Sau lần gặp Jiyeon ở phòng thu, cô cố gắng không nghĩ nhiều về những gì đã thấy. Nhưng dù có tự nhủ bao nhiêu lần rằng đó chỉ là công việc, lòng cô vẫn dậy sóng bởi những suy nghĩ không tên.
Yoongi dường như nhận ra sự thay đổi trong cô. Tin nhắn của anh xuất hiện nhiều hơn, những cuộc gặp gỡ lại tiếp tục, như thể anh đang cố bù đắp cho khoảng thời gian xa cách trước đó. Nhưng có gì đó không còn như trước nữa.
Một buổi tối, anh đưa cô đến một quán cà phê nhỏ, nơi họ đã từng đến vào ngày đầu tiên hẹn hò. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, hương cà phê len lỏi trong không khí, nhưng cô không thể tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.
"Em có gì muốn hỏi anh không?" Yoongi lên tiếng, mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Cô đặt tách cà phê xuống, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Anh và Jiyeon... có gì đó mà em không biết đúng không?"
Yoongi hơi khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Anh đã nói rồi, cô ấy chỉ là đồng nghiệp."
"Nhưng tại sao em vẫn cảm thấy... có điều gì đó không ổn?"
Anh nhìn cô thật lâu, rồi đưa tay nắm lấy tay cô. "Anh xin lỗi nếu đã khiến em cảm thấy bất an. Nhưng anh hứa với em, không có gì xảy ra cả. Em tin anh chứ?"
Cô nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt mà cô đã từng tin tưởng vô điều kiện. Nhưng lần này, cô cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ. Dù vậy, cô vẫn gật đầu. "Em tin anh."
Yoongi mỉm cười, siết nhẹ tay cô. "Cảm ơn em."
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại anh rung lên. Cô vô tình nhìn thấy tên người gọi đến – Jiyeon.
Yoongi nhanh chóng tắt chuông, đặt điện thoại úp xuống bàn. "Chỉ là công việc thôi. Anh sẽ gọi lại sau."
Cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại trống rỗng đến lạ thường.
Bởi vì đôi khi, những lời nói dối ngọt ngào nhất chính là những lời hứa không bao giờ thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro