Chương 2
Sau một thời gian nghỉ hè chúng tôi lạ được đi học trở lại . Hôm nay là ngày tôi chính thức bước vào lớp 11. Tôi sắp xếp sách vở bỏ vô cặp để chuẩn bị đi học . Tôi bước ra khỏi phòng thì thấy bà đang ngồi trên ghế sofa nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
-" Đúng là cái đồ xui xẻo, tao thà đẻ trứng ra ăn còn hơn cái loại xúi quẩy như mày"
Tôi không nói gì chỉ biết cúi gằm mặt mà đi ra ngoài vì Tôi đã quá quen với những câu chửi rủa của bà rồi. Tôi bước trên con đường nhộn nhịp .Mọi người ai nấy đều vui tươi, chỉ có riêng tôi tâm trạng không được vui
Đến trường, tôi bước vô lớp, bỗng tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Phong Dục Chương:
-" Lâm Hạ Vũ!"
Tôi quay sang thì thấy cậu đang tươi cười nhìn tôi.Tôi cũng tươi cười đi đến chỗ cậu
-" Chào cậu ,Phong Dục Chương."
Phong Dục Chương đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới , nói:
-"Ể, sao cậu lại nhìn gầy đi thế này?
Bỗng Phong Dục Chương nhìn xuống tay tôi thấy vết bầm tím . Tôi thấy vậy liền kéo tay áo xuống để Phong Dục Chương không nhìn thấy.Nhưng tôi vẫn chậm một bước ,cậu ấy tỏ ra lo lắng ,quan tâm , hỏi tôi
- " Tay cậu bị sao thế này, chẳng lẽ bà ta lại....."
Tôi không nói gì hết . Cậu ấy chạm nhẹ vào vết thương, hỏi:
-" Lâm Hạ Vũ , có đau không"
Tôi nhận ra ánh mắt của cậu ấy.... cậu ấy đang đau lòng sao? Tôi cười trừ
- " Tớ không sao đâu,cậu đừng lo, chẳng qua là vết thương ngoài da thôi. Qua mấy ngày là khỏi à"
Tôi chỉ biết nói thế cho qua chuyện. Tôi không muốn Phong Dục Chương phải lo lắng cho tôi.Tôi nhanh chòng chuyển sang chủ đề khác:
-" Phong Dục Chương, Chiều nay chúng ta đi đến ( ) chơi được không ?
Phong Dục Chương : "Được"
Đúng như lời hẹn , chúng tôi cùng nhau đi ( ) chơi. Khi ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của cậu ấy . Tôi nhìn thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt của Phong Dục Chương khiến tôi mê mẩn . Tôi biết ,giữa chúng tôi không nên có thứ tình cảm đó nhưng tôi không thề nào khống chế được cảm xúc của mình . Tôi tự hỏi chính bản thân mình " Nhỡ đâu, mai sau cậu ấy biết mình thích cậu ấy , Phong Dục Chương cậu liệu có ghét bỏ mình không?" Tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi của Phong Dục Chương :
-" Lâm Hạ Vũ ! Lâm Hạ Vũ! Cậu không sao chứ ? sao lại thẫn người ra thế ?
Tôi giật mình , lấy lại ý thức
-" Tớ không sao hết"
Phong Dục Chương: " không sao thì tốt .Thôi, cũng muộn rồi chúng ta nên về nhà thôi"
Trên đường về nhà , chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ .Tôi ước gì thời gian có thể trôi qua chậm lại để tôi có thể bên cạnh cậu ấy lâu hơn . Nhưng làm gì có chuyện đó cơ chứ, Phong Dục Chương đưa tôi về tận nhà . Chúng tôi chào nhau rôi nhà ai người nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro