Lời dẫn
Trên bầu trời cao mười km, chiếc máy bay hành khách mang logo màu đỏ phần đuôi đang bay chầm chậm giữa tầng mây.
An Ngọc Lan Linh lại một lần nữa mở mắt, đèn trong khoang máy bay đã được vặn tối, toàn bộ tấm chắn sáng được hạ xuống. Trong mảng tối lờ mờ, hết sức yên tĩnh, cô nâng tay nhìn đồng hồ, mới ba tiếng trôi qua. Cô bỗng thấy ảo não, phải chống chọi thế nào với 11 tiếng đồng hồ còn lại đây?
Lan Linh đưa tay mở ra một kẽ hở nhỏ trên tấm chắn sáng. Cánh máy bay cực đại màu xám đang gần kề trước mắt, bên ngoài tầng mây trắng mềm mại bồng bềnh trôi. Hơi chóng mặt, cô hạ tấm chắn sáng xuống, quay đầu nhìn sang người ngồi bên cạnh.
Người nọ tựa vào ghế ngủ ngon lành, hàng mi cong cong phủ xuống in bóng mờ nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, hơi thở nhẹ nhàng, dáng ngủ thuần khiết, trái ngược hoàn toàn với bình thường.
Lan Linh cứ nhìn mãi rồi bật tiếng cười phì. Người nọ bỗng tỉnh giấc, mở mắt nhìn cô, vẻ không vui kiểu con nít khi bị người khác quấy rầy ẩn trong đáy mắt, nhưng vừa nhìn thấy nét mặt cười đùa của cô, thoáng cái đã hết cau có, hỏi, "Sao vậy? "
Giọng nói mang theo chút mệt mỏi, trầm thấp vô cùng gợi cảm.
Cô lắc đầu, chìa bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ra xoa mí mắt anh, nói: "Không có gì, anh ngủ tiếp đi ", giọng khẽ khàng, tinh nghịch tựa hồ dỗ dành một đứa trẻ.
Anh biết cô trước giờ tinh quái, trong không gian yên tĩnh như thế, sợ quấy rầy đến những hành khách khác nên cũng không nói gì thêm, dần khép mi lại.
Cô liếc mắt nhìn anh, im lặng một hồi, phỏng chừng anh đã ngủ, cô mới tự hỏi rốt cuộc sao anh lại đưa cô sang Hàn Quốc, không phải vẫn rất ổn khi ở Mỹ sao? Mọi thứ đều bình thường cho đến khi anh sang Mỹ và mang cô qua Hàn Quốc, không cho cô biết mục đích của anh, chỉ nói muốn cô sang Hàn học đại học, muốn anh em thêm gắn bó, đơn giản vậy thôi sao?
Say nghĩ một hồi cũng không thể lý giải được, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro