
Chapter 8. Tự dán lại trái tim đang nứt
Một tuần trôi qua kể từ khi Luke đến kể cho tôi về những hành động kỳ lạ của Aria. Những lời cậu ấy nói vẫn văng vẳng trong đầu tôi, nhưng một phần nào đó trong tôi đã hy vọng rằng, có lẽ, cậu sẽ không quay lại với cô ấy. Tôi nghĩ cậu sẽ nhận ra rằng, mối quan hệ này – ngay từ đầu – đã không còn là tình yêu thật sự.
Nhưng rồi, hôm nay, khi tôi đang ngồi trong phòng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ, tôi lại nghe tiếng gõ nhẹ trên cửa.
Cánh cửa mở ra, và tôi nhìn thấy Luke đứng đó. Khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt như thể đã trải qua một trận bão nội tâm. Cậu ấy không cười, không chào hỏi, chỉ đứng đó, im lặng, như một bóng ma mờ nhạt trong căn phòng trống rỗng này.
– Cậu không sao chứ?
Tôi hỏi, cố giữ giọng mình bình tĩnh. Nhưng ngay khi câu hỏi bật ra, tôi nhận ra mình không muốn biết câu trả lời. Không muốn nghe những gì Luke sắp nói. Bởi trong khoảnh khắc đó, tôi đã biết rõ... mọi thứ có thể sẽ thay đổi.
Luke bước vào, ngồi xuống cạnh tôi, hơi thở của cậu nặng nề như mang theo một gánh nặng không thể tả. Không phải là cậu ấy đến với niềm vui, mà là với một nỗi đau không thể gọi tên. Từng giây trôi qua trong không khí im lặng, như thể cậu đang cố gắng tìm ra từ ngữ để giải thích một điều gì đó mà chính cậu cũng không hiểu nổi.
– Tớ vừa gặp Ari...
Cậu nói, giọng cậu khẽ như tiếng thì thầm trong đêm tối.
– Và chúng tớ lại nói chuyện.
Tôi im lặng. Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong tôi, như thể mọi thứ trước mặt tôi đều trở nên mờ mịt. Từng từ của Lucas lướt qua, nhưng chúng không mang đến bất kỳ sự an ủi nào. Cậu ấy nói rằng "chúng tớ lại nói chuyện", nhưng tôi không còn cảm giác hy vọng nào nữa.
– Cô ấy bảo sẽ thay đổi.
Lucas ngừng một chút, như thể đang chờ đợi một sự đồng tình từ tôi.
– Cô ấy xin lỗi tớ về những chuyện trước đây.
Những lời đó giống như một cái đầm lầy, làm lún sâu vào lòng tôi. Xin lỗi. Một lời xin lỗi không bao giờ đủ để xóa đi mọi thứ. Và dù tôi có muốn tin vào những lời đó hay không, tôi vẫn cảm thấy mình như một kẻ vô dụng khi nghe Lucas tiếp tục.
– Cậu tin cô ấy sao?
Tôi buộc miệng hỏi. Nhưng giọng tôi nghe như một lời chất vấn chính bản thân mình, hơn là câu hỏi dành cho Lucas. Tôi biết rằng tôi không thể thuyết phục được cậu.
Lucas ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu rất mờ mịt, dường như không biết cậu đang tìm kiếm điều gì trong tôi. Tôi nhìn cậu, và cái nhìn của tôi, dù nhẹ nhàng, nhưng lại đầy hoang mang.
– Tớ không biết.
Cậu trả lời, giọng vẫn không thể thoát khỏi sự mệt mỏi.
– Nhưng tớ muốn tin. Tớ không muốn mất cô ấy.
Tôi chỉ có thể nhìn Lucas im lặng, như thể sự tuyệt vọng của cậu đang lấn át mọi cảm xúc trong tôi. "Tớ không muốn mất cô ấy." Nhưng tôi không thể ngừng hỏi, mất đi cái gì?Tôi mới là người mất đi cậu,Lucas.
Và khi Lucas đứng lên, từng cử động của cậu như một cái bóng mờ nhạt không có sức sống. Cậu chuẩn bị ra đi – nhưng không phải với một quyết tâm kiên định, mà là với sự đau đớn sâu thẳm trong lòng.
– Cậu thực sự quay lại với cô ấy?
Tôi hỏi, nhưng ngay khi lời nói thoát ra, tôi tự hỏi tại sao mình lại hỏi câu đó. Có lẽ tôi biết câu trả lời, nhưng lại không muốn thừa nhận sự thật.
Lucas gật đầu. Nhưng không phải bằng sự quyết đoán, mà là một cái gật đầu như thừa nhận sự yếu đuối của mình. Đôi mắt cậu nhìn tôi, nhưng không còn sự tự tin của một người sẽ vượt qua mọi thử thách, mà là sự mệt mỏi không thể che giấu.
– Ừ.
Cậu nói, giọng khản đặc, như thể không thể nói thêm gì nữa.
Khi cậu bước ra khỏi cửa, tôi ngồi lại trong căn phòng vắng lặng. Tôi không biết mình nên cảm thấy gì nữa. Chẳng có sự giận dữ, cũng chẳng có tức giận. Chỉ là một cảm giác trống rỗng – như thể tất cả mọi thứ mà tôi đã tin tưởng đều sụp đổ ngay trước mắt mình.
Lucas đã quay lại với Aria. Và tôi không thể làm gì để thay đổi điều đó. Một cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời cậu, tôi chỉ có thể nhìn cậu đi, để lại tôi trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro