HỘI
Yier ngồi thơ thẩn bên cây đàn piano. Anh đang sáng tác đoạn cuối của bài hát mới. Anh đã sáng tác xong cả một bài hát dài gần mười mấy phút, chỉ còn đoạn cuối nữa thôi nhưng cả tuần nay anh vẫn chưa hoàn thành được. Biết bao nhiêu giai điệu cho đoạn cuối được đánh ra rồi lại bị gạch bỏ đi, anh mệt mỏi đóng nắp đàn lại và ngồi áp mặt trên đó. Một cơn gió nhẹ khẽ lùa qua cửa sổ làm bức rèm trắng bay phất phơ. Buông đôi mắt lơ đãng nhìn qua kẽ hở nho nhỏ giữa khung cửa sổ và bức rèm đang bay bay, Yier thoáng ngẩn người ra khi nhìn thấy có một cô gái bận áo liền váy trắng dễ thương đang đứng ở ngoài cửa. Cô gái mang vẻ đẹp thuần khiết hơn cả đám mây trắng ngoài kia. Thấy Yier nhìn mình, cô khẽ nhìn anh mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đó đi kèm với ánh mắt ngây thơ như trẻ sơ sinh trông đáng yêu làm sao. Bao nhiêu câu hỏi vang lên trong đầu Yier: Làm sao lại có người đến được đây? Vì nơi đây chỉ có anh và những người trong Hội Đồng Chính Phủ Cấp Cao mới biết và đến được. Còn một điều quan trọng nữa: Hình như cô gái này bị câm? Vì anh thấy cô đang cố dùng đôi bàn tay của mình để diễn đạt điều cô muốn nói với anh. Anh cảm thấy lạ vì trước giờ, hình như chưa bao giờ có một người khuyết tật nào nghe nhạc của anh. Vì trong đĩa nhạc đầu tiên, lời tự sự của anh vô tình khiến cho tất cả những người khuyết tật (không phải chỉ riêng người điếc) căm ghét và tẩy chay âm nhạc của anh. Anh chợt nghĩ, chắc hẳn vẫn có những người khuyết tật nghe nhạc của anh, có điều anh chưa gặp được họ thôi.
Yier đứng phắt dậy. Anh bước lại gần cửa sổ, vén tấm màn lên để nhìn cho rõ cô gái. Anh bị cuốn hút không phải bởi sắc đẹp của cô mà bởi những động tác tay cô đang làm. Chúng trông thật ngộ nghĩnh, dễ thương. Gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc dài của cô tung bay, thi thoảng cô lại khẽ đưa tay vuốt tóc nhìn anh đỏ mặt, bối rối. Các cử chỉ đó kết hợp với khuôn mặt khả ái, cùng những thắc mắc đã tạo nên sức lôi cuốn mãnh liệt đối với chàng nhạc sĩ. Sống 12 năm trời trên những đám mây trắng lạnh lẽo, tách biệt với cuộc sống con người, không gặp gỡ bất kì ai, trái tim anh ngỡ như không còn thiết tha gì với cuộc sống nữa thì nay một người con gái bỗng dưng xuất hiện khiến anh tưởng như đang thấy ảo ảnh trước mặt: Trông nàng tựa như một thiên thần.
Bất chợt, đám mây dưới chân thiên thần đang đứng lún xuống. Yier chợt nhớ ra: Để bảo đảm sự cơ mật về nơi anh đang ở, Hội Đồng Chính Phủ Cấp Cao đã cài đặt một chương trình nhận diện đặc biệt vào các đám mây ở bên ngoài nhà anh làm cho ngoại trừ anh ra thì tất cả những người khác nếu không phải là người của Chính phủ đi làm nhiệm vụ thì đều không đứng được quá năm phút (vì sau năm phút đám mây sẽ bị lún xuống, với độ cao như thế này, nếu bị rớt xuống dưới đất, người đứng trên mây chắc chắn sẽ chết), còn các máy bay của thường dân vô tình bay qua vùng mây này sẽ bị rớt xuống đất ngay lập tức.
Yier hốt hoảng mở cửa nhà ra, lao vào ôm chầm lấy cô gái. Cả hai người cùng rơi xuống một vùng sa mạc hoang vắng. Vùng trời nơi Yier ở chính là vùng trời trên sa mạc này. Thật ra, nơi đây rất hẻo lánh, hầu như không có ai tới đây bao giờ, Chính phủ không nhất thiết phải cài đặt chương trình bảo mật trên các đám mây nhưng vì họ rất lo sợ lỡ... vạn nhất có ai vô tình qua nơi Yier ở (cho dù khả năng xảy ra rất hiếm hoi) thì bí mật về việc làm phản tự nhiên của họ sẽ lộ ra, ảnh hưởng đến cả một chế độ nên họ buộc lòng phải tính đến tất cả các trường hợp dù là hi hữu nhất.
Hai người lăn dài trên cát một hồi lâu rồi dừng lại. Lúc này, người cả hai đã lấm lem cát. Yier không phủi cát trên người mìnhtrước mà vội vàng phủi cát trên người cô gái. Anh không để ý rằng lúc đó, chiếc mặt nạ sắt anh vẫn thường hay đeo đã rớt ra từ lâu. Một cảm giác lạ lẫm trên khuôn mặt anh, có cái gì mịn màng lướt qua đó. Lúc anh đang mải mê phủi cát trên người cô gái, anh không hay biết rằng cô đang nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến và dùng đôi bàn tay dịu dàng vuốt trên khuôn mặt anh: một khuôn mặt chi chít những vết sẹo đan qua chéo lại trên lớp da đôi chỗ sưng phồng lên. Bất giác, anh hoảng hốt hất văng tay cô ra:- Cô làm gì vậy? Anh thét lên rất lớn nhưng sắc mặt cô gái vẫn y như cũ, không hề có chút thay đổi nào. Khi anh thét lên, cô cũng không hề lấy hai tay bịt lỗ tai theo phản xạ thông thường mà vẫn tròn xoe đôi mắt ngây thơ nhìn anh như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Yier rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô gái vì trước giờ chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt thật sự của anh mà không hoảng sợ cả. Cô gái này chẳng những không hoảng sợ mà còn nhìn anh bằng đôi mắt âuyếm. Đó là ánh mắt anh chưa bao giờ nhận được trước đây. Trong giây phút đó, anh cảm thấy bất ngờ, khó hiểu nhiều hơn là vui. Vì có lẽ từ trước đến giờ, vui là một khái niệm quá xa lạ với anh. Không biết làm gì, giả vờ lờ đi cô gái, anh vội vàng nhìn quanh quất tìm chiếc mặt nạ nhưng không thấy đâu. Có lẽ lúc nãy khi anh rơi xuống đây, nó đã văng đi khá xa. Anh đứng dậy định chạy đi tìm thì bị cô gái nắm tay kéo lại.
- Bỏ tôi ra, tôi phải đi tìm chiếc mặt nạ của mình!
Cô gái vẫn tỏ vẻ như không hiểu và tiếp tục có những động tác tay kỳ lạ. Mọi việc càng thêm rối rắm hơn vì anh cũng không hiểu cô gái đang nói gì. Nhìn nét mặt ngẩn ngơ của anh, biết anh không hiểu gì, cô bèn vội vàng nghĩ ra cách lấy ngón tay viết chữ lên cát:
-Tại sao anh phải đeo mặt nạ?
- Cô cần biết chuyện đó làm gì? Tôi không biết vì sao cô xâm nhập được nơi ở của tôi nhưng vì cô đã rơi xuống cùng tôi nên cô an toàn rồi, không sao đâu. Bây giờ cô đi đi! -
Yier nói nhanh với vẻ cáukỉnh vì chưa quen với sự hiện diện của cô.Cô gái lại tiếp tục viết lên cát:
-Anh nói chậm lại chút được không? Nói nhanh quá em khôngđoán ra được.
Yier lại tiếp tục ngạc nhiên, nói chậm từng tiếng:
- Đừng... đừng nói với tôi là... cô cũng bị điếc...?
Mặt cô gái thoáng buồn và khẽ gật đầu
Lúc này, Yier quên mất chuyện đi tìm chiếc mặt nạ vừa bị đánh rơi. Tâm hồn tưởng như đã không còn quan tâm đến thế sự của anh nay bỗng nổi lên lòng hiếu kỳ muốn biết chuyện của cô gái. Anh ngồi xuống bên cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao em lại đến được đây? Em muốn tìm gặp tôi hay là chỉ vô tình đi qua?-
-Em đến để gặp anh.-
Những thắc mắc cứ nối tiếp nhau mãi miên man trong đầuYier:
- Nhưng... làm sao em biết đến tôi? Tôi chỉ viết nhạc thôi mà em thì lại...
Cô gái nhìn khuôn mặt bối rối của Yier, mỉm cười dịu dàng rồi lại viết tiếp trên cát. Lần này, cô viết nhiều hơn những lầntrước:
-Em biết anh vì em nghe nhạc của anh. Em rất yêu âm nhạc của anh và... yêu cả anh nữa. Dù trước đây chưa gặp anh bao giờ nhưng em vẫn tin rằng người viết ra được những giai điệu như thế chắc chắn phải là một người rất tốt. Và bây giờ khi đã gặp anh rồi, em biết mình đã không lầm.-
Yier rất xúc động khi đọc những dòng chữ cô gái viết trên cát vìtrước giờ chưa có ai nói là yêu anh, chưa ai nói anh là người tốt cả. Anh biết tất cả người dân Netani đều căm ghét anh. Làm sao họ không căm ghét anh cho được khi chính bản thân anh cũng căm ghét sự tồn tại của mình và muốn nó nhanh chóng kết thúc. Nhưng anhvẫn rất hoài nghi, không biết có nên tin lời cô gái nói không... vì nóquá vô lí...
-Nhưng... nhưng... làm sao em lại nghe được trong khi...
Cô gái chỉ vào một bên tai của mình rồi lại tiếp tục viết lên cát:
-Ý anh là em bị điếc thì làm sao nghe nhạc của anh phải không?Hì, đó là bí mật của em. Em chưa bao giờ kể cho ai nghe chuyện nàycả nhưng hôm nay em sẽ kể cho anh nghe tất cả nhưng với mộtđiều kiện...-
-Điều kiện gì?-
-Anh cho em ở lại nhà anh nhé. Em chẳng còn nơi nào để về cả.-
Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin khẩn thiết, rất đángthương. Có lẽ, không ai có thể từ chối được ánh mắt đó, nhưng anhvẫn dứt khoát chọn cuộc sống cô độc một mình:
- Không. Nhất định là không. Tôi không muốn bất cứ ai xen vào cuộc sống riêng của tôi.-
-Vậy nếu em hiểu được âm nhạc của anh thì sao? Anh có cho em ở lại với anh không?
-sumateshiai – Em yêu anh...
Dòng chữ "sumateshiai" mà cô gái vừa mới viết chính là ngôn ngữ riêng do Yier sáng tạo ra trong các bản nhạc của anh. Và quả thật, nó có nghĩa là: "em yêu anh". Đến lúc này, Yier không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị với cô gái nữa, anh hoàn toàn khác hẳn mấy phút trước, vui mừng, hồ hởi tựa như một đứa con nít được nhận quà. Anh không thể tưởng tượng ra lại có ngày đó, có người sẽ hiểu được âm nhạc của anh, hiểu những gì anh viết. Lúc trước anh cứ chờ mong sẽ có ngày, có một người hiểu được âm nhạc của anh. Nhưng chờ mãi không thấy nên anh cũng từ bỏ việc chờ đợi này từ lâu. Nhưng thật ra, anh không hề biết rằng tận sâu trong tiềm thức, anh vẫn thầm mong có một người hiểu nhạc của mình. Anh luôn suy nghĩ kiêu ngạo rằng: Ta sống đơn độc giữa cuộc đời, không ai hiểu được ta vì ta là một người đặc biệt còn lũ người kia chỉ là hạng tầm thường như nhau. Chính vì không ai hiểu được nhạc của ta nên ta càng kiêu hãnh. Những suy nghĩ trên khiến anh có cảmgiác mình thật mạnh mẽ vì dám gạt bỏ tất cả để tôn cái tôi của mìnhlên cao nhất. Là người duy nhất trong chính thế giới do mình tạo ra thật kiêu hãnh biết bao. Quả là vậy! Nhưng là sự kiêu hãnh...trong nỗi buồn. Xét cho cùng, không một ai có thể tránh khỏi sự thật hiển nhiên: "Con người là thứ động vật yếu đuối nhất". Và ngườinhạc sĩ kỳ quái của chúng ta cũng không nằm ngoài quy luật đó. Ngay lúc vui sướng nhất vì có người hiểu được âm nhạc của mình dù chưa biết là nhiều hay ít, Yier vẫn kịp nhận ra điều đó để buồn vàvỡ lẽ:
"Hóa ra ta vẫn là con người yếu đuối"
Nhưng đây là ngày mà Yier đã chờ đợi suốt mười hai năm trời nên niềm vui vẫn lấn át nỗi buồn trong anh.
- Em hiểu được nhạc của tôi ư? Làm sao mà em hiểu được vậy? Tôicứ nghĩ không một ai hiểu nhạc của tôi chứ. Còn nữa... làm sao mà emđến được đây? Em phải kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện nhé... khi"chúng ta" về nhà -
Yier huyên thuyên một hồi nhưng khi nói đếnhai chữ "chúng ta" thì đỏ bừng mặt.Cô gái nghe Yier nói đến hai chữ "chúng ta" thì thở phào nhẹ nhõm và lại mỉm cười nhìn Yier âu yếm tỏ vẻ biết ơn rồi gật đầu lia lịa.
- Nhưng em chịu sống với một người có khuôn mặt xấu xí như tôi sao? Tôi lại còn là một người rất ích kỉ, khó chịu nữa...-
Trong khi Yier nói, cô gái lắc đầu lia lịa rồi lại gật đầu lia lịa như thể sợ không làm thế thì Yier sẽ đổi ý ngay lập tức. Cô làm vậy ý muốn nói rằng Yier không xấu xí, ích kỉ, khó chịu và cô thật lòng muốn ở lại cùng Yier dù anh có là người như thế nào đi chăng nữa.
- Nhưng bây giờ không biết làm sao để chúng ta lại về nhà được. Điện thoại yêu cầu người của Chính phủ đến tôi đã bỏ quên trên đó rồi. Chúng ta phải chịu khó ở lại đây một, hai ngày khi người của Chính phủ phát hiện tôi không có yêu cầu gì, họ sẽ lấy làm lạ và lấy trực thăng đi tìm tôi. Lúc đó, may ra...-
-Anh đừng lo. Chúng ta sẽ về nhà được ngay thôi. Em thấy có một chiếc trực thăng trên kia kìa...-
Yier nhìn theo hướng cô gái chỉ tay và quả thật thấy có một chiếc trực thăng đang bay về hướng của họ. Trực thăng đáp xuống. Bước ra là một chàng trai cao to, bận trang phục quân đội chỉnh tề, chào nghiêm trang theo nghi thức của quân đội:
- Xin chào, ông Yier. Tôi là Doo Suboti Bugi, đội trưởng Đội Bảo Vệ & Tìm Kiếm Tài Nguyên Thiên Nhiên Quốc Gia. Tôi sẽ hộ tốngông về nhà.-
Yier chỉ tay về phía cô gái:
- Đây là cô gái tôi vừa mới quen. Tôi sẽ dẫn theo cô ta về nhà.-
Chiếc trực thăng từ từ bay lên cao. Lên bầu trời xanh thẳm phía trên kia. Bỏ lại dưới đất, gió và cát vẫn thổi vần vũ trên sa mạc hoang vắng Shasaza... Nhưng có ai biết chính tại nơi hoang vắng đó, hai con người lạc lõng đã tìm ra nhau... Những dòng chữ cô gái viết trên cát ban nãy đã bị gió sa mạc thổi bay đi mất tự khi nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro