Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1


Lấp ló dưới những đám mây rải rác khắp trời, ánh nắng như e ngại mà trốn đi, hoà cùng với âm điệu của gió tạo nên khung cảnh hết sức thơ mộng khiến con người ta chẳng thể rời mắt. Ngồi trước mái hiên nhà được bầu trời ưu ái rót vào những ánh nắng cuối cùng khi vạn vật bắt đầu nghỉ ngơi.

"Yoongi ơi."

Một âm điệu ngọt ngào cất lên hoà lẫn vào trong khí trời mùa hạ làm tim anh bỗng xao xuyến.

"Jimin hả? Em sang chơi sao?"

Yoongi quay ra với ánh mắt chứa đầy tình yêu dành cho đối phương, cảm tưởng như tình cảm đó đang tràn ra khỏi mí mắt đi theo nụ cười anh vô thức nở trên môi.

Ánh hạ đi qua những tán cây xanh mướt trong khuôn vườn sau nhà, dưới tán cây xum xuê trái quả, một bóng hình đôi phần mảnh khảnh đang vẫy tay với Yoongi. Đó là Jimin, người hàng xóm bên nhà cũng là người anh ngày đêm thương nhớ.

Khắc hè năm ấy Jimin xuất hiện như một cơn mưa rào ngày hạ, chỉ ngắn ngủi nhưng cũng đủ để làm anh chìm đắm trong những dòng cảm xúc. Yoongi vốn là kẻ khép kín, ít giao tiếp với thế giới bên ngoài. Năm ấy đất nước có chiến tranh anh đành lùi về vùng quê nghèo phía Bắc.

Yoongi tìm cách trốn chạy khỏi những xô bồ, phức tạp để tìm về nơi phù hợp với chính anh. Anh hưởng thụ một cuộc sống an nhàn trên mảnh đất cách biệt với sự hỗn loạn ngoài kia, mảnh đất tràn ngập nắng, gió và sự bình yên. Nó yên bình một cảnh lặng lẽ nhưng chẳng hề mờ nhạt, nó mượn thiên nhiên để xoa dịu những nỗi đau mà ta phải trải qua trong hành trình của riêng mình, nó như một liều thuốc chữa lành những vết thương đã ở một góc tối trong tim ta.

Ở nơi xinh đẹp đó, Yoongi có một khoảng không sau nhà anh dùng làm vườn với mục đích đáp ứng những nhu cầu cơ bản nhưng điều anh không ngờ rằng đằng sau nhà anh có một cái chòi nhỏ đủ một người ở. Yoongi nhìn căn chòi một hồi lâu rồi cũng định đi vào nhà tằm rửa để chuẩn bị bữa chiều, vừa quay đi liền có tiếng người gọi tới:

"Anh gì ơi? Anh mới chuyển tới đây ạ? Em tên Jimin, còn anh?" - Jimin hớn hở vẫy tay về phía anh.

Anh quay đầu lại nhìn, một cậu trai với dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương cùng đôi môi chúm chím có phần hơi chu ra đang hướng về anh cất lời. Ánh nắng ban chiều chiếu xuống làm tỏ rõ phần nào gương mặt xinh xắn cùng làm da trắng hồng của cậu, cái tay nhỏ xinh cứ liên tục vẫy về phía anh.

"Tôi tên Yoongi, Min Yoongi."

Nắng ban chiều hoà cùng với hương thơm thoang thoảng mùi lúa mới tạo ra khung cảnh đầy thơ mộng và trữ tình nhưng chẳng biết do tình cờ hay cố ý, cậu lại là tâm điểm của bức tranh đẹp đẽ trong mắt Yoongi.

Sau ngày hôm đó hình ảnh của Jimin liên tục hiện hữu trong tâm trí Yoongi khiến anh chẳng thể tập trung làm việc gì, mỗi lần gặp Jimin trái tim anh đập mạnh liên hồi, trái tim lạnh giá đó chợt như thổn thức, khao khát một ánh nhìn từ phía cậu trai nhỏ. Ánh mắt vô cảm nặng nề giờ đây cũng đã được dòng cảm xúc rót vào một thứ mang tên "tình yêu" nhưng tiếc rằng anh chẳng hề nhận ra. Yoongi coi cảm xúc của mình như một sự quý mến bình thường, mặc cho trái tim có cất lời anh vẫn phủ nhận đó chỉ là tình cảm bạn bè làng xóm bởi anh sợ, anh sợ người làng biết được họ đuổi anh đi, họ coi anh là kì dị và đặc biệt Jimin chẳng còn cười với anh nữa.

Bản thân anh khép kín vì anh vốn khác biệt với mọi người, anh thích con trai, anh yêu đồng giới, họ coi anh như kẻ bệnh hoạn tâm thần, chính vì lí do này nên Yoongi mới cô đơn đến vậy. Họ xua đuổi Yoongi, họ coi anh là quái vật, xã hội khinh miệt anh, gia đình từ chối anh nên Yoongi luôn chỉ có một mình. Cậu xuất hiện như một ánh mặt trời chói chang nhưng lại thật mong manh. Yoongi sợ rằng nếu mình lầm lỡ và vội vàng ánh sáng đó cũng sẽ tự mà tan biến vào hư ảo.

Ngồi trên chiếc giường êm ái nhìn về hướng mặt trời đang dần biến mất, một bóng hình nhẹ nhàng lướt ngang khiến tim anh đôi chút bồi hồi. Cậu trai trẻ đứng trước cửa sổ cùng một rổ bắp trên tay, vầng trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, gò má ửng đỏ vì thời tiết nóng nực hòa cùng với làn da đôi phần hồng hào khiến Yoongi không khỏi điêu đứng

"Anh à! Anh mới chuyển tới đúng chứ? Nhà em có chút bắp tự trồng, anh nhận cho em vui."

Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng cùng đôi mắt long lanh như chứa đựng cả thiên hà làm anh bỗng chốc ngại ngùng chẳng thể cất lời.

"Anh ơi...anh!"

Jimin khó hiểu trước ánh mặt to tròn đôi chút ngờ nghệch của anh dành cho cậu.

"À..hả! À ừ anh đây. Bắp nhìn ngon thế, anh cảm ơn Jimin nhé."

Yoongi ngại ngùng cất lời, anh thật chẳng hiểu nổi tại sao mình lại có phản ứng như vậy.

"Bắp này em tự trồng đấy, ngon mà ngọt lắm. Anh nướng lên là thơm nức hết mũi luôn!"

Chàng trai hớn hở khoe về sự ngon lành của cây bắp, lỗ mũi nở phồng đầy tự hào. Dáng vẻ đáng yêu của cậu lúc này chợt khiến khoé môi anh cong lên trong vô thức mà ngay cả Yoongi cũng chẳng hề nhận ra.

"Vậy sao? Thế khi nào anh nướng bắp, Jimin sang ăn cùng anh nhé!"

"Em sẵn lòng hai tay hai chân luôn!"

Câu chuyện "khoe bắp" kết thúc bằng tiếng cười của cả hai và cái chào tạm biệt đầy dễ thương của Jimin. Khi cậu quay về anh tự hỏi rằng liệu mai sau khi biết được tính hướng của anh, Jimin có còn cười nói vui vẻ với anh như thế nữa không. Yoongi nhìn vào rổ bắp cậu tặng mà cứ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn nửa tiếng đồng hồ, khi anh kịp nhận ra thì mặt trời cũng kịp lúc trốn đi rồi.

Nhưng đời người mà, lúc vui vẻ, lúc bất hạnh. Cuộc sống đầy hương hoa hay rơi xuống vực thẳm cũng chỉ có thể mặc cho số phận đẩy đưa. Con người vốn chỉ là một sinh linh bé nhỏ được tạo hoá mặc sức chơi đùa, thứ sinh vật thấp cổ bé họng chẳng thể đánh bại được hai chữ "định mệnh" mà những người được coi là thần thánh sắp đặt. Có lẽ định mệnh của Yoongi là gặp được Jimin nhưng tiếc rằng ngày anh bắt gặp nụ cười ấy vô tình trùng với ngày hạ chí năm đó. Ngày hạ chí là một ngày nắng đẹp của đất nam nhưng đánh dấu sự lạnh lẽo khi về đông nơi vùng bắc xa xôi. Và có lẽ đây là một điềm báo chẳng mấy hay ho khi quả ngọt chưa chín thì mùa rụng lá đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro