Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Krist cũng không biết mình đã đi từ phòng trà nước về chỗ ngồi như thế nào nữa. Trong đầu cậu bây giờ là một mớ lùng bùng những suy nghĩ rối rắm về mấy sự việc xảy ra trong hai ngày qua. Câu nói "rồi mày sẽ biết" của thằng Mike cứ văng vẳng bên tai. Biết cái gì cơ ? Krist cảm thấy mình nắm được điều gì đó, rồi lại chẳng nắm được gì cả. Một chút linh cảm sượt qua óc nhưng cậu không thể bắt lấy, nó lóe lên một cái rồi lại lẫn vào đám sương mù. P'Nen ở bên cạnh thấy cậu cứ ngồi ngẩn người nhìn màn hình máy tính mấy phút đồng hồ không nhúc nhích bèn lo lắng vỗ vai:

- Nong Krist, em làm sao thế ? Mệt hả ? Có cần xin về trước không ?

Krist giật mình nhìn sang chị, ánh mắt vẫn đờ đẫn như thể chưa hiểu chị đang nói gì. P'Nen càng lo lắng hơn:

- Em sao thế ? Cảm thấy thế nào ? Từ sáng chị đã thấy em không có tinh thần lắm rồi.

Lần này thì Krist đã nghe rõ là chị đang hỏi thăm mình, cậu gượng cười đáp lại:

- Không có gì đâu P'Nen, đêm qua em thức khuya quá thôi.

- Vậy hả... Vậy được rồi... nếu cảm thấy mệt quá thì cứ xin về trước đi nha. Nhìn sắc mặt em kìa, đừng cậy còn trẻ mà không để ý đến sức khỏe của bản thân.

Trong ánh mắt của P'Nen thực sự tràn đầy quan tâm và lo lắng chân thành khiến Krist có chút cảm động. Chị là lão làng trong công ty nhưng không bao giờ cậy già lên mặt, gây khó dễ cho đàn em. Ngược lại, con người chị không chỉ hiền hòa ấm áp còn luôn quan tâm người khác. Krist chắp tay lại cảm ơn:

- P'Nen, em biết rồi, cảm ơn chị đã quan tâm em.

- Nói gì thế - P'Nen cười xòa - đồng nghiệp với nhau bao lâu rồi còn khách sáo với chị à.

Cuộc nói chuyện giúp Krist lấy lại tinh thần. Cậu giơ tay lên vuốt mặt giúp mình tỉnh táo lại. "Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa" - Krist tự nhủ - "thằng Mike toàn nói linh tinh". Làm công tác tư tưởng cho bản thân xong, Krist gắng kéo sự tập trung của mình quay trở lại công việc.

Từ phía đằng xa, một ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát mọi hành động nãy giờ của cậu.

Thời gian cứ chầm chậm trôi cho đến giờ tan tầm. Đám nhân viên văn phòng đang hớn hở xách cặp chuẩn bị về nhà thì nhìn ra ngoài cửa kính đã thấy mây đen kéo đến đầy trời từ lúc nào. Ngay sau đó, một tiếng sấm "đoàng" nổ vang giữa không trung, báo hiệu cơn mưa rào sắp kéo đến. Krist xị mặt nhìn ra ngoài trời, cậu còn đang muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà ngủ bù đây, thế này thì đi về kiểu gì bây giờ ? Sáng đi làm thì không mang áo mưa, giờ này mà gọi taxi thì tắc đường mưa gió không biết đợi đến bao giờ mới có xe, Krist đã nghĩ đến việc gục xừ lên bàn đánh một giấc đợi tạnh mưa thì về. Nhưng tính thì tính vậy thôi, không có việc gì ai muốn ở lại văn phòng vắng lặng một mình sau giờ làm chứ. KHÔNG MỘT AI ĐÂU. Krist cảm thấy ý kiến của mình nhất định là tiếng lòng của mọi con người trên thế giới này. Đây là suy nghĩ mà một người bình thường nên có mà, đúng không ? Nhất định không phải chỉ có mấy tên sợ ma mới nghĩ vậy đâu.

- Ê Mike, mày đi về bằng gì thế ? - cậu gọi với sang cái bàn ở bên kia văn phòng.

Mike đang hối hả nhét mấy quyển sổ vào cặp sách, vừa làm vừa đáp lại:

- Nay cháu gái sinh nhật, bồ tao gọi xe qua đây, đang đợi ở dưới sảnh rồi.

Nhà bố mẹ vợ của Mike thì ngược đường với chung cư của cậu, Krist thở dài, đành rút điện thoại ra bắt đầu đặt xe, hy vọng có người gần đây sẽ nhận.

Vòng xoay báo hiệu hệ thống đang tìm kiếm cứ quay hoài quay hoài cuối cùng nhảy ra thông báo "mọi tài xế gần bạn đều đang bận, vui lòng thử lại sau vào phút". Krist bực bội quẳng điện thoại lên bàn, vò rối mái tóc. Mike lướt như một cơn gió qua phía sau lưng cậu, có vẻ vội vàng sợ vợ yêu chờ lâu lại thưởng cho một cú cốc đầu. Tên đó đánh mắt về cái điện thoại trên bàn, chân vẫn đi mà mồm đã gào lên:

- P'Sing, cho thằng Kít đi nhờ nè, nó không mang áo mưa.

Singto vẫn đang ngồi ở vị trí của mình gõ cái gì đó trên máy tính. Anh nghe thấy tiếng gọi của Mike thì ngẩng đầu nhìn sang, cặp kính trên mắt hơi trượt xuống, vẻ ngơ ngác hòa tan bớt một chút sắc bén thường ngày.

Krist đứng bật dậy, định cầm ống đựng bút ném về phía thằng bạn mắc dịch thì nghe thấy tiếng P'Singto trả lời:

- Krist, đợi anh một lát nhé. Anh sắp xong rồi, để anh chở em về cho.

Mike đã vọt qua cửa văn phòng chạy về phía thang máy, Krist đành để hộp đựng bút xuống, ngại ngùng nhìn về phía P'Sing:

- Anh cứ làm việc của mình đi, đừng để ý thằng Mike, em tự đặt xe về được mà.

- Trời mưa thế này khó đặt xe lắm - Singto mỉm cười, đầu lại cúi xuống máy tính, tay tăng nhanh tốc độ gõ chữ - để anh chở em về, cũng tiện đường.

Krist chẳng biết nói gì nữa, lại từ chối thì không hay lắm, cậu rề rà sắp xếp đồ dùng của mình vào cặp xách. Nói thật ra, hiện giờ trong lòng đang có một mớ bòng bong, Krist cảm thấy có chút không tự nhiên khi đi riêng với P'Sing nhưng trời không chiều lòng người, hoàn cảnh gian khó thì đành nhắm mắt đưa chân vậy thôi.

Chừng mười phút sau, Singto đứng dậy tắt máy, cầm theo áo khoác, vẫy tay gọi Krist. Hai người một trước một sau theo dòng người vào thang máy. Mọi người đều vội vã mong có thể về sớm một chút hoặc chạy xuống sảnh săn xe nên thang máy chật ních. Krist bị người bên ngoài chen vào đẩy lùi về phía sau, cậu cảm thấy mình dựa vào một lồng ngực vững chãi, một đôi tay bám chắc vào hai vai giữ cậu đứng vững, tiếng P'Singto nói khẽ bên tai:

- Cẩn thận.

Tai là điểm nhạy cảm của Krist, tiếng thì thầm của P'Singto lại có chút trầm thấp khàn khàn, cậu cảm thấy tai mình nóng lên, có chút ngứa, muốn đưa tay lên gãi lại bị vướng xung quanh không nhúc nhích nổi. P'Singto ở phía sau hình như lại đang cười:

- Sao tai em hay đỏ lên thế hả ?

- Còn anh cười ít thôi - Krist nghiêng đầu sang một bên để tránh hơi thở người đằng sau lại thổi vào tai cậu, bực mình nhỏ giọng cằn nhằn.

Thấy tên nhóc kia gian nan nghiêng người né đi một chút, Singto mím môi kìm nén tiếng cười sắp bật ra nhưng không nén nổi tâm trạng muốn đùa dai lại hơi nhướn người lên phía trước, mất máy môi thổi một cái.

- Ê !!!

Krist giật nảy lên như một con thỏ, ôm lấy tai hét lên. Những người xung quanh đều kinh ngạc quay qua nhìn cậu. Vì thang máy chật chội nên khoảng cách giữa người với người vốn rất hẹp, không ai để ý đến hành động của Singto nhưng cú giật mình xoay người của Krist thì đã đụng ngã không ít người xung quanh. Mọi người đều lao nhao phàn nàn "làm cái gì thế", "trong thang máy hét lên cái gì, định luyện giọng tìm chỗ khác đi".

Giờ thì không chỉ tai mà cả mặt Krist đã đỏ như cà chua chín, cậu lén thò tay véo vào hông kẻ đầu sỏ. Singto mím môi nén cười, cúi đầu xin lỗi xung quanh:

- Xin lỗi, là tôi đứng không vững va vào cậu ấy, mọi người vui lòng thông cảm.

Krist hầm hừ đứng lại chỗ cũ, một tay đưa lên che bên tai gần phía Singto.

Cái tên này đang chập mạch, không thể nơi lỏng cảnh giác được !!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro