Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mũi tên cầu vồng

Mũi tên cầu vồng (l4e)

DỰ CẢM.

Chủ nhật đẹp trời. Nắng tràn trề trên phố. Những chùm bóng bay nhiều màu lan tỏa khắp mọi con đường. Mùa mới. Từng cành cây bên đường như ngả thấp xuống một chút sát với hơi thở của phố. Cuối cùng thì hè cũng đã đến!

- Nhưng mà mày chắc không đấy, sao tao chẳng thấy có thông báo gì cả?- Khanh thốt lên

- Hỏi - quá - thừa - An bĩu môi

- Mày không nhớ chị họ tao nằm trong hội quản lý fanclub của Demo à? Thông tin mật! Thông tin mật!

- Mà mày nghĩ mình có thể kiếm được vé của liveshow sao? Demo đấy, không phải mấy boy band thị trường đâu! - Khanh cười to

- Hỏi - quá - thừa. Tao có kế hoạch tuyệt hảo. Còn cái nào tốt hơn cho mày thì tao đi bằng óc.

- Ôi An! - Khanh vừa la lên vừa hút cốc chanh đá nhiệt tình.

- Rồi, đây này, chính chỗ này này, kiss here! - An ma mãnh chìa má ra.

- Đừng mơ, đồ quỷ!

Hai đứa cười phá lên làm tan ra không khí yên tĩnh của Under Bridge Café.

- Mà cuối cùng kế hoạch tuyệt hảo của mày là sao?

- Như thế này. - An nghiêng sang tai Khanh thì thầm.

Khanh gật gà gật gù, rồi hai đứa quay sang nhau đập tay cái bốp, cười khúc khích. Quán mỗi lúc đông hơn. Điện thoại Khanh reo lên bản nhạc Tokyo Drift, nhộn nhạo và gấp gáp như chính con người nó. Khanh nhấc máy: "Dì à, vâng...Cháu cũng thế, cháu nhớ dì quá! Vâng... Dạ, vâng cháu phi lên như một cơn bão đây!" . Dập máy, nó nhổm dậy:

- Tao lên chỗ dì Lam đây. Tao sẽ thủ thỉ với dì về kế hoạch của mình luôn. Cứ ngồi đây làm việc đi chút tao quay lại!

Nó quơ đồ đạc lao ra khỏi quán, bỏ lại An mỉm cười về cô bạn. Hai đứa thân nhau như giấy vệ sinh và toilet! Ngày nào không gặp Khanh, An cảm giác như ngủ dậy ra ngoài phố mà chưa đánh răng! Nó rút laptop ra viết bài. An làm cho một tạp chí mạng của thành phố, nó có thể làm việc ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần có net. Hà Nội tràn nắng, chiếc xe đạp của Khanh vụt tan vào phố đông...

* * *

Khanh bước vào công ty. Nơi dì Lam làm là một công ty thời trang có tiếng, đặt trụ sở tại ba miền. Không khí làm việc nhộn nhịp khắp nơi, khắp các bức tường chằng chịt poster event sắp tới công ty thực hiện

Khanh nháy mắt với anh tiếp tân rồi đi vào phòng dì Lam. Ở đây mọi người đã quá quen với nó. Khanh đẩy chiếc cửa dán bảng chữ Marketing Manager

- Nói thật đi, không thể nào chỉ mới đây mà dì lại trẻ ra như thế được. - Khanh nheo mắt.

- Thôi nàng. Nàng không cần nịnh tôi làm gì. - Lam mỉm cười, gom mấy tập tài liệu để sang một góc - Dạo này cháu gầy đi à? Bà ngoại làm gì mà bỏ bê cô công chúa của dì thế này?

- Đâu, bà vẫn ép cháu ăn bình thường. Phải đến hai tạ cám tăng trọng một tháng! Chỉ là đứng cạnh dì cháu bị tụt sắc đẹp!

- Muốn xin xỏ gì đây?

Hai dì cháu cười to. Gọi là dì, nhưng từ nhỏ, mối quan hệ giữa hai người đã như chị em. Mẹ mất. Bố Khanh làm đạo diễn nên đi quay khắp nơi suốt, một tháng ở nhà nhiều nhất chỉ vài ngày. Mặc dù biết bao người đàn ông dòm ngó, đã hết đầu hai rồi, dì Lam vẫn ở không. Dì thành đạt, xinh đẹp và cuốn hút. Trên hết, dì dạy Khanh nhiều điều hơn bất cứ ai.

- Bố có nói là sẽ về ngày giỗ mẹ không cháu? - Dì Lam bâng quơ.

- Bố nói có cuộc họp gì đó nên hôm ấy phải ở lại Sài Gòn.

- Lại nữa à? - dì Lam bĩu môi.

- Bố bảo cháu bay vào Sài Gòn hôm đấy! - Khanh nhún vai.

Trả lời xong Khanh ngưng lại lưỡng lự và nói tiếp.

- Dì này, dì biết cháu thích Demo điên đảo luôn rồi đấy. Tháng tới Demo có liveshow ở Sài Gòn. Cháu định cùng thằng An tuần sau sẽ vào Sài Gòn luôn.

- Làm khỉ gì mấy đứa đi lâu thế?

- Hì, bọn cháu định kiếm việc làm thêm trong ấy! Nghe thì hơi phiêu lưu một tí, nhưng thế mới thích dì ạ. Mới lại bọn cháu vào sớm để còn kiếm vé show luôn. Nghĩ đến là cháu đã thấy người lâng lâng rồi! - Khanh tít mắt lên.

- Cô cậu định trải chiếu sống ngoài cầu à?

- Đó, đó chính là vấn đề cháu định nhờ dì đây. Cháu biết dì quen biết rất rộng. Cháu nhờ dì tìm cho cháu nơi ở... free! Nhá dì nhá...! - Khanh nũng nịu.

- Ôi trời, cháu không nhờ dì cũng phải làm thôi, chứ để cháu ngủ đầu đường xó chợ rồi bố cháu về thịt luộc dì à! Dì chống chỉ định chết trẻ! Đổi lại dì cần cháu làm một chuyện. Ok?

- Bất cứ chuyện gì trừ việc lại bắt cháu đi làm người mẫu cho tạp chí nhé dì!? -Khanh lờ mờ đoán được ý.

- Lần nào cũng từ chối dì là sao!? Dì thề rằng dì mà có khuôn mặt như cháu thì dì sẽ biết tận dụng hơn rồi đấy!

- Thôi mà, dì biết cháu sẽ chỉ làm những thứ cháu thích.

Vừa dứt câu, Khanh hôn gió một cái rồi chạy ào ra, không để cho dì Lam có cơ hội kịp nói thêm tiếng nào về ý định cũ rích đấy.

Lam ngước mắt nhìn qua cửa kính dáng dấp mảnh mai cao ráo của cô cháu mà lắc đầu. Khanh có những đường nét duyên dáng và gọn gàng, khuôn mặt đầy cá tính với chiếc mũi thẳng và long mi cong vút. Đẹp nhất là đôi mắt, như được thừa hưởng lại từ người mẹ quá cố, đôi mắt sâu và đen, mỗi khi nhìn vào Lam thấy mình như hút vào không gian ấy. Càng yêu cô cháu, Lam càng muốn Khanh bước vào thế giới giải trí.

An vừa nhắn tin, Khanh quay lại quán. Underground Bridge như một góc nhỏ yêu thích của cả hai đứa, khi mà đã chán những sự lang thang, lại về đây ngồi giữa những âm thanh tuyệt hảo của dòng nhạc Unplugged. Khanh thích những chiếc ghế đặt ngổn ngang ở đây, giữa những sự sắp đặt nhiều lúcquá hoàn chỉnh của cuộc sống, đôi khi người ta cần những thứ không định trước; tựa như những toa tàu lớp học lạ lùng trong cuốn sách Tôt-tô-chan Khanh hay đọc khi bé...

*

* *

Khanh bước vào quán. An xua tay khi Khanh định ngồi xuống:

- Thôi đứng lên luôn. Đi ăn. Tao đói quá rồi. Vừa ăn chúng ta vừa bàn tiếp, có một tỉ thứ phải tính đấy.

Hai đứa đèo nhau lăng quăng phố phường một lúc rồi tạt vào Mã Mây ăn cơm rang. Đôi khi sự hứng khởi đè bẹp cả những lo lắng. Hai đứa xúc cơm rang lia địa chống đói, nhấc lên nhấc xuống cốc trà đá, thì thầm to nhỏ như họp quốc hội, nhưng ra nhiều ý tưởng hơn (!). Chiều xuống chậm dần, thứ ánh sáng trong lành tắt dần trên những chiếc lá dường như đang rủ rỉ. Đường phố lóa lên những ánh đèn pha. Những mệt mỏi của ngày làm người ta muốn trở về với góc ấm cúng đến sốt sắng. Không khí nóng bức, chắc đêm sẽ có mưa.

*

* *

Bữa ăn cuối tuần với dì Lam đến nhanh như mùa. Dì Lam đưa nó contact của chú Nam - một người mà theo lời kể của dì: "Cháu không gặp không tưởng tượng được ra đâu!"

- Dì làm cháu tò mò đấy.

- Cháu gặp thì biết. Về cơ bản thì là người rất tốt, đủ để dì tin tưởng giao cô nàng búp bê của dì.

- Dì đừng gọi cháu thế - Khanh cau mặt - Cháu ghét những cụm từ như thế!

- Haha, được rồi. Chú Nam làm giám đốc của Nina - công ty hay làm chương trình với chỗ dì ý, có cái tiệc đứng năm ngoái cháu cũng đi đó. Nhưng lần đấy thì chú Nam không ra Bắc. Chú khá bận nên "ngôi nhà kỳ quặc" của chú ý bọn cháu sẽ được tha hồ tung hoành!

- Sao lại là ngôi nhà kỳ quặc hả dì? - Khanh chun mũi - Dì kể thế này cháu tò mò chết.

- Đừng chết trẻ mà cháu. Haha. Chết sớm thế sao gặp được Demo của cháu. Nhân tiện, chú Nam là người quan hệ rộng trong giới giải trí Sài Gòn, không khéo chú ý lại giúp gì được bọn cháu trong cái tình yêu bất tận với nhóm nhạc đẹp trai kia cũng nên.

- Đẹp trai và hát hay - Khanh chêm vào.

- Rồi, hát hay. Giải tán quốc hội! Dì quay lại công ty đây. Good luck cháu yêu. Bay một chuyến an lành.

Nhận cái nháy mắt đầy hàm ý của dì, Khanh hôn gió một cái. Dì Lam vừa đi được vài phút, đủ để nó vét nốt cốc sương sa thì An gọi. Vụ vé đã xong. Dự cảm về những ngày trước mắt làm Khanh thoáng rùng mình. Cứ như là chơi một ván domino vậy, nó không biết nhiều về những gì sắp diễn ra...

*

* *

Cuối cùng thì buổi sáng tạm biệt Hà Nội không là một ngày mưa.

- Chán thật, hè gì mà phải ngóng mưa mãi. - Khanh càu nhàu, nó kéo chiếc vali to oạch màu xanh chuối.

- Ừ, nó mà mưa lúc này thì máy bay delay để mày khỏi bay vào Sài Gòn chứ gì? - An lườm Khanh, nó tay vali vai balo trông đến là dã chiến.

- Mà mày đã tìm đường đến nhà chú Nam chưa đấy?

- Hỏi - quá - thừa. Đi thôi, đến giờ lên máy bay rồi.

Thế là không lâu nữa những ngày hè Hà Nội sẽ ở sau lưng. An ngoái lại nhìn bầu trời đầy mây trắng qua lớp kính. Ngoài kia không chỉ có một chiếc máy bay, cũng không phải chỉ có một lộ trình. Dù biết chắc chiếc Boeing 777 này sẽ chỉ có thể đưa nó đến Sài Gòn, nhưng An cứ có cảm giác, lộ trình hoàn hảo nó vạch rồi sẽ trượt khỏi ray, theo - một - cách - nào - đó...

*

* *

Quay quay người trên chiếc ghế đệm, Lam vừa nhìn ra phía cửa sổ, bầu trời đen kịt nhưng vẫn chưa có mưa:

- Được, vậy chị nhờ em. Làm cho tốt nhé. Có dịp chị nhất định sẽ thưởng...

Lam tắt máy và mỉm cười...

************

tập 2: Những người kì quặc

Sau một tiếng ba mươi phút trên bầu trời, cuối cùng Khanh đã được dán mắt nhìn Sài Gòn bên ngoài cửa taxi. Cũng chẳng có gì khác. Vẫn bầu trời xanh ấy. Chỉ có cái tấp nập của đường phố bất giác thấy lạ lẫm. Ánh nắng trưa soi qua cửa kính, chiếu vào khuôn mặt rạng ngời của Khanh. Những điều mới mẻ đã bắt đầu...

Taxi dừng trước một con phố. Một khu chung cư mới. Vào thang máy lên tầng, rẽ phải. Như địa chỉ dì Lam đã đưa cho thì đúng là tầng ba, phòng 304. An bấm chuông trong lúc Khanh nhìn quanh. Nhà nhìn từ bề ngoài cũng chẳng có gì là đồng bóng như dì Lam đã miêu tả. Có vẻ hơi tâng bốc quá lời.

- Tìm ai?

Trước mặt hai đứa là một chàng trai. Mái tóc rối tung, mặt mũi khá ngái ngủ. Đeo một đôi kính gọng to trông như một con mọt loại nặng. Khanh trố mắt ngạc nhiên. Đây có phải là ý câu "Cháu không gặp không tưởng tượng được ra đâu!" của dì Lam không?

Sau một tiếng ba mươi phút trên bầu trời, cuối cùng Khanh đã được dán mắt nhìn Sài Gòn bên ngoài cửa taxi. Cũng chẳng có gì khác. Vẫn bầu trời xanh ấy. Chỉ có cái tấp nập của đường phố bất giác thấy lạ lẫm. Ánh nắng trưa soi qua cửa kính, chiếu vào khuôn mặt rạng ngời của Khanh. Những điều mới mẻ đã bắt đầu...

ngái ngủ. Đeo một đôi kính gọng to trông như một con mọt loại nặng. Khanh trố mắt ngạc nhiên. Đây có phải là ý câu "Cháu không gặp không tưởng tượng được ra đâu của dì Lam không?

- Anh làm ơn cho mình hỏi chú Nam có nhà chứ?

- Nhầm nhà! - chàng trai nói gọn ghẽ ngay trước khi sập cửa cái sầm.

- Nhưng theo địa chỉ dì Lam cho thì rõ ràng là nó ở đây. - An nhìn sang Khanh.

Khanh liều mạng bấm chuông lần nữa

- Có phải đây là địa chỉ trong giấy? - Khanh giật tờ giấy trên tay An đẩy về phía chàng trai khi anh vừa mở cửa, khuôn mặt cau có.

- Đúng. Nhưng ở đây là Phường 2. Toà nhà em đang tìm là Phường 7. - Chàng trai trả lời sau khi liếc nhìn tờ giấy.

- Vậy... - An hỏi.

Chàng trai đóng sập cửa lại trước khi nó kịp nói hết câu hỏi đường. Tức nổ đom đóm mắt. Nhưng không có lý gì để trách được một người lạ.

- Giờ sao? - Khanh xoay qua An.

- Gõ cửa và mượn phone của hắn đi. Điện thoại của tụi mình đã mất ở sân bay rồi.

- Cái gì??? - Khanh la lên.

- Đừng hỏi gì, làm đi. Mình cần gọi cho dì Lam ngay. - An cắt ngang.

- Mượn gì cái kiểu thế kia ấy chứ?

- Mày biết làm kiểu "mắt đớp đớp miệng chớp chớp" không?

- Biết - Khanh ngán ngẩm.

- Còn chờ gì nữa.

Khanh gõ cửa. - "Đành thôi!" - nó tự nhủ.

Một phút.

- Gì nữa? - Chàng trai bực dọc.

- Điện thoại của bọn em bị mất ở sân bay. Liệu có thể cho bọn em mượn điện thoại gọi nhờ được không?... - Khanh thỏ thẻ, cố gắng mắt long lanh nhất có thể

Chàng trai mở to mắt nhìn Khanh chăm chú. Trời ạ, hiệu quả tức thì vậy sao. Đột nhiên cánh cửa sập lại. An và Khanh nhìn nhau ngán ngẩm. Vài tiếng lạch cạnh bên trong. Rồi cánh cửa lại mở ra. Thì ra chàng trai mở chốt cửa.

- Điện thoại bên trái.

- Cảm ơn anh! - An nhanh miệng đớp lời.

Khanh vồ ngay điện thoại bấm số dì Lam. Dì Lam nói vì chú Nam đang bận họp nên mười phút nữa cháu của chú Nam sẽ đi taxi lại đón tụi nó. Trong lúc Khanh gọi điện An cứ nhìn vào chàng trai chăm chú như thể nó... chưa bao giờ thấy ai ngái ngủ! Hẳn nhiên là chàng trai từ khuôn mặt cáu kỉnh đã thay đổi thành cực kỳ cáu kỉnh khi bị làm phiền vô cớ. Khanh và An không quên cảm ơn rối rít trước khi cánh cửa đóng sầm cửa lại lần thứ tư.

- Và bây giờ, cái điều quái gì đã khiến mày làm mất điện thoại cả của tao lẫn mày?

- Không mất đâu.

An toe toét, chìa ra điện thoại của nó, và cả điện thoại của Khanh nhờ nó cầm.

- ???

- Mày ngốc lắm, mày không nhận ra điều gì đúng không. Nhưng bây giờ thì tao chưa nói với mày được, cứ từ từ mấy hôm nữa mày sẽ hiểu! Đừng hỏi vì sao!

Và An bắt nó ôm cái bí mật khư khư ấy bước vào cái thang máy tròn vo của căn chung cư. An khoác vai Khanh, nhe răng:

- Cứ từ tốn mà sống, tao đang thấy thú vị chết thôi!

Đón hai đứa là cháu chú Nam, một cô bé khá xinh xắn. Mái tóc buộc hai bên, khuôn mặt tròn và đôi mắt sáng

Tuy thế, nét mặt hơi buồn. Ngân - tên cô bé, thông báo là chú Nam nhờ đưa Khanh và An về nhà cất đồ, tắm rửa. Và một tiếng sau đó cả bọn sẽ có mặt ở Seoul Garden để ăn tối cùng chú.

Chiếc taxi chạy chừng năm phút thì đến nhà của chú Nam. Căn nhà bên ngoài không có gì đặc biệt, dàn hoa giấy trồng khéo léo chen ra bức tường đá cao. Nhưng khi mở cửa chính ra thì toàn bộ căn nhà như một ... quyển sách cổ tích đập thẳng vào tụi nó

Toàn bộ đồ đạc trong nhà hầu như màu hồng hết, những chiếc đồng hồ to nhỏ treo khắp nơi. Nhiều gương được đặt cao thấp so le. Bộ salon trùng màu chủ đạo, đặt giữa phòng khách cùng với chiếc bàn thấp có vẻ không liên quan, lại làm toát lên sự đối nghịch rất hấp dẫn.

- Trời ạ, đừng nói lại nhầm nhà nhé? - An thốt lên khi đảo mắt nhìn quanh. - Cứ như nhà của công chúa hạt đậu!

- Không phải mày luôn mong có một căn nhà sơn hồng thế này sao? - Khanh cười to.

- Nhưng không phải mọi thứ đều màu hồng như thế này! - An đính chính.

- Chó!.... - Khanh vừa hét vừa nhảy lên bộ sofa.

- Anh chị đừng lo, tụi nó thấy lạ nên làm quen chứ không cắn đâu. - Ngân im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

Khanh vẫn ngồi im trên salon nhìn đàn chó. Dù thật thì bốn con đều tỏ vẻ dễ thương, nhưng Khanh vẫn phải dè chừng trước đã. Ngân kéo bọn chó vào một phòng, nói với ra:

- Anh chị chuẩn bị nhanh nhé rồi chút mình đi luôn.

Tắm rửa và gọi điện thoại cho dì Lam xong thì vừa đến giờ hẹn. Ba đứa lên taxi đi thẳng đến Seoul Garden. Trời Sài Gòn màu đỏ ráng chiều, bố từng nói chỉ ở Sài Gòn mới có được hoàng hôn như thế này. Không rực rỡ như buổi chiều của "Gone with the wind," màu đỏ này lại là một thứ hoàng hôn hấp dẫn khác. Từng áng mây lãng đãng trôi nhẹ nhàng trên bầu trời, từng hàng cây xào xạc trong những cơn gió khép lại một ngày nắng.

Chú Nam ngồi trong một phòng riêng.

- Xin lỗi, chú thật là bất cẩn khi để các cháu một mình ở Sài Gòn với cái địa chỉ nhà không rõ ràng đấy. - Chú Nam mỉm cười lúc mọi người ngồi xuống.

- Có chuyện giật gân như thế mới hấp dẫn chứ ạ. - An tự nhiên như đã quen trước

- Nó thì rất là vui. Nó lại còn giả vờ với cháu là mất điện thoại nữa chứ - Khanh nhăn như khỉ

Thì cũng nhờ thế mà cháu biết được thêm khả năng "lừa tình" của bạn cháu đấy chú ạ!

Mọi người cười to. Chú Nam không khó tính và kỳ lạ như những gì Khanh suy nghĩ.

- Chú thật giống như dì Lam nói với cháu. - Khanh mỉm cười ma mãnh.

- Lam nói gì về chú cho cháu? Khen hay chê đấy?

- Dì chỉ tả thật thôi. Còn là khen hay chê thì phải hỏi lại dì ấy chứ chú!? - Khanh nháy mắt tinh nghịch - Mà thôi, tối về cháu sẽ kể tiếp. Bây giờ thì nhập tiệc trước khi thằng An té xỉu chú ạ. Cháu nhìn cái mặt nó giống màu con ếch rồi!

Mọi người lại cười vang.

*

* *

Sài Gòn lúc này đã lên đèn. Ánh sáng từ những toà nhà cao tầng tại trung tâm thành phố sáng rực như vẫn còn sớm chiều. Đêm của ngày là đây. Mọi căn nhà Saigon Tower đều sáng. Duy chỉ một căn ở tầng hai như một đốm đen nổi bật giữa trò chơi đầy ánh sáng ấy. Chàng trai có dáng người cao ráo, bóng tối trong căn phòng cũng chỉ che khuất phần nào đó gương mặt lạnh lùng. Sau một lúc chăm chú nghe lời căn dặn qua điện thoại, anh đáp bằng giọng sắc lạnh như vẻ bề ngoài: " Ok chị, em sẽ làm đúng lời chị dặn." - rồi anh bật dậy. Khoác chiếc áo đen bước ra khỏi nhà.

Sài Gòn đêm vẫn đầy mê hoặc trong mắt Khanh và An. Dù đây không phải chuyến đi đầu, nhưng việc nhìn Nhà Thờ Đức Bà cổ kính bị bao vây bởi vẻ hối hả hiện đại xung quanh vẫn là một cái gì đó đầy thú vị. Khanh vẫn thích thú với việc vươn vai hít căng lồng ngực mùi hoa dạ lan khắp khu vườn của tiệm café. Chẳng là sau khi ăn uống vui vẻ, chú Nam đã hứng chí lái xe đưa cả bọn đi vòng quanh Sài Gòn và cuối cùng là ghé thăm người bạn thân thiết của chú - chủ quán café Ally - Mr Hoàng. Dù chưa gọi thức uống, nhưng khu vườn đầy mùi dạ lan bên trong toà biệt thự kiểu Pháp giữa Sài Gòn đông đúc cũng đủ làm Khanh ngất ngây. Những bức tranh được treo một cách hững hờ đầy nghệ thuật trên những khung nhỏ bằng gỗ đen, chiếu bởi thứ ánh sáng đỏ của những ngọn đèn sát trần. Một khung kính to bên trên, những dòng nước nhỏ được bắn qua lại trên khung kính ấy. Khanh càng ngắm càng thích.

- Nếu những ngày tới cháu không phải đi làm thì cháu cam đoan một tuần sau cháu sẽ có member card ở tiệm của chú đấy! - Khanh hứng khởi nói với bạn chú Nam.

- Dì Lam có nói với chú. Cháu định làm gì? - Chú Nam hỏi.

- Bất cứ gì ạ!

- Này, hay là ông cho tụi nhỏ làm thêm ở đây luôn nhé? Bóng tụi này sáng quá còn gì, lại ngoan. Xem như là tôi nhờ ông đấy. - Chú Nam xoay sang bạn mình.

- Không vấn đề, các cháu thấy sao?- chú Hoàng nhún vai.

Buổi café diễn ra đầy rôm rả. Chẳng ai trong năm người có vẻ là phát hiện ra chàng thanh niên lạ mặt ngồi ở chiếc bàn trong góc bàn gần họ. Trên tay nắm chặt bức ảnh của Khanh. Anh cười. Nụ cười lạnh lùng đầy suy tính...

*

* *

Buổi tối trước khi đi ngủ. An chạy bay vào phòng Khanh.

- Tao đã có cách tìm ra vé liveshow. Chẳng những thế chúng ta sẽ đứng trong cánh gà cùng Demo!!! - An tuyên bố chắc nịch.

- Hả? Như thế nào??? - Khanh thốt lên ngạc nhiên.

- Hồi sau sẽ rõ. Giờ tao đi ngủ!

Dứt lời An chạy khỏi phòng như cái cách nó vào. Khanh mặt ngơ ra vì thằng bạn khó hiểu, nó ngả lưng xuống đệm. Khanh chọn căn phòng gác mái, nơi nó thể thấy những ánh sáng màn đêm đã tắt tự khi nào ngoài cửa sổ.

***************

Tập 3: Mắt quỷ

Những buổi sáng tiếp theo ở Sài Gòn đều có vẻ giống nhau. Khanh và An đã bắt đầu thuộc được đường từ nhà chú Nam đi lại quán. Vì ông đang bận tíu tít với những cuộc họp liên tiếp nhau, nên hai đứa được thừa hưởng chiếc Vespa với điều kiện chăm sóc nó cẩn thận. Nội thất căn nhà cũng đã hết làm tụi nó buồn cười. Những con chó kiểng đáng yêu trong nhà đã thôi quá trình 'làm quen' với hai đứa. Nói chung tụi nó đã quen với mọi thứ và ngược lại.

Khanh đi làm ngay từ ngày tiếp theo. An thì chỉ đến phụ những ngày rảnh. Nó bảo rằng có vài việc riêng cần giải quyết. Suy cho cùng, Khanh biết An vào Sài Gòn cả mùa hè cũng chỉ vì nó. Thật tình An cũng chẳng mê mệt Demo như Khanh. Cũng chẳng phải kiếm tiền làm gì. Nhưng chiều ý và bảo vệ Khanh thì An cứ làm như đó là bổn phận của nó vậy.

- Không phải người yêu. - An lắc đầu mỉm cười đầy ẩn ý.

- Không phải người yêu thì cần gì bám theo Khanh như hình với bóng? - Một chị nhân viên trong tiệm trêu.

- Thì là người... thương cũng được vậy.

An nhướng mắt, xoay qua Khanh. Tụi nó úp mở khiến các nhân viên cứ đinh ninh chắc nịch An phải là "gì đó" của Khanh. Mọi người ở Hà Nội trừ dì Lam cũng luôn thắc mắc như thế. Khanh chỉ giả vờ cười cho thêm tính hấp dẫn vào câu chuyện. Với nó, An chỉ là đứa anh trai thân thiết. Đôi khi, thế là đủ.

Ngày thứ ba xa Hà Nội, trời cuối tuần hanh nóng như lò thiêu. Hôm nay An không đến quán. Thời tiết thất thường, cũng không là cuối tuần nên chỉ vài ba người khách. Khanh để ý đến anh chàng mặc gile ngồi ở góc tiệm.

Từ ngày đầu đã thấy anh ta. Vẫn chiếc áo khoác và laptop trước mặt. Khanh vẫn có cảm giác là đã thấy qua chàng thanh niên này. Cảm giác rất quen thuộc. Bất giác giật mình khi chạm phải ánh mắt chàng trai bí ẩn. Bị phát hiện. Khanh lúng túng nhưng cố tỏ ra chỉ là vô tình.

Nó hướng mắt ra phía cửa. Một người đàn ông bước vào, thu hút mọi ánh mắt của cả quán. Ăn mặc lịch sự, có phần hơi cầu kỳ nhưng lại toát lên vẻ chuyên

Khanh nhận ra đó là Andre, chuyên viên trang điểm nổi tiếng nhất nhì Việt Nam, một phần vì xung quanh cô, những nhân viên khác đang xầm xì: " Andre kìa...". Anh nổi lên vài năm gần đây như một trong những người có bàn tay phù thủy, hóa phép đưa rất nhiều cô gái thành thiên thần. Và cũng có tiếng là nhân vật tìm ra nhiều người mẫu trẻ. Trong giới casting, Andre có biệt danh là "Mắt quỷ", một phần vì khả năng nhìn người đáng kinh ngạc, phần vì khi biểu diễn ở những show thời trang, anh hay liner viền mắt thành những đường dài kỳ quặc. Dáng người thanh mảnh, gương mặt dễ nhìn.

Andre đảo mắt nhìn quanh quán, có vẻ như có hẹn với ai đó. Anh ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, có vẻ như đang chờ ai đó. Khu vực Andre ngồi thuộc "vùng" của Khanh, nên mặc dù có chút gượng gạo, nó vẫn phải ra chỗ người khách đặc biệt.

Andre hỏi mà không ngước lên:

- Anh Hoàng có đây không em?

- Dạ không ạ - Khanh trả lời gọn lỏn, không thêm thông tin gì.

Có lẽ ngạc nhiên bởi giọng nói Hà Nội giữa Sài Thành, Andre ngẩng mặt lên nhìn Khanh.

Nó thoáng bối rối, quả thật Andre có đôi mắt rất kỳ lạ, sâu và xanh biếc. Khanh quay về hướng khác khi mặt nó đang đỏ rần lên. Andre vừa giở quyển thực đơn vừa nói:

- Em là nhân viên mới ở đây à?

- Em mới làm hôm qua. - Khanh tỏ ra ngạc nhiên .

- Em có khuôn mặt rất cá tính và dáng người tuyệt vời để làm người mẫu.

Trời ạ, Khanh thật sự bối rối. Không phải lần đầu tiên nghe điều này, nhưng cách nói thẳng thừng và ánh nhìn không chút che giấu của Andre khiến Khanh đông cứng lại. Nó hít một hơi, mỉm cười:

- Em nghe thế nhiều lắm rồi ạ!

Khanh hy vọng Andre hiểu là nó đang đùa, nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào cô như để... phân tích từng nét trên gương mặt của nó. Khanh lúng túng:

- Anh dùng gì ạ?

Andre dừng việc nhìn Khanh, anh ngồi xoay người lại phía cửa sổ, nói nhanh:

- Latte không đá không đường.

- Vâng.

"Con người quái quỷ thích uống thứ đồ quỷ quái!" Khanh tự nhủ trong lúc vào bar đưa giấy. Trong góc tiệm, chàng trai lạ mặt ngồi lẳng lặng quan sát cả hai, thoáng tỏ ra bất ngờ với 'vị khách không mời' Andre.

Chiều Sài Gòn ảm đạm bất ngờ khi cơn mưa ập xuống bất chợt. Từng áng mây sẫm xanh như cảnh báo trước một cơn mưa dài. Con đường trở nên chậm rãi như đón từng hạt mưa rớt xuống từ trên cao. Khung cảnh y hệt một bộ truyện tranh. Khanh rời quán trước buổi tối, khi hết ca, đứng trước cửa quán, bị tắc bởi cơn mưa to, băn khoăn không biết đi đâu. Sài Gòn bắt đầu buổi tối một cách chậm rãi, những quán căng bạt và sáng lên những ánh đèn vàng vọt yếu ớt. Khi nó định nhấc máy gọi điện cho An với hy vọng mỏng manh cơn mưa tắt nhanh, thì một chiếc ô tô màu xám đỗ trước mặt, Andre hạ cửa kính, nói vọng ra:

Em muốn đi nhờ không?

Khanh thoáng bất ngờ:

- Không, cảm ơn anh, bạn em đến đón.

- Không cần lo ngại anh, anh không ăn thịt. Anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút.

Khanh khịt mũi:

- Nếu về chuyện mẫu thì có lẽ không cần đâu anh, em thực sự không có hứng thú.

Andre nhún vai:

- Cũng chưa biết được, đôi khi người ta không biết người ta thực sự cần điều gì đó cho đến khi điều đó đến. Quyền quyết định tất nhiên vẫn ở em. Nếu em tự tin mình không bị lay chuyển thì một cuộc nói chuyện cũng chẳng mất gì.

Lúng túng nhìn Andre, sự thật, nó chẳng biết làm thế nào trước cơn mưa đang ngày một to hơn, và Andre nói cũng đúng

Khi nó vẫn đang bối rối đạp tành tạch xuống nước, thì Andre lại tiếp lời:

- Trời đang mưa to hơn đó, anh cũng đang đói, nếu không ngại tôi sẽ mời em ăn tối, có thể gọi bạn em đến cùng, rồi đưa em về sau.

Khanh nhắm mắt, nghiến răng bước lên xe, đôi khi nó muốn làm theo cảm tính, không hiểu sao nó cảm thấy Andre không phải là người xấu. Chiếc Mescerdes E240 đi chậm chậm về phía mưa . Andre lái xe một tay, tay kia anh dựa vào thành cửa xe.

Mặc dù mưa nhưng anh mở cửa sổ xe phía anh. Im lặng. Bây giờ Khanh mới có dịp nhìn kỹ vào chàng trai kỳ quặc này. Thật sự là trông anh trẻ hơn quá nhiều so với tuổi. Mái tóc màu hung để hơi rối, đôi mắt xanh. Mũi thẳng và cao, khoe môi hơi trĩu xuống im lìm... Những nét đơn giản và đẹp. Andre bất chợt quay sang:

- Tại sao em lại không thích nghề mẫu?

Khanh im lặng, câu hỏi đơn giản lại đột nhiên làm nó bối rối. Chút sau, Khanh trả lời:

- Em không biết. Chỉ vì em cảm thấy đó không phải là một nghề mang nhiều tính sáng tạo, có cái gì đó đơn giản và... nhàm chán...- Khanh ngừng lại, thăm dò phản ứng của Andre.

Andre bắt được ý nó, khoát tay:

- Em cứ nói tiếp đi.

- ... Và em cũng không muốn mình làm một nghề chỉ có đứng tạo dáng để chụp ảnh hoặc đi đi lại lại trên sân khấu. Em muốn làm những thứ nhiều thử thách hơn...

Andre vẫn lái chầm chậm, một chút sau. Andre châm một điếu thuốc, ánh lửa Zippo bừng lên giữa bóng tối:

- Thì ra vậy. Em có suy nghĩ như hầu hết những người không biết về nghề này, cũng không trách được. Nó giống như khi em xem một trận bóng đá, em la hét: "Sút đi sút đi! Trời ạ, như vậy mà cũng sút ra ngoài được không hiểu cầu thủ đá bóng hay xạ thủ bắn chim nữa!". Nhưng khi bước vào sân thật sự chạm vào quả bóng, thật sự đứng giữa một khoảng không được bao quanh bởi cả nghìn ánh mắt, những âm thanh hỗn loạn, đứng giữa ánh sáng và cả trăm máy quay, em mới biết để sút được trái bóng đó trúng đích khó đến như thế nào.

Cách so sánh kỳ cục xác đáng của Andre làm Khanh im lặng, tuy nhiên Khanh không dễ đầu hàng. Nó khụt khịt:

- Tuy thế, anh có công nhận rằng đó là thứ nghề không có nhiều sáng tạo, những tư thế lặp đi lặp lại, những kiểu cười một trăm như một?

- Điều đó còn tùy thuộc vào khả năng đột biến của chính người mẫu, bắt được cái tuyệt của bộ quần áo mình mang lên người, thổi cho nó một linh hồn và sức sống mới. Vì thế trong nghề mẫu có những gương mặt nổi lên như sao sáng rồi tắt lịm, do có cái đẹp mà không có cái tim. Lại có những người chỉ bước lên sàn catwalk một lần mà tên tuổi mãi được nhắc đến. Đó là đẳng cấp của một siêu mẫu.

Khanh thoáng choáng váng trước đoạn nói của Andre. Nó ấp úng, phần trong nó đã hoàn toàn yếu lý, phần trong nó vẫn không chịu công nhận.

Andre dừng xe trước đèn đỏ, mỉm cười, đây là lần đầu tiên Khanh thấy Andre cười:

- Không phải cố gắng, đương nhiên rằng em không thể tranh cãi với anh về chủ đề này, bởi anh là dân trong nghề, như thế cuộc tranh luận không công bằng. Chỉ muốn nói với em, anh có đôi mắt nhìn người, và khi nhìn thấy em, anh chắc chắn em sẽ rất tuyệt nếu bước vào con đường này.. Thử đi. Đôi khi, phép thử mang lại những kết quả có thể đúng hoặc sai, nhưng cần thiết để tìm ra chính mình.

Khanh lặng lẽ như nuốt từng lời của Andre.

- Tất nhiên, sự lựa chọn là ở em. Em có thể nghĩ về điều đó sau. Còn bây giờ thì ăn đã. Anh không còn nhiều thời gian.

Sài Gòn chợt rung rinh lên những ánh đèn rực rỡ. Nó thoáng quên đi Demo, nó thoáng quên đi Hà Nội, nó thoáng quên mất những dự định. Khanh nhìn thẳng vào mắt Andre, đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Chợt ngay khi ấy, tiếng chuông điện thoại như đánh thức Khanh, làm nó giật mình. Số của An hiện lên.

****************

Tập 4: Cuộc vui mới bắt đầu

Giờ thì Khanh ngồi đối diện Andre. Thật sự Khanh cũng chưa hiểu lắm về việc hứng chí nhấn phím từ chối cuộc gọi và nhắn lại cho An cái SMS ngắn cũn của nó khi nãy: "Tao đang có việc, đừng lo!" - để giờ ngồi ăn ở đây là vì cái gì. Nhưng điều chắc chắn là những câu nói của Andre cứ xoay vòng trong đầu Khanh. Khác với dì Lam, cách Andre giải quyết vấn đề khá đơn giản và khúc chiết. Dù chưa đến mức khiến nó thay đổi hoàn toàn tư tưởng, nhưng cũng một phần nào đó giúp Khanh có cái nhìn bớt khắt khe hơn. Nhưng hiện tại, câu trả lời vẫn là không. Khanh thấy việc thích xem đá bóng và muốn trở thành cầu thủ vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Khung cảnh tuyệt hảo cho bữa ăn tối. Những ô cửa to nhỏ, sáng lên trong ánh đèn vàng ấm cúng. Không gian yên tĩnh đầy cổ điển với bếp lò sưởi đặt gần lối đi lát gạch tím. Andre tỏ ra thích thú với việc trời mưa làm nhà hàng Biển thưa khách.

- Lâu lắm anh mới có thể ăn mà chẳng ai để ý. - Andre nói.

Khanh không thể phủ nhận Andre có một sức hút tự nhiên khiến những người đối diện cứ phải giữ ánh mắt của mình vào anh. Khanh không là ngoại lệ. Chàng trai này thoáng làm Khanh có cảm giác Lọ Lem và Hoàng Tử. Cái mà chỉ có những giấc mơ về Demo mới có thể đem lại trước đây.

- Em đừng nhìn mãi thế - Andre n ói - Ăn nhanh nhé, anh chỉ còn 30 phút nữa thôi.

- Vâng. Chút nữa anh có việc gì à?

- 8 giờ anh phải có mặt tại để trang điểm cho Uyên Lan trong một show diễn.

Siêu mẫu Uyên Lan - Khanh có biết. Andre im lặng. Như chợt nhớ một vấn đề gì đó.

- Em có muốn đi theo không? - Andre tiếp tục - Cũng là một dịp để em được nhìn thấy nhiều điều mới.

Đến phiên Khanh giữ im lặng. Từ khi Andre xuất hiện, những suy nghĩ của Khanh cứ bị lung lay từng chút một. Khanh chun mũi. Thay vì nói điều gì đó, Andre nhìn bâng quơ loanh quanh. Khanh nhẹ nhàng hít sâu vào một hơi dài. Rõ ràng là mọi thứ gây cho Khanh tò mò.

- Em đồng ý, em cũng muốn xem - Khanh mỉm cười.

*

**

***

Một cô gái như Khanh đi cạnh Andre hẳn là một chuyện lớn đáng chú ý. Khanh bất giác nhận ra, xung quanh hậu trường, mọi người đều ngoái nhìn nó. Andre giữ nguyên gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào của mình, mặc dù anh đi đến đâu mọi người cũng cúi chào. Nhiều người mẫu xinh xắn bước rất nhanh trong cánh gà hoặc đang trang điểm cũng hướng ánh mắt về phía Khanh. Nó thấy rằng, không phải cứ sải chân ra sàn diễn sau cùng thì mới được chú ý, riêng việc đi với một người được mệnh danh "Mắt quỷ" như Andre đã có vẻ rất thu hút rồi. Andre đề nghị nó đi loanh quanh trong lúc anh làm việc. Anh tin nghề người mẫu sẽ tự dẫn dắt Khanh đến một quyết định cho chính bản thân nó.

- Bạn là người mới của Andre?

Khanh xoay qua phía giọng nói. Một cô gái trạc tuổi cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương đang nhìn chăm chú một cách tò mò vào nó.

- Không. Chỉ là bạn. - Khanh đáp.

- Thế thì đó càng là một điều ngạc nhiên. - cô gái gật gù - Bạn tên là gì?

- Khanh. Thiếu Khanh.

- Quyên đứng đó làm gì, đi thay đồ ngay đi! Em còn năm phút. Số 3 bên trái.

Một người trông có vẻ là phụ trách quần áo la lên khi thấy Quyên, trước khi Khanh cảm giác khó chịu với cách nhìn chăm chăm của cô gái lạ lẫm với nó.

- Tôi là Đỗ Hoàng Quyên. Nhớ đấy! - Quyên xoay lại nói trong lúc chạy cuống cuồng vào phòng thay đồ.

Khanh không hề biết, sau này Quyên sẽ trở thành một người gây ra nhiều biến cố trong cuộc sống của nó...

Mọi thứ bên ngoài gọn ghẽ và có chủ đích bao nhiêu, thì phía sau cánh gà lại càng hối hả và bộn bừa khác hẳn. Có những người mẫu vài giây trước vừa vội vã thay quần áo ngay khi vừa giật nó khỏi tay người phụ việc của mình, thì vài giây sau gương mặt đã lạnh lùng sải chân ra sàn. Những lời chỉ đạo ngắn gọn. Những gương mặt gấp gáp. Những bộ quần áo đẹp đẽ vắt hờ hững trên giá...

Andre đứng khuất trong phòng trang điểm. Đôi tay anh như múa lên với những dụng cụ làm mặt, toàn bộ những người xung quanh bị cuốn theo bàn tay của Mắt quỷ. Một thoáng, khi Khanh đang sững sờ trước những động tác uyển chuyển ấy, Andre quay ra nhìn nó. Đôi mắt liner đen ánh lên đầy ẩn ý. Anh quay lại phía siêu mẫu Uyên Lan, đưa tay ra phía trước vuốt qua gương mặt của cô, rồi hai tay vỗ vào nhau. Khoảnh khắc, Khanh thấy như có một chút bụi kim tuyến sáng rơi ra từ tay anh. Uyên Lan đứng bật dậy, khuôn mặt vừa lạnh lẽo vừa đầy sức sống, mái tóc bắt chéo tuyệt hảo cùng những chiếc ghim cài sáng màu tôn lên vẻ quý phái, ngay lập tức hai người bên cạnh đưa cô vào phòng thay đồ. Một phút sau, Uyên Lan bước ra sân khấu trong bộ váy trắng được cắt xẻ khéo léo trên những đường viền xanh thẫm ở eo. Những bước đi cắt chuyên nghiệp. Ánh sáng của máy ảnh bật lên không ngừng, chói lóa. Thứ ánh sáng như thu hút hàng trăm nghìn con thiêu thân lao vào...

Trong bóng tối, Khanh đứng sững lại trước tất cả những thứ như phép thuật vừa xảy ra. Andre đặt tay lên vai cô, bình thản:

- Hãy nhìn kỹ sức hút của một siêu mẫu, đó có thể sẽ là tương lai của em. Còn bây giờ cứ thưởng thức show diễn. Cuộc vui mới chỉ bắt đầu...

*

**

***

- Hôm nay cảm ơn anh. - Khanh nói trong lúc đóng cửa xe.

- Không gì cả. - Andre nháy mắt. - Chỉ cần nhớ gọi cho anh khi muốn hỏi bất cứ gì. Ngủ ngon.

Khanh mỉm cười gật đầu. Đứng trong thang máy, những thứ của buổi tối hôm nay cứ lẩn quẩn trong Khanh. Bất giác nó lắc mạnh đầu, lẩm bẩm:" Nghĩ ngợi làm gì cho mệt..."

An ngồi ì ở sofa mãi mê xem tivi khi Khanh mở cửa vào.

- Mày đi đâu giờ mới về vậy? - An hỏi.

- Muốn nghe à? - Khanh trêu bạn.

- Hỏi - quá - thừa. Mày thèm chết hả? - An gõ chiếc điều khiển vào đầu bạn thốt lên.

Chú Nam hôm nay ở lại công ty không về nhà. Ngân và mấy con chó đã đi ngủ. Chỉ có An và Khanh ở phòng khách mải mê với câu chuyện về "mắt quỷ" và chuyến đi buổi tối hôm nay của Khanh.

- Mày thích Andre à? - An chốt lại.

- Không!!! Mày chập vài cái mạch trong đầu à? Chuyện chẳng liên quan - Khanh giật cái điều khiển gõ lại vào đầu An.

- Ui da. Biết được đấy, những thứ không liên quan mới đáng ngờ - An nhăn mặt - Thế thì bây giờ mày đã thích làm người mẫu rồi đấy hả?

Khanh im lặng. Đầu óc nó bây giờ trống không. Mọi thứ hơi nhanh quá với nó. Cũng có lẽ là Khanh đang chờ một lý do lớn hơn để có thể đưa ra quyết định chính xác. Nó nhớ dì Lam quá, nhấc máy gọi dì thì máy dì bận. Con người cứ bận rộn suốt thôi, sao mà dì giống bố nó thế không biết. Máy bố chẳng bao giờ liên lạc được. Chẳng biết bố còn nhớ có đứa con này không nữa. Bất giác Khanh chợt nhỏ một giọt nước mắt trong bóng tối vì cô đơn thoáng chốc. Ngòai cửa sổ, những vì sao cũng đã bắt đầu thức giấc...

*

* *

Ngày thứ tư ở Sài Gòn lại là một ngày mưa, không to nhưng rả rích. Dù thế, hôm nay tiệm café của chú Hoàng vẫn đông khách lạ lùng. May là An đến phụ, chứ nếu không, cái đầu mất hồn của nó xem như chẳng có người trông chừng. Khanh không hiểu tại sao Andre lại khiến nó suy nghĩ đến thế. Dì Lam tuy cũng rất muốn nó vào con đường người mẫu, nhưng lời lẽ lại thiên về ép buộc. Vì thế có lẽ Andre chính là người đầu tiên trò chuyện nghiêm túc với nó về vấn đề này...

- Hết giờ rồi, đi ăn thôi! - An vỗ vào vai Khanh - Ở đó mà mơ với mộng.

Khanh giật bắn người, xoay qua lầm bầm chửi rủa thằng bạn thân bỗng dưng cắt ngang suy nghĩ của mình. Trời mưa thưa thớt, những giọt nước thỉnh thoảng vẫn chạm vào Khanh, bất chấp việc nó cố gắng nép vào người An.Từng hàng cây đẫm nước rung lên trong gió.

- Mày... - Khanh buột miệng. - ... Mày nghĩ sao?

- Nghĩ cái gì sao, tự dưng hỏi thế?

- Nghĩ... người mẫu ý. Mày nghĩ nghề người mẫu sao?

- Chẳng nghĩ gì cả. Chỉ là tao luôn ủng hộ những gì mày làm. Vậy thôi! - An chẳng suy nghĩ mà đáp.

"Ừ, ai mà không biết lúc nào mày cũng ủng hộ tao. Quan trọng là tao có muốn nó không kìa..." - Khanh lầm bầm trong miệng, cố tình để An không nghe được.

An dừng xe lại. Mùi bánh mì từ Tous Les Jours làm Khanh chợt nhớ rằng bụng nó đang đói cồn cào. An ra hiệu Khanh cứ lên lầu trước, còn nó sẽ mua bánh mì và nước sau khi gửi xe. Những ý nghĩ miên man cứ xoay vòng như merry-go-round trong đầu Khanh. Cho đến khi bất giác nó nhận ra tất cả mọi người đang to nhỏ với nhau rất rộn rã. Thậm chí còn hơn tối hôm qua lúc nó đứng cạnh Andre trong hậu trường. Ngước mắt về phía gây chú ý cho mọi người. Khanh đứng sững lại, nó có cảm giác như điều hoang đường nhất đang xãy ra trước mắt mình. Demo! Sự thật rõ ràng là Demo đang ở rất gần Khanh ! Dù không phải là khoảng cách một cái với tay.

Nhưng mà ... rõ ràng là rất rất rất gần, chỉ ở ngay trước mặt nó. Andre và những chuyện xảy ra vài hôm nay làm nó bỏ quên Demo và kế hoạch xem liveshow của hai đứa. Dù trước mắt Khanh bấy giờ, Pi của nó ở ngoài có vẻ gầy một tí và Darrent còn gây cho nó cảm giác rất quen thuộc. Bên cạnh là hai chàng trai cao lớn mặc sơ mi đen. Er, security! Cũng phải thôi, Demo ra ngoài chắc phải như vậy. Khanh lại bỗng thấy cái khoảng cách giữa nó và Demo vẫn xa lắm...

Đột nhiên, Khanh cảm thấy Darrent đang nhìn về phía nó? Khanh đỏ mặt, nó vừa lúng túng vừa sướng ngầm. Rồi Khanh chợt nhận ra ánh mắt anh đang nhìn về phía sau nó. Xoay người nhìn về phía cầu thang, An đang cười tươi vẫy tay chào. Bất giác Khanh lại đứng lặng như trời trồng khi nhận ra hướng An nhìn là bàn Demo ngồi. Chưa kịp định hình với mọi thứ rối tung lên, thì An đã nắm tay nó bước về phía Demo. Khanh kéo An lùi lại như muốn hỏi thằng bạn thân một lời giải thích trọn vẹn.

An nháy mắt với nó:

- Cứ ngồi xuống đi đã! Cuộc vui mới chỉ bắt đầu...

Tập 5: Chỉ có gió mới biết điều bí mật

Cửa hàng bánh nhỏ bỗng nhộn nhịp bởi sự xuất hiện của hai chàng trai nổi tiếng.

Thật sự là nhìn Pi gần không khác gì nhiều trên T.V, anh có dáng người cao ráo, tóc dài cắt chéo. Pi vui vẻ và hay cười, anh khá thân thiện. Darrent thì trầm hơn, khác hẳn với giọng hát ngọt ngào và những bước nhảy nhịp nhàng. Mặc dù Darrent đẹp trai với những nét kỳ lạ nhưng anh lúc nào cũng cứ lạnh băng.

Ngay khi mấy đứa đang ngồi ăn thì vài cô bé chạy ra xin chữ ký Demo. Trong khi Pi thì tươi cười ký xoèn xoẹt, Darrent lại từ chối bằng ánh mắt lãnh đạm. "Như thế bảo sao không ai thích", Khanh lè lưỡi.

Nó ngồi đối diện với hai chàng trai trong mơ mà mồm như bị dán băng dính, chẳng bù với An - nói chuyện thật là tự nhiên đến ghen tức.

- Bây giờ hai anh đi đâu? - An hỏi.

- Không biết nữa. Chắc là về công ty chơi điện tử. Haha - Pi cười vang - Cậu?

- Về nhà. Buồn ngủ quá - Darrent trả lời nhạt nhẽo.

- Cũng phải. Sáng mai lên hòa âm lại bài Ice Mint.

- Ờ.

- Em tên là Khanh hả? - Pi quay sang Khanh hỏi làm nó ngạc nhiên.

- Vâng ạ.

- Anh có nghe Darren t nói về em rồi - Pi mỉm cười, trời ạ, trông anh lúc cười cứ như... thiên thần vậy, người Khanh run bắn hết cả lên. Mà Darrent nói gì về nó vậy?

- Thôi đi cậu. Tào lào quá - Darrent ngắt lời của Pi.

Chàng vệ sĩ đứng cạnh Pi đưa di động cho anh:

- Xin lỗi anh, có điện thoại của ông Minh.

- Vâng em đây - Pi bắt lấy máy - Vâng... vâng... oh thật sao! Được, chắc chắn rồi anh. Thế thì quá tuyệt... Vâng. Vâng. Bye anh.

Anh gập máy quay sang Darrent:

- Vụ Long Flash xong rồi.

- Nice! - Darrent vừa trả lời vừa hút nước.

- Anh Minh nói Long ra một điều kiện nhỏ, sẽ nói vào ngày mai lúc họp.

- Điều kiện nhỏ?

*

* *

Sau khi rời quán ăn với Demo. An đèo Khanh. Phố đông và vội vã. Ai cũng cố gắng tránh cơn mưa dường như chưa dứt. Những căn nhà màu xanh cuối con đường trở nên xa xăm. Khanh nhìn An thái độ dò xét, dù đang lái xe nhưng An vẫn cảm giác rõ như thế.

- Thôi thôi. Được rồi, được rồi. Từ từ tao kể này!!! Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt nồng nàn như thế!

Sau đấy, An nhắc Khanh nhớ về chàng trai với mái tóc rối và cặp kính cận to gần phân nửa mặt, ở cùng địa chỉ, khác phường với chú Nam - chàng thanh niên khó chịu tốt bụng hai đứa nó gặp ngày đầu tiên.

- Có liên quan sao? - Khanh hỏi.

- Hỏi - quá - thừa. Mày thử nhớ kỹ mặt anh ấy xem có liên tưởng đến ai không nào???

- Ahhhh!!! Từ đầu tao đã thấy nghi rồi. Không thể nào mà quen như thế được. - Khanh hét lên - Vậy Darrent là gì với chàng trai đấy hả mày???

An thắng xe lại bất ngờ làm Khanh dù ngồi cách một khoảng vẫn va mặt vào lưng nó. An thở dài.

- Anh ấy chính là Darrent! Đồ ngốc!

- Cái gì? Mày đùa tao à??? - Khanh thốt lên.

Khanh đang cố tìm sự giống nhau giữa chàng trai đấy và Darrent. Dù đúng là có một cảm giác quen thuộc. Nhưng giữa một người đẹp trai bóng bẩy như Darrent và anh chàng trông có vẻ mọt sách kia chẳng có vẻ gì là một người cả.

- Thật sự là không thể nhận ra! Bình thường Darrent làm gì có mang cái kính to đùng ấy. Tóc nữa chứ... - Khanh nhăn mặt.

An từ tốn giải thích hết cho Khanh, từ việc nó giả vờ mất điện thoại để sử dụng phone của Darrent đến việc nó gọi cho dì Lam để xin lại số điện thoại đấy. Trong lần ghé công ty thiết kế sân khấu mà ông anh của An ở Sài Gòn làm việc, nó tình cờ gặp lại Demo và manager - dĩ nhiên là không phải trong bộ dạng ngái ngủ, và nghe lỏm được rằng Demo đang cần người trợ lý cho việc dàn dựng chương trình.

- Mày đừng nói là mày đăng ký và mọi người nhận ngay nhé!? - Khanh ngồi dựa vào bộ salon, tay ôm con chó, nói.

- Thì thật sự là tao đăng ký. Nhưng không hoàn toàn được nhận ngay. - An ngồi xuống ghế - Mày có nhớ những lần bàn luận của tao với mày về bài "Paradise" của Demo về cách diễn không? Ừm, tao đã bê vào y chang. Và cộng với ông anh tao làm việc ở đấy, nên ... Bingo! - An nhún vai.

- Tao biết có gì đó uẩn khúc trong việc mày hay bận bịu ở Sài Gòn này ngay từ đầu. - Khanh bỏ con chó xuống sàn - Mà Darrent có nhận ra mày không?

- Hỏi quá thừa. Anh ý là người khá "blur" về trí nhớ, gặp xong quên ngay ý mà, nhất là khi đang trong tình trạng ngái ngủ như thế. Nhưng tao chắc chắn Darrent nhớ mày...

Ngoài trời đã bắt đầu tối từ khi nào. Thời khắc êm dịu, những đám mây đen đã dần tan hết, để lộ ra cả bầu trời lấp lánh. Khanh nhớ Hà Nội quá, nó nhìn qua cửa sổ gác mái. Nơi này gần bầu trời quá, làm những ngôi sao ngoài kia đang như sà xuống trò chuyện cùng nó chia sẻ nỗi cô đơn. Dẫu sao, sự xuất hiện của Demo khiến Khanh thấy một ngày bỗng trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết. Còn điều gì sẽ tiếp diễn ngày mai thì chỉ có gió mới biết điều bí mật.

*

* *

Sáng tinh mơ. Những ánh nắng xuyên qua ô cửa đánh thức Khanh dậy. Đã chín giờ hơn. Nó vươn vai, thấy bên cạnh một khay đồ ăn: trứng tráng, thịt nguội, bánh mì nướng, sữa tươi, dưa chuột bé xinh và một tờ giấy nhỏ. "Tao ra quán ngồi làm việc, mày dậy ăn uống xong thì gọi tao." Khỉ thật, cái thằng bạn làm Khanh đột nhiên trở thành một công chúa lười biếng, quả thật là chẳng hiểu cái thằng này nó bị làm sao nữa! Khanh nhảy vào toilet đánh răng quấy quá như một con mèo, rồi vừa măm măm bữa sáng ngon lành mà An để lại vừa bật T.V.

Mấy con chó nhà chú Nam quanh quẩn bên nó, mắt cũng thao láo nhìn vào màn hình cứ như thể hiểu hết mớ ngôn ngữ thập cẩm trên HBO. Bản Tokyo Drift reo vang. Số dì Lam!

- Dì! Cháu nhớ dì quá dì ơi, hôm trước gọi dì mãi không được!

- Khanh à! Chúc mừng cháu nhé. Dì không nghĩ là cháu lại thay đổi nhanh thế đâu! Chúc mừng cháu!

Khanh sững lại.

- Chúc mừng gì thế ạ? Cháu chẳng hiểu gì cả.

- Cháu cứ mở cửa ra đường dạo phố chút là hiểu ngay ý mà! Thôi dì vào họp đây. Cháu lên báo xinh lắm! Bye. Muah!

Cộp. Trời ạ, những câu nói khó hiểu của dì Lam làm Khanh tò mò muốn chết. Khanh còn đang đần thối ra chưa biết làm gì để giải tỏa nỗi thắc mắc thì chuông điện thoại lại reo vang. Ngày gì mà sở điện thế này. Lần này là số chú Nam.

- Alô ạ.

- Cô công chúa đã ngủ dậy rồi đấy à. Đã xem báo chưa? Haha!

- Báo gì ạ? Xem gì ạ?

- Oh thế chưa biết sao, ảnh của cháu đã xuất hiện trên mấy chục nghìn tờ tạp chí Siêu mẫu khắp thành phố này rồi!

Lần này thì Khanh đã sặc sữa lên mũi thật! Nó lấy giấy ăn chùi rồi la lên thất thanh:

- AAAAAAAA! Chuyện gì thế chú? Ảnh nào sao cháu chẳng biết gì cả.

- Ủa, cháu không biết sao chú biết được. Con bé này kỳ lạ thật. Chú đặt báo định kỳ đó, tìm ở nhà đi.

Rồi chú Nam cười váng lên, chúc mừng mấy câu nữa rồi dập máy. Khanh cuống cuồng chạy vòng quanh nhà, nó thấy tờ tạp chí trên lò vi sóng. Khanh vồ lấy tờ báo, nó lật lật giở giở...

Quả thật, ảnh của nó được đăng đầy ba trang báo với tên bài: "Stranger", ảnh chụp lại Khanh từ lúc nào nó không biết, một người nào đó đã bắt hết những khoảnh khắc của nó, từ lúc làm ở Ally, đến đi ăn, đi ngoài đường, ngồi sau lưng An... Như một phóng sự ảnh một ngày của sao nó thường đọc! Những bức ảnh chụp sắc nét hoặc mờ ảo, nhưng đầy rung động và tuyệt đối tự nhiên. Phản ứng đầu tiên của nó là nhìn ngay xuống tên tác giả. Photographer: Long Flash. Model: Trịnh Thiếu Khanh. Hai dòng in đậm lần nữa như cú sét vào Khanh. Long Flash? Phải chăng đây là cái tên mà hôm qua Demo đã nhắc đến. Nó thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.

Cách duy nhất có vẻ sáng sủa là gọi cho An...

*

* *

- Chỉ có gió mới biết điều bí mật - An vừa ngó đi ngó lại tờ báo vừa bụm miệng cười.

- Trời ạ, có vụ chụp ảnh trộm người ta như vậy nữa sao!

- Còn tùy vào cái mục đích của người chụp, tao không nghĩ là tình cờ.

- Tao đến vỡ đầu vì khó hiểu mất.

- Nếu mày muốn thì tao sẽ gọi cho Demo, ít ra chúng ta cũng có thêm manh mối về cái anh chàng tên là Long kia.

- Làm ngay bây giờ đi bạn hiền - mặt Khanh trông thật thiểu não.

Trong lúc An đang nhấc máy lên gọi điện thì Khanh vừa uống cốc chanh đá vừa nhìn vào tờ báo. Quả thật những bức ảnh được chụp rất đẹp, những góc chụp tinh tế, lấy hết được những nét xinh xắn dễ thương trên gương mặt Khanh. Những bộ quần áo rất thường ngày của nó lên ảnh cũng thật lung linh.

Những khoảnh khắc gió hất tung mái tóc Khanh lên khi nó đang dựa vào vai An sau xe... Trời ạ, như vậy mà cũng chụp được sao. An quay sang ra hiệu im lặng rồi bật loud-speaker. Giọng Darrent vang lên sang sảng.

- Alo An à. Anh cũng đang định gọi cho em! Bọn anh chuyển lời chúc mừng Khanh nhé. Cô nàng lên ảnh đẹp lắm! Hoàn toàn bất ngờ đấy.

Hai đứa ngớ người ra nhìn nhau. An nói vào máy:

- Em đang định gọi cho anh hỏi về chuyện đó đây. Em tưởng anh biết.

- Biết gì?

- Biết về Long Flash?

- À ừ tất nhiên. Giới nghệ thuật trong này có ai không biết Long Flash! Nhưng tại sao Khanh lại được anh Long chụp ảnh vậy?

- Oạch, đó là lí do em gọi cho anh đấy!

- Ủa, anh cũng không biết mà!

Mắt của An và Khanh cùng tròn như cái đĩa.

Darrent tiếp lời:

- Không sao, anh Long cũng vừa họp ở đây với bên anh xong. Bọn em lên Milano restaurant nhé. Có một điều làm bọn anh vô cùng ngạc nhiên vừa diễn ra trong cuộc họp. Anh cũng chưa hiểu rõ lắm. Chúng ta sẽ cùng có thắc mắc để giải đáp...

Những ánh nắng Sài Gòn gay gắt đầy ngờ vực, chờ đợi những cơn gió thổi đến. Vì chỉ có gió mới biết điều bí mật...

Tập 6: trò chơi dịu dàng

Khanh cắm head-phone, ngồi nép vào lưng An như mọi ngày. Bây giờ thì mắt nó nhìn tất cả mọi người xung quanh đầy nghi ngờ xem có ai... giấu máy ảnh không! An thì cứ khúc khích cười.

- Mày có cần vui vẻ khi tao đang lo lắng vậy không! - Khanh đấm vào lưng An - Vậy mà cứ nói là bạn thân đấy hả...

- Gì chứ chở một người mẫu được dự đoán sẽ lên vùn vụt như mày thì chẳng lý gì mà buồn cả. - An ba hoa - Mà sao lại bực mình, chẳng phải là có manh mối rồi hay sao?

- Tao đang bực việc cái gã chụp ảnh kia. Làm gì có ai lẩn quẩn theo tao mấy ngày nay!?

- Tao thì chịu, những kẻ có thể chụp được ảnh trong cái thành phố này thì nhiều lắm. Nhưng Long hẳn không phải là hạt cát giữa đại đương, hạt đường trong lọ muối, củ chuối giữa rừng mơ như hàng trăm nghìn kẻ khác đâu. Hẳn phải rất đặc biệt - An khịt khịt mũi.

- Sao mày biết?

- Mày ngốc lắm. Được lên hẳn 2 trang collection một tờ báo như Siêu Mẫu vừa không phải là điều bất kì người mẫu nào muốn là làm, mà còn cả photographer! Chắc chắn Long Flash phải là người có tiếng trong giới ảnh.

An vừa dứt câu thì đã đến Milano Restaurant. Tụi nó bước vào.

- Sao tao thấy anh này quen quá mày? - An huýt Khanh.

- Ai? - Khanh bất ngờ ngước về phía Demo.

- Anh ngồi...

- Hớ, cái anh này hay đến Ally café ngồi mà - Khanh ngắt lời - Anh ta làm gì ở đây?

An không hỏi tiếp vì hai đứa nó đã đến bàn của Demo. Darrent tươi cười chào chúng nó, cái anh chàng này lúc nào miệng cũng đến là duyên.

- Giới thiệu với hai em. Đây là anh Long. Còn chắc em không phải giới thiệu hai em này với anh nữa!

"Trẻ hơn nhiều so với suy nghĩ của mình, quả nhiên nhân tài nhiều như sao buổi tối!" - An tự nhủ. Đột nhiên Khanh lên tiếng:

- Có phải anh hay đến Ally café không? - Khanh nói từng từ, rành mạch.

Long mỉm cười:

- Đúng, chính là anh, không phải chỉ ở Ally mà còn rất nhiều nơi khác em đã đi qua.

- Tại sao anh đưa hình em lên báo?

- Vì hình thì phải đưa lên báo, không lẽ anh đưa nó lên truyện tranh - Long trả lời như không trả lời.

- Ý em là sao anh lại làm điều đó khi chưa hỏi ý em. - Khanh lặp lại.

Long Flash giữ nguyên nụ cười. Ánh mắt nhìn sâu vào Khanh. Khanh bỗng liên tưởng ngay đến Andre. Giữa hai người có cái gì đó làm người khác phải nghĩ rằng họ có liên quan đến nhau khi tiếp xúc. Tuy nhiên nếu ở Andre là sự lạnh lẽo và chuyên nghiệp thì ở Long là cái gì đó bình thản.

- Anh biết dù hỏi em cũng chắc chắn không đồng ý. Nên đành làm trước hỏi sau vậy.

- Anh lấy ở đâu cái quyền quyết định hộ tôi đấy? - Khanh không kiềm chế được sự tức giận.

Long trả lời một câu đầy bất ngờ:

- Anh lấy ở chỗ dì Lam của em đấy!

Khanh hoàn toàn choáng váng, trong khoảnh khắc, nó thấy như máu dồn hết lên mặt. Dì Lam đã thật coi nó không ra cái thể thống cống rãnh gì nữa rồi. Bất chấp có Demo của nó đang ngồi đây, Khanh đứng phắt dậy, quay lưng, rồi bước thẳng ra khỏi nhà hàng.

Mọi người nhìn theo ngỡ ngàng, chỉ có Long là vẫn như chẳng có gì, có lẽ anh cũng đã lường trước tình huống này. An toan chạy theo thì bỗng có một bàn tay nắm lại.

Khanh chỉ một tí là nước mắt rơi ra, họng nó nghẹn lại khó chịu. Khanh cảm giác nó bị coi thường. Nó bị động hoàn toàn trước chuyện này. Sài Gòn gắt gỏng nắng làm Khanh càng bực bội. Một bàn tay chạm vào vai nó, Khanh ngay tức thì vung tay gạt ra.

- Tao cần một mình lúc này. Bỏ tao ra.

Vừa dứt lời, Khanh hoảng hồn khi nhận ra đó là Darrent. Nhớ lại cú gạt có phần "thô bạo" của mình, Khanh quẹt nước mắt:

- Em xin lỗi...

Chợt Khanh cảm thấy cái lạnh như băng tuyết của Darrent đang tan ra trước mặt nó. Đây là lần thứ hai Khanh tiếp xúc với Darrent gần như vậy, giống lúc ở nhà. Anh trông đến là ngố lúc... dỗ dành người khác!

Đi uống sinh tố nhé? - Darrent bất ngờ mỉm cười, nụ cười ít quen thuộc.

*

* *

Darrent hứng khởi như trẻ con ngồi phía sau Khanh. Vì cơn bực tức của Khanh quá nóng bức để đội thêm chiếc mũ bảo hiểm nặng trịch, nên hai đứa quyết định rong chơi bằng chiếc đạp cà tàng mượn tạm của chú bảo vệ trong công ty. Từ cái ngày ra nghị quyết đội mũ bảo hiểm, lượng xe đạp tăng lên đáng kể! Sài Gòn lúc này như lò thiêu. Dù đường Huyền Trân hai bên là những cây đại thụ che chắn kỹ càng, nhưng những tia nắng vẫn bướng bỉnh len lỏi qua từng lớp lá chiếu xuống mặt đường.

- Nắng quá! - Darrent khụt khịt mũi, chẳng giống với vẻ lạnh nhạt thường ngày.

- Em mới phải là người than. Sao không đi taxi... - Khanh thoáng xoay về sau - Vẫn đi thẳng hả anh?

- Anh chán đi ôtô lắm rồi! Chẳng hưởng thụ được chút không khí tự nhiên nào, kể cả nắng mấy vẫn hơn kiểu mát của điều hòa - Darrent chỉ tay về phía trước - Góc kia, bên tay trái.

"Cứ như hai con khủng long ngồi trên chiếc xe bé tí vậy!" - Khanh nhủ thầm trong đầu thích thú. Nó dừng xe ở tiệm kem mà Darrent chỉ.

Quán kem khá rộng rãi. Một cái tủ to sát tường với hàng chồng truyện tranh, cũ có, mới có. Những chiếc đèn trần thả xuống trên đầu từng chiếc nhỏ nhắn. Quán khá vắng, đây đó các thực khách vừa đọc truyện vừa nhấm nháp kem. Dường như đã khá quen thuộc với quán, Darrent tự chọn cho hai đứa một cái bàn ở gần trong cùng. Khanh gọi sinh tố táo và quýt. Darrent nhìn anh phục vụ và bảo như cũ, rồi chút sau anh phục vụ đem ra sinh tố... quýt và táo! Khanh tỏ ra bất ngờ xoay sang phía Darrent:

- Anh cũng thích táo quýt à?

- Uống sinh tố này giảm stressed đáng kể mà.

- Stress? - Khanh tò mò.

- Ừ. Lúc trước là học hành và sau này là công việc. Anh biết quán này lâu lắm rồi - Darrent với lấy ống hút cho vào miệng.

- Trước anh học gì mà stressed vậy? Kể em nghe - Khanh chun mũi vì vị hơi chua của nước táo quýt.

- Anh nhớ có một lần, vào năm lớp 10 thì phải. Anh thích học văn và còn rất muốn thi học sinh giỏi môn đấy. Nhưng năm đấy anh chỉ là một cậu học sinh nhút nhát. Sợ mình thi rớt sẽ bẽ mặt trước bạn bè nên không dám đăng ký đi thi. Bố mẹ khuyên thế nào anh cũng chỉ lắc đầu. - Dừng lại một tí, Darrent nhấm nháp - Rồi khi cô giáo chủ nhiệm của anh thông báo danh sách những bạn tham gia kỳ thi học sinh giỏi trong đó có anh, em có biết anh đã làm gì không? - Darrent nhìn thẳng vào mắt Khanh với nụ cười trên môi.

- Anh đã phản ứng như em khi nãy làm với anh Long??? ... - Khanh ngập ngừng rồi đoán.

Darrent bật cười đáp:

- Không. Anh chỉ giả vờ không có chuyện gì và đi thi như chính anh là người đăng ký. Thế thôi! - Darrent nhún vai.

- Em ... vẫn chưa hiểu ... - Khanh nheo mắt.

- Chưa hiểu tại sao lần đấy anh lại stressed hay vì sao anh làm như thế?

- Cả hai.

- Lúc anh tự trách bản thân rằng cô giáo đã đặt niềm tin nơi anh mà chính anh có suy nghĩ bỏ nó đi. Như thế chẳng khác nào bảo cô rằng, "Cô tin lầm người rồi, em không làm được đâu..." Vậy đấy - Anh nói rồi lại tiếp tục với ly táo quýt.

Khanh im lặng. Ngay khi Darrent kết thúc câu nói, Khanh đã tức khắc hiểu anh muốn nói gì.

- Thế anh đã đi thi vì cô giáo đã tin tưởng vào anh? - Khanh lúc này nhìn vào mắt Darrent.

- Không. - Darrent mỉm cười lắc đầu. - Anh đi thi vì anh thích nó. Thế thôi.

Khanh vẫn giữ đôi mắt mình nhìn vào Darrent. Sau những cơn mưa, dường như chân trời đang ánh lên sắc cầu vồng... Nó định nói gì đó nhưng những cử chỉ của anh đã cuốn hồn nó đi mất. Khanh phát hiện ra đối diện nó bây giờ hoàn toàn không phải là Darrent mà Khanh từng biết. Đôi mắt không contact lens trở nên đầy sức sống. Khoé miệng luôn chực chờ nụ cười. Những cử chỉ trẻ con không vương chút nào vẻ lạnh lùng thường thấy. Trước mặt Khanh bây giờ không phải là ngôi sao mà nó vẫn thường mơ ước được gặp. (Ơ, vế sau thì đúng, anh vẫn là người nó mơ ước được gặp ^ ^). Chỉ là, Darrent không còn là một ngôi sao xa xăm, mà như một người bạn. Nó cảm động vì điều đó. Mỗi ngôi sao cũng đều có góc nào đó trong họ là những người bình thường.

- Có điều này lúc nãy anh chưa kịp nói với em. Yêu cầu mà lần trước Long Flash nói bọn anh sẽ phải làm, chính là đưa em ra giới thiệu trong liveshow của bọn anh. Quả là một đề nghị khôn ngoan.

Thấy Khanh ngỡ ngàng bởi điều mình vừa nói ra, Darrent mỉm cười:

- Em có nhiều thời gian để nghĩ mà. Thời gian là lợi thế của tuổi trẻ. Thôi, anh đèo em về...

Lúc này Khanh ngồi sau Darrent. Những tia nắng đã hiền hoà hơn so với lúc sáng nép vào người An. Khanh nhìn thẳng. Bất giác nó cảm giác lưng Darrent là điểm tựa. Bất giác nó cảm thấy mình cần một điểm tựa. Không phải là yêu, chỉ đơn thuần là một trò chơi dịu dàng. Điện thoại nó chợt reo vang.

*

* *

An đỗ xe trước cửa nhà chú Nam. Khanh vừa gọi nó thông báo chú Nam bảo nó có mặt ở Kuru để ăn tối cùng ... Andre. Chú không nói thẳng nhưng nó biết mình cần để Khanh một mình lần này. Cũng đúng, đôi lúc nó cần để Khanh tự quyết định cho bản thân mình. Nhất là với thái độ không rõ ràng của Khanh mấy ngày hôm nay.

- Ngân, em đi đâu đấy? - An gọi to khi thấy Ngân bước ra khỏi nhà.

- Em định đi... quanh quẩn thôi. Ở nhà hoài... - Ngân đáp khi trông thấy An.

- Anh cũng đang muốn đi loanh quanh. Giới thiệu Sài Gòn cho anh đi!

- À ... Dạ ... Dù sao chú Nam cũng vừa báo là chị Khanh không về ăn. - Ngân đáp sau thoáng bất ngờ.

- Ok. Thế thì lên xe đi!

Sài Gòn chạng vạng tối. Những cơn gió chiều mùa hạ còn giữ trong mình tí hanh nóng sớm trưa. Mọi thứ chỉ đơn thuần là một trò chơi dịu dàng...

Tập 7: những cơn gió

Từ hướng An ngồi, Sài Gòn nhìn đầy khác lạ. Những con người trên đường phố không còn hối hả. Những ánh đèn cũng không chơi trò chơi rực rỡ nữa, mà nhẹ nhàng, thẩn thơ.

- Không phải ngồi ở bậc thềm nào của Nhà hát Thành Phố cũng có cảm giác thế này đâu. - Ngân xoay qua An - Phải là bậc thềm thứ bảy!

- Tại sao thế? - An nheo mắt.

- Không có lý do. Chỉ là vì nó là bậc thềm số bảy thôi!?

An mỉm cười trước lời giai thích không đâu ra đâu của Ngân. Nó vừa để ý rằng từ lúc vào Sài Gòn, An và cả Khanh rất ít tiếp xúc với Ngân. Ngoài ấn tượng ban đầu là Ngân hơi...xinh quá(!), thì còn lại nó mù tịt về Ngân

- Em không nói giọng Sài Gòn đúng không? - An nhìn Ngân.

- Vì em là người miền Tây. - Ngân đưa mắt về phía công viên đối diện - Em là cháu họ của chú Nam.

- Thế ba mẹ em vẫn ở dưới quê hết à?

- Không. Ba mẹ em mất rồi! - Ngân bình thản.

- Anh ... xin lỗi.... - An bối rối.

- Hâm à. Em quen rồi. - Ngân cười.

Bất giác An tự cười theo. Ngân có một nụ cười khiến người đối diện cảm giác nhẹ nhõm. An định mở miệng hỏi điều gì đấy thì chuông điện thoại reo. Là Khanh.

- Ăn xong rồi à? - An nói.

- Ừ. Mày rảnh không? Một tiếng nữa có mặt ở studio Nguyễn nhé? - Giọng Khanh gấp rút ở đầu dây bên kia.

- Ở đâu? Mà làm gì thế?

- Dập máy tao nhắn địa chỉ - Khanh đáp - Đến tao nói sau.

An định hỏi thêm thì bên kia Khanh đã tắt máy. Ngân nhìn An bằng đôi mắt mở to.

- Chị Khanh ạ?

- Ừ. Chị Khanh. - An đáp - Anh phải đi có việc. Bây giờ anh đưa em về nhà nhé?

Ngân gật đầu. An bước xuống đường và xoay lại nhìn. Nhà hát Thành phố đầy ắp người ngồi dù hôm nay chẳng hề có xuất diễn. Nhất là bậc thềm thứ bảy tụi nó vưà đứng lên. Trên đường về, phiá sau An, Ngân cứ hát vu vơ.

- Vui vẻ thế? - An trêu.

- Vì lâu quá em chẳng ra đường cùng ai thế này. - Ngân đáp.

- Có gì buồn cứ gọi anh. - An ngừng một tí - Bậc thềm thứ bảy tiếp!

An nghe thấy tiếng Ngân cười khúc khích phía sau. Trời Sài Gòn vào đêm mát rượi. Những cơn gió dạo chơi khắp nơi...

- Mày làm gì ở đây vậy? - A n từ ngoài cửa bước vào.

- Ngồi đã. Từ từ tao giải thích. - Khanh tỏ ra không vui vẻ.

- Rồi rồi... - An ngồi xuống cạnh bên Khanh - Xong, có chuyện gì đây? Ai ăn hiếp mày? Nói mau để tao còn xin lỗi nó!

Khanh bật cười trước trò trẻ con của An, rồi lại xịu mặt xuống.

- Mày ủng hộ tao nhé? - K hanh thỏ thẻ.

- Hỏi - quá - thừa. Nhưng ủng hộ chuyện gì???

- Tao chuẩn bị quay shot quảng cáo cho công ty của chú Nam. - Khanh nhìn An.

- Chú Nam nhờ mày à? - An nheo mắt.

Khanh thở dài kể lại những chuyện vừa xảy ra ở Kuru. Từ chuyện chú Nam nhờ Andre phụ trách shot quảng cáo trên truyền hình cho đến việc Andre chỉ nhận lời giúp chú Nam nếu Khanh là gương mặt đại diện cho hãng.

- Chú Nam không nhờ tao. Chỉ bảo tuỳ theo ý tao. Andre không nhận thì chú sẽ tính lại. - Khanh ngưng lại.

- Vậy mày đồng ý vì chú Nam nhờ? - An hỏi.

- Không ... - Khanh ngập ngừng một tí - Vì ... tao thích nó nhiều hơn!?

- Ừ, thế thì tao ủng hộ mày. - An đánh nhẹ vào đầu Khanh. - Tao chỉ sợ mày làm điều mày không muốn. Chứ mày có giết người vì sở thích tao cũng ủng hộ. - An cười to.

- Vì tao ở tù chứ có phải mày đâu, đúng không??? - Khanh bật cười.

- Mà ai lại làm cô công chúa bướng bỉnh thay đổi nhanh thế? - An chớp chớp mắt.

- Những cơn gió ... - Khanh bỏ lửng.

- Những cơn gió mang tên Mắt quỷ! - An thêm vào.

Khanh cốc đầu An một cái rõ đau, rồi hai đứa cười to. Andre bất ngờ bước ra làm An giật nảy mình. Vẫn với vẻ mặt lạnh lùng ấy. Khanh suy nghĩ. Bố từng dạy, những con người càng giấu cảm xúc của mình bao nhiêu, thì lại càng sợ bị tổn thương bấy nhiêu.

Andre nhìn quanh phòng. Mọi người hiểu ý anh, đều vội bước ra ngoài. An cũng bước ra ngoài, nó nháy mắt với Khanh một cái cổ vũ. Andre ra hiệu cho Khanh ngồi thẳng người và nhắm mắt lại. Khanh làm theo từng lời anh nói. Khi nhắm mắt, Khanh nhớ lại có lúc trước Andre nó như cảm giác mình là cô bé lọ lem. Lúc này cũng thế...Nó chờ bà tiên vẩy cây đũa thần vào mình để hoá thành nàng công chúa xinh đẹp. Khanh cảm nhận được thái độ cẩn trọng từng milimet da trên mặt nó của Andre. Khanh bỗng giật mình với cái chạm vai ra hiệu đã xong của Andre. Khi mở mắt ra, Khanh thoáng chút bất ngờ vì không hiểu đôi mắt Andre viền liner khi nào mà đen ánh huyền bí. Đường viền liner vừa có chủ đích vừa như vô tình khiến người khác cứ phải chú ý vào. Khanh phát hiện Andre có đôi mắt rất lạ. Nó như chứa cả một biển nước trong đấy. Cứ long lanh, như chỉ cần một tí sơ hở nước sẽ chờ trực tuôn ra."Thế là ông Tiên mắt đen đã hoá phép xong rồi..." - Khanh cười khúc khích nhủ thầm. Nó mở mắt và lặng người. Những gì cô có thể thốt lên là vài tiếng "Em đây sao..." nhỏ nhoi trong cổ. Khanh lúc này mới hiểu ra cảm giác của chú vịt con xấu xí phát hiện bản thân là thiên nga. Nó trong gương đấy ư? Màu mắt xanh nâu làm gương mặt Khanh trông hài hoà lại. Má hồng và môi son bóng cam nhạt như cuộc dạo chơi thong thả trên gương mặt thanh tú. Khanh nhìn mình trong gương. Andre trang điểm cho nó nhẹ nhàng, những chi tiết chỉ làm tôn lên vẻ đẹp vốn dĩ của Khanh chứ chẳng hề dùng kỹ xảo trang điểm nào, anh hoàn toàn bắt được cái thần của Khanh. Andre đứng phía sau, cúi xuống ngang đầu Khanh.

- Nó chỉ là bước đầu trong cuộc vui em đang chơi, anh chỉ có thể giúp em bước đến đây, còn lại em đi đến đâu là tùy thuộc vào bản thân em.

Những lời nói thì thầm vào tai dường như làm Khanh mê hoặc. "Những bước đầu tiên, những bước tiếp theo..." Nó làm lòng Khanh nặng trĩu lại. Mọi thứ lại trở nên mờ mịt và xa lạ. Nó sợ hãi. Bỗng Khanh nhớ lại những lời của Darrent lúc chiều. Nhớ lại vẻ mặt của An khi nói lời ủng hộ nó. Nhớ lại dì Lam và cả Long Flash. Những con người, ánh mắt... dẫu khác nhau, nhưng đều có chung niềm tin dành cho nó. Khanh nhắm mắt lại. Ngay khi thấy Uyên Lan bước ra sàn diễn đêm trước, nó đã nhận ra đây chính là đam mê và khát khao của mình. Đâu đó bỗng vang lên câu nói trong Little Miss Sunshine: "Thất bại thật sự là những con người thậm chí chẳng dám thử vì sợ thua cuộc".

Nó đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Andre:

- Em cũng sẽ chẳng cho anh giúp em đâu. Hãy để cho em bước những bước tiếp theo của trò chơi này...

An bước vào, nó huýt sáo khi nhìn thấy Khanh, có tí ngỡ ngàng bởi cô bạn. Andre đã tẩy mắt, anh châm một điếu thuốc, đưa chìa khóa cho Khanh:

- Khoảng hai mươi phút nữa stylist của anh sẽ lên. Anh ra ngoài rồi về ngay, nên em cứ ở đấy chờ. Phòng bên trái đằng kia là phòng riêng của anh, trong đấy có máy tính và tủ lạnh. Có thể vào đấy nghỉ. Chìa khóa đây.

Khanh gật đầu. Nó luôn có một cảm giác choáng ngợp dù đôi lúc đã quen với thái độ của Andre. Khanh nhìn Andre rồi cùng An bước vào bên trong.

- An, em đi cùng anh nhé? - Andre nhìn An.

An tròn mắt bất ngờ nhưng cũng gật đầu. Xoay qua Khanh, thấy vẻ mặt khó hiểu của nó, An giơ ngón cái lên cho đứa bạn yên tâm rồi lẽo đẽo bước theo sau Andre. Khanh đứng nhìn bóng cả hai khuất sau tấm cửa kính rồi mới lẳng lặng bước vào trong...

An tỏ ra bình thường, dù từ lúc lên xe đến giờ Andre chẳng nói với An một câu. Miệng lẩm bẩm hát theo bài Out của Demo đang phát trên FM, An dán mắt nhìn ra bên ngoài.

- Đường này ra sân bay được đúng không anh? - An buột miệng hỏi khi có cảm giác quen thuộc.

- Ừ - Andre gật đầu . - Chúng ta đang ra sân bay.

- Chúng ta đi đón ai sao? - An đổi hướng xoay qua nhìn Andre thắc mắc.

Andre một tay chống cằm, một tay giữ vô lăng xe. Dù nghe thấy câu hỏi của An nhưng Andre vẫn giữ im lặng. Một lúc lâu anh mới gật đầu. "Phản ứng chậm như trẻ em bị tự kỷ...." An lầm bầm nghĩ thầm. Andre nhìn đồng hồ rồi trả lời:

- Chúng ta đi đón bố của Khanh!

Khanh mở khóa bước vào phòng. Căn phòng này Andre có lẽ dùng để nghỉ khi làm ở đây. Mọi thứ rất đơn giản. Chỉ có một chiếc đệm rất to ở góc. Hai chiếc máy tính màn hình khá là hoành tráng đặt cạnh nhau, một chiếc tủ lạnh nhỏ, bên trên là một giá đựng đĩa nhạc và phim. Khanh bật bản "The Blower's Daughter" để ngay Desktop của máy rồi mở tủ lạnh ra, bên trong chứa đầy... snack và café. Andre khác người ngay cả cách sinh hoạt. Khanh tò mò ngó vào giá đĩa, một loạt những phim nổi tiếng. Dĩ nhiên, Andre làm nghệ thuật mà. Khắp bốn mặt tường của căn phòng nhỏ là vô số bức ảnh và các mẩu báo cắt ra từ tạp chí, nhiều người mẫu nổi tiếng trong và ngoài nước. Có lẽ đây là những người mẫu mà Andre từng trang điểm. Một thoáng, Khanh cảm thấy khâm phục chàng trai trẻ tuổi. Anh đã áp đặt được vị trí của mình lên những người cùng làm việc, đủ để không ai có thể phủ nhận tài năng của Andre...

Khanh ngả người xuống đệm, nó nhìn bâng quơ sang bên cạnh, ngay gần chỗ nó nằm là một bức ảnh.. khác những bức còn lại. Một cô gái, chụp từ đằng sau, đang bước đi về phía đồng cỏ bát ngát xanh mướt. Phía dưới có một dòng chữ nhỏ được viết tay: "Im just like a wind across your sky...- Anh chỉ như một cơn gió lướt qua bầu trời của em..." - Khanh lẩm bẩm đọc lại. Chữ này của Andre ư? Cô gái này là ai?

Chợt bên ngoài có tiếng ồn ào. Khanh tò mò mở cửa ra. Bất ngờ, nó bị một cái tát như trời giáng.

Sau phút choáng váng, Khanh chợt nhận ra người vừa tát nó là Quyên - cô gái nó đã gặp lần trước.

tập 8: hey there delilah

Andre đẩy cửa kính bước vào studio.

Lúc này đường Sài Gòn đã vắng, dễ dàng để nghe được những tiếng xe máy hiếm hoi lướt ngang qua. Khi thấy ánh mắt ngại ngùng của Lâm - trợ lý stylist của anh, Andre bỗng có ngay cảm giác không lành. Anh chạy về phía phòng riêng của mình.

Ngay lúc đấy, Quyên mở cửa từ trong bước ra. Trông thấy Andre, Quyên nhếch mép cười. Andre đưa mắt nhìn cô vô cảm, gương mặt không một chút biến sắc. Hai người đi ngang qua nhau sau một giây lặng yên. Vai vô tình chạm vào vai nhưng chẳng ai quay lại nhìn.

*

* *

Khanh ngồi dựa vào tủ lạnh, nước mắt ướt đẫm làm nhoè phấn trên mặt. Nó lấy tay chùi đi những giọt nước mặn trên mắt, không phải chỉ vì cái tát như trời giáng bất ngờ của Quyên mà còn vì những lời lẽ Quyên dùng cho Khanh là quá nặng nề với một người chỉ gặp nhau mới hai lần. Tuy không muốn, nhưng thái độ và những gì Quyên nói cứ chạy vòng vèo mãi trong đầu Khanh.

- Đồ xấu xa. Nếu có bản lĩnh thì đừng có mà làm trò cướp hàng của người khác. - Quyên hét thẳng vào Khanh sau cái tát.

- Sao chị lại tát tôi? - Khanh chưa hết bàng hoàng, đặt hai bàn tay lên bên má còn nóng rát.

- Mày đã cướp cả cái hợp đồng quảng cáo khó khăn lắm tao mới giành được... - Quyên ngừng lại một chút. - Bao nhiêu đấy đủ để nhận cái tát này của tao chưa?

- Chị nói gì? - Khanh mở to mắt bất ngờ - Tôi giật gì hợp đồng quảng cáo nào của chị??

- Quảng cáo mà mày chuẩn bị quay! - Quyên đẩy Khanh vào phòng và đóng cửa lại - Mày có biết tao đã phải rất cố gắng để giành được nó. Nay chỉ vì một đứa nhãi ranh chân ướt chân ráo như mày mà Andre gây sức ép để mày là người thay thế tao.

- ...

Khanh im lặng suy nghĩ. Nhưng nó chẳng làm gì để có điều đó, và thật sự, nó không cố ý cho việc giành giật gì cả cho caí hợp đồng này. Tự Andre đề xuất mà...

- Mày nghĩ Andre quan tâm mày à? Rốt cục chỉ là con rối thôi! - Quyên ngưng lại, mắt nhìn thẳng vào Khanh giận dữ. - Mày cũng chỉ là thế chân của tao. Mày phải biết trước đây tao cũng từng là người của Andre để rồi bị anh ấy bỏ mặc!

Khanh bỗng cảm giác mắt nó bỗng cay xè khi nghe hết câu nói ấy. Chưa bao giờ Khanh bị người khác hạ thấp đến thế... Mọi chuyện đến bất ngờ làm nó chẳng biết phải phản ứng ra sao, cũng chẳng kịp hiểu được vấn đề. Chỉ là những gì Quyên đang nói bỗng dưng làm đau nó, rất nhiều.

- Rồi tao sẽ giành lại nhiều hơn - Quyên mỉm cười - Nhớ lấy điều ấy.

Dứt câu, Quyên quay lưng bước ra, bỏ lại Khanh với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

*

* *

Andre khép cửa rồi bước nhanh đến chỗ Khanh ngồi. Hướng mắt nhìn Khanh. Anh bối rối, chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn. Khanh cũng chẳng biết phải bắt đầu ra sao. Những lời nói của Quyên vẫn đang ám ảnh nó. "Rốt cục nó chỉ là một vật thay thế như những gì Quyên nói, hay sao? Rốt cục có phải Andre chọn nó vì những lời lẽ đầy thuyết phục trước đây không? Hay rồi nó cũng chỉ là một miếng chanh..." - Khanh nhủ thầm. Càng nghĩ, nước mắt lại càng rơi.

- Quyên đánh em à? - Andre ngồi xuống cạnh Khanh. - Con bé đã nói gì? - Andre hỏi tiếp.

Khanh nhìn thẳng vào Andre. Cố gắng mỉm cười.

- Không có gì đâu anh... - Khanh ngập ngừng. - Có lẽ...

- Em không cần để ý đến những lời Quyên nói - A ndre thật ra đã đoán trước được mọi thứ. - Đừng bị phân tâm bởi những kẻ ganh ghét. Anh chọn em vì bản chất siêu mẫu ẩn chứa trong em...

Andre nhìn sâu vào mắt Khanh. Sâu rất sâu. Lời nói khiến Khanh bị hút vào, ngỡ mình cảm thấy thoáng quên đi những lời sỉ vả của Quyên. Andre nói nốt sau một thoáng. Lời nói rành mạch từng chữ.

- Quyên từng là người mẫu của công ty. Và bây giờ không còn nữa. Anh chọn em cho mẫu quảng cáo này vì em đủ đẳng cấp để thực hiện nó. Anh không phải là người giải thích nhiều. Em chỉ cần tin vào chính mình.

Không biết vì sao, Khanh lại có cảm giác tin tưởng vào những gì Andre nói hơn những điều vừa xảy ra trước mắt Khanh. Mặc dù thế, nước mắt vẫn tự động rơi ra.

- Anh trang điểm lại cho em nhé? Nước mắt làm lem hết tất cả rồi này... - Khanh khịt mũi, mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào Andre.

Andre tỏ ra bất ngờ. Khanh cảm giác thích thú khi cuối cùng, nó cũng đọc được cảm xúc của anh. Bất giác Andre ôm nó vào lòng. Nhanh đến mức Khanh không kịp phản ứng. Lưng nó vẫn dựa vào chiếc tủ lạnh phiá sau. Khanh thoáng nhận ra đôi tay Andre nóng ấm sau gáy mình. Andre thì thầm:

- Anh sẽ dời nó lại một ngày khác. - hơi thở Andre phà vào tai Khanh - Em nghỉ ngơi đi chút anh tẩy trang cho.

Khanh không muốn đẩy Andre ra. Lòng cũng chẳng dằn vặt gì về việc đó. Nó cứ ngồi nguyên tư thế như vậy. Sài Gòn về đêm lạnh lắm. Bất giác sao nó cảm giác sao ấm lạ thường. Khanh từng cảm giác con đường mình vừa chọn sẽ dài và gập ghềnh lắm, bây giờ Khanh đã biết đúng thật là thế... Nhưng dù thế nào Khanh cũng sẽ đi tiếp. Nó cần tin vào mọi người và bản thân nó. Cầu mong tất cả thật chỉ là một hiểu lầm.

Andre mở cửa phòng búng tay một cái. Lâm từ máy tính đi về phía anh, Andre nói nhanh:

- Dừng việc quay. Hủy các lịch hẹn chụp của studio trong hai ngày tới. Sắp xếp ảnh thử lên đồ gửi vào máy anh trong đêm nay.

Lâm gật đầu rồi quay đi. Chợt Andre gọi với:

- Này.

- Vâng, anh.

- Gọi điện cho Quỳnh Anh, nói sáng mai lên chỗ anh.

- Yes, sir.

Khanh hấp háy mắt, tò mò:

- Quỳnh Anh là ai thế anh?

- Một cô bé. Rồi em sẽ gặp - Andre mỉm cười - còn bây giờ thì tẩy trang, anh có một bất ngờ này cho em.

*

* *

An đứng lóng ngóng một lúc ở sân bay thì bố Khanh cũng ra. Ông trông vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn nụ cười thường trực trên gương mặt dễ mến.

- Bác Duy! - An hét tướng lên, vẫy vẫy tay.

Bố Khanh đưa mắt về phiá An, mỉm cười rạng rỡ.

- Cái Khanh đâu mà cháu đứng một mình thế này? - ông Duy bước lại phía An, hỏi.

- Khanh đang ở studio chuẩn bị. Andre bảo cháu đón bác về khách sạn sắp xếp. Khi nào anh ấy xong hết mọi thứ thì gọi cho bác cháu mình ạ! - An đáp - Khanh nó vẫn chưa biết việc bác vào Sài Gòn và làm đạo diễn cho shot quảng cáo đầu tay của nó đâu - An thủng thẳng thêm vào.

- Andre bí mật liên lạc với bác. Bác không biết nữa, nếu chỉ là vì mình Andre thì bác chắc không nhận, bác không thích những người khó nắm bắt như vậy. Nhưng khi Andre nhắc đến Khanh thì tất nhiên bác không thể từ chối.

Bác Duy mỉm cười, nghĩ về cô con gái bé nhỏ của mình. Từ nhỏ lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ. Thực chất cũng chỉ là một viên bi thuỷ tinh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Đó là một phần lý do ông không hề muốn con gái mình đi vào con đường người mẫu. Nhưng nếu đây là điều Khanh muốn, ông dù gì đi nữa cũng sẽ ủng hộ hết mức một người bố có thể làm. An bắt máy điện thoại. Nói chuyện một lúc thì xoay qua bác Duy.

- Andre bảo dời lại ngày mai mới quay. Chúng ta có một số trục trặc đáng tiếc...

*

* *

Darrent ngồi trên xe. Sau những buổi tập thanh cuối cùng hôm nay, anh và Pi sẽ được nghỉ ngơi chuẩn bị cho liveshow sắp diễn ra. Vì thế nên mặt hai chàng trai tỏ ra hứng khởi sau một ngày làm việc căng thẳng. Pi đang nhắm nghiền mắt, thả hồn vào những bài hát phát từ ipod. Darrent ngắm đường phố ngoài cửa xe. Chợ Bến Thành giữa đêm khu ăn uống vẫn còn nhiều người. Tự dưng hình ảnh của Khanh xuất hiện trong đầu Darrent. Cứ thấy những món ăn là Pi tự động liên tưởng đến cô bé cao như sếu ấy. Darrent là một người sống khép kín. Ngoài Pi, Khanh là người đầu tiên Darrent chia sẻ những điều của bản thân. Điện thoại bỗng reo.

- Alô. Em nghe. - Darrent nói vào điện thoaị.

- Khanh đã đồng ý quay quảng cáo cho Mắt Quỷ. Chúng ta phải nhanh tay kéo lại cô bé! - giọng Long Flash bên kia điện thoại.

- Khanh đã đồng ý làm người mẫu rồi à? - Darrent reo lên vui mừng. - Ok... em hiểu... ok... Ừ... Em hứa. Bye anh!

Cúp máy. Tự dưng Darrent bật cười. Không biết từ khi nào, cuộc sống tẻ nhạt xung quanh anh đang dần bị lấp chiếm bởi hình ảnh của Khanh. Cô bé như cơn gió thổi vào căn phòng giản đơn cuộc sống của anh.

Một chiếc Mec đi ngược lại chiều xe của Demo. Khanh đang ngồi bên trong. Hai người lướt qua nhau. Chẳng ai phát hiện ra sự có mặt của người còn lại.

*

* *

Khanh dán mắt vào những căn nhà tối đèn bên ngoài xe. Đúng ra mà nói thì những chuyện khi nãy cũng không còn lảng vảng nhiều trong đầu nó. Trừ cái ôm của Andre. Đây là lần đầu tiên nó để một người lạ ôm. Khanh lén liếc sang nhìn Andre với một chút ngượng ngùng. Vẻ bối rối của Andre khi nãy đã không còn nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng quen thuộc.

- Em đói quá. Chúng ta đi ăn à? - Khanh hỏi.

- Sau khi làm xong cái này.

- Làm gì mà bí mật thế??? - Khanh nheo mắt nghi ngại.

- Ừ. Bí mật!

Xe đang chạy qua một cây cầu. Sông Sài Gòn đầy gió căng phồng mát lạnh. Khanh đẩy cửa sổ xe xuống để những cơn gió có cơ hội được chạm vào mặt mình. Khanh bỗng nhớ đến Darrent. Những cơn gió luôn làm nó nhớ đến ... lưng anh.

Đôi lúc là một cảm giác thèm bình yên lạ lẫm. Khanh bất giác giật mình khi Andre quẹo xe vào khách sạn Hyatt. Xoay bật qua nhìn, gương mặt anh vẫn bình thản. Andre mở cửa, lôi Khanh đang đơ người ra vào khách sạn.

- Chúng ta làm gì ở đây thế? - Khanh quay sang phía Andre.

- Anh đã bảo anh muốn cho em một bất ngờ. - Andre nhìn Khanh.

- Nhưng ... chẳng có bất ngờ gì ở một nơi như thế này cả!?

- Anh đã bảo có. Cứ đi theo anh. - Andre định với lấy tay Khanh lôi đi, nhưng Khanh kịp rút tay nó lại.

- Em nghĩ giữa chúng ta có một chuyện gì đó hiểu lầm. Cái ôm khi nãy ... chỉ ... - Khanh ngập ngừng, đầu óc nó rối loạn.

- Cái gì? Hai người khi nãy ôm nhau à?

Bất giác giọng An thốt lên vang dội giữa tiền sảnh. Khanh xoay lưng ra sau. An làm cái quái gì ở đây?

- Bố! - Khanh ngỡ ngàng kêu khi thấy ông Duy đứng cạnh An.

Tất cả đều im lặng.

...

Đêm Sài Gòn bỗng như bản Hey there Delilah vang lên. Ngọt ngào, êm ái đầy bí ẩn "... What's it like in New York City? I'm a thousand miles away. But girl, tonight you look so pretty Yes you do Times Square can't shine as bright as you. I swear it's true..."

Tập 9: Sự kết nối

Khanh nằm dài trên giường.

Bố đã đi ra ngoài café với bạn từ sớm. Tối hôm qua Khanh gọi điện xin chú Nam ngủ lại khách sạn cùng bố. Nó nhớ lại khoảnh khắc bất ngờ khi gặp ông khi tối. Thật tình nó không nghĩ đó lại là món quà Andre dành cho nó. Khanh lấy tay vỗ vỗ vào cái đầu ngốc nghếch đã hiểu lầm Andre. Bất giác, cô nghĩ đến Quyên. Dù tin Andre nhưng phải công nhận là những lời nói đấy ít nhiều tác động đến nó.

- Thức dậy đi công chúa!! - An mở cửa chạy bay vào phòng khách sạn. - 2 tiếng nữa là phải có mặt ở studio đấy!

- Mày không biết lịch sự thêm tí nào à!!! - Khanh nhảy toáng lên. - Làm giật cả mình. Mày đã gọi cho chú Hoàng xin nghỉ hộ tao chưa?

- À có, tao gọi sáng nay, bảo chú là mày thấy lương thấp nên nghỉ rồi.

An vừa dứt câu thì cái gối từ tay Khanh bay thẳng vào mặt không chút thương tiếc. An bắt đầu phản công lại. Hai đứa đùa giỡn ầm ĩ cả phòng. Khanh thoáng thấy chỉ có khi bên An, Khanh mới cảm nhận lại được cuộc sống quen thuộc của mình. Mọi thứ của ngày hôm qua với Khanh dường như đúng thật sự là hôm qua. Dường như nó chưa hề quen với thứ suy nghĩ và cảm xúc này.

Dường như anh chưa hề quen với thứ suy nghĩ và cảm xúc này. Cảm xúc rằng một ngày của mình bỗng bị chen vào bởi một thứ gì khác ngoài âm nhạc, cụ thể là Khanh. Darrent ngồi ở khu vực V.I.P của Demi Bar - bar riêng của công ty. Pi mặt mũi hí hửng ngồi đọc tạp chí Stars, có bài viết mới về Demo. Minh manager vừa đưa chúng nó ba bản dàn dựng chương trình khác nhau của buổi liveshow. Thật sự, Darrent rất ấn tượng về bản của An, những ý tưởng mới mẻ và trẻ trung. An đã phá đi những lối mòn trong việc thể hiện của Demo - thường là dùng những đội nhảy mạnh mẽ và cuốn hút để phụ họa, thay vào đó là đưa những thiết kế nổi bật về một phía và tách Demo sang một góc, dùng ánh sáng mạnh làm nổi bật, sân khấu cao, và để Demo chơi guitar trên những chiếc ghế gỗ cao, chỉ lấy violon làm nền. Không còn gì để chê. Darrent lấy bút tick một dấu đỏ lên bản dàn dựng chương trình của An. Anh tựa người vào thành bar, nhấm nháp chiếc bánh quy chấm bọt cacao trên viền cốc cappuchino, mắt nheo lại bởi những tia nắng đang soi xuống gương mặt.

Mắt nheo lại bởi những tia nắng đang soi xuống gương mặt, Khanh thèm một cốc cappuchino quá chừng. Nắng Sài Gòn đầy đặn và nóng đến cảm giác bức bí. Cả chiếc nón bảo hiểm ì ạch trên đầu khiến Khanh muốn hoa cả mắt. An ngồi phiá trước, miệng ngân theo giai điệu của bản Bent. Tuy Sài Gòn trưa nắng đầy bực dọc, nhưng đường phố vẫn không có gì là vắng vẻ. Xe tấp nập khi Khanh đưa tay xin phép rẽ sang đường...

- Anh Andre bảo em lên tầng 3 vào phòng giám đốc gấp. - anh Lâm stylist nói khi thấy Khanh bước vào.

Khanh mỉm cười gật đầu rồi đi thẳng lên tầng hai. An lẽo đẽo theo sau . Khanh mở cửa căn phòng có bản đề Phòng giám đốc - Andre. Căn phòng không mấy to, chỉ có bộ sofa đơn giản và bàn làm việc, cũng như phòng riêng của anh. Duy có cái tủ sách là tỏ ra khá bộn bề tương phản với cả căn phòng. Andre đang nói chuyện với một cô bé ngồi đối diện anh.

Nhìn thấy Khanh, Andre đứng lên, đưa tay về phía ghế:

- Ngồi đi em.

Quả thật so với những người khác (ít nhất là thằng bạn quái quỷ!), thì Andre lịch sự hơn một bậc.

Lúc này Khanh mới nhìn thấy mặt của cô bé cạnh nó, khuôn mặt tròn, xinh xắn. Má bầu bĩnh. Lông mi cong. Những đường nét đơn giản và dịu dàng. Khi nó vẫn tiếp tục nhìn một cách có chút... khiếm nhã thì Andre nói:

- Đây là Quỳnh Anh. Còn đây là Khanh. Bọn em sẽ làm việc với nhau trong lần quảng cáo này. Bọn em có thể làm quen với nhau. Anh tuyệt đối cần sự "connection in emotion" trong công việc chung.

Nói rồi anh đứng lên, cầm di động bước ra khỏi phòng.

Rất đơn giản và tế nhị. "Connection in emotion- Sự liên kết của cảm xúc" - cách dùng từ của Andre làm Khanh bật cười. Nó quay sang:

- Chào... bạn. Mình là Khanh.

- Mình biết bạn rồi. Bạn được anh Long chụp ảnh lần trước. Trông bạn bên ngoài còn xinh hơn trong tạp chí!

Khanh đỏ mặt vì câu khen thẳng của người bạn mới. Nó mỉm cười ngượng ngùng:

- Cảm ơn bạn. Mình mới vào Sài Gòn nên không biết ai cả.

Quỳnh Anh lè lười:

- Mình cũng không nổi bật trong giới mẫu trong này mà. Mình mới chỉ bắt đầu chụp được chừng khoảng hơn nửa năm. Mình cũng hy vọng một lần được lên tạp chí "Siêu mẫu" như bạn!

Giờ thì K hanh đã hiểu điều Long Flash làm có giá trị thế nào.

- Mình ít bạn trong này lắm nên hy vọng bạn sẽ giúp đỡ mình nhé! Có lẽ bạn không tin... nhưng mình chưa bao giờ đóng quảng cáo đâu! Mình chẳng biết gì cả!

- Mình có biết, mình có nghe anh Andre nói. Bạn quả thật kỳ lạ! Anh A ndre đúng là giỏi tìm ra những người mới. Mà bạn biết không, sự thật mình rất sợ Andre!

- Vậy sao! Haha!

- Nhưng không phủ nhận là Andre rất có tài, thế nên mình không từ chối khi anh ý gọi, nhất là khi anh ý nói mình sẽ được làm việc với một "gương mặt của năm" nữa.Hihi.

- Anh ý nói thế thật sao! Trời ạ, mình đã làm được gì đâu.

- Mình không biết nữa, Andre mà. Anh ý nói gì chắc sẽ thành sự thật đấy. Cách đây hai năm khi anh ý nói trên KiwiIdol Magazine về Trinh Mandy, có ai tin được rằng chị ấy bây giờ thành công đến thế đâu! Andre có ảnh hưởng lớn mà, một lời nói của anh ấy có thể đẩy lên đánh xuống một người mẫu là thường!

Hai người trò chuyện vui vẻ. Không khí mát mẻ của điều hòa dường như không liên quan gì đến ánh nắng đang gay gắt ngoài kia.

Không khi mát mẻ của điều hòa dường như không liên quan gì đến ánh nắng đang gay gắt ngoài xe, Darrent bước xuống. Bỗng anh thấy một người đàn ông cũng vừa từ chiếc taxi trước mặt bước ra và đi theo cùng vào studio. Darrent bất ngờ nhận ra...

- Cháu chào chú - Darrent lễ phép cúi chào.

Ông Duy ngạc nhiên nhìn Darrent.

- Cháu là thành viên của Demo mà mấy tháng trước chú quay clip ở Singapore đấy ạ! - Darrent mỉm cười.

Ông Duy nhận ra, niềm nở hỏi:

- Hôm nay có cả Demo nữa sao?

- Không... không ạ! Cháu hôm nay vào xem bạn... - Darrent ngại ngùng đáp.

- Haha... ai mà có diễm phúc được cậu bé nổi tiếng để mắt đến đây? - ông Duy cười to.

- Quảng cáo của công ty thời trang hôm nay do bác đạo diễn ạ? - Darrent ngượng ngùng đánh lảng sang chuyện khác.

- Bố, hở một tí là đi mất. Mọi người đợi... - Khanh bất ngờ xuất hiện sau phòng chụp bước ra. - Ơ... anh... - Khanh há hốc mồm khi thấy Darrent và bố đang nói chuyện với nhau sôi nổi.

Hai người nhìn Khanh rồi quay sang nhau tròn mắt dò xét. Darrent thì không thể tin được vào đại từ nhân xưng Khanh vừa dành cho bác Duy, còn bố Khanh thì vừa nhớ lại câu nói lúc nãy của Darrent vừa thắc mắc. Trời ạ, cô em Lam của ông đã đẩy con bé vào con đường nghệ thuật nhanh đến thế rồi ư?

Những tiếng ồn ào ngoài phòng quay làm Andre rời mắt khỏi kịch bản của ông Duy mà Lâm vừa chuyển cho anh. Anh đứng dậy và thong thả bước ra. Có vẻ một thoáng bất ngờ với sự xuất hiện của Darrent:

- Oh, tôi có mời cậu sao chàng trai Demo?

- Là em mời cậu ấy đến - Khanh cười gượng.

- Rất vui lòng nếu được anh cho phép được làm khán giả - Darrent thêm vào lịch sự.

Andre chỉ khoát tay với ý nghĩ "kệ cậu", rồi quay lưng bước vào. Khanh xoay sang nhìn Darrent và bố nhún vai tỏ vẻ khó hiểu. "Cứ tỏ vẻ là mình hay lắm..." - Khanh nhủ thầm.

Mọi người cùng bước vào phòng quay, phông nền được dựng lên nhanh chóng dưới vài cái búng tay của Andre. Anh và ông Duy nói chuyện một lúc trong phòng riêng trước khi bắt đầu.

Nam cũng có mặt vài phút trước khi mọi thứ bắt đầu. Ông ngồi trên tầng hai nhìn xuống với những tờ giấy trên tay. Đó là vị trí của những người tổ chức sản xuất. An nói với Darrent trong lúc Andre đưa Khanh vào phòng trang điểm:

- Chương trình của bọn anh đến đâu rồi ạ?

- Oh, bọn anh đã chọn bản dàn dựng của em. Anh thật sự rất thích nó.

- Wow! Cảm ơn anh, Khanh chắc sẽ rất vui nếu biết điều này!

An mỉm cười im lặng.

Một thoáng sau, Andre nâng tay Khanh bước ra. Quỳnh Anh đi bên cạnh. Quả thật dùng nhiều từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp của Khanh sẽ là thừa, nhưng cô bé đã làm toàn bộ những người xung quanh phải trầm trồ. Darrent quay sang phía khác, tim anh chợt đập mạnh hơn khi thấy Khanh như nàng công chúa trong cổ tích bước ra, tuy nhiên tay lại nắm lấy Andre... Anh không biết thật sự lúc này Khanh không nghĩ gì, nó chỉ quá run...

- Kịch bản các cháu đã đọc khi nãy, ok?

- Dạ vâng - Khanh và Quỳnh Anh gật đầu.

- Vậy thì bắt đầu. Vào vị trí. Máy một, cận. Nhạc. Lần thứ nhất. Diễn!

Tất cả mọi thứ trong bàn tay của ông Duy trở nên gọn gàng và chuẩn xác, thái độ làm việc chuyên nghiệp...

- Cắt! Quỳnh Anh tốt, tuy nhiên bớt gượng gạo một chút và cần ngẩng cao đầu, bắt ánh sáng một chút. Khanh - không có chút cảm xúc nào. Không phải là học thuộc lòng. Khi nói cần tươi tắn lên. Nghỉ 3 phút.

Ông Duy liên tục hô cắt. Không có chút nhân nhượng nào cho cô con gái cưng. Khanh đã lấm tấm mồ hôi. Quỳnh Anh đứng cạnh nó, thì thầm:

- Come on! Đừng cố tỏ ra tự nhiên. Chỉ cần là chính mình thôi, Khanh.

Andre lên tầng hai ngồi cạnh im lặng hướng mắt xuống dưới, chờ đợi những sự đột phá như anh vẫn tưởng tượng ra. Khanh đưa mắt nhìn Darrent, anh ngồi một góc, giơ ngón cái lên, bình thản. Đứng cạnh Lâm, An cũng làm dấu bật ngón tay cái, mỉm cười...

Khanh nhắm mắt lại, hít một hơi dài. Nó cảm nhận được mọi người đang tiếp thêm sức mạnh cho nó. Khanh như choàng tỉnh. Nó muốn làm. Và nó sẽ làm được.

Ông Duy ra hiệu sẵn sàng:

- Mọi người chuẩn bị. Diễn. Lần thứ năm.

Khanh mỉm cười rạng rỡ, nó đã tìm được rồi, đúng cái nhịp đập này, đúng cái cảm giác này. Khanh đưa tay vuốt tóc, đọc thoại, mọi thứ dễ dàng. Khanh tỏa sáng sống động...

Andre đứng bật dậy ở tầng hai.

Darrent sững lại ở góc phòng.

An nắm chặt tay lại.

Ông Duy mỉm cười.

...

Tất cả mọi người đều nhận thấy sự xuất sắc đột biến của Khanh...

Sài Gòn cũng biến đổi ngoài kia. Những cơn nắng đâu phải lúc nào cũng màu vàng rực. Hoàng hôn Sài Gòn như một vệt phẩy màu tím sắc nét nổi bật trên bức tranh chớm chiều mùa hạ...

tập 10: giữa tất cả

Khanh và Darrent đi chậm rãi trên thềm hoa gần studio. Sài Gòn giờ đã vào đêm. Lúc nào cũng vậy, đêm Sài Gòn vẫn đầy huyền ảo và mê hoặc. Không khí hối hả của đường phố cũng không thể xua tan được cảm giác yên bình trong cái bản chất vốn dĩ này. Giống như việc chẳng mấy khó khăn để tìm được một nốt lặng ngộ nghĩnh trong khúc hát sôi động vậy. Sài Gòn nhìn vẫn đầy hiền hoà qua kẽ lá.

- Khi nãy em diễn tốt lắm. Dù đã đoán trước được nhưng nó vẫn làm anh bất ngờ - Darrent đi phía dưới, Khanh thì đi chập chững trên thềm hoa cạnh bên.

- Không đâu... - Khanh mỉm cười ngượng ngùng trước lời khen. - Mà nhìn anh giống như bị ép buộc dạo chơi ở đây với em vậy! - Khanh nói tiếp, giọng đầy trách móc.

- Không, chỉ vì anh ít đi cùng một người thế này. - Darrent lúng túng, sự lạnh lẽo thoáng chốc thành giản đơn.

- Ngay cả đi không có vệ sĩ em thấy đã ít rồi! - Khanh châm chọc.

Thềm hoa khiến Khanh trở nên cao hơn một ít. Khanh khẽ liếc sang nhìn Darrent. Khuôn mặt nghiêm nghị có nét trẻ con đáng yêu đấy cũng quay sang Khanh. Trong một khoảnh khắc, hai ánh mắt chạm nhau vô thức. Khoảng thời gian ấy thật khác, những suy nghĩ trong đầu Khanh bỗng dừng lại không một lý do. Để rồi bất giác khi đầu óc hoạt động lại, Khanh giật mình nhắm nghiền mắt với cảm xúc đầy ngại ngùng quen thuộc. Darrent cũng vội vã xoay về phía khác. Những ánh mắt không còn tìm đến nhau. Chẳng ai dám nói với ai một lời nào, chỉ lẳng lặng bước đi về phía trước.

Dù không đặt tay vào ngực, nhưng Khanh vẫn nghe rõ mồn một tim đập vội vã thế nào. Giữa hai người như có một bức tường, mà ai đó cẩn thận xây chắn lại. Khanh liếc qua Darrent dò xét, bỗng chân bất cẩn trượt khỏi đường đi thẳng, Khanh ngã xuống đất.

- Em có sao không? - Darrent hét lên, vội vã ngồi xuống đưa tay đỡ lấy Khanh - Em có đau không? - Darrent nhìn Khanh lo lắng.

Cú ngã đau điếng nhưng rốt cục lại như một cánh cửa bất ngờ xuất hiện giữa bức tường gạch. Những nghi ngại không căn cứ từ đầu giờ bỗng nhiên tan đâu mất . Darrent thoáng nhận ra được phản ứng hơi quá đà của anh. Khanh đang đặt đầu trên tay và gối của Darrent. Cánh tay chắc khoẻ. Bỗng Khanh bất giác nhớ đến cái ôm lạ lùng của Andre mà lòng giật thót. "Không, cảm giác hoàn toàn không phải thế này. Nhất định không!" - Khanh hoảng hốt đính chính với bản thân mình rồi gượng người bật dậy khỏi Darrent. Một thoáng ngỡ ngàng trước hành động của Khanh, Darrent cũng với người đứng lên.

- Em bị trẹo chân rồi đấy - Darrent lên tiếng và xoay ra sau nhìn Khanh, ngồi xuống - Lên đi, anh cõng về!

Khanh im thin thít với lời đề nghị của Darrrent. Hai mắt cô tròn to nhìn anh. Darrent bỗng bật cười ngại ngùng, có lẽ cũng chính với lời đề nghị bất ngờ của mình, nhưng Darrent vẫn tiếp tục nói. Vì Khanh đang đơ người ra không cử động, nên anh bèn bước lại gần và ngồi xuống, vòng hai tay Khanh qua cổ mình và đỡ chân cô về phiá trước rồi đứng dậy. Khanh đặt đầu ngả vào lưng Darrent, ngả vào điểm tựa yên bình giữa mọi điều bộn bề vẫn còn lắm xa lạ. Trời Sài Gòn vắng lặng, đường phố cũng chẳng còn ai, nhưng phía bên trong hai con người vẫn còn hối hả những nghĩ suy.

Giữa tất cả, là đêm Sài Gòn yên lặng.

- Mày bị gì thế? - An la toáng lên khi thấy Darrent cõng Khanh bước vào studio.

- Ngã, thế mày nghĩ tao bị ngáo ộp bẻ chân chắc - Khanh lè lưỡi.

- Mày dễ bẻ chân ngáp ộp lắm - An thở dài.

An bỗng nhận thấy chân Khanh vẫn còn bước được bình thường khi đỡ Khanh ngồi xuống sofa. An mỉm cười lờ mờ hiểu sự việc. Mặt Darrent bất giác đỏ như quả gấc. Khanh cũng tỏ vẻ ngượng ngùng không kém. Nó nhìn quanh, Andre đã rời studio từ lúc nào, anh luôn như thế.

- Thôi ... Anh phải về công ty họp ngay bây giờ. Có gì nhờ em lo cho Khanh dùm... - Darrent cũng lúng túng tìm đường rút lui.

- Làm cháu gái tôi bị thương rồi tìm cớ trốn tránh trách nhiệm. Thậm chí còn không thèm chào dì của nó một tiếng nữa à? - tiếng của dì Lam bỗng chen vào câu chuyện.

Thì ra nãy giờ Lam đứng cùng Nam ở dưới chân cầu thang nghe hết moị chuyện. Hai người tiến về phiá ba đứa trẻ. Chú Nam mỉm cười với Darrent tỏ vẻ đầy thông cảm với lời trêu chọc của dì Lam.

- Ơ! Dì!? - Khanh há hốc mồm, reo lên vui sướng - Dì bay vào khi nào thế???

- Bay vào từ năm ngoái! - dì Lam nói đầy mỉa mai.

- Thôi mà dì!! - Khanh ngượng ngùng la lên rồi xoay qua Darrent. - Anh về công ty họp đi. Dì em chỉ trêu anh thôi, không có gì đâu!

Darrent lóng ngóng nhìn Khanh rồi liếc sang dì Lam. Bắt được thái độ ngượng ngập của anh, chú Nam đỡ lời:

- Cháu cứ về đi. Lam đang ghen với Khanh được một cậu bé đẹp trai cõng chứ chẳng có gì đâu!

Lời nói của chú Nam làm An bật cười. Darrent và Khanh thì mặt đã đỏ lại càng hơn. Dì Lam liếc mắt nhìn chú Nam đầy hăm dọa. Darrent chỉ đành cúi đầu chào mọi người rồi vội vã mở cửa đi thẳng ra, bước vào chiếc xe đã chờ sẵn từ trước.

- Dì đấy. Chỉ được cái trêu chọc bạn con... - Khanh bĩu môi.

- Trêu gì, dì thấy cháu tiến hơi bị nhanh quá đấy! Mới ngày nào còn hôn chùn chùn vào ảnh mấy cái anh này trên tường, giờ đã được anh ý cõng rồi!

- Dì chưa dạy cháu chiêu tự giả vờ ngã đâu, là cháu tự nghĩ ra đấy! - Khanh nhấp nháy mắt.

- Anh này, hay mình đừng cho con bé làm mẫu, cho làm luật sư đi, nó bật giỏi lắm anh ạ - dì Lam tỏ vẻ oan ức khi thấy ông Duy từ trong phòng lab bước ra.

Ông Duy đưa mắt nhìn Khanh. Dù chẳng hiểu mô tê vấn đề, nhưng từ lâu đã quá quen với những trò đùa của cô em gái nên ông cũng hùa theo trêu chọc cô con gái. Mọi người cười rộn rã cả công ty.

- Hiếm khi mới có dịp cả gia đình sum họp thế này. Chúng ta liên hoan nhé! - chú Nam lên tiếng.

- Chú hỏi - quá - thừa. Liên hoan điên đảo luôn! - An và Khanh đồng thanh như thường lệ trước những cuộc đề nghị vui chơi.

Những mệt mỏi vụt qua.

Giữa tất cả, là những nụ cười.

Khanh với tay chiếc đèn ngủ và nhắm mắt lại. Dì Lam đã cuộn chăn lại ngủ say từ khi nào. Tối nay An chung phòng với bố Khanh, còn nó thì ngủ cùng dì Lam. Cũng đã lâu rồi chưa gặp dì. Khanh bỗng muốn ôm dì Lam thật chặt một cái nhưng lại sợ đánh thức dì. Xa dì mới tính trên bàn tay mà nó đã thấy lâu lắm rồi. Với lại những bước đầu tiên của nó trong nghề người mẫu đã làm cho Khanh nhận ra dì Lam thật sự đã quan tâm nó đến dường nào.

Dì Lam bỗng xoay người về phiá Khanh, mỉm cười và ôm chặt nó vào lòng thì thầm:

- Ngủ ngoan nào...

Giữa tất cả, là sự thấu hiểu.

Khanh ngồi trong taxi im lặng nghĩ vẩn vơ. Bên cạnh, An giữ chặt mắt vào quyển The Power of Now trên tay, đầy suy tư. Dì Lam phải đi họp công ty mẹ trong Nam nên chỉ hai đứa nó tiễn ông Duy ra sân bay. Khanh biết bố thực sự rất bận rộn. Nếu không vì đây là quảng cáo đầu tiên của nó thì ông cũng chẳng thiết tha gì. Dù cho đó là Andre hay bất cứ ai đề nghị.

Những cái ôm. Những lời dặn dò. Nỗi nhớ. Tâm trạng người đi kẻ ở.

Sân bay luôn mang lại những cảm giác đặc biệt.

Giữa tất cả, đường bay như một ánh sáng vụt lên giữa đêm tối.

Taxi rẽ thẳng vào câu lạc bộ Lan Anh. Khanh đành chịu thua với khả năng thuyết phục của An. Dù chẳng hề muốn gặp Darrent lúc này nhưng nó đành phải theo An vào xem buổi luyện tập cho liveshow. Khanh vừa muốn xem bản thiết kế sân khấu của An, vừa muốn xem Demo luyện tập những bài hát mới, và cũng nôn nao gặp Darrent. Nhưng dù gì những chuyện hôm qua vẫn còn làm Khanh phân tâm trong quyết định nhiều lắm.

An đưa tấm thẻ BTC cho hai anh bảo vệ rồi nắm tay Khanh bước thẳng vào trong. An loay hoay tìm đường vào cánh gà trong khi Khanh đứng sát sân khấu mải mê với những hoạ tiết An trang trí. Khanh hướng nhìn tổng thể, An thật sự là một người có đầy tài năng trong việc này. Những thiết kế và An như phím F5 trong lĩnh vực thiết kế sân khấu đã dần đi quá vào cũ kĩ. Sân khấu bé hơn bình thường, nó giúp cho những hiệu ứng khói, lửa của sân khấu không còn bị ảo và khán giả có cảm giác đứng gần ca sĩ hơn. Khanh bước từng bước lên sân khấu. Những bậc thang trong suốt lấp lánh tưởng chừng được làm ra bằng thủy tinh khiến những bước chân đi lên trở nên tham vọng và khát khao hơn. Sân khấu được thiết kế hình chữ T như sàn catwalk. Dù cho ca sĩ đứng trình diễn ở góc naò cũng sẽ quan sát được rõ ràng. Khanh bỗng bất ngờ khi Pi xuất hiện cùng cây guitar ở góc trái, còn Darrent đã đứng ở góc phải tự lúc nào. Giai điệu bài Everything we had vang lên khi Pi bắt đầu chơi đàn. Khanh thoáng ngỡ ngàng đến lặng người. Đây là lần đầu bài hát này được diễn live. Những tiếng guitar thùng ở những nốt cao rõ ràng và chậm rãi đến mức quá mong manh. Khanh không còn nhận ra nét trẻ con đáng yêu của Pi, anh như hoá thân vào từng nốt nhạc. "You were the only face I've ever known. I was the light from the lamp on the floor..." - Giọng Darrent mong manh đầy cảm xúc cất lên. Khanh đứng ở cuối của sân khấu mở to mắt nhìn. Đây chính là Demo mà nó yêu. Chính là thứ âm nhạc với những cảm xúc bất tận thế này. Cái sân khấu rộng lớn và ồn ào khi nãy bỗng im lặng khác lạ. Trong mắt Khanh chỉ có ba con người đang đứng ở 3 góc là tồn tại. "...take the pain out of love then love won't exist..." - Giọng của hai chàng trai dường như hoà làm một. Sự bình yên mãi ngủ yên vài hôm nay trong Khanh bất giác giật mình, vươn vai uể oải tỉnh giấc. Nó nhận ra, rốt cục bình yên cũng chỉ trong chính nó, giữa những bộn bề xung quanh. Và con người cứ mãi kiếm tìm ở những nơi xa xôi...

Long Flash bấm máy liên tục ở phiá dưới khán đài, anh luôn làm người thầm lặng lưu lại những khoảnh khắc.

Moị người đều ngừng việc mình làm hướng mắt về sân khấu.

"Everything we had, everything we had is no longer there..."

Giữa tất cả, là không giữa điều gì cả, chỉ còn những nốt nhạc êm dịu...

tập 11: hoàng hôn đỏ

Pi chạy như bay lại phía Khanh khi những nốt cuối cùng của bài hát kết thúc. Khanh chưa kịp giật mình thì Pi đã khoác tay lên vai cô rồi xoay ra sau cười hớn hở và nhờ Long chụp ảnh cho hai người. Lúc này Khanh mới phát hiện ra sự có mặt của Long ở khán đài gần chỗ cô đứng từ trước.

- Này, có phóng viên lo mà ý tứ chút nếu không muốn rắc rối nhé!? - Darrent bất ngờ xuất hiện từ phía sau gạt tay Pi ra khỏi vai Khanh.

Khanh ngỡ ngàng xoay qua Darrent, khá lúng túng.

- Ai thèm!!! - Pi giả vờ giận dỗi, quay lưng bước vào trong cánh gà.

Darrent nhìn Khanh. Cô cảm giác mặt mình bắt đầu như ly café đặt trong lò vi sóng, dần dần nóng lên.

- Pi luôn thế, chẳng giận anh được lâu đâu. - Darrent nhún vai cười nhẹ.

Khanh ngượng ngùng cúi mắt xuống sân khấu gục gặc đầu. Một vài giây trôi đi, Darrent cũng bước vào trong khi An đứng gần đấy chỉnh lại những bậc thang và diễn tả đèn chiếu cho bài sau. Khanh ngoái theo từng bước chân của Darrent. Những ánh đèn đủ thứ màu đang được mở ra hết công suất, đèn vàng từ bên trái, còn bên phải là những ngôi sao lấp lánh màu đỏ cherry được pha lẫn một ít xanh biển. Tất cả tạo thành một thứ màu trung lập dễ chịu. Giống như cảm giác Khanh có được khi nhìn Darrent từ phía sau, bình yên và vững chãi.

"Who knows maybe it's all the dreams. Who knows maybe he's not the one."

Pi luôn là người hát đầu tiên. Có lẽ đó cũng là lý do trước đây chưa bao giờ Khanh chú ý đến Darrent. Anh đứng phía sau.

Đơn giản, thành công nào cũng cần những người đứng sau.

Lam đang ngồi duỗi chân trên sofa khi Khanh mở cửa bước vào. Mắt dì hướng vào màn hình tivi, chẳng buồn xoay qua xem ai về. Phòng khách chỉ được thắp sáng bởi thứ ánh sáng dìu dịu từ tivi.

- Sao dì không bật đèn lên ạ? - Khanh cằn nhằn.

- À ... Ừ ... An đâu mà lại đi một mình vậy? - Dì Lam uể oải hướng mắt về phía Khanh.

- Nó phải ở lại làm việc dì ạ. Tuần nữa là liveshow rồi. - Khanh vừa nói vưà ngồi xuống cạnh Lam.

Khanh ngước mắt vào bộ phim tiếng Pháp xì xào trên StarMovies. Khi nó đang định thắc mắc tại sao thằng diễn viên chính lại nói được tiếng Pháp bằng thứ giọng sệt Anh thế kia thì dì Lam bỗng nhẹ nhàng nắm lấy tay nó.

- Cháu yêu à, dì lo cho cháu lắm đấy!

Khanh ngạc nhiên xoay qua Lam tròn mắt trước thái độ lạ lẫm ấy.

- Không hiểu tại sao dù chính bản thân là người đã thúc đẩy cháu vào con đường này nhưng mà trong lòng thì lại luôn cảm thấy sao sao đấy ... cứ bất an ... - Lam cắn môi, tay vẫn nắm chặt nhìn vào mắt Khanh.

Những ánh đèn đường màu vàng cháy nắng đang hắt lên phiá cửa sổ. Sài Gòn ngoài kia có màu đen đặc quánh. Những chiếc xe rọi đèn vào nhau soi lối đi riêng rẽ của chính mình, vô tình tạo thành những con đường sáng rực bắt chéo hòa vào nhau khi nhìn từ những tầng lầu cao. Khanh ôm dì Lam vào lòng mình nhẹ nhàng như an ủi. Dù trong lòng cũng đang chẳng hiểu với chính mình.

- Con người ai cũng phải rời khỏi chiếc nôi khi đủ lớn, dì ạ!

Lam đặt cằm mình nhẹ lên vai trái Khanh. Trong một thoáng, Lam bất giác nhớ đến người chị đã mất của mình. Cô xiết chặt tay mình và hít một hơi thật sâu, lắc đầu mỉm cười, mũi Lam đầy hương tóc rối của Khanh.

Con bé này...

Lam lẩm nhẩm. Cô muốn thiết kế tất cả.

Một lẽ vì, cuộc chơi nào cũng phải có người thiết kế.

Khi những tia nắng ngoaì trời còn mải rong chơi, chưa kịp đánh thức Khanh, thì tiếng chuông điện thoại réo rắt ầm ỉ trên đầu giường đã réo rắt nó không chút thương tiếc.

- Alo...!!! - Khanh uể oải bắt máy.

- Dậy đi! - Khanh giật nảy mình khi giọng An la toáng lên từ phía bên kia. - Tao nói nhanh nhé. Mày tìm bừa một tờ báo nào hôm nay và lật đến trang nào có hình mày. Và đến trước giờ ghi trong đấy 2 tiếng để make up và chuẩn bị văn bản nhé.

- Hả???

- Just do it nếu còn yêu thương thằng bạn thân này. - An cắt ngang rồi cúp máy.

Khanh đần người ra. Một phần vì ngái ngủ, một phần vì lối nói chuyện chẳng đâu ra đâu của An làm nó thấy mình như bị kém phát triễn trí não.

Bước lững thững ra khỏi phòng. Dì Lam có lẽ đã ra khỏi nhà từ sớm. Mấy con chó chạy vòng quanh nhà thỉnh thoảng va vào Khanh như tên lửa khi nó đang loay hoay tìm Ngân. "Thế nào cũng bị đăng hình trên báo nữa!"Trong một vài giây, Khanh sững người ra với suy nghĩ của mình.

"Sao mà được, đăng cái quái gì mà nhiều thế?" - Khanh vừa lắc đầu lẩm bẩm, vừa chạy như bắn đến cửa và chộp đại tờ báo mới được nhét hờ từ phía ngoài vào.

Rõ ràng là có hình nó chình ình này. Khanh lấy tay đập đập vào trán. Vội vã lấy thêm vài tờ báo nữa thì tình hình vẫn không hề khá hơn. Phải nói là tờ nào cũng có hình nó!

Bức ảnh có tông màu đen đỏ. Nó xuất hiện lớn nhất ở giữa, với dáng đứng mỏng manh lạ lẫm đắm chìm vào những cảm xúc. Dù chỉ nhỏ tí ở xa, nhưng ai cũng có thể nhận ra phía sau Khanh là hai chàng trai Demo đang say sưa hát . Những ánh sáng lập phương đủ hết bảy màu của cầu vồng bao quanh Pi và Darrent. Ba người, ba góc đứng, một cảm xúc. Tất cả hòa làm một.

Khanh nhận ra đây là hình hôm qua ở buổi tập của Demo. Mà nói đến đây thì khỏi bàn về tác giả nữa, nó cá là ai cũng có thể đoán ra quá dễ dàng. Còn ai khác ngoài 'chuyên gia đăng hình lén' - Long Flash ở đây. Khanh bất giác nhớ đến lời An mới bật ngửa ngạc nhiên để ý. Đây chính là poster liveshow của Demo!

Poster chính liveshow của Demo. Hai chàng trai Demo như hai cái chấm trên tấm hình. Nó xuất hiện rõ ràng, từ đầu đến chân.

Phía dưới poster là dòng chữ tông màu đỏ - đen:

'Liveshow Demo - The red sunset'.

Họp báo: 02:30pm - Riverside hotel.

Khanh xoay về hướng đồng hồ treo tường. Nắng chiếu xuyên qua màn cửa, nằm phơi ra trên chiếc khăn trải bàn màu trắng. Mấy con chó le lưỡi, lặng lẽ nằm, ngước nhìn Khanh.

"Nhìn gì? Tại sao tao phải đi? Liveshow của Demo chứ có phải của tao đâu"

Khanh không biết, nó là người chính.

Bởi, bộ phim nào cũng cần nhân vật chính.

Mấy con đường Sài Gòn trong nắng hiền đến ngỡ ngàng. Xuyên qua cửa kính ôtô, mọi thứ như những bức tranh tông vàng treo ở khoảng lưng chừng tu viện thánh St.James. Nó ngả người dựa ra sau thưởng thức làn gió mát phả ra từ máy lạnh ôtô, cho đến khi chiếc taxi dừng lại, nó mới lọ mọ tìm tiền trả và bước ra khỏi xe.

- Tao biết mày sẽ đến mà. Chắc chắn 110% luôn! - An từ đâu đứng sẵn trước cửa xe, mắt nó đã có hai quầng đen của gấu trúc cho việc thức cả đêm qua.

- 10% còn lại để chừa lần sau hả? - Khanh nhấm nhẳng.

- 10% còn lại để cho ông ấy thấy tao tin đúng người hơn thôi. - An bình thản nhún vai.

Khanh mỉm cười. Dù thật sự Khanh không hề vui vẻ trước cái cách Long lôi An để gài nó tham gia vào liveshow Demo, nhưng đối với một đứa bạn thân, cách nói chuyện của An hoàn toàn đáng được thưởng một cái ôm. Khanh nghĩ đến đây là chồm đến làm liền.

- Ôi zời! - Pi xuất hiện từ lúc nào, la lên.

- Không phải là người yêu !!! - An và Khanh đồng loạt hét toáng lên.

Khanh buông An ra, nhìn Darrent. Gương mặt lạnh lùng thường ngày của anh bỗng dần dần chuyển sang đỏ.

- Khanh này... - Pi khều vai Khanh. - Tốt nhất là lần sau xuất hiện đừng đẹp như vầy nữa nha. Anh kìm không nổi là lại bị 'người ta' ghen đấy!

- Ai ghen? - Khanh và An lại đồng loạt hỏi.

- Người yêu em chứ ai!? - Pi thản nhiên chỉ Darrent.

- Không phải người yêu !!! - Đến lượt Khanh và Darrent đồng thanh kêu lên.

Khanh cảm giác được Darrent đang nóng bừng lên. Chẳng hiểu vì ngượng ngùng, hay vì nóng giận.

"Chẳng lẽ mình tệ đến độ không xứng đáng để gán ghép như thế mà phải bực tức???" - Khanh nhủ thầm, dù nghĩ là không có gì nhưng Khanh vừa đi vào phòng thay đồ, chân vừa dậm sàn ầm ầm. Mà sao Pi ... lắm mồm thế nhỉ! An thì lại cứ im lặng khi cần thiết lên tiếng!

Có lẽ, tình yêu nào cũng phải có kẻ làm nền.

Lam sải từng bước vào tiền sảnh công ty, khiến mọi ánh mắt xung quanh đều phải chú ý. Một phần vì màu trắng của chiếc váy xẻ vát phù phép vẻ sang trọng vốn có của Lam lên bội lần. Một phần vì câu hỏi tìm giám đốc của cô khiến các nhân viên ghé tai nhau xì xào to nhỏ.

Cô thư ký cẩn thận gọi lên phòng Nam rồi mới đưa Lam lên thang máy.

Nam ngồi chễm chệ trong căn phòng với những đèn tròn ngầm chiếu rọi gương mặt bình thản. Chân vắt chéo, ông ngồi dựa vào chiếc ghế sofa đen, miệng mỉm cười nhìn Lam. Tay Nam xoay xoay một chiếc đĩa trong không trung.

- Đây là tất cả những thứ em cần. Anh sẽ được gì trong vụ này nào? - Nam nói.

Dường như, cuộc sống luôn nhiều bí mật nho nhỏ...

Pi khoác thêm một chiếc áo khoác đen mỏng, bên trong là chiếc áo thun trắng in hình màu sặc sỡ. Khanh có cảm giác nó giống một trong những cách ăn mặc đồng bóng của chú Nam.

- Em có trách anh trong việc này không? - Long bước lại cạnh Khanh.

- Em còn cơ hội nào để nói ư? - Khanh ngước lên nhìn Long.

Long chỉ im lặng không nói gì, mỉm cười và bước đi.

- Còn tao, mày có trách tao trong việc này không? - An lững thững xuất hiện từ phía sau.

- Mày thì có.

- Sao vậy??? - An ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ mày không hiểu là tao sẽ đồng ý xuất hiện trong liveshow này sao mà còn phải hùa theo ông Long màu mè như thế???

- Tao nghĩ mày sẽ không đồng ý.

- Vì ???

- Vì cái cách mày xuất hiện. - An tỏ ra trốn tránh ánh nhìn của Khanh, dán mắt chặt xuống sàn nhà.

...

"Người ta nói, những thiên thần nhỏ nếu muốn tình yêu thì phải hy sinh đôi cánh trắng muốt của mình, và suốt đời phải di chuyển bằng hai chân thay vì bay lượn trên bầu trời. Cả thế giới này, lúc sinh ra ai cũng từng là thiên thần..."

Giọng nói phát lên khi đèn trong hội trường tắt hết và Khanh chẳng nhìn thấy ai trong Demo, Long Flash và An ngồi cùng bàn trong buổi họp báo này.

Bất chợt đèn follow sáng rực vào Khanh.

Khuôn mặt mộc như viên kim cương chưa mài dũa.

Mái tóc rối bời ngô nghê thiếu nữ.

Chiếc áo trắng váy đen không đủ để che hết nét đẹp của đôi chân thon dài.

Khanh giật mình. Nó hoàn toàn chưa được thông báo mình phải làm gì, đừng nói đến là xuất hiện thế nào trong buổi họp báo. Tất cả ánh mắt của nhà báo đang soi vào nó, đèn flash của máy ảnh nháy lên liên tục. Khanh cảm thấy nó như tan vụn ra trong bất ngờ...

Trong bức tranh ghép nào cũng phải có một mảng chói sáng.

Hoàng hôn ngoài kia cũng đang đỏ rực.

Sài Gòn lại ngờ vực như bao đêm...

tập 12: Khi người ta mơ

Andre ngồi một mình một bàn ở buổi họp báo, hoặc vì anh đến muộn, hoặc vì chẳng ai muốn dây dưa với Mắt quỷ bao giờ. Hôm nay anh mặc chiếc áo vest mỏng màu xám, bên trong là áo thun caro ghi đen. Anh chống tay lên cằm ngẫm nghĩ, gương mặt đầy lạnh lẽo như thường thấy.

Bất chợt ánh đèn bỗng dưng tắt phụt, xung quanh chỉ là bóng tối. Khanh hiện ra như một nàng thiên sứ vừa bay đến từ một nơi xa xăm. Vẻ yếu mềm của Khanh khiến Andre đôi lúc muốn đặt tay vào má cô và lau khô dòng nước mắt, dù Khanh không hề khóc, chỉ bởi vì đôi mắt bỗng quá long lanh.

Anh không hề nhìn sai người...

Andre gật gù. Hai tay nắm chặt lại.

Anh muốn giữ nguyên khoảnh khắc này của Khanh.

Khi những gì thuộc về giấc mơ xảy ra, bất giác con người ta sợ rằng mình sẽ tỉnh dậy.

hanh đưa tay che khi quá nhiều đèn flash làm mắt nó cay xè như muốn khóc. Đèn bật. Trong một vài giây, cả hội trường, cả trăm ký giả hướng vào Khanh như quên mất đây chính là buổi họp báo cho Liveshow của Demo.

Nó xoay qua An, Long Flash và Demo. Bốn người cũng đang mỉm cười nhìn nó. Bất giác nó bỗng thấy mình toả sáng. Một mình nhưng không hề đơn độc.

Darrent đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Đám đông ồn ào khi nãy giờ im phăng phắc. Anh đứng lên, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát.

"Xin giới thiệu với moị người đây là Trịnh Thiếu Khanh. Nhân vật chính của Liveshow Hoàng Hôn Đỏ sắp tới đây của Demo..."

Cả hội trường ký giả đang im lặng tự nhốn nháo hẳn lên khi Darrent ngừng lại. Những nghi vấn, những lời bàn tán càng ngày càng to dần phía bên dưới.

"... Như chúng tôi đã thông báo. Photographer Hoàng Long sẽ chịu trách nhiệm về phần hình ảnh và cũng là Producer cho Hoàng Hôn Đỏ. Còn người ngồi bên cạnh đây là Lê An, Director của liveshow."

Khanh thấy mình không thể rời mắt khỏi Darrent dù chỉ một milimet. Demo lúc nào cũng là Demo, nó không nghĩ một ai có thể chống lại cái ma lực đầy lôi kéo ấy. Khanh đảo mắt nhìn quanh khán phòng và bất ngờ dừng lại ở một khuôn mặt quen thuộc.

Andre!

Tim nó bỗng đập mạnh đến mức muốn vỡ tung ra khi mắt nó chạm vào ánh nhìn của Andre. Anh ngồi im lặng lạnh lẽo, nó không thể đoán được trong đầu anh nghĩ gì, sau lần quay cho quảng cáo của chú Nam, Khanh đã ngừng liên lạc với Andre.

- Xin cho tôi hỏi là cô Trịnh Thiếu Khanh sẽ đóng vai trò gì trong buổi Liveshow Hoàng Hôn Đỏ và tại sao Liveshow của Demo mà nhân vật chính lại là cô gái trẻ này chứ không phải ai khác? - Mắt Andre hướng thẳng vào Long Flash khi một phóng viên nào đó ngồi ở giữa hội trường được mời hỏi. Andre hiểu rõ đâu là nguồn cội của vấn đề.

- Trịnh Thiếu Khanh sẽ đóng vai chính ở Liveshow Hoàng Hôn Đỏ. Còn về vấn đề chi tiết chúng tôi xin lỗi chỉ có thể tiết lộ đến đấy. Hồi sau sẽ rõ! - Darrent nháy mắt.

Khanh vẫn dán chặt mắt vào Andre từ khi phát hiện ra sự có mặt của anh ở đó. Khoảng cách giữa nó và anh ngỡ chỉ vài chục bước chân nay thành ra vài nghìn mét, và thay vì chỉ đang nhìn bằng mắt nhưng nó cứ có cảm giác mình đang soi Andre qua kính viễn vọng không bằng. Vì thế những thứ chỉ vừa mới cách đây vài hôm cũng ngỡ như lâu lắm rồi.

Darrent và Pi cạnh bên lần lượt thay phiên nhau trả lời những câu hỏi của phóng viên. Thỉnh thoảng cũng có những câu hỏi được dành riêng cho nó, những lần đấy, Long Flash đều là người trả lời thay.

Dù trong đầu có vài ý nghĩ bực mình anh nhưng không hiểu sao nó lại một lòng đặt sự tin tưởng vào Long Flash. Khẽ xoay đầu nhìn qua bên phải, bất giác nó cảm thấy Long với vẻ bề ngoài nhẹ nhàng như bóng bay, nhưng thực chất bên trong lại căng đầy C02.

Nó chọn trò chơi này bằng trực giác như đã từng chấp nhận với Andre.

Bỗng những chiếc đèn Flash thi nhau toả sáng loá mắt đi kèm theo những tràng vỗ tay nhiệt liệt. Mọi người ra hiệu cho nó đứng dậy, khi nó cúi đầu chào đám phóng viên trước mặt, nó nhận ra Andre đã biến mất từ khi nào.

Trong đầu Khanh bỗng bật lên ý nghĩ rằng, rõ ràng những trò chơi Khanh đang theo chỉ cùng chung một giấc mơ. Nó có thể đang mơ, nhưng nó chưa muốn dừng ở đây.

Khi chợt tỉnh dậy giữa giấc mơ, theo bản năng, con người ta sẽ nhắm mắt mà mơ tiếp.

Lam mải mê với chiếc laptop trên bàn, ly Mocha đá tan đầy nước đặt cạnh bên dường như chẳng được đối hoài đến. Ally giờ này tương đối vắng người. Trời Sài Gòn bấy giờ là một tách café khi vào mùa.

- Xin lỗi em đến muộn.

Lam ngước mặt lên. Đối diện cô là một chàng trai trẻ với gương mặt và cách ăn mặc mộc mạc.

- Không sao. Chị cũng chỉ vừa đến. - Lam đóng màn hình laptop lại.

- Khi nào chị về Hà Nội? - chàng trai hỏi.

- Ngày mai. Nhưng tuần sau chị sẽ có mặt ở đây lại.

Chàng trai gục gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi. Lam lấy trong túi ra một chiếc đĩa CD đẩy về phía chàng trai.

- Đây là những thứ chị muốn nhờ em.

- Thật sự thì chị không cần thiết làm thế - chàng trai nhún vai nhìn Lam - Có cái này chắc chị chưa biết - vừa nói anh vừa lôi ra quyển tạp chí âm nhạc phát hành sáng nay cho Lam.

- Liveshow Demo? - Lam thốt lên đầy bất ngờ khi thấy cháu gái mình xuất hiện quá nổi bật trên 2 trang báo. Xém tí nữa ly café bị cô làm đổ.

- Em đã nghĩ đúng, chị vẫn chưa hay gì cả. - chàng trai lấy tay kéo ly Mocha vào giữa bàn rồi ngước lên Lam. - Nhưng em sẽ nhận vụ này và cả vụ báo chí em đã từ chối hôm qua. - chàng trai cầm chiếc đĩa CD, đứng lên, mỉm cười và quay lưng đi .

- Khoan. Li nh! - Lam gọi với - Tại sao em lại thay đổi nhanh thế?

- Vì em đánh hơi được đâu là thứ tốt cho công việc của em. - Chàng trai tên Linh nháy mắt với Lam rồi nhẹ nhàng rời khỏi quán café.

Lam mở màn hình laptop lên, ngồi nhìn đăm chiêu một lúc vào vài dòng email đang đánh dở. Lam không biết những điều cô đang làm sẽ đi đến đâu, nhưng cô vẫn cần phải làm nó.

Khi mơ tiếp, con người không biết trước điều gì sẽ đến, nhưng họ vẫn thích mơ.

Khanh ngồi lẩm bẩm hát theo vài giai điệu quen thuộc phát ra từ ipod trước cổng công ty của Demo. Nó ngồi chờ An.

Khanh xoay lại khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.

Darrent!

Nó bỗng chốc xoay lại ngượng nghịu. Tim đập liên hồi như đại bác bắn liền tù tì cả trăm quả một lần. Darrent bước đến đứng kế nó, dùng chân đá vào nó một cái ... nhẹ hều, để khi nó ngước lên nhìn, anh gãi đầu lắp bắp hỏi.

- Anh ra ngoài mua đồ ăn. Em có muốn đi cùng không?

Khanh thoáng 'đứng hình' vài giây rồi gật gật đầu đứng lên. Không biết tự lúc nào giữa cô và Darrent có một bức tường bằng cao su vô hình chắn giữa, đụng vào là dội ra. Darrent nhận ra điều ấy, cố gắng mỉm cười với Khanh, nu cười bình thản.

Darrent đã trở thành một người thật gần gũi với Khanh, dù có khoảng cách nào chăng nữa.

Và người ta chỉ thích mơ những thứ thật quen thuộc...

Darrent gài dây an toàn rồi liếc mắt nhìn sang phía Khanh. Xui cái là lúc đó, phiá bên kia cũng như thế.

Bốn mắt nhìn nhau.

Xung quanh không có một tiếng động gì ngoài tiếng máy xe.

Hai gương mặt chuyển dần sang màu đỏ.

Không khí im lặng lại càng thêm lắng xuống vì màn lén nhìn nhau bất thành đó của hai người.

Darrent chỉ muốn cảm ơn Khanh vì đã đồng ý tham gia liveshow này của Demo mà mãi vẫn không mở miệng lên tiếng được. Từ khi anh phát hiện mình khó chịu với bất cứ những hành động thân thiện của người khác với Khanh, dù là bình thường hay bất thường, anh bỗng cảm giác mình cũng khó ... nói chuyện với cô hơn. Còn Khanh những lần đối diện với Darrent, nó lại muốn moi tim mình ra giấu đại chỗ nào đó. Máu nó dồn lên mặt đỏ bừng. Thật sự, Khanh chỉ muốn nói chuyện với Darrent tự nhiên như ngày hai đứa trên chiếc đạp điện giữa trời nắng chang chang của Sài Gòn.

- Anh...

- Em...

Darrent và Khanh đồng loạt lên tiếng.

Khanh giật nảy mình. Darrent thót tim đến độ chân nhấp luôn chân gaz khiến xe vọt thẳng về phía trước một tí. Vì phần anh có thắt dây an toàn từ trước nên không sao, còn Khanh thì mất đà té nhào về phía trước, va đầu vào xe cái cốp rõ to.

- Em có sao không???? - Darrent cuống cuồng tháo vội dây an toàn của mình ra chồm về phía Khanh.

Khanh theo quán tính nhắm nghiền mắt lại và đưa tay lên vịn vào chỗ đau. Bỗng chốc bàn tay to lớn của Darrent chạm vào tay nó, đẩy ra để xoa vết đau ấy. Khanh mở to mắt ra. Lần đầu tiên bàn tay Darrent chạm vào tay nó. Trong một tíc tắc ấy nó cảm giác giống như có một luồng điện mấy trăm watz truyền sang nó.

Darrent mải hối lỗi về sơ suất của mình mà quên mất ngại ngùng. Còn Khanh thì không như thế. Khanh cảm giác nóng bừng khi bàn tay Darrent chạm vào tay rồi vào tóc nó. Bình thường chỉ đứng cách vài bước chân là nó cảm giác "không ổn" huống hồ chi khoảng cách thế này. Darrent gần đến mức Khanh tưởng tượng chỉ cần một chút ... là gương mặt Khanh có thể cảm nhận được ấm áp của Darrent hòa vào nó.

- Anh xin lỗi. - Darrent bất giác ngước mặt lên sau một lúc chẳng thấy có động tĩnh gì từ Khanh.

...

Mắt chạm mắt.

Môi còn đúng vài centimet là chạm được vào nhau.

...

Darrent cảm thấy đầu óc mình chuếnh choáng đến không thở được. Một nam một nữ ở những chỗ riêng biệt này đúng thật là quá nguy hiểm! Khanh thì ngây thơ, nhưng mà anh lại là con trai. Ngay từ những lần chạm mặt đầu đã quá là cuốn hút, huống hồ chi lại ở cái không gian thế này. Nhất là ở khoảng cách khó xử thế này nữa.

....

....

....

Cốc. Cốc...!!!

Darrent và Khanh giật bắn người lùi xa ra nhau. Phía ngoài cửa sổ, bên trái là Pi, bên phải là An, cả hai đang trố mắt ra nhìn.

Bất giác, máy Khanh rung lên, nó nhấc máy:

"Chút nữa anh qua đón em, anh muốn nói chuyện với em..."

Là số của Andre...

Ngay cả khi quen thuộc, giấc mơ vẫn là một giấc mơ, là những điều ở thật xa xăm ở cuối chân trời nơi cầu vồng rực rỡ...

tập 13: NGUYỆT THỰC

Sài Gòn vào đêm như một bức tranh nhiều mảng màu. Những tông màu sáng, tối ngỡ đối lập lại hài hòa vào nhau êm dịu. Darrent ngồi cạnh Khanh, tim đập thổn thức. Màn đêm như buông lơi trước mắt...

- Hai người vừa làm cái trò gì vậy? - Pi cười phá lên khi hai người họ mở cửa đi ra.

- Người yêu đấy! - An vỗ vai Pi.

- Không phải người yêu!!! - Darrent và Khanh đồng thanh hét thẳng vào An và Pi

- Ừ ừ... thì không phải người yêu. - Pi nhún vai.

- Chỉ gần kiss nhau thôi!!! - An đệm vào rồi cười vang.

Khanh khẽ liếc sang Darrent, nó có cảm giác bây giờ mà chạm vào gương mặt kia thì mấy ngón tay chỉ có nước bỏng rộp lên. Thỉnh thoảng Darrent cũng đưa mắt qua, hai người chạm mắt nhau lại ngại ngùng xoay về hướng khác.

Khanh đưa điện thoại lên, liếc cái đồng hồ nhỏ xíu trong màn hình di động nó cảm thấy ngao ngán, cũng đã gần 8h rồi.

- Thôi, đi ăn đi, đói quá! - An bất giác xoay qua nó.

- Sushi. Sushi!!! - Pi nghe An bảo xong mặt hớn hở.

- Em bận rồi. - Khanh nhún vai.

Khanh bắt gặp ánh mắt Darrent khi xoay qua nhìn An. Nó bỗng giật thót người.

- Vậy mày đi gì về? - An nhìn Khanh thắc mắc.

Khanh chưa kịp trả lời cậu bạn thân thì chiếc Mec màu đen đã lặng lẽ dừng ngay trước mặt tụi nó.

Andre mở cửa bước ra trong lúc tám con mắt trố lên vì kinh ngạc.

- Sao... sao anh biết em ở đây? - Khanh lắp bắp.

Andre nhún vai rồi đưa tay kéo Khanh vào xe đã mở sẵn cửa.

Nó vừa không muốn từ chối Andre vừa muốn ở lại...

Sài Gòn đêm nay có trăng

- Người yêu bị người khác cướp đi rồi kìa! - Pi nhìn Darrent.

- KHÔNG PHẢI NGƯỜI YÊU!!! - Darrent xoay qua Pi với thái độ giận dữ.

- Ừ thế thì "chưa" vậy... - Pi nhún vai.

- KHÔNG!!!! - Darrent hét lên rồi đi thẳng một mạch vào công ty.

Pi le lưỡi nhìn theo, miệng nói thầm:" Đến khi mất rồi thì muốn cũng không nhận được." - Rồi xoay qua An ra hiệu hỏi muốn ăn gì không. An gật nhẹ đầu, nãy giờ nó mải nhìn cái bóng xe từ rất lâu đã khuất phía cuối đường.

Trăng trên trời hiện ra rõ ràng và tròn trịa. Dù không muốn nói ra nhưng trong An có linh cảm đến những chuyện không lành sớm muộn cũng xảy ra... Thoáng định lôi điện thoại ra nhắn tin cho Khanh mà điều gì đó cứ cản tay An lại. Dù sao đây cũng là chuyện của Khanh. Biết đâu nó đang va chạm quá sâu vào cuộc sống của bạn thân nó?

Pi xoay lại An, anh nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt cậu trai nhỏ đang lững thững phía sau mình.

Ánh trăng rọi xuống đường thành những chiếc bóng ngả nghiêng.

Khanh đưa mắt vào những con người bên những bệ đường ngoài cửa xe. Gương mặt Andre vẫn khó tả, mặc dù nó không hề nhìn nhưng vẫn dễ dàng để đoán ra thái độ quá quen thuộc đấy. Radio chuyển từ một bài hát khá quen thuộc của nhóm nhạc nào đấy mà Khanh không nhớ rõ tên sang ca khúc Everything we had của Demo. Khanh nhắm mắt thả lòng vào tiếng guitar yên bình...

Andre đưa tay tắt Radio bất thình lình.

Nó giật mình mở toang mắt ra nhìn chăm chăm vào Andre. Rõ ràng là anh không hề vui vẻ. Anh nói trước khi nó kịp nghĩ tiếp.

- Chúc mừng em đã có một bước tiến khá xa trong con đường đã chọn. - Andre vẫn nhìn bâng quơ về phía trước. Câu nói đầu tiên từ nãy giờ.

Khanh giữ nguyên ánh mắt mình vào Andre. Nó không biết mình nên nói gì lúc này. Thoáng chốc, Khanh cảm giác rùng mình khi nhìn sâu bóng mình phản chiếu trong mắt Andre. Khanh thấy mình cô đơn trong ấy.

Như ánh trăng tỏa sáng đơn độc trong màn đêm.

- Em không cần thấy mình có lỗi với anh. - Andre mỉm cười rồi hướng mắt về phía trước. - Nó là con đường em phải đi. Dù sớm hay muộn. Giữa anh và em không hề có sự ràng buộc gì cả cô bé à.

Khanh vẫn im lặng, nó đang lựa từng câu, từng lời trong mớ ý tứ rối tung trong đầu. Có một sự thật là nó làm việc này không hề có bất cứ suy nghĩ nào cho Andre. Khanh chưa từng nghĩ đến việc Andre phát hiện ra nó và nó là "người của Andre" bao giờ.

- Em chỉ làm việc này vì em thích Demo ... vì An và vì... - Khanh cố gắng đưa mắt mình vào đôi mắt lạnh lẽo của Andre.

- Đừng nói bằng giọng đầy vẻ lỗi lầm như vậy, cô bé - Andre xoay qua Khanh cười mỉm - Anh hiểu em mà

Khanh tự dưng thấy mắt mình đầy nước đến độ muốn tràn ra. Ánh mắt Andre lướt qua nó xa lạ. Không hiểu từ khi nào nó bỗng thấy mình không còn quan trọng với Mắt Quỷ nữa rồi...

Andre mắt vẫn nhìn về phía trước, một tay cầm lái, một tay đưa ngang qua. Từng ngón tay thon dài và tỏa nhiệt trên gương mặt nó. Andre dùng ngón cái lau ngang mắt nó thành một đường nhẹ.

Không có nước mắt.

Cả buổi tối đó anh chỉ giữ im lặng.

Sau khi ăn xong, Andre chở nó về đến nhà chú Nam. Lúc Khanh xuống xe, anh mới mở miệng nói sau hơn một tiếng im lặng nãy giờ.

- Rồi có lúc em sẽ lại về cạnh anh.

Rồi anh dập cửa xe, bước vào trong và phóng vút đi. Để lại Khanh đứng thẫn thờ. Lúc quay mặt đi, nó bỗng bất giác bật cười. Câu nói của Andre làm nó có cảm giác anh là một người yêu cao thượng, đầy khí chất. Bỗng Khanh giật bắn người khi ngẩng đầu lên. Darrent đang đứng dựa người vào bức tường gần thang máy trước mặt. Anh nhìn về phía nó, cười nhẹ nhàng.

Trong bóng tối, nó thấy Darrent cũng tỏa sáng như Andre khi nãy. Thứ ánh sáng nhẹ nhàng như ánh trăng treo lơ lững trên trời tối nay, leo lét và cô đơn.

- Anh chỉ ở đây để chắc rằng em về nhà an toàn - Darrent nhún vai rồi bước ngang qua nó. Chúc em ngủ ngon.

Hai chàng trai. Chưa ai là gì của nó.

Mặt trăng rốt cục cũng chỉ là viên đá. Mặt trời mới là ngôi sao. Có viên đá nào có thể trở thành ngôi sao không, chẳng ai biết được

Đôi cánh thiên thần vướng vào mấy cạnh sắt của chiếc lồng làm Khanh cảm giác nặng nề. Nó đang đứng trong một chiếc lồng, đeo đôi cánh trắng muốt và treo lửng lơ trên cao. An thông báo vào bộ đàm là chỉ còn một phút nữa nó sẽ được thả xuống độ cao thấp hơn để hàng nghìn khán giả phía dưới thấy được nó. Gần hai mươi dàn đèn bỗng phụt tắt. Tiếng ồn nơi khán đài càng được thế lại ồn hơn. Bất giác, phía khán đài reo lên đầy kinh ngạc. Nó xoay về phía sau, gương mặt nó xuất hiện trên màn hình mấy trăm inch sáng rực. Khanh cảm giác tên nó được gọi to hơn cả Demo. Giọng An rõ mồn một trong headphone bộ đàm nó đeo trên tai:" Ok. Ready??? Goooo...!!!" - Chiếc lồng từ từ giảm độ cao hạ xuống...

- Dậy đi công chúa. Còn ba mươi phút nữa bắt đầu đấy. - An lay lay người, đánh thức nó dậy. - Ra phía sau để người ta make và chỉnh lại quần áo, nhanh!

Khanh mở mắt ra nhìn An bước ra khỏi phòng. Hóa ra liveshow vẫn chưa bắt đầu, tất cả vừa qua chỉ là một giấc mơ. Nó nằm thiếp đi trong phòng thay đồ lúc nào không biết. Có lẽ mọi người cũng biết những buổi tập sáng đêm mấy ngày vừa qua làm nó cảm giác đuối sức, nên không ai đánh thức nó dậy.

Khanh bỏ mặc cho chị chuyên viên trang điểm dặm lại phấn. Nó nhìn mình trong gương. Chiếc váy trắng muốt, đôi cánh thiên thần mong manh.

- Em ơi, An bảo em ra cánh gà C ngay bây giờ! - Anh nhân viên sân khấu từ ngoài bước vào.

Nó xoay qua gật đầu mỉm cười rồi bước theo vội vàng. Pi và Darrent từ đâu bước ngược chiều lại phía nó.

- Trời ạ, có cần đẹp vậy không?!? - Pi nhìn nó cười to.

Khanh cười với Pi. Darrent im lặng như mấy ngày nay vẫn thế. Sau buổi tối đó không chỉ Darrent mà cả Andre, chẳng ai hé răng với nó dù chỉ một lời.

Nó bước đi tiếp về phía trước, một mình.

- Cố lên, em sẽ làm được - Darrent bất giác nói khi Khanh đi ngang qua mình.

Khanh bất ngờ nhìn anh định nói gì đó nhưng An chạy như bay vào nắm tay nó lôi đi gấp gáp. Chỉ kịp để lại một nụ cười phía sau.

- Này. Ai bảo mày đi cái đôi guốc đó vào đấy. Thay đi. Trông chẳng liên quan gì đến tình hình hạt nhân toàn cầu

An nheo mắt nhìn nó đùa câu cuối - Rồi, Okey. Sẵn sàng nhé? Còn 1 phút nữa thôi đấy.

Khanh gật đầu.

- À, tao quên mất. - An mỉm cười rồi chồm đến ôm Khanh vào người. - Cố lên nhé cô công chúa của tao!

Khanh bật cười gật đầu trước thái độ đáng yêu đó của An. Trong đầu nó nhẹ bớt đi những lo lắng vừa nãy. Trước mặt nó là tấm vải đen sân khấu dầy sụ che đi, khiến nó không biết phía ngoài kia quang cảnh có phải như giấc mơ khi nãy không.

- Ok, bắt đầu!!! - An gật đầu đẩy nhẹ nó ra khỏi tấm màn.

"Người ta nói, những thiên thần nhỏ nếu muốn tình yêu thì phải hy sinh đôi cánh trắng muốt của mình, và suốt đời phải di chuyển bằng hai chân thay vì bay lượn trên bầu trời. Cả thế giới này, lúc sinh ra ai cũng từng là thiên thần. Nhưng sau khi hy sinh đôi cánh và cuộc đời thiên thần ấy đi, con người ta vẫn phải tự đi kiếm tìm tình yêu cho chính mình. Có những thất bại, có những thành công..."

Tấm rèm buông xuống như những hạt mưa. Đèn follow sáng rực vào Khanh.

Một lần nữa vẻ chênh vênh mỏng manh của nó dường như lại có tác dụng. Cả khán đài im thin thít không một tiếng động khi nó xuất hiện. Giữa khói phun ra êm ả như là màn sương sớm, ánh vàng phảng phất từ đèn hắt lên Khanh nhẹ nhàng, bước từng bước xuống sân khấu thủy tinh.

Âm thanh mộc mạc của guitar, từng nốt nhẹ nhàng...

Giọng hát dịu dàng đến gai người của Pi lại ngân lên...

" Well I heard there was a secret chord . That David played, and it pleased the Lord . But you don't really care for music, do ya? "

Đứng trước mười ngàn người, lần đầu tiên, Khanh mỉm cười.

Và nụ cười của thiên thần như đánh thức những làn sóng người phía trước. Tất cả giơ cao cánh tay của mình lên.

Khanh đã chiếm trọn được cảm tình của khán giả. Như là bóng tối im lìm.

Như là Nguyệt thực.

tập 14: NHỮNG BƯỢC CHÂN TÌNH CỜ

Nó đưa tay trái mình lên trời, những cánh hồng, không, phải đến hàng nghìn cánh hồng đang rơi xuống. Khanh nhắm mắt và mỉm cười như An dặn dò trong suốt những buổi tập luyện. Nó cố tình không để ý đến đám đông đang như rối loạn cả lên phía dưới sau màn "biến hóa" của mình.

"Well your faith was strong, but you needed proof..."

Darrent cất lên từng nốt bằng thứ giọng trầm ấm mà nhẹ nhàng. Nếu giọng hát của Pi được so sánh như Angel thì đây đích thực là chất giọng của một Devil. Khán giả như càng được thể lại la lên dường như mỗi ngày một lớn khi Darrent từ bên dưới sân khấu bất thình lình xuất hiện cạnh bên Khanh. Nó mở toang mắt ra, đôi mắt long lanh run lên từng nhịp hát. Ngay cả bản thân mình, Khanh cũng không hiểu vì sao nó có thể diễn được như thế, khi suốt buổi tập cuối cùng, nó cứ vẫn còn có cảm giác chai lì với cảm xúc. Có lẽ hiệu ứng từ ánh đèn đỏ loe loét và bóng tối, có lẽ những cánh hoa hồng mỏng manh như mưa chạm vào nó và rơi dịu dàng xuống sàn sân khấu bằng thủy tinh, có lẽ những ánh mắt sáng lên phía dưới khán đài... Không dừng một giây, ngay khi những ngón tay nóng ấm của Darrent chạm vào bàn tay được đưa hờ ra, Khanh nhẹ nhàng xoay sang trái. Mọi thứ vừa sáng lên phụt tắt đi mất, đèn follow sáng lên và bám theo từng di chuyển của nó, tiếng guitar ngưng bặt đi. Nó xoay trong bóng đêm, thinh lặng, vẻ mỏng manh của tất cả những thứ thấy rõ được lúc này khiến buổi liveshow hơn mười nghìn người này chỉ còn mỗi mình nó.

Xoay tròn, xoay tròn...

Dừng lại.

Đèn follow rời nó di chuyển sang phía tay phải của nó. Pi xuất hiện cùng cây guitar, sự giản đơn của chiếc chemist màu trắng làm mọi người phải chú ý vào cành hoa hồng ngậm hờ hững trên môi của Pi. Anh từ tốn quỳ xuống, cây guitar chạm nhẹ xuống sàn thủy tinh, tay phải Pi nhẹ nhàng cầm cành hoa hồng đã được tước hết gai đặt vào bàn tay Khanh.

"And it's not a cry that you hear at night, it's not somebody who's seen the light, it's a cold and it's a broken Hallelujah..."

Giọng Pi và Darrent trộn lẫn vào nhau, sự ngây thơ của thiên thần như được ác quỷ tiếp sức. Tất cả dàn đèn sáng rực lên màu đỏ hoàng hôn, cộng với những cánh hồng được phản chiếu trên nền sân khấu thủy tinh,...

Khanh đứng chơ vơ, đôi chân dài mong manh như hoa bồ công anh bay trong gió.

Demo mỗi người đứng một bên Khanh.

Nó thả hết trọng lượng, nằm dài xuống đất như nàng búp bê mất thăng bằng mà ngã xuống. Những tia lửa bất giác rực lên làm dàn đèn như bỗng lóe sáng. Những ánh sáng huyền ảo ấy hòa vào nhau thành một màu đỏ mạnh mẽ, một màu đỏ đầy huyễn hoặc người khác và một hoàng hôn đỏ như đợi chờ. Mọi thứ như những giấc mơ đang hiện hữu.

Mà thật vậy, thậm chí biết đâu trong mơ, Khanh cũng chưa từng được mơ những giấc mơ tương tự.

Giọng của Pi và Darrent kéo âm vang từng chữ Hallelujah như buông thỏng chúng vào không trung bằng thứ âm vực làm mê hoặc nó bấy lâu nay.

Rồi kết thúc.

Mọi thứ chìm vào khoảng lặng. Phía dưới, khán giả như vẫn còn đắm chìm vào những cảm xúc. Phải đến vài giây sau, từng đợt tiếng tung hô mới nổi lên . Darrent đưa tay đỡ nó lên, cả hai dìu nó đứng giữa sân khấu. Nó như hoa mắt khi tim đập thình thịch như muốn nổ tung phía trong lồng ngực. Mọi thứ vừa xảy ra như ngập tràn ma thuật chiếm lĩnh đầu óc Khanh.

Tất cả với nó bây giờ đều lơ lửng. Lúc này, nó bất giác hiểu được cái gọi là ma lực khó cưỡng lại của ánh đèn sân khấu mà Andre đã từng nhắc đến.

Khanh nở nụ cười trong vô thức. Đầu óc nó còn mải mê, chếnh choáng với mọi thứ khi Pi giới thiệu với mọi người nó sẽ là nhân vật chính trong single mới nhất của album sắp phát hành. Nó khẽ cúi đầu chào mọi người và nhẹ nhàng quay lưng bước vào dưới sự hộ tống của hai chàng trai Demo.

Nếu cho Khanh quyền lựa chọn, nó sẽ không nhường cái hoàng hôn đỏ rực đầy quyến rũ này lại - cho - bất - kì - ai. Không một ai...

Khi Sài Gòn là những tia nắng sáng chiếu qua khung cửa sổ, Khanh bật dậy hớt hải nhìn chiếc đồng hồ treo tường hình quả táo treo lơ lửng trong phòng

12:40 pm

Nó lờ mờ nhớ ra lúc tối khi mình vừa bước vào cánh gà đã hưởng trọn cái ôm đầy bất ngờ của Quỳnh Anh.

- Em giỏi lắm, chị bất ngờ đấy!?

- Ơ? Chị làm gì ở đây? - Khanh ngạc nhiên hỏi Quỳnh Anh trong lúc lấy chiếc khăn bông trắng từ tay anh nhân viên hậu đài thấm những giọt mồ hôi ướt đẫm trên mặt mình.

- Hỏi - quá - thừa. Dĩ nhiên là tao đưa vào để xem mày diễn rồi! - An từ phía sau vỗ vai Khanh. - Mày làm tốt lắm, tốt đến điên đảo mọi người. - An nháy mắt.

- Thiếu Khanh mà. Chuyện!!!! - Quỳnh Anh hài hước pha trò.

An và Khanh bật cười. Bên ngoài sân khấu là giọng Demo đang say sưa hát. Dù đã bước vào trong cánh gà, nơi những ánh đèn có thể khiến người ta mê hoặc không chạm đến được nhưng Khanh không thể phủ nhận là nó vẫn đang có một cảm xúc nào đó không thể diễn đạt được bằng lời. Một thứ gì đó như khi Pinocchio mở miệng nói từng từ đầu tiên, hay như cô nàng Lọ Lem trốn trong góc nhà thấy Hoàng Tử đem chiếc hài mình đánh rơi đến... Mọi thứ như một phép thần tiên từ trong câu truyện cổ tích vậy.

- Thôi, mày tẩy trang thay đồ rồi hai chị em trò chuyện với nhau đi. Phần mày hôm nay đến đây đã xong. Còn tao thì vẫn phải lăn lộn ngoài kia, mọi thứ chỉ mới bắt đầu... - An nhún vai và bước đi về phía phòng kỹ thuật.

Khanh ngoái nhìn theo An.

Nó cũng chẳng biết sao bỗng dưng mình mỉm cười. Khanh vuốt tóc và bước theo Quỳnh Anh vào lại phòng phục trang trong lúc nói lẩm bẩm gì đấy với bản thân mình.

Thế là đêm qua như một giấc mơ.

Lúc đấy, bên ngoài kia, những giấc mơ vẫn còn tiếp diễn...

- 6h chiều nay dì Lam bay về Hà Nội. Thức đi rồi còn đi ăn với dì ấy! - An từ ngoài lượn vào rồi khựng lại khi thấy Khanh đang ngồi trên giường. Mày làm cái quái gì ngồi đấy một cục như ma vậy hả con kia???

- Tao đang nghĩ về tối hôm qua. - Khanh nhún người bước ra khỏi giường nhìn An.

- Lắm chuyện quá! Thay đồ lẹ đi rồi đi ăn với dì Lam!!! - An nói xong rồi đóng cửa phòng nó bước ra.

Khanh đưa mắt nhìn quanh căn phòng mấy tuần trước quá đỗi xa lạ bỗng chốc quen thuộc từ lúc nào bản thân nó cũng không hay biết. Bất chợt nó nhớ đến chú Nam, dù bận bịu với trăm nghìn công việc vẫn đến xem buổi biểu diễn hôm qua. Khanh bật cười nhớ đến thái độ của chú khi khen nó tíu tít sau buổi diễn. Nó chộp lấy chiếc điện thoại, định nhắn tin cho Darrent vì hôm qua An và nó bỏ về đi ăn cùng mọi người trong nhà chứ không đi liên hoan cùng êkíp Liveshow như đã hứa với Pi, nhưng lại ngập ngừng bỏ chiếc điện thoại xuống vị trí cũ.

Lắm chuyện, tại sao mình phải nhắn tin cơ chứ???

Khanh lẩm bẩm rồi lắc đầu nguây nguẩy bước vào toilet. Chuông điện thoại bất giác reo lên réo rắt...

- Cô ở đây phải nghe lời chú Nam đấy. Cãi lời là tôi lại bay vào. - Dì Lam nhìn Khanh giả vờ nghiêm nghị.

- Quan trọng là chú Nam có mấy khi có mặt để nói cái gì đâu mà nghe lời hả dì? - Khanh nheo mắt nhìn chú Nam trêu.

Nam gãi đầu ngượng ngùng khi Lam liếc xéo mình. Bốn người bật cười rộn ràng cả cái phòng ăn. Deachang Geum giờ này ít khách, quay đi quay lại cũng chỉ có bốn người nó ngồi nói chuyện rôm rả. An hít hà gắp đầy chén thức ăn của nó rồi ngước mắt lên nhìn dì Lam như chực nhớ ra chuyện gì đó.

- Dì. Còn chuyện học của Khanh trong này thì sao? - An thắc mắc.

Khanh đơ người ra. Phải thừa nhận là sau khi An hỏi, nó mới giật mình nhớ ra cái kế hoạch ở lại trong hè của nó tháng trước đã và đang bị phá vỡ từng chút một...

- Cái đấy dì bàn với bố Khanh rồi. Nhưng còn phải chờ lệnh của "thái hoàng thái hậu" ngoài kia nữa. Chinh chiến đây...

Khanh thấy buồn cười khi dì Lam tỏ ra rùng mình khi nhắc đến bà. Nó biết chắc là dì Lam chưa hề nói gì với bà vì cả cuộc gọi hôm qua với nó bà có nhắc gì đến chuyện đấy bao giờ.

- Còn con thì sao? Định ở đây với Khanh luôn à? - dì Lam nhìn An.

- Mà con còn chưa chắc ở đây mà dì!? - Khanh cắt ngang khi An còn mãi ăn chưa kịp trả lời.

- Sao lại không. Dì chắc chắn con sẽ ... chắc chắn một ngày không xa. - Lam nháy mắt bí hiểm.

Khanh thở dài lặng lẽ gắp thức ăn. Nếu thật sự nó sẽ ở lại Sài Gòn nó sẽ làm gì? Vì đến lúc này, con đường người mẫu vẫn còn xa xăm quá. Với mọi người nó là một hiện tượng. Nhưng với bản thân Khanh, nó vẫn chỉ là một cô bé "tay ngang". Những đường cắt xéo uyển chuyển, những chiếc lưng thẳng, những cái đầu đúng độ,... với Khanh cũng chỉ là những cái tên như những bài toán xa lạ nó chưa được học bao giờ.

Khanh lặng lẽ bước từng bước trên đường Đồng Khởi. Chú Nam đã đưa dì Lam về nhà chuẩn bị hành lý, còn An phải về lại công ty quảng cáo của anh nó để bàn một số thứ về buổi liveshow hôm qua. Nó cầm chặt chiếc điện thoại trên tay. Đầu óc cứ mãi miên man suy nghĩ về lời nói của Andre khi nó chuẩn bị thay đồ lúc trưa:" Nếu em còn thích nghề người mẫu, anh nghĩ chúng ta cần một cuộc nói chuyện, anh muốn chính thức đặt lời mời em vào công ty của anh..."

Sài Gòn dưới cái nắng chiều nhẹ nhàng như cô gái.

Những cơn gió thỉnh thoảng mang hơi nóng chạm vào nó.

Khanh nghĩ suy những khái niệm mới miên man trong đầu mình. Nó thích làm người mẫu và nó cũng có năng khiếu để trở thành một người mẫu. Nhưng mọi thứ có đơn giản như những điều vừa xãy ra cho nó trong khoảng thời gian này? Hay là mọi thứ chỉ như những cơ hội mới bắt đầu với bản thân nó...

- Cho hỏi em có phải là Trịnh Thiếu Khanh?

Khanh xoay về phía sau. Một chàng trai nhìn nó mỉm cười.

Và giữa những mở đầu luôn hiện hữu đôi điều bí ẩn.

Tập 15: MOCHA

Khanh nhìn chàng trai lạ mặt một cách dò hỏi, như là "Tôi có quen biết anh". Chàng trai mỉm cười thân thiện:

- Không, anh và em không quen biết nhau. Chỉ là anh tình cờ nhìn thấy em vài lần trên báo. Ảnh không đến nỗi tệ.

- Cảm ơn anh - Khanh nghĩ thầm trong đầu "không đến nỗi tệ, haha, cái cách chàng trai dùng từ thật buồn cười".

- Nếu em không có việc gì làm thì anh mời em uống cốc café,

- Cảm ơn anh - Khanh nhắc lại - Có lẽ là không, em không quen ngồi uống nước với người lạ.

Chàng trai mỉm cười:

- Anh làm nhân viên phục vụ ở đây. Chỉ là một cốc café dành cho một người yêu thích nó. Anh không ngồi uống nước với em mà chỉ muốn mời em.

Khanh nhoẻn miệng, suy nghĩ chút rồi gật đầu. Nó ngước nhìn lên tên quán trước khi vào Paloma. Ở Hà Nội cũng có một quán tên như thế. Quán có tông màu nâu đỏ với cánh cửa gỗ giản đơn bên ngoài.

Khanh chọn một bàn gần cửa sổ, thả mình xuống một cách dễ chịu. Thực tình nó cũng muốn ngồi một mình bây giờ. Chàng trai mang lại bàn của Khanh một cốc mocha nóng.

- Tại sao lại là mocha? - Khanh mỉm cười.

- Vì anh cho rằng ngoài café đen tinh khiết, mocha là thứ café pha ngon nhất và dễ chịu nhất - chàng trai vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi khi nói chuyện.

- Có lẽ thế. Em đổi ý rồi. Em lại muốn anh ngồi xuống đây nói chuyện với em.

Khanh định nói rằng đôi khi nói chuyện với một người thật xa lạ lại làm nó dễ chịu. Cảm giác dễ dàng trải mình không toan tính. Chàng trai nheo mắt:

- Rất vui lòng, để anh nói với anh manager đã.

Chàng trai bước về phía quầy bar, nói gì đó với một người mặc vest đứng bên trong, ông ta mỉm cười và gật đầu. Chàng trai nán lại phía bar một chút, tự rót cho mình một cốc nước lọc rồi về phía bàn Khanh, ngồi xuống đối diện.

- Sao anh không gọi cho mình một ly café?

- Anh uống đủ cho ngày hôm nay rồi - chàng trai nháy mắt.

- Em chưa biết tên anh...

- Anh là Bảo - sự giới thiệu thật đơn giản.

Khi ấy, những ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều tàn vẫn buông xuống thành từng vạt trên chiếc áo màu ô liu của Khanh. Bảo ngồi chéo chân, ngả người ra phía sau một cách thoải mái, một tay chống cằm, lắng nghe Khanh nói về Sài Gòn trong con mắt một cô bé Hà Nội, thi thoảng mỉm cười. Hai người trò chuyện về những con phố, về café, về nắng và gió Sài Gòn. Tâm trạng Khanh dìu dịu đi như là bọt café tan dần trên thành cốc. Ngày buông.

Darrent đang trong giờ tập nhảy với Pi, nhưng đầu óc anh không mấy tập trung. Ngay sau khi liveshow kết thúc, đêm đó đã trở thành đại thắng của Demo. Nhưng như mọi khi, Demo không bao giờ cho phép mình ngừng lại, ngay hôm sau không phải là ngày nghỉ ăn mừng mà vẫn là những giờ tập như bình thường.

Vẫn là những đoạn thu âm, tập nhảy, trả lời báo chí, tập gym. Mọi thứ đều đặn. Darrent tập lại một động tác turtle, hai tay căng ra vì đau. Pi vừa tu chai nước vừa la lên:

- Đừng có tập mấy cái đấy bây giờ được không, từ hôm qua đã mệt lắm rồi giờ nữa là cậu nghẻo luôn đó!

Darrent buông tay, nằm ra sàn, thả lỏng chân tay. Pi vẫn tu chai nước, nhìn cậu bạn từ trên xuống:

- Đã gọi cho Khanh chưa?

- Chưa. Có gì mà gọi.

- Haha, cứ như là mẫu giáo nhớn với nhau vậy - Pi vừa lắc đầu vừa bước về phía gương.

- Thế theo cậu thì nói cái gì bây giờ.

- Chẳng phải nói cái gì cả. Cậu chỉ cần gọi điện. Tỏ ra bình thường. Cậu có biết sau ngày hôm qua đã biết bao nhiêu tờ báo đăng bài phỏng đoán rằng cậu và Khanh là một cặp không? Cơ hội tốt đấy, phá nốt đài đi!

- Phá cái búa - Darrent hầm hầm vắt chiếc áo sơ mi trắng lên vai, bước về phía cửa.

- Ơ kìa, đi đâu thế, chờ cái búa với! - Pi gọi với theo.

- Uống.

*

* *

Sau khi rời khỏi Paloma café, Khanh vẫn nghĩ mãi về Bảo, anh mang một vẻ điềm nhiên đến lạ lùng, và nói chuyện thì thật sự dễ chịu. Sau khi về sự băn khoăn của Khanh trong việc nhận lời mời của "một người nổi tiếng" vào công ty của anh ta, Bảo mỉm cười:

- Dường như là em làm việc vì tình cảm nhiều hơn lý trí, trong nghề người mẫu thì như thế có vẻ là hiếm.

Câu nói không mang chút khuyên nhủ nào, cũng không có bình luận gì về vấn đề của Khanh. Nhưng mãi đến khi đã ra về, Khanh mới hiểu được ý của Bảo. Anh muốn nói nó là người thiên về tình cảm, hãy cứ làm theo những gì mà trái tim nó cho là đúng đi. Khanh mỉm cười. Mặc dù không lưu giữ contact của nhau, Khanh cũng cảm thấy chàng trai đó rất có duyên. Một sự nhẹ nhàng thoáng qua trong một buổi chiều Sài Gòn, cũng "không phải là quá tệ", sau khi nhận ra mình đã dùng lại cụm từ của Bảo, Khanh lại thoáng cười một mình và dạo bước tiếp trên phố.

Làm gì mà cười một mình vậy?

Giọng nói quen thuộc vang lên làm Khanh một mình. Andre ngó đầu ra từ cửa xe ôtô, anh đeo một chiếc kính râm màu đen to che đi đôi mắt xanh.

- Em đang nghĩ vài chuyện thôi. Anh làm gì ở đây vậy?

- Anh vừa duyệt một chương trình tối nay ở PinkClub, định làm một vòng Đồng Khởi thì gặp em.

- Wow, tối nay có thời trang ở đấy hả anh? - Khanh reo lên.

- Uh - Andre cười - Em là người mẫu rồi mà cứ như lạ lẫm lắm. Tí đi xem không?

- Dạ có, em rủ cả An đi nhé.

- Không vấn đề. Vậy lên xe đi, An ở đâu qua đón luôn. Đi ăn rồi lên đó. Tám giờ anh phải có mặt để trang điểm rồi.

Khanh vừa bấm máy cho An vừa mở cửa, mùi nước hoa D&G Light Blue dìu dịu trong xe lan tỏa. Từ phía cửa kính của Paloma, Bảo nhìn theo chiếc xe, mỉm cười: "E240 cơ đấy, những người trẻ thành đạt."

An tíu tít khoe với Khanh về những bài báo về thành công của liveshow Demo, bất chấp đang ngồi trong xe với Andre. Quả thật, sự xuất hiện của Khanh đã làm cho Demo mang một dáng vẻ mới. An cũng đã thể hiện rất xuất sắc vai trò của mình đêm qua, và tất nhiên Demo thì đã có những thời khắc tuyệt vời như mọi khi. Andre nói chuyện điện thoại với ai đó, để mặc hai người bạn tán chuyện ở ghế sau.

Khi ba người đã ăn xong bữa tối. Andre phóng chầm chậm lên PinkClub. Sau lần đầu tiên cũng chính với Andre, đây mới chỉ là lần thứ hai Khanh được đi xem một show catwalk chuyên nghiệp, nên vẫn giữ nguyên cảm giác hưng phấn và ngỡ ngàng. Lối vào của PinkClub thiết kế hẹp với những tông màu cam trắng lạ mắt. Hai đứa tìm một chỗ ngồi. Khá nhiều phóng viên nhận ra sự có mặt của "cô gái Demo" và làm những bài phỏng vấn nhanh. Khanh hơi ngượng ngùng khi bị nhận ra ở nơi thế này, may thay Andre đã đi vào trong làm công việc trang điểm quen thuộc.

Khi những phóng viên đã trở lại vị trí của mình để sẵn sàng bắt đầu cho show diễn thì Andre cũng quay lại chỗ ngồi cạnh An và Khanh. Khanh quay người sang Andre:

- Có ai diễn vậy anh?

- Vài siêu mẫu. Thanh Hằng, Thảo My. À, có cả cô bạn Quỳnh Anh của em nữa.

- Aaaa! - Khanh la lên nho nhỏ - Thế mà Quỳnh Anh chẳng nhắn tin cho em gì cả.

- Quỳnh Anh cũng phải ở đây tập thử từ chiều mà. Chắc cũng bận.

Andre nói đến đây thì tiếng nhạc beat của bản Push - Enrique Eglisias vang lên đánh thức tất cả. Những tiếng vỗ tay vang lên đều đặn. Siêu mẫu Thảo My là người diễn mở màn. Chiếc váy mỏng màu lam bó lấy đôi chân dài bước những bước uyển chuyển, đôi vai gầy nhịp đều đặn, mái tóc ngắn chéo quyến rũ. Khanh nhìn theo một cách đầy ngưỡng mộ, tận mắt nhìn thấy những hình ảnh tưởng như rất bình thường ấy, nó mới thấy thật tuyệt vời...

Show diễn trôi qua nhanh chóng. Quỳnh Anh diễn rất tốt. Andre vào trong nói chuyện gì đó với phía tổ chức trong lúc những người bạn hồ hởi ôm chầm lấy nhau. Quỳnh Anh vẫn còn chưa tẩy trang, gương mặt xinh đẹp với nụ cười rạng ngời.

- Bạn diễn tốt quá à!!

- Ôi ở đây mình là gà nhất đó, có ra gì đâu, bạn thấy đó, toàn là siêu mẫu với các đàn chị. Không nhờ có anh Andre mình có mà ngồi xem!

- Mình cũng ngồi xem đây này, haha - Khanh cười vang.

- Đó là bạn chưa thích diễn thôi, hoặc là anh Andre chưa để bạn diễn. Bạn ngồi dưới mà bao nhiêu là phóng viên chụp ảnh còn gì! Mình đứng trong cũng nhìn thấy mà. Ghen tị ghê, hihi.

- Đâu có đâu, đó là vì mình có mặt trong liveshow Demo mà thôi...

- Ý, nhắc đến Demo, vừa lúc nãy anh Pi gọi mình, anh ý bảo là Darrent tìm bạn không được đó. Darrent gọi mãi mà bạn không nghe.

- Thật sao! Có lẽ tiếng nhạc to quá mình không nghe thấy chuông.

Khanh giật mình rút di động ra. Hai mươi bảy cuộc gọi nhỡ từ số Darrent! Khi Khanh định bấm số gọi lại thì Andre bước ra. Anh nói nhanh:

- Nào, rút khỏi đây thôi.

Khanh nghĩ trong đầu về nhà gọi lại cho Darrent cũng được. Nó vẫy tay tạm biệt Quỳnh Anh rồi bước ra với Andre. Còn lại một mình, Quỳnh Anh gõ vào đầu nói một mình:

- Chết, quên không nói với Khanh là Darrent đang đến đây.

Ngay khi Khanh chuẩn bị bước vào xe của Andre thì một chiếc Cayenne đột ngột dừng ngay sau đó bằng một tiếng phanh kít mạnh. Darrent mở cửa xe bước về phía Khanh. Khanh hoảng hốt khi nhìn thấy Darrent ở đây, ngoài dự đoán của nó

Darrent kéo mạnh tay Khanh ra khỏi xe. Andre mở cửa xe bước ra giữ tay Darrent lại:

- Cậu làm gì thế?

- Anh bỏ tay tôi ra - Darrent nói lạnh lẽo.

- Cậu mới là người phải bỏ tay Khanh ra.

Không thêm một lời nào nữa, Darrent vung tay đấm thẳng vào mặt Andre. Quá bất ngờ, Andre bị cú đấm thẳng vào mặt làm ngã xuống. Hàng loạt những phóng viên xung quanh bấm máy ảnh liên tục như chớp được cơ hội.

Darrent vẫn giằng tay Khanh về phía xe mình. Đầu óc Khanh rối loạn hoàn toàn, nó đẩy Darrent ra:

- Anh làm sao vậy? Sao anh lại đánh anh ấy?

Darrent lao đến phía Khanh:

- Vì anh không muốn em đi với anh ta, vì anh thích em, Khanh! Em chọn đi, Andre hoặc là anh, bây giờ!

Lời thổ lộ và câu hỏi giữa những tiếng chớp của máy ảnh, bỗng tan đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Khanh. Khanh nhìn Darrent, bất động, má nóng lên trong khi những giọt nước mắt chực trào ra. Không thể tin được điều tai mình vừa nghe, nhưng càng không thể tin được điều mắt mình đang nhìn thấy.

Và Khanh vừa lắc đầu vừa khóc, đỡ Andre dậy.

Nó bước vào xe Andre, không nói thêm câu nào nữa. An ra hiệu Khanh đi đi, nó ở lại với Darrent. Chiếc xe màu đen phóng đi trong màn đêm.

Và đêm Sài gòn lại tan ra như là bọt mocha

tập 16: CON ĐƯỜNG

Sau khi phóng xe rất nhanh ra khỏi khu vực trung tâm, Andre giảm tốc độ chậm lại. Anh hạ cửa kính xe, châm thuốc. Khanh vẫn khóc ở bên cạnh, nó không nhìn Andre, thì thầm nhỏ xíu:

- Em xin lỗi, em không nghĩ Darrent lại xử sự như thế, anh ấy sai rồi.

Andre không nói gì. Anh ấn ngăn đựng đồ phía trước Khanh, đẩy hộp khăn giấy nhỏ về phía nó. Thật sự Andre cũng bất ngờ vì cách Darrent làm mọi chuyện, nhưng khi cú đấm của Darrent đã làm anh ngã xuống đất, bằng một nhạy cảm bất thường, anh nhận ra tay của Darrent đầy mùi rượu. Có lẽ Darrent đã uống trước khi tìm đến PinkClub. Andre suy nghĩ về những chuyện sẽ phát sinh ngày hôm sau. Tính toán. Những thời điểm nhạy cảm là lúc người ta cần cẩn trọng, những thắng lợi bất chợt hoặc thất bại thảm hại sẽ đến những lúc như thế này.

- Anh đưa em về nhà nhé - Andre nói sau khi thấy Khanh đã ngừng khóc.

Khanh gật đầu. Giờ Khanh chỉ muốn đặt mình xuống giường, và ngủ một giấc dài, quên đi chuyện vừa xảy ra, hy vọng sáng mai thức giấc tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

*

* *

Giờ Darrent chỉ muốn đặt mình xuống giường và ngủ một giấc thật dài, quên đi chuyện vừa xảy ra, hy vọng sáng mai thức giấc tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi. Pi lái xe, im lặng. Anh lên ngay sau khi An gọi. Thật sự bao nhiêu lâu làm việc và chơi với Darrent như một người bạn tốt nhất của mình, Pi chưa từng thấy bạn mình thế này. Quỳnh Anh ngồi phía sau với Darrent, cô bé đặt Darrent ngồi dựa vào vai mình, nét mặt e dè. An cũng không biết nói gì, mặc dù nó nghĩ nhiều...

Sau khi đã đưa Darrent về nhà và đắp chăn cho anh, mọi người trở lại xe. An thở hắt ra:

- Bây giờ thì chúng ta nói chuyện.

- Quỳnh Anh à, sao em không nói cho Khanh để Khanh tránh đi - Pi vừa lái xe vừa khụt khịt.

- Em có biết gì đâu! Em có nghĩ anh Darrent lên đây sẽ như thế đâu! Hic, thậm chí em còn không hề biết giữa anh Darrent và anh Andre có vấn đề nữa.

- Giữa hai người đó chẳng có vấn đề gì cả - Pi quẹo tay lái sang đường Ngô Đức Kế, nói tiếp - Vấn đề chỉ là [B]Khanh. Darrent [/B]thích [B]Khanh,[/B] ai trong chúng ta cũng nhìn thấy điều ấy.

- Nhưng anh ấy đã chọn hoàn toàn sai thời điểm và cách để nói lên điều ấy rồi - An trĩu mắt xuống - Là bạn thân của Khanh, em hiểu, Khanh sẽ phản ứng

- Và em hiểu Khanh sẽ làm gì. Chắc chắn nó sẽ từ chối Darrent. Không phải như thế là Khanh chọn Andre, nhưng một cách ngẫu nhiên, chính anh Darrent đã đẩy Khanh xa mình ra hơn, về phía Andre.

- Bây giờ mình làm gì? - Quỳnh Anh chun mũi.

- Chẳng làm gì cả - Pi và An cùng trả lời, rồi nhìn nhau mỉm cười.

Người ta cứ sống, mọi thứ đều có vị trí của nó.

Pi đưa An về nhà rồi Quỳnh Anh cuối cùng. Cô bé leo lên phía trên ngồi, trò chuyện với Pi. Đây là lần đầu tiên Pi nói chuyện nhiều với Quỳnh Anh. "Thì ra Khanh không phải là cô bé người mẫu duy nhất không nhạt." Pi không nhận ra anh cũng tìm thấy một góc, lấp vào cái mảng còn thiếu của anh.

Mỗi người một phía.

Một đêm có nhiều người không ngủ.

An ngồi ở Like this café, đọc những thứ báo chí đưa tin. Quả là không có gì đáng ngạc nhiên. Có khá nhiều tờ chụp được cảnh Darrent vung tay đấm Andre, Khanh đứng ở giữa ngỡ ngàng. Đúng là một bức ảnh đẹp. =.= An ngán ngẩm. Những lời bình luận thì không chê vào đâu được: "Darrent của Demo say xỉn gây lộn với Andre khi anh đang đi với người mẫu Thiếu Khanh", "Hai chàng trai nổi tiếng xô xát vì một người mẫu mới nổi", rồi một loạt những cụm từ nổ đùng đoàng "tư cách", "góc nhìn", "dư luận", "chơi bời", "đại gia và chân dài". Đọc một lúc thấy nhức mắt, An vứt hết sang một bên ngồi uống nước, ngắm người qua lại. Dì Lam gọi cho nó sáng nay, ngay khi đọc được bài báo đầu tiên. Dì thật sự bất ngờ vì những thứ được viết trên đó, cũng may An hết mực giải thích rằng mọi chuyện không đến mức thế, chỉ là một sự hiểu nhầm cho tất cả.

Ngồi đối diện An là Long Flash, anh vừa đi chụp sáng nay ở tuốt tận Đà Lạt, nghe tin xong về ngay Sài Gòn, do Lam báo. Long dự định để Khanh chụp cho tạp chí Alanis cuối tuần này, nhưng việc vừa rồi làm Long thay đổi ý kiến. Anh sẽ chụp... ngay ngày mai, càng sớm càng tốt. Phải để mọi việc diễn ra bình thường, bây giờ bất cứ sự ngừng lại nào cũng là tệ.

- Hôm nay thì video quảng cáo cho chú Nam của Khanh cũng bắt đầu phát sóng. Và đĩa liveshow của Demo thì đã tung ra thị trường ngày mai như dự định. Việc này xảy ra không đúng lúc chút nào - An gục gặc đầu, nó mỏi hết cả cổ do hôm qua nằm sai tư thế!

- Chưa chắc là lợi hay hại. Một scandal luôn có hai mặt của nó. Demo có thể bị thiệt. Nhưng Khanh thì không chắc. Sự xuất hiện của Khanh ở mọi nơi bây giờ đều là điểm nóng. Càng ra đĩa bây giờ bán càng chạy. Suy cho cùng thì cả việc lần trước cũng đâu có chút lỗi nào của Khanh đâu?

- Lỗi của em.

Darrent nói nhỏ. Trước mặt anh Minh manager, hai đứa tựa như trẻ con biết lời. Anh Minh thật sự tức giận sau khi đọc những bài báo sáng nay. Anh nói Darrent cư xử không nghĩ trước sau. Chẳng được gì mà chỉ làm hỏng chuyện. Bây giờ thì chuyện ra single cho Demo với Khanh làm hình ảnh chính sẽ tính sao. Darrent im lặng. Pi ngước nhìn sang bạn, thở dài:

- Bọn em sẽ lo việc này. Em sẽ nói chuyện lại với Khanh. Em hy vọng những chuyện ngoài lề không ảnh hưởng đến việc ra single. Em nghĩ Khanh vẫn sẽ hợp tác với chúng ta.

...

Pi và Darrent ngồi trong một góc phòng thu âm, bên cạnh những chiếc mic treo ngược quen thuộc và tai nghe vứt chỏng chơ. Pi vỗ vai bạn:

- Được rồi, ai cũng là con người, đều có lúc làm những chuyện ngu xuẩn. Bây giờ cậu cảm thấy muốn làm gì thì làm. Muốn contact với Khanh thì gọi. Còn nếu cảm thấy chưa đúng lúc thì để sau. Chúng ta dù sao cũng đang chờ phản hồi của việc tung đĩa liveshow.

Darrent gật đầu, im lặng. Thật sự, anh không hiểu mình đã làm những gì hôm qua. Pi nói tiếp:

- Còn về chuyện kia... Tớ nghĩ mọi người đều thấy Khanh cũng có tình cảm với cậu, nhưng đó vẫn là một cô bé. Và cậu đã yêu cầu một điều hơi quá khó với Khanh. Dẫu có rất thích cậu, Khanh cũng sẽ vẫn bước lên xe của Andre lúc đó mà thôi...

- Dẫu có rất thích Darrent, em vẫn sẽ bước lên xe của Andre khi đó mà thôi - Bảo mỉm cười, bình thản như những chuyện Khanh vừa kể chẳng là gì.

- Có lẽ thế, anh ạ.

Khanh không biết tại sao ngay sáng nay tỉnh dậy, nó lại tìm đến Paloma café để nói chuyện với Bảo, có lẽ nó cảm thấy dễ chịu với không khí nhẹ nhàng mà Bảo mang lại. Khi Khanh đến, nó không thấy Bảo, Khanh hỏi người manager về một nhân viên tên Bảo, ông ta nhíu mày chút rồi mỉm cười, nói chút nữa Bảo sẽ đến. Và chút sau Bảo đến thật

- Hôm qua em ngủ được không?

- Một chút - Khanh gượng cười, nó ủ hai tay cạnh cốc mocha nóng.

- Anh lấy cho em một ít cookie nhé, vì chắc là em chưa ăn sáng.

- Vâng - Khanh mỉm cười, "thật là ngọt ngào", nó thầm nghĩ.

Bảo bước về phía bar lấy ra một ít chocolate cookie mang cho Khanh. Anh chống tay vào cằm, ngả người ra như mọi khi:

- Anh không phải làm hôm nay sao?

- Có, chút nữa, anh thường đến sớm hơn giờ làm mà.

- Mà sao anh không mặc đồng phục vậy.

- Vì anh không thích mặc, em cứ coi là thế đi - Bảo cười.

- Haha, anh ngộ thật. Anh làm part-time ở đây ư?

- Ừ, công việc nhẹ nhàng. Kiếm chút tiền trong lúc đang thất nghiệp - Bảo xoắn những sợi tóc của anh, nhún vai. - Sáng nay anh cũng vừa xem quảng cáo của em trên TV. Quảng cáo cho Nina đó.

- Ôi, cái đó đã lên rồi sao. Em cũng không biết nữa. Như thế nào hả anh? - Khanh cắn một mẩu cookie.

- Xinh lắm, trông em rất hút - Bảo cười.

Thực ra câu hỏi của Khanh không phải như thế nên câu trả lời làm nó hơi ngượng. Khanh đỏ mặt:

- Em hỏi quảng cáo thế nào mà anh?

- Oh, được lắm. Quảng cáo rất chuyên nghiệp. Andre thực hiện hả?

- Anh biết Andre à?

- Uh, biết qua qua. Andre nổi tiếng mà, người có tài, nhất là ở khoản chọn người - Bảo nheo mắt.

Khanh mỉm cười. Câu nói của Bảo thật buồn cười, tựa như là của một người đứng trên nhìn xuống.

- Cảm thấy đỡ hơn rồi chứ, đừng quá lo lắng, hôm nay trời đẹp mà, nắng kìa! - Bảo cười.

Quả thật hôm nay đường Sài Gòn rất đẹp, Khanh đã không chú ý đến điều đó lúc ra khỏi nhà, từng tia nắng mỏng chạy đuổi cùng những cơn gió nhẹ, không nóng không lạnh, không khí mát mẻ một cách êm ả. Sài Gòn hiếm khi như thế. Tâm trạng người ta bao giờ cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết, có lẽ vậy. Khanh thấy dễ chịu. Bảo đứng lên, anh nói anh bắt đầu làm, Khanh cứ ngồi thư giãn đi. Sau cái nháy mắt của Bảo, Khanh ngồi ngẫm nghĩ một lúc, rồi nó rút di động ra.

Đó là một con đường.

Dài và không thẳng.

Nhưng Khanh sẽ đi.

Trong căn phòng nhỏ của mình ở công ty Amy, Andre ngồi xem lại những ảnh chụp show hôm qua tại PinkClub, anh không hề quan tâm hay động đến những bài báo viết về việc với Darrent. Màn hình di động anh sáng lên. Andre đọc tin nhắn, mỉm cười, sự vui mừng hiện lên một cách hiếm hoi trên khuôn mặt vốn ít cảm xúc.

" Anh à, em đồng ý vào công ty. Em muốn trở thành người mẫu chuyên nghiệp."

Tập 17: NHỮNG BỮA TIỆC

Sáng tinh mơ, khi những bản đầu tiên của liveshow Demo được bày đồng loạt trong tất cả những cửa hàng đĩa của cả nước thì là lúc những bài phỏng vấn Andre cũng lên khắp các mặt báo. Andre phủ nhận chuyện xích mích với một thành viên của Demo, từ chối trả lời những câu hỏi liên quan đến vấn đề cá nhân với Trịnh Thiếu Khanh, và đồng thời công bố Khanh đã chính thức trở thành người mẫu của Avy.

Thông tin cuối cùng lập tức được nhai đi nhai lại ở khắp nơi, trở thành chủ đề nóng của giới báo chí sau khi scandal về việc Khanh được Darrent và Andre cùng lúc để ý đã lên mặt báo hôm qua. Darrent nhận thông tin một cách muộn màng vào buổi tối khi anh đang ở trong buổi private party của công ty ăn mừng sau khi thống kê được chính xác những thành công của liveshow và việc ra album liveshow. Xem lại chính những hình ảnh của Khanh trong liveshow, đang được phát trên chiếc máy chiếu to hết bức tường cuối căn phòng, cùng với lúc một người bạn rỉ tai anh rằng Khanh đã về với Avy; Darrent bật máy lên nhắn tin rồi lại xóa đi. Thật sự anh không biết làm gì. Cuối cùng Darrent nhắn ngắn gọn: "Anh xin lỗi về chuyện hôm trước. Anh đã xử sự không đúng. Hy vọng em suy nghĩ kỹ về việc với Avy."

Buổi tiệc vẫn tiếp diễn.

Ở một nơi khác của thành phố, Khanh trả lời tin nhắn của Darrent: "Em ghi nhận lời xin lỗi. Nhưng việc em vào Avy không liên quan đến chuyện đó. Sớm hoặc muộn em cũng sẽ chọn một công ty cho mình, sau khi đã quyết định bước vào con đường người mẫu chuyên nghiệp. Và em chọn Avy. Take care."

Nó nâng ly nước lên nhấp một ngụm. Bộ váy dạ tiệc của Khanh làm nó nổi bật khi đứng cạnh Andre. Với khuôn mặt lạnh lẽo, anh bắt tay một vài nhân vật, giới thiệu một vài người làm trong giới giải trí, hoặc người mẫu, cho Khanh. Đây là một party Andre dành riêng cho Khanh để chào đón cô vào Avy, cũng để bước đầu tạo dựng một vài mối quan hệ và gây thiện cảm cho giới báo chí. Mặc dù chưa hề có tiền lệ một người mới được làm riêng một buổi thế này bao giờ, bởi những công ty mẫu lúc nào cũng hết sức giữ gà của mình, nhưng Andre biết đâu là điều tốt cho Khanh bây giờ.

Có khá nhiều người mẫu nổi tiếng được mời đến. Tất cả đều cúi chào khi Andre hướng ánh mắt qua. Bảo Chi, Ngọc Anh - một vài người Khanh cũng từng nghe tiếng tăm trong giới mẫu Sài Thành, nở những nụ cười niềm nở với Khanh và trò chuyện vui vẻ.

- Những đôi môi nhếch lên nhạt nhẽo, những cử chỉ giả tạo, những lời nói sáo rỗng. Bắt đầu làm quen với những bữa tiệc đi, cô bé! - Andre thì thầm.

Khanh liếc một vòng quanh bữa tiệc, nó biết Andre đúng. Khắp nơi người ta chào hỏi, câu kéo, bắt tay, xã giao nhau bằng những lời lẽ như được tua ra từ những đoạn băng thu sẵn lặp đi lặp lại. Những người liếc nhìn nhau bằng một phần tư khóe mắt, nhưng lại tíu tít lên giả vờ nhận ra nhau: "Ôi lâu lắm không gặp, dạo này em xinh thế!" Những cái bắt tay rồi vội vàng chùi vào áo. Những bộ cánh đẹp đẽ có thể là đang khoác ra ngoài một âm mưu bẩn thỉu.

Khanh thoáng rùng mình, nhưng nó đang làm quen với những điều đó. Chỉ có điều nó thì nhất định không cười với ai nó nhìn đã thấy sợ. Một tay giữ ly nước, một tay tự nắm lấy một bên váy. Khanh đứng bình thản giữa bữa tiệc.

Như là con cừu khiêu vũ giữa bầy sói.

Ở một góc khác của bữa tiệc, có một chàng trai chăm chú nhìn Khanh, đôi môi mỉm cười thân thiện. Anh mặc một chiếc sơ mi màu trắng và gilê đen. Phong cách giản dị. Chừng được nửa tiếng, khi mà party còn chưa thật sự bắt đầu và đồ ăn mới dọn ra lượt đầu tiên, chàng trai đã lấy một ly cocktail ra ngoài lan can của tòa nhà, ngồi đón những cơn gió mát thổi qua.

Một người luôn biết thưởng thức những cảm xúc từ gió và nắng

Trong phòng hội nghị của Sofitel là bữa tiệc định kỳ của công ty Nina. Những công ty chuyên tổ chức event thì thường làm party định kỳ, nhất là khi quảng cáo mới nhận được feedback hoàn toàn tốt đẹp. Những chỉ số doanh thu bắt đầu tăng lên, vài hợp đồng mới được ký nhanh chóng. Nam hoàn toàn hài lòng với những gì mà Quỳnh Anh và Thiếu Khanh đã thể hiện, đặc biệt là Khanh. Ông có nhắn tin cho Khanh nhưng cô bé nói bận vì phải tham gia buổi tiệc của công ty cô. Giờ thì Khanh đã là người của Avy. Andre đã thành công trong việc kéo một gương mặt triển vọng về phía mình. Thực tế, những gì mà Khanh làm được chưa có gì đáng kể, nhưng một cách ngẫu nhiên, khá nhiều những nhân vật nổi cộm trong giới nghệ thuật Sài Gòn đang cùng lúc để ý đến cô bé...

Có lẽ ngay cả Nam hay Lam cũng không ngờ được trước những thành công đến nhanh chóng với Khanh như thế. Tựa như là những buổi tiệc thế này, có rất nhiều kẻ đi lên và đi xuống, Nam đã nhìn thấy điều ấy từ những ngày đầu bắt đầu công việc ở mảnh đất này.

Và sau những bữa tiệc như thế, Khanh sẽ đi lên hay đi xuống?

Điều đó thì thật khó nói trước.

Vậy ở bữa tiệc này, chúng ta cứ vui đi đã...

Khi những âm thanh du dương của bản Always vang lên, Khanh tự cảm thấy mình cần một chút không khí. Nó cầm lấy ly cocktail rút ra một góc. Giữa một party mà người ta đến để mồi chài lẫn nhau, làm ăn, tạo dựng quan hệ... thì chẳng ai quan tâm đến một chiếc váy màu ghi đang lảng về phía lan can. Khanh mở cửa lan can, bước ra ngoài, rồi khép cửa lại. Nó nhắm mắt, hít một hơi đầy gió trời vào lồng ngực, lẩm nhẩm:

- Thật là dễ chịu!

- Anh cũng thấy vậy! - một giọng nói vang lên.

Khanh giật mình mở toang mắt. Trước mặt nó là nụ cười thân thiện quen thuộc của Bảo.

- Anh làm gì ở đây vậy? Anh hù em sợ quá!

- Haha, sếp của anh được mời đến đây nên anh bám gót đi chơi thôi. Anh nhìn thấy em từ lúc vào.

- Sao anh không gọi em?

- Oh thôi có gì đâu, em còn đang bận rộn mà. Em là trung tâm của bữa tiệc này. Lỡ anh ra nói chuyện với em mà các phóng viên xô vào chụp ảnh thì chết anh.

- Anh cứ chọc em! - Khanh la lên - Mà sao anh ngồi ngoài này một mình vậy?

- Anh không quen với những bữa tiệc lắm - Bảo nháy mắ t - nên trốn ra một góc cho "dễ chịu"! Nhưng ít ra nhờ việc em vào Avy mà anh cũng được uống lây một cốc vang! - Bảo giơ ly vang lên làm động tác cụng một cái với Khanh.

Khanh cũng giơ ly nước cam lên:

- Anh, anh! Càng ngày em càng tò mò về anh đó. Anh kể cho em về anh đi.

- Haha, anh có gì đâu mà kể. Anh chỉ là một kẻ thất nghiệp, thích cafe và thích thưởng thức những cơn gió mát như thế này thôi!

- Nghe lãng mạn quá anh! Em cũng có hai trên ba điểm đó! Nhưng em không thất nghiệp!

- Thế thì không được rồi, vì thất nghiệp là cái điểm lãng mạng nhất trong ba điểm của anh. Haha.

Khi mà bên trong, buổi party vẫn đang dần trở nên nóng hơn bởi những cô gái chân dài lướt qua lướt lại, liếc mắt với những bộ vest bóng bẩy, không khí bữa tiệc ngày một thêm sôi động, thì có hai kẻ trốn ra đây, phóng tầm mắt vào không gian rộng lớn trước mặt, và trò chuyện quên đi những toan tính mệt mỏi kia.

Ở bữa tiệc nào cũng có một góc như thế, vấn đề là có tìm ra không thôi.

Nếu Khanh là người được mời đến cả ba bữa tiệc, thì còn một người nữa cũng như vậy, đó là An. Nhưng cuối cùng An lại từ chối tất cả. Nó có một bữa tiệc cho riêng mình. An mua một chiếc bánh sinh nhật thật to về cho Ngân, hôm nay chẳng ai nhớ là sinh nhật Ngân thì phải. Khanh thì không trách được vì nó đi suốt, chú Nam cũng rất bận. Có thể đến đêm chú về sẽ chúc mừng Ngân. Nhưng giờ thì An mặc nhiên thành người có nghĩa vụ và... quyền lợi ấy. An cặm cụi cắm những chiếc nến nhỏ màu xanh lên chiếc bánh xoài, thắp sáng, rồi gõ cửa phòng Ngân.

- Ôi, gì vậy anh?!! - Ngân reo lên.

- Chúc mừng sinh nhật em!

Ngân sung sướng, nét mặt rạng rỡ:

- Em cám ơn anh, không có anh chắc em quên luôn sinh nhật mình đó!

- Làm sao mà quên được, mình ra bậc thang ngoài cửa ăn nhé, để anh lấy dao và đĩa.

Hai đứa ngồi ở bậc thang đá, dưới ánh sáng dìu dịu của những chiếc đèn đỏ chìm trong tường. Ngân thổi mười sáu ngọn nến lung linh.

Ngân nhìn An, mắt đỏ hoe:

- Em cảm ơn anh. Hic, anh làm em cảm động quá đi! Lâu lắm rồi chẳng ai mua bánh sinh nhật cho em. Chú Nam chỉ hay tặng quà cho em thôi. Em thích ăn bánh sinh nhật lắm!

- Ơ kìa không được khóc! Em cảm ơn nhiều quá, mình ăn bánh đi. Anh đói quá rồi. Hihi.

Và gió ngoài kia hát những khúc thì thầm ru cho bữa tiệc nhỏ, mà là bữa tiệc duy nhất có những nụ cười hạnh phúc. Những điều nhỏ nhặt của cuộc sống mang những giá trị của riêng nó mà chính những cuộc chơi lớn lại đánh mất.

Có một ngôi sao vụt sáng lên, giữa bầu trời đen thẫm. Tạm đặt tên cho ngôi sao ấy là An lành.

tập 18: BOSTON

Ngày sinh nhật của Ngân, cuối cùng Khanh trở về bất ngờ với món quà là một chiếc túi có hình những chiếc lá xanh và chú Nam thì tặng Ngân một bộ sách của Dan Brown. Vậy là chẳng ai trong ngôi nhà này quên sinh nhật của Ngân cả, chỉ là mọi người quá bận, nhưng theo như cái cụm từ chú Nam thường dùng "at the end of the day" thì tất cả lại trở về, và chẳng ai quên đi những điều quen thuộc này cả...

Khanh bắt đầu việc tập luyện với Avy, thực chất thì Andre không phải người đứng chính trong việc chỉ đạo tập luyện, mặc dù anh có chuyên môn tốt. Tất cả việc rèn mẫu đều do siêu mẫu Thảo My thực hiện, Thảo My cũng đã từng là người của Avy, sau này khi đã thành công rực rỡ trên sàn diễn thì về đây làm lại việc truyền kinh nghiệm cho lớp đàn em. Thực chất lượng mẫu để My đào tạo không nhiều, bởi Andre có thể coi là người vô cùng kén cá chọn canh. Cả năm có khi anh chỉ đưa về bốn năm người. Nhưng tất cả đều sớm trở thành những ngôi sao của giới catwalk Sài Thành. Thường thì bao giờ một lớp tập cũng sẽ có đến vài chục học sinh, nhưng vì Andre không bao giờ nhận học viên, anh chỉ nhắm vào một vài cá nhân đặc biệt, nên khoảng thời gian này chỉ có Khanh là người được dạy duy nhất. Chuyện tưởng chừng vô lý nhưng dễ hiểu khi mà lợi nhuận đào tạo mẫu không phải là tiêu chí của Andre.

Mỗi ngày Khanh đều phải có mặt trên công ty ít nhất chừng sáu tiếng. Chia đều ra hai tiếng tập đi, hai tiếng tập gym để giữ người, và chừng hai tiếng để học múa và cảm nhạc.

Lần đầu tiên bước vào phòng tập của Avy, Khanh không khỏi sững lại. Những chiếc gương ốp liền tường hai bên. Ánh sáng trắng muốt từ những chiếc đèn chìm dọc theo phòng tập hình vuông. Bốn chiếc camera được đặt ở khắp các góc. Khanh nheo mắt:

- Camera để làm gì vậy hả chị?

- Để sửa. Và cũng để em có thể xem lại sự thay đổi của chính mình. Chỉ chừng hai tuần nữa em sẽ thấy cuốn băng thu lại ngày hôm nay và băng của ngày hôm ấy hoàn toàn khác nhau - My mỉm cười, giảng giải.

VàKhanh bước vào những với những giờ tập luyện căng như dây đàn. "Mắt nhìn về phía trước, lưng luôn thẳng, hai chân đi khoảng cách đều, ơ kìa, mắt nhìn về phía trước, em nhìn cái quái gì xuống chân vậy!" My liên tục quát lên bất cứ khi nào Khanh vấp phải một lỗi nhỏ.

- Hai vai cân bằng nhau, tay vung đều. Như thế này này - nói rồi My bước đi thử những bước uyển chuyển, Khanh nhìn theo mà há hốc mồm, thật sự nhìn là một chuyện còn để làm được tương tự thì quả thật quá khó.

Sau mỗi buổi tập đi, Khanh đều đau buốt chân không thể cử động được, vì phải đi giày cao gót. Mặc dù Khanh đã khá cao, nhưng chị My vẫn để Khanh đi những đôi giày cao chừng mười phân! Với lý do lúc tập đi càng cao càng tốt, nếu không đến khi đi thật sẽ dễ bị cảm giác mất thăng bằng.

Hết giờ tập đi. My nghỉ để uống nước trong lúc có người massage chân cho nó. Và tiếp tục tập gym! Xong một ngày nó thấy cả người hoàn toàn mỏi nhừ. Thật chẳng dễ chút nào! Người ta vẫn thường nghĩ người mẫu là nghề dễ kiếm tiền, chỉ mặc những bộ quần áo đẹp và lướt thướt vài bước trên sân khấu. Nhưng ngược lại, như Andre đã nói với nó: người mẫu là nghề nhạy cảm và mau bị đào thải nhất. Đứng vững được trên sàn diễn phải là những người chịu khó học hỏi, yêu nghề và có bản lĩnh.

Thi thoảng anh cũng vào ngồi xem nó tập, hoặc nếu không anh cũng xem lại băng, từng ngày. Mỗi khi vào phòng tập, Andre chỉ thường ngồi một góc và hút thuốc, nhìn những bước đi của Khanh. Có lần khi chị My mắng Khanh ghê quá, nó đã hướng mắt sang anh cầu cứu, nhưng Andre nhìn sang hướng khác, anh muốn Khanh biết trong giới người mẫu không có chỗ cho kẻ yếu, phải tự đứng được trên đôi chân của mình.

Trong sâu thẳm, Andre kỳ vọng ở Khanh. Anh nhìn thấy cô bé thuộc về một sô ít sinh ra là để trở thành một trong những biểu tượng của thế giới hào nhoáng này. Sẽ là tội lỗi nếu ngành công nghiệp thời trang để lỡ một trong số ít những kiệt tác mà Chúa đã tạo ra như thế.

Nhưng cũng trong sâu thẳm, Andre lo sợ. Anh không muốn Khanh sẽ rơi như một người từng là yêu thương của mình...

Sau tin nhắn hôm có party, Darrent hiểu rằng Khanh đã lựa chọn một con đường của mình, và anh muốn tôn trọng quyết định của cô, như là tất cả mọi người đang tôn trọng.Darrent cũng tránh thời gian gặp Khanh gần đây, phần vì anh cảm thấy bản thân chưa trở lại bình thường, phần vì anh biết bây giờ chưa phải lúc để nối lại mối quan hệ. Nhưng Darrrent không lo lắng.

Vì cái gì ở đó thì vẫn sẽ ở đó.

Một ngày thứ bẩy, Darrent và Pi lên Piano Café ở đường Hồ Xuân Hương theo một lời mời của một người bạn cũ, Rainy. Đó là một trong những người từng sáng tác nhiều ca khúc cho Demo khi band nhạc mới thành lập, những sáng tác của Rainy nhanh chóng đưa Demo lên đỉnh cao lúc bây giờ, nhưng chị là người khép kín, không thích sự nổi tiếng. Một thời gian sau đó thì Rainy đi Mỹ và ngừng sáng tác, nhưng trong lòng Demo thì Rainy là một người mà Demo mang ơn, và nhiều phần khâm phục nữa. Chị mới trở về vài hôm trước và gọi điện rủ Demo uống nước. Rainy thích Piano Café, chị từng thường lên đây viết nhạc cho Demo vài ba năm trước, giờ thành một kỉ niệm của mỗi đứa. Khắp nơi trong quán, dọc cả cầu thang, vẫn là nến - phong cách bài trí không có gì thay đổi. Ba người ngồi trò chuyện vui vẻ, nhắc lại kỉ niệm cũ. Với Rainy, Demo không bao giờ là những người nổi tiếng, vẫn chỉ là những người bạn cũ.

- Đã lâu lắm rồi chị không còn nghe em chơi nhạc, Darrent!

- Em nghe nói chị từ bỏ việc sáng tác rồi mà.

- Ừ, chị đã nghỉ hẳn, chị muốn chuyên tâm vào việc nghiên cứu. Nhưng tất nhiên chị vẫn yêu nhạc, và chị yêu cách em chơi nhạc. Đàn một bản đi.

Darrent mỉm cười:

- Chị muốn nghe bài gì?

Rainy nhíu mày, rồi cười:

- Nhiều lắm, nhưng hãy chơi một bản gì em thích đi. Chị yêu thích cách chơi nhạc tự do của em.

- Vâng.

Darrent ngồi vào chiếc piano. Nhiều người trong quán quay ra, một vài đã nhận ra anh. Nhưng tất cả im lặng, tất cả đều biết không gian bên cạnh chiếc piano luôn phải tĩnh lặng...

Darrent nhắm mắt. Rồi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, da diết và quen thuộc. Bản Boston của Augustana... Darrent ngồi trước chiếc piano, những ngón tay thon dài rung lên trước từng phím đàn, đôi mắt buồn bã. "In the light of the sun. Is there anyone? Oh it has begun. Oh dear, you look so lost... " Những giai điệu vô cùng nổi tiếng của Boston vang lên trong mỗi người đang lắng nghe những nốt nhạc mà Darrent chơi.

Anh không hề biết, từ góc trong cùng của Piano Café, Khanh đang ngồi cạnh Quỳnh Anh. Nước mắt nó trào ra mà không sao ngăn cản được. Quỳnh Anh giữ lấy tay nó, im lặng cảm thông. Khanh lắng nghe những phím đàn của Darrent, nó biết anh đang nghĩ gì...

"You don't know me. And you don't even care. She said...You don't know me, And you don't wear my chains..."

[/I]Từng giai điệu cứa vào lòng Khanh nhẹ nhàng. Nó cảm thấy có lỗi với Darrent. Nó đã không cố để hiểu nỗi buồn của anh, hiểu những gì anh nghĩ, hiểu anh muốn giằng lại nó bao lần và không hiểu anh đã cố gắng giấu tình cảm của mình như thế nào. Khanh biết Darrent buồn và khi nhìn anh chơi bản Boston, nó biết anh đang nghĩ về nó. Nhưng Khanh không biết làm gì, nó chưa sẵn sàng để nhận lời với Darrent, và anh thật sự đã ép nó phải từ chối.

Nhưng những người có duyên thì vẫn lại cứ gặp nhau. Và giữa thiên đường nhỏ bé mà Darrent đang tạo ra bằng tiếng nhạc này, Khanh đã vô tình lạc vào, để rồi bế tắc nơi đây...

[I]"They're not the only ones who cry when they see u . You said..."

Giữa hai người giờ là một khoảng cách, ai cũng nhìn về phía người kia, nhưng không ai bước tới.

Lần đầu tiên từ khi về Amy, Andre mới để Khanh chụp cho một tạp chí ảnh. Anh chọn lựa rất kỹ và Khanh hoàn toàn tin tưởng vào những gì Andre làm cho nó. Andre tự tay thực hiện toàn bộ phần trang điểm mà không lấy một chút tiền nào và tất nhiên là tạp chí đó không còn gì mừng hơn. Những bức ảnh của Khanh tiếp tục tỏa ra khắp nơi trên mảnh đất luôn khát những gương mặt mới này. Khi tiếp tục có những lời khen ngợi về vẻ đẹp thuần khiết và phong cách hút hồn của Thiếu Khanh, thì là lúc Andre nói với Khanh về một thứ mà Khanh đã suýt quên mất:

- Bây giờ là lúc em cần thực hiện nốt phần quay cho single sắp ra của Demo.

Khanh khá ngỡ ngàng khi nghe Andre nói về điều đó:

- Thế mà em cứ ngỡ rằng anh không thích em qua lại với Demo sau chuyện đó cơ đấy - Khanh thành thật.

-Anh không trẻ con thế. Và trong những công việc như thế này thì người ta dựa vào lòng tin và chữ tín nhiều hơn em nghĩ. Đó là lời hứa của em với Demo, và anh để em thực hiện nó. Sáng mai chúng ta sẽ sang công ty của Demo - Andre nói bình thản.

Vậy là ngày mai, Khanh sẽ gặp Darrent. Nó biết cũng đã đến lúc nó bước lại phía anh, dù có thể để chỉ thành những người bạn.

Nhưng nó không muốn lướt qua nhau thế này.

Tiếng nhạc của Boston vang vọng lại, nhắc Khanh về chàng trai của ngày hôm qua.

TẬp19: TRÒ CHƠI ĐUỔI BẮT

Buổi sáng Khanh vẫn phải đến tập múa và cảm nhạc như thường lệ. Giờ đây thì ngay cả khi đi ngủ những âm thanh của catwalk vẫn văng vẳng trong tai nó. Mặc dù vậy, mỗi lần đặt mình xuống đệm là nó lăn ra ngủ say như chết, vì những khớp trong người rã ra do mỏi. Chị My ra sức quát mắng nó khi Khanh vẫn liên tục bắt sai nhịp nhàng. Dần dần đã quen với thái độ làm việc nghiêm khắc của Thảo My, Khanh không còn thấy sợ nữa, nó răm rắp tuân theo những gì My đang hết mình chỉ bảo.

Mãi đến trưa, khi những ánh nắng gay gắt bắt đầu rọi qua những ô cửa vuông sát trần. Andre mới bước vào ngắt việc tập luyện:

- Được rồi, My, hôm nay thế là đủ rồi. Cảm ơn em. Anh đưa Khanh đi có chút việc. Em thay đồ đi Khanh.

Trong lúc Andre nói chuyện với My, Khanh hý hoáy vật lộn với legging. Nó nhìn hai người nói chuyện qua khe cửa để hờ. Quả thật, Andre có quyền lực với tất cả những người mẫu từng biết đến anh. Ngay cả những siêu mẫu như Thảo My đứng trước Andre cũng khép nép như là sợ bị anh dí điếu thuốc vào tay!

Ngồi trong xe Andre để anh chở đến công ty của Demo, Khanh cắm tai nghe bật bản " Welcome to the Black Parade" của My Chemical Romance, lẩm nhẩm theo từng giai điệu.

Nó ngân nga theo từng khúc nhạc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, Khanh bỏ tai nghe ra, quay sang hỏi Andre:

- Này anh, anh không có người yêu à?

Quay sang nhìn Khanh một cách lạ lẫm, Andre trả lời ngắn gọn:

- Không.

- Sao lại thế?

- Cái gì sao lại thế?

- Sao anh lại không có người yêu?

- Anh không biết - Andre cười.

Khanh khụt khịt:

- Anh cũng... đẹp trai mà. Anh giỏi. Anh thành đạt. Cũng... hay hay. Nhưng mà em biết sao anh không có người yêu rồi. Vì anh hút thuốc lá nhiều mới lại anh ít cười. Haha.

Không hiểu sao nói đến đây Khanh lại chợt nhớ Bảo, anh rất hay cười. Andre đưa mắt nhìn Khanh. Im lặng. Thấy việc pha trò của mình không được hiệu quả, Khanh lè lưỡi, định cắm tai nghe vào nghe nhạc tiếp thì Andre nói:

- Thực ra thì anh đã từng có.

Anh nói đến đây rồi dừng lại ở trước đèn đỏ, về số, hạ cửa kính rồi châm thuốc. Anh hít một hơi dài rồi nói:

- Thực ra em nhìn thấy rồi đó.

- Em - Khanh há hốc mồm.

Trời ạ, trong đầu nó bật lên vài ý tưởng kiểu như Andre sẽ nói rằng em hãy tự soi gương đi và thấy người anh yêu. Tự dưng mặt nó đỏ bừng lên. Nhưng Andre đã ngắt dòng suy nghĩ dưa bở của nó:

- Đó là cô gái trong ảnh ở phòng anh, mà em đã xem.

- Sao anh biết là em đã xem? - Mắt Khanh bây giờ còn to hơn cả mồm.

- Vì trên đó có dấu vân tay, hôm đó chỉ có em vào phòng anh. Em phải biết dân hiểu về ảnh không bao giờ chạm tay vào ảnh. Sau này nó sẽ bị oxy hóa và dễ hỏng ảnh.

- Em xin lỗi - Khanh chưng hửng.

- Không sao đâu, anh có cả nghìn cái ảnh y hệt như thế trong ngăn kéo.

Khanh im lặng, bằng nhạy cảm, nó nghĩ lúc này mình không nên nói gì. Andre tiếp:

- Đó từng là người yêu anh. Tên cô ấy là Veronica Trần.

Veronica Trần? Đó là một người mẫu Việt rất nổi ở Pháp, tham gia vào khá nhiều những quảng cáo cho nhiều thương hiệu nổi tiếng. Từng là người yêu của Andre ư? Khanh nghe nói Veronica đã định cư ở Pháp và không có ý định về nước.

- Chính Veronica cũng đã từng là người của Avy, trước cả khi Avy đình đám như bây giờ. Anh và Veronica yêu nhau khi cô ấy bắt đầu bước vào giới mẫu, bước những bước đầu tiên, như em bây giờ - Andre vẫn lái xe chầm chậm, mắt nhìn về phía trước - Nhưng rồi dần dần cô ấy thay đổi, tiếp xúc nhiều với giới doanh nhân và bị lóa mắt bởi những đồng tiền mà họ phô ra, khi ấy thì anh chưa nổi tiếng và thành công như bây giờ, tất cả những gì anh có lúc ấy là tình yêu - Andre mỉm cười - Veronica nhanh chóng thành công, và trong một lần cùng anh sang tham dự tuần lễ thời trang Paris, Veronica đã rơi vào mắt một nhà thiết kế danh tiếng của Pháp. Cô ấy nhanh chóng đưa ra quyết định của bản thân...

Đoạn sau thì Khanh có thể tự đoán được.

Thì ra đó là Andre của một thời gian trước. Bây giờ, lần đầu tiên, nó đã hiểu tại sao Andre lại như bây giờ. Cũng là lần đầu nó thấy Andre kể chuyện của anh. Giờ đây, mọi thứ trở nên bình thản với Andre, anh không còn nhiều cảm xúc cho tất cả mọi thứ. Khanh thoáng cảm thấy mình gần với anh hơn, một chút. Nó nhìn thấy được trong sự lạnh lẽo của anh những rung động hơn nhiều người khác.

Trời Sài Gòn đã dìu dịu lại...

Darrent nghe anh Minh thông báo về việc chiều nay Khanh sẽ đến để bàn về chuyện quay clip cho single Âm thanh của Demo, anh có chút ngạc nhiên. Thật sự anh nghĩ sau khi Khanh về với Amy thì chuyện kia sẽ chấm dứt bởi thực tế thì Andre hoàn toàn có khả năng hủy bỏ lời hứa không giấy tờ đó với công ty của Demo. Nhưng Andre đã không xử sự nhỏ nhen như vậy. Hoặc anh cố tình để hai người đối mặt với nhau, Khanh và Darrent.

Khi Khanh đến công ty, Darrent đang trong phòng luyện thanh với Pi. Nhân viên vào thông báo rằng anh Minh cho gọi hai người lên phòng họp. Khi Darrent bước vào, Khanh và Andre đang ngồi trước mặt anh Minh trong chiếc bàn lớn. Demo ngồi hai bên của anh Minh. Đối diện với Khanh.

Trời ạ, trông cứ như là hai bên chiến tuyến vậy. Khanh thầm nhủ. Nó mỉm cười với Pi, trông anh hôm nay rất dễ thương trong chiếc áo nhiều màu thêu một

Cả ba người im lặng trong khi Andre và Minh bàn việc soạn thảo hợp đồng và những việc Khanh cần làm trong clip. Toàn bộ việc quay clip sẽ diễn ra trong khoảng năm ngày, thời gian đó Andre sẽ cử người theo chứ không trực tiếp tham gia. Anh có bận một vài chương trình ở ngoài Bắc và sẽ bay ra vào sáng hôm sau. Mọi việc diễn ra nhanh chóng và thuận lợi, trong không khí có vẻ như hòa giải. Khi Khanh đã đặt bút ký xong hợp đồng, Andre thì thầm vào tai cô:

- Anh để em khoảng mười phút, anh ra xe trước.

Mặc dù Andre không nói anh cho Khanh ở lại làm gì, nhưng Khanh biết ý anh và thầm cảm ơn sự như-là-cao-thượng đó. Khi Andre chuẩn bị bước ra cửa, đột nhiên Darrent lên tiếng:

- Andre, tôi muốn xin lỗi về chuyện hôm trước.

Thoáng im lặng. Khanh nghe rõ thấy tim mình đập mạnh. Tất cả chờ phản ứng của Andre. Nhìn Darrent một chút, anh bình thản:

- Không có gì.

Khanh và Pi cùng thở phào.

- Nhưng tôi không rút lại những gì tôi nghĩ về anh, Andre - Đ ột nhiên Darrent nói thêm, có lẽ anh không kìm được.

- Điều đó không cần thiết. Tôi cũng không quan tâm người ta nghĩ gì về tôi - Andre trả lời rồi bước ra cửa

Giờ thì Darrent quay sang nhìn Khanh:

- Mọi thứ ở Avy tốt chứ?

- Tốt anh ạ. Chị Thảo My dạy em. Giờ em tập hàng ngày.

- Anh tập với được không? - Pi nhăn nhở.

- Oh, please, cậu xuống luyện thanh trước đi.

- Hứ, tớ cũng nhớ Khanh mà - Pi làm mặt con mèo. =.=

Khanh cười, nó vẫy tay chào Pi khi anh bước ra cửa, chưa hết hậm hực với Darrent.

Còn lại hai người, Darrent cảm thấy anh cần nói với Khanh gì đó. Nhưng anh giữ im lặng. Một chút, rồi Khanh là người lên tiếng trước:

- Anh à, em muốn mình trở lại là bạn bình thường, như lúc trước. Trong những ngày tới làm việc, anh đừng như lần trước nữa nhé.

- Ừ. Anh chỉ muốn hỏi em một điều thôi.

- Vâng.

- Em không thích Andre phải không?

- Darrent, anh Andre còn không hỏi em những câu như thế - Khanh mỉm cười.

- Đó không phải câu trả lời!

- Vì em không trả lời câu vừa rồi, nhưng anh biết bây giờ thì em không nhận lời ai cả, em không nghĩ đến chuyện đó - Khanh nói thẳng những gì mình nghĩ với Darrent.

- Có lẽ vậy, như thế cũng đủ rồi - Darrent nhoẻn miệng - tạm thời như vậy tốt hơn.

- Vâng, anh take care, gặp lại anh sau, em về công ty đây.

Đứng trên tầng hai nhìn xuống đường, khi Khanh đã bước vào xe và chiếc xe trôi đi chầm chậm cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ ở cuối đường. Darrent mới mỉm cười, thái độ vừa rồi của Khanh cho thấy anh vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Vì những ngày tháng thì vẫn luôn ở trước mặt...

Darrent còn nhiều điều để làm.

Khanh cũng có quá nhiều thứ để cố gắng.

Andre thì không bao giờ ngừng nghỉ những toan tính của mình.

Trò chơi đuổi bắt này dường như chỉ bắt đầu.

tập 20: ĐOM ĐÓM

Những ngày tháng Sài Gòn trôi nhanh chóng, thoáng qua như gió.

Việc quay clip cho Demo đã xong một cách suôn sẻ, Darrent và Khanh không nói chuyện quá nhiều. Andre cũng đã trở về Sài Gòn sau đợt công tác.

Khanh ngồi ở Illy một chiều yên tĩnh. Quán café mang những nét nhẹ nhàng êm ả bởi dãy ghế liền dài nối giữa các bàn và cách bài trí dịu mắt. Toàn bộ không gian mở phía trước nhà hàng được thiết kế toàn kính, mang lại một tầm nhìn rộng ra phố. Khanh nhấm nháp hương vị ngọt ngào của ly cocktail French Kiss, bartender đã ưu ái cho nó thêm một ít café bột vào viền cốc, Khanh mỉm cười về điều đó. Dù có nhiều chuyện xảy ra, Khanh vẫn tự nhủ nó đã may mắn không ít trong thời gian vừa rồi. Từ những bước chân tình cờ đến mảnh đất này, những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, những con người không định trước. Mọi thứ vừa dịu dàng vừa hấp dẫn.

Chỉ có một người khách nước ngoài đang ngồi chăm chú đọc báo ở phía cuối quán, tầng hai luôn vắng vẻ như thế, đó là điểm nó yêu thích ở Illy, khi mà chỉ đối diện đó là Ciao café, luôn nhộn nhạo và ồn ào một kiểu gì đó thật Sài Gòn.Khanh có hẹn với Darrent. Khanh có hẹn với Quỳnh Anh, sau đợt làm việc với cô cho lần quảng cáo hình ảnh do Andre làm, rồi liveshow Demo, Khanh cảm thấy yêu mến cô bạn hiền lành. Khanh tìm thấy ở Quỳnh Anh vẻ điềm nhiên dễ dàng như là những người bạn Hà Nội của cô.

-Khanh! - Quỳnh Anh đã bước lên cầu thang tầng hai từ lúc nào, chiếc váy màu trắng đơn giản và cặp kính xanh ít đeo thường ngày - Bạn đến lâu chưa?

- Một lúc. - Khanh cười.

- Thế mà mình cứ tưởng là mình đến sớm cơ đấy! - Quỳnh Anh đặt chiếc túi nhỏ xuống ghế, vuốt phẳng váy và ngồi xuống.

- Haha, tại mình thích chỗ này mà, mới lại chiều nay mình cũng không có việc gì quan trọng.

- Không phải ở lại chỗ anh Andre tập sao?

- Không, không biết có phải do mình tập dở quá không mà anh Andre đã thưởng cho mình một ngày tự do.

- Tốt quá còn gì, thi thoảng nên tách ra khỏi nhịp sống bận rộn để tận hưởng một tí.

Khanh thoáng ngạc nhiên vì cô bạn có lối suy nghĩ giống mình, đấy, như Khanh nghĩ mà, Quỳnh Anh rất Hà Nội.

- Dạo này bạn còn gặp Pi không? - Khanh nháy mắt.

- Không. Haha, anh ấy bơ mình rồi thì phải.

- Thật sao, mình không nghĩ Pi biết bơ ai - Khanh cười to.

- Mình đùa đấy! Mấy hôm trước mình có đi ăn với Pi, anh ý có vẻ béo ra một tí, và vẫn cười nhiều như trước. Còn thì hôm nào cũng nhắn tin một tí.

Câu chuyện phiếm về những chàng trai tiếp diễn đến gần cuối giờ chiều,khi những ly cocktail đã cạn và phố đã dần đông lên khi những con người công sở ùa ra từ khắp các văn phòng trong trung tâm thành phố. Hai người bạn chia tay nhau, Khanh cảm thấy thật sự dễ chịu với Quỳnh Anh, chỉ là một đoạn nhạc nối giữa những chapter, nhưng nó thật sự quan trọng để kết nối cảm xúc. Khanh cắm tai nghe, chỉnh ipod sang bản Feel của Robie William, và hòa mình vào phố đông. "I just wanna feel real love, feel the home that I live in. 'Cause I got too much life, running through my veins, going to waste..."

Khanh tắt máy hoàn toàn, nó muốn có thời gian tĩnh lặng một chút. Mặc dù cho thật ít contact, nhưng vẫn có khá nhiều nhà báo hoặc các tay casting gọi cho Khanh mọi lúc. Bây giờ là lúc nhiều tạp chí muốn có hình nó, không thợ săn nào bỏ qua con nai béo bở. Nên thi thoảng Khanh mới có một thời khắc nghỉ ngơi thế này. An có hẹn với một người thứ hai trong ngày...

An ngồi nhà với chiếc máy tính, mò mẫm lang thang trên mạng hàng giờ liền, mạng là một nơi như thế, người ta có thể đốt bao nhiêu thời gian tùy thích, lấy rất nhiều và cho rất nhiều, chẳng có ai đánh thuế.An mở cửa sổ phòng, nhìn ra phía thành phố, vang lên những tiếng xe cộ êm êm.

Chợt màn hình nó hiện ra một cửa sổ chat. Một ông anh từ ngoài Hà Nội.

Cheesy: An a, anh bao cai nay.

Cowy: Vang em day.

Cheesy: Cai Khanh vao trong day noi? nhi.

Cowy: haha, vang, cung binh thuong, 89.gif

Cowy: ngoai Hn cung nghe tieng' roi ha anh.

Cowy: Khanh len nhanh lam.

Cheesy: uh co', bao' biec' cac thu', roi' net,

Cheesy: bi h cai gi cha nhanh.

Cowy: ma em thay anh dau quan tam may chuyen nay.

sao tu dung de y den gioi ng mau vay dai ca.haha. 21.gif

Cheesy: khong phai, chi vi co cai Khanh trong day thoi.may biet anh kha quy no. by the way la co chuyen.

Cowy: chuyen gi anh? triniti.gif/

Cheesy: may biet roi day, lau lam roi anh cung khong hack cai gi ca, nhung anh van lang thang luot' thuot' nhieu o nhung~ cho~ anh hay "choi*" hoi xua. Va hom qua luc anh len forum cua hoi INJU Hacker thi anh tim thay trong kho du lieu cua no' cai nay'...

Màn hình hiện lên phần accept file, An ấn vào nhận. Và mắt nó mở to ra. Choáng váng. An hoàn toàn shock. Tay nó đơ lại không biết gõ gì.

Cheesy: sao, the nao, shock phai khong. Cam giac cua anh ban dau cung d' khac gi ca.

Cowy: ...

Cowy: em khong the tin noi?

Cheesy: cung giong anh, nhung khong tim thay diem? gi sai ca.

Cowy: khi that.sao lai nhu the nhi. Em phat dien mat.

Cheesy: binh tinh, tai vi bi h no chua duoc post len forum, moi chi nam trong kho du lieu cua INJU, tat ca nhung gi bon no hack dc bon no se vut' het ve day, nen neu muon thi anh co the hack dc tu cho day va xoa di hoan toan.

Cheesy: van de la...

Cowy: la'?

Cheesy: la em can phai check lai tu' phia Khanh, vi chuyen nay' anh huong den cach nhin' cua anh ve Khanh

Cowy: em khong nghi la' that...

Cheesy: nhung INJU chang co ly do gi de lam' fake ca, bon no chi hack, va khong lam gi khac.

Cowy: em se check lai do chinh xac

Cheesy: duoc, xong thi bao' anh, anh se hack ngay luc' nao' chu' bao?, can' lam' nhanh truoc khi bon no post len forum

Cowy: ok anh

An ấn Esc tắt cửa sổ, đặt tay lên trán. Nó thật sự không thể hiểu được. An nhấc máy gọi Khanh nhưng số đã ngoài vùng phủ sóng. Nó ngước lên, vẫn không thể tin được vào mắt mình.

Trước mặt An, trên màn hình, là bức ảnh Khanh không mặc gì, chụp qua gương.

*

* *

Andre lái xe một tay, như thường lệ. Anh dở điếu thuốc nên một tay gác ngoài cửa sổ. Không gian yên tĩnh. Khanh không biết chiếc xe đang đi về đâu, nhưng nó cảm thấy an tâm, nó biết nó đã hiểu một phần con người Andre sau chuyện về bức ảnh. Anh lái xe qua một chiếc cầu, đi chầm chậm ra ngoại ô. Từ khi vào Sài Gòn Khanh chưa từng đi ra ngoài trung tâm, đây là lần đầu tiên. Cảm giác đơn độc của Andre biến mất, trong mắt Khanh còn lại sự bình yên. Anh không cười, không nói, không pha trò hay cố làm Khanh vui như những chàng trai khác, anh không nói những lời ngọt ngào, cũng chẳng bao giờ cố gắng chạm vào Khanh, nhưng nó vẫn cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh Andre.

Chiếc xe chạy lòng vòng rồi dừng lại ở một nơi khá tối, gần một ngôi nhà cũ kỹ. Andre tắt máy, với tay ra đằng sau lấy đèn pin rồi mở cửa xe. Khanh cũng bước ra khỏi xe, sập cửa lại. Nó ngập ngừng:

- Anh đỗ xe ở đây sao?

- Yên tâm, anh đến đây mỗi tuần.

- Chúng ta đi đâu?

- Đi bộ vài phút.

Anh chỉ tay về phía cánh đồng rồi bấm khóa xe tự động. Chiếc xe nháy đèn lên rồi nằm im lặng, Andre bước về phía trước soi đèn pin xuống chân để Khanh đi theo. Khanh nhìn theo ánh đèn nhỏ di chuyển dưới chân anh, mỉm cười vừa bám theo vừa tránh những u đất lồi lõm ở con đường đất. Cảm giác như là một trò chơi trẻ con. Không ai nói gì, hít thở bầu không khí thoáng đãng của cánh đồng, nơi không có khói bụi và những âm thanh hỗn loạn của xe cộ. Rẽ trái rồi rẽ phải rồi rẽ phải trái! Một đoạn, Andre dừng lại, chỉ về phía hồ nước rộng.

- Ở đây.

Hai người phủi cát rồi ngồi xuống một tấm gỗ lớn được đóng thừa ra mặt nước, có lẽ của những người câu cá. Không gian đầy mùi của cỏ và nước. Cả khoảng trời rộng đầy sao. Từ phía cành cây những con đóm đóm sáng rực bay lượn. Mọi thứ đẹp đến phi thực tế.

Khanh reo lên:

- Chỗ này tuyệt thật!

Khanh khoan khoái hít thở. Andre đưa tay châm thuốc làm nó chun mũi:

- Anh đừng hút thuốc nữa được không?

Andre nhìn nó, ngạc nhiên:

- Được.

Anh không biết rằng nó còn ngạc nhiên hơn khi anh trả lời như thế! Khanh tháo đôi giày búp bê Kappa rồi thả chân xuống mặt nước, hồ nước rung lên những gợn sóng tròn êm ả.

Khanh thích thú đưa chân trong dòng nước mát, hỏi Andre:

- Anh hay đến đây à? Sao anh biết chỗ này?

Anh không trả lời mà hỏi lại nó:

- Ở Hà Nội em biết chỗ nào hay không?

- Có chứ anh. Nam Thăng Long này, bãi tre sông Hồng này, phủ Tây Hồ này, Tuần Châu này.

- Đó.

- Là sao ạ?

- Tức là Hà Nội là đất của em, em biết nhiều. Ở đây anh cũng thế thôi.

Khanh gật gù.

- Ra thế.

- Em vừa nói về Tuần Châu, ở đó hay không, anh có ra đó một lần cách đây hai năm, dự một show về mẫu. Không thấy ở đấy có gì hay. Khá nhạt nhẽo.

- Vì anh không biết những góc của Tuần Châu. Ở bất cứ đâu, cũng có những góc thật là đặc biệt.

Những con đom đóm vờn xung quanh hai người. Những ngọn cỏ xanh mướt rung lên, chuẩn bị đón sương đêm. Thời khắc dễ chịu. Dường như những mệt mỏi của ngày cũ tan đi dưới làn nước mỏng manh. Mọi thứ trở nên đơn giản. Andre nhìn về không gian rộng lớn của bầu trời cao trên cao, chẳng nghĩ gì. Anh muốn nói cảm ơnKhanh, với anh, Khanh như là ánh sáng của đom đóm trông đêm tối.

Ngay khi anh định cất lời, điện thoại Andre sáng lên tin nhắn.

"Em An đây.Anh có đi với Khanh không?Em không gọi được Khanh.Có chuyện quan trọng em cần nói chuyện với Khanh."

Andre nghĩ một chút, rồi bấm nút tắt nguồn, màn hình điện thoại nháy sáng lên rồi vụt tắt. Một con đom đóm nào đó vừa chạm vào tay anh.

tập 21: ĐÊM SÀI GÒN KO NGỦ

Darrent nhận được cuộc điện thoại gấp gáp của An hỏi rằng Khanh có đang đi với anh không vào lúc chính anh cũng đang nghĩ về Khanh. Giọng nói của An đượm chút bất an, làm Darrent cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Anh nhấc máy gọi Khanh, nhưng dường như điện thoại cô không có sóng.

Khanh đang ở đâu?

Darrent để lại tin nhắn ở máy Khanh, nói rằng khi có thể thì cô gọi cho anh. Có tiếng gõ cửa phía ngoài. Darrent đứng dậy mở cửa. Pi nói qua khe cửa:

- Ra ngoài không?

- Vào giờ này?

- Uh.

- Uống hả?

- Uh.

- Chờ chút.

Darrent khoác áo rồi lấy chìa khóa xe, Pi gạt đi:

- Không cần. Tớ đi xe rồi.

Darrent nhíu mày, Pi không mấy khi tự lái xe. Nhưng anh đứng lên bình thản, chốt cửa rồi bước nhanh ra ngoài. Hai chàng trai lái xe đến Italics Bar, nơi luôn vắng vẻ và toàn những kẻ phớt đời, bạn có là tổng thống thì cũng không được giảm giá - nơi duy nhất Demo có thể ngồi ở ngay quầy bar và uống cả đêm thì cũng chẳng có ai thèm ra xin chữ ký. Pi gọi Dry Gin cho cả hai. Darrent ngồi nhấm nhấm lá bạc hà:

- Sao, có chuyện gì bạn hiền?

Pi thở dài:

- Có cái gì đâu, lúc tối vừa mới đi với Quỳnh Anh về. Nàng vẫn tiếp tục tỏ ra hững hờ lững lờ.

- Oh, cô bé người mẫu.

- Uhm, đi ăn tối. Nói chuyện chút. Nàng không có vẻ gì chú ý cả, toàn nói chuyện đâu đâu.

- Haha, con gái là thế - Darrent xoay chiếc cốc thủy tinh - lâu rồi không uống với cậu nhỉ.

- Uh, lâu rồi. Uống có cái thú nhất là sự thoải mái, mà gần đây bận quá còn gì.

- Uống Blood Mary không?

- Được, cà chua cho đẹp da. Haha.

Darrent đưa tay ra hiệu cho bartender, khi đưa tay lên, anh thoáng nhìn thấy ở phía cuối của dãy bar một cô gái, mái tóc đen dài, chiếc mũi cao hếch lên tinh nghịch, khuôn mặt đầy cá tính, đôi mắt chăm chú nhìn anh. Darrent quay sang hướng khác, anh không muốn bị để ý ở những nơi như thế này. Bartender đẩy về phía Demo 2 Blood Mary. Pi chạm cốc với Darrent:

- Tớ cũng đang không vui lắm. Khanh đột nhiên biến mất, không thể nào gọi được.

- Khanh? Chiều nay Khanh đi với Quỳnh Anh mà. Thấy Quỳnh Anh bảo thế.

- Thật sao?

- Uh, lúc chiều. Sau đấy thì Khanh nói có hẹn với Andre.

- Andre? - Darrent thấy nghẹn lại.

Dường như biết mình đã nói ra điều không cần thiết, Pi húng hắng quay ra ngoài, nhấp một ngụm cocktail.

- Tớ không tin. Tớ không nghĩ là Khanh có thể đi với Andre đến giờ này chưa về!

- Cậu đừng nghĩ nhiều. Tớ cũng không nghĩ thế.

- Anh có thể kiểm tra được mà - giọng nói vang lên từ phía sau Darrent. Anh quay lại. Là cô gái vừa nãy.

- Xin lỗi. Đây là chuyện riêng của chúng tôi. - Darrent trả lời lạnh nhạt, nhìn cô gái đầy dè chừng.

- Tùy anh thôi. Nhưng nếu anh muốn kiểm tra thì em có số của Andre. Nếu anh gọi mà Andre không bắt máy hoặc đã tắt máy thì tức là anh ấy đang ở với Khanh.

Darrent im lặng, anh nhìn Pi. Pi nhún vai ra chiều không ý kiến. Darrent hít một hơi.

- Được.

Cô gái bấm điện thoại, giơ lên cho Darrent. Darrent lúng túng nhìn vào contact của Mắt quỷ. Đúng là số Andre, anh đã từng nhìn loáng thoáng một lần trên name card của Andre. Anh đưa máy lên. Không có tín hiệu...

Darrent sững lại vì những điều anh vừa nhận ra. Anh quay sang nhìn cô gái, chăm chú:

- Em là ai?

- Anh có thể gọi em là Quyên, Hoàng Quyên - cô gái giơ ly mocktail lên, nháy mắt đầy quyến rũ - và anh là Darrent của Demo, điều này thì em có thể nhận ra.

Pi thoáng rùng mình trước nụ cười của cô gái lạ mặt.

Sài Gòn quá rộng lớn để người ta có thể biết hết nhau, nhưng lại luôn quá hẹp để người ta có thể gặp nhau...

An ngồi trước hiên nhà, suy nghĩ về chuyện lúc tối. Thật sự, An không tin chút nào về cái ảnh, nhưng nó không tìm ra lời giải thích hợp lý. Và nó cần Khanh chứng minh lời giải thích đó.

Đột nhiên có người vỗ vai nó:

- Anh!

- Ngân, em không ngủ à.

- Em thấy anh bật đèn ra ngoài nên em ra xem, anh có chuyện gì à? - Ngân mỉm cười, đôi mắt tròn to trong trẻo.

- Không, anh chờ Khanh về.

- Ủa, chị Khanh chưa về sao, muộn quá rồi mà!

- Chưa, nên anh mới lo, anh đang muốn hỏi Khanh mấy chuyện.

Một chiếc xe máy vụt qua, làm tan đi không gian tĩnh mịch. Ngân cười:

- Anh cứ lên ngủ trước đi, em chờ cửa chị ý cho.

- Anh muốn hỏi Khanh mấy thứ mà.

- Chuyện quan trọng vậy sao.

- Uh, khá quan trọng - An ngập ngừng.

Im lặng một lúc, Ngân gõ vai An:

- Anh thích chị Khanh à anh?

- Không! - An trả lời ngay lập tức, rồi ấp úng - Sao em hỏi thế?

- Vì anh cư xử như là thế.

- Không, em cũng cư xử như là em thích anh đó thôi, em đưa anh đi chơi này, ngày nào cũng gọi anh dậy rồi nấu đồ ăn sáng cho anh này, em rất quan tâm đến anh, anh bước ra ngoài em cũng biết này.

- Thì em thích anh mà! - Ngân quay về hướng khác, nói nhanh.

Điều thổ lộ bất chợt làm An sững lại, nó đỏ mặt, nhìn Ngân. Hai đứa im lặng. An định nói điều gì đó thì chợt có ánh sáng từ phía trước. Chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng ở trước cửa nhà, Khanh bước xuống. Ngay khi chiếc Mercedes vụt đi vào bóng tối, An vẫn dễ dàng nhận ra khuôn mặt lạnh lùng của Andre bên trong. Khanh trố mắt nhìn An và Ngân:

- Ủa, mọi người làm gì ngoài này vậy?

- Mày đi lên phòng. Tao nói chuyện với mày chút - An bình thản - bé Ngân ngủ trước đi nhé, mình nói chuyện sau - An quay sang Ngân nháy mắt.

An kéo tay Khanh đi vào nhà, khi bước qua cửa, nó nói mà không nhìn Khanh:

- Tao thật không hiểu mày nữa.

Darrent nghe những chuyện Quyên nói về Andre, càng làm anh thấy chán nản. Ai cũng đã được nghe tiếng Mắt quỷ từ lâu, nhưng những gì Quyên kể thì hơn như thế rất nhiều. Những chuyện có thể coi là chỉ có đội ngũ kề cận "nhà vua" mới được biết. Cái cách mà Andre đẩy những cô gái không tên tuổi lên mây xanh rồi kéo họ xuống địa ngục chỉ trong tích tắc. Cách Mắt quỷ ném bản hợp đồng của Quyên vào thùng rác và nói: " Xin lỗi, em đã không còn là người của công ty này nữa. Anh chính thức sa thải em."

Tại sao Khanh lại thích con người như thế? Nếu không thích thì tại sao lại đi đến giờ này vẫn chưa liên lạc được. Anh thật-không-hiểu-nổi-cô. Darrent luôn nghĩ Khanh khác những cô gái bình thường, nhưng có lẽ giờ đây anh mới chợt nhớ ra, Andre cũng không phải một chàng trai bình thường, anh hoàn toàn khác biệt và sức cuốn hút ấy không thể chối cãi...

Ngồi bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, Pi muốn nói điều gì đó, bằng nhạy cảm cá nhân, anh thấy ở Quyên điều gì đó không ổn. Nhưng anh cũng không biết là điều gì. Anh chỉ cảm thấy trong nụ cười của Quyên hàm chứa nhiều hơn là vẻ xinh đẹp. Máy Pi rung lên nhè nhẹ, tin nhắn của Long Flash. Pi nhíu mày, anh nhắn tin gì vào giờ này vậy. Nội dụng tin nhắn khá ngắn gọn, nhưng làm cho Pi đánh rơi cái cốc xuống sàn vỡ tan.

Những mảnh thủy tinh bắn tung tóe.

Đêm rung động.

- Mày điên rồi An, mày nghĩ gì về tao vậy? - Khanh ngồi phịch xuống ghế, mắt nhìn vào màn hình hoảng loạn.

- Vậy tao phải nghĩ gì đây?

- Đây không phải là tao.

- Trời ạ, tao chơi với mày bao lâu mà không nhận ra cái mặt của mày nữa sao, có ai giống mày đến vậy sao - An vò đầu.

- Không, ý tao là...một cách tổng thể, đây không phải là tao. Đây là ảnh ghép.

- Tại sao?

- Chẳng tại sao, vì tao là tao. Đây không phải là người tao, không lẽ tao phải cởi hết quần áo tao ra để mày so sánh sao?

- Tao không biết. Lạy Chúa, nó quá giống.

Khanh đưa tay lên cúc áo:

- Nếu cảm thấy cần làm một lần để tin nhau thì cũng làm đấy.

- Thôi mày - An gạt tay.

- Không phải xoắn - Khanh lấy tay cởi hết các cúc áo và bỏ áo ngoài ra.

Có tiếng thủy tinh vỡ đột ngột vang lên sau lưng. Cả hai giật mình quay lại, theo phản ứng, Khanh vồ lại lấy áo che ngực. Trước mặt hai đứa là Ngân, mắt mở to ngỡ ngàng, tay cầm một cái khay, dưới chân là những mảnh thủy tinh vỡ tan.

- Em...em xin lỗi, em chỉ định mang nước cam lên cho chị, em nghĩ chị đi về mệt. Em.. xin lỗi.

Nói rồi cô bé chạy vội xuống nhà không để cho đứa nào kịp lên tiếng. An thả phịch người xuống giường.

- Mẹ kiếp. Thế này nữa. Để tao gọi cho ông anh tao. Việc đầu tiên là chặn đống ảnh kia trước khi nó ra ngoài...

Những cơn gió đêm rì rào ngoài khung cửa mở, như nói rằng: "Muộn rồi chàng trai..."

Ở Italics Bar, Pi đưa tin nhắn cho Darrent xem:

" Anh Long đây. Ảnh sex của Khanh bị tung lên mạng. Gọi ngay cho anh"

Đêm Sài Gòn không ngủ.

Mà đêm dài thì lắm mộng.

tập 22: NGÀY DÀI

Thông tin mà Cheesy vừa nói làm An càng thêm choáng váng. Ảnh của Khanh đã được tung lên một số diễn đàn. Bây giờ thì bất chấp khả năng siêu đẳng của mình, việc Cheesy hack để xóa ảnh đã không còn ý nghĩa. Bởi ai cũng hiểu khả năng phát tán của mạng là không thể tưởng tượng nổi. Với những thứ siêu nhạy cảm của những người có chút tiếng tăm như thế này, thì chỉ trong vòng mười lăm phút sau khi được tung lên mạng, sẽ có hàng trăm nghìn kẻ copy ngay lập tức về máy. Và việc ngăn chặn ngày càng trở nên không tưởng khi mà ảnh của Khanh lại được post lên cùng một lúc gần chục các diễn đàn đình đám. Chỉ ba bốn tiếng nữa thôi, thì tất cả những tờ báo mạng sẽ nhảy vào cuộc, và cái title mà An nghĩ ra nhanh nhất sẽ là: "Ngôi sao mới của giới catwalk và scandal ảnh sex"

Trái với suy nghĩ của An, Khanh không shock như An tưởng, nó ngồi im ở ghế sofa, trầm ngâm suy nghĩ, khuôn mặt tựa như có điều gì đó rất khó hiểu.

Một chút sau, Khanh xách túi đứng lên:

- Tao về phòng ngủ đây. Tao cần ngủ chút. Bây giờ hơi mệt không được tỉnh táo lắm. Mai sẽ giải quyết chuyện này.

- Ừ, mày ngủ đi. Tao thấy mày cũng mệt rồi.

Khi Khanh đã bước ra khỏi phòng, An gọi với:

- Mà này.

-Sao? - Khanh quay lại.

- Tối nay mày ổn chứ?

-Tao có gì không ổn sao, An?- Khanh mỉm cười.

- Tao thấy có gì đó không được bình thường lắm. Nhưng mai tao sẽ nói sau.

- Tao chỉ hơi lo...

- Tin tao. Chỉ cần cứ tin tao. Tao vẫn nghĩ sẽ có lúc nào đấy tao gặp những chuyện thế này. Có thể chẳng còn ai tin tao, thì vẫn chỉ có mày. Dễ dàng. Đơn giản. Như là vẫn thế. Chỉ có mày tin tao trọn vẹn.

- Vì tao hiểu mày.

Khanh lắc đầu:

- Không, hơn thế rất nhiều. Thôi, tao ngủ đây.

- Ừ, ngủ đi.

Ngủ đi, để sẵn sàng đón một ngày dài trước mặt.

Khi An ngủ dậy thì Khanh đã đi rồi. Nó không gọi Khanh, nó sẽ làm phần của nó.

An contact với những người bạn bên báo chí, và đúng như dự đoán của nó. Họ đều đã biết về bức ảnh được post lên mạng hôm qua. An dùng hết khả năng và quan hệ của mình để nhờ vả và đặt lòng tin. Chắc chắn sẽ có không ít kẻ săn tin nhảy vào cuộc chơi này, và tốt hơn hết thì đi trước một bước. Cho thông tin đi để nhận lại phản hồi tốt...

Khanh ngồi trong taxi, nó vừa ở công ty của Andre ra. Đúng như dự đoán của Khanh, những phóng viên đã trực sẵn ở trước cửa công ty khá nhiều, Khanh từ chối mọi câu phỏng vấn trong thời điểm hiện tại.

- Tôi không có bình luận gì cả, nhưng mọi người sẽ biết sớm thôi -Khanh mỉm cười.

Người tiếp theo mà Khanh phải gặp, chẳng phải ai khác mà là Darrent. Khanh biết việc này ảnh hưởng không ít đến Demo, bởi nó chính là hình ảnh chính cho single tiếp theo của Demo. Khanh bước xuống khỏi taxi, đi thẳng vào công ty, dường như ở đây mọi người cũng đã biết hết chuyện này, nên ai cũng nhìn Khanh bằng con mắt kỳ quặc, như là "cô đến đây làm gì vậy?".

Khanh nói với Minh manager khi nhìn thấy ông ở hành lang tòa nhà, trên tay là ly café đen:

- Em muốn gặp Darrent một chút.

Minh giật mình khi nhìn thấy Khanh, ngay tại đây.

- Darrent chưa đến, tôi cũng vừa gọi cậu ấy không được. Em...

- Em đi tìm anh ấy bây giờ, em sẽ nói rõ chuyện sau. Cảm ơn anh.

Nói rồi Khanh bước đi nhanh như lúc đến, để lại Minh với đôi mắt ngạc nhiên.

Những chậu cây thủy tiên ở hành lang rung rinh, tất cả như nhìn theo bước chân mạnh mẽ của Khanh, bình tĩnh, điềm nhiên.

Andre ngồi dựa sâu vào ghế, để hai chân lên bàn, hai tay chống cằm. Anh suy nghĩ một hồi lâu về những điều Khanh nói khi nãy. Với đôi mắt cương quyết và đầy tự tin, Khanh phủ nhận về những bức ảnh trên mạng, thứ mà sáng nay ngay khi bước vào văn phòng Lâm đã rụt rè đưa cho Andre trong một tập tài liệu dán kín. Và quản thật anh không tránh khỏi chút bất ngờ khi xem những bức ảnh bên trong, Lâm đã cẩn thận in ra và ghi đầy đủ các nguồn ảnh mà anh lấy.

Khi anh còn chưa biết nên nói gì với Khanh thì cô bé đã tự tìm đến...

Anh như chợt nghĩ ra điều gì đó, bật người dậy gõ nhanh bên laptop, click chuột vài cái.

Suy nghĩ chút ít, Andre bấm máy cho thư ký ở bên ngoài:

- Cho gọi Quyên lên đây.

Khanh bước ra khỏi thang máy, nó bước đến một căn phong có đánh số 304. Căn phòng mà ngày đầu tiên bước đến Sài Gòn nó đã đến. Nơi đầu tiên nó đã gặp chàng trai của Demo. Đây là lần đầu tiên nó trở lại nhà của Darrent.

Khanh bấm chuông, một hồi khá lâu. Có tiếng lạch cạch, Darrent mở cửa. Khanh nhìn thấy rõ đôi mắt nâu của anh ánh lên vẻ ngạc nhiên và bối rối. Khanh nói nhanh:

- Em muốn nói chuyện với anh một chút.

Darrent im lặng một cách kỳ quặc, ngay khi ấy Khanh nhìn thấy từ trong nhà bước ra một cô gái. Gương mặt không thể nhầm lẫn được, mái tóc dài hơi rối, ngái ngủ. Quyên. Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng, có lẽ của Darrent.

Khoảnh khắc của sự im lặng sững sờ. Khanh gắng gượng mỉm cười, át đi sự nhói lên trong tim:

- Có lẽ em sẽ nói chuyện với anh lúc khác.

- Không cần đâu, em nói ngay bây giờ đi - Darrent đột nhiên lên tiếng, bình thản.

Khanh im lặng, cô hoàn toàn bàng hoàng trước vẻ thản nhiên của Darrent, anh đột nhiên trở lại lạnh lùng như những tấm poster Khanh vẫn thường ngắm trước đây.

- Có lẽ không phải ở đây. Em xin phép.

Nói rồi Khanh quay người bước đi, trong sâu thẳm, nó chờ đợi Darrent gọi nó lại, nó chờ đợi một lời giải thích. Nhưng không, phía trước Khanh là chiếc hộp vuông mang tên thang máy, và sau lưng là sự im lặng đáng sợ. Mỗi bước của Khanh bây giờ đã là rời xa Darrent nhiều hơn. Khi đến thang máy, nó bấm xuống, trước khi cửa thang máy khép lại, nó vẫn thấy Darrent đứng đó, đôi mắt nâu nhìn theo Khanh, cũng như là chờ đợi.

Khi Darrent đóng cửa lại. Quyên mỉm cười với anh:

- Trịnh Thiếu Khanh.

- Em thay đồ rồi về đi.

- Cảm ơn anh hôm qua...

- Thay đồ rồi về đi - Darrent quay sang nhìn Quyên, đôi mắt thờ ơ.

- Được - Quyên giơ hai tay lên, vẻ đầu hàng.

Quyên vào phòng thay đồ rồi xách túi nhanh chóng đứng lên. Đi ra đến cửa, Quyên quay lại nháy mắt:

- Chào anh và cảm ơn lần nữa.

Darrent giơ tay ra hiệu không có gì, khi cánh cửa gần khép lại thì chuông điện thoại của Quyên reo lên. Cánh cửa sập lại sau khi Darrent nghe được câu đầu tiên của đoạn hội thoại:

- Oh, Andre à! Bao nhiêu lâu rồi anh không gọi cho em vậy....

Những bài báo chính thức đầu tiên đã bắt đầu lên mạng. Ở tất cả những nơi có quen biết, An đều cố gắng nhờ các phóng viên quen biết viết theo chiều hướng tốt cho Khanh, không biết nó sẽ có ích được bao nhiêu. Nhưng bằng kinh nghiệm cá nhân trong công việc, nó biết những bài báo đầu tiên bao giờ cũng có ảnh hưởng nhất. Rất nhiều những ý kiến hoặc bài viết sau đó sẽ chỉ "đớp" lại chiều hướng ban đầu. Truyền thông là như vậy. Ai đi trước người đó là dẫn đường, tất cả sẽ bị cuốn theo không suy nghĩ.

Bằng cảm quan cá nhân, An biết mình đang đi đúng đường. Có thể hơi mạnh tay, nhưng An đã không nhờ Cheesy thủ tiêu tất cả những gì bất lợi cho Khanh trên mạng, như ban đầu dự tính.

Cứ để mọi chuyện đến như nó phải đến.

Khanh bước ra khỏi tòa nhà, loạng choạng. Những chiếc xe trước mặt nó phóng qua lại liên tục càng làm Khanh thấy chóng mặt. Nó cảm thấy cần bình tâm lại.

Ngay từ đêm hôm qua trước khi ngủ, Khanh đã để chặn tất cả các cuộc gọi đến, nó muốn liên lạc với ai thì sẽ chủ động, Khanh muốn tránh tất cả những câu hỏi bây giờ. Khanh bấm số Quỳnh Anh.Không có hồi chuông nào cả vì đầu bên kia bắt máy ngay lập tức:

- Mình đây, bạn đang ở chỗ nào vậy?

Khanh mỉm cười, nói thật lòng:

- Bạn ở đâu mình qua, có lẽ mình cần bạn một lúc. Mình rối quá.

- Mình đang ngồi ở Apocalypse.

- Kiếm chỗ nào tĩnh hơn đi.

-Được, ra Highway. Nhưng bây giờ có một người muốn nói chuyện với bạn.

- Ai vậy?

Trả lời cho câu hỏi của Khanh là giọng nói không lẫn được.

- Anh Pi đây. Em có biết hôm qua Darrent gọi cho em gần hai trăm lần không được không?

- Dạ không - Khanh hơi sững lại - Em tắt máy mà.

- Có lẽ có nhiều thứ để nói quá. Anh không biết bắt đầu từ đâu. Anh còn đang ngồi cùng một người nữa. Có lẽ em cũng cần gặp người này.

- Em biết là ai rồi. Đúng là em cũng đang định tìm người ấy. Tất cả ra Highway đi.

- Đồng ý. Có lẽ không làm em cười được, nhưng anh lại đang phải ký mỏi cả tay rồi!

Andre ngả người trên ghế, nói gằn qua điện thoại:

- Nói đi, anh biết em làm chuyện này, Quyên!

- Chứng cớ ở đâu, chàng trai luôn nghĩ rằng mình hiểu tất cả! - tiếng cười vang qua điện thoại.

Andre nhếch mép:

- Dễ thôi. Chứng cớ ở ngay chỗ khi anh mới nói "chuyện này" mà chưa nói rõ là gì thì em đã tự công nhận rồi. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Còn điều này em đã bỏ sót...

Anh thì thầm vài tiếng qua điện thoại.

Đầu bên kia rít lên những tiếng đầy tức tối...

Andre dập máy thật nhanh. Dựa lại vào ghế, vẻ mặt trở lại bình thản.

Đôi mắt của quỷ nhìn thấu mọi thứ, nhưng vấn đề là nó có mang trái tim của thiên thần không....

Phần còn lại của ngày dường như vẫn còn bất tận.

tập 23: COFFEE

Ngày Sài Gòn nắng bỗng dưng mưa bất chợt. Không ai định trước những cơn mưa rào thế này, nhưng ai sống ở mảnh đất này cũng thủ trong hành trang hàng ngày của mình một cái ô - thứ mà dân Sài Gòn gọi là dù.Thế nhảy dù thì thành nhảy ô à? Khanh cứ nghĩ mãi về điều ấy lúc mới vào Sài Gòn. Nhưng giờ thì nó cũng chẳng có nhiều thời gian để băn khoăn về chuyện ấy nữa. Đường phố ngập lên những màu sắc xanh đỏ tím vàng thật là nhộn mắt. Khanh rẽ vào Highway, nó nhìn thấy ôtô của Demo ở ngay ngoài cửa, nếu không vì biết trước là chỉ-có-Pi ở đây thì chắc hẳn Khanh đã giật mình khi nghĩ đếnDarrent.

Trên tầng hai ở chiếc bàn bệt kiểu Nhật, nơi những ánh đèn chiếu chéo xuống như một bức tranh đẹp mắt, Quỳnh Anh, Pi và Long Flash - người thứ ba -

Cả ba nóng ruột chờ Khanh đến, điều ấy dễ dàng nhận ra qua nét mặt khi thấy Khanh đến. Khanh chào mọi người và ngồi xuống. Gọi một ly mocha. Khanh vuốt gọn chiếc váy rồi ngồi xuống. Bỏ chiếc áo khoác mỏng màu đen đã đẫm nước mưa ra.

Long đưa cho Khanh chút khăn giấy rồi lên tiếng đầu tiên:

- Em muốn nói trước hay để anh nói.

- Anh nói đi - Khanh mỉm cười, nó đã cảm thấy bình tâm hơn nhiều khi nhìn thấy những người quen thuộc bên cạnh.

- Em muốn anh nói gì? - Long cũng mỉm cười, như thường lệ, anh vẫn luôn đẩy người khác vào vị trí trung tâm, thói quen của những người làm hậu trường.

- Nói anh nghĩ gì về những bức ảnh đó?

- Những bức ảnh thì chắc chắn không phải là thật rồi.

Câu nói đơn giản đến bất ngờ của Long làm Khanh ngẩn người. Pi và Quỳnh Anh đều mỉm cười. Khanh thấy vui, ở nơi này, trong góc nhỏ của Sài Gòn, vẫn còn những người bạn ở cạnh nó.

- Vậy thì dễ nói chuyện hơn nhiều rồi đó anh. Em muốn nhờ anh một chuyện - Khanh nói.

Long mỉm cười:

- Uống café đi đã, café luôn làm người ta tỉnh táo hơn.

Cơn mưa đổ xuống bất chợt làm những người đang trên phố đều muốn tập vào nơi nào đó ngồi cho đến lúc ngớt. Darrent là một người như thế. Anh rẽ vào Yoko ngồi.

Có lẽ Yoko bar đã quá đình đám cho bất cứ một sự giới thiệu nào hơn nữa. Darrent thật sự sợ vẻ đông đúc của Yoko, mọi lúc. Nhưng anh biết ở đây chỉ luôn tràn ngập những kẻ yêu thích dòng nhạc lounge, những kẻ say mê với những người thuộc giới underground của Sài Thành. Những tên tuổi của underground như Thạch Hà, Phương Đài, hay Trúc Phương, vẫn được biết đến với tên Phương Tofu, không ai yêu nhạc Yoko không biết. Họ hát những thứ âm nhạc đích thực, không mang một yếu tố thị trường nào cả, tất cả vì tình yêu và đam mê. Đó là những điều Darrent nể phục. Chỉ với một chiếc mũ và cặp kính to, anh vẫn có thể đến đây hòa mình cùng những người dòng nhạc bất tận này, như anh vẫn thường say mê John Lennon đến điên cuồng từ những khi còn bé xíu. Đây là thứ âm nhạc thực của những nghệ sĩ ảo, những người mà chẳng có báo chí nào viết đến, chẳng có album hay fan club gì. Nhưng trong họ chảy tình yêu âm nhạc nhiều hơn cả máu.

Darrent ngồi một góc trên tầng hai, chìm trong suy nghĩ, tưởng tượng đến một ngày mình sẽ từ bỏ hết sự nghiệp âm nhạc và ngồi xuống sân khấu nhỏ màu đỏ nâu kia, mặc bất cứ thứ gì mình thích và hát bất cứ thứ gì mình muốn.. Quên đi những mệt mỏi này, quên đi những thành công chớp nhoáng hay thất bại bất chợt, những sự đi lên và đi xuống của showbiz, quên đi mọi thứ.

Để đắm chìm với âm nhạc.

Ở một góc khác của Yoko bar là một chàng trai ngồi một mình. Anh mặc một chiếc áo có hình những hình trám màu xanh đan lấy nhau, khoác ngoài một bộ comple đen cách điệu. Dáng vẻ sang trọng và nhàn nhã. Anh chăm chú nhìn Darrent. Anh nhận ra đây là thành viên của Demo. Demo cũng đến những nơi như thế này ư? Có chút ngạc nhiên. Anh hý hoáy ghi vài dòng lên một tờ giấy nhỏ. Anh gọi nhân viên lại, thì thầm mấy câu và đẩy vào tay của người phục vụ một tờ tiền tip.

Chút sau, bên bàn của Darrent nhận được một ly Mocha và một tờ giấy ghi dòng chữ nhỏ: "Darrent hả? Bàn trong cùng đối diện, nếu em muốn sang uống". Darrent nhíu mày, có người nhận ra anh rồi sao? Darrent ngước lên. Một chàng trai ngồi trong bóng tối phía cuối góc, nhìn anh mỉm cười. Chỉ một thoáng, Darrent đã nhận ra đó là ai.

Anh lập tức mang ly café sang bàn của chàng trai, ngồi xuống một cách bối rối.

Cũng đúng thôi, bởi Darrent đang ngồi với một trong những nhân vật mà tất cả giới nghệ thuật Sài Gòn đều phải biết tiếng. Người được coi là đại gia thực sự trong mảnh đất của những người nhiều tiền này - Vicky.

- Đừng bối rối, uống café đi em, café luôn làm người ta tỉnh táo hơn.

- Được, chuyện em nhờ anh có thể làm được. Mà thực ra thì em không nhờ có lẽ anh cũng sẽ làm -Long cười.

- Em cảm ơn anh.

Pi lên tiếng:

- Giờ thì nói chuyện hôm qua. Hôm qua Darrent đã gọi em rất nhiều mà không được. Hôm qua em đi với Andre đúng không?

- Sao anh biết - Khanh thoáng ngạc nhiên.

- Chỉ là đoán thôi. Một cô bé nào đó ở bar bọn anh ngồi có số của Andre, và Darrent gọi thử. Máy của Andre cũng tắt nên anh nghĩ bọn em đi cùng nhau.

- Một cô bé?

- Tên là Quyên thì phải - Pi nhún vai.

Khanh hoàn toàn sững người lại. Điều này ngoài dự đoán của nó.

- Bọn anh quen Quyên à?

- Không. Anh cảm thấy cô bé đó hơi lạ, nói thẳng là không có cảm tình cho lắm. Em biết sao?

Khanh suy nghĩ chút rồi trả lời:

- Vâng, em từng có chút xích mích với Quyên.

Nó không muốn nói ra những thứ mình đã nhìn thấy. Đầu tiên là nó không chắc là những người ở đây đã biết hay chưa, thêm nữa, nó không muốn bàn về chuyện đó nữa. Quyên đã gây ra không ít rắc rối trong cuộc sống của nó rồi

- Ừm - Long gật gù - anh cũng không có cảm tình với con bé đó lắm. Đợt năm ngoái có chụp cho nó trong chùm quảng cáo ảnh cho Moonsoon, và quả thật con bé để lại ấn tượng không tốt. Có chút đố kỵ quá đà. Quyên luôn cố gắng khẳng định mình, nhưng lại bằng cách đè bẹp những người khác xuống.

Quỳnh Anh ngồi im lặng nãy giờ nghe mọi người, đột nhiên nói:

- Tự dưng em nghĩ đến một chuyện.

Tất cả quay ra.

- Này Khanh, ở Sài Gòn này bạn có từng xích mích với ai ngoài Quyên không?

- Không, sao thế Quỳnh Anh? -Khanh trả lời rất nhanh.

Quỳnh Anh nhún vai:

- Mọi người có liên tưởng gì đến chuyện những bức ảnh của Khanh không?

Tất cả nhìn nhau. Quỳnh Anh rối rít:

- Không! Em không muốn nghĩ xấu cho ai cả, chỉ là em tình cờ...

Long ngắt lời:

- Không, đúng lắm. Mọi thứ đều có một bắt nguồn của nó. Everything happen for a reason.

Khanh yên lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ nếu có một người có thể xác minh được chuyện này thì chỉ có thể là Andre.

Andre và Quyên ngồi ở Elysee Bar trong Sofitel Hotel. Quyên không thể tránh được cuộc gặp này. Bằng những suy đoán cũng như Quỳnh Anh, Andre đã lờ mờ đoán ra Quyên có thể làm việc này, và rất tình cờ Andre là người biết pass photobucket của Quyên, từ khi Quyên còn làm cho công ty của Andre, thì anh thường up ảnh cho cô. Quyên đã hoàn toàn quên mất điều đơn giản đó, và những bức ảnh sex đó ở trong photobucket của Quyên. Thời gian up lên là trước khi những bức ảnh như-là-của-Khanh đó được tung lên mạng, vậy nên có thể coi Quyên là người phát tán nó. Nhưng anh cần khẳng định một điều nữa...

- Lâu rồi chúng ta không gặp nhau đó - Quyên mỉm cười gượng gạo.

- Em không còn thuộc về công ty anh nữa, và em biết là anh thì chẳng bao giờ giữ những mối quan hệ xã giao làm gì rồi. Chẳng có chuyện gì để chúng ta phải gặp nhau cả, cô bé xảo quyệt ạ.

- Haha - Quyên cười phá lên - Đừng tỏ ra đĩnh đạc như thế, em biết anh cũng chẳng có hứng thú gì với con bé kia đâu.

- Điều đó không phải chuyện của em.

- Bây giờ anh dùng điều gì để chứng minh rằng em là người tung ảnh lên.

- Anh thì chẳng chứng minh được gì cả. Nhưng chúng ta đều biết em làm điều đó. Chuyện đó không quan trọng. Anh chỉ tò mò rằng em đã thay đổi những tấm ảnh đó thế nào?

- Em chẳng thay đổi gì cả.

Andre mỉm cười:

- Đó không phải ảnh thật của Khanh, đừng cố biến anh thành một thằng ngốc như vậy. Anh cũng chỉ tò mò mà thôi. Anh cũng chẳng có ý định giúp Khanh gì cả.

Thái độ của Andre làm Quyên ngạc nhiên, hơi bất thường.

- Không lý gì anh không bảo vệ người của anh.

- Em đừng quên là giữa Thiếu Khanh và công ty anh chẳng có chút giấy tờ gì cả. Anh sẽ ký hợp đồng với Khanh sau khi khóa huấn luyện kết thúc. Và anh hoàn toàn có thể kết thúc nó ngay bây giờ.

Quyên mỉm cười nụ cười chiến thắng, đây hoàn toàn là những gì nó muốn. Nó muốn Khanh phải rời nghề người mẫu một cách thảm hại.

- Em chẳng có gì để giấu anh - ánh mắt Quyên đầy sự thỏa mãn - mà em có nói thì anh cũng chẳng làm gì được. Đúng là em đã làm tất cả chuyện này. Em đã nhờ người sửa những bức ảnh đó. Nhờ một người khác giả vờ như là hack được rồi tung lên. Và mọi chuyện đã xảy ra không ngoài dự đoán của em. Sự thật là như thế, nhưng bây giờ thì muộn rồi, chẳng ai làm được gì nữa cho con bé đó. Kể cả anh. Chẳng có chứng cứ gì về tất cả chuyện này.

Andre nhìn Quyên chăm chú. Anh im lặng, đẩy cốc mocha về phía Quyên rồi thoáng mỉm cười:

- Cũng chưa muộn lắm. Uống café đi đã, café luôn làm người ta tỉnh táo hơn.

Và anh đặt lên bàn một chiếc máy ghi âm nhỏ xíu.

Bao giờ cũng vậy, đến một chừng dường như là kết thúc, thì mọi thứ sẽ bắt đầu lại.

Vậy thì hãy uống một chút café đã, và thưởng thức một bắt đầu khác.

tập 24: VICKY

Quyên chồm lên bàn giằng lấy chiếc máy thu âm nhỏ xíu. Andre mỉm cười:

- Nếu em muốn anh có thể cho em thêm một cái nữa y hệt thế này. Băng của đoạn thu vừa rồi nằm ở phòng anh cơ cô bé ạ. Em đã quên rằng trong cái công ty này có quá nhiều những thiết bị như thế này.

Quyên buông tay ra. Nó biết rằng trong cuộc đấu trí này nó đã thua hoàn toàn. Quyên rít lên:

- Anh muốn gì đây? Anh thật quá khó hiểu đó Andre ạ.

Quyên vừa nói dứt lời thì điện thoại của Andre rung lên từng hồi trên mặt bàn. Anh nhìn vào máy điện thoại rồi trả lời:

- Em nhầm rồi, có một điều em đã không hiểu về anh. Đó là đôi khi Andre này cũng làm việc vì tình cảm - nói rồi anh đẩy chiếc điện thoại về phía Quyên - bây giờ người có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của em không phải là anh, người quyết định em có thể phải ra tòa không là cô bé này.

Trên màn hình của Andre hiện tên người gọi: "Rainbow girl"

Thông tin mà Andre vừa nói cho Khanh biết qua điện thoại vừa làm nó bất ngờ vừa không. Andre không nói rõ bằng cách nào anh có được tin đó, nhưng anh nói rằng bất cứ lúc nào Khanh muốn đưa Quyên ra tòa vì tội làm giả thông tin bôi nhọ người khác, thì anh có chứng cứ trong tay. Khanh im lặng hồi lâu, nó nói sẽ trả lời Andre sau. Khi Khanh vừa ngắt máy, Pi và Quỳnh Anh hỏi dồn dập:

- Sao rồi, có phải là Quyên không?

- Andre nói anh ấy không biết... - Khanh ngập ngừng rồi trả lời, nó không muốn mọi người ở đây biết chuyện vừa rồi, tại sao thì chính nó cũng không rõ.

Long Flash liếc nhìn Khanh một cách đầy ẩn ý, nó nghĩ anh đã đoán được điều gì đó.

- Em về nhà với An đây - Khanh đứng lên.

- Em có cần anh nói với Darrent về chuyện em nhờ lúc nãy không? - Pi hỏi.

- Dạ không, anh chỉ cần bảo anh ấy nếu muốn nói chuyện với em thì gọi cho An, vì máy em ngắt hoàn toàn cuộc gọi đến rồi...

Ngoài trời vẫn mưa không ngớt. Nó không biết nó sẽ nói chuyện với Darrent như thế nào nữa. Nếu tối nay anh không chủ động gọi cho nó thì Khanh sẽ để Long và Andre "đi trước một bước"...

Khi Darrent trở về nhà thì Pi đã bên trong, Pi có chìa khóa để vào nhà anh.

- Cậu đi đâu vậy?

- Yoko. Cậu? - Darrent lảng tránh.

- Vừa gặpKhanh, với Quỳnh Anh và anh Long.

-Vậy là sau khi ở đây ra, cô bé đã đi gặp các cậu.

- Khanh đã đến đây?

-Ừ, và thấy cả Quyên ở đây.

- Chúa ơi! - Pi thốt lên - cậu có giải thích gì không đấy. Cô bé dễ hiểu nhầm lắm đó.

- Tớ mới là người chờ đợi một lời giải thích.

- Trời ạ, cậu biết con gái rồi đó. Tớ cam đoan rằng Khanh và Andre chẳng có gì cả, nhìn thấy rõ điều ấy trong mắt cô bé.

Darrent không muốn nói rằng anh cũng thấy điều ấy. Pi tiếp lời:

- Và cậu nữa, hôm qua con bé Quyên gì đó say và cậu đưa về nhà. Có cái thằng ngu như tớ cũng biết rằng cậu và nó chẳng có cái gì cả. NhưngKhanh không biết chuyện đó. Cô bé chỉ nhìn thấy một đứa con gái khác trong nhà của cậu.

- Cậu không cần nói nữa - Darrent thở dài.

- Giữa bọn cậu có quá nhiều hiểu nhầm rồi đó.

- Vậy thì cứ để nó là hiểu nhầm đi! - Darrent hét lên đột ngột, quăng chiếc giày vào tường.

Pi nhìn dè chừng, nhún vai:

- Tùy cậu thôi. Nhưng Khanh có nhờ chúng ta một việc, và tớ chắc rằng cô bé đang chờ điện thoại của cậu. Hãy gọi vào máy An khi cậu có thể.

Darrent tháo tất, nhảy lên giường, lấy chăn chùm kín đầu. Việc của Khanh, việc với Andre, việc nó với Quyên, single tiếp theo, rồi cả lời đề nghị đột ngột của Vicky. Tại sao một đại gia như Vicky lại bất ngờ để ý đến một người mới nhưKhanh. Vì Vicky thật sự là kẻ xây những bậc thang lớn cho một nghệ sĩ, như người ta vẫn nói, hay chỉ vì Thiếu Khanh là một miếng bánh ngon mang tên người mẫu mà không ai muốn mất phần xâu xé? Nhất là sau scandal ảnh của Khanh?

Vicky?

- Khanh, tao đã biết được ai là người tung ảnh sex của mày lên rồi? - đó câu đầu tiên An nói khi nhìn thấy Khanh.

Không lẽ An đã gọi cho Andre, Khanh không nghĩ thế. Nó cốc vào đầu An:

- Không phải ảnh của tao. Sao, ai?

- Quyên. Cái con bé lần trước gây gổ với mày ở chỗ của Andre đó!

Tất nhiên câu trả lời của An không gây được bất ngờ nữa, nhưng nó không hiểu bằng cách nào mà An biết được.

-Sao mày nghĩ thế?

- Mày nhớ anh Giang không. Cheesy ý?

- À, có, sự liên quan ở đâu vậy?

- Giang là người thông báo cho tao chuyện này vào chính cái đêm mày bị tung ảnh lên. Và sau đấy anh ấy đã thử lục lọi lại kho dữ liệu của cái trang hack ban đầu, nơi anh ấy thấy những bức ảnh đó. Dò ra tên của người post. Anh ấy dùng nick admin truy cập vào để tìm ra email. Và... hack email. Mày biết Cheesy rồi đó. Anh ấy đã muốn hack ai thì không thể tránh được....

- Ừm, tiếp đi - Khanh chăm chú.

-Và thật may mắn, trong mailbox của gã đó, anh ấy tìm được những liên lạc với một email có tên là Quyên. Con bé đó đã gửi ảnh của nó cho gã đó. Tất nhiên thời gian là vài ngày trước. Như vậy, nó chính là thủ phạm phát tán ảnh của mày.

- Không phải ảnh của tao! -Khanh cốc cái nữa đau điếng vào đầu An.

-À, ừ, vậy bây giờ mày muốn tao làm gì đây? Tao thông báo và gửi những chứng cứ này cho hội bên báo chí nhé! Ngày mai sẽ có nhiều bài hay đây!

- Không, từ từ. Đừng làm gì vội. Cứ kệ nó đấy.

An nheo mày một cách đầy khó hiểu. Khanh nhún vai:

- Cứ tạm thời để chuyện này ở đấy đã. Thực ra trước khi mày nói tao đã biết là Quyên làm rồi, nhưng cứ để nó đấy đã...

- Ủa, sao mày biết vậy?

- Andre cho tao biết, anh ấy không nói bằng cách nào anh ấy có chứng cứ, nhưng Andre cũng đã tìm ra được điều gì đó chứng minh Quyên là người làm.

- Có vẻ như, trong cuộc chơi xảo quyệt của chính mình, Quyên đã mắc nhiều hơn một sai lầm - An cười phá lên đầy thỏa mãn.

- Bỏ qua đi, tao muốn đi ăn. Mời cả chú Nam và bé Ngân đi ăn cơm tấm Cali đi! Từ hôm đầu vào Sài Gòn đến giờ, chẳng có lúc nào rảnh ngồi lại bốn người cả.

- Uh, được thôi, suốt từ sáng đến giờ chú Nam và dì Lam cũng gọi cho tao mãi. Báo chí viết loạn lên rồi mà. À mà mày đọc chưa...

Khanh gạt đi:

- Thôi tao chả muốn đọc gì cả. Mệt đầu lắm. Tao sẽ nhắn tin cho dì Lam sau.

Bé Ngân trong bộ đồ màu hồng vô cùng đáng yêu, vừa ăn vui vẻ vừa trò chuyện với An trong lúc chú Nam hỏi han Khanh. Có vẻ như Ngân đã được An giải thích lại về chuyện hôm trước. Khi mà chú Nam vừa ngớt những lời dặn dò cuối cùng cho Khanh và bắt đầu đặt đũa vào ăn miếng đầu tiên thì Darrent gọi vào máy An. Khanh ra hiệu đưa máy cho nó.

- Hôm trước em muốn nói chuyện với anh phải không? - Darrent húng hắng, giọng anh có vẻ gượng gạo.

-Dạ vâng. Em đã nói với anh Pi chiều nay đó. Em muốn nhờ bọn anh...

Darrent trả lời rất nhanh sau khi nghe Khanh nói:

- Uh được, thực ra nếu em không nhờ thì bọn anh cũng làm!

- Anh nói giống anh Long ghê!

- Mọi người đều tin em mà. Chỉ là... chỉ là... khi mọi thứ mới xảy ra thì ai cũng có chút bất ngờ.

Darrent không biết điều mình vừa nói đã làm Khanh mỉm cười.

- Em cảm ơn anh.

- Không có gì. À...

- Dạ?

- Không có gì, có một người muốn gặp em sớm.

- Ai ạ?

- Vicky, có lẽ em không biết đâu. Anh sẽ nói rõ cho em lúc chúng ta gặp nhau.

- Dạ vâng.

Khanh tắt máy. Lẩm bẩm: "Vicky?"

Chú Nam vừa nhấp một ngụm Grasshopper, vừa quay sang:

- Cháu vừa nói gì cơ?

- Dạ không, anh Darrent vừa nói với cháu rằng có một người là Vicky muốn gặp cháu.

- Vicky?

- Chú biết ạ?

- Nếu đúng là [I]Vicky mà chú biết thì hơi có chút ngạc nhiên đấy [/I]- chú Nam tiếp tục vừa uống cocktail vừa nhíu mày.

- Tại sao ạ?

- Đó là người mà giới nghệ thuật Sài Gòn nói riêng đều biết?

- Vì sao vậy chú? - An hỏi, băn khoăn.

- Cậu ấy là người tạo những bước ngoặt lớn cho rất nhiều kẻ làm nghệ thuật. Cụ thể hơn là bỏ tiền ra làm album, liveshow hay thậm chí mở công ty riêng cho rất nhiều ca sĩ diễn viên người mẫu. Có thể coi là đại gia của mảnh đất này.

- Cậu ấy? Chú nói như là ông ta trẻ lắm - Khanh lè lưỡi.

- Đúng, Vicky chỉ mới 26 tuổi.

-Trời ạ - gần như ba người còn lại đồng loạt la lên - Có những người có thể giàu sớm vậy sao?

- Vấn đề không phải ở tuổi mà ở đây này - chú Nam chỉ vào đầu, mỉm cười.

-Tôi từ chối hoàn toàn. Cậu nghĩ tôi là ai vậy - Andre nhếch mép.

-Andre, anh cũng không biết tôi rồi, tôi luôn có những thứ tôi muốn và những người tôi cần.

- Cậu đã quá tự tin rồi đấy. Cậu nghĩ rằng có thể dùng tiền làm được mọi thứ sao - Andre cười khinh bỉ.

- Vấn đề không phải ở tiền, mà ở đây này - Vicky chỉ vào đầu, mỉm cười - Tôi chỉ đưa ra một lời đề nghị. Anh nên cân nhắc trước khi trả lời sớm thế. Anh mới là người quá tự tin, Andre. Anh nên biết tôi có thể khuynh đảo một nửa ngành nghệ thuật của Sài Gòn, đâu chỉ mình công ty của anh!

- Nếu nói nhiều tiền có lẽ chưa đủ, mà là rất nhiều tiền. Cậu ấy nắm cổ phần khoảng một phần ba hệ thống cafe và bar trên mảnh đất này. Vicky có thể khuynh đảo được một nửa ngành nghệ thuật của Sài Gòn, cá nhân chú nghĩ thế - chú Nam nhìn ba đứa trẻ đang há hốc mồm nghe câu chuyện về một chàng trai 26 tuổi - Ví như năm ngoái Vicky đã bỏ tiền túi ra làm show thời trang tóc cho Davines, ở cả hai miền Nam Bắc, dự tính vào khoảng mười tỷ chỉ cho một đêm.

- Một đêm?!! - những con số quá to vào thời gian quá ngắn luôn làm shock những kẻ ngoại đạo.

- Đúng, chỉ một đêm. Và tất nhiên ngay sau đó thì Davines đứng độc tôn trong giới sản phẩm pro cho tóc. Đó là giá trị của Vicky.

- Thật không thể tin được - An vẫn chưa thể hết ngạc nhiên, nó đang lẩm bẩm tính xem người ta có thể làm gì để trang trí sân khấu khi có vài tỉ trong tay.

Khanh không nói gì, suy nghĩ, tại sao một người như thế lại quan tâm đến nó? Vì scandal ảnh ư? Lẽ nào đó là người tầm thường đến vậy. Chú Nam nhìn vào mắt Khanh dò hỏi, rồi lên tiếng:

- Có lẽ cháu đang tự hỏi Vicky là người như thế nào phải không?

-Vâng - Khanh mỉm cười, chú Nam rất tinh.

- Chú khó trả lời cháu, Vicky không phải người xấu, nhưng có là người tốt hay không thì chú không biết. Cũng giống như Andre của cháu, Vicky là người khó đoán. Những người trẻ thành công bao giờ cũng vậy.

Tất cả đều im lặng. Khanh biết lần này nó đã gặp người không thể đùa.

tập 25 : CHOÁNG NGỢP

Ngay ngày hôm sau, tựa như khi Khanh ấn nút khởi động, Andre, Demo, Long Flash và tất nhiên cả Khanh đồng loạt xuất hiện trước báo chí trả lời về những bức ảnh.

Demo nêu nên những quan điểm cá nhân và nói luôn đặt lòng tin vào tư cách Thiếu Khanh.

Andre nói mập mờ về một vài điều anh tìm ra, có người đã tìm cách bôi nhọ Khanh, nhưng quan trọng hơn, anh cũng thể hiện rõ việc tin tưởng Khanh đến cùng.

Andre trả lời một cách thẳng thắn rằng anh nghĩ rằng có một người mẫu đứng sau việc này, nhưng từ chối nói tên.

Long Flash viết một bài khá dài trên tạp chí Siêu mẫu phân tích tính chính xác của những bức ảnh, một cách vô cùng khéo léo, có người đã ghép chúng bằng Photoshop.

Long điềm nhiên trả lời rằng qua những lần làm việc với Khanh, với kinh nghiệm và con mắt của dân trong nghề, anh biết vai của Khanh không rộng như trong bức ảnh. Trừ khuôn mặt, còn toàn bộ body là được ghép từ một người có vóc dáng tương tự. Những phân tích chuyên môn của Long Flash rất có giá trị và ngay lập tức nhiều bài viết khác khẳng định lại việc ảnh của Khanh là ghép.

" Và quan trọng nhất, Khanh đã trả lời cùng lúc nhiều cuộc phỏng vấn qua điện thoại và trực tiếp, phủ nhận về những bức ảnh. Cô không có ý kiến gì về người thực hiện chúng, nhưng với những ý kiến của nhiều nhân vật trong giới nghệ thuật Sài Gòn, có lẽ việc tung ảnh sex của Thiếu Khanh lên mạng còn có một người đứng sau...???"

An thả tờ báo trên tay xuống, mỉm cười.

Well done! Khanh đã hoàn toàn đánh bật được những tin đồn khác, bình tĩnh và quyết đoán trong những bài phỏng vấn. Khanh tha thứ cho Quyên. Nó nói với Andre như vậy, Khanh muốn Andre đừng làm khó Quyên thêm. Nó muốn để yên mọi thứ như vậy, rồi tất cả sẽ êm đi, khi ấy Khanh sẽ gặp Quyên. Trong thâm tâm của cô bé mười bảy tuổi, nó vẫn muốn làm bạn với Quyên, không lý do.

Quả thật, An cảm thấy Khanh đã lớn hơn khá nhiều so với thời gian đầu vào Sài Gòn.

Và mỗi bước trầm trong bản nhạc, đôi khi chỉ là để chờ đón một khúc thăng.

*

* *

Khanh trở lại với việc tập luyện tại Avy một cách đều đặn.

Sau những ngày mệt mỏi bởi tin đồn, Khanh cảm thấy mình nhận được không ít. Nó nhận ra những người xung quanh mình, có thể sốt sắng, có thể bình thản, có thể l àm rất nhiều hoặc chẳng làm gì; nhưng luôn đặt lòng tin vào nó.

Single của Demo đã tung ra thị trường, mang lại những chiến thắng lớn về lợi nhuận. Bên Nina của chú Nam cũng đã gửi phần của Khanh như đã hứa. Tài khoản của Khanh đột nhiên đầy ắp một cách vô lý, nó ngỡ ngàng khi lần đầu tiên có trong tài khoản nhiều tiền đến vậy. Việc đầu tiên Khanh nghĩ đến là mời tất cả mọi người đi ăn, nhưng bằng nhạy cảm cá nhân, Khanh biết nếu nó mời tất cả mọi người cùng lúc thì nhất định Demo sẽ không đến, chính xác là Darrent sẽ không đến. Thêm nữa nó cũng cần gặp riêng Darrent để hỏi lại anh về việc Vicky, anh hứa sẽ nói nhiều hơn khi gặp nhau.

Chủ Nhật. Cửa sổ lớn trước phòng bỗng thoảng qua những hương mùa hè rõ rệt. Những căn nhà qua khung cửa mang những màu sắc mới. Tấm rèm được kéo ra để ánh sáng trắng tràn vào tươi mới. Những đồng xu nhỏ được gom góp lại, cho vào một chiếc hộp. Từ chiếc tai nghe bé xíu, bản nhạc mà Khanh luôn luôn yêu thích, Clocks của Coldplay, vang lên, đánh thức trong tâm tưởng nó về thời gian và khoảng cách. Những đồ vật yên lặng trong căn phòng chăm chú nhìn theo cô công chúa. Khanh bỏ vài thứ vào chiếc túi màu vàng buộc một sợi ruy băng trắng dài, bước ra khỏi nhà.

Darrent ngồi đợi Khanh ở quầy bar trong công ty anh.

Pi ngồi ở một góc khác, cắm tai nghe với bút và rất nhiều giấy trước mặt, có lẽ anh đang viết nhạc. Khanh ngồi xuống, chiếc ghế đứng như tôn thêm đôi chân dài của Khanh. Sau một hồi nói chuyện về đủ thứ, Darrent quay trở lại chủ đề mà Khanh muốn biết.

- Nếu chú Nam đã nói cho em như vậy rồi, thì anh sẽ chỉ phải nói thêm cho em về điều mà Vicky đã nói với anh. Cách đây hai hôm Vicky cũng đã gọi điện đàm phán với anh Minh. Thậm chí anh nghĩ có lẽ Vick y đã đến gặp Andre rồi cũng nên. Vicky muốn làm một chương trình.

- Một chương trình.

- Ừm, một chương trình ca nhạc và thời trang. Anh ấy sẽ bỏ tiền ra từ A-Z cho tất cả mọi thứ. Trong chương trình đó toàn bộ những người tham gia sẽ do Vicky lựa chọn. Hiện giờ anh mới được biết là sẽ có Demo, những thành viên thuộc Wepro, em, một vài người mẫu khác như Linh Đan, Bảo Anh...

- Vậy thì quá tốt rồi! - Khanh không hiểu tại sao Darrent phải băn khoăn đến vậy.

- D ường như là như thế, chỉ có điều Vicky là người khó đoán trước - Darrent nói y hệt như chú Nam - bọn anh không hiểu lý do gì mà đột nhiên Vicky nhảy vào như thế. Thêm nữa là việc Vicky yêu cầu em liên lạc trực tiếp với anh ấy. Cụ thể là một buổi gặp mặt.

- Em?

- Đúng. Có một điều anh cảm giác, đó là Vicky sẽ không dễ có được sự chấp nhận từ Andre trong việc này. Nhưng anh nghĩ cũng không làm khó được Vicky, bởi với quan hệ vô cùng rộng của mình, Vicky có thể dập tắt hoàn toàn một nhân vật giải trí nào đó ở Sài Gòn. Kể cả Andre, nếu anh ấy từ chối.

- Nhưng tại sao Andre phải từ chối?

Darrent mỉm cười, đưa chân nghịch nghịch những thanh gỗ phát sáng ở dưới quầy bar.

- Chắc chắn Vicky sẽ có một điều gì đó làm sếp của em từ chối không được mà nhận lời cũng không xong! Điều này thì em phải hỏi Andre!

*

* *

- Darrent đúng - Andre nhún vai, anh ngồi thả mình trên sofa tại phòng làm việc - Vicky yêu cầu anh một số thứ. Mà cũng khá nhanh chân, đã đến gặp Demo rồi cơ đấy.

- Em không hiểu lắm. Nếu mục đích của Vicky chỉ là tổ chức chương trình mà chúng ta cũng có lợi thì tại sao anh phải từ chối?

- Vì ba lý do, thứ nhất Vicky yêu cầu anh bán khoảng một phần ba số cổ phần của Avy cho anh ta, bất cứ giá nào. Điều thứ hai, quan trọng hơn, anh chưa muốn em xuất hiện ở một chương trình lớn nào thời điểm bây giờ. Cuối cùng, anh không thích cảm giác bị điều khiển như thế.

- A nh ta chỉ đích danh em? - Khanh bắt đầu mường tượng được vấn đề.

- Đúng, trong khoảng mười người mẫu chính của Avy, Vicky chỉ chọn em. Còn tại sao thì anh không trả lời chính xác được. Điều này thì em phải hỏi Vicky!

Việc mua cổ phần của Avy, để thâu tóm, thì Khanh dễ dàng hiểu được. Với tư cách là một công ty tư nhân đào tạo những người mẫu đặc biệt, thực hiện chương trình và tổ chức quảng cáo giải trí, Avy không cầm trong tay được số vốn hơn hai mươi tỷ, mà như thế thì chẳng thấm gì với Vicky. Nhưng anh ta hứng thú điều gì ở nó. Thói tò mò thôi thúc, Khanh nhắn tin cho Darrent, nói rằng nó đồng ý gặp Vicky, sắp xếp thời gian càng nhanh càng tốt.

Tranh thủ những thời gian rảnh mà Andre để trống cho nó, Khanh và An lên Diamond chơi bowling từ sáng, thực ra việc dạo chơi ở Sài Gòn bây giờ đã không còn sự thoải mái với Khanh.

Nó chưa quen lắm với việc được tất cả mọi người nhìn theo và bình phẩm. Nhưng khi đã bắt đầu lựa chọn cuộc sống này, nó biết rồi mọi thứ sẽ như thế này. Khanh tập cách coi đó là một việc bình thường. Hai đứa chơi bowling, chí chóe với nhau một hồi thật lâu trước khi Khanh nhận được điện thoại của Darrent nói rằng Vicky sẽ đến chỗ của Khanh để đón, xuống phía dưới chờ. Khanh và An nhanh chóng xuống dưới tầng một đứng chờ sau khi khi giằng co nhau việc trả tiền, và tất nhiên là Khanh thắng.

Khi hai đứa còn đang ngáo ngơ đứng dựa vào tường thì một chiếc Limousine màu đen đỗ từ từ tiến đến. Tất nhiên là cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy một thứ như thế tận mắt bao giờ cũng là một cú shock khá lớn. An đần mặt ra trong lúc Khanh không hơn là mấy.

Một người chàng trai khuôn mặt thanh tú, cao to, bước ra từ trong xe, bước về phía Khanh. Khanh ấp úng:

- Anh là Vicky ạ?

- Không, thưa cô. Mời cô vào trong. Anh ấy chờ cô ở trong xe.

Chàng trai hướng tay về phía chiếc xe đang mở cửa chờ đợi. Tất cả những người xung quanh dán mắt nhìn Khanh khiến mặt nó đỏ lên như một quả cà chua. Khanh và An bước vào trong xe. Rất nhiều hoa và rượu. Vài chiếc đèn đỏ ấm cúng được bật lên khi Khanh vừa ngồi xuống. Cách nó một chút là một chàng trai trẻ.

Và chàng trai mỉm cười, một nụ cười rất dễ chịu.

- Anh Bảo! - Khanh sững người.

- Anh thích em gọi anh như thế! - Vicky nhìn Khanh, nụ cười vẫn bình thản.

Khanh ngồi trước chàng trai mà người ta vẫn nhắc đến như huyền thoại. Nó đã từng bất ngờ khi gặp những chàng trai nổi tiếng như Demo hay Andre, nhưng đây thì lại là một cảm giác khác, còn hơn cả như thế.

tập 26: QUYẾT ĐỊNH

Khanh ngồi trên xe, đầu óc rối loạn trong phút chốc. Nó cố gắng sắp xếp lại những dữ kiện trong đầu mình. Thật sự An hơi khó hiểu về thái độ của Khanh, Khanh biết Vicky từ trước? Vậy sao nó lại tỏ ra rằng không biết gì khi nhắc đến lần trước. An không biết Vicky còn có một thân phận khác dành riêng cho Khanh.

Đột nhiên, Khanh quay sang An:

- An, tao muốn nói chuyện một mình với Vicky.

An nhìn Khanh lạ lẫm, nó không nghĩ Khanh đẩy nó ra trong hoàn cảnh thế này, có điều gì riêng tư ư? Cả với nó ư? Nhưng ánh mắt cương quyết và bình thản của Khanh khiến An yên tâm, nó chạm nhẹ vào vai Khanh, cúi chào Vicky rồi bước ra khỏi xe.

Còn lại hai người, Khanh quay sang phía Vicky, đầy giận dữ:

- Tại sao anh lại đùa cợt với em như vậy? Tại sao anh lại nói dối em mọi thứ ?! Anh muốn gì ở em vậy?

Vicky nhìn Khanh một chút rồi mở chiếc tủ lạnh ở phía bên trái, bên trong rất nhiều đồ uống các loại, mỉm cười:

- Anh không đùa với em, cũng chẳng nói dối gì em cả, và không muốn gì nhiều ở em. Em uống gì không?

Khanh nhìn vào mắt Vicky đầy khó hiểu, trả lời:

- Không, thưa anh.

Vicky nhìn Khanh chăm chú rồi đột nhiên anh cười lớn. Vicky đẩy hai cái ngăn dưới chân, lôi ra một chiếc hộp to chừng bằng chiếc laptop. Anh vừa mở chiếc hộp vừa nói với Khanh:

- L úc trước khi anh nói với người thực hiện nội thất chiếc xe này rằng anh muốn có máy pha cà phê trong xe. Người đàn ông gốc Italia đó đã nói với anh rằng một chiếc máy pha cà phê espresso chuẩn giá chừng năm nghìn đô có khi chẳng ngon bằng chiếc ấm Moka Express rẻ tiền này.

Vicky giơ về phía Khanh một chiếc ấm, có ba phần gắn liền với nhau. Anh tháo từng phần ra. Phía dưới là một cái bình nhỏ chứa nước, ở giữa là một cái lọc bằng nhôm, dường như là chỗ nén cà phê, và phía trên cùng là nơi chứa thành phẩm, cả ba phần gắn với nhau đều có roăng cao su kín hơi. Vicky đổ một lượng nước vào trong cái bình nhỏ phía dưới, rồi lấy bốn thìa bột cà phê trong hộp vào trong bộ lọc, sau đó vặn lại và đun ở một ngăn nhỏ gần gầm xe. Trong lúc làm, Vicky giữ vẻ mặt bình thản như là đang nghịch một thứ đồ chơi, anh làm chậm rãi và nghiêm trang như là người ta uống trà đạo vậy. Rồi anh ngắm nghía chiếc ấm và nhìn đồng hồ, chừng một phút sau anh rút phần trên cùng rót ra hai tách nhỏ. Anh đặt một tách cạnh Khanh:

- Đây là thứ em thích uống. Mocha.

Khanh chăm chú nhìn Vicky làm từ đầu đến cuối, không cất được lên lời. Nó cảm thấy ở anh trộn lẫn cả hai con người, sự điềm tĩnh, trìu mến của Bảo, và cả cái gì đó đầy quyền lực của Vicky. Khanh đưa tách Mocha nóng lên miệng, khẽ thổi nhẹ, đôi môi cong lên duyên dáng. Rồi nó hớp nhẹ một chút, nhìn vào mắt Vicky, mỉm cười:

- Ngon lắm anh.

Chàng trai mỉm cười rất dễ chịu, anh mang nụ cười của một chàng trai mới lớn hơn là một đại gia vung tiền như nước. Đúng là Vicky không nói dối Khanh, anh vẫn chỉ là một kẻ chẳng có nghề gì cụ thể, thích uống cafe và cảm nhận những thứ mà gió nắng mang lại. Ngồi trước mặt nó là một chàng trai thật sự kỳ lạ, kỳ lạ hơn bất cứ ai nó từng gặp.

Tên của anh ấy là Vicky.

- Dễ chịu hơn rồi đấy, nào, bây giờ chúng ta nói chuyện! - Trong tiếng nhạc vẫn vang lên nhè nhẹ từ đâu đó trong xe, bản Patient của Guns & Rose, Vicky mỉm cười dịu dàng.

*

* *

Khanh ra về trong tâm trạng rất bối rối. Giờ thì nó đã biết nhiều thứ hơn về Vicky. Quả thật với những gì nắm trong tay, Vicky dễ dàng gây khó dễ Andre, nhưng đó cũng không phải mục đích của Vicky, anh chỉ muốn hợp tác với Andre, chuyện cổ phần thì chỉ thuộc về mặt kinh doanh, anh không muốn trong một thời điểm nào đó Andre trở mặt, vì thế anh muốn nắm một phần của Avy trong tay. Còn lý do Vicky muốn có Khanh trong chương trình thì Khanh đã hiểu quá rõ rồi. Vicky còn tiết lộ với Khanh một vài người tham gia nữa, trong đó có cả Đỗ Hoàng Quyên, Vicky bình thản nói rằng mặc dù tư cách có tốt hay không, Quyên vẫn là một trong những gương mặt sáng giá của giới mẫu trẻ Sài Gòn. Cuộc nói chuyện chỉ diễn ra trong xe của Vicky, sau đó anh đưa nó về nhà. An và Ngân đang ngồi xem phim trong phòng khách, thấy Khanh về điều ngước mắt lên.

An nhìn Khanh, chăm chú:

- Nào, giờ thì mày hãy kể cho tao những gì tao chưa biết.

Khanh cũng chẳng có gì để giấu An. Nó kể hết những ngày đầu gặp Vicky dưới cái tên Bảo. Paloma, rồi bữa tiệc. Và những gì An nghe xong, cười phá lên:

- Quả là những người có tâm hồn đồng điệu. Và mày trả lời sao?

- Tao không biết trả lời thế nào, việc này có lẽ phải để Andre quyết định, dù sao tao cũng đã là người của Avy rồi.

- Mày nói đến đây tao mới chợt nhớ ra - An thở dài - nếu cứ đà này mày chuyển bị chuyển hẳn vào trong này sống đi còn gì.

- Cũng không hẳn. Còn nhiều thứ lắm, tao với mày nói chuyện sau. Bỏ qua mấy cái truyện này đi, đau đầu lắm.

- Ờ, ăn uống gì chưa?

- Chưa.

- Đi ăn đi.

- T hôi, tao có ý này - Khanh nháy mắt.

Và sau khi Khanh nói với Ngân và An xong thì An la lên: " Ối giời ơi con xin bà!" Cả ba đứa cười lăn lộn về cái ý định của Khanh.

*

* *

Thực ra thì điều Khanh nói với An cũng không có gì to tát cả: nó muốn nấu cái gì đấy và mời vài người đến ăn! Quỳnh Anh và Pi này, cặp này bây giờ dính với nhau như nam châm, vừa cách đây vài hôm cũng có vài tờ báo đã đặt câu hỏi liệu Quỳnh Anh có phải là bạn gái của Pi? Tất nhiên như thường lệ thì người phát ngôn của Demo luôn trả lời theo kiểu quần chúng rằng họ chỉ là bạn...hơi thân một tí. Chán chết! Darrent này, sau lần gặp vừa rồi có vẻ như hai người đã cảm thấy gần lại hơn một chút.

Thế là bây giờ cả ba đứa đang hì hục chọn đồ ở siêu thị gần nhà. Khanh định làm gỏi cuốn, gà hấp nấm, với salad Nga. Ăn cái gì đó đơn giản cho đỡ tốn thời gian làm. Trong lúc An vừa xách những thứ lỉnh kỉnh trên tay vừa kêu ca nó mua gì mà lắm thế, Khanh nhắn tin cho Pi, Quỳnh Anh và Darrent xem mọi người có qua nhà chú Nam bây giờ được không. Nghe đến việc Khanh sẽ nấu, ai cũng rất háo hức với những tin ngắn trả lời cụt ngủn rằng "đang phi qua như một cơn lốc đây!"

Khanh, Quỳnh Anh và Ngân cặm cụi trong bếp với những là nhiều thứ. Tại bản thân món gỏi cuốn đã là một tổng thể hỗn độn những là thành phần: thịt ba chỉ, tôm, tương ngọt, lạc, mỡ nước, đường vuông, bún, bánh đa nem, giá đỗ, lá hẹ, hành hoa, tỏi khô, ớt, xà lách, rau thơm... An đếm sơ sơ ra cả gần hai chục thứ cho một món, nó lè lưỡi lắc đầu, ngồi chat chit trong lúc hai cô nàng đảm đang lăn vào bếp. Việc Vicky muốn thực hiện một chương trình tổng hợp cho một số nhân vật của giới giải trí Sài Gòn có vẻ như vẫn chưa được chính thức công bố, nhưng đã có hơn một tờ báo online đưa tin và những bức ảnh về việc dường như Vicky đã có những động thái tiếp xúc với Andre và phía Demo, cũng như vài công ty quản lý người mẫu khác. Thật sự trong thâm tâm An vô cùng ngạc nhiên về sự đi lên nhanh chóng của Khanh, mặc dù vấp phải một vài scandal, nhưng quả thật việc Khanh được giới giải trí Sài Gòn ưa ái là không thể phủ nhận. Có lẽ ở Khanh có một điều gì đó thu hút một cách khó lý giải...

Khi Darrent và Pi đến, Khanh ra đón và ngỏ ý mời cả những chàng vệ sĩ đẹp trai vào ăn cùng, nhưng các anh cười và từ chối. Pi nói họ về trước, chút nữa anh sẽ gọi.

Khi tất cả vào nhà thì mọi thứ cũng đã gần xong. Giờ thì Khanh mới biết là Ngân cũng rất khéo tay, Ngân t** hoa, quấn bánh đa, sắp xếp trang trí đồ ăn cái nào trông cũng ngon mắt. Bé còn làm bao nhiêu là thạch đủ màu cho vào tủ lạnh trước để mọi người ăn tráng miệng. Công việc làm bếp luôn làm Khanh cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng lâu lắm rồi từ khi vào Sài Gòn nó mới được "trổ tài".

Sau khi những món ăn đã được bày ra thật ngon miệng trên bàn, những chàng trai vẫn chăm chú ngồi bình luận về trận chung kết bóng đá nào đó vừa xong làm Khanh phải ra nhéo tai An và Demo lôi vào bàn, Demo dẫu có nổi tiếng đến mấy thì tính cách đôi lúc vẫn đến là trẻ con!

Ngay khi mọi người đã ngồi vào bàn và bắt đầu xuýt xoa bởi tài năng nấu nướng của ba cô bé xinh đẹp, thì Khanh nhận được tin nhắn của Andre:

" Quyên muốn gặp em. Chọn một giờ và thông báo cho anh nếu em đồng ý."

Quyên?

Thấy Khanh nhíu mày ra chiều suy nghĩ, An hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Khanh đưa tin nhắn của mình cho mọi người xem. Khi tất cả đã đọc xong tin nhắn, Pi chun chun mũi:

- Em không muốn gặp hay muốn gặp?

- Em không biết - Khanh nhún vai, trả lời thật lòng.

- Vậy mọi người biểu quyết nhé, có năm người còn lại, số lẻ - Quỳnh Anh đưa ra ý kiến kỳ quặc.

- Được đấy - Khanh tán đồng, nó cũng muốn nghe ý kiến của mọi người - Bé Ngân trước.

- Em... đồng ý - Ngân chưng hửng vì bị gọi tên đầu tiên.

- Anh Pi?

- Phản đối cuồng nhiệt - Pi vừa nói vừa gắp gỏi cuốn ăn ngon lành.

- Bạn? - Khanh nhìn Quỳnh Anh.

- Mình... đồng ý - Quỳnh Anh hơi ngập ngừng.

- Anh Darrent? - hỏi đến Darrent, Khanh có chút gượng, nó vẫn chưa quên được việc mình nhìn thấy Quyên trong nhà của anh.

- Phản đối - không có chút cảm xúc nào trong câu trả lời của Darrent.

- 2-2 rồi. Còn mày? - Khanh hỏi An.

Tất cả hướng mắt về phía An. An bẻ bẻ tay:

- T hực ra tao muốn trả lời là phản đối nhưng tao biết mày sẽ gặp Quyên, tính cách của mày luôn rộng lượng như thế. Và tao luôn tin vào các quyết định của mày, nên: Đồng ý.

Mặc dù không biết sẽ bộc lộ thái độ gì trước Quyên, nhưng Khanh biết cảm giác của An là đúng, trước hết là cứ gặp Quyên đã...

Còn có Chúa mới biết những chuyện chưa xảy ra.

Tự dưng Khanh muốn nghe một lời khuyên của Bảo...

...trong lúc Khanh biết chính Bảo cũng đang đợi một quyết định khác của nó.

tập 27: NGƯỜI MẪU

Dì Lam gọi từ ngoài Hà Nội vào cho Khanh, hỏi thăm về những vấn đề gần đây của nó. Khanh muốn dì Lam yên tâm hơn, nó thật sự cảm ơn vì dì luôn lo lắng cho nó. Khanh nói sau khi gia nhập Avy, nó cảm thấy mọi thứ đã trở nên rõ rang hơn, và bây giờ nó không còn phải băn khoăn quá nhiều nữa. Dì Lam nói cũng đã biết việc Khanh tham gia vào Avy và dì đồng tình, bởi dẫu sao thì Andre cũng là một tên tuổi trong việc đào tạo mẫu của Sài Gòn.

Dù ít, nhưng những người mẫu bước ra từ công ty của Andre đều nhanh chóng đạt được thành công, anh có được sự tin tưởng từ rất nhiều những chương trình tiếng tăm trong việc cung cấp người mẫu. Sau màn hỏi thăm và màn dặn dò như thường lệ, dì Lam chợt chuyển chủ đề:

-À này, Vicky đã liên lạc với cháu rồi hả.

- Sao gì lại biết vậy? - Khanh thoáng ngạc nhiên.

-À, dì đọc báo thôi - Lam húng hắng - thấy nói là Vicky tiếp xúc với Andre rồi nên dì nghĩ là nó tìm cháu.

- Dì có quen anh ấy à?

- À ờ, có chút ít.

- Này, không phải dì lại nhờ vả gì anh ấy như là nhờ anh Long Flash chứ?

Thoáng im lặng, rồi Lam trả lời với tiếng cười lớn:

- Cháu đánh giá quá thấp Vicky rồi đấy. Làm gì có ai nhờ được cậu ấy cái gì. Nhưng đúng là dì là người đầu tiên đưa những tư liệu về cháu cho Vicky. Còn việc cậu ấy hứng thú đến đâu thì dì sao kiểm soát được.

- Nhưng sao dì không nói trước cho cháu?

- Cháu không hiểu được đâu, đâu phải mọi chuyện lúc nào cũng có thể nói thẳng ra như thế. Công việc của dì chính là đứng sau mọi thứ, là những cuộc gặp mặt không chính thức như thế. Và nếu để cháu biết thì mọi thứ có thể sẽ không như bây giờ.

Lam ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.

- Thêm nữa, Vicky cũng đã biết về cháu trước khi dì nói, cậu ấy có cảm tình với cháu từ liveshow Demo.

Khanh im lặng, điều này thì nó chưa biết, vậy mà nó cứ nghĩ hôm ở Paloma là lần đầu tiên Vicky nhìn thấy nó.

Mở đầu một ngày bằng việc dì Lam gọi cho nó quả là không tệ,Khanh luôn cảm thấy dễ chịu hơn sau khi nói chuyện với dì. Nó lên công ty, như thường lệ. Sau khi tập được một lúc với My thì Andre vào, anh ngồi xem cho đến khi hai người nghỉ giải lao.

Khanh vừa cầm chiếc khăn bông màu trắng to sụ lau mồ hôi vừa ngồi xuống cạnh Andre. Anh nhìn Khanh:

- Thế nào, có chút khó khăn nào không?

- Có chứ anh - Khanh cười - nhưng em thích việc tập này lắm.

Andre nhìn Khanh chăm chú, ở Khanh có những điều dạn dĩ và hồn nhiên thật khác với những người mẫu khác. Anh im lặng. Đang lau mồ hôi, như chợt nhớ ra điều gì, Khanh quay sang hỏi Andre:

- Này anh, mà sao hồi xưa anh lại đuổi Quyên ra khỏi công ty.

- Vì Quyên mang những tư tưởng sai lầm với nghề người mẫu, thứ quan trọng nhất thì Quyên đã sai rồi. Quyên coi người mẫu là một thứ búp bê biết cười di chuyển trên sân khấu.

- Sai như thế nào ạ?

- Em muốn nghe à?

- Vâng, em muốn nghe.ư

Andre mỉm cười. Anh nói với Khanh nhiều điều. Rằng người mẫu không phải là để phô diễn thân thể hay kích thích nhục dục. Mà là sự tôn vinh vẻ đẹp. Đầu tiên, dễ nhìn thấy nhất là vẻ đẹp hình thể. Cái thứ hai quan trọng hơn nhiều, thứ mà nhiều người mẫu đã quên đi, đó là vẻ đẹp bên trong. Nó dạy cho con ng ta biết yêu cái đẹp và cái đẹp đến từ chính con người mình. Vì người mẫu cũng giống như là một diễn viên kịch câm. Mặc quần áo và đem sự sống đến cho những bộ quần áo đó - thứ được thiết kế ra để phục vụ cho mọi người. Vì thế, mỗi bộ trang phục có ngôn ngữ riêng của nó, nói lên rất nhiều về người mặc, rằng đó là một người thông minh hay ngu dốt, mạnh mẽ hay yếu đuối. Và người mẫu sẽ phải thể hiện tất cả những khía cạnh đó. Nếu như diễn viên có một khoảng thời gian khá dài trong một bộ phim để chuyển tải thông điệp cuộc sống, thì người mẫu chỉ có một vài khoảnh khắc để thực hiện điều đó. Ánh mắt cô ấy nói lên điều gì? Cô ấy đến từ đâu? Cô ấy bộc lộ điều gì qua bộ trang phục ấy? Học thức hay sự quyến rũ? Tình yêu hay sự băng giá?

Cô ấy ẩn chứa bao nhiêu điều bí mật?

Andre dừng lại rồi nói tiếp. "Thế nên người mẫu không phải là mua vui, chỉ có một số người làm sai lệch đi giá trị tốt đẹp của nghề này. Người mẫu là một tổng thể của những sự cố gắng không ngừng nghỉ. Tyra Banks, nhân vật kiệt xuất của American Next Top Models đã nói: "People think beauty is something you were born with, not something you create... How naive!"

Thực sự nó là hành trình khám phá về bản thân mình và thế giới xung quanh..."

Những lời này của Andre đã thật sự làm Khanh xúc động, rất lâu về sau, Khanh vẫn không bao giờ quên những điều Andre đã nói với nó...

Chiều ở Sahara Music Café, Khanh gặp Quyên khi mà nó cũng chẳng biết phải nói gì với Quyên, nó lôi Quỳnh Anh theo để đỡ cảm thấy bối rối. Quyên mặc một bộ đồ đen với những viền đỏ cắt nhau thành những hình vuông khắp nơi, ngồi ở góc của quán với ly sinh tố màu vàng đẹp mắt, dường như đã đến khá lâu trước giờ hẹn. Khanh và Quỳnh Anh ngồi xuống. Trông Quyên không còn vẻ hung dữ như những lần gặp trước, thay vào đó là nét mặt có gì đó cam chịu, trông hết sức tội nghiệp.

-Chúng ta vào thẳng vấn đề nhé - Quyên nói sau khiKhanh và Quỳnh Anh đã gọi đồ uống - Tao không hiểu mày muốn gì bây giờ?

- Muốn gì? - Khanh có chút ngạc nhiên - Tôi mới không hiểu bạn muốn gì mà làm chuyện fake ảnh tôi rồi tung lên như vậy.

- Vì tao ghét mày, tao đã nói với mày điều ấy từ lần thứ hai gặp mày rồi. Vì thế tao làm vậy. Mày đã biết là tao làm rồi đấy, bây giờ mày tỏ ra với báo chí không biết là ai như thế để làm gì vậy?

-Chẳng để làm gì - Khanh nhìn bâng quơ ra ngoài - Tôi chẳng muốn làm gì hay chờ đợi gì ở bạn cả. Có lẽ bạn đã hiểu nhầm rồi đó.

- Đừng tỏ ra tốt đẹp hay cao thượng như thế, ở đời chẳng có trò tốt tự nhiên nào cả!

Quỳnh Anh cười:

- Đừng nghĩ ai cũng như mình. Cô đã học được một bài học rồi đấy. Tốt nhất cô hãy dừng những trò phá hoại rẻ tiền ấy đi...

- Đừng nói thế, Quỳnh Anh - Khanh chạm nhẹ vào tay Quỳnh Anh, rồi quay sang Quyên - Nói chung tôi cũng chẳng cảm thấy gì cả, quả thật đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như bạn. Và tôi cũng chẳng tốt đẹp gì như bạn nghĩ. Chỉ là tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để "đáp lại" việc bạn làm. Trong đầu mình, tôi đã xóa sạch nó rồi.

Quyên im lặng, nhìn Khanh một cách khó hiểu, đây là con người mà Andre thích sao, là dạng tốt một cách vô điều kiện thế này sao. Quyên cảm thấy sự tổn thương từ đáy lòng nó, cảm thấy xấu hổ về chính mình, bất chợt, một giọt nước mắt lăn dài trên má Quyên.

Khanh cảm thấy bất ngờ khi đột nhiên nhìn thấy Quyên khóc, nó bối rối rút trong người ra túi khăn giấy đẩy về phía Quyên. Quyên chừng mắt lên nhìn nó:

-Đừng tỏ ra thương hại tao, tao ghét người khác nhìn tao bằng ánh mắt ấy.

- Bạn có thể hiểu theo cách bạn muốn, nhưng tôi không thương hại bạn. Hy vọng có lúc bạn suy nghĩ lại tất cả mọi thứ, xem nó có đáng để bạn làm như vậy không. Bạn - hãy -suy - nghĩ - lại - đi. Còn tôi thì đã tha thứ cho bạn từ những phút đầu tiên rồi.

Khanh nói rồi nhanh chóng đứng lên, Quỳnh Anh bỏ lại tiền nước rồi bước ra theo. Quyên ngồi một mình lại quán, những chàng trai đi ngang qua và huýt sáo khi thấy một cô gái xinh đẹp khóc một mình. Một vài hạt mưa rơi nhẹ ngoài khung cửa kính. Khoảnh khắc của sự cô đơn còn lại, Quyên thấy lòng mình trống trải, nó muốn đi đâu đó, phóng ngoài gió lạnh, tạt vào một bar bất kỳ, rồi nốc cạn chừng chục cốc bia, cho đến khi say đến quên đi tự ái của bản thân mình thì nó sẽ lao đến chỗ Khanh, và nói lời xin lỗi.

Just feel free to say sorry.

Trên đường về công ty, Khanh nhận được tin nhắn của Andre: "Anh sẽ xem xét lời đề nghị của Vicky với điều kiện cậu ấy bỏ đi ý định mua cổ phần của Avy. Có lẽ em là người có thể thay đổi được điều ấy."

Khanh tắt tin nhắn, mở new message, nhắn tin: "Gặp em." và nhắn tới số Vicky. Chỉ chút sau, có chuông báo tin nhắn vang lên trong máy Khanh, nó mở ra. Không phải Vicky, mà là Quyên...

"Dường như tôi đã đánh mất đi giá trị người mẫu của mình. Tôi không biết nói gì hơn. Xin lỗi bạn."

Khanh mỉm cười.

Vicky nhìn tin nhắn của Khanh. Anh biết sẽ có lúc Andre dùng đến chiêu này. Đẩy Khanh vào để thuyết phục anh. Có lẽ có điều ngoài anh ra không ai chú ý, đó là thực sự thì Vicky không cần đến chuyện cổ phần của Avy, riêng Andre thì không thể lật ngược được anh. Nó chỉ là một chiêu để gây áp lực cho Andre, và cũng để Khanh thấy giá trị của mình.

"Được. Để anh xem lại lịch rồi gọi em sau" - Vicky nhắn lại.

Người mẫu, như viên ngọc chưa mài dũa - bản thân có thể không thấy được vẻ đẹp thật sự của mình - nhưng đó lại là thứ dễ dàng tỏa sáng.

tập 28: MÀU SẮC CỦA CUỘC SỐNG

Vicky không nói cho Khanh về suy nghĩ của mình, anh cho rằng việc ấy không cần thiết. Cuộc gặp ngắn giữa hai người vào buổi chiều ở Paloma, nơi mà giờ thì Khanh đã biết là cũng thuộc về Vicky, Khanh nói với anh về việc Andre yêu cầu, chỉ cần Vicky bỏ chuyện cổ phần sang một bên thì thỏa thuận sẽ được thiết lập. Vicky tỏ ra suy nghĩ một chút trước khi nói anh sẽ cho người liên lạc với Andre, việc cổ phần của Avy không thành vấn đề.

Phần còn lại của buổi chiều lại dành cho những cốc mocha và những câu chuyện bâng quơ. Sài Gòn ập xuống cơn mưa bất chợt. Quán bỗng đông lên. Ngày chậm lại.

- Bao giờ em ra Hà Nội?

-Em chưa biết. Quá nhiều thứ chồng chéo.

- Gỡ ra từng chút một. Lập những mục tiêu ngắn. Đừng quá vươn tới điều gì. Lấy thước đo thành công là sự trưởng thành của bản thân.

- Đó là những kinh nghiệm của anh sao - Khanh mỉm cười.

- Có lẽ. Anh cũng không biết - Vicky nhún vai- vấn đề là phía trước còn dài. Đừng bao giờ cho rằng mình đã đạt đến limit.

- Vâng. Dài mà anh.

- Càng dài như thế. Càng phải giữ chính mình.

Bản nhạc True Colors vang lên từ bar êm dịu, không phải Phil Collins hay Lara, có lẽ là giọng của Olivia Ong. Đây là một trong những bản nhạc mà Khanh được nghe từ khi còn rất bé, khi nó còn Pháp. Chuyện Khanh sinh ra ở nước ngoài và sống đến hết cấp một mới về nước ngoài An ra không ai biết. Khanh được nghe True Colors trong một chuyến lưu diễn của một diva mà không nhiều người biết - Lara Fabian. Mãi sau này, khi biết nhiều hơn về Lara, Khanh mới biết đêm ấy nó đã được nghe giọng hát từ một trong những người vĩ đại của làng âm nhạc thế giới. Lara là một diva có thể hát được đến mười thứ tiếng, bằng với chất giọng êm ái đến trong suốt.

Những giai điệu xa xôi từng khơi lên tình yêu vào âm nhạc trong Khanh, lại chợt tìm đến trong một chiều mưa êm ả, bên cạnh một chàng trai có nụ cười dịu dàng.

Cảm thấy bình yên là một màu sắc mượt mà của cuộc sống.

"But I see your true colors...Shining through. I see your true colors...And that's why I love you. So don't be afraid to let them show...Your true color. True colors are beautiful. Like a rainbow.."

*

* *

Demo ngồi trong phòng họp. Những thông số mới về việc single Âm thanh khiến tất cả vui mừng, The sound chiếm trọn cảm tình của fan Demo trong cả nước, lượng đĩa bán ra thành công hơn dự kiến, và lượng đĩa lậu thì không thể kể xiết. Vấn đề đĩa lậu mặc dù khiến Demo đau đầu như thường lệ, nhưng với tình trạng làm bản quyền mờ mịt bây giờ, Demo không có nhiều lựa chọn bằng việc phải chia lợi nhuận cho những kẻ ăn theo như vậy. May mà Demo còn không bị ăn cắp bài hát, tất nhiên mọi thứ đều được đăng ký một cách bài bản trước khi tung ra, nếu không những chuyện như "Em" của Siro và Gia Đoàn chắc cũng chẳng từ chúng nó, có hàng nghìn kẻ không biết xấu hổ chỉ há miệng chờ những miếng mồi như thế rơi vào miệng!

Anh Minh, sau khi chính thức đồng ý với việc Vicky đề nghị làm chương trình, lại đẩy Demo vào việc tập luyện gấp rút hơn. Thành công chỉ đến với những người cố gắng không biết mệt mỏi, những chàng trai trẻ còn phải làm nhiều hơn cho chính mình, chứ không phải cho tiếng tăm đã có sẵn. Darrent tạm gác chuyện tình cảm sang một bên, anh muốn tập trung một chút cho những ngày sắp tới. Có lẽ đó sẽ là một đêm mà tất cả những người quan trọng theo cả nghĩa bóng và đen, sẽ xuất hiện, Darrent muốn anh biểu hiện tốt. Những thứ mà Demo làm được, đang hạn chế chính bản thân Darrent lại.

Có hàng ngàn những nhân tài trong làng nghệ thuật thế giới nổi lên như những ngôi sao sáng chói, được xưng tụng như những thiên tài của ngành điện ảnh, âm nhạc, thời trang, rồi đột nhiên vụt tắt khi họ rẽ sai lối; Darrent biết những điều như thế.

Vượt qua chính mình là một màu sắc mạnh mẽ của cuộc sống.

Những hạt mưa lất phất ngoài khung cửa tô đậm thêm cảm xúc của Darrent, Demo đang nỗ lực cover lại bản True Colors của tượng đài âm nhạc Phil Collins...

Quyên trở lại với công việc mà nó vẫn làm, chụp ảnh và đi diễn. Nó khoác trong mình một trái tim mới. Những điều tưởng chừng rất đơn giản mà Khanh đã nói, đánh thức những gì yếu đuối mà tốt đẹp nhất của Quyên. Quyên biết nó đã sai từ rất lâu, trong tiềm thức, nhưng từ lúc nào đó, Quyên mặc định cho mình rằng đó là một phần của trò chơi. Để đến lúc nhìn lại, nó chỉ thấy trong mình đầy rẫy nhưng ghen ghét và vùi dập, phản lại chính bản thân nó một cách thảm hại. Tiếng lách tách và ánh sáng chớp lên của máy ảnh làm Quyên bừng tỉnh trong dòng suy nghĩ. Nó còn quá nhiều điều để làm tiếp, Quyên biết nó chưa đi đến nơi không thể quay về.

Học cách bắt đầu lại luôn là một màu sắc mới mẻ của cuộc sống.

Quyên tìm lại mình trong chính những gì nó đã đánh lừa bản thân để đánh mất. Thứ còn lại cuối cùng là tình yêu với công việc người mẫu. Không còn là nụ cười giả tạo, Quyên nghiêng người, xoay chân, nét mặt rạng rỡ trước những ống kính đang hướng vào nó. Chiếc phông đằng sau ánh lên dòng chữ True Colors rực rỡ. Quyên cuốn mình vào công việc để tìm lại màu sắc của chính mình.

An chăm chú với những bản vẽ đang trải ra trước mặt và trên màn hình máy tính, quán café nhỏ trên đường Nam Kỳ là nơi làm việc ưa thích của nó ở Sài Gòn. Ngoài việc viết báo, lần đầu tiên An thấy thích thú với một công việc đến thế, những bất ngờ ban đầu tại Sài Gòn bỗng mang lại cho An một cơ hội thử sức trong lĩnh vực thiết kế sân khấu đầy yêu thích của nó.

Giờ đây với những yêu cầu cao hơn và chuyên nghiệp hơn cả về cảm xúc, từ phía công ty của anh nó, An miệt mài làm việc. Cũng như Khanh, An cảm thấy hài lòng với những gì nó đạt được trong thời gian ngắn, nhưng nhiều hơn như thế, An thích thú khi tìm được những điều tiềm ẩn trong chính con người mình.

Khám phá bản thân là một thứ màu sắc quyến rũ trong cuộc sống.

Chiếc tai nghe vang lên bản True Colors du dương, hòa với làn mưa ngoài phố vừa buông xuống, những đường nét uyển chuyển hiện ra theo từng nhịp đưa chuột, An xây dựng một thứ kiến trúc của riêng mình từ âm nhạc

* *

Andre ngồi trong công ty, anh vừa nhận được mail của một đại diện bên phía Vicky, thông báo rằng Vicky sẵn sàng từ bỏ việc mua cổ phiếu của Avy. Chỉ cầnAvy đồng ý cho Trịnh Thiếu Khanh tham dự vào chương trình. Andre thở hắt ra. Kinh doanh như một trò chơi mà ai cũng muốn dành phần thắng, và việc kinh doanh bằng nghệ thuật thì như một trò chơi mà người ta phải chiến thắng bằng cảm xúc nhiều hơn thực tế. Lòng kiêu hãnh của Andre chỉ cho phép anh chấp nhận yêu cầu khi mà Vicky tỏ ra nhượng bộ. Và Khanh đã làm được điều đó thật. Cô bé quả thật có một sức hút đến kỳ lạ, như những gì Andre nhìn thấy từ những ngày đầu tiên tiếp xúc với Khanh.

Andre sẽ để Khanh nhiều cơ hội tham gia vào những thứ như thế này hơn. Từ khi Khanh về Avy, dường như anh đã hơi kìm cô bé lại quá. Chỉ bởi một điều, những hình ảnh về Veronica vẫn không ngừng ám ảnh Andre. Andre không muốn vì một sai lầm của mình mà mất đi một người bên cạnh anh nữa. Nhưng trong thâm tâm Andre biết điều ấy là sai lầm. Veronica đi bởi cô muốn đi, anh không thể giữ được. CònKhanh thì không. Những suy nghĩ áp đặt từ Veronica sang những mảnh khác của Andre thế đã là quá đủ.

Quá khứ là một màu sắc đậm nét nhất của cuộc sống.

Người ta có thể tha thứ nhưng không thể quên. Thì thôi hãy cứ sống và mọi thứ đều có vị trí riêng của nó. Andre bật bản True Colors trên máy tính, ngả người xuống ghế, nhắm mắt lại, tự dành cho mình một phút nghỉ ngơi hiếm có trong ngày.

Giữa những giờ tập và chụp liên tục, Quỳnh Anh vẫn nhận được những tin nhắn của Pi. Đó là một hạnh phúc dịu dàng. Đôi khi chợt nhớ lại, Quỳnh Anh cũng không biếtPi đã bước vào cuộc sống của nó như thế nào. Từ việc quen biết Thiếu Khanh, đột nhiên nó đến với một chàng trai nổi tiếng của Demo, nhưng có lẽ điều ấy không quan trọng bằng những gì mà Pi đang âm thầm làm cho Quỳnh Anh bây giờ. Những tiếng vỗ tay khi những đôi chân dài bước ra, những lời khen ngợi về những bức ảnh trên vài trang tạp chí giờ không có ý nghĩa bằng tin nhắn của Pi. Quỳnh Anh biết thứ tình cảm không cần đặt tên ấy làm cuộc sống của nó êm đi đến thế nào.

Cơn mưa Sài Gòn xóa đi hết những mệt mỏi suy tư, để lại những sự kết nối nhẹ nhàng. Người ta nghĩ về nhau ở bất cứ nơi đâu.

Tình yêu, một cách rõ ràng, là màu sắc rực rỡ nhất của cuộc sống.

..It's true color for everyone.

But can u see it?

tập 29: CÁNH CUNG

Những giấy tờ mang tính thủ tục được ký rất nhanh, đúng với phong cách làm việc của Vicky, nhanh gọn và đơn giản, chú trọng hiệu quả công việc. Cuối ngày thứ ba, anh thông báo về việc tất cả sẽ tập hợp lại một buổi đầu tiên tại Paloma café của anh - tất cả những người tham gia chương trình.

Khanh đến cùng An, sau khi Vicky đồng ý để An đặt dấu ấn vào việc thiết kế sân khấu, anh luôn tin tưởng những người trẻ, bởi anh cũng từng đi lên từ hai bàn tay trắng như thế. Andre nhắn tin cho Khanh rằng anh sẽ đến sau, có cuộc họp ngắn với đối tác. Khi Khanh đến, nó nhận ra mình xuất hiện hơi muộn một chút, bởi đã có khá nhiều người ngồi rải rác trong quán.

Vicky đứng ở sau quầy bar trò chuyện với Đan Phi, một người mẫu có tiếng trong nước vài năm trước, giờ đã định cư tại Hà Lan, sự xuất hiện của những siêu mẫu với đẳng cấp đã được khẳng định như thế làm Khanh hồi hộp hơn bao giờ hết. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi ghi với quần jeans bó, rất đơn giản.

Khanh nhận raQuyên ngồi một mình ở góc quán với ly sinh tố chuối quen thuộc. Quyên nhìn nó, mỉm cười, Khanh giơ tay lên ra hiệu đã nhìn thấy, nó thấy vui khi Quyên đã nói ra những điều nên nói, cải thiện một trong những mối quan hệ phức tạp nhất của nó ở Sài Gòn. Demo ngồi ở một góc khác cùng Minh manager, hai vệ sĩ đứng cạnh. Thoáng chốc Khanh mỉm cười, có lẽ những ngày liên tục sống quá gần với Demo khiến nó đã quên đi rằng đó vẫn là những chàng trai được săn đuổi nhất thành phố này, và bây giờ thì họ lại trở lại vị thế ấy. Cạnh Demo là Quỳnh Anh, tuy không ngồi cùng bàn nhưng ghế của Pi và Quỳnh Anh lại dựa vào nhau. Khanh mỉm cười khi thấy điều nhỏ nhặt ấy. Vicky nhìn thấy Khanh, anh nói vài câu với Đan Phi rồi bước về phía Khanh.

- Đêm qua ngủ ngon chứ em - Vicky mỉm cười, cách anh bắt đầu câu chuyện thật lạ lùng.

- Dạ vâng. Xin lỗi vì em đến muộn.

- Giá như mà Andre của em nói được câu này chút nữa thì tốt - Vicky trêu chọc.

-Không phải của em mà là sếp của em, anh ấy cũng sắp đến rồi thì phải. À mà đây là An, người em đã giới thiệu với anh. Là bạn thân của em, cậu ấy là người tham gia thiết kế sân khấu trong liveshow Hoàng hôn đỏ.

- Đã nghe nói về em - Vicky giơ tay ra bắt.

- Câu đấy phải để em nói - An cười, nó bắt tay Vicky, thầm nghĩ về cách nói chuyện vô cùng nhún nhường và dễ chịu của một người đáng ra có thể đứng từ trên nhìn xuống.

- Em đến nói chuyện với anh Đông, người ngồi kia - Vicky đưa bàn tay hướng về phía một chàng trai, chứ không dùng ngón tay chỉ - đó là người phụ trách tất cả những phần liên quan đến thiết kế của chương trình này.

An cảm ơn, nháy mắt với Khanh một cái rồi bước về phía Đông. Khanh nhìn theo, An cũng đang có những bước đi của riêng mình. Vicky nói Khanh hãy chọn một chỗ cho riêng mình rồi anh bước trở lại phía bar.

Khanh ngồi xuống bàn của Quyên, mọi người bên phía nó đều đã nghe nó kể về tin nhắn của Quyên, nên không lấy gì làm ngạc nhiên về điều đó.

Khi mọi người đều đã có vị trí, một chiếc máy chiếu bắn lên màn hình ở gần bar. Một loạt những hình ảnh chạy vụt qua rất nhanh, những cảnh cắt từ nhiều chương trình khác nhau, từ tạp chí, từ những show diễn... của những người đang ngồi trong quán. Vicky đứng dựa người vào quầy bar một cách thoải mái, anh nói:

- Đây là slide về tất cả những người sẽ tham gia diễn trong chương trình sắp tới. Mọi người không phải đã biết hết nhau, điều đó cũng không quá quan trọng, vấn đề là có thể hợp tác để làm nên một chương trình thành công.

Vicky dừng lại một chút, nhìn quanh, rồi tiếp:

-Một số người đã từng hợp tác với tôi trước đây, một số người thì chưa. Nhưng cách làm việc của tôi khá đơn giản. Bây giờ tôi sẽ phát cho các bạn một số tư liệu về chương trình. Ở phía cuối sẽ có contact với đại diện của tôi, các bạn có thể liên lạc khi gặp bất cứ vấn đề gì. Hai ngày nữa chúng ta sẽ bắt đầu tập. Chỉ ba buổi. Hai tuần nữa chương trình bắt đầu. Chỉ cần mỗi người làm tốt phần của mình, chương trình chắc chắn sẽ thành công. Còn bây giờ, không phí thêm thời gian của mọi người nữa...

Vicky ra hiệu, một người bước lên phát tài liệu cho tất cả. Với tính chất của một chương trình kết hợp của ca nhạc và thời trang, Vicky đã mời khá nhiều những tên tuổi tiếng tăm trong giới. Nhóm nhạc Baby's Souls và Devils cũng xuất hiện. Dường như có thể thấy rõ mục tiêu của anh là những người trẻ.

- Bây giờ tôi sẽ giới thiệu qua những nhân vật các bạn sẽ làm việc cùng trong những ngày tới. Đầu tiên là siêu mẫu Đan Phi, người sẽ hướng dẫn các bạn mẫu tập, nhà thiết kế Trần Anh - Vicky hướng tay về một chàng trai ngồi gần anh - người thiết kế trang phục cho tất cả, kể cả các band nhạc tham gia. Đông DS, người sẽ thực hiện thiết kế sân khấu, âm thanh và ánh sáng. Và người dàn dựng chương trình là một người chắc nhiều người trong các bạn đã biết. À đây rồi, cuối cùng anh ấy đã đến - Vicky mỉm cười, đưa tay về phía cửa ra vào.

Từ phía cửa, Andre bước vào, nghe được câu cuối cùng, anh giơ tay lên:

-Xin lỗi vì đến muộn - Andre nói và ngồi xuống chiếc bàn gần nhất.

Khanh bật cười không nhịn được, vậy là Vicky đã thua, Andre cũng biết nói xin lỗi! Vicky bỏ qua thoáng ngạc nhiên, tiếp lời:

- Đây là Andre, giám đốc của Avy. Anh sẽ là người trang điểm và cũng là đạo diễn của toàn chương trình. Một người nữa cũng trong vai trò đạo diễn và là đồng tổ chức cùng tôi, đó là anh Nam Nina, hôm nay không có mặt ở đây. Nina và Avy đều là những công ty có tiếng trong khu vực về khả năng thực hiện chương trình, có lẽ điều này các bạn không cần lo lắng.

Oh, vậy là Vicky đã lôi cả chú Nam vào cuộc, Khanh mỉm cười. Demo ngồi im lặng từ đầu trong góc, tránh sự chú ý của rất nhiều người mẫu xung quanh, bỗng nhiên lên tiếng.

- Tôi muốn hỏi một chút, theo như trong tập tài liệu này thì tôi không thấy có tên của chương trình, lẽ nào đến bây giờ vẫn chưa có tên chính thức của chương trình?

Vài tiếng xì xào vang lên sau câu hỏi của Pi. Vicky giơ tay lên, ra hiệu im lặng, anh mỉm cười:

- Câu hỏi hay lắm, nhưng tôi sẽ không phải là người trả lời câu hỏi. Khanh, em muốn đặt tên chương trình là gì.

Vicky nói và hướng mắt về phía Khanh. Quá bất ngờ, Khanh lúng túng trước những ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía mình.

- Em ư? - Khanh hỏi lại, không tin vào điều mình vừa nghe lắm.

- Đúng. Anh chưa có quyết định cụ thể về tên của chương trình và anh muốn nghe một ý kiến từ phía em. Cứ tự nhiên.

Khanh nheo mắt. Nó nhìn về phía Darrent. Ánh mắt anh bình thản và khích lệ như muốn nói rằng hãy làm bất cứ gì. Cảm thấy sự ủng hộ rõ rệt từ những người bạn. Khanh thoáng suy nghĩ chút rồi nói:

-Em muốn đặt tên là... Mũi tên cầu vồng!

Có tiếng cười thích thú nào đó vang lên sau câu nói của Khanh, nó nhận ra là An, có lẽ vì đó là người đầu tiên ở đây hiểu những gì Khanh sắp nói.

- Vì sao? - Vicky mỉm cười.

Khanh hít một hơi lấy can đảm, rồi nói.

- Em cũng không biết. Đó là thứ đầu tiên hiện lên trong đầu em khi nghe anh nói. Điều em muốn nhất ở chương trình này đó là một cánh cung, bắn đi một mũi tên cho mọi người, tất cả đều còn rất trẻ, và mỗi dịp như thế này là cơ hội để các bạn chứng tỏ chính mình, thực hiện ước mơ cá nhân mỗi người. Chính như ý nghĩa của chữ cầu vồng. Đó là những gì em nghĩ...

Những tia nắng mỏng manh buông mình vào khung cửa đầy hờ hững. Vicky mỉm cười:

-Mọi người đã nghe Khanh nói rồi đó. Ai đồng ý có thể giơ tay lên, chúng ta làm chút biểu quyết.

Quyên đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên đầu tiên. Và những cánh tay khác nhau từ từ lần lượt giơ lên, từ khắp các góc trong quán. Quỳnh Anh, Demo, An, Andre và tất cả những người còn lại.

Có tiếng vỗ tay nho nhỏ từ phía quầy bar, nơi Đan Phi và những người tổ chức đứng. Khanh thấy tim mình đập nhè nhẹ. Giữa nơi đất khách, một thoáng, nó tìm thấy sự đồng cảm bất chợt, êm ái. Vicky nhoẻn miệng, nhún vai nói với Pi:

- Như thế, chúng ta đã có tên của chương trình rồi đó!

- Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh lại thành công rồi,Vicky - Pi cười phá lên, nháy mắt.

Những tiếng cười vang lên trong quán. Sài Gòn nhẹ nhàng như bao chiều khác, mặt trời xuống dần nhường chỗ cho những trái tim nhỏ bé sưởi ấm thay. Cô gái xa lạ thấy mình hòa vào mảnh đất này, như là đã thuộc về nơi đây từ rất lâu.

Vậy thì hãy cứ thả mình bay lên đi, bởi Sài Gòn luôn giang vòng tay ôm những cơn gió vào lòng. Vậy thì hãy cứ giương mình lên đi, những mũi tên nhỏ béi, bởi Sài Gòn sẽ là cánh cung màu đỏ.

Là cánh cung màu đỏ...

TẬP 30: END

Những ngày tập luyện gấp gáp.

Những cuộc gặp mặt bất chợt.

Những giờ phút vui vẻ cắt ngang.

Những người bỗng trở thành thân thiết.

Khanh tìm thấy nơi này những cảm xúc để sống, để làm việc, để yêu hơn mọi thứ. Mọi thứ đến nhanh như một giấc mơ, để khi người ta nhìn lại thì không muốn tỉnh nữa. Bởi nó đẹp. Tất cả những hoài ức cũ trở lại rồi tan biến, giờ thì nó yêu công việc nó đang làm, yêu cả những người xung quanh công việc ấy.

Người mẫu? Chỉ mới không lâu trước đây Khanh còn ngồi ở công ty của dì Lam và phản đối kịch liệt chủ đề ấy, thì giờ nó đã tập luyện hăng say dưới sự hướng dẫn của những đàn chị.

Tập múa, tập đi, tập cảm nhạc, chụp ảnh...

Nó yêu những điều này từ lúc nào không biết. Mọi thứ đến tự nhiên như là đã có những sự sắp đặt trước.

Những ngày cuối tháng bảy, thời tiết không có gì thay đổi. Sáng vẫn nắng và chiều vẫn mưa. Có khi nắng gay gắt đến đốt cháy da thịt. Có khi những cơn mưa như trút nước làm đường phố có chút ngập lụt. Mọi thứ không có gì thay đổi. Chỉ là tất cả đã khác trong Khanh, khác những ngày đầu vào đây. Đó là một sức sống mới mà niềm đam mê chảy trong nó mang lại.

...

Một ngày chiều muộn, Darrent gọi Khanh. Giữa những ngày tập cho chương trình và tập tại công ty, hai người vẫn thường gặp nhau. Người đầu tiên mà Khanh gặp khi bước chân vào mảnh đất này, cuối cùng vẫn là người luôn ở cạnh Khanh.

Có rất nhiều lúc, Khanh cảm thấy những hiểu lầm rõ rệt giữa hai người, nhưng không hiểu theo một cách nào đó, không cần đến những lời giải thích, mối quan hệ lại bỗng nhiên trở lại bình thường. Cảm giác của Khanh mỗi khi nghĩ về chàng trai của Demo, luôn là sự dễ chịu.

Hai người lên Piano café, Khanh không bao giờ nói rằng có một ngày nó đã nghe anh chơi Boston ở đây. Darrent không biết điều ấy, nó không biết rằng khi ấy, những cảm giác không thể diễn tả của Khanh đã được lưu giữ mãi mãi. Những giây ngắm Darrent chơi nhạc luôn là những khoảnh khắc tuyệt vời đối với Khanh.

Và ngày hôm nay, một lần nữa Darrent lại chơi nhạc choKhanh nghe, bản Yesterday one more của The Carpenters. Quán vắng, cửa sổ nơi những chiếc lá rơi xuống, ly sinh tố màu cam dịu dàng, nơi những ngọn nến dần được thắp sáng lên khi mặt trời đã xuống, có một cô gái lại ngỡ ngàng câm lặng, như những lần đầu tiên được nghe những nốt nhạc ấy.

"When I was young .I'd listen to the radio. Waitin' for my favorite songs.

When they played I'd sing along. It made me smile..."

Khanh cùng những người bạn tập luyện miệt mài cho chương trình. Những yêu cầu mà Andre đưa ra không phải là đơn giản. Anh muốn tất cả những tiết mục liền nhau đều có sự kết nối nhất định chứ không phải là những mảnh ghép rời rạc hòa lẫn.

Chú Nam cũng có mặt tại những buổi tập, như thường lệ, ngồi ở phía hàng ghế quan sát. Với những tập giấy tờ trên tay, chúNam đưa ra những chỉ đạo về diễn xuất và sắp xếp qua blue tooth gắn trên tai nối với Andre.

Không ai thiếu mặt trong các buổi tập, có thể thấy rõ tác động của Vicky lớn như thế nào. Chỉ riêng cái tên của anh xuất hiện trong đằng sau chương trình đã gây một ảnh hưởng đối với những người tham gia.

Sân khấu dần được hoàn thành một cách nhanh chóng trên các bản vẽ. Khanh thấy rõ những thiết kế cơ bản của An với những mảng 3D nối nhau một cách ngẫu nhiên trên những tông màu rực rỡ, những ý tưởng không bị bó hẹp từ bất cứ tư liệu nào. Sân khấu vươn ra ngoài thành một hình mũi tên. Sàn hoàn toàn là những ô kính lục giác nhỏ ghép vào nhau tạo nên sự phản chiếu của những màu sắc khắp nơi. Đơn giản và thuần khiết.

Được làm việc với những người chuyên nghiệp trong lĩnh vực nghệ thuật thật vô cùng thích thú,Khanh cảm thấy mình mở mang được rất nhiều về những kiến thức chuyên môn. Những bộ quần áo của nhà thiết kế Trần Anh là một sự tổng hợp tuyệt vời về màu sắc, mang đến sự ngạc nhiên và than phục trong Khanh, bởi nó đã bẻ vỡ những suy nghĩ mang tính đối lập về sự cứng nhắc trong những bộ quần áo thường ngày.

Càng gần đến ngày chương trình bắt đầu, sự hồi hộp trong Khanh càng tăng cao, chưa bao giờ nó được tham gia một chương trình lớn đến như thế. Khanh trở về nhà khi người đã hoàn toàn rã rời ra vì phải đi và múa quá nhiều. An vẫn tiếp tục ở lại công ty của Vicky để hoàn thành những phần cuối cùng của bản thiết kế sân khấu. Bé Ngân đang ngồi xem T.V, thấy Khanh về thì vui vẻ:

-Chị về muộn vậy, có mệt không chị?

- Có em ạ - mặt Khanh tươi tỉnh - nhưng mà vui lắm!

- Chị đói không em nấu gì cho?

- Thôi không cần phiền Ngân đâu!

- Chị ăn cháo trứng không em nấu cho, nhanh ý mà!

Như đã tự nhận thấy, Khanh không thể kiềm chế được khi nghe đến tên những món ăn, nhất lại do bàn tay của bé Ngân nấu. Nó gật đầu tới tấp không ngượng ngùng.

Nó ngồi lại ở phòng khách khi bé Ngân vào bếp nấu. Từ trong bếp vang lên giọng hát khe khẽ của Ngân: "Có những lúc ta gần nhau trong cơn mơ, từng ánh sáng trên bờ vai anh, mang về đây ngọt ngào say đắm. Em không muốn chợt tỉnh giấc trong đêm cô đơn nhé tình yêu ơi..." Giọng hát trong trẻo và bình thản của Ngân làm Khanh giật mình.

Khanh ngẫm nghĩ một chút rồi rút máy ra nhắn tin cho Vicky, nó có một ý hay, mà chắc chắn Vicky sẽ đồng ý...

Toàn bộ sân Angel's Dream - nơi tổ chức event riêng của Vicky, gần như đã ngập kín chỗ ngồi. Lượng fan của Demo và Baby Souls là vô cùng đông đảo. Rất nhiều những nhân vật quan trọng khác của giới nghệ thuật Sài thành cũng đến theo vé mời của Vicky. Khanh đứng trong cánh gà nhìn ra mà tim đập thình thịch. Nó không nghĩ là Angel's Dream lại có thể chứa được lượng khán giả đông đến như vậy. Lần đầu tiên nó được tận mắt nhìn thấy sự quan tâm của khán giả Sài Gòn với những chương trình thời trang ca nhạc, điều này đặc biệt khác Hà Nội.

Bé Ngân đứng cạnh nó trong bộ váy thiên thần màu trắng muốt và đôi cánh khá rộng, run cầm cập. Ngân thì thầm, mặt xanh mét:

- Chị Khanh ơi, em sợ quá. Em chẳng bao giờ đứng trước nhiều người thế này đâu!

- Đừng lo em! Vì chị cũng...sợ như em. Chị cũng có hơn gì đâu! Nhưng cứ thư giãn đi. Nếu quá run thì em nhắm mắt vào và hát, như là đang đứng trong bếp ý!

Khi Khanh vẫn đang vỗ về Ngân thì những chàng trai của Demo bước đến, Pi toe toét:

- Cố lên em. Thích nhé, lại được diễn mở màn trước cả bọn anh!

- Đừng có làm cô bé run hơn - Khanh lè lưỡi trêu Pi - nàng thơ của anh đâu rồi?

-Chắc đang trong kia trang điểm - Pi trả lời rồi chạy vút ra chào chú Nam khi thấy chú xuất hiện từ phía sau.

Darrent nhìnNgân mỉm cười khích lệ:

- Không cần căng mình lên đâu. Lời khuyên của anh là hít một hơi vào và hát thôi. Cứ từ tốn, tất cả band nhạc sẽ phải chơi theo em mà nên không sợ sai nhạc hay gì đâu!

Rồi anh quay sangKhanh:

- Bọn anh phải vào trong bây giờ đây. Sẽ gặp nhau sau chương trình. Hôm nay em rất xinh. ..Good luck....baby!

Từ cuối cùng của Darrent làm Khanh đỏ mặt, nó chạm nhẹ vào tay anh, mỉm cười. Phía trước con đường còn quá dài, nhưng Khanh biết, những ngón tay này của Darrent sẽ luôn ở cạnh nó. Thế là đủ.

Khanh chạy vụt vào phòng thay đồ, nó sẽ là người múa phụ họa cho tiết mục mở màn của Ngân...Những gương mặt đầy cảm xúc thoáng qua nó. An, Quỳnh Anh, Quyên, Andre, Long Flash. Tất cả mọi người đã có mặt và làm những phần việc riêng. Khanh nhìn mình vào gương lần cuối rồi mặc bộ váy vào, gương mặt của nó trong gương dịu dàng và thánh thiện. Vẫn là đôi tay kỳ diệu của Mắt quỷ. Đôi tay đã đưa nó vào với thế giới này, một phần của trái tim Khanh vẫn luôn cảm ơn tất cả những gì Andre đã làm cho nó. Khanh bước ra ngoài, đứng sau cánh gà, nắm tay Ngân, thì thầm:

-Nào, chúng ta sẵn sang bắn đi mũi tên đầu tiên!

Những tràng vỗ tay đã thưa dần xuống, tiếng của MC vang lên từ ngoài sân khấu. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Khanh khiến nó giật mình quay lại, là Vicky. Anh mỉm cười, nụ cười y hệt như lần đầu tiên nó thấy ở Paloma:

- Nào, không làm anh thất vọng nhé.

Lại một chàng trai nữa mà Khanh yêu mến. Anh luôn đặt sự tin tưởng lên nó một cách vô thức. Ngay cả khi nó nói rằng nó muốn Ngân sẽ là người mở màn - một cô bé không tên tuổi, mang ý nghĩa rằng mọi ngôi sao đều bắt đầu từ những cái tên vô danh. Mọi mũi tên bay đến với cầu vồng, đều có một điểm khởi đầu từ cánh cung....

- Và, lần đầu tiên trên sân khấu, Dương Thụy Ngân với ca khúc "Trong cơn mơ". Múa phụ họa bởi người mẫu Trịnh Thiếu Khanh.

Sau lời giới thiệu đơn giản, Khanh và Ngân dắt tay nhau bước ra. Giữa ánh sáng trắng đang chiếu vào nó, Khanh cảm thấy tim mình đập chậm đi một chút.

Nó quay sang nhìn Ngân, như một thiên thần đang vươn đôi cánh bay lên, rồi nhìn xuống những gương mặt phía dưới. Mọi thứ như ngừng lại. Sân khấu bừng lên ánh sáng đa mầu, phản chiếu khắp những tấm kính trong suốt dưới chân nó. Chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả những hình ảnh về mọi người quanh nó lại vụt hiện ra. Khanh thấy có một giọt nước vừa rớt xuống từ mắt nó. Đây là những gì nó sẽ bắt đầu đi.

Và Khanh nhắm mắt lại, với những cảm xúc tuyệt vời bao quanh. Từng nốt nhạc vang lên, đánh thức những trái tim bé nhỏ đập theo giấc mơ mang tên cầu vồng.

Như một mũi tên pha lê, Khanh biết mình sẽ bay mãi theo cầu vồng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mark