tú và sự khéo léo bẩm sinh, là một ngôi sao sáng trong gia đình. Ai lại không yêu mến được cơ chứ? Từ khi còn nhỏ, cô đã bộc lộ khả năng đặc biệt về kiếm thuật và hơi thở.
Cha của Kirata và Mihari, một trong những trụ cột vững chắc của Sát quỷ đoàn, đã dành nhiều thời gian để dạy dỗ Mihari về kiếm thuật và cách sử dụng hơi thở từ khi cô mới 7 tuổi. Ông không muốn ép buộc Kirata vì cô còn quá nhỏ, chỉ mới 5 tuổi. Ban đầu, ông không có ý định đào tạo Mihari, nhưng khi chứng kiến sự quyết tâm và đam mê mãnh liệt của cô, ông không thể từ chối, vì ông biết sự dũng cảm và nhiệt huyết trong mắt con gái mình.
Kirata không thể không ngưỡng mộ chị gái. Mihari luôn sẵn sàng giúp đỡ và bảo vệ Kirata, làm cho cô cảm thấy an toàn và được yêu thương. Mỗi khi tập luyện với cha, Mihari luôn hướng dẫn Kirata một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng sửa sai và khích lệ khi cô thất bại. Kirata luôn nghĩ rằng những ngày tháng bình yên này sẽ kéo dài mãi mãi, rằng chị và cha sẽ luôn ở bên cô.
.
.
.
Khi Kirata còn nhỏ, mới chỉ 4 tuổi, hai người họ hàng thân thiết của cô là Kochou Shinobu và Kochou Kanae đã đến sống cùng cô trong một khoảng thời gian ngắn. Shinobu khi đó mới 8 tuổi, còn Kanae đã 11 tuổi. Hai cô bé đến đây vì cha mẹ của họ đã bị quỷ sát hại.(**)
Mặc dù thời gian ở cùng nhau không dài, chỉ vỏn vẹn nửa tháng, nhưng đó là quãng thời gian tuyệt vời, đầy ắp niềm vui và hạnh phúc. Những ngày tháng ấy trôi qua như một giấc mơ đối với Kirata cũng như Mihari, cô luôn cảm thấy an toàn và vui vẻ bên cạnh hai người chị. Mỗi sáng, cô thức dậy cùng với họ, nghe họ kể những câu chuyện, cùng nhau chơi đùa trong những buổi chiều nắng vàng. Cảm giác của một đứa trẻ được yêu thương, được che chở đã làm cho Kirata quên đi nỗi buồn về cái chết của cha mẹ mình. Nhưng rồi mọi thứ thay đổi vào một buổi sáng sớm mờ sương...
Bầu trời vẫn tối, ánh sáng mặt trời chưa kịp ló dạng, và sương mù dày đặc bao phủ khắp mọi nơi. Shinobu và Kanae vừa rời khỏi khu vực gia tộc Shizu, bước chân của họ lặng lẽ trên con đường mòn dẫn ra ngoài.
Kirata tỉnh dậy ngay lúc họ định rời khỏi gia phủ. Cô bé cảm thấy có gì đó không bình thường, một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng...
Trong khi không khí xung quanh vẫn chìm trong im lặng, đột nhiên, một âm thanh nhỏ nhẹ, quen thuộc vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi ban mai.
- Ah... c-chị Shinobu, chị Kanae!
Giọng nói nhỏ bé, đầy sự ngạc nhiên của Kirata vang lên, vừa thở hổn hển như thể đã chạy rất lâu. Cô bé đang đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn về phía hai người chị của mình.
-K-Kirata? Sao em ở đây...? - Kanae ngạc nhiên hỏi. Cô bé không thể hiểu được tại sao Kirata lại xuất hiện vào lúc này.
-Em mau về đi, Kirata! - Shinobu, người em gái nhỏ hơn lên tiếng, giọng nói của cô cứng rắn nhưng cũng có chút lo lắng, nét mặt lộ rõ sự không muốn để Kirata đi theo. Dù mạnh mẽ đến mấy, Shinobu cũng không thể che giấu được cảm xúc của mình khi nghĩ đến sự nguy hiểm đang chực chờ phía trước.
Kirata không hiểu hết lý do nhưng vẫn lo lắng, nhìn về phía họ với đôi mắt băn khoăn.
-H-hai chị đi đâu vậy ạ? Trời còn sớm mà, nguy hiểm lắm đấy ạ! - Cô bé hỏi với sự lo lắng trong giọng nói, chân thành mà ngây thơ. Kirata, dù chỉ mới là một đứa trẻ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn.
Nghe câu hỏi của Kirata, cả Shinobu và Kanae khựng lại một lúc. Một khoảng lặng bao trùm không gian xung quanh, chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua những nhành cây. Sau một vài giây im lặng, Kanae nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng tạo ra một vẻ bình tĩnh:
-...Bọn chị sẽ đi thăm một người... quan trọng.
Giọng nói của Kanae vừa nhẹ nhàng vừa đầy sự bí ẩn, khiến Kirata cảm thấy càng thêm bối rối.
- Vậy bao giờ hai người sẽ về ạ? Em có thể giúp mọi người không? - Kirata tiếp tục hỏi, đôi mắt mở to đầy sự lo lắng, ngây thơ như một đứa trẻ không hiểu hết sự thật đằng sau cuộc trò chuyện này. Cô vẫn muốn giúp đỡ, dù không hiểu rõ mọi chuyện.
Shinobu tiến lại gần, khẽ quỳ một chân xuống để nhìn thẳng vào mặt Kirata. Cô bé vẫn ngước mắt lên nhìn, lắng nghe những lời nói tiếp theo của người chị họ.
-Kirata, nghe này... (+)
Shinobu bắt đầu, giọng nói nghiêm túc nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
- Bọn chị có lẽ sẽ đi một thời gian dài. Em phải nhớ giữ gìn sức khỏe, cả chú Hazaki và Mihari nữa. Nhờ em chuyển lời cho họ nhé!
- V-vâng...! - Kirata gật đầu, trong lòng đầy những cảm xúc khó tả, cô không muốn rời xa hai người chị yêu quý ấy, nhưng lại không dám cản họ
- Tốt!
Shinobu mỉm cười
Sau một lúc nữa, Kanae và Shinobu đứng dậy, nhìn Kirata một lần cuối. Họ trao nhau một cái nhìn đầy sự hiểu biết, rồi cả hai quay đi. Một không gian trống trải bao trùm quanh Kirata khi cô đứng một mình, chỉ còn lại âm thanh của bước chân khuất dần trong màn sương mù. Mặc dù lòng đầy tiếc nuối, nhưng Kirata hiểu rằng chuyến đi này của hai người chị rất quan trọng, và đó là điều mà họ muốn làm. Cô không thể ngăn cản họ, dù trong lòng đầy sự bối rối và lo lắng.
Khi hai người chị khuất hẳn vào trong làn sương mù, Kirata chỉ còn lại một mình, nhưng cô hiểu rằng có những thứ dù rất khó khăn nhưng vẫn phải chấp nhận. Cô sẽ nhớ lời dặn của Shinobu và sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ.
.
.
.
Khi Kirata lên 7 tuổi, cô cũng được phép tham gia học kiếm thuật, không chỉ với cha mà còn dưới sự chỉ dẫn của các kiếm sĩ tài năng khác trong gia tộc. Cô chăm chỉ luyện tập và cố gắng hết sức, để một ngày nào đó có thể sánh vai cùng chị mình. Đến năm 9 tuổi, khi Mihari đã 13 tuổi, cả hai chị em đều vượt qua kỳ tuyển chọn cuối cùng trên núi Hoa Tử Đằng, một dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp chiến binh của họ. Mihari nhanh chóng đạt đẳng giáp, trong khi Kirata đạt đẳng Bính.
Vào một lần cả hai bị thương, cha họ đã lo lắng mà nói:
- Mihari, Kirata, các con mau đến điệp phủ trị thương đi.
- Vết thương ngoài da thôi, không sao đâu thưa cha. Nhưng..." Điệp phủ " là sao ạ?
cả hai đồng thanh hỏi. Hazaki giờ mới nhớ ra rằng ông chưa tiết lộ một việc. Ông cười nhẹ
- à, là nơi rất nhiều kiếm sĩ tới để chữa trị vết thương. Tới đó các con sẽ gặp người đặc biệt đấy, theo ta.
cả Mihari và Kirata đều không hiểu ông muốn nói " người đặc biệt " là gì nhưng vẫn đi theo
.
.
.
* cốc cốc cốc *
-Ta đến chữa trị vết thương.
Cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra, một cô gái mảnh mai bước ra, khuôn mặt nhẹ nhàng và mỉm cười chào đón.
-Vâng, mời ngài vào ạ!
-người này... sao cảm giác quen thuộc vậy? Cả điệu bộ, cử chỉ và giọng nói ấy... giống như... * Kirata thầm nghĩ. Cô gái ấy liếc nhìn cả hai và bất ngờ.
-K-Kirata, Mihari...?! C-các em sao lại ở đây...!?
-C-chị Kanae?! – Mihari ngạc nhiên thốt lên, mắt mở to, nhận ra người đứng trước mặt mình chính là người chị thân yêu của mình.
Ngay khi câu hỏi chưa kịp tan, một bóng dáng nhỏ nhắn khác từ trong phòng thí nghiệm gần cửa chính Điệp phủ lao ra. Đó là Shinobu, người em gái của Kanae. Cô nghe thấy tiếng gọi của chị gái và vội vã chạy ra. Nhìn thấy các em họ của mình, Shinobu ngỡ ngàng nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc. Cả bốn người đều đứng đó, lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cảm giác đoàn tụ bỗng ùa về mạnh mẽ trong lòng họ.
Mirahi và Kirata không kìm nổi cảm xúc, cùng nhau ôm chặt lấy Kanae và Shinobu. Dù thời gian và khoảng cách đã chia lìa họ, nhưng khoảnh khắc này khiến tất cả như quay về quá khứ, khi họ còn ở bên nhau, không có gì ngăn cách
Mọi thứ vẫn tiếp diễn trong sự bình yên, tưởng chừng như không có gì có thể làm xáo trộn cuộc sống của họ. Nhưng mùa hè năm ấy đã đến, và cuộc sống của Kirata đã thay đổi...
---------
giải thích:
(*)ở Nhật, người con có họ theo họ của cha giống ở Việt Nam nên có thể suy ra cha của Kochou Shinobu và Kochou Kanae.
+ mẹ Kirata và Mihari là em gái của cha Shinobu và Kanae
-> nói cách khác, Kirata và Mihari là họ hàng của Shinobu và Kanae
(+) dấu này tức là chưa tiết lộ lời nói. Lời dặn dò của Shinobu tui sẽ tiết lộ ở một chương khác
(**) trích từ chi tiết được nêu ra trong tiểu thuyết tập 2 Kimetsu no Yaiba
---------------------
viết đến đây thôi nha mina-sằng:'))
lười quá nên chỉ mới viết được nhiêu đây thôi, mọi người thông cảm;-; ( tui bị văn từ lủng củng, lặp, sa mạc từ,... xin góp ý để chỉnh sửa ạ;) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro