Chương 3: Tên đáng ghét đã giúp tôi
Sau khi kết thúc trò đuổi bắt, cả bốn người nghỉ ngơi trên bãi biển. Su ngồi bên cạnh Diệp, mỉm cười đầy tinh nghịch.
- Chị Diệp, xuống bơi với tụi em đi! Đừng lo, có chi mô mà sợ, em chỉ cho chị bơi là được mà! - Su vừa nói vừa kéo tay Diệp ra phía biển.
Diệp cười lắc đầu, có chút ngại ngùng khi nghĩ đến việc xuống nước. Nhưng trước sự thúc ép đầy nhiệt tình của Su, cô cuối cùng cũng đồng ý.
- Thôi được rồi... xuống thì xuống! - Diệp đứng dậy, chỉnh lại áo tắm, bước từng bước ra phía biển.
Khoa và An đứng đợi sẵn dưới nước, cười lớn khi thấy Diệp miễn cưỡng lội xuống.
Cậu đứng dưới nước, mái tóc ướt bết lại, khuôn mặt lộ vẻ điển trai và nụ cười quyến rũ. Diệp chưa bao giờ thấy một biểu cảm như vậy, khiến lòng cô bỗng dưng dậy sóng.
Nước mát lạnh chạm vào chân, khiến Diệp khẽ run, nhưng rồi cô cũng dần quen với cảm giác ấy. Cả nhóm bắt đầu nô đùa, tạt nước và đùa giỡn cùng nhau. Tiếng cười vang lên không ngớt giữa không gian biển đêm tĩnh lặng.
Su bơi quanh Diệp, hướng dẫn cô cách bơi dễ dàng nhất, khiến Diệp dần cảm thấy thoải mái hơn. An và Khoa cũng chẳng kém phần nhí nhảnh, đua nhau bơi nhanh hơn về phía những con sóng lớn. Buổi tối thật sự rất vui vẻ và tràn ngập tiếng cười.
Sau khi chơi thỏa thích, An và Su dần thấm mệt và quyết định quay về trước.
Thôi tụi em về trước đây, hai người cứ ở lại thêm xíu đi nha! - Su vẫy tay chào, rồi cùng An bước lên bờ.
Còn lại Diệp và Khoa. Diệp vừa định đi lên thì bất chợt phát hiện điện thoại của mình đâu mất. Cô hốt hoảng lục lọi túi áo, nhưng chẳng thấy đâu.
- Chết rồi... điện thoại của tôi đâu mất rồi? - Diệp lầm bầm, lòng lo lắng hiện rõ trên mặt.
Khoa vừa định quay lưng đi, nghe thấy Diệp hoảng hốt liền quay lại, nhướn mày hỏi.
- Điện thoại nhóc rơi hả?
Diệp ngẩng đầu lên nhìn cậu, có chút lúng túng.
- Ừm... chắc rơi xuống nước rồi.
Khoa đứng lại, khoanh tay trước ngực, nhìn Diệp chằm chằm rồi cười mỉm.
- Ai bảo lúc nãy nghịch nước không lo, giờ thì đi mà mò đi!
Diệp trừng mắt, rõ ràng là đang căng thẳng, nhưng câu nói của Khoa khiến cô thêm phần bực bội.
- Không giúp thì thôi, còn nói tôi làm gì?
Khoa thở dài, vẫn giữ nụ cười nhếch mép đầy châm chọc.
- Thôi được rồi, nhóc bơi dở thế, không giúp thì lại mất cả đêm mò!
Cậu bước xuống nước, lội ra phía chỗ Diệp vừa đứng, bắt đầu tìm kiếm chiếc điện thoại. Trong khi Diệp đứng gần đó, lo lắng không yên, mắt không ngừng dõi theo từng cử động của Khoa.
- Đây rồi! - Khoa gọi lớn khi tay chạm vào chiếc điện thoại dưới nước, nhanh chóng vớt nó lên.
Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên lườm Khoa một cái.
- Biết ơn tôi đi nhóc. Không có tôi chắc giờ khóc thét rồi. - Cậu đưa điện thoại cho cô, giọng điệu vẫn đầy châm chọc.
Cô đón lấy điện thoại, gương mặt hờ hững.
- Ai thèm cảm tạ anh? Tôi cũng có thể tự tìm được.
Khoa cười khẩy, nhún vai.
- Ừ, rồi... tự tìm giỏi lắm. Để coi lần sau còn rơi cái gì không.
Diệp mím môi, có chút ngại ngùng nhưng vẫn giữ cái vẻ bực bội đó. Khoa lắc đầu, ném cho cô cái nhìn đầy ý nhị, rồi quay người đi về phía bờ.
Trong lòng bỗng loé lên một cảm xúc khó tả, nhưng cô nhanh chóng lờ nó đi.
Diệp bắt đầu cảm thấy cơ thể mình run lên vì lạnh khi đứng giữa gió biển. Quần áo cô đã ướt sũng, dính chặt vào da. Khoa thấy vậy, không ngần ngại lấy chiếc áo khoác khô ráo của mình và đưa cho cô.
- Mặc vào đi, kẻo lạnh. – Khoa nói, giọng có chút châm chọc.
Diệp ngẩng lên, bất ngờ trước hành động này, lắp bắp:
- Vậy anh mặc cái gì?
Khoa nhún vai, vẻ mặt không hề quan tâm:
- Không liên quan đến nhóc. Mặc vào đi, về nhanh kẻo lạnh.
Cô cảm thấy ngại ngùng, lúng túng khi nhận lấy áo khoác. Cô hỏi:
- Nhà anh ở đâu? Tôi sẽ trả áo cho anh.
Khoa chỉ đáp gọn lỏn:
- Mai tôi sẽ sang nhà nhóc.
Diệp đứng đó, hoang mang trong lòng, muốn hỏi thêm nhưng không kịp:“Anh biết nhà tôi à? Sang làm gì?”
Khoa không dừng lại, chỉ quay lưng đi, bóng dáng khuất dần trong ánh hoàng hôn. Diệp nhìn theo, cảm giác như hình ảnh của Khoa vẫn còn đọng lại trên biển, và sự bất ngờ về câu nói của anh vẫn chưa tan đi.
---
Khi về đến nhà, Diệp nhanh chóng thay đồ ướt sũng ra và vào giặt chiếc áo khoác ban nãy.
Nói ra thì khá ngại, nhưng chiếc áo của cậu thực sự rất thơm. Nó thơm mùi nhàn nhạt, khó tả và rất dễ chịu.
Cô thở phào nhẹ nhõm khi kiểm tra điện thoại, thấy rằng nó vẫn hoạt động bình thường, vì điện thoại là loại chống nước.
Diệp gỡ bỏ lớp vỏ bọc ướt của điện thoại và mỉm cười nhẹ nhõm. Cô nhìn chiếc áo khoác của Khoa, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp không chỉ vì nó giúp cô giữ ấm, mà còn vì sự quan tâm của Khoa. Dù sao thì, ít nhất giờ đây, khi nằm trên giường ấm cúng, cô không còn phải lo lắng về việc điện thoại bị hỏng hay cảm giác lạnh giá nữa.
Tối đó, cứ mãi vấn vương thôi.
Tuy miệng nói có chút khó nghe, có lúc còn cảm thấy đáng ghét nhưng nghĩ đi nghĩ lại, toàn bộ mọi sự việc diễn ra. Tất cả đều là Đăng Khoa giúp mình, nhường mình.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro