Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TƯỞNG

      Yier mở mắt tỉnh dậy, anh hoảng hốt khi nhìn trên giường và không thấy Dehy đâu. Lẽ nào nàng đúng là thiên thần và chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ? Nhưng giấc mơ đó quá ngọt ngào và đem lại cho anh cảm giác quá chân thật. Đang bâng khuâng, đột nhiên anh ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, anh liền đi vào nhà bếp và thấy Dehy đang nấu đồ ăn sáng cho anh. Nàng tiên của anh vẫn còn đây! Nhìn dáng nàng làm đồ ăn sáng cho anh mà anh thấy thương nàng quá chừng. Yier khẽ vòng nhẹ tay ôm nàng từ phía sau làm nàng giật mình, quay lại nhìn anh trìu mến.

- Anh còn đang lo là nàng tiên của anh chạy mất. Em mất cônglàm đồ ăn sáng cho anh chi vậy?

      Dehy vội lấy cuốn sổ tay mà hôm qua anh vừa mới đưa cho cô và ghi vào trong đó:

-Anh ăn thức ăn tự động hoài không tốt đâu. Ẩm thực cũng là một nghệ thuật mà anh. Con người làm ra nó vẫn là tuyệt vời nhất.Em muốn tự tay làm đồ ăn cho anh để anh cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh trong đó.-

      Yier rất cảm động. Anh đã có thể nghĩ ra đoạn kết cho bản nhạc anh mới sáng tác. Buổi sáng đầu tiên trải qua cùng nàng thật êm đềm. Nàng dọn dẹp lại nhà cửa bề bộn cho anh trong khi anh gọi điện đến cho Hội Đồng Chính Phủ để yêu cầu họ mang đến cho anh thêm một chiếc mặt nạ sắt và một tủ đồ quần áo cho phụ nữ. Hôm nay, anh cần phải ngồi vào cây đàn piano sáng tác cho xong đoạn cuối của bản nhạc đang dang dở.

      Khoảng vài phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Vẫn là anh chàng đội trưởng vừa mới đưa anh về hôm qua đến giao những món đồ anh yêu cầu. Yier thoáng chút ngạc nhiên vì trước giờ người làm nhiệm vụ này không phải là anh ta. Vả lại, Doobugi là đội trưởng Đội Bảo Vệ & Tìm Kiếm Tài Nguyên Thiên Nhiên, chức vụ của anh ta đâu có liên quan gì đến công việc này. Nhưng Yier chỉ nghi ngờ thoáng qua, anh mau chóng quên đi vì giờ đây có mặt nạ sắt rồi, anh lại được ngồi bên cây đàn piano thân yêu. Đoạn cuối của bản nhạc Ida exichagi vang lên. Ban đầu nó đột nhiên xuống thấp kinh khủng, tiếng đang lớn bỗng nhỏ dần rồi lại từ từ nhẹ nhàng lớn lại và lên cao vút. Cuối cùng, nó kết thúc bằng tông Đô1 ở giữa tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng như vừa qua được bão tố cuộc đời, đồng thời cũng như là sự cân bằng giữa hai cực âm dương trước đó. Dehy lặng lẽ ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn anh đàn. Bây giờ, không cần hỏi Yier vì sao khuôn mặt anh xấu xí nhưng anh chỉ ở đây có một mình thì cần gì phải đeo mặt nạ, cô cũng đã biết được câu trả lời. Anh đeo mặt nạ là để đến với âm nhạc. để đến với cây đàn pianokia xinh đẹp kia. Trong căn nhà anh không hề có một tấm gương nào cả. Tất cả các vật dụng trong nhà đều là loại không phản chiếu hình ảnh, ngoại trừ một thứ: cây đàn piano. Nắp đàn piano của Yier được làm bằng thứ gỗ màu đen bóng phản chiếu hình ảnh lấp lánh. Những phím đàn trắng bóng cũng in hình ảnh người đánh đàn lên đó. Tuy rằng chỉ là mờ thôi nhưng đối với một người có khuôn mặt quá xấu xí như Yier thì những hình ảnh mờ in trên phím dương cầm sao lại như rõ nét đến đau lòng. Nhất là khi đó anh lại đang sáng tạo nghệ thuật, là lúc anh quên đi những chuyện đau buồn mà nếu không đeo mặt nạ cây piano lại như nhắc khéo. Yier hoàn toàn có thể chuyển sang dùng những cây đàn piano khác không phản chiếu hình ảnh rõ nét như cây này nhưng anh không làm thế, có lẽ vì anh yêu cây đàn này, không một cây đàn nào khác có thể thay thế nó được. Và anh thà chọn cách đeo mặt nạ cho dù có hơi khó chịu còn hơn là phải đàn một cây đàn khác. Bản nhạc kết thúc, anh vội vàng kí lại âm dai đoạn cuối mình vừa mới sáng tác. Sau khi kí âm xong, Yier lại ngồi ở ghế sofa bên cạnh Dehy, nắm tay nàng, anh đột nhiên hỏi bằng một giọng dịu dàng:

- Hôm qua em đã kể chuyện bí mật của em cho anh nghe rồi. Bây giờ, em có muốn nghe chuyện của anh không? Anh sẽ kể cho em nghe tất cả nếu em muốn. Anh không muốn giữa hai ta có bất cứ một bí mật nào. Những chuyện này, anh chỉ nói cho một mình em biết thôi.

      Dehy mỉm cười, gật đầu.

- Chuyện dài dòng lắm nên anh sẽ viết tay để em dễ hiểu nhé.-

      Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc của Dehy rồi Yier bắt đầu viết:

-Anh không nhớ gì nhiều về chuyện quá khứ của anh. Thậm chí, ngay cả họ tên trước kia anh cũng không nhớ. Anh chỉ nhớ rõ những cảm giác anh đã trải qua thôi. Lúc trước, anh cũng là trẻ mồ côi như em. Anh sống trong một tu viện, ở giáo đường chính có một cây piano lớn để làm lễ. Có rất nhiều trẻ mồ côi ở đó nhưng ngay từ nhỏ anh may mắn được người đánh đàn piano ở đó yêu mến và dạy anh đàn. Chỉ một chút thôi, còn lại tất cả đều do anh tự mày mò luyện tập vào những lúc tu viện không làm lễ và cây đàn được bỏ trống. So với bạn cùng trang lứa, suy nghĩ của anh già hơn chúng nhiều nên chẳng có ai thích chơi với anh, lúc nào anh cũng chỉ có một mình. Sau đó lớn lên, anh làm nghệ sĩ đánh đàn piano một thời gian rồi bắt đầu sáng tác nhạc. Đương nhiên, lúc đó anh không có danh tiếng gì cả, vô danh thôi. Nhưng em biết gì không? Lúc đó, anh chỉ muốn chết quách đi cho xong vì thứ âm nhạc anh viết bằng chính trái tim của mình, bằng tất cả tâm hồn mình, bằng bao nhiêu nỗi cô đơn chất chồng theo năm tháng với khao khát yêu và được yêu... mà chẳng có ai hiểu nổi. Anh không gặp được dù chỉ là một người đồng cảm. Có lẽ bởi vì xã hội này ai cũng sống trong sự đầy đủ, sung túc, người ta không thiếu thứ gì cả nên không ai cảm nhận được sự thiếu thốn, nỗi khát khao mãnh liệt trong những bản nhạc của anh. Họ ra sức chê bai, dè bỉu các bản nhạc của anh, họ nói rằng nó quá u ám, đinh tai nhức óc. Anh cũng không biết vì sao khi sinh ra tính cách anh lại khác biệt với phần đông mọi người như vậy. Nhưng chẳng lẽ như thế là có lỗi sao em? Và lúc đó, anh đã ước giá gì có một người, chỉ một người thôi cũng được, hiểu được âm nhạc của anh, yêu anh. Nhiều lúc, anh cảm thấy cô đơn đến nỗi chỉ mong có một người ngay bên cạnh ôm anh vào lòng. Khoảng thời gian đó, anh thèm yêu kinh khủng em à. Anh ráng chịu đựng thêm một thời gian nữa nhưng rồi sau đó anh cảm thấy quá chán nản vì anh không thể chơi được nhạc của mình ở bất cứ quán nào mà phải đi chơi lại nhạc của người khác. Cuộc sống ngày qua ngày thật tẻ nhạt và buồn chán. Yêu nghệ thuật nhưng anh hoàn toàn không muốn sống trong xã hội đầy đủ đến chán ngắt này. Và anh đã tự tử. Anh đã chết! Hình như lúc đó anh 25 tuổi.

      Khi đọc đến đây, Dehy hoàn toàn sửng sốt như không tin vàomắt mình. Yier vỗ vào vai cô mấy cái như muốn trấn an rằng chuyện này hoàn toàn bình thường rồi anh lại tiếp tục viết:

-Nhưng rồi sau đó, anh lại tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang nằm giữa đống hóa học lổn nhổn, khắp nơi bốc lên mùi gì đó thật khó chịu. Anh đang ở trong phòng thí nghiệm. Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc đó, anh vội nhìn vào một chiếc gương gần đó và phát hiện ra khuôn mặt của mình đã bị biến dạng. Nó chi chít những vết sẹo đan chéo nhau, da thì bị phồng rộp. Anh sợ hãi chính khuôn mặt mới hoàn toàn xa lạ của mình và kêu lên thất thanh. Lúc đó, ông Chủ tịch trong Hội Đồng Chính Phủ đến và nói cho anh biết một sự thật. Ông nói một cách lạnh lùng, nhanh, gọn, rõ:

- Chúng tôi xin lỗi vì đã dùng anh để thí nghiệm cho việc tìm cách tái sinh lại người chết. Như anh đã biết, nhìn vào bề ngoài thì có vẻ như y học của nước ta đã phát triển gần như hoàn chỉnh nhưng thật ra nó vẫn còn một khiếm khuyết lớn: đó là tái sinh lại người chết. Tham vọng này quá lớn lao nên chúng tôi không tiện công bố cho nhân dân biết mà chỉ âm thầm làm thí nghiệm trên xác người chết. Việc tìm xác để làm thí nghiệm vô cùng khó khăn vì tất cả mọi người dân đều nghĩ y học đã phát triển đến mức thượng thừa nên chẳng còn ai hiến xác nữa. Chúng tôi phải đi tìm những xác chết không có người thân, họ hàng để tiến hành thí nghiệm. Anh là người đầu tiên chúng tôi tái sinh lại thành công nhưng xin lỗi vì là lần đầu tiên nên kết quả không được như ý muốn, đã khiến khuôn mặt của anh bị biến dạng. Sau anh, chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu cách để tái sinh con người đến khi nào nó hoàn hảo nhất thì sẽ công bố. Tôi biết lúc này anh rất đau khổ vì cái chết của anh là do chính bản thân anh không còn muốn sống nữa nhưng chúng tôi lại hồi sinh cho anh. Điều này thật quá bất nhẫn. Mong anh hãy cố chịu đựng. Các chất hóa học dùng để tái sinh trên người anh chỉ có thời hạn là 15 năm thôi.-

     Anh còn nhớ lúc đó, anh đã rất bất ngờ khi nghe những lời ông Chủ tịch nói. Nhưng bây giờ nghĩ lại anh mới thấy nó bình thường vì tham lam vốn là bản chất của con người.

- Cái gì? Mấy người bắt tôi sống thêm 15 năm ư? Không được. Thà giết tôi ngay bây giờ còn hơn.-

-Không thể nào. Bây giờ chất hóa học đã ngấm vào người anh rồi. Chúng tôi có làm thế nào cũng không thể khiến anh chết được. Anh chỉ cần đợi 15 năm thôi. Để bù đắp cho anh, chúng tôi sẽ chu cấp cho anh một cuộc sống hoàn toàn sung túc. Anh không hề phải lo lắng chuyện tiền nong gì cả, chỉ việc sáng tác nhạc và làm những điều anh thích thôi. Chúng tôi sẽ lo lắng cả khâu phát hành cho anh. Chắc chắn dù anh sáng tác hay hoặc dở nó cũng sẽ được in ấn với số lượng lớn để đến với đông đảo người nghe hơn. Nhưng bù lại, anh phải sống biệt lập, cách xa mọi người để bảo toàn cơ mật cho chúng tôi về chuyện này trong suốt 15 năm. Nếu nhưmọi người biết chúng tôi cố ý tự tiện tiến hành thí nghiệm khoa học trên xác người chết mà không có sự cho phép của chính người chết thì hậu quả như thế nào, chắc anh biết rất rõ. Người dân không hiểu và sẽ cho đây là hành động phi nhân đạo nhưng thật ra chúng tôi đường cùng quá mới làm chuyện này thôi, tất cả là vì khoa học.-

- Ông chỉ mạo danh khoa học thôi. Tôi không làm theo yêu cầu của ông đâu. Tuy tôi chán cái xã hội này nhưng nếu được sống, tôi vẫn thích âm thầm lặng lẽ quan sát nó hơn là sống tách biệt với mọi người. Tôi sẽ giữ bí mật cho các ông. Nhưng tôi không sống biệt lập đâu, dù xấu xí nhưng tôi tin tôi vẫn sẽ sống được.-

- Được thôi! Nếu anh đồng ý giữ bí mật cho chúng tôi thì tôi sẽ cho anh sống như anh muốn. Nhưng chỉ sợ anh lại thất vọng trước thái độ của xã hội này thôi. Anh hãy thử sống đi, nếu chịu không nổi chúng tôi sẽ cung cấp cho anh một nơi sống biệt lập lí tưởng. Rồi sau đó anh yêu cầu họ cho anh quay trở lại tu viện ngày nhỏ anh đã từng sống. Em biết phản ứng của mọi người như thế nào không? Ôi chao, họ mang danh là từ bi, bác ái, nhân từ, độ lượng gì đó, nhưng khi anh nói anh là cô nhi ngày xưa ở đây, chẳng ai tin và không người nào dám nhìn thẳng mặt anh, họ hét lên rằng anh là quái vật, chửi bới anh rồi đuổi anh đi tới tấp. Ha ha, thậm chí còn có người còn nôn mửa nữa kìa. Anh không nhớ đã đi lang thang khắp nơi mấy ngày nữa. Nhưng ngày nào cũng như ngày nào, thái độ của mọi người đều như nhau: ghê tởm, khinh bỉ, chửi bới. Cho dù anh muốn lặng lẽ để quan sát họ, họ cũng không cho anh làm công việc giản đơn đó. Anh bắt đầu cảm thấy chán ngán và suy nghĩ rằng: "Quái lạ! Những con người này chẳng có gì đáng để cho mình ngắm nhìn cả vì họ cũng có ngắm nhìn mình đâu và họ quá tầm thường". Vậy là anh đã thua ông Chủ tịch. Xã hội này, quả chỉ có thế. Và anh đã sống ở đây từ đó đến nay được 12 năm ở trên đây rồi. Anh cũng không hiểu rõ vì sao sau này họ đón nhận các sáng tác của anh còn lúc trước thì không. Tuy vậy, anh biết họ chỉ cảm thấy thích mà không hiểu được anh muốn nói gì nên anh chỉ cho họ nghe một lần thôi. Thật may mắn là bây giờ, anh đã gặp được em. Em là người duy nhất hiểu được các tác phẩm của anh.-

      Khi đọc hết những dòng Yier viết, nước mắt Dehy bất giác tuôn trào, lăn dài trên hai gò má. Cô viết:

-Giá mà em gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy. Anh đã không phải cô đơn như thế. Anh sẽ không đến nông nỗi này. Nhưng tiếc là lúc anh 25 tuổi thì em mới chỉ là một cô bé sáu tuổi thôi. Giá mà em sinh ra sớm hơn một chút hay anh sinh ra muộn hơn một chút. Em cảm thấy thật có lỗi vì những lúc đó đã không thể ở bên cạnh anh.-

      Lấy tay lau nước mắt trên khuôn mặt Dehy, anh dịu dàng nói với cô:

- Không sao đâu em! Chỉ cần ta tìm thấy nhau là tốt rồi, dù có hơi muộn một chút cũng không sao. Đâu ai được quyền chọn nơi, ngày tháng mình sinh ra đâu.-

     Dehy nhìn anh bằng ánh mắt thật buồn rồi cô viết:

-Vậy là anh chỉ còn sống được thêm ba năm nữa thôi sao? Nếu như thế thì chúng mình hãy cùng sống ba năm cuối cùng này thật hạnh phúc nhé anh.-

     Rồi Dehy chủ động ôm chặt anh vào lòng. Chặt thật chặt. Vừa ôm vừa nhẹ nhàng vuốt lưng anh giống như một người mẹ đang vỗ về đứa con trai bé bỏng vậy. Yier cảm thấy thật thanh thản trong vòng tay của Dehy. Anh cũng ôm cô thật chặt. Không rời. Hôm đó là một ngày đẹp trời. Bên ngoài, nắng đang hanh vàng những vầng mây. Gió hiu hiu nhè nhẹ. Cái nắng và gió của những ngày đầu thu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro