chap 1
Bên ngoài trời nổi giông tố đùng đùng tựa như đang thay một người trút lên sự giận dữ. Từng hạt nưa nặng trĩu rơi lộp độp trên mái hiên nhà, rào rào dưới ngói đỏ đắt tiền của tòa lâu đài tách riêng biệt sâu bên trong một khu rừng.
Những cành bạch đàn đung đưa theo chiều gió mà nghiêng ngả tứ phía, trời tối sầm như mực, thi thoảng vào tia chớp rạch ngang bầu trời khiến một mảng nào đó bùng sáng.
jisoo nằm bất động trên giường, xung quanh như đung đưa cô vào thế giới ảo diệu, mày liễu khẽ nheo lại, mi đen hơi lay động. Toàn thân khó chịu muốn cử động xong cũng không thể mở mắt, cô là đang trong cơn mê hay là nơi nào? Nơi này lạnh lẽo quá...lạnh lẽo như những ngày tháng mà trái tim cô phải chịu đựng...lạnh đến nỗi buốt da thịt.
Cô có thể nghe thấy tiếng mưa rất lớn, có thể cảm nhận được những lốc gió to ngoài kia không ngừng vùn vụt đi qua khe cửa nào đó bay vào căn phòng. Cơn gió đến nhanh cũng đi nhanh, đúng như cái tên gọi của nó.
Mông lung giữa không gian rộng lớn không có điểm tựa, đột nhiên cô cảm nhận được một sức nóng nào đó đang từ chân cô vuốt lên, nó nóng đến nỗi khiến cô phải rùng mình mờ ám. Là ai?
Khó chịu quá, nóng...nóng quá!
Tại sao tay cô không thể cử động chứ? Ai đã trói nó? Cô thậm chí không thể tỉnh táo để mở mắt xem ai đang trêu chọc mình. Nhưng dường như cái cách mà người đó trêu cô từng phút một lại quá đà đi! Cô đang bị một bàn thay thô ráp vuốt ve toàn bộ thân dưới một cách thuần thục. Cô không biết người đó là ai. Người đó chậm rãi trêu đùa da thịt cô, sự trêu đùa như mỉa mai sức chịu đựng của cô.
Tiêu Linh hơi lắc đầu nhẹ trong vô thức, môi bặm chặt lấy nhau khổ sở. Cô sợ quá...
Cầu mong có ai đó hãy cứu cô với, dù là trong cơn mơ cô cũng muốn có một người đứng về phía mình, bảo vệ mình vô điều kiện.
Cô phải nhắn tin cho mẹ, để mẹ cô sẽ cứu cô thoát khỏi đây. Chiếc giường cô đang nằm mới thật lạ lẫm làm sao, ga đệm cũng thật mềm mịn, có mơ cô cũng chưa từng tưởng tượng thân mình nằm trên một chiếc giường thơm tho như này.
Sức nóng mãnh liệt dần luồn sâu qua lớp váy móng mà cô đang mặc, bàn tay lớn đó vuốt ve lên trên khiến jisoo không ngừng run rẩy, trong mơ hồ cô có thể cảm nhận được nó đang muốn chạm vào đâu. Bàn tay đó vuốt lên chạm đến chiếc qυầи ɭóŧ mà cô đang mặc, ngay sau đó nó vân vê nơi tư mật của cô qua lớp vải mỏng.
Sợ quá...cô rất sợ, trong hai mươi ba năm cuộc đời của cô dù chỉ là một bàn tay chạm nơi đó cũng chưa từng. Chưa một ai dám dùng bàn tay của mình để xâm phạm cô, vậy thì ai? Ai đang là người chạm vào đó? Cô muốn hét lên ngay lập tức. Giấc mơ này cô thật không thể tiếp tục.
Vài giây sau đó những đầu ngón tay đã cố len lỏi vào bên trong quần cô, nhấn mạnh vào huyệt nguyệt một cái, hạ thân cô như có dòng điện cực mạnh chạy xoẹt qua, bất giác Tiêu Linh bừng tỉnh mở to đôi mắt nhìn vào không trung. Không phải là mơ...khi cô tỉnh dậy dù là trước mắt rất tối nhưng sự hiện diện của một ai đó vẫn hiện ra rất rõ ràng. Thân thể cô vẫn đang bị chêu đùa mà không có cách nào ngăn bàn tay đó lại.
Sấm chớp một lần nữa rạch ngang bầu trời chiếu sáng vào phía trong cửa sổ nhỏ gần giường Tiêu Linh đang nằm, cô thấy rồi! Cô thấy người đó! Là một bóng dáng to lớn, chiếc mũi thon dài...chỉ tiếc ánh sáng vụt tắt nhanh chóng khiến cô không thể nhận diện được khuôn mặt nam nhân này là ai.
Cơ thể cô mềm nhũn lại, muốn vùng dậy chạy thoát nhưng vẫn không thể. Người đàn ông kia ngày một lăng mạ nơi đó bằng tay của mình, tay còn lại của hắn vén cao váy chữ của cô lên đến ngực, để có thể cảm nhận được vòng một đầy đặn của cô, hắn đặt tay lên nắn bóp mạnh bạo khiến mặt cô không ngừng thay đổi biểu cảm đau đớn.
"Ưʍ...a ư a...a..." jisoo lăn dài từ khóe mi xuống giọt nước mắt, miệng không ngừng ú ớ lên những ngôn từ khó hiểu khiến người đàn ông trên cơ thể cô bất giác dừng hành động của mình lại.
"Câm sao?"
Câu nói đầu tiên của hắn làm trái tim jisoo vỡ nát. Cô chỉ biết ngậm ngùi gật đầu lia lịa trong bóng tối, cô mong sao khi hắn biết cô bị câm sẽ không làm hại đến cô nữa. Vì nếu mẹ cô phát hiện ra cô bị "mất giá" sẽ đánh chết cô mất, cô dù sao cũng là một tiểu thư con nhà khá giả.
"Ha..."
Hắn thở thôi cũng lạnh buốt, ban nãy giọng nói còn có chút ngạc nhiên, không hiểu sao bây giờ cô còn cảm thấy hắn đang không vui và không hài lòng. Cứ ngỡ hắn sẽ thôi làm những trò hạ đẳng trái lương tâm, không ngờ hắn lại dùng đôi tay cứng cáp của mình lột bỏ cả chiếc váy qua đỉnh đầu cô. Hắn dùng miệng cắn lấy đậu hồng nhỏ bé trên ngực cô, tay kia không ngừng nới lỏng huyệt nguyệt bên dưới.jisoo muốn kháng cự bao nhiêu thì cơ thể lại nóng rực nên đáp trả hành động xấu xa của hắn bấy nhiêu.
"Ư...hức..." jisoo khóc nức nở, nước mắt tuôn xuống ướt đẫm hai bên gối, hai má cô ửng hồng như hồng đào căng chín. Tại sao khi hắn chạm vào cô thì mọi giác quan trên cơ thể như bị hắn làm cho tê liệt, cô muốn nổ tung ra thành từng mảnh vụn.
"Một con câm mà cũng đòi làm vợ tôi sao? Muốn làm vợ tôi ngoài cơ thể biết nghe lời này ra thì cô phải biết rên la và trả lời câu hỏi. Bằng không cô chỉ là thứ búp bê vô dụng!" Hắn dùng tay bóp cằm cô thật chặt, bàn tay của hắn bỗng nhiên lạnh toát khiến Tiêu Linh sợ hãi đến nỗi run lẩy bẩy. Hắn là ai? Hắn là ai mà nói cô muốn làm vợ của hắn?
Chắc chắn có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi. Cô chưa từng nghe chuyện mình có hôn phu. jisoo chớp chớp đôi mắt, cô mở khẩu miệng ra hiệu.
"A...nư...ư in..."
Dù cố gắng giải thích những ý nghĩ trong đầu nhưng khi nói ra cô chỉ ấp úng được những câu vô nghĩa.
"Sao? Muốn nói gì? Tự dâng mình đến đây rồi nói tiếng người ngoài hành tinh cho tôi nghe à? jisoo , cô thật quá rẻ mạt."
Giọng nói vô tâm sỉ vả vào tai cô rõ ràng. Dứt lời hắn cởϊ qυầи lót cô xuống tận gót chân, hắn đưa tay dang rộng chân cô thành hai phía trong tư thế cực kỳ nhục mạ. Bất giác Tiêu Linh rùng mình khi nghĩ tới những hành động tiếp theo của hắn, tại sao hắn biết họ tên của cô...?
Trong căn phòng tối cùng tiếng mưa ào ạt Tiêu Linh vẫn có thể nghe tiếng lách cách từ bên dưới, tiếng nghe như thể hắn đang tháo với gì đó.
"A..."
Cô rướn mình lên trên muốn tránh đi vật cứng nóng khác lạ đang cọ xát huyệt nguyệt bên dưới. Hắn thật sự muốn làm chuyện đó? Hắn không thể, cô không cho phép mình bị vấy đục bởi một người đàn ông đến cả khuôn mặt như nào cô còn không biết, hơn nữa tất cả là hiểu nhầm, cô không hề muốn làm vợ hắn, cô không biết hắn!
"Ưʍ...ưm a ưʍ..." Cô vùng vẫy trong vô vọng, chỉ có điều cô không biết rằng càng làm vậy hắn càng hứng thú muốn chiếm hữu cô hơn.
Hắn đè cơ thể nặng nề lên người cô, dùng miệng nóng bỏng ngậm lấy cánh môi đang ậm ừ của cô với mục đích không làm cô nhiễu sự. Hai tay đặt hai bên. Hắn dồn lực xuống hạ thân một hơi thúc mạnh vào bên dưới Tiêu Linh, trong phút chốc bên dưới cô hoàn toàn bị lấp đầy, cảm giác buốt xót như dùng dao cắt xẻ thịt mình ra từng mảnh khiến cô muốn chết đi sống lại mà trợn mắt hét lớn.
Giữa khoảng không lạ lẫm cả hai dần dẫn thân nhau đi qua nơi trụy lạc.
jisoo à, mày đã mất đi sự trong trắng rồi...
Một đêm trôi qua rất nhanh. Ánh nắng ban mai từ phía đông mọc lên chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào phía trong căn phòng rộng lớn. Bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, jisoo rung rung đôi mi cong, cô từ từ mở mắt đắm chìm mình vào sự mờ hoặc.
Đây là đâu?
Một nơi xa lạ.
Căn phòng này đẹp quá, căn phòng thật rộng lớn biết bao, khác hẳn với góc nhỏ trên gác mái biệt thự của nhà cô. Vừa mát lạnh vừa thoải mái, không giống như gác mái mà cô ở những mười ba năm vừa nóng vừa hầm hập.
Chỉ có điều cô không quen nơi rộng lớn này cho lắm, có lẽ bản thân vẫn còn lạc trong giấc mơ kì lạ đó. Cô chưa từng mơ 'xuân', không thể ngờ được đêm qua cô lại 'tình xuân phơi phới' đến thế. Cô cứ ngỡ mình đã bị ức hiếp bởi một tên đáng sợ, tất cả đã qua rồi, nó không có thật.
jisoo thờ dài, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên vuốt chán rồi ngồi dậy. Chỉ là cô không hiểu mình vừa ngồi dậy mà tấm lưng và hông đau nhức đến rụng rời.
Cô nhớ đây không phải là thời kì 'phụ nữ' mà cô hay chịu đựng, càng không phải do cô nằm không thoải mái. Vậy tại sao cả người cô đều ê ẩm? Cảm giác cứ như cô đã bị hành hạ một chuỗi ngày dài như thế kỉ.
jisoo nheo mày nhăn nhó, cô đưa tay ra sau lưng khẽ xoa dịu dàng. Đôi mắt mới sáng đã ướm đậm màu buồn đau, khuôn mặt cô như đóa hồng úa héo.
"Cháu dâu của ta đâu? Ta chưa thấy nó!"
"Chủ tịch, bà bình tĩnh, thiếu phu nhân có lẽ vẫn đang ngủ. Dù sao đêm qua..."
Bên ngoài căn phòng lớn bỗng phát ra những âm thanh ồn ào, sống động. Một giọng nói mềm dịu khá đứng tuổi, giọng còn lại là của phụ nữ, có lẽ cũng đã trung niên.
Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn ra cánh cửa, nơi tiếng ồn ào tranh luận đang ngày càng tới gần cô hơn.
Là ai vậy nhỉ? Giọng nói cũng thật lạ, sống ở nhà họ kim bao năm cô cũng chưa từng nghe qua.
Cánh cửa phòng bật mở khiến jisoo giật mình nhìn về hướng đó. Trước mắt cô xuất hiện một lão bà dáng người thanh mảnh, mái tóc bạc trắng cùng nước da hồng hào, bà thoa môi đỏ nhìn kiêu sa vô cùng. Thoạt qua jisoo đoán bà ấy chỉ hơn năm mươi tuổi vì khuôn mặt bà ấy cực kì trẻ. Đi sau bà ấy là một người phụ nữ tóc đen vấn cao ở phía sau, trên sống mũi là gọng kính đen dày cộp, người phụ nữ này ăn mặc đoan trang lại lịch sự. Hai người họ thực sự rất có khí chất.
Trong khi jisoo vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì lão bà tóc trắng đó đã mở to đôi mắt nhìn về phía cô với sự ngạc nhiên, môi bà cong cong lên một đường hiền hậu.
"Ôi, cháu dâu của ta. Cháu thật xinh đẹp làm sao!"
Bà ấy lao đến, mắt có ý cười, hai tay dang ra thật rộng muốn ôm jisoo vào lòng khiến cô kinh ngạc đến nỗi không thể cử động.
"Chào nhị thiếu phu nhân. Buổi sáng tốt lành!"
Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ, lưng gập đầu cúi hướng về phía jisoo chúc buổi sáng tốt lành. Tiêu Linh mặc cho bà lão tóc trắng ôm lấy mình vào lòng, mắt cô vẫn mở to không chớp lấy một cái.
Hình như có sự nhầm lẫn gì đó ở đây đúng chứ? Giấc mơ này sao lại chân thật đến vậy?
Nhận ra sự việc sai trái này, jisoo lập tức dùng hai tay đẩy nhẹ người bà lão ra. Cô nhìn thật kỹ gương mặt này, trong đầu sớm đã có vào suy nghĩ. Người này thậm chí cô còn không biết, tại sao cứ liên tục ôm chầm không buông, miệng liên tục gọi cô là cháu dâu chứ!
jisoo đưa tay lên ra một vài ký hiệu thuật ngữ người câm, miệng cũng nói theo khẩu chữ người bình thường.
[Bà là ai?]
Bà lão nhìn chăm chú nỗ lực phiên dịch của Tiêu Linh, ngay sau đó bà cười tươi.
"Ta là kim Ngư."
kim Ngư? Cái tên rất quen nhưng cũng thật lạ lẫm jisoobặm chặt môi tiếp tục ra hiệu bằng tay và miệng.
[Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây]
Nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối của jisoo, bà mỉm cười hài lòng. Đêm qua chắc hẳn taehuyng đã rất dữ dội với con bé. Nhìn vào mắt jisoo bà chỉ thấy sự trong sáng, ngây thơ và đầy buồn rầu, jisoo trước giờ vẫn luôn có đôi mắt và gương mặt thanh thoát ẩn chứa đau thương, đây đều là những gì bà tìm hiểu được và đã chứng thực.
"Đây là kim gia, con là cháu dâu thứ của ta.kim Ngư đưa bàn tay lên vén gọn tóc jisoo vào tai, đầu hơi nghiêng cùng cặp mắt ẩn ý.
kim gia sao? Cháu dâu thứ của kim gia? Vậy chẳng phải bà ấy chính là chủ tịch kim Ngư ư...
jisoo mở tròn đôi mắt đầy kinh ngạc. Cô vốn dĩ là con ghẻ trong nhà ji, tại sao bây giờ lại ở kim gia và là cháu dâu của chủ tịch chứ!
Hơn nữa cô có chút không hiểu...rằng chủ tịch, bà ấy hiểu ngôn ngữ người câm?
[Chủ tịch, có phải đã có nhầm lẫn? Tôi chưa nghe chuyện mình sẽ lấy chồng. Tôi không biết bà là ai.]
Đáp trả lại sự hoang mang của jisoo , chủ tịch kim Ngư đột nhiên cong cao khóe miệng.
"Nếu con muốn kiểm chứng sự thực. Theo ta." Dứt lời bà từ từ đứng dậy quay đi ra phía cửa, theo sau đó là người phụ nữ đã đi cùng bà ấy từ trước.
Mất đến vài giây để ổn định lại tinh thần, jisoo hít một ngụm khí lạnh để lấy can đảm bước ra khỏi giường, cô muốn đi theo bà ấy.
"Ư..."
Chân vừa chạm xuống đất đi chưa được hai bước cô đã hơi khụy người xuống. Hạ thân buốt đến tận da thịt, chỉ cần có chút sự va chạm giữa hai chân là cô đã nhăn mặt đau đớn. Người đàn ông đêm qua...thực ra không phải là mơ.
Chủ tịch kim Ngư đi trước đã quá nửa phút mà không thấy tiếng bước chân thứ ba chen vào cùng. Bà quay lại phía sau nhìn thì thấy cô đang cố gắng bước từng bước nhỏ đi về phía bà, một tay vịn tường, một tay ôm bụng.
Thật vô ý quá, bà quên mất cô đã trải qua những gì đêm hôm qua.
"Trợ lý Lưu, giúp con bé."
"Vâng thưa chủ tịch!"
cô dè từng bước, lại thấy người phụ nữ đi cùng chủ tịch quay lại.
"Tôi giúp nhị thiếu phu nhân một tay."
cô đỏ mặt muốn né tránh, cuối cùng vẫn bị đôi tay chai sạn, khỏe khoắn của trợ lý Lưu đỡ lấy thật chặt không buông, trợ lý Lưu có một sức mạnh tiềm ẩn sâu trong lớp bọc, không giống như một người phụ nữ.
Đi dọc hành lang có thể thấy đây là một căn biệt thự to lớn thiết kế giống như tòa lâu đài, mọi thứ xung quanh đều mang lại cho cô cảm giác mình đang ở trong tòa lâu đài của công chúa. Lấp lánh và xa xỉ...
"Đến nơi rồi. Ta sẽ cho con thời gian."
Chủ tịch dừng lại trước một ban công lớn, bên ngoài có bộ bàn ghế bằng đồng màu vàng cực bắt mắt. Thứ làm cô ngạc nhiên hơn chính là người ngồi trên ghế đó.
Là mẹ!
jisoo mừng rỡ thoát ra khỏi tay trợ lý Lưu lao tới, miệng cười tươi, mi mắt nặng trĩu giọt nước.
"A...làm gì vậy?"
jiseo thấy jisoo ôm chầm lấy mình lập tức nheo mày đẩy ra, sâu trong lòng mắt đều là ghét bỏ.
"Ư a..." jisoo hơi thu tay lại rụt rè, cô há miệng mấp máy khẩu môi.
[Mẹ, chuyện này là sao?]
Bà ta nhìn ra phía sau cô, cả người ngó nghiêng ngó ngả xem có người hay không, khi chắc chắn chủ tịch kim Ngư và trợ lý của bà ấy đã rời đi để lại cho jisoo và bà ta khoảng riêng tư, lúc này bà ta mới vuốt ngực nhẹ nhõm rồi chống nạnh quát đỏng.
"Sao mày dám động vào tao? Mày bị điên à?"
jisoo cắn răng nhìn mẹ kế của mình, trong lòng mất hẳn đi niềm hi vọng.
"Nghe đây. Mày được gả vào đây là phước ba đời của mày đấy. Vị trí này lẽ ra là của Tiêu Kỳ, em gái mày kìa." Mãn Hoa vừa nói vừa lớn tục dí mạnh ngón tay vào đầu jisoo, giọng nói nạt nộ nhưng cũng cợt nhã.
nghe như sét đánh ngang tai, cô ngậm ngùi nước mắt.
[Con không muốn, tại sao chứ? Mẹ à, vị trí này con không muốn tranh giành, hãy để jilame làm.]
"Mày nói cái gì đấy con ranh? Tao nuôi mày bao nhiêu năm để giờ mày cãi lại à? Này này, để tao nói cho mày biết, từ khi bố mày mất tao đã phải cực khổ nuôi mày đến giờ. Thứ tao nhận được là mắt trợn môi cong này sao? Thứ ăn cháo đá bát!
nghe xong giật nảy, cô đưa tay lên từ chối.
[Con không có ý đó!]
Bà ta nhìn bộ dạng đáng thương con riêng của chồng với vợ trước mà không khỏi nhếch mép, những nếp nhăn trên trán lộ ra mỗi khi bà ta nghĩ những điều không minh bạch.
jiseo dùng đôi mắt nửa lòng trắng cùng những lời lẽ cay độc thì thầm vào tai cô.
"Được gả vào kim gia là phúc tám đời tám kiếp nhà mày. jilame còn trẻ lại xinh đẹp, sao tao có thể phá hỏng cuộc đời của nó? Chỉ là mày nên biết điều này chậc chậc!" Nói đến đây bà ta tặc lưỡi xuýt xoa. "Người mày được gả là nhị thiếu gia, cháu trai thứ của chủ tịch Vân Ngư. Nghe nói cậu ta bị chứng bệnh hoang tưởng, tàn ác vô cùng. Chưa gϊếŧ ai những phế thì có. Bị bắt buộc gả một đứa con gái vào đây mày phải được tao yêu thương nhường nào mới cho thay thế jilame."
Chứng bệnh hoang tưởng...?
jisoo run run lên từng cơn, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Bệnh hoang tưởng là bệnh gì? Bệnh gì mà khiến hắn ta tàn ác? Tại sao...tại sao cô phải thay thế jilame vào đây làm dâu một kẻ bệnh hoạn vô nhân tính như người đêm qua chứ, không thể! Không thể nào!
Cô lập tức túm tay mẹ kế mà quỳ xuống dưới chân khóc lóc, gương mặt ngọc ngà không chút khuyết điểm ngẩng lên, từng giọt nước mắt lăn xuống. Đầu cô liên tục lắc qua lắc lại cầu xin.
[Xin mẹ, con không muốn, đừng đối xử với con như vậy.]
"Mau đứng dậy cái con này! Mày quỳ như thế chủ tịch nhìn thấy thì sao?" jiseo giật mình kéo tay jisoo lên bằng được. Nhìn jisoo phản kháng càng làm bà ta thêm tức giận.
"Hức..." Tiếng nấc từ cổ họng jisoo phát ra, mắt mờ đi bởi nước mắt.
" jisoo của mẹ. Đứa con ngoan." Đột nhiên jiseo xoa đầu cô dịu dàng, chưa được vài giây đủ khiến jisoo ngạc nhiên bà ta đã ôm cô vào lòng và thì thầm những âm thanh bé nhỏ vào tai cô, những âm thanh lạnh buốt như lưỡi đao thần chết.
"Mày chỉ là con câm. Tốt hơn nên để nhị thiếu gia gϊếŧ chết mày đi, phế mày rồi trả về đây tao không nuôi nổi!"
"Ư..." Cô mếu máo ra nước mắt, từng tiếng khóc cứ òa lên khiến vài người nào đó xung quanh phải chú tâm.
jisoo là con duy nhất của bố cô và người mẹ trước, cô không biết mẹ cô là ai, mẹ cô đã đi đâu. Cô chỉ biết rằng khi cô được nuôi lớn lên thì người mà cô luôn gọi là mẹ chính là Mãn Hoa, mẹ kế của cô.
Bố cô là jilan từng quản lý một công ty bất động sản không lớn cũng không nhỏ, đủ để cô có thể ấm no và không thiếu thốn gì cả đời. Ông ấy luôn đối xử rất tốt với cô, chiều chuộng cô vô điều kiện cho đến khi năm cô lên mười tuổi. Ông ấy đã tai nạn mà qua đời...chính là bị ngã từ sân thượng công ty xuống. Cô nhớ như in ngày hôm đó, ngày cô đến nhận xác bố mình. Ông ấy bị chấn thương toàn thân, chân tay đã không còn nguyên vẹn, máu xuất hiện khắp nơi trên cơ thể. Thật kinh khủng, thật đáng sợ...người bố thân yêu của cô chưa bao giờ bất cẩn đến nỗi bị ngã từ sân thượng xuống, vậy tại sao cô phải nhìn thấy cảnh này chứ, cô chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Năm đó cũng chính là năm ác mộng nhất của cuộc đời cô. Bố cô qua đời, mẹ kế cô lập tức kế thừa chức vị phu nhân, thay thế ông lên làm tổng giám đốc của công ty. jisoo cũng từ đó mà biến thành kẻ hầu người hạ của hai mẹ con nhà họ, bị đối xử và hành hạ nhục nhã hơn người hầu. Bị đối xử tệ bạc nhưng cô vẫn không bị nhụt chí, cô luôn cố gắng từng ngày để mọi người có thể cảm nhận được cái tốt của bản thân, rèn dũa ưu điểm bằng cách tự học sau những ngày dài trên lớp. Chỉ mới đó thôi...chỉ mới đó, giấc mộng này đã cùng cô đi đến mười ba năm.
"Hai người nói chuyện gì?"
"Ai da chủ tịch. Tôi muốn tâm sự đôi lời với con bé. Chỉ là nó vẫn suy nghĩ kém cỏi, không muốn rời xa mẹ nó nên mới khóc lóc thế này đây.
Mẹ kế jisoo nhanh chóng cười xòa đẩy cô ra khỏi cơ thể, miệng cười nịnh nọt với chủ tịch kim Ngư.Cô dù có chớp mắt cũng không thể nhìn nhầm, bà vừa lườm cô ra hiệu điều gì đó, nói đúng hơn nếu không làm theo sự sắp đặt của bà ta cô sẽ chịu oan ức hơn cả việc làm dâu nhà này.
Chủ tịch kim Ngư cười lạnh nhìn mẹ kế jisoo như sinh vật hai chân biết đi, trong lòng thầm chửi vài câu mà không ai có thể biết. Cuối cùng bà không khách khí nói thẳng vào vấn đề.
"Sính lễ nhận rồi. jisoo giờ là của kim gia, còn điều gì muốn cân nhắc?
Trước khi để bà đến đây chủ tịch kim Ngư đã dùng một khoản tiền không nhỏ xây một căn biệt thự lớn theo ý mẹ kế jisoo . Nhưng có vẻ vì đánh giá jisoo quá thấp nên bà ta chỉ dám đòi hỏi một căn nhà chứ không dám đòi gì quá đáng hơn. Mọi thứ sau khi được chủ tịch đáp ứng thì lập tức bà dùng kế mưu mô đem jisoo đến đây, dâng thỏ tận miệng cọp.
Nghe điệu bộ ghét bỏ của chủ tịch kim thị, jisoo đưa tay lên lau nước mắt, cô nhìn cả hai bằng sự khó hiểu, chính cô cũng không biết bà và chủ tịch đang nói gì, sính lễ? Mẹ kế cô đã nhận lấy sính lễ từ kim thị ư? Cô còn chưa được hỏi ý kiến về cuộc hôn nhân lần này, biết bản thân chỉ là một con câm, sao có thể xứng đáng sánh vai người dòng tộc cao sang, quyền quý như cháu trai bà ấy. Một tập đoàn nghe chừng uy lực như vậy lại tiếp nhận một con câm làm dâu trong nhà, chắc hẳn là có mục đích, nhưng một người như cô thì có gì để lợi dụng?
"Không không, chủ tịch hiểu nhầm rồi! Tôi là muốn giúp con bé bình tĩnh lại." bà cười ha ha, tay vô nhẹ lên vai cô một cái, bà ta tự biết điều chuẩn bị đi về phía trước, trước khi đi không quên ghé sát tai cô nói nhỏ nhẹ. "Đừng để tao biết mày phản bội, nên nhớ tao đã nuôi mày suốt bao nhiêu năm qua, không giúp được tao cái gì thì biết điều làm một con câm ngoan ngoãn đi."jisoo mở to đôi mắt không tin nổi vào tai mình. Thì ra bao năm qua mẹ kế cô đối với cô chỉ là máu lạnh vô tình, chưa từng một lần coi cô là con gái. Cô đã từng nghĩ dù bà ta có ghét cô ra sao thì cũng còn chút tình người, nào ngờ bà ta ghét cô cay đắng như vậy.
"Ai da, chủ tịch cứ thoải mái nhé, tôi sẽ đi ngay đây, không làm phiền chủ tịch lâu đâu."bà đi đến cười niềm nở, đầu hơi cúi tạm biệt lễ phép rồi đi qua chủ tịch Vân Ngư, bà ta tự biết vị trí của mình, nhìn vào chủ tịch bà ta biết ngay chủ tịch không hề ưa gì bà ta.
"Vâng thưa chủ tịch." Trợ lý Lưu nhanh nhẹn đi tới trước mặt bà đưa tay về phía trước. "Mời phu nhân đi lối này."
Bị đuổi giữa thanh thiên bạch nhật bà nén giận trong lòng, hai tay siết chặt vào nhau thể hiện sự khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra bình thản mà đi. Dáng vẻ đỏng đảnh của bà ta ngày càng khuất xa để lại jisoo với chủ tịch kim Ngư phía sau.
"Đừng khóc. Con là cháu dâu của ta, sẽ không phải thiệt thòi." Chủ tịch đi đến thở dài, bà đưa tay lên lau nước mắt cho jisoo .
Cô mím môi nín khóc, nhìn chủ tịch cô thấy rằng bà là một người tốt, không giống như đang giả bộ để lợi dụng cô.
[Chủ tịch, tại sao bà lại chấp nhận một đứa câm như con làm cháu dâu của bà?]
jisoo đưa tay lên ra ký hiệu, khuôn mặt xinh đẹp lại ngây thơ làm đối phương thương cảm hơn. Chủ tịch kim Ngư nắm chặt tay cô giữa không trung, ngăn cô lại để cô không nói gì thêm.
"Tại sao lại không? Ta rất thích con."
Thích một đứa câm có phải quá lạ lùng hay không? jisoo muốn rụt tay lại tránh đi những hành động thân mật của chủ tịch nhưng vẫn bị bà ấy nắm chặt không buông, bàn tay đã không còn mềm mại nữa, một bàn tay nhăn nheo vì tuổi già.
[Chủ tịch hiểu con nói gì sao?]
Chủ tịch kim Ngư cuối cùng cũng cười một cái, bà đưa tay lên vuốt đầu cô cưng chiều.
"Ta từng học đến tiến sĩ, chuyện hiểu tâm lý người khác là điều không thể thiếu. Ngôn ngữ của con ta đã học qua."
Cô bặm môi nhìn chủ tịch, tay tiếp tục ra hiệu theo khẩu miệng.
[Con sẽ là cháu dâu của bà, nhưng tên của cháu trai bà con vẫn chưa biết.]
Không còn cách nào khác, cô đã không còn nơi nào để đi nữa. Nếu cố gắng phản đối hôn nhân này đến cùng cô sẽ bị mẹ kế mình vứt ra ngoài đường tự sinh tự diệt mất, nhưng nếu ở lại đây cũng phải chịu số phận đau thương...không sao, chủ tịch tốt như vậy cô có thể an tâm rồi. Đã hơn mười năm kể từ ngày bố cô qua đời thì cô chưa từng được cảm nhận tình thương từ ai.
Vừa đưa ra ký hiệu jisoo đã thấy chủ tịch vui vẻ lên hẳn, bà cười tươi nắm tay cô thật chặt như trao ra một nguyện vọng lớn lao, nhìn cô như thể nhìn một tia hy vọng. "Là cháu thứ hai của ta, Kim taehuyng !"
Kim Taehuyng...cái tên vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, trái lại hoàn toàn với tính cách của người đàn ông đó. jisoo ngờ nghệch ra tự nhẩm trong đầu liên tục cái tên kim Taehuyng như ghi ra giấy nhớ.
Vậy là cuộc đời của cô sớm muộn cũng bị đảo lộn. Từ khi bước chân vào đây cô đã tự đoán trước được kết cục của mình rồi, cũng phải thôi, nếu một đứa câm bị tàn phế hay chết ở xó nào đó cũng không có ai để tâm đâu. Hãy để cô được chết sớm nhất có thể để kết thúc sinh mạng vô dụng này, để cô không cảm thấy có lỗi với bố mình vì đã không coi trọng sinh mạng mà tự tử.
"Nội, con nói cho nội biết. Con không bao giờ lấy cô ta!"
Cuộc trò chuyện còn đang dang dở, xen vào là một chất giọng hằn học pha chút sự mất kiên nhẫn. Jisoo quay lại bắt gặp người đàn ông đó, hắn mặc âu phục trắng, khuôn mặt nam nhân cân xứng, đôi mày đen nhíu chặt rất bất mãn. Cô có thể đoán ra được đây chính là taehuyng.
Quá sợ hãi jisoo liền đứng nép sau lưng chủ tịch kim Ngư, cô len lén đưa đôi mắt ngây dại nhìn người đàn ông phía trước. taehuyng đang nhìn cô với sự ghét bỏ.
" đừng làm loạn. jisoo là đứa bé tốt, nó không như những người khác." Chủ tịch đưa hai tay ra che chắn bảo vệ jisoo , bà cao giọng giải thích cho Taehuyng nhưng vẫn bị hắn chống đối đáp trả.
"Khác những người khác? Nội biết khác ở điểm gì không? Là cô ta bị câm! Nội định để một con câm làm vợ con sao? Nội, nội điên rồi!"
Mọi thứ hiện ra như một giấc mộng không có thật, khiến cô ngẩn ngơ mất một lúc. Cô chỉ biết đứng im để cho hắn lao tới kéo cô ra khỏi tay chủ tịch kim Ngư. Hắn bóp cổ tay cô thật chặt như muốn bóp vỡ vụn nó, dù cô có phản kháng nhưng vẫn không đọ lại với sự phẫn nộ của hắn lúc này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi lôi xồng xộc jisoo ra cửa chính của kim gia, dùng chân đạp mạnh vào bụng cô. jisoo bị ngã từ bậc thang xuống, lộn mấy vòng trên mặt đất, tay cô bị trầy xước rớm máu.
"Đừng si tâm vọng tưởng, ả đàn bà vô dụng. Câm thì cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro