
Chapter 9.Mùi oải hương
Một tháng rưỡi trôi qua, và giữa Lucas với Aria... mọi thứ đã không thể duy trì được nữa. Mối quan hệ đó lại một lần nữa vỡ vụn. Lần này, tôi biết—nó sẽ không còn có thể hàn gắn.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi nghĩ là mẹ. Nhưng không—là Lucas.
Cậu đứng đó, trong ánh chiều mờ nhạt, đôi mắt như một vũng lầy sâu hun hút, chất chứa những điều không thể gọi tên. Tay cậu vẫn đặt trên nắm cửa, không biết có nên bước vào, hay quay đầu đi.
Tôi không nói gì. Không cần hỏi. Cả hai chúng tôi đều biết lý do cậu đến.
– Tớ... cần cậu.
– Cậu có thể nghe tớ một chút không?
Tôi gật đầu. Chậm rãi. Không chắc mình đang đồng ý... hay đang đầu hàng.
Cậu bước vào. Không khí giữa chúng tôi dày lên, đặc quánh. Tôi không nhìn cậu. Không muốn. Tôi sợ rằng nếu nhìn vào mắt cậu, tôi sẽ không thể giữ được bình tĩnh.
Cậu tiến lại gần. Đôi tay nắm lấy tôi như tìm nơi bấu víu cuối cùng.
Và rồi—cậu kéo tôi về phòng.
Đẩy tôi xuống giường.
Không mạnh. Nhưng bất ngờ đến nghẹn thở.
Tôi thẫn thờ. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một phần trong tôi muốn gạt phăng cậu ra. Một phần khác lại im lặng, lại mong muốn nó.Thật ích kỷ,nhỉ?
Rồi Luke hôn tôi.
Không phải là một nụ hôn dịu dàng. Không có tình yêu trong đó. Chỉ có những mảnh vụn cảm xúc vỡ toang, chảy tràn ra như thác đổ. Môi cậu áp lên môi tôi như thể cậu đang tự trừng phạt mình, hoặc cố bám víu vào điều gì đó đã tuột khỏi tay.
Tôi không đáp lại. Nhưng cũng không đẩy ra.
Chỉ nằm im, như thể bản thân đang bị ai đó giật khỏi thực tại.
Cậu hôn xuống cổ tôi, hơi thở nóng hổi, dồn dập. Tôi nghe thấy chính tim mình đập dội vào tai, từng tiếng rõ ràng, như thể cơ thể đang phản bội cảm xúc.
Tôi cắn nhẹ môi dưới, cố không run. Cảm giác trong lòng như bị lật tung: tủi thân, giận dỗi, và một điều gì đó yếu mềm mà tôi không dám gọi tên.
Và rồi, cậu thì thầm:
– Eli...
Chỉ hai tiếng. Nhẹ tênh. Nhưng khiến tôi chết lặng.
Tên tôi, từ giọng cậu, vang lên như một lời thú tội. Như một điều gì đó cậu đã cố chôn sâu.
Và cậu lặp lại:
– Eli...
Lần này mạnh hơn, gấp gáp hơn. Cậu lại hôn tôi, cuồng nhiệt như thể đó là cơ hội cuối cùng.
Tôi nhắm mắt lại. Không biết là để chạy trốn... hay để giữ lại khoảnh khắc cuối cùng của sự yếu mềm ấy.
Tôi run nhẹ.
Cậu cao lớn hơn tôi nhiều. Dễ dàng giữ tôi trong tay, không chút khó khăn.
Và tôi, hoàn toàn bị nhấn chìm trong sự hỗn loạn mang tên Lucas.
Cậu mang mùi oải hương. Nhẹ. Thoáng qua. Như một ký ức đẹp đẽ vừa lướt ngang tim tôi.
Có lẽ... lại đổi dầu tắm rồi nhỉ?
Tôi bật cười trong đầu. Một kiểu cười buồn cười nhất. Bởi vì trong giây phút này, thứ duy nhất tôi nghĩ đến... lại là mùi hương. Chứ không phải cách hôn của cậu.Cậu chả biết hôn chút nào cả.Có lẽ đôi môi này còn chưa hôn ai cả,tôi nghĩ thầm.
Rồi cậu buông tôi ra.
Tựa vào giường. Mắt nhắm nghiền. Vai run nhẹ.
Giọng nói như đứt đoạn:
– Tớ xin lỗi...
– Tớ không biết mình đang làm gì nữa...
– Xin lỗi, Eli. Tớ xin lỗi... tớ chỉ...
– Tớ... không biết mình còn là ai nữa.
– Xin cậu... đừng ghét tớ...
Tôi nhìn cậu.
Không trách móc. Không giận dữ.
Chỉ là một cái nhìn dịu dàng, và lặng lẽ đến nao lòng.
Cậu ngồi đó, run run như một đứa trẻ vừa đánh mất nơi trú ẩn cuối cùng. Giọng nghẹn lại, như thể nếu nói thêm một lời nào nữa, nước mắt sẽ trào ra.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên.
Chạm vào má cậu, rất khẽ.
Rồi đặt lên đó một tiếng "chụt"—rất nhỏ, như một cái vỗ vai, như một câu "Tớ nghe rồi", "Tớ hiểu".
Chỉ vậy.
Cậu sững người. Không dám ngẩng lên. Hàng mi run nhẹ.
Rồi đột ngột, cậu nhào đến ôm tôi.
Một cái ôm vội vã nhưng đầy ấm áp. Cánh tay cậu siết chặt lấy tôi như thể sợ tôi sẽ tan biến ngay sau cái chớp mắt này. Hơi thở cậu run lên bên cổ tôi, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ run rẩy như một đứa trẻ vừa tìm lại được thứ gì đó quý giá nhưng không dám tin là thật.
Tôi không ôm lại, nhưng cũng không đẩy ra.
Chỉ ngồi đó. Mặc cho cậu níu lấy.
Mặc cho trái tim mình khẽ nhói.
Mặc cho mùi oải hương vẫn còn vương trên vai áo tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro