Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Chờ đợi


Tưởng chừng như đã chạm đến bến bờ

Ánh sáng hy vọng rực rỡ, huy hoàng

Bỗng chốc, mây đen kéo đến ảm đạm

Nuốt chửng tia sáng, chìm trong u buồn.

\

Niềm tin tan vỡ, hy vọng vụt tắt

Lòng ta chìm trong tuyệt vọng mênh mông. 

Nước mắt tuôn rơi, ướt đẫm má hồng

Bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại tàn tro.

=================================================================================


Bóng tối bao trùm lấy tôi suốt những tháng ngày qua, che đi ánh sáng rực rỡ của thế giới và chìm đắm trong tuyệt vọng. 

Tai nạn kinh hoàng đã cướp đi thị lực của tôi, khiến tôi chìm trong u mê, mệt mỏi và tuyệt vọng. Ánh sáng hy vọng le lói dần xuất hiện khi các bác sĩ thông báo có một ca hiến giác mạc phù hợp với tôi. 

Niềm vui sướng xen lẫn lo âu trào dâng trong tâm trí, tôi khao khát được nhìn thấy thế giới một lần nữa, được nhìn thấy những người thân yêu và đặc biệt là nhìn thấy lại được thế giới rực rỡ sau màn đêm dài tăm tối.

Suy nghĩ đầu tiên sau khi phẫu thuật thành công chính là được nhìn ngắm khuôn mặt người đàn ông đã âm thầm giúp đỡ tôi suốt thời gian qua. 

Tấm lòng cao đẹp của anh đã gieo mầm yêu thương trong trái tim tôi, thôi thúc tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn và tình cảm chân thành của mình.

Ngày phẫu thuật đến, trong tôi xen lẫn cảm giác hồi hộp và hy vọng. Sức khỏe của tôi kỳ diệu thay đổi, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều. 

Niềm tin vào tương lai le lói dần hiện hữu. Trong tim tôi, hình ảnh người đàn ông ấy luôn hiện hữu, là động lực để tôi chiến đấu với bóng tối.

Trước khi bước vào phòng phẫu thuật, tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, năng nỉ anh hãy ở bên cạnh khi tôi tỉnh dậy : 

"Anh hứa với em nhé, sau khi phẫu thuật, anh sẽ là người đầu tiên em nhìn thấy . Anh biết hiệu ứng vịt con chứ? Sau khi phẫu thuật, em sẽ như một chú vịt con non nớt, cần anh dẫn dắt và che chở."

Tôi cảm nhận được nụ cười ấm áp trên môi anh. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, từng lời, từng chữ như rót vào tâm hồn tôi, xoa dịu đi mọi lo âu, phiền muộn : 

"Ừm, anh sẽ chờ em."

"Em nhớ chờ em đó!" 

Tôi dặn dò thêm một lần nữa trước khi chìm vào giấc ngủ do thuốc mê.Lời hứa ấy như lời thề, neo giữ trái tim tôi trong niềm tin và hy vọng. 

Vẫy tay tạm biệt anh, tôi chìm vào giấc ngủ do thuốc mê, nhưng hình ảnh và giọng nói của anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi.

Tiếng kim loại va chạm vang vọng trong không gian vô tận. Giấc mơ về người đàn ông ấy cứ chập chờn trong tâm trí tôi. 

Rồi, sau một khoảng thời gian dài, tiếng ồn ào dần im bặt. Ca phẫu thuật đã kết thúc. Tôi vẫn còn chìm trong cơn mê man, nhưng trong tâm trí tôi vẫn nung nấu một niềm tin mãnh liệt .

Khi mở mắt ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy sẽ là anh ấy, người đã giúp đỡ tôi trong hành trình tìm lại ánh sáng .

Vẫn còn chìm trong mơ hồ, tôi khẽ gọi tên anh, nhưng chỉ có tiếng im lặng tĩnh mịch của căn phòng bệnh viện đáp lại. Tôi cứ nghĩ là anh đi mua đồ hay đang nghe điện thoại nên chờ đợi .

Thế nhưng tôi chờ rất lâu vẫn không thấy anh trở lại hoảng hốt và lo lắng nên  tôi cố gắng cất tiếng gọi nhưng không có ai đáp lại. 

Tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Tôi lê lết bản thân đến cầm nạng chống đỡ bản thân , cố gắng mở cửa phòng, tìm kiếm anh khắp nơi.

Nhưng bóng hình anh đã biến mất, không còn dấu vết. Cuối cùng, tôi kiệt sức ngã quỵ xuống sàn nhà. Nước mắt lăn dài trên má.

Một cô y tá tiến đến đỡ tôi đứng dậy , nhẹ nhàng hỏi han: 

"Em có việc gì sao? Vừa mới phẫu thuật xong, không nên vận động mạnh và cũng đừng khóc, sẽ ảnh hưởng đến giác mạc đấy."

Nắm lấy tia hy vọng le lói, tôi hỏi cô y tá bằng giọng mũi khàn khàn: 

"Chị ơi, anh ấy... người đàn ông đã ở bên cạnh em mấy ngày trước khi phẫu thuật... bây giờ anh ấy đâu rồi ạ?"

Cô y tá ngập ngừng nói: 

"Em đừng kích động nhé ! Hình như vị tiên sinh ấy đã... hiến tặng giác mạc của bản thân để em có thể lấy lại được ánh sáng . Sau khi phẫu thuật xong, anh ấy đã lặng lẽ xuất viện rất nhanh chóng ! Chị chỉ biết đến đó thôi "

Lòng tôi như chùng xuống. Nỗi đau tột cùng bao trùm lấy tôi. Tôi không thể tin được sự thật phũ phàng này. 

Người đàn ông mà tôi tin tưởng, người đã mang lại cho tôi hy vọng và ánh sáng, giờ đây đã ra đi, không một lời từ biệt.

Nỗi đau đớn tột cùng xé nát trái tim tôi. Nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên khuôn mặt, hòa quyện vào niềm hạnh phúc vỡ vụn. 

Ánh sáng hy vọng vừa nhen nhóm giờ đây đã vụt tắt, chìm trong màn đêm vô tận của sự tiếc nuối và ân hận.

Không thể tin được người đàn ông ấy lại hy sinh bản thân mình để mang lại ánh sáng cho tôi.

Tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng khắp căn phòng, xé tan bầu không khí yên tĩnh vốn có của bệnh viện. 

Nỗi đau tột cùng như bóp nghẹt lấy trái tim tôi, khiến tôi không thể thở nổi.Hình ảnh người đàn ông ấy hiện lên trong tâm trí tôi, mỉm cười dịu dàng, ấm áp. 

Giọng nói trầm ấm của anh vang vọng bên tai, như lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức.

Tình yêu thương, sự hy sinh cao cả của anh dành cho tôi như một món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng. 

Nhưng món quà ấy lại quá đắt giá, khiến tôi phải trả giá bằng những giọt nước mắt đắng cay.

Nỗi hối hận dâng trào trong tôi. Giá như tôi có thể biết được sự thật sớm hơn, giá như tôi có thể ngăn anh lại. 

Nhưng mọi chuyện đã muộn, anh đã ra đi mãi mãi, để lại cho tôi một khoảng trống mênh mông trong tâm hồn.

Tiếng khóc của tôi như tiếng van xin ai đó hãy trả lại anh cho tôi, hãy cho tôi được nhìn thấy anh một lần nữa. Nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng lạnh lẽo.

Bóng tối bao trùm lấy tôi, nuốt chửng tia sáng hy vọng le lói cuối cùng. Nỗi đau tột cùng khiến tôi gục ngã, ngất đi và  chìm vào giấc ngủ u mê.

Khi tỉnh dậy, ánh nắng ban mai đã len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng. Ánh sáng dịu nhẹ ấy như xoa dịu đi phần nào nỗi đau trong tôi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy những tia nắng vàng rực rỡ đang tô điểm cho bầu trời xanh thẳm. Chim hót líu lo trên cành cây, như đang hát vang bài ca hy vọng.

Lòng tôi chợt bừng lên một tia sáng le lói. Dù anh đã ra đi, nhưng tình yêu thương và sự hy sinh của anh sẽ mãi mãi sống trong tim tôi. 

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của mình, tôi thầm cảm ơn người đàn ông đã cho tôi món quà vô giá này.

Tôi biết rằng, anh ấy sẽ luôn sống trong tim tôi. Và tôi sẽ trân trọng món quà này, sống một cuộc đời thật ý nghĩa để không phụ lòng anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro