Mục đích
Khi tôi đi học , tôi luôn tự hỏi mình hơn hàng ngàn câu hỏi do mình đưa ra cho chính mình, và kèm theo những câu hỏi đó là cái cảm xúc lo lắng của tôi:
"Mình sẽ làm gì trong ba ngày sắp tới?"
"Hôm nay mình sẽ giải quyết vấn đề có tốt hay không?"
"Liệu hôm nay có phải là ngày tồi tệ của mình hay không"
Tôi đã tự hỏi mình như vậy khi tôi bắt đầu học cấp 3. Nhưng ngày đầu tôi y như một con robot phải làm những việc lập đi lập lại , nhưng càng về sau thì trường học lại khiến tôi sợ hãi.
Về sau tôi càng lúc tôi càng có suy nghĩ tiêu cực về việc đi học. Tôi nghĩ rằng trường học cũng giống như một nhà tù dành cho nhưng người không phạm tội, và những tội phạm bị bắt giữ trong 12 năm trời mặc dù chúng tôi chưa là những gì sai trái với đạo đức con người.
Nhưng giờ nhìn lại thì tôi càng thấy nó giống như một nhà tù thứ thiệt(nhưng đối với người học giỏi thì họ không nghĩ vậy). Vì giờ ra chơi giống như là giờ cho ăn của các tù nhân , thời gian học là thời gian lao động khổ sai, học sinh bad boy thì giống như những kẻ khủng bố của thế giới, còn bạn bè thì là những người bạn trong tù.
Tôi sợ nhất một công việc phải dậm chân tại chỗ, sáng xách túi ra khỏi cửa, ở trong trường đến 8 tiếng đồng hồ, và trở về theo kiểu thoát khỏi ngục tù, Việc đi học đó không phải là thứ tôi lựa chọn (tất nhiên, thời buổi khó khăn như hiện tại , có được một công việc làm, nuôi nổi bản thân, chút ít đóng góp cho gia đình thì bạn là người quá may mắn) - có thể là tôi quá tham lam , nhưng vốn dĩ tham lam đã là bản năng sẵn của mỗi con người khi sinh ra. Tôi muốn học nhưng môn mà tôi thích, nhưng khỗ nổi những môn mà tôi muốn học lại không liên quan đến ngành nghề mà tôi đang hướng đến. Tôi vứa muốn một công việc mình thích , lại muốn có tiền (vâng, mục đích tối cao của học sinh là việc đi làm , và vừa đi học)
Nhưng bản thân tôi không chấp nhận việc hy sinh tất cả chỉ để kiếm tiền. Tôi muốn mình hoàn thiện bản thân hơn bằng cách là bắt buộc phải ở lại mái trường thêm 1 năm nữa, đó là mong ước lớn nhất của bản thân. Tôi nghĩ rằng khi tôi hoàn thiện các kỹ năng của mình, thì tiền và bằng tốt nghiệp sẽ tự tìm đến sau đó.
Tôi đã gặp không ít người trẻ, như tôi, giỏi hơn tôi rất nhiều, nhưng họ bị nhét vào những môn học nhạt nhẽo, rồi chào buổi sáng bằng những cái ngáp, họ mất hết động lực để phấn đấu, phát triển. Trước đó họ từng nói với tôi: "Tao sẽ học thêm cái này, cái kia, dành tiền đi chỗ này, chỗ khác" nhưng rồi với cái nhịp đều đều lặp lại ngày này qua ngày khác, họ dần cũng chỉ như một cái bóng, chờ tiếng chuông reo báo hết giờ rồi về nhà, vạ vật vài vại bia, ăn bát cơm, lướt nét vài thông tin vô bổ rồi lại nằm ngủ. Họ không còn kể về những ước mơ vẫn cháy trong họ như trước nữa, thay vào đó, họ lo lắng về biên chế, đấu đá, cắt giảm ngân sách, xã hội thời cuộc rồi dần bất mãn với cuộc sống họ hiện có bây giờ.
Có những ngày hè tôi ngủ đến hết trưa, ăn vội một bữa ngoài đường, tạt ra làm vài ván liên minh ở quán nét , đợi các anh em đến rồi đánh bi a đến tối mới mò về ăn bữa cơm qua loa cũng gia đình, ngày này qua ngày khác. Tôi nghĩ ra các thú tiêu khiển, các việc tiêu tiền, để cho mình cảm thấy bận rộn, và "đang sống" - mâu thuẫn ở chỗ tôi không làm ra tiền, không kiếm được tiền lúc ấy, vì tôi cũng chỉ mới ở độ tuổi của bọn trẻ trâu. Nếu không có chút ít bản lĩnh, tôi dám chắc tôi đã đánh mất mình vào những việc học không hay trong những giây phút như vậy chỉ để xin tiền ba mẹ , để say, để quên, và quên đi việc đi học.
Nhưng có lẽ phải rất cảm ơn khoảng thời gian "mất phương hướng" đó, gia đình tôi nữa, những người chưa bao giờ đánh mất lòng tin vào tôi trong những khúc quanh của cuộc đời. Tôi quyết định thông báo việc mình học rất tệ( rất ngu ) chứ chẳng giấu diếm lấp liếm nó nữa - tôi tự bảo mình phải nhìn thẳng vào vấn đề, rồi giải quyết nó, chứ đừng giả vờ như vấn đề ấy ko tồn tại, và có "phép màu" nào đó sẽ xảy ra với tôi.
Chẳng có cái phép màu nào cả, phải tự bản thân đối diện và giải quyết vấn đề của chính mình. Quay cuồng với nó, bấu víu với những mối quan hệ ở truờng học, những cuộc điện thoại. Đúng vậy, khi bạn toàn tâm toàn ý vào một môn học ( mặc dù môn lịch sự chẳng liên quan đến ngành nghề mà tôi đang hướng đến) kiểu gì cũng có đường để giải quyết - và đó mới thực sự là Phép Màu, do chính bạn mang lại cho bản thân.
Hiện tại, khi viết những dòng chữ này chia sẻ với mọi người ngày đầu tuần, tôi biết ơn cuộc sống và những bài học được ban tặng. Tôi thấy mình luôn là một người may mắn, gặp nhiều người bạn tốt. Và vì sợ thất nghiệp (luôn là vậy), nên tôi hay lảm nhảm mình phải học tốt hơn nữa, nếu như tôi ngu dốt hơn người ta, thì tôi phải cố thêm gấp đôi gấp ba để bù lại cái thiếu hụt đó. Đặt cho mình nhiều mục tiêu mới phía trước để ép mình phải cố gắng, đặt ra các deadline chứ ko phải là timeline nữa để không được chây ỳ. Thành ra tôi bây giờ sinh ra cái tính cầu toàn đáng ghét, việc nào cũng muốn phải hoàn thành, và thực hiện nó tận tâm nhất có thể, có lẽ vì thế mà hiện giờ tôi Stress còn nhiều hơn thời gian trước, nhưng thôi, đó vẫn là cái Stress dễ chịu.
Chưa biết rồi mai này thế nào, tôi có thêm thắt được cái gì mới không, nhưng nếu để dừng lại ngó quanh một lần nữa vào lúc này, tôi biết mình phải làm gì, đi từ đâu, hoàn thiện thêm phần nào trong những thiếu hụt mà bản thân đang gặp. Tôi cũng nhìn ra tôi của 1 tháng tới, 3 tháng tiếp ,và mục đích của 1 năm trước mắt là bằng tốt nghiệp.
Tôi mong cho các bạn tìm được mục đích của những việc mình làm hiện giờ, và sức khỏe để thực hiện chúng. Hãy chăm chỉ, hãy dậy sớm hơn, ăn sáng đầy đủ, làm cho mình bận rộn nhất có thể! Hãy sống. Hãy đối diện với vấn đề của bản thân, nhìn thẳng vào nó, tôi tin rằng bạn sẽ có cách giải quyết, và tìm được một con đường cho riêng mình, dù ngắn hay dài để đi tới thành công.
Dù gì năm nay tôi đã là học sinh lớp 12 , bây giờ tôi chỉ biết cố gắng để che đi cái ngu của mình trong những năm qua. Tôi không biết tôi cố gắng được bao lâu , nhưng tôi chỉ biết là đã có mục tiêu thì phải có địch đến cho mục tiêu đó, mặc kệ cái mục tiêu đó bao xa.
Thanks for reading.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro