Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Trên con đường quốc lộ lớn, tôi và cô bỏ lại cả khoảng bầu trời hoàng hôn mênh mông đằng sau. Cảm giác như hẳn bỏ lại cả gánh nặng, định kiến của nhân thế.

Bỗng tiếng nói dịu dàng của cô Ngọc cất lên bảo:

-"Ngân nè."

-"Em đây, cô nói đi."

-"Mai này em ra trường, em sẽ gặp những người mà ông trời đã định duyên từ trước thế lúc ấy trong lòng em vẫn còn nhớ đến cô không?"

Tôi không cầm cự nỗi mà bật cười, sao nàng ấy lại có thể đáng yêu đến mức thế cơ chứ? Tôi cũng chỉnh tề nghiêm túc nhưng không quên âu yếm trả lời hỏi đáp của cô.

-"Cô Lan Ngọc này, ngày mai hay ngày mốt tới ngày kia thì em mong cô vẫn nhớ điều này. Rằng lỡ mai này, em gặp bao nhiêu người đi chăng nữa nhưng người em ghi nhớ trong lòng em nhất vẫn là cô."

-"Thế nữa em yêu ai mất thì sao?"

-"Vẫn thế."

Đến bây giờ, tôi không bao giờ biết được đã có một người con gái đang ngồi sau xe tôi lại thẹn thùng đến mức nào hay trong lòng cô ấy lại rung động bao nhiêu. Nhưng thật tình tôi chỉ biết những lời nói tôi rất thành thật không một chút gian dối và mong cô ấy cảm nhận được những gì sâu kín tronh lòng tôi lúc bấy giờ.

Sau khi chúng tôi ăn xong, tôi và cô vẫn thản nhiên bước trên con đường về trường hoàng hôn cũng chẳng còn lắp ló mà muốn lặn đi mất. Cô mới lo lắng.

-"Chúng ta về trễ thế này không biết mọi người đốt lửa trại chưa nữa, Ngân nhỉ?"

-"Mặc cả đi cô, bây giờ thấy bình yên là được."

Chính thời khắc ấy, tôi chỉ muốn cô ngồi trên sau xe tôi mãi mãi. Bởi tôi không thể tưởng tượng nổi cái cảm giác Trọng Khang đến và nói chuyện với cô bằng đôi mắt dịu dàng kia được. Cảm xúc tôi dường như muốn cào cáu nội tâm và trái tim tôi đau nhói. Ấy vậy, tôi vẫn cứ dung túng cho bản thân khi tôi lại có những hành động thân mật, trìu mến dành cho cô Ngọc đến như vậy. Cứ muốn ngỏ lời nhưng rồi thôi, muốn nói nhưng không thành mà nói rồi chẳng nỡ.

-"Không biết sao thế, Ngân nhỉ?"

-"Sao ạ cô."

-"Ý cô là không biết sao tụi mình lại duyên đến như vậy em ha? Phải chăng kiếp trước em với cô có kết nối với nhau không chừng."

-"Chắc kiếp trước chúng ta từng rất thân thiết nên kiếp này mới có duyên gặp lại nhau. Có thể em và cô đã năm trăm lần ngoảnh mặt nhìn nhau ở kiếp trước mới đổi được cơ duyên ở kiếp này."

Tôi và cô cứ ríu rít hết một quãng đường thênh thang. Tôi cũng đã gần như quên đi quá khứ hành hạ đã khiến tôi mặc cảm và tủi hổ biết bao nhiêu đến khi cô ấy bước vào đời tôi như cả ngần tia nắng đang chiếu gợi vào cho cây thêm lớn nhanh; Như những giọt nước mát, tinh khiết làm tôi quên đi cả ngày dài rong rủi; Như những áng thơ êm dịu giúp tôi chấn an lại tinh thần. Đối với tôi, cô Ngọc đã từ lâu thành tâm hồn và mạng sống của tôi từ khi nào không hay.

Về đến trường cả hai chúng tôi biết ý mà tách biệt ra đi đến sân trường thì tôi chưa thấy hình chưa thấy bóng mà đã nghe tiếng của Hạ Hân rất lớn trách móc tôi rồi.

-"Hỡi ơi! Ai đời đi ăn mà bỏ quên luôn cả thân già này tri kỷ với nó cơ chứ? Đã thế đi về chẳng thèm mua thêm phần đem về cho mình."

Nét đỏng da đỏng đảnh của nó liền khiến tôi bó tay. Nó cứ lại gần tôi cùng với nó chính là Nguyệt Ánh.

-"Con nhỏ trời đánh này!"

Nhỏ Hân nói vừa tác động vật lý lên vai tôi một cái rất đau. Như muốn nhấn chìm đôi vai tôi xuống tận dưới đất.

-"Thôi, Hân đừng đánh Ngân nữa, đau lắm."

-"Đau vậy mới chừa tật nó đi ăn không rủ."

Nguyệt Ánh nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi với một nỗi niềm man mác sự thất vọng.

-"Thôi cho tao, Ngân xin lỗi nhiều. Lần sau nhất quyết là đi ăn sẽ rủ đàng hoàng."

-"Coi chừng."

Hạ Hân liếc tôi một dọc rồi đi mất hút khi cô Trang nhờ.

Khi Hân đi bỗng không khí trở nên ngựng ngùng đến lạ, tôi không hiểu Ánh muốn điều gì mà cứ ngập ngừng rồi máp mấy mà chẳng nói thành lời.

-"Ánh muốn nói chuyện này với Ngân một chút thôi, được không?"

-"Được."

-"Ở đây Ánh không thoải mái lắm."

Tôi cũng gật đầu, chắc hẳn có điều gì nó dường như làm Nguyệt Ánh bạn tôi khổ tâm rất nhiều bởi lẽ cặp mắt ấy kể từ khi Ánh chuyển về đây nó đã thay đổi rất nhiều.

Ánh và tôi đứng sau dãy dọc lớp học, thấy Ánh cứ không biết mở lời làm sao, tôi hiểu ý nên nói trước.

-"Ánh có chuyện gì muốn nói với tui sao? Tui thấy Ánh từ lúc Ánh chuyển về đây đến giờ Ánh khác lắm."

-"Bộ tui khác lắm hả?"

-"Ừ, Ánh khác lắm."

Ánh nhẹ nhàng vén tóc đen lên vành tai nhỏ đáng yêu, hai tay vùi vào nhau mặt cuối xuống gầm đất. E thẹn nói:

-"Thiệt ra, Ánh đang thích một người."

Tôi nhìn Ánh, Ánh dịu dàng như thế khiến bao chàng trai đổ gục mà cưa cẩm nếu như nói có người thích Ánh thì tôi không ngạc nhiên lắm. Nhưng hôm nay lại lạ thay Ánh đã biết yêu rồi.

-"Thế hẹn tui ra để chia sẻ bí quyết tán đúng không? Cái đó Ánh tìm sai người rồi, phải hẹn con Hân mới đúng đấy. Tui còn chưa có mảnh tình vắt vai đây này."

Ánh xua tay

-"Không phải vì chuyện đó đâu."

Tôi im bật cho Ánh nói tiếp.

-"Mà là Ánh thích... Ánh thích Ngân."

Tôi như chết đứng tại chỗ, Ánh nói Ánh thích tôi từ khi nào. Nhưng làm sao có thể khi Ánh và tôi là những người bạn thân thiết rồi mai đây khi mà hai đứa gặp lại nhau như hai kẻ người dưng đi qua đường. Tôi một mực chối bỏ, tôi thích Ánh nhưng ở trong cương vị là những người bạn giao tiếp chơi với nhau.

Còn nói về để yêu vốn dĩ là không phải. Bởi từ đầu tôi chẳng hề có tình cảm nào vượt quá giới hạn dành riêng cho Ánh. Chính xác hơn tôi lại vun vén dành đặc biệt hết riêng cho cô Ngọc và duy nhất chỉ riêng mình cô ấy.

Ánh bổ sung nói thêm.

-"Không phải đây là tình cảm nhất thời mà Ánh có. Ngân biết không, Ánh thích Ngân trong dáng vẻ luôn quay cuồng với chỗ làm thêm, mỗi lần mà Ngân luôn hiểu chuyện lủi thủi khóc ở trong nhà vệ sinh quán vì nỗi nhớ nhà khiến lòng Ánh liền dâng trào có ý định muốn bao bọc và che chở cho cô gái này."

-"Có thật hay không hả Ánh? Chuyện Ánh dành tình cảm cho tôi bằng cả sự thương hại của Ánh."

Con người họ luôn hay lầm tưởng giữa yêu thương và thương hại một cách sai trái để rồi họ cứ lạc lối trong tư tưởng của bản thân chẳng thoát ra được cứ khiến bản thân vùi mình vào những bùn lầy đen tối.

Chính là khoảng khắc này đây.

Tôi tiếp tục nói.

-"Với lại dù có thương hại hay không. Nhưng tôi vẫn mong Ánh hãy quên đi hôm nay những gì mà Ánh đã nói với tôi. Mọi chuyện không thể thay đổi khi tui đã có người mình trộm thương."

-"Xin Ngân đừng hiểu lầm đoạn tình cảm này Ánh dành cho Ngân là thương hại. Nó bằng cả những đêm Ánh cứ thao thức mãi chỉ nhớ đến hình bóng của Ngân."

Tôi lắc đầu.

-"Nếu như vậy cũng không thể được, Ánh, hãy tìm người khác xứng đáng hơn tui đi. Và đừng tự trách bản thân mình vì những lời nói hôm nay. Mà Ánh này, tui dẫu thế nào dù mặt trời có tận thế thì tronh lòng tui vốn chỉ có một người duy nhất. Tui nói như vậy không phải vì tui muốn tuyệt tình đến thế. Bởi tui muốn Ánh thực sự đi tìm người mà Ánh cảm thấy họ trao cho Ánh sự an toàn, hạnh phúc."

Để rồi khi tôi khuất bóng Ánh đã gục xuống ôm lấy bản thân mà khóc nhưng tôi lại biết phải làm sao khi tôi chẳng hề có tình cảm nào.

Và cũng có một người con gái lặng thầm theo dõi hết thảy cuộc trò chuyện này.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro