1
"Sukiyaki - sukiyaki," Akihito ngân nga hạnh phúc khi cậu đẩy chiếc xe đựng đồ của mình quanh mart.
Ngày hôm nay cậu đã có một ngày tuyệt vời. Cậu không chỉ nhận được tiền lương của mình, mà cậu còn chụp được ảnh một tên chính trị gia cùng tình nhân của hắn ta rời khỏi một khách sạn năm sao nữa. Vui quá đê...
Biên tập viên của cậu đã vô cùng hài lòng. Lão già bụng bia đó cười lớn vỗ vỗ vai Akihito, chúc mừng cậu vì đã hoàn thành tốt công việc. Còn thêm cả cái nhìn ghen tỵ của Mitarai khi biên tập viên tin tức ca ngợi cậu – toẹt vời ông mặt trời!
Thực sự thì ngày hôm nay có thể tốt hơn nữa không trời? Akihito vui vẻ nghĩ đẩy xe đến khu vực đồ uống. Vô cùng mong chờ được qua đêm với sukiyaki, bia và đồ hộp ở nhà, mỉm cười, cậu giơ tay lấy một lon bia Asahi .
"Cần giúp đỡ không ?"
Akihito định thần lại từ trong giọng nói quá quen thuộc. Cậu quay ngoắt lại và thấy chúa tể tội phạm hàng đầu của Nhật Bản đứng đằng sau cậu khoanh tay, nhìn cậu một cách thích thú.
"Cái gì - anh đang làm gì ở đây, Asami?" Akihito ngạc nhiên thốt lên.
Tên yakuza trả lời cậu với một nụ cười. Phớt lờ nhiếp ảnh gia, anh ta bước lại gần, khiến nhiếp ảnh gia giơ tay lên phòng bị.
"Dừng lại, anh định làm -?" Nhận ra chúa tể tội phạm đưa tay lên để lấy lon bia mà cậu muốn, cậu dừng lại lời định nói. Anh ta đặt lon bia vào giỏ hàng của cậu.
"Cảm ơn," Akihito lầm bầm, hai má đỏ ửng. Cậu lại nhìn chằm chằm vào yakuza, "Anh chưa trả lời tôi, Asami. Anh đang làm gì ở đây? Và đừng nói với tôi rằng anh đang mua sắm, bởi vì hoàn toàn không có chuyện anh tự mình đi mua đồ."
Một lần nữa, Asami cho Aki ăn bơ và đặt thêm năm lon bia vào giỏ hàng.
"Tôi không cần nhiều như vậy!" Akihito phản đối. Cậu cố gắng đặt lại lon lên kệ, Asami ngăn cậu lại.
"Đó là của tôi."
Akihito khoanh tay. "Dùng giỏ hàng của riêng anh."
Asami nở một nụ cười. "Đừng keo kiệt, Akihito."
Nhiếp ảnh gia cảm thấy có gì đó không ổn vì Asami tự dung lại mỉm cười. Cậu nhanh chóng nói thêm, "Rất vui được gặp anh ở đây, nhưng tôi phải đi mua đồ," Akihito cười lo lắng đẩy chiếc xe đẩy của mình ra khỏi yakuza.
Gặp được Asami chưa bao giờ là một chuyện tốt, nhất là ở Tokyo. Ngoại hình của người đàn ông này quá nổi bật, luôn lôi kéo vô số rắc rối. Nên Akihito muốn tránh xa Asami - càng xa càng tốt.
"Sau đó cậu muốn làm gì?"
"Huh?" Akihito thắc mắc nhìn yakuza. Cậu nhận ra vấn đề nhanh chóng và vặn lại, "Đó không phải việc của anh."
"Ăn tối với tôi."
"Không, cảm ơn, tôi đã có kế hoạch," Akihito nói, đẩy xe đẩy ra khỏi khu vực đồ uống.
Asami theo cậu đến khu thịt. "Từ những gì tôi thấy trong giỏ hàng của em, nó không giống như em chuẩn bị nấu ăn cho một bữa tiệc."
Akihito lấy một gói thịt bò được đóng gói gọn gàng và đặt nó vào giỏ hàng của mình. "Tôi thích ăn một mình - HEY!" cậu phản đối khi Asami trả lại thịt đã đóng gói.
"Cái đó kém chất lượng," yakuza nói đơn giản.
"Chỉ vì chúng không phải là thịt bò Wagyu , nên kém ngon hơn à?", Akihito càu nhàu, chộp lấy thịt từ tủ đông một lần nữa. Cậu đẩy giỏ hàng và đi tiếp.
Khi họ đến khu trứng, Akihito kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình. Vài phút nữa là đến 6h...
"Em không lấy trứng?"
Akihito quay lại nhìn yakuza thấy anh ta đang cầm hai miếng thịt bò Wagyu trong tay.
"Tôi - " Akihito không cất lên lời khi thấy tên yakuza đặt miếng thịt đắt tiền vào giỏ hàng của mình...Thật kỳ lạ , khi cùng Asami đi mua đồ tạp hóa trong một siêu thị thường dân. Aki cảm thấy cậu và anh ta giống như một cặp vợ chồng thực sự vậy. Ý nghĩ đó đã khiến Akihito cảm thấy lạnh cả sống lưng. Cậu nhanh chóng đẩy xe đi. Nhìn chằm chằm vào các loại trứng được bày bán, cậu quyết định sẽ từ chối mọi thứ Asami chọn sắp tới.
"Không - không!" Akihito phản đối khi yakuza lấy một thùng trứng. Akihito giật lấy thùng carton từ Asami và trả nó về vị trí của nó.
"Tôi định lấy chúng sau "Akihito lẩm bẩm trong bối rối, thấy vậy Asami nhướn mày.
Một nhân viên tiến tới, cúi chào họ, nói 'Chào mừng', sau đó tiếp tục dán những miếng dán màu vàng lên thùng giấy.
Nhiếp ảnh gia thấy thế bèn lấy một thùng trứng. "Nó rẻ hơn 100 yên – anh đừng có cười!" anh gầm lên khi thấy nụ cười nhếch mép của tên yakuza chết tiệt.
"Một trăm yên có thể không có giá trị gì với tên khốn giàu như anh, nhưng nó rất cần thiết với người bình thường như tôi", Akihito giải thích, hai mắt ánh lên sự bối rối.
"Tôi không cười em, Akihito."
"Anh - ," Akihito cạn lời, đẩy xe đẩy đến khu rau. Chết tiệt , yakuza vẫn theo sau cậu.
"Tại sao anh còn ở đây, Asami? Đi chinh phục thế giới hoặc làm một cái gì đó và để tôi mua sắm trong hòa bình đê," cậu nói, không thèm nhìn vào yakuza. Nấm shitake đang giảm giá nên Akihito đã chộp lấy từng gói mà không suy nghĩ nhiều.
Khi Asami một lần nữa, thêm một vài món đồ vào giỏ hàng, Akihito hết kiên nhẫn nổi. "Tôi sẽ không trả tiền cho đồ của anh đâu."
"Em không phải lo lắng về điều đó, tôi sẽ trả tiền," Asami vừa trả lời vừa thay thế nấm shitake bằng một gói đắt tiền hơn.
" Anh chắc chứ ?," Akihito chế nhạo, quay sang nhìn tên yakuza đáng ghét.
Chúa tể tội ác nhếch mép. " Đương nhiên, Akihito."
Akihito chửi rủa, nhún vai. "Đáng ghét " cậu lầm bầm và chọn một số loại rau củ và một gói mì kiều mạch. Phớt lờ yakuza, Akihito đẩy xe đẩy đến quầy thu ngân, cẩn thận tách đồ của mình ra khỏi đồ của Asami.
"Một biên lai," Asami đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
"Hai," Akihito cố gắng ngăn cô gái nhận thẻ. Tuy nhiên bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai của Asami, nên nhân viên thu ngân phớt lờ lời của nhiếp ảnh gia và thay vào đó nhận thẻ của Asami.
"Tôi không cần anh trả tiền cho tôi," Akihito nghiến răng, đẩy một tờ tiền mười nghìn yên cho tên yakuza.
Asami lấy tiền, nhét trở lại vào túi của Akihito. Anh cúi xuống thì thầm bên tai Akihito. "Hãy coi nó như một món quà, Akihito."
Cậu che vội tai lại, đỏ mặt vì giọng nói trầm khan đầy quyến rũ. Đợi đã, anh ta có ý gì ? Món quà?
"Ý anh là gì?" Cậu hỏi khi thấy Asami nhận tờ hóa đơn.
Asami nhếch mép, bước ra khỏi cửa hàng. Một người vệ sĩ nào đó, Akihito không biết, bước về phía trước, mang túi ra khỏi mart, để vào chiếc limousine.
"Đồ của tôi!" Akihito chạy ra ngoài, cố gắng ngăn lại hành động của tên vệ sĩ. Cậu chuẩn bị lấy túi đồ ra thì tên yakyza chết tiệt túm gáy cậu, ném vào chiếc limousine, khiến cậu úp mặt vào chiếc ghế da đắt tiền.
"Cái quái gì thế?" Nhiếp ảnh gia chửi rủa, dụi mũi, cố đứng dậy. Cậu cố gắng ra khỏi xe nhưng bị Asami chặn lại.
"Tôi sẽ không về nhà của anh," Akihito bướng bỉnh nói, vẫn dụi mũi. Cậu đi đến đầu kia và thử mở cửa, không quan tâm chiếc xe vẫn đang di chuyển. Hiện giờ trong đầu cậu có 2 sự lựa chọn, hoặc quên đi đống đồ ăn và ra khỏi xe limousine hoặc đêm nay mông cậu sẽ nở hoa.Và đương nhiên cậu chọn cái thứ nhất rồi.
"Đây là khóa trẻ em," dường như biết được ý nghĩ trong đầu của cậu, Asami cất tiếng, dí những chiếc khóa màu vàng bắt mắt về phía cậu bé. "Dành cho những đứa trẻ không biết cách cư xử trong một chiếc xe."
"Anh -," Akihito không biết phải nói gì luôn...
Hành trình đến căn hộ của Asami thật yên tĩnh... Akihito luôn cố gắng đảm bảo ở cách tên yakuza càng xa càng tốt. Nhưng trong thâm tâm, cậu mong đợi Asami sẽ làm gì đó với cậu ( làm gì là làm gì ? =)) ), nhưng tên chúa tể tội phạm vẫn ngồi ở chỗ của anh ta, duyệt tài liệu.
'Tại sao mày lại thất vọng chứ Takaba Akihito? Ngu ngốc'. Cậu mắng mình.
Akihito mang theo ý nghĩ phỉ báng bản thân mình cho tới khi cậu đến được căn hộ của Asami. Cậu chủ động vào bếp để giải tỏa sự bức xúc, lục lọi lấy nồi và chảo, vừa chà vừa nghĩ cách chuồn khỏi đây. Tên Asami đưa cậu trở lại căn hộ của hắn ta chỉ có thể có hai ý nghĩa: Tình dục và tình dục nhiều hơn nữa. ( =))) hiểu rõ ghê ta )
Cảm nhận được ánh mắt Asami nhìn chằm chằm vào cậu phát ra từ cửa bếp, Akihito không thể nào tập chung nấu nướng được. Cậu đánh rơi gói nấm shitake đã mở xuống sàn ngã trong khi cố với lấy cái nồi đất.
"Em có thể làm điều đó sau," yakuza nói, kéo Akihito lên.
"Ah - không, đừng lộn xộn," Akihito nói, cố gắng đẩy Asami ra.
Nắm lấy nắm tay của Akihito, trước khi Akihito kịp phản kháng lại, đẩy lưng cậu vào tường. Akihito đã chiến đấu, như cậu thường làm, nhưng Asami luôn là người chiến thắng trong cuộc chiến này. Anh ấn cậu vào bức tường, giữ cậu bằng cơ thể anh và khóa gọn móng vuốt của cậu chỉ bằng một tay . Sử dụng bàn tay còn lại kéo khóa quần jean của Akihito, giải phóng phân thân đã cương cứng, vuốt ve nó một cách điêu luyện.
"Hn - Asami," Akihito rên rỉ. Quên cả việc phản kháng. Ngay sau đó, yakuza bế nhiếp ảnh gia đang chìm trong bể dục vào phòng ngủ. Đẩy cậu xuống nệm, anh nhanh chóng lột bỏ nốt những thứ không cần thiết, vuốt ve đôi chân trần của Akihito, xúc cảm rất tốt Asami nghĩ, tiếp theo dang hai chân cậu bé ra rồi trượt hai ngón tay vào trong cậu.
"Có phải anh- ah -" Akihito rên rỉ, hai tay cậu nắm chặt ga giường khi Asami thêm một ngón tay vào trong cậu. " Đây là mục đích anh theo tôi vào mart ?"
Asami rút ngón tay ra. Chàng trai trẻ gần như rên rỉ. "Tôi thấy em bước vào đó một cách tình cờ " Asami thừa nhận, đặt phân thân của mình ở miệng huyệt của Akihito, "Khi nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của em, tôi liền muốn làm em ngay tại chỗ"
Ngay khi anh nói xong, anh đâm mạnh vào Akihito, ngắm nhìn đôi mắt màu hạt dẻ của cậu bé trở nên trống rỗng.
"Anh - ah- biến thái!" Akihito rên rỉ.
Asami nhếch miệng. " Em muốn tôi chạm vào em nhiều hơn nữa không ?"
"Tôi - arg - không - ah - thèm - ah!" Akihito rên rỉ, không thể nói hết câu.
"Nói dối," Asami trêu chọc. "Nhưng em sẽ phải thành thật thôi " anh nói, đâm mạnh vào cậu bé hơn. Anh nắm lấy phân thân đang chảy nước của Akihito, tuốt nó một cách nhanh chóng.
"Asami!" Akihito hét lên từ niềm vui mãnh liệt.
"Ra cho tôi, Akihito."
Như nhận được chỉ thị, Akihito xuất ra trong tay Asami. Nhắm mắt lại, nhiếp ảnh gia khẽ hé miệng không thốt lên lời vì quá sung sướng.
Nó như một liều thuốc thôi tình khiến Asami đánh mất sự kiểm soát hoàn hảo của mình. Gầm gừ, anh đâm vào cậu bé mạnh hơn, nhanh hơn và sau vài chục nhấp, Asami đến, giải phóng tất cả vào trong Akihito.
"Lần tới khi anh gặp tôi, đừng làm chuyện này với tôi nữa" Akihito nói khi đã lấy lại được bình tĩnh.
Yakuza nâng cằm Akihito, hôn mãnh liệt rồi nói. "Không, cơ thể của em giống như một loại thuốc gây nghiện với tôi vậy, Akihito. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy em, tôi đều muốn đè em ra, làm em sướng đến phát khóc."
"Tôi không phải là công cụ phát tiết, Asami. Đừng đến với tôi khi anh cần giải tỏa mỗi ngày."
"Chuyển đến ở với tôi, để tôi có thể giải tỏa hàng ngày, bất cứ lúc nào tôi muốn", yakuza nói, mơn những ngón tay dọc theo xương quai hàm của Akihito.
"Hah, sẽ không như anh muốn," cậu nói, đứng dậy rời khỏi giường. Nhặt lại chiếc quần jean, cậu mặc lại tử tế rồi đi ra cửa.
"Em đi đâu?"
Akihito liếc về phía sau, mỉm cười. "Nấu ăn, tôi sẽ không để thức ăn bị lãng phí. Và nếu anh muốn ăn, giúp tôi một tay hoặc tôi sẽ tự mình làm chúng. Và anh chỉ có shitake."
Asami đáp lại nụ cười của Akihito bằng một nụ cười hiếm hoi. Anh im lặng mặc quần áo và đi đến nhà bếp, vừa đi vừa nghĩ một kế hoạch làm thế nào để khiến Akihito ở căn hộ của mình - vĩnh viễn.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
sau bao nhiêu ngày thi cử sml thì nay tui đã trở lại và ăn hại hơn xưa ~~~ tung bông, tung bông ~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro