~01~
Y/n rón rén mở cửa chính ra,sợ đến toát cả mồ hôi bởi vì người mà cô trốn đi chơi lại chính là Hà Trụ Tokito Muichiro- người nổi tiếng là lạnh lùng và dứt khoát ra tay. Chỉ là do hôm nay buồn chán khi ở Hà Phủ, Y/n đã to gan dám lẻn ra ngoài Hà Phủ mà không có sự cho phép của Sư Phụ của cô.
- Chơi vui không, Y/n?- một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô giật mình ngước lên. Ngồi trên sofa là một người thanh niên trạc tuổi 18 với vẻ mặt không vui nhìn y/n. Y/n lắp bắp không nói thành lời
- H-huynh.. đệ xin- Y/n chưa kịp nói xong, Muichirou đã cất tiếng chen ngang
- Hah, đệ gan lắm. Dám lén sư phụ của mình đi chơi sao? Đệ xem thường ta sao?- Muichiro gằn giọng, thả ánh mắt không vui như muốn ăn tươi nuốt sống Y/n. Cô rùng mình toát mồ hôi nhễ nhại cúi gằm mặt, lí nhí đáp:
- Đệ không có ý đó, chỉ là do..
- Do sao?- Muichiro rõ ràng không có ý tha cho cô
- Đệ chỉ muốn ra ngoài vào buổi đêm thôi mà.- Y/n run run đáp vì sát khí tỏa ra từ người Muichiro khiến cho cô cảm thấy rất sợ hãi.
-Từ nay, huynh không muốn thấy muội làm như vậy nữa, nếu tái diễn ta sẽ phạt đệ đấy. Muichiro nói, nghe vậy Y/n như vớ được hi vọng cuối cùng, vui vẻ đáp:
- Vâng ạ! Cảm ơn Huynh ạ.
-------------------------------------------------------------
Ginko bay vào cửa sổ phòng làm việc của Muichirou, gấp gáp thông báo:
- Qụa Qụa, Chúa Công có nhiệm vụ giao cho Tokitou Muichiro và cô Y/n ạ: Chúa công giao cho 2 người diệt quỷ ở làng XXX. Vì là thượng huyền ngũ Gyokko nên Chúa Công nghĩ Trụ Cột Muichiro nên cần thêm một người hỗ trợ và ngài đã chọn đồ đệ của Hà Trụ- Y/n.- Nói xong, Ginko bay mất để lại Muichiro một mình
* Lúc đang đi lên làng XXX*
- Này Y/n, nhiệm vụ của đệ là chỉ cần bảo vệ và sơ tán những người dân còn Thượng huyền để cho tôi lo- Muichiro mặt lạnh như băng ra lệnh cho đồng đội
- Cho đệ giúp huynh với
- Không, đệ chưa đủ sức đấu với hắn đâu.
- ...-
Khi đến làng, mọi thứ trước mắt chỉ còn là một đống đổ nát, khiến Y/n không thể tin vào những gì đang diễn ra, lòng cô sục sôi niềm hận thù với sự hung tàn của những con quỷ tàn bạo đối với dân làng vô tội. Cũng chính vì sự ra tay của quỷ mà mẹ cô đã bị tướt đi mạng sống trước mặt cô, mẹ là người thân cuối cùng của cô đã bị sát hại do sự ác độc của lũ quỷ mà nói đúng hơn là do Chúa Qủy Muzan. Thoát khỏi hồi ức, Y/n nhanh nhẹn sơ tán mọi người ra khỏi đây để con quỷ Thượng Huyền cho Muichiro xử lý.
Còn bên chỗ của Muichiro, cậu đang phải khó khăn khi xử lý con quỷ Gyokko còn bị nó làm cho chảy máu ngay cánh tay một đường dài.
- Con bé kia có phải là đồ đệ của ngươi không?- Gyokko hỏi Muichiro, có vẻ hắn không cảm thấy sợ gì cả.
- Hỏi làm gì? Cái miệng thối tha của ngươi không xứng nói chuyện với ta.- Dứt lời, Muichiro bật lên dùng hơi thở để chém bay đầu con quỷ kia.
Hơi Thở Sương Mù : Thức thứ năm-Ngũ Đình Vân Thủy
Đây là một kỹ thuật giúp Muichiro di chuyển một cách nhanh nhẹn và khó đoán, tạo ra những đòn tấn công liên tục và mơ hồ như mây và nước, khiến kẻ thù khó lòng theo kịp.
Vì thế chỉ một thời gian ngắn thì cậu đã chém bay đầu con quỷ Gyokko , nhưng trước khi hắn kịp tan biến thì Gyokko đã phóng độc trúng vào người Muichiro. Khiến cho cậu ngất đi sau khi giết được Thượng Huyền Ngũ. Khi Y/n quay lại chỗ của Muichiro thì đã thấy cậu ngất đi và độc đang càng ngày lan vào cơ thể cậu, cô cố gắng chạy nhanh nhất có thể về Điệp Phủ, chạy nhanh đến nỗi cô có thể cảm nhận phổi cô sắp quá mức giới hạn, làm cho Y/n cảm thấy khó thở nhưng vì tính mạng của Muichiro nên cô đành cố gắng chạy.
--------------------------------------------
Sau khi Shinobu đã giải độc cho Muichiro, người cậu đã hồng hào trở lại nhưng vẫn hiện lên sự mệt mỏi và xanh xao ( vì Muichiro mải mê tập luyện mà nhiều lúc quên ăn, ngủ trễ). Nhìn Muichiro ở trên giường bệnh, Y/n cảm thấy xót xa khi nhìn vào vết thương trên cánh tay của cậu, vô thức cô nắm lấy bàn tay của cậu mà vuốt ve. Vì Shinobu có chuyện nên giờ trong phòng bệnh chỉ có cô và cậu, Muichiro thì vẫn nằm im trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền.
- Huynh dậy đi, không dậy là đệ buồn lắm đó. Không dậy là mốt đệ không thèm làm món Furofuki Daikon ( củ cải hầm sốt miso) cho huynh ăn nữa đó..- Giọng cô run run, mắt cảm thấy cay xè còn mũi ửng đỏ lên. Y/n cảm thấy cảm giác buồn miên man, xót xa khi thấy người thanh niên hốc hác đang nằm trên giường bệnh.
Bỗng nhiên, ngón tay cậu cử động, mắt cậu đang từ nhắm nghiền giờ đang từ từ mở mắt. Cô vui mừng vội quẹt đi những giọt nước mắt buồn bã.
- Huynh tỉnh rồi à
- Đệ khóc à?- Muichiro nói khẽ, ngón tay chạm vào má cô khiến vành tai cô đỏ như trái cà chua.
- Đệ làm gì khóc, đệ mạnh mẽ lắm không có chuyện khóc vì huynh đâu! - Y/n chối nhưng mặt cô sớm đã đỏ lè vì ngượng
Muichiro bật cười vì biểu hiện của cô, thấy vậy Y/n hét lên, nhéo vào tay của cậu :
- Ai cho huynh cười đệ chứ!- Y/n phồng má, mặt phụng phịu hờn dỗi cậu
- Ai da, đau huynh- Muichiro đau đớn nói
- Cho chừa cái tội cười đệ, mà thôi đệ về đây.
Trước khi ra về, Y/n kĩ lưỡng căn dặn Muichiro phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn nhiều rồi ngủ đủ giấc để hồi sức dưỡng thương, còn cậu thì nghe lời cô răm rắp, trông hai người như hai mẹ con vậy.
Trong lòng Muichiro thì có một cảm xúc lạ nhen nhóm vào trong, cảm giác khiến cậu cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Y/n, liệu đó có phải là do Muichiro đã rung động hay không..?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro