1. Xuyên qua là bi kịch
Dương Quân trước giờ không nghĩ đến thần kinh vận động của anh cũng có một ngày có thể phát huy như thế. Từ cái lần dạ dày co giật sau khi chạy cự li dài ở trung học cơ sở kia, không nói tới nỗi thất vọng của ông thầy thể dục với anh, cả chính anh cũng đã buông tha cho cái môn thể dục này rồi. Giờ chỉ có thể nói tiềm năng của con người là vô hạn đấy.
Cảm giác tiếng rống của con thú kia càng ngày càng gần ở phía sau, Dương Quân thoáng nhớ tới một quảng cáo mình đã từng xem qua. Một dã báo đuổi theo một người đẹp mặc quần trắng. Người đẹp thở hồng hộc hỏi: "Tại sao lại đuổi theo tôi?" Dã báo ho khan hai tiếng, người đẹp bỗng nhiên tỉnh ngộ lấy ra thuốc trị ho, là cái siro trị ho gì đó anh đã quên mất tên rồi.
Anh tin rằng đây là một quảng cáo thần thánh có thể vượt qua chủng tộc, ngôn ngữ, gien và các cách giao lưu đã từng có.
Dương Quân hoang mang nghĩ, nếu không thì cho anh hổ đằng sau hai bình siro trị ho đi.
Ặc, được rồi, Dương Quân lắc đầu tự giễu, anh đã tinh thần bấn loạn mất rồi.
Tiếng động phía sau đã gần đến gang tấc. Dương Quân da đầu tê rần chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân. Hai chân chưa từng chạy như thế hiển nhiên không chịu được vận động mạnh như vậy. Gân vừa giật một cái là té dập mặt vào trong rừng huyệt hùng bạc. Anh chẳng màng má và lỗ tai mình có bị cành cây cào trúng hay không mà dùng cả tay và chân bò về phía trước.
*Huyệt hùng bạc:
Phía sau, cự hổ lông vàng khổng lồ quấu chặt bốn móng, đôi mắt thú không hề chớp nhìn chằm chằm vào anh, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, trong cái miệng hé mở lộ ra hai hàm răng nanh sắc bén.
Dương Quân không hề nghi ngờ rằng hai hàm răng nanh này có thể xé nhuyễn anh ra từng mảnh dễ như ăn cháo.
Hổ Hoa Nam, đây là loài thú quý đã hiếm tới mức sắp tuyệt chủng. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp nó trong tình huống nó coi mình là một bữa ăn ngon lành để chén no nê như thế này. Dương Quân khó khăn nuốt nước bọt. Phía sau là vách đá dựng đứng, anh không thể lui được nữa.
Cự hổ khổng lồ đã chờ tới mức thiếu kiên nhẫn, vẫy vẫy cái đuôi, cổ họng gầm nhẹ làm thế tấn công. Cũng trong giây tiếp theo khi cự hổ nhào tới, Dương Quân không khỏi đưa tay lên bảo vệ đầu thầm nghĩ: Chết chắc rồi. Trên đỉnh đầu Dương Quân vốn đã chuẩn bị chờ chết bỗng có một bóng đen xẹt qua, cái bóng dùng tư thế như sét đánh nhào lên cổ của cự hộ đè nó xuống mặt đất. Người đang cưỡi cự hổ đấm từng cú mãnh liệt như mưa rơi xuống hoa văn hình chữ vương trên đầu nó.
Dương Quân sợ ngây người. Bộ mình xuyên qua Tống Triều rồi hả? Đây là Võ Tòng sao?
Anh nhanh chóng dụi mắt. Người đàn ông đang đánh hổ trước mắt này nếu nói là Võ Tòng thì không bằng nói là một ngọn núi thì đúng hơn. Tên này ở trần, cánh tay đầy cơ bắp săn chắc, trên cái bụng màu đồng có tám cục cơ bắp rắn chắc, trên người chỉ có một cái khố da thú che chỗ quan trọng. Dương Quân nâng tầm mắt lên phía trên, một mái tóc quăn màu nâu bù xù dài tới ngang vai phủ hơn nửa khuôn mặt. Từ khe hở trong mái tóc xoăn lộ ra con mắt với con ngươi sắc bén, hung ác, tàn nhẫn, lạnh lẽo như thú.
Dương Quân nuốt nước miếng, do dự không biết giờ có nên thừa dịp chạy trốn hay không.
Đúng lúc Dương Quân đang do dự, xương thú đã được mài sắc một đầu đâm mạnh vào đầu hổ. Con hổ bị người đè chặt trên cổ lập tức tắt thở.
Anh nhẹ nhàng không tiếng động lui về sau, nhưng đằng sau là vách đá hoàn toàn không thể lui được nữa. Dương Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn tên đàn ông cường tráng kia đi về phía anh, trơ mắt nhìn tên đó vung xương thú lên đâm mạnh về phía mình---trúng vào con rắn độc thò người ra trong khe đá phía sau anh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hai lần đối mặt với tử thần mà vẫn chưa sợ tới mất mật, Dương Quân thật lòng khâm phục khả năng chịu đựng của mình.
"Này, ~~" Dương Quân ngửa mặt, giả bộ bình tĩnh mỉm cười chào hỏi người đàn ông kia. Không phải người ta thường nói ngôn ngữ chung của thế giới là nụ cười sao? Dương Quân trong lòng cầu thần khấn Phật cầu mong chiêu này có hiệu quả. "À, cảm ơn anh đã cứu tôi ~"
Tên kia không đáp. Dương Quân coi như thiện ý mình cố gắng tỏa ra có tác dụng, chống vào vách đá thử đứng dậy, cố cách con rắn đã tắt thở bên cạnh xa một chút.
Đôi mắt sắc bén giấu trong mái tóc xoăn kia lóe lên, nắm đấm từ góc độ không tưởng đánh vào bụng Dương Quân.
Dương Quân chỉ cảm thấy đau tới lệch lục phủ ngũ tạng bên trong, sau đó bất tỉnh nhân sự. Chờ tới khi anh tỉnh, anh chóng mặt phát hiện mình đang bị treo ngược trên vai của tên kia. Theo từng cử động của tên kia từng cành cây đánh vào người anh đau điếng. Nhưng nếu so với cơn đau ở bụng thì chút đau ấy không đáng gì.
Ngay lúc Dương Quân nghĩ dạ dày mình sẽ bị phun ra hết, tên kia dừng lại, anh bị quăng xuống đất. Dương Quân ôm cái bụng đau đớn yếu ớt cuộn người trên mặt đất. Từ mí mắt khẽ mở anh có thể nhìn thấy những người quây xung quanh mình. Nam thì y như tên kia đều có mái tóc rối bù, thân thể cường tráng, da sẫm màu, chỉ có miếng da thú ở trên hông. Nữ thì lại gần như để trần nửa người trên, bên hông cũng quấn váy da thú, da cũng sẫm màu như mấy người đàn ông kia. Xa xa có những gian nhà thấp bé được xây bằng rơm và lông thú, đứa bé cởi truồng nhìn anh đầy hiếu kì nhưng vì sợ uy của người lớn nên không dám bước lên.
Dương Quân cố hết sức hít thở nhẹ lại để bụng bớt đau, đồng thời cũng muốn giúp mình tỉnh táo chút. Yếu ớt mở mắt nhìn đống thi thể động vật được gom lại ở phía sau, Dương Quân liếm môi nghĩ, mình sẽ không bị coi là coi mồi chớ?
Thực tế, Dương Quân nghĩ đúng rồi đấy.
Là một "thứ" được dũng sĩ bộ lạc săn về, Dương Quân giờ đang ở trong vận mệnh bị Tộc trưởng bộ lạc phân phối. Tộc trưởng bộ lạc tóc trắng giờ cũng phát sầu. Theo thông lệ lúc trước, người nam của bộ lạc khác bị săn được đều sẽ bị giết, người nữ thì bị giao cho người nam chưa có bạn tình trong bộ lạc để sinh nở. Nhưng người trước mắt này, dù là Tộc trưởng bộ lạc giàu kinh nghiệm cũng không thể nào xác định được giới tính. Ăn mặc kỳ quái, hóa trang lạ đời, còn có tướng mạo quái đản này, làn da nữa, sao lại có màu sắc thế kia? Nhìn y như trứng chim vậy.
Tộc trưởng bộ lạc còn đang cân nhắc thì những tộc nhân có địch ý và hoảng sợ với người của bộ lạc khác đã đưa ra ý muốn giết người này. Tộc trưởng nhìn về phía dũng sĩ đã săn được "thứ" này --- A Địch.
Là dũng sĩ dũng mãnh nhất trong bộ lạc, cũng là ứng cử viên mạnh mẽ cho chức Tộc trưởng đời kế tiếp, hắn có quyền đưa ra ý kiến phân phối với con mồi mà hắn săn được.
A Địch yên lặng chỉ vào cự hổ và động vật hắn săn được hôm nay, biểu thị hắn muốn dùng những con mồi khác của ngày hôm nay để đổi lấy Dương Quân đang cuộn người trên đất kia.
Dương Quân suy yếu híp mắt nhìn tên đàn ông cứu mình rồi đánh mình hiện tại đang chỉ mình, từ phản ứng của người bên cạnh có thể thấy được tên này đã làm một quyết định khiến người ta kinh ngạc. Quyết định này chắc chắn 100% có liên quan tới anh vì một giây sau, tên kia bước về phía anh, vác thân thể đang nằm rạp trên mặt đất của anh lên vai.
Dương Quân chửi thề trong lòng, ông đây còn sống đó nha! Đừng có lần nào cũng treo lên vai như chết rồi vậy chứ? Không biết cái vai của chú cứng như đá còn dạ dày của ông đây mềm như bông sao hả?!
Đầu bị ứ máu nên Dương Quân ngày càng mơ hồ cảm giác được mình bị quăng xuống một nơi. Sau đó không biết tên kia đặt vật gì lên bụng anh, trên bụng được đặt thứ gì nong nóng, sau đó? Không có sau đó. Anh hoàn toàn ngất đi.
Dương Quân bị một vài tiếng động ầm ĩ nghe không hiểu đánh thức. Anh muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng trĩu. Chờ tới khi gom góp đủ sức để mở mắt ra, ngón tay và chân lại nặng nề như không phải của mình, bụng thì mỗi lần hít ra thở vào đều đau. Anh trêu ai ghẹo ai cơ chứ? Dương Quân khóc không ra nước mắt nhìn hai tay đang bị trói. Anh bất quá chỉ đi trải nghiệm một chuyến dã ngoại gian khổ thôi mà. Tuy toàn bộ chuyến đi đều là trúng thưởng miễn phí, nhưng cũng không có ngày có người ghen tỵ anh rồi chơi anh thế này chứ?! Anh, Dương Quân, tự nhận mình không thiện lương tới mức Bạch Liên Hoa hay ăn chay trường, nhưng anh cũng không giết người phóng hỏa, bắt cóc, cưỡng dâm, hay phụ tình mà! Hiện là một sinh viên năm thứ ba đại học có học bổng, ở nhà chơi game chờ tới khi tốt nghiệp rồi tìm xí nghiệp có tiềm lực xin việc. Anh có thể chịu được cực khổ, chịu được vất vả, cũng không tự kỉ tới mức không giao tiếp được, không nói là vui vẻ sung sướng, nhưng cũng thường thường ổn định, không có vấn đề gì cả.
Chỉ là hiện giờ? Dương Quân đưa cái tay bị trói lên day day trán, đau đầu quá.
Một đám con nít cởi truồng ở cạnh cửa lén nhìn anh thấy anh tỉnh rồi, bỗng nhiên hét lên một trận rồi chạy đi như làn khói. Mấy tiếng đó Dương Quân nghe không hiểu, nhưng anh dám xin thề, tần suất của âm thanh đó vượt ra khỏi tất cả các loại ngôn ngữ anh biết. Anh lại nghi ngờ, đây đúng là ngôn ngữ chứ không phải mấy thanh âm bậy bạ hả?
Đã không có mấy tiếng ồn ào của tụi nhỏ, Dương Quân gian nan ngồi dậy, chớp mắt đánh giá gian nhà mình ở. Nói là gian nhà nhưng thực ra cũng chỉ là một mái nhà tranh, đơn sơ gồ ghề và nhỏ xíu, ngoại trừ vài tấm da thú ghép lại trên mặt đất tạo thành cái nệm, không gian còn lại cũng chỉ đủ cho anh đi 4, 5 bước. Tường chỉ dùng thân cây và cỏ khô dùng vỏ cây cột chắc, trong góc đặt da thú cột chặt và hai cái bình gốm đen kịt, đối diện là cánh cửa phải khom người mới có thể đi vào.
Lúc Dương Quân đang đánh giá cái cửa, A Địch thân hình cường tráng khom lưng đi vào. Thấy Dương Quân tỉnh rồi nói thầm hai câu gì đấy, thấy Dương Quân không trả lời cũng không định nói lại, đi tới trực tiếp xốc quần áo của Dương Quân lên.
Dương Quân từ lúc tên kia đi vào thân thể đã cứng ngắc, căng thẳng nhìn tên kia đi tới xốc quần áo của mình lên. Thấy đối phương chỉ nhìn vết thương xanh tím trên bụng anh thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng lo lắng cho cái bụng đầy vết xanh tím này. Cả hô hấp cũng đau, nhất định đã tổn thương đến nội tạng rồi, nếu lỡ vỡ hay lệch vị trí cái nào thì anh chờ chết luôn được rồi đấy.
Bên này Dương Quân đang lo lắng cho cơ hội sống còn của mình, bên kia tên đàn ông trầm mặc móc ra một thứ vỡ nát màu xanh lục như bùn trong bình gốm, xoa lên bụng Dương Quân một lớp dày.
Thân thể cứng còng của Dương Quân tùy ý để tên kia xoa thứ màu xanh kia lên. Mùi không dễ chịu cho lắm, có điều ít nhất cũng khẳng định đây không phải là bôi gia vị lên người anh để nướng ăn mà là một loại thực vật nào đó làm thuốc. Có thể tìm dược liệu chữa thương cho anh, có thể tạm thời không lo cho tính mạng mình nữa rồi. Nghĩ thông suốt điểm ấy, Dương Quân quên đi cái tay bị trói, để tên kia đút nửa bát canh thịt dở tệ, ăn hai miếng thịt nướng bằng lòng bàn tay ngoại trừ muối thì cái gì cũng không có kia, sau đó khi tên kia ra hiệu liền nằm lại trên tấm da thú cũng không tính là giường.
Tên kia hình như ý thức được Dương Quân không hiểu được hắn, hắn cũng nghe không hiểu Dương Quân, từ lúc nói thì thầm vài câu kia thì sau đó không nói tiếng nào nữa.
Dương Quân cũng không mạo muội đi kết nối. Là một sinh viên giỏi trong một trường đại học có tiếng, anh không ngây thơ cho rằng thế giới này đều là màu hồng, con người ai cũng thân thiện, huống chi sau khi anh tận mắt thấy đối phương mắt không chớp giết một con cọp, một quyền đánh mình tàn phế gần chết nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro