NÓ
Nó ôm lấy thân trong màn đêm lạnh cóng
Nước mắt cạn dần đọng thành giọt châu khô
Nó cố gọi tên một ai trong vô thức
Nhìn bức màn đen như mực vẫn cười vang.
Rất nhiều năm nay nó đã chẳng còn màng
Về cuộc đời có vô vàn niềm tươi đẹp
Nó chỉ bó mình trong màn đêm chật hẹp
Đau đáu đêm dài với thù hận vây quanh.
Nó vừa bị con quái vật nuốt thật nhanh
Và tên nó là thù hằn trong tội lỗi
Con quái vật ấy hét vang và cười nói
Nó đã thua trong gốc tối của cuộc đời.
Rất nhiều năm nó chẳng biết rong chơi
Rất nhiều ngày nó chẳng còn chờ đợi
Nó xa rồi, xa rồi xa vời vợi
Chẳng còn là một nó của hôm qua...
-O.L-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro