Chương 3: Không phải lần đầu tiên mà là lần thứ hai rồi
Phải mất một lúc lâu Linh mới sắp xếp xong mọi thứ từ vali lên kệ, bàn, tủ quần áo... Vơ lấy bộ đồ ngủ màu trắng sữa, cô bước vào phòng tắm. Linh mở nước vào bồn, dòng nước ấm áp tràn ra, hơi nước bốc lên. Cởi bỏ quần áo Linh bước chân vào bồn, ngâm mình trong nước ấm. Đôi mắt nhắm hờ, mơ màng, làn da trắng hồng mịn màng thấp thoáng qua lớp bọt sữa tắm, mái tóc đen dài ướt nước dán lên tấm lưng.
Khi đã cảm thấy thoải mái hơn, Linh ra khỏi bồn tắm, mở vòi hoa sen, gột rửa hết bọt sữa tắm. Cô bé kéo tấm khăn tắm quấn vào người rồi đi ra.
Linh bỗng thấy hơi khát nước, cô bé cứ vô tư dù chỉ cuốn khăn tắm, để chân trần mà đi ra phòng khách. Vừa bước chân vào phòng khách Linh đã hối hận vô cùng.
Trong nhà cô, cụ thể hơn là trong phòng khách của cô, hiện đang có một người đàn ông lạ mặt ngồi trên sô pha của cô. Người kia nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng, tiếp tục im lặng. Vài giây sau đó, trong căn phòng vang lên tiếng hét chói tai của Linh. " Aaaaa...a"
Một tình huống hoàn toàn bất ngờ, Linh chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ kịp hét toáng lên rồi chạy thẳng vào phòng ngủ mặc quần áo.
Mặt cô bé đỏ bừng. Tất cả cảm xúc bây giờ của cô là xấu hổ, thẹn thùng, lần đầu tiên có một người đàn ông nhìn thấy cơ thể cô. Dù chỉ là một chút thôi nhưng mà cô vẫn rất ngượng, xen lẫn trong những cảm xúc hỗn độn ấy còn có chút gì đó tức giận. Người đó là ai, sao lại tự tiện vào nhà cô, làm sao người đó có chìa khóa chứ? Một loạt các câu hỏi được đặt ra trong đầu Linh.
Khi đã bình tĩnh lại tâm trạng, Linh ra khỏi phòng ngủ, tiến tới phòng khách nơi một người con trai vẫn đang ngồi ngơ ngác. Linh ngồi xuống ghế, đối diện với người kia. Cô chăm chú quan sát kĩ từng nét trên khuôn mặt anh ta ( bệnh nghề nghiệp (。-_-。) ). Anh ta cũng đang đánh giá Linh, hai người mắt đối mắt, không ai nói gì.
Ồ anh ta rất đẹp trai nha. Con trai gì đâu mà da trắng này, lông mi cong này, đã thế mắt to, môi đỏ nữa chứ, còn đẹp hơn cả con gái. Linh thầm nghĩ trong lòng. Không thể phủ nhận được rằng anh ta rất đẹp trai. Nhưng mà anh ta là ai? Nghi vấn to đùng vẫn chưa có đáp án khiến Linh tò mò về anh.
Phá tan sự im lặng là câu hỏi của Linh: " Anh là ai? Sao anh lại vào nhà tôi được?"
Anh ngẩn người trong giây lát rồi cười trả lời cô: " Cô là em họ Sehun đúng không? Nó nói cô mới chuyển tới, nó không yên tâm mà vướng lịch trình nên nó nhờ tôi đến xem cô thế nào. "
Linh thầm nghĩ em họ cái gì, là em ruột chính hiệu đấy nhé. " Anh vẫn chưa trả lời tôi. Anh là ai? " cô bé ngang ngạnh hỏi lại. " Tôi tên là Suho, đồng nghiệp của Sehun. " anh trả lời.
À là đồng nghiệp của anh, vậy chắc cũng là người nổi tiếng nhỉ. Hình như có gì đấy sai sai. Cô bé giật mình rồi vội nói: " Anh tốt nhất là quên những chuyện vừa rồi đi, hiểu không? Nếu anh dám nói ra tôi nhất định sẽ tố cáo anh tội xâm nhập cư bất hợp pháp đấy. "
Anh nghe xong thì cười to:" Cô có cái gì à? Tôi có nhìn thấy gì đâu. Ha ha " Linh trừng mắt nhìn anh: " Anh nói vậy có ý gì? " Anh cười cười liếc thoáng qua ngực cô, nói bằng giọng không thể lưu manh hơn: " Tôi nói gì cô tự hiểu, chắc cô vẫn là trẻ vị thành niên nhỉ?" Linh tức giận, mặt đỏ phừng phừng vì giận, nhưng vẫn làm mặt lạnh tanh, nhàn nhạt nói với anh: " Anh có thể nói với anh Sehun tôi ổn không có việc gì cả. Mời anh ra khỏi nhà tôi. Đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
Anh nhìn cô: " Được thôi, giờ tôi sẽ về. À này, không phải lần đầu tiên mà là lần thứ hai rồi nha cô bé." Nói rồi anh đi nhanh ra khỏi nhà cô. Cô bé à, em thật đáng yêu. Đứng sau cánh cửa khép chặt ấy, anh nở một nụ cười thích thú.
Linh đứng trong nhà thì khó chịu, cái gì mà lần thứ hai, cái gì mà cô bé, người này đúng là có vấn đề rồi.
Bụng bắt đầu réo lên, a cũng đến giờ ăn tối rồi, nhưng mà Linh lại lười nấu nên cô bé quyết định ra ngoài ăn. Trở lại phòng ngủ thay quần áo ấm áp hơn, lấy túi xách cho ví tiền cùng điện thoại vào túi rồi cô bé tung tăng ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro