Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Có những người ta mới gặp tưởng chừng như không có gì liên quan, nào ngờ có khi người đó bên ta suốt quãng đời còn lại.

...

-" Ngân! Câu này em làm theo cách này là được."

Giọng nói cô Lan Ngọc hiền dịu, nhẫn nại giảng cho tôi nghe từng chút

Tôi cũng chăm chú không muốn thua cá cược với bạn thân của mình.

Đang giảng bình thường bỗng dưng tiếng bụng kêu lên.

Là của tôi đó, không sai là của tôi.

-" Em ăn cơm chưa?"

Tôi có điều mắc cỡ xíu, không lẽ cô ấy nấu ăn cho tôi sao? -" Em ăn mì rồi."

Lúc nãy, tôi nói 'ăn cơm' thôi chứ tôi ăn mì, không ngờ nó đói nhanh đến vậy.

Cô Lan Ngọc lo lắng, cô ấy đi đâu đó. Một lúc sau, mới nghe tiếng cổ nói.

-" Ngân ơi! Vô đây ăn cơm với cô nè."

Mùi thơm bay đến chỗ tôi. Làm tôi nuốt một ngụm nước bọt, làm sao kìm lại đây.

Mới lại nhà người ta học buổi đầu tiên mà còn học miễn phí, ăn cơm nó có kì không? Lại là con gái, mới ngày đầu về... À lộn lại nhà người ta. Ăn có kì không?

-" Dạ thôi, chắc em về ăn cơm với mẹ em. "

Lan Ngọc như có điều gì đó muốn nói nhưng ngập ngừng.

Tôi thấy vậy, mới đứng dọn đồ chậm lại coi cô ấy nói gì.

-" Em ăn đi cô lỡ nấu cho hai người rồi. Mình cô ăn sao hết, với lại hai người ăn vui hơn."

-" Nhưng mà mẹ em ở nhà..."

Nói đến câu đấy, phút chốc tôi cảm thấy đau lòng.

Mẹ tôi bà ấy mất lâu rồi mà, sao tôi cứ cố chấp không tin.

Bây giờ, tôi ngớ ngẩn ra. Hôm ấy, người tôi nhức mỏi không phải do tôi làm việc gì nặng nhọc giúp mẹ. Mà là tất cả do tôi tưởng tượng ra, rồi tự thốt lên câu đó.

Bạn tôi nó chàng dám nói vì sợ tôi buồn.

À... Thì ra là vậy, tất cả đều do tôi ấy mà.

-" Thôi cô, em xin về."

Lan Ngọc nhìn khoé mắt tôi như biết được.

-" Không sao, em ở lại đây đi, ăn cơm xíu, ít thôi cũng được."

Tôi cũng đoán được phần nào khi cô ấy ngập ngừng lúc nãy không muốn nói. Tôi cũng đoán rằng cô ấy biết tại sao khoé mắt tôi gần đong đầy nước mắt.

-" Dạ thôi. Cảm ơn cô, em về."

Đã bao lâu rồi, nhà tôi đã dần mất đi thêm tiếng người. Từng người, từng giọng điều biến mất khiến tôi đau khổ tột cùng.

Tôi về phòng nằm khóc lớn như một đứa trẻ cần được vỗ dành, nhưng chẳng có ai để vỗ dành.

Nhớ lại, những chuyện khiến tôi đau lòng. Càng khiến tôi chở nên cứng rắn ở bên ngoài.

Tôi là đứa trẻ đang cố gồng để trưởng thành với hoàn cảnh. Cũng gồng thành một đứa trẻ hướng ngoại nhưng trong tôi là một người hướng nội.

Sau lớp một đứa bé hướng ngoại, thì ai cũng nghĩ nó luôn vui vẻ nhưng họ quên rằng dù tính cách hay cá thể nào. Bất cứ hướng ngoại hoặc nội. Tất cả đều là được sinh ra với tư cách con người, niềm vui hay buồn bã cũng đến với nhau một cách tự nhiên và là mặc định trong cuộc sống.

Tôi không phải trưởng thành làm người lớn thực thụ, mà là do hoàn cảnh làm tôi phải cứng rắn với vô điều.

Khóc trong lòng, cười bên ngoài.


Buổi sáng hôm sau của tôi, nó cũng như thường ngày thôi. Vệ sinh cá nhân, dọn tập vở bỏ vào balo, sau đó bỏ bữa sáng. Đi học thôi!

Tôi vừa lấy xe đi ra, chuẩn bị đi thì. Cô Lan Ngọc lại tôi nói chuyện, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt cảm thông và thông cảm cho tôi. Sao cô Ngọc biết hoàn cảnh của tôi chặt chẽ đến vậy?

-“ Hôm nay, qua nhà cô học nhé! Chiều đừng ăn cơm qua nhà cô ăn luôn.”

Tôi chọt dạ -“ Vâng.” sau đó chạy xe đi học. Dưới sau bóng tôi đi khuất, tôi cảm nhận thấy được có một người con gái, ánh mắt của cô ấy nhìn tôi đi thật trong trẻo, ngây ngô và thuần khiết.

Đến trường tôi mới sợt nhớ ra tôi quên giới thiệu bạn thân của tôi mà mải mê nói về cuộc đời của tôi, và cô ấy.

Bạn của tôi tên là Hạ Hân, là con gái như tôi đã nói từ đầu. Tính tình thì hiền hoà, tốt bụng. Và ngay cả nhan sắc vô cùng xinh đẹp. Hằng ngày, được hàng tá người theo đuổi, chết mê chết mệt. Còn được phong là ' Hoa Khôi Khối 12' được đáng ghi danh vào trang lịch sử vẻ vang của trường.

Chậc, làm tôi hãnh diện quá đi mất. Tên đẹp, ngoại hình xuất sắc còn tính tình phải gọi trên tuyệt vời quá ấy chứ.

-“ Ngân! Tao có mua bánh tráng cho mày nè.”

Hân duỗi tay đưa cho tôi bịch bánh tráng đang trên tay nó.

-“ Cảm ơn nha. Ngồi với tao không?”

Tôi đập tay vào cái ghế kế bên, ra dấu hiệu cho Hân ngồi xuống.

-“ Có chuyện gì buồn sao?”

Hân là đứa vô cùng hiểu tôi nữa chứ. Chắc kiếp trước có phải tôi cứu cả thế giới phải không?

-“ Ngày nào cũng có chuyện buồn linh tinh. Nhưng mà chút xíu rồi thôi, chứ buồn vậy hoài chắc cuộc đời của tao chẳng bao giờ vui nổi. ”

Nó vỗ vai tôi, tôi nhìn ra ngoài cửa nhìn thấy những anh chàng đang lấp ló cầm những bông hoa tươi tắn ngó vào. Tôi nói -“ Kiếm mày nữa kìa.”

Nó cười hì hì, an ủi tôi. -“ Sao mà quan trọng bằng mày.”

Các người con trai ngó nghiêng nhìn vào nữ thần của mình. Không ngừng cảm thán.

-“ Hạ Hân đẹp quá đi mất!”

Người khác liền phủ nhận, khẳng định người đẹp nhất trên mắt anh.

-“ Không. Thúy Ngân cũng rất đẹp đó. Đường nét trên khuôn mặt cô ấy rất chuẩn. ”

Người khác nhốn nháo lại nói.

-“ Nữ thần đi với nữ thần. Vẻ đẹp nhân đôi!”

Câu này đúng nhất!

Bỗng đâu có một giọng nói khàn khác.

-“ Đẹp he? ”

Giọng nói lạ hoắc ấy, làm đám con trai quay lại nhìn mà ớn lạnh.

-“ Thầy... Thầy giám thị.”

-“ Các em gan lắm, không lo học mà lo ngắm gái sao? Về lớp cho tôi.”

Cả đám ấy vội chào thầy rồi chạy về lớp.

Bóng dáng nhỏ nhắn phía sau quan sát mọi chuyện cũng phải bật cười mỉm. Lại gần nói.

-“ Em chào thầy.”

-“ Cô mới ra dạy đúng không? Dạy cho tốt nhé!”

Cô ấy vẫn cười mỉm -“ Dạ thầy!” vô tình nói câu đấy nhìn vào lớp.

Thấy hai nữ sinh đang ngồi nói chuyện với nhau. Góc nhìn này cũng vô tình nhìn thấy nét góc nghiêng của Thúy Ngân.

-“ Em ấy đẹp thật.”

Thầy giám thị nghe không rõ từ người cô gái này nên hỏi. -“ Cái gì đẹp cơ? ”

-“ Dạ không có gì đâu, em mới tham quan một vòng khen trường mình đẹp.”

Giám thị gật đầu đồng tình với ý kiến đó. Từ giã cô giáo Lan Ngọc đi quan sát đám học sinh khác.

-“ Thôi cô cứ việc tham quan, tôi đi bắt mấy đứa ngổ nghịch, quậy quá đây.”

Thúy Ngân bỗng chốc xoay qua, hưởng mắt về Lan Ngọc.

Ánh mắt nàng tựa ánh sáng

Chiếu gợi trong tôi thẹn thùng. ”

Ánh nắng mặt trời, làn gió lay lưa, mái tóc óng ánh, đôi mắt biếc xinh nhắn của cô.

Dừng như làm cho tôi mê mẩn, say mê với chúng.

Xinh thật!

Đẹp thật!

Đó là những lời lẽ của cảm xúc tôi biến hoá trên gương mặt cô ấy, dù tôi biết chẳng có từ ngữ nào có thể miêu tả được một cách chân thực.

Tôi ngân nga lên, đã giải tỏa tâm tình tôi lúc này.

Giữa muôn vàn loài hoa

Chẳng bông hoa nào đẹp.

Ở trong đôi mắt biếc

Hình ảnh của kẻ si mê. ”

Hạ Hân thấy lạ, thắc mắc trong đầu nó bây giờ, tôi đang nói cái giống gì mà nhỏ lí nhí.

-“ Mày nói cái gì vậy? ”

-“ Tao đang gợi tả bức hoạ rất xinh đẹp ở trần gian, tựa như thiên thần không cánh đắp xuống nền đất này tham hỏi. ”

Nó nhíu mày, khó hiểu.

Bức hoạ gì mà xinh đẹp? Thiên thần không cách?

Giải đáp thắc mắc của nó, nó tự giải quyết bằng cách đưa tay lên xem xét coi trán tôi.

-“ Mày nóng quá, bị bệnh rồi. ”

Tôi lặng bất lực, chán hết muốn nói nó rồi.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro