
Ngoại truyện - Tình yêu của Enrico
Trở về ngày trọng đại của năm năm trước, hôn lễ của Haru ngày hôm đó diễn ra cũng đã được một lúc lâu nhưng ở hàng ghế dưới vẫn còn có hai ghế trống, một người là do Amuro mời, người còn lại là khách mời của Haru.
Bác tiến sĩ Agasa dù rất chăm chú vào lễ cưới nhưng trong lòng vẫn khó tránh bộp chộp, cứ cách năm phút sẽ lại nhìn đồng hồ một lần. Sau cùng, vì không thể đợi được nữa nên đã gọi điện:
- Haibara, cháu đi đến đâu rồi? Hôn lễ bắt đầu rồi đấy.
Qua điện thoại, bác tiến sĩ nghe thấy tiếng giày cao gót đang chạy, có lẽ cô nàng cũng đang rất vội, đáp lại bác, ngữ khí của cô nàng vẫn lạnh lùng.
- Hội thảo khoa học y sinh vừa kết thúc, giờ cháu đang sang hôn lễ, 10 phút nữa sẽ đến.
Điện thoại tắt, bác tiến sĩ Agasi đành chỉ có thể chờ đợi. Chuyện đến trễ cũng không ảnh hưởng đến hôn lễ là mấy, nhưng bác Agasa cũng mong muốn rằng Haibara có thể đến kịp hôn lễ để có thể chứng kiến niềm hạnh phúc dâng trào trong ánh mắt của cô dâu và chú rể, để cho cô nàng cảm thấy cuộc sống này, bản thân cô nàng cũng có thể sẽ nhận lấy được hạnh phúc tương tự sau rất nhiều biến cố.
Người mời Haibara đến hôn lễ chính là Amuro, anh đối với cô nàng thật sự rất biết ơn và trân trọng. Khoảng thời gian trước, khi anh tập trung điều tra về Marsala, Haibara đã giúp anh không ít. Khi nhận được lời mời, Haibara có chút do dự, mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ đến đó, không quá thân thiết, nếu đến dự hôn lễ liệu có quá ngượng ép hay không, nhưng sau nhiều lời thuyết phục của bác tiến sĩ, Haibara cũng đã quyết định sẽ tham dự. Nhưng có lẽ, trời cao có sự sắp đặt khác, thời gian của buổi lễ có một chút gần với thời gian diễn ra hội thảo khoa học mà cô nàng phải tham gia, buổi hội thảo này rất quan trọng, nếu không tham gia cô sẽ không thể có tài liệu khoa học cung cấp cho hồ sơ du học tại Anh. Vậy nên, chỉ còn cách duy nhất là vừa xong hội thảo cô nàng sẽ lặp tức chạy sang hôn lễ, cũng thật may, khoảng cách giữa hai nơi không quá xa, chỉ cách nhau một quãng đường ngắn, đi mất mười phút.
Còn chiếc ghế trống còn lại là thuộc về Akai Shuichi. Anh không thể đến tham dự, dù đã được Haru trực tiếp ngỏ lời. Anh nói, việc ở Nhật của anh ấy đã thành toàn rồi, không còn lí do gì để anh ở lại đây nữa, anh sẽ trở lại Mỹ tiếp tục làm việc cùng FBI để điều tra những vụ án khác. Anh nói, trước đây ở Nhật đeo bám tổ chức đó là một phần, nhưng trong lòng anh vốn tồn tại hai nỗi nhọc nhằn khó thể nào giải quyết. Đầu tiên, chính là sự day dứt của anh đối với Akemi Miyano, cũng là chị gái của Haibara, cô gái này chính là tâm ma đeo bám suốt đời anh, sau cái chết của cô ấy, anh đã dùng hết năng lực của mình để có thể bảo vệ Haibara tránh khỏi những nguy hiểm, giờ tổ chức đó đã bị bắt giữ, anh không còn lí do ở lại nữa. Chuyện thứ hai, chính là mối thù hằn của Amuro với anh, anh không rõ Amuro liệu đã hiểu ra câu chuyện xưa kia hay chưa, khoảnh khắc mà Hiro đã nổ súng tự sát và anh không thể nào ngăn cản được. Nhưng khi Akai nhìn vào Amuro của hiện tại, khi có Haru đến bên đời Amuro, anh hiểu, chuyện đó có lẽ chẳng còn quan trọng nữa, Amuro có thể tiếp tục hận anh, nhưng anh mong cầu rằng Amuro không giống như anh, để cái chết của một người trở thành vết cắt sâu toé máu mãi trong lòng.
Chốc lát Haibara đã đi đến hôn lễ, giày cao gót vẫn phát ra âm thanh lộc cộc, cô nàng cố gắng đi hết tốc độ, nhưng vì nơi này quá rộng, nhất thời lại cảm thấy mơ hồ không biết nên đi hướng nào cho đúng. Trong lúc vội vã, lại vô tình đâm sầm vào một người đàn ông, trông vẫn rất trẻ, nhưng trên tay anh ta đã bế một đứa bé. Haibara không trụ vững được, ngã xuống nền, anh ta đã cố với tay để bắt lấy nhưng không kịp. Cú ngã này khiến cho mắt cá chân cô nàng có chút đỏ, giày cao gót cũng đã gãy, cô bất giác thở dài, chợt nghĩ bản thân chẳng có duyên mấy với chuyện cưới xin hay hôn lễ, chưa gì hết đã xảy ra chuyện. Cô cảm giác nếu bản thân một lúc nào đó bước vào hôn nhân cũng sẽ như cú ngã này, chỉ đau đớn, không hạnh phúc.
Người đàn ông đó chìa tay ra trước mặt cô, giọng điệu rất ân cần. Nhưng thoáng qua, cô nàng lại có một cảm giác không đúng lắm, anh ta bế một đứa bé thân thích đến vậy, nhưng trên tay lại không hề có một chiếc nhẫn nào.
- Cô không sao chứ?
Ánh mắt Haibara có chút dao động và lưỡng lự, nhưng chân cô nàng lại bị tổn thương nên khá yếu, đành phải nắm lấy tay anh mà đứng lên.
- Cảm ơn anh.
Giọng điệu vẫn lạnh nhạt, ánh mắt cô nàng có chút lảng tránh, thay vì nhìn anh để cảm ơn, cô chỉ liếc mắt sang đứa bé, chốc lát lại nhìn xuống quần áo của mình, nó vẫn ổn, nhưng giày thì đã bị gãy gót. Anh chàng đó tinh ý nhận ra, vội vã nói với cô:
- Cô bế đứa bé giúp tôi được không? Tôi có sẵn một đôi giày mới, để tôi lấy cho cô.
Haibara nhìn đứa bé có chút dè chừng, cô chưa từng bế trẻ con, cũng không biết làm thế nào với nó, cô định lòng sẽ từ chối. Đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, đi khập khiễng trong một đôi giày cao gót bị gãy cũng sẽ không có vấn đề gì.
- Không cần đâu, tôi có thể đi được.
Anh chàng đó nghe xong chỉ lắc đầu, tặc lưỡi.
- Thế thì không được. Cô cần đổi một đôi giày mới, để nó dẫn bước cô đến những nơi tốt hơn.
Thật kỳ lạ, những lời lẽ đơn giản thế này lại khiến Haibara có chút dao động. Nơi tốt hơn mà anh nói, đó là ở đâu, cô vẫn đang đặt ra câu hỏi này cho cuộc đời mình sau bao đau thương chồng chất như vậy. Dù vậy, trên nét mặt sắc xảo của cô, vẫn là khí khái lạnh lùng khó đổi. Nói rồi, anh ta vội chạy đi, để lại đứa bé cho cô, khiến cho cô nàng không khỏi luống cuống.
- Trẻ như thế đã có con rồi sao...
Không để cô đợi lâu, từ trong căn phòng gần đó, anh chàng đó chạy lấy ra một túi giày, là thương hiệu Fusue nổi tiếng, cũng là thương hiệu mà cô thích. Anh đặt túi qua một bên, lấy từ trong đó ra một đôi giày màu trắng, rất hợp với chiếc váy bó trễ vai mà cô đang mặc lúc này. Không chần chừ, anh quỳ một gối xuống mặt đất, ngẩn đầu nhìn cô và nói:
- Xin thứ lỗi nếu hành động của tôi không được phải phép, nhưng cô đang bế thằng bé giúp tôi, tôi chỉ có thể làm điều này cho cô.
Haibara không nói gì ngay tại khoảnh khắc này, chỉ cảm thấy đôi giày cũ đã nhanh chóng được tháo đi, thay bằng một đôi giày mới cân bằng và vừa vặn.
- Xong rồi.
Anh chàng đứng dậy, đưa tay về phía cô nhận lại đứa bé. Anh nói tiếp, kèm theo một nụ cười hiền từ.
- Cũng là do tôi lo mãi nhìn thằng bé nên không chú ý mà đụng phải cô. Cứ xem như đây là món quà xin lỗi của tôi, tôi hy vọng là cô thích nó.
Lòng Haibara có chút xáo động, tựa như một khu rừng hoang đang có gió thổi qua cuốn đi những chiếc lá khô xào xạc. Môi cô nàng mấp máy, cô muốn nói vài lời đụng đến phần riêng tư của anh, nhưng lý trí của cô nàng quá mạnh mẽ, nó đi cùng với ngữ khí lạnh lùng quá thể.
- Đôi giày này... có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn cho một người phụ nữ quan trọng, tôi không thể giữ quá lâu. Anh có danh thiếp không, xong việc hôm nay tôi sẽ liên lạc với anh và trả anh một đôi giày mới.
Anh chàng cảm thấy có chút chạnh lòng trước sự khước từ này, cũng cảm thấy cô gái trước mắt anh thật đặc biệt, không phải vì cô xinh đẹp, mà là vì cách cư xử rất chừng mực và lạnh lùng. Có lẽ như vì anh đang bế đứa bé nên rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó là con anh. Khó khăn lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc danh thiếp, anh đưa cho cô, ngữ khí rất điềm đạm.
- Đúng là đôi giày này dành cho một người phụ nữ quan trọng, cũng là mẹ của đứa bé này. Nhưng chuyện tôi tặng cô đôi giày này không ảnh hưởng gì cả, ba của đứa bé này có thể mua cho người phụ nữ đó cả trăm đôi giày khác trong suốt quãng đời còn lại. Còn giày này, cô cứ giữ, là quà tôi tặng cô. Còn danh thiếp, tôi vẫn đưa, cô muốn có thể liên hệ lại.
Anh nói rất vòng vo, nhưng chung quy lại, Haibara lúc này vỡ lẽ, thì ra đứa bé mà anh bế không phải là con anh. Haibara nhận lấy danh thiếp, còn anh chàng đó cũng nhìn lấy đồng hồ và nhanh chóng rời đi, chỉ để lại vỏn vẹn một câu nói cũng không phải là lời chào tạm biệt.
- Enrico Yoshida, đây là tên tôi.
Lần gặp gỡ đầu tiên của họ đã diễn ra như thế. Nếu nói là ấn tượng quá sâu sắc về đối phương thì không hề có, nhưng vẫn có một chút lưu tâm.
Chốc lát, khi quay trở lại nơi tổ chức buổi lễ, nhìn quanh hàng ghế khách mời, Enrico nhận ra Haibara, hoá ra cô nàng cũng là khách trong hôn lễ của chị cậu, trong lòng có chút bất ngờ nhưng cậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn yên vị ở hàng ghế đầu vừa bế đứa bé vừa theo dõi hôn lễ. Còn Haibara, chốc lát lại nhìn lên hàng ghế đầu nơi mà Enrico ngồi, trong lòng có rất nhiều những thắc mắc nhưng đều nén hết chúng vào trong, để lại trên gương mặt ánh nhìn sắc lẹm, hiếm hoi nở một nụ và tập trung vào hôn lễ.
Sau hôn lễ, bẫng đi cũng hai hôm, sau khi cô đã sắp xếp công việc ổn thoả, cô thật sự đã nhanh chóng chạy đến cửa hàng giày của Fuesue để mua một đôi tương tự, liên lạc theo số điện thoại trên danh thiếp, cô nhắn vài dòng tin qua số điện thoại trên đó.
"Tôi có thể gặp anh ở đâu để trả lại đôi giày?"
"Là quà tôi tặng cô. Không cần phải trả."
"Chỉ là một lần gặp lướt qua, tôi không nhận quà từ người không thân thiết hoặc không quen biết"
Trán Enrico có chút căng lại, cậu chợt cảm thấy cô gái này thật quá đỗi cứng nhắc và lạnh lùng, đôi giày đó so với cậu chẳng là gì, việc tặng nó đi cho bất kỳ ai cậu cũng đều không quá để tâm đến. Nhưng thái độ kiên quyết muốn trả lại của cô nàng khiến cậu thật sự lưu tâm, lần đầu tiên cậu thấy một cô gái như vậy, không quan tâm đến thứ vật chất xa xỉ, đã vậy còn một mực khước từ rất kiên quyết.
Enrico xoa xoa thái dương để tìm cách giải quyết, thật ra cậu cũng đang khá mệt mỏi với nhiều việc ở công ty, nay lại còn phải giải quyết thêm chuyện không đâu này, trong lòng có chút bực dọc. Cậu nhắn lại:
"Được rồi, tôi chịu thua cô. Vậy cô mang đôi giày đó đến địa chỉ trên danh thiếp đi. Khi nào đến thì nhắn cho tôi biết."
Địa chỉ trên danh thiếp là công ty dược phẩm EnI, trụ sở tại Nhật. Đây cũng là một trong những lý do khiến Haibara trong suốt hai ngày qua vẫn luôn nghĩ ngợi, trong giới y sinh không ai là không biết đến công ty này, dược phẩm mà họ chế tạo ra rất tốt, nhưng dạo gần đây công ty lại gặp một số khó khăn về nhân sự, báo chí lại đưa rất nhiều tin tức là EnI bạc đãi rất nhiều nhà khoa học ở đây nên họ đã lần lượt bỏ đi, vậy nên có thể nói EnI đang khủng hoảng lớn.
Đứng trước công ty EnI, Haibara diện một chiếc váy đen dài ngang gối, vẫn là kiểu trễ vai mà cô yêu thích, trong tay cô là một chiếc túi giấy có tên thương hiệu Fusue đang đựng đôi giày mới trong đó.
Cô nhắn:
"Tôi đến rồi"
"Đợi tôi một chút"
Chỉ khoảng năm phút sau là Enrico đã có mặt ở tầng trệt. Nhưng cậu lại không thấy cô đâu, cậu thở một hơi dài, chiếc điện thoại được lấy khỏi túi áo và cậu đang định gõ vài dòng. Nhưng đột nhiên, một cô lao công ở gần nơi cậu đứng đột ngột ngất xỉu, cậu vội chạy ngay đến đó, ra sức lay người cô lao công, giọng khẩn hoảng:
- Cô gì ơi, cô có sao không?
Người lao công đó không có bất kì phản hồi gì khiến anh lo lắng, trên trán đổ đầy mồ hôi, chân tay rất luống cuống. Có lẽ, sau rất nhiều điểm tốt ở Enrico, thì đây chính là điểm yếu của cậu, quanh năm suốt tháng cứ quần quật chuyện kinh doanh, hồ sơ và giấy tờ khiến cho cậu bỏ bê sức khoẻ, và cũng chẳng biết chút gì về kỹ năng ứng cứu trong những trường hợp nguy cấp như vậy.
Trong lúc vẫn còn đang bối rối không biết phải làm gì, Haibara từ xa chạy đến và di chuyển đến cạnh bên cô lao công đang nằm vật ra sàn. Ánh mắt cô nàng lúc này như có lửa, cô quát Enrico:
- Anh còn đờ người ra đó làm gì? Gọi cấp cứu!
Giọng nói lạnh lẽo và chua ngoa đó khiến Enrico bừng tỉnh, tay cậu run rẩy bấm số trên chiếc điện thoại. Còn Haibara, những chuyện sơ cứu thế này vốn không làm khó được cô nàng, cô xử lý rất trơn tru và bình tĩnh, khiến cho Enrico vừa cảm phục vừa kinh ngạc.
- Cô là bác sĩ sao?
- Không. Tôi chỉ là một nhà nghiên cứu y sinh. Chuyện sơ cứu đơn giản như thế này không chỉ có bác sĩ mới biết đâu.
Enrico thoáng chột dạ. Đúng thật như cô nàng nói, kỹ năng sơ cứu người bình thường cũng có thể học, nhưng cậu thì lại hoàn toàn không biết.
Haibara kiểm tra nhịp thở của cô lao công, chốc lát lại kiểm tra cử động mắt. Sau đó cô nàng lần lượt đặt hai tay mình ấn lên lồng ngực của cô lao công đó, nhiều lần liên tục. Haibara đã rất nỗ lực, cô làm hết mọi cách mà bản thân được học để mong có thể cứu mạng người phụ nữ này, trong phút chốc cô cảm thấy nỗi sợ hãi len lỏi, trong ánh mắt của cô nàng lúc này không chỉ sắc xảo mà còn hừng hực quyết tâm muốn cứu sống người phụ nữ này, bằng mọi cách.
Enrico ngồi thất thỉu bên cạnh trông thấy dáng vẻ của cô nàng liền cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác xốn xang kì lạ, cậu cứ ngồi ngây ra đó nhìn cô không hề chớp mắt, mọi thứ xung quanh lúc này bỗng chốc cũng mờ nhoè đi, chỉ có hình ảnh của cô là đang phát sáng. Thật may mắn, sau vài phút đồng hồ với sự tận tâm tận lực của Haibara, nhịp thở của người phụ nữ này đã trở lại đều đặn, xe cấp cứu cũng đến kịp lúc.
Ngay sau đó, Haibara di chuyển bức tường gần đó, cô nàng mặc kệ ánh mắt kì quặc mà Enrico đang đang hướng về phía mình, Haibara thở một cách gấp gáp, vô cùng mệt nhọc, nhưng trông cũng rất nhẹ nhõm, cứ như vừa gỡ đi được vài lớp gánh nặng trên đôi vai gầy nhỏ bé. Enrico không chần chừ, lập tức chạy đến máy hàng nước tự động lấy một chai nước lọc và đưa ra trước mặt cô. Không còn chút bực dọc hay bối rối nào tồn tại, giọng cậu ôn nhu và ân cần cất lên:
- May là có cô ở đây. Mệt lắm đúng không? Cô uống chút nước đi.
Haibara hướng mắt nhìn Enrico, ánh nhìn sắc lẹm, không có chút thái độ vui vẻ nào, sau đó, cô cũng không ngần ngại hươ tay lấy chai nước, hành động rất dứt khoát và cũng chẳng nói thêm lời nào. Trước hành động có chút cọc cằn này, Enrico không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại, cậu còn cảm thấy thú vị, trong lòng chỉ thầm cười, cũng rất biết ơn, vì nếu không có cô, có lẽ chính sự luống cuống của cậu đã khiến người phụ nữ kia mất mạng. Nghĩ suy một lúc, môi Enrico mấp máy, có lẽ là định hỏi cô vài điều nhưng cậu không biết điều đó có nên hay không. Lấy hết dũng khí, Enrico hít một hơi sâu, nhẹ giọng nói với cô:
- Tôi vẫn chưa biết tên cô.
Haibara chống tay xuống nền gạch tìm thế đứng dậy, Enrico tinh tế nhận ra liền đỡ lấy một tay cô để cho cô có điểm tựa. Trong lúc này, ánh mắt của cậu vẫn không ngừng quan sát biểu hiện của cô, nhưng đổi lại, Haibara vẫn né tránh giao tiếp bằng ánh mắt, trừ khi tức giận và bất mãn sẽ ném cho anh cái nhìn sắc lẹm. Haibara phủi bụi trên quần áo, buông tay mình khỏi tay cậu, ngữ khí lạnh lẽo:
- Shiho Miyaho.
Enrico quay mặt chếch sang hướng khác, khẽ mỉm cười, rất thẹn thùng và kín đáo. Cậu lại hỏi tiếp:
- Cô là nhà nghiên cứu y sinh sao? Còn trẻ vậy đã là nhà nghiên cứu rồi sao?
Enrico hỏi với một thái độ rất lịch thiệp và nhã nhặn, cậu chỉ muốn biết thêm thông tin. Nhưng với người thiếu vắng sự an toàn như Haibara, cô nàng cảm thấy câu hỏi này giống như một sự nghi ngờ.
- Còn trẻ thì không thể là nhà nghiên cứu sao? Đúng là bằng cấp thì tôi vẫn chưa có, nhưng kiến thức lẫn kinh nghiệm thì tôi cáng đáng được.
Khi cô nàng nói đến đây, Enrico có chút khó hiểu. Làm sao mà một người có thể có kiến thức về y sinh và có kinh nghiệm làm việc nhưng lại không hề có bằng cấp? Thật vô lý.
- Cô đùa tôi sao? Vẫn chưa có bằng cấp nhưng lại có kiến thức và kinh nghiệm?
Haibara cúi người lấy túi giày đang lăn lóc trên đất, sau đó đứng nghiêm nghị trước mặt cậu, không né tránh ánh mắt của cậu nữa, cô gần như liếc cậu bằng nửa con mắt. Tay cầm túi giày đập mạnh vào người cậu, giọng điệu có chút không vui:
- Đúng vậy. Đó là câu chuyện của tôi, anh tin hay không là chuyện của anh. Giày này, tôi trả lại.
Đỡ lấy túi giày, Enrico muốn nói với cô thêm vài lời nhưng cô đã vội vã bỏ đi mất, trong từng bước chân đều mang theo khí khái giận dữ. Xem ra cậu đã thật sự chọc giận cô, khiến cô không vui. Quả thật, Enrico chính là người như vậy, một thiếu gia tài phiệt chỉ hiểu chuyện kinh doanh, không hiểu lắm về lòng người, cũng không hiểu trái tim phụ nữ. Đến giờ, cậu vẫn không biết bản thân đã nói sai điều gì.
Lần gặp gỡ thứ hai đã diễn ra như thế, không mấy vui vẻ và tốt đẹp. Nhưng trong lòng Enrico giờ đã thật sự lưu tâm, người con gái đó biết cứu người, đã cực kì toả sáng trước mắt cậu.
Khoảng thời gian sau đó, trong lòng Enrico dâng lên cảm giác nôn nóng kỳ lạ, vẫn muốn gặp lại Haibara một lần nữa trong đời nhưng lại chẳng có lí do gì để gặp gỡ cả. Những dòng tin nhắn trong điện thoại vẫn mãi dừng lại ở ngày cô trả lại đôi giày, không gì thay đổi. Cậu nghĩ lại, quả thật ngày hôm đó lời lẽ của cậu có chút không phải phép, nên giờ đây cũng thật ngại ngần để nhắn gì đó cho cô nàng. Sau cùng, lấy hết dũng khí, cậu gõ vài dòng vào hộp chat.
"Tôi xin lỗi nếu lời lẽ của tôi đã xúc phạm đến năng lực và chuyên môn của cô, cô Miyano. Cảm ơn cô vì ngày hôm đó đã ra sức cứu người phụ nữ đó, nếu hôm đó chỉ có tôi, chắc hẳn tôi đã buông xuôi bất lực."
Enrico hồi hộp chờ đợi chuông điện thoại thông báo, cậu e rằng cô sẽ không phản hồi, nhưng chỉ hai giờ sau, một dòng tin nhắn đến.
"Không có gì. Tôi có thể hiểu."
Những dòng tin nhắn vốn dĩ đã là vô tri vô giác, không thể biểu lộ được cảm xúc. Vậy mà, với cô gái này, kể cả khi nhắn tin cũng chẳng khác gì so với ngoài đời, lời lẽ ngắn gọn, ngữ khí lạnh lẽo khiến người khác phải tê tái cứ ngỡ mùa đông đang đến.
Nhưng ít ra, sự phản hồi này của cô khiến cậu nhẹ nhõm. Nhưng, lại chẳng còn lí do gì để có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này.
Thời gian cứ thế qua đi, Enrico nghĩ có lẽ cả hai không có duyên phận. Mỗi ngày trôi qua Enrico vẫn tiếp tục vùi đầu vào công việc, khủng hoảng của công ty EnI đã được giải quyết trong vài tháng tới, cậu cũng vận hành một kế hoạch mới chuyển hướng thị trường của dược phẩm EnI sang châu Âu. Và điểm đến đầu tiên của EnI chính là nước Anh, mặc cho ông Date nhiều lần khuyên răn cậu rằng thuốc men của châu Á có thể luôn bị đánh giá thấp, không thể chuyển thị trường sang những quốc gia quá lớn mạnh được, nhưng Enrico một mực bác bỏ, cậu nghĩ, công ty EnI bao năm đã gây được tiếng vang lớn như vậy, không thể không đánh tiếng đến Anh quốc, cậu mang dược phẩm EnI đến đây không phải để cạnh tranh mà là để phương Tây được trải nghiệm qua dược phẩm vô cùng hiệu quả của châu Á.
Enrico tính khí lúc này lại hệt như chị cậu, kiên quyết đến cùng. Chuyến đi kỳ này của Enrico đến Anh có lẽ phải mất hai năm, cậu sẽ ở lại Anh hai năm để ổn định tình hình kinh doanh và quan sát thị trường ở đó sau đó sẽ tính những kế hoạch kế tiếp.
Thật ra, cậu kiên quyết ra nước ngoài như vậy vẫn còn lý do khác, Enrico muốn trốn tránh việc đi xem mắt mà ông Date đã sắp xếp cho cậu.
Trời nước Anh vào đông thì tuyết rơi dày, khó tránh cái lạnh lăn tăn khắp da thịt. Nhưng Enrico lại cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn cả mùa đông này, thấu tận tâm khảm. Ở nơi đất khách quê người, ai lại không cô độc cơ chứ. Nhớ khi còn ở Ý, làm việc dưới trướng của Syrad, thời tiết không đến mức như thế, nhưng mỗi ngày trôi qua đều như địa ngục, cậu như bước đi bằng chân không trên tảng băng lạnh, đến khi kiệt sức sẽ chết. Giờ đây, mọi chuyện đã yên ổn, nhưng lòng người lại chẳng đổi thay là mấy.
Ở trong một quầy bar ở giữa London nước Anh, Enrico liên tục nhắm nháp ly rượu trên bàn cho ấm bụng. Không gian nơi đây thật tĩnh lặng, cậu rất thích, những khi cảm thấy cô đơn ở nơi xứ người lại thường tìm đến đây. Nhưng hôm nay, không gian này lại mất đi vài phần yên tĩnh, có người vì xích mích mà đã đánh nhau.
Một anh chàng người Anh da trắng cao ráo tóc vàng đang trêu ghẹo một cô gái, vẻ mặt hắn ta trông rất bỡn cợt và đắc ý.
- Em gái, em đi đến đây một mình sao?
Cô gái đó không đáp lời nào, trong lòng đang căng thẳng cùng cực nhưng trên mặt vẫn bình thản, cố gắng lảng tránh lời tán tỉnh bỡn cợt đó, vờ như không nghe thấy và quay người đi. Nhưng gã người Anh đó lại quá hung hãn, hắn không chút phép tắc mà vòng tay ôm chặt eo cô giữ lại. Cái chạm của hắn khiến cho cô không khỏi rùng mình và ớn lạnh, ngay lập tức đã giận dữ vẫy vùng:
- Anh làm gì thế? Chúng ta không quen biết nhau, anh bỏ tôi ra!
Nhưng gã đó vẫn không buông cô ra, vẫn giữ chặt eo, miệng thì thầm vài lời bên tai.
- Sao lại khó chịu, chẳng phải bọn gái châu Á chúng em sang đây rất muốn có một tấm chồng Tây sao? Chọn anh này.
Cô nàng vẫn liên tục cựa quậy để thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng kết cục vẫn không có gì thay đổi. Nhưng thật may thay, ngay thời khắc hắn định bế thóc cô lên vai và rời đi thì Enrico đã hung hăng đi đến và cố gắng ngăn cản hành động thô lỗ của hắn.
- Này, anh có phải là đàn ông không vậy? Không có sự cho phép của cô ấy, anh muốn bế cô ấy đi đâu?
Trong mắt gã đó thoáng hiện lên vài tia giận dữ và khó chịu, trán gã căng lại, gằn giọng nói với cậu.
- Thì sao? Không phải chuyện của mày, đừng xía vào.
Dường như men say trong người khiến cho Enrico có chút nôn nóng và giận dữ. Không nhịn được thái độ láu cá của gã đó, Enrico liền co nắm đấm đáp vào mặt hắn một cái. Hắn hơi choáng, phải buông cô gái đó xuống, cậu nhẹ nhàng nâng tay đỡ lấy cô ngồi lại trên ghế.
- Cô đợi tôi ở đây, để tôi đi xử lý gã đó. Láu toét.
Cô gái đó chỉ gật đầu, không đáp lại bất kỳ lời nào, Enrico cũng chẳng buồn quay mặt lại nhìn cô gái này, liền đi đến chỗ gã kia đánh thêm vài cái rõ đau đớn.
- Khốn nạn. Định tính kế với phụ nữ như vậy sao?
Gã đó giận đến đỏ bừng mặt, dù bị Enrico đánh vào mặt đau đớn cùng cực nhưng vẫn đủ sức để đáp trả lại vài cái, hắn đạp cậu ngã vào một chiếc bàn gần đó, gãy cả ghế ngồi. Cảnh tượng này nhất thời khiến mọi người xung quanh đều thảng thốt, đặc biệt là cô gái đó. Cô vội chạy đến đỡ cậu, lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ? Không cần phải đánh nhau đến thế này đâu.
- Không sao cả. Chút chuyện nhỏ này không bằng những gì trước kia tôi chịu đựng khi làm việc cho mafia đâu.
Cậu cười, rất khó khăn, nhưng trông cũng rất hài hước và tuấn tú.
Enrico khó khăn ngẩn mặt nhìn cô, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc. Trong cái say do men rượu và sự tê tái của những cú đấm, cậu vẫn cố gắng nhìn thật rõ ngừoi con gái trước mặt, người đó cũng đang tròn xoe mắt nhìn cậu đầy kinh ngạc.
- Là anh sao, anh Yoshida?
- Shiho Miyano, thật trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Bất chấp mọi đau đớn trên thân thể, Enrico nhìn cô nở một nét cười rạng rỡ, tựa hồ như đang nhìn thấy ánh sáng giữa đêm tối, như thấy nguồn nước trong veo sau bao giờ lăn lộn trên sa mạc đầy đất cát.
Haibara không nói gì nhiều, nét mặt cô vô cùng căng thẳng lo lắng cho cậu. Quay sang gã người Anh, cô nói lớn cảnh cáo:
- Tôi đã gọi cảnh sát, hành động của anh ngày hôm nay đều được mọi người chứng kiến. Nhất định anh sẽ phải trả giá.
Giọng cô quá đỗi lạnh lẽo, cộng với lời đe doạ khiến hắn rùng mình. Ngay lặp tức đã rời khỏi quán bar đó. Chốc lát, có xe cấp cứu đến, Enrico được đưa lên xe, trước lúc xe rời đi, Haibara đã hỏi:
- Anh có người thân ở đây không?
- Không. Chỉ có mình tôi.
Không chần chờ nghĩ ngợi, Haibara leo lên xe cấp cứu cùng Enrico. Hành động này, nhất thời đã khiến cho con tim cậu rộn nhịp. Không những vậy, cô còn nói:
- Được. Vậy tôi đi cùng anh.
Enrico cảm thấy thời khắc này thật lạ, con tim cậu chưa bao giờ ấm áp như vậy dù ngữ khí của cô rất lạnh lùng. Trong lòng cậu, thật sự có chút hồi hộp và hồ hởi. Chốc chốc, lại lén nhìn sang biểu hiện của cô xem xét. Lúc này, cậu mới chợt nhận ra cô thật sự rất xinh đẹp, là một vẻ đẹp kiêu hãnh và quí phái, vậy mà vào thời điểm hôn lễ của hai năm trước đó, cậu lại không hề nhận ra được. Thỏ thẻ cất giọng, cậu hỏi:
- Cô lo cho tôi sao?
Haibara nhìn thái độ và giọng điệu của anh, liền thở dài chán ngán mà nói:
- Nếu anh có lỡ chết ở đây, tôi lại bị cảnh sát tra hỏi, rất phiền phức.
Đột nhiên, Enrico khịt mũi, nhìn cô và bật cười, giọng điệu này không phải là của người say trong men rượu mà chính là men tình.
- Shiho Miyano.... trời lạnh thế này... cảm ơn em đã đi cùng tôi. Ít ra, bây giờ tôi không cảm thấy London khắc nghiệt và lạnh lẽo.
Haibara thoáng đỏ mặt, cô không hiểu rõ ý của anh muốn nói gì, nhưng cách thay đổi xưng hô đột ngột cùng lời cảm ơn vụng về này khiến cô ngại ngùng. Vẫn tỏ ra bình thản và lạnh lùng không đổi, cô khoanh tay trước ngực, mắt nhìn đi hướng khác, giọng hằn học đáp lại anh:
- Vớ vẩn, ai là em của anh cơ chứ. Từng tưởng anh cứu tôi một lần là có thể gọi tuỳ tiện. Tôi đi theo anh vì sợ anh sẽ chết một xó nào đó ở London này thôi.
Enrico vắt tay lên trán, cậu cảm thấy dường như bản thân bị đánh đến đầu óc có vấn đề rồi. Cậu khẽ cười, chỉ cười một chút thôi mà xương đau nhức nhói, khó khăn cất lời:
- Em nhỏ hơn tôi bốn tuổi, tôi gọi như thế có gì là sai sao?
Haibara thở một hơi dài, đúng là lời Enrico nói quá hợp lí. Cô cũng không biết nên đáp trả thế nào. Chỉ có thể đáp lại:
- Tuỳ anh.
Ý nói này của cô nàng, Enrico hiểu rằng đây như một lời mở đầy e ấp, vừa gần vừa xa, tựa hồ như vừa trao cho cậu chìa khoá nhưng lại một mực muốn khép cửa. Xem ra, khoảng thời gian dài về sau, cậu sẽ phải nỗ lực không ít để kéo cô gái nhỏ này đến gần mình. Bắt được ý trong lời đáp ngắn gọn của cô, cậu tinh nghịch đáp lại.
- Tuỳ ý đúng chứ? Vậy từ nay, anh sẽ gọi tên em, Shiho.
Trong lòng Haibara lúc này chợt có những đợt bồi hồi khó tả, con tim cô run rẩy mãnh liệt, hơi thở bất chợt khó đều. Dù cố kiềm nén đi bao xúc cảm hân hoan và hạnh phúc trên gương mặt đi nữa thì trong lòng cô, những xúc cảm thật sự đều hiển hiện chân thật, nó khiến cô không ngừng rối bời và suy nghĩ.
Cô đã sống dưới cái tên Haibara Ai rất lâu, bình an trong thân phận đó. Cô chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ đối diện với cái tên Shiho này thật bình thản, nó khiến cô lạnh gáy mỗi lần có ai đó gọi tên mình, những ký ức cũ không trọn vẹn đều lũ lượt ùa về. Nhưng qua giọng Enrico, qua cách mà cậu gọi tên cô, lạ thay, cô cảm thấy cái tên của mình không có gì đáng ghét cả, có một Shiho xứng đáng được yêu thương và yêu chiều, một Shiho muốn được vỗ về và nương tựa.
Shiho Miyano, không trốn tránh nữa, đã là lúc phải đối diện.
London mùa đông này xem ra cũng không quá lạnh lẽo, cuộc đời này cũng không quá tàn nhẫn. Mỗi người, đều đã tìm thấy cho mình ánh sáng rực rỡ, dẫn lối đi qua các góc tối cuộc đời, kiên cường trên quãng đường kế tiếp.
--
P/s: chuyện giữa Enrico và Haibara mình định viết đến đây thui, ít ra để mng biết Enrico đã gặp nhân duyên của mình như thế nào, và ai cũng đều biết là cả hai sẽ cưới nhau sau này. Nhưng nếu mng muốn mình có thể viết thêm một ngoại truyện nữa về đôi này nói về diễn biến tình cảm tiếp theo :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro