Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 Chap 2

Buổi chiều, Ly lấy thanh tre của bố ra, chẻ chẻ, vót vót ngoài sân. Con Rế cõng em đi sang, thấy thế bèn hỏi:

- Anh làm đèn trung thu đấy à?
Ly nhoẻn miệng cười:

- Mày cũng không dốt quá nhỉ. Tao phải làm đèn Trung thu cho em tao. Mày về bảo bố mày làm cho chúng mày.
Con Rế lắc đầu, bịu xịu:
- Bố đi nương mấy ngày chưa về. Anh làm cho em một cái. Bé bằng ba ngón tay cũng được.
Ly lườm nó:
- Cái nào cũng to không có cái nào bé bằng ba ngón tay cả
Con Rế ngơ ngác:
- Em thấy ông sao trên trời bằng ngón tay thôi mà.
Ly đuối lí, bèn bảo:
- Tao đang làm diều. Làm diều mới khó. Đèn ông sao dễ hơn, để làm sau. Sau này tao sẽ làm cái đèn to bằng lớp học cho cả bọn cùng chơi

Con Rế có vẻ tin tưởng. Nó chẳng biết diều là cái gì nhưng cũng chăm chú đứng nhìn. Thấy thằng Ly mang giấy ra dán vào mấy cái que buộc lằng nhằng thì ngạc nhiên. Nó không nhịn được, lại hỏi:
- Cái diều là cái gì hả anh?
Ly vừa bặm môi lấy dây thép nhỏ buộc đầu hai thanh tre vắt chéo nhau vừa giảng giải:
- Là cái bay lên trời được.
Con Rế thắc mắc:
- Nhưng mà em không thấy cánh nó đâu
Ly bật cười:
- Đem nay nó mới mọc cánh. Nó còn biết kêu nữa kìa
Con Rế thích quá,chỉ cái diều mà hỏi:
- Mỏ nó đây hả anh?
Ly không thèm giảng giải gì nữa. Con gái rắc rối thật. Bây giờ phải nghĩ xem lấy cái gì làm dây diều. Chợt nhớ đến cuộn day lanh của mẹ để trong cái gùi , Ly chạy vào, mang ra, buộc vào dây diều. Từng này dây không đủ để con diều bay đến ngọn cây sa mộc. Đang lay hoay nghĩ cách thì thằng thỏ chạy sang. Nhìn công trình của Ly, Thỏ hỏi:
- Mày làm cái con trông mạ à
Ly giận lắm. Nó nghĩ thế nào mà lại bảo diều của Ly là con bù nhìn. Định đòi lại con quay đã cho nó từ mấy hôm trước cho bõ tức thì thấy cái mặt nó buồn buồn, Ly hỏi:
- Bị mắng à?
Thằng Thỏ lắc đầu:
- Thế đói à?
- Vừa ăn rồi!
- Sao mặt mày chán đời thế?
- Ừ chán lắm. Mùa hè này lên phố bán hàng với mẹ
Ly nghe đến đây thì buôn sợi lanh ra, ngây cả người.
Nó xui thằng Thỏ:
- Đừng đi lên phố nữa! Nhất định không lên. Tao không thích phố.
Thằng thỏ thở dài như người lớn:
- Không đi là ăn đòn. Thấy mẹ bảo phố đẹp lắm, vui lắm
Ly lắc đầu, mắt nhìn xa  xăm, vẽ nghĩ ngợi:
- Không có gì vui đâu. Bị họ đuôit cho chạy mệt lắm.
Đêm bán hàng đến lúc đường không còn ai mới được nghĩ và ngủ vỉa hè thôi, lạnh lắm. Sáng ra, dâyh từ tinh mơ. Tao đi bán bao nhiêu mùa hè rồi
, là gì.

Thằng Thỏ đang định nói gì đó thì nghe tiếng bà nội nó gọi nên chạy tót về. Thằng em con Rế thức giấc, đang khóc giãy lên. Rế vừa rung rung nựng em, vừa đi về. Thằng em con Rế mập lắm. Mới tám tháng tuổi nhưng Ly không bế nỗi vì nặng. Vậy mà con Rế địu suốt ngày mới giỏi

Con Rế về một lúc rồi lại địu em sang, cứ như ăn vạ. Nó bảo Ly sang xem bà nội sao ấy. Bố mẹ nó đi nương chưa về. Ly thì biết gì mà xen?  Nhưng Ly vẫn đi. Vì có tí trách nhiệm. Chẳng gì thì Ly cũng từng là... bác sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #namjin