Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Rất may là tình huống xấu nhất mà cả gia đình tui lo sợ nó tha không rớ tới con bé Linh, con bé bất tỉnh mê man được một ngày rưỡi thì dần dần hồi tỉnh lại được. Đúng như người đời vẫn thường răn nhau, người với người không thể nhìn hình bóng bên ngoài để đánh giá về nhau được. Con bé nhìn bề ngoài nhỏ nhắn đuối sức vậy mà cũng có ý chí sinh tồn thiệt dữ dội!

Khi Bác sĩ nói tới cái trường hợp xấu nhất, tui đã mong nó sớm tỉnh lại rồi chuyện ra sao cũng được, cho tui đỡ đi cái cảm giác lương tâm áy náy, bị đè nặng. Nhưng nhanh thiệt chớ! nghĩ nó có tỉnh cũng phải mất độ một tuần tới mươi ngày, ai dè nhanh như vậy. Mừng thì mừng lắm nhưng việc diễn biến ngày càng nhanh, tui sợ bản thân mình ứng phó không kịp chứ thực sự không có ý gì với con bé ngốc đó T_T…

Khi được Bác sĩ đồng ý cho người nhà vô chăm sóc con bé Linh, Ba má và tui đãùng túc trực trước giường bệnh nó nằm suốt cả một ngày, tâm trạng người nào người đó cũng lấy rất làm nặng nề. Vậy nên lúc Bác sĩ trông nom thông báo con bé Linh có dấu hiệu tỉnh lại, cả nhà tui ai cũng mừng quýnh và thở phào nhẹ nhõm..

Tuy nhiên, theo chỉ thị từ Bác sĩ thì phải chờ tới khi con bé nó tỉnh lại hoàn toàn, rồi sau đó phải nằm viện theo dõi thêm, đi chụp X-Quang vùng đầu não mất vài ngày. Khi được hỏi lý do thì bệnh viện họ nói nếu không làm kỹ thì sau khi xuất viện rồi, lo sợ bệnh nhân sẽ bị biến chứng xấu vì vết thương ở đầu, tụ máu đông trong não gây nguy hiểm tính mạng, bla bla bla.. Ngồi nghe lỏm ông Bác sĩ nói chuyện với Ba mẹ tui, rồi thấy rõ vẻ mặt lo lắng của hai cụ mà tui chợt nghĩ “B!tch please! nói vòng nói vo nói nghiêm nói trọng thì mấy bố cũng chỉ muốn giữ con nhà người ta ở lại để kiếm thêm tiền dịch vụ, viện phí, thuốc mem chứ quái gì..”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghĩ gì thì nghĩ, mình cũng đâu thể đùa coi thường với kiến thức y học của mấy Bác sĩ được đúng không mấy thým? T_T Bản thân tui cũng thấy họ tuy lấy chi phí đắt đỏ nhưng cũng có cái sự nhiệt tình với người bệnh. Con bé Linh lơ mơ tỉnh lại, họ lập tức làm một khâu test thần kinh đối với nó. Nhằm muốn xác định con bé sau cú va đập có rơi vào tình trạng mất trí nhớ tạm thời hay không, và thật may mắn là không. Sau khi tỉnh lại và có thể nói chuyện được, nó vẫn nhận được ra Ba tui, Má tui và chắc cũng cả với tui – cái thằng đang cắn môi im thin thít đứng sau cánh cửa phòng nhìn lén nào..

Vậy là từ ngày hôm đó, Ba má và tui phải chia ra thay nhau vào đưa cơm, chăm sóc cho con bé. Mà trong đó ca của tui là phần nhiều (Chắc tại phụ thân phụ mẫu thấy thằng con trai lông bông này rảnh rang quá mà =.=). Thực sự thì, chăm sóc một người bệnh không quá khó nếu như con bé chỉ là một người thân bình thường của tui. Nhưng đằng này nó lại là kẻ tui suýt lấy mất mạng, nghĩ dù tui khi đó có vô tình thật thì chưa hẳn con nó đã coi như thế, nó là người bị hại mà.

Chính bởi thế nên dù mừng vì nó tỉnh lại, tui vẫn có một cảm giác rất áy náy đè nặng trong tâm. Nó qua khỏi là khỏe rồi, nhưng nó qua khỏi và có chịu bỏ qua cho tui không thì lại là chuyện khác.. Tui sợ Ba má nếu biết chuyện này, đặc biệt là Ba tui, ổng chắc chắn sẽ tự tay xử chết thằng con ngỗ nghịch này liền hà!..

Do vậy nên Ba tui nói tui tới chăm sóc nó những ngày nằm viện, Má tui khuyên trò chuyện với nó nhiều cho nó bớt tủi. Tui thì chỉ có thể làm được điều thứ nhất chứ không làm được điều thứ hai, tui tới chăm sóc cho nó là vào những lúc thấy nó đã ngủ, nhẹ nhàng lấy hộp đồ ăn xắp ra tô, để gọn gàng ở cạnh giường bệnh. Tiếp đến lay nhẹ nhẹ nó cho nó tỉnh để dậy ăn uống.

Sau khi nhận thấy nó tỉnh tỉnh rồi thì tui đỡ nó dậy, lấy tô cơm cho nó xong đánh cớ lảng nhanh ra ngoài hành lang ngồi.. tự kỷ. Con bé đang trong thời gian hồi sức, chắc vẫn còn mệt nên cũng chẳng hơi sức đâu quan tâm nhiều. Từ bên ngoài ngó vào, thấy nó đang tự thân phục vụ, múc từng muỗng canh muỗng súp cho lên miệng mà thấy thật khó khăn. Tôi đoán bình thường sẽ là Ba hoặc Má tui ngồi vừa đút mớm cho con bé, vừa nói chuyện hỏi thăm nó để phá bớt đi cái không khí lạnh lẽo của bệnh viện. Nó khuấy khóa được gần chục muỗng cháo súp thì tự buông bát buông mên xuống, quay lại nằm trên cái giường và tiếp tục ngủ.

Chờ thêm một lúc cho tới khi tin rằng nó đã sâu giấc, lúc này tui mới dò dò cái thân chết tiệt vào để dọn dẹp mấy thứ chén đĩa mang về. Ngó vô cái cà-mên, thấy món cháo súp vẫn như chưa-hề-có-cuộc-măm-măm, nếu bình thường thì con bé sẽ ăn được hết chỗ này, bởi vì hương vị món cháo súp do chính tay Má tui – Bếp trưởng của một khu resort thượng đẳng cỡ 5 Star, thì làm gì có mấy ai mà cưỡng lại được những món ăn do bà nấu. Nhất là đối với nó, nó thích lắm mấy món ăn do má tui kèm nấu.

Còn với Má tui, gì chứ làm một món ăn sao cho hợp miệng và khẩu vị của người bệnh (khi bệnh căn cơ con người ta trở nên khó tính lắm à nha!) thì đó lại chỉ là chuyện đơn giản. Thấy nó ăn uống kiểu dạm ít như vậy, tự dưng tui lại thấy chạnh lòng mà nghĩ về cái vụ việc mới xảy ra hôm vừa rồi. Tới nay đã được 3 hôm, nếu nó cứ ăn uống kiểu này thì lấy đâu ra sức mà phục với chả hồi..

“Không được! phải nghĩ cách!.. Phải nghĩ bằng được cách sao cho nó chịu ăn uống để khỏe lại!..” – Thằng đàn ông trong tui tự nhủ thầm.. Vậy là tui bắt đầu nghĩ đủ phương cách trên trời dưới đất, trên đường về nhà cũng vì mải nghĩ văn cơ đại sự nên suýt va phải một ẻm ngon như Bà Tưng T_T.. Tính làm quá rồi xin số nhưng thôi, đi về…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: