Chương 5 : Tia nắng
Cậu ấy của những năm tháng đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất.
Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ.
============================================================================
Bóng tối như tấm màn nhung dày đặc bao trùm lấy ý thức của tôi, đưa tôi vào cõi vô tận của những giấc mơ.
Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là những tia nắng dịu nhẹ len lỏi qua khe cửa, đánh thức tâm hồn đang chìm trong mơ màng.
Lòng tôi bồi hồi, xen lẫn những cảm xúc khó tả: bỡ ngỡ, ngỡ ngàng và một chút lo âu.
Âm thanh du dương của tiếng đàn piano như rót mật vào tai, dẫn dắt tôi vào một thế giới khác, nơi tràn ngập những mộng mơ và hy vọng.
Tiếng đàn như vang vọng trong tâm trí tôi, từng nốt nhạc như thấu hiểu tâm tư, khẽ khàng đánh thức những ký ức đẹp đẽ nhưng cũng đầy tiếc nuối của quá khứ.
Khi giai điệu kết thúc, cơn mê man cũng dần tan biến. Mở đôi mắt nặng trĩu, tôi choáng ngợp bởi khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt.
Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn, tiếng nhạc du dương lại một lần nữa vang lên, như lời chào đón tôi trở về.
Nhưng... sao mọi thứ lại khác lạ đến vậy? Nhìn vào gương phản chiếu bóng hình lẫn gương mặt, tôi ngỡ ngàng nhận ra hình ảnh mình của tuổi 16 .
Một cô gái trẻ trung, ngây thơ với mái tóc đen dài óng ả và đôi mắt to tròn lấp lánh.
Ký ức ùa về như thác lũ, đưa tôi trở về với những ngày tháng thanh xuân rực rỡ, nơi tôi đã từng có nhiều sai lầm trong quá khứ.
Niềm vui sướng vỡ òa trong tim, xen lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tôi thầm cảm ơn Chúa đã lắng nghe lời van xin của tôi, ban cho tôi cơ hội sửa chữa những sai lầm trong quá khứ và sống một cuộc đời trọn vẹn hơn.
Lòng tôi trào dâng niềm cảm kích vô bờ bến trước sự mầu nhiệm của tạo hóa.
Giọng nói vang vọng từ dưới nhà như đánh thức tôi khỏi dòng suy tư:
"Tiểu thư, có khách đến ạ!".
Bối rối, tôi e dè đáp lại:
"Mời khách vào phòng khách đi, tôi sẽ xuống ngay".
Hít một hơi thật sâu, tôi chuẩn bị đối mặt với cuộc sống mới mà số phận đã ban tặng.
Quyết tâm sẽ sống tốt hơn, tôi lo lắng sửa soạn lại đầu tóc, tự nhủ rằng bản thân vẫn xinh đẹp như xưa nên không cần phải lo lắng dáng vẻ của bản thân lúc bấy giờ.
Bước xuống cầu thang, tim tôi đập rộn ràng khi nhìn thấy chàng trai đã cứu mình.
Ánh sáng hy vọng le lói trong tương lai khiến trái tim tôi rung động.
Phúc Nam đẹp trai hơn cả những gì tôi từng tưởng tượng.
Gương mặt như " tinh hoa hội tụ " lại cả , đôi mắt phượng dài hút hồn, sống mũi cao thanh tú, vóc dáng cao ráo và bóng lưng cũng to lớn , xứng đáng với danh hiệu "hotboy".
Tuy mái tóc ở trên đầu hiện giờ hơi rối , và chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ nhưng không thể che lấp hay lu mờ đi vẻ đẹp rạng ngời ấy.
Duy chỉ có đôi giày mòn cũ khiến lòng tôi chạnh lại, dâng trào cảm xúc tiếc nuối và thầm nhủ với lòng là sẽ đối xử với anh ấy tốt hơn .
Nụ cười rạng rỡ che giấu đi vết thương lòng, tôi đưa tay chào hỏi lịch sự như bù đắp lại những ngày tháng ở quá khứ không chào hỏi anh 1 cách lịch sự :
"Chào anh , em là Tâm Ý mong sau này anh sẽ giúp đỡ em nhiều hơn trong thời gian sắp tới!".
1 giây
2 giây
3 giây
4 giây
5 giây
................
Nụ cười gượng gạo trên môi tôi dần tắt, tan chảy trong bầu không khí ngượng ngùng và khó xử.
Trái tim tôi như chìm trong giá băng, từng nhịp đập nặng nề như tiếng chuông báo tang cho niềm hy vọng vừa chớm nở.
Lời nói của tôi lửng lơ trong không gian, không nhận được hồi âm từ người con trai mà tôi từng đặt trọn niềm tin.
Ánh mắt mọi người xung quanh như soi mói, xì xào bàn tán, khiến tôi chìm trong bẽ bàng và thất vọng.
Buông thõng cánh tay đang đưa xuống, tôi cố gắng gượng cười:
"À, chắc anh ngại. À chị Yến, dọn dẹp lại căn phòng phía Tây cho em nhé, và di chuyển hành lý ở đằng đó vào phòng tập đàn".
Tôi chỉ tay vào một chiếc vali cũ nằm ở một góc và dường như đồ vật đó như không thể hòa nhập vào căn nhà này.
"À được thôi",
Chị Yến thỏa hiệp nhưng sau đó liền phản bác
"Nhưng đó là phòng để sách của em mà?"
Chị ngạc nhiên hỏi
"Cứ dọn đi! Còn sách thì sẽ để vào phòng tập đàn, tiết kiệm diện tích"
Tôi thẳng thừng nói , và bước nhanh lên lầu che giấu đi sự buồn rầu.
Bước chân nặng trĩu, tôi lê từng bậc thang lên tầng, lòng nặng trĩu tâm tư.
Phải chăng do những sai lầm trong quá khứ mà Phúc Nam không tin tưởng tôi?
Hay do tôi chưa đủ chân thành để sưởi ấm trái tim băng giá của anh?
Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong tâm trí, khiến tôi chìm trong mênh mông sầu muộn.
Nỗi buồn len lỏi trong từng ngóc ngách tâm hồn, nhưng tôi không hề gục ngã.
Tôi biết rằng, con đường phía trước còn nhiều chông gai thử thách, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.
Tôi sẽ dùng cả trái tim và sự chân thành để chinh phục Phúc Nam, để viết tiếp câu chuyện tình yêu dang dở của chúng tôi.
Lửa hy vọng lại một lần nữa được nhen nhóm trong tim tôi.
Tôi sẽ chứng minh cho Phúc Nam thấy rằng tôi đã thay đổi, rằng tôi xứng đáng với tình yêu của anh.
Bóng tối quá khứ sẽ không còn che lấp ánh sáng tương lai, và tôi sẽ nắm lấy cơ hội này để viết tiếp câu chuyện tình yêu đẹp đẽ của mình.
Quyết tâm bừng cháy trong tâm trí, tôi quay bước trở về phòng.
Nhìn vào gương, tôi thấy hình ảnh mình trong chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc đen dài được buông xõa nhẹ nhàng.
Vẻ đẹp của tuổi thanh xuân vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tâm hồn tôi đã trưởng thành hơn nhiều sau những biến cố của cuộc đời.
Tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu và tự nhủ:
"Sẽ không sao !!! . Sẽ không sao!!!! . Sẽ không sao !!!!! điều gì quan trọng nhắc lại 3 lần!!!!!!!".
Nói vật thôi chứ tôi vẫn cứ muộn phiền trong lòng mãi vì cứ day dứt vì bản thân chưa có nói chuyện và tiếp xúc với anh sau lần gặp đầu tiên vì anh cớ lơ tôi hoặc né tránh ? tôi chấm hỏi thật sự !?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày tháng trôi qua, tôi cố gắng thay đổi bản thân từng ngày.
Tôi học cách nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và quan tâm đến mọi người xung quanh.
Tôi cũng dành thời gian để tìm hiểu về Phúc Nam, về những sở thích, đam mê và ước mơ của anh.
Dần dần, tôi nhận ra rằng Phúc Nam không hề lạnh lùng như tôi tưởng.
Anh chỉ đang che giấu những tổn thương trong quá khứ và cần thời gian để mở lòng mình.
Tôi kiên nhẫn ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn và những câu chuyện đời thường.
Một ngày nọ, khi tôi đang chơi đàn piano trong phòng khách, Phúc Nam bất ngờ xuất hiện.
Anh đứng lặng người, say sưa lắng nghe tiếng đàn du dương và da diết.
Khi tôi kết thúc bài hát, anh mỉm cười và nói: "Em chơi đàn hay thật đấy ".
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Phúc Nam.
Nụ cười ấy như xua tan đi những u ám trong tâm hồn anh và cũng khiến có mối quan hệ của 2 chúng tôi tốt lên !
Từ đó, Phúc Nam bắt đầu mở lòng mình và nói chuyện với tôi.
Chúng tôi thường xuyên trò chuyện, chia sẻ với nhau những tâm tư, nguyện vọng.
Tôi nhận ra rằng Phúc Nam là một người đàn ông tốt bụng, chân thành và đầy yêu thương.
Tình yêu của chúng tôi dần nảy nở, nhẹ nhàng và sâu lắng như những bản nhạc du dương.
Chúng tôi cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách và vun đắp cho một tình yêu vĩnh cửu.
* Trôn thôi chứ có cái con khỉ , hihi=) *
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro