Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 (2)

Chương 28

Sáng hôm sau, chúng tôi đi ra bến xe, bắt xe về, trước khi đi, con gái của cô chủ nhà đã tặng chúng tôi 2 chiếc nhẫn được xâu bởi những hạt cườm nhỏ. Lúc ấy, tôi mới biết, cô bé bị bệnh trầm cảm, không thích tiếp xúc, nói chuyện với người ngoài, nhưng lại rất thích xâu hạt cườm tạo thành nhẫn, tặng cho người khác:

- Anh chị đừng làm mất!

- Chị biết rồi, cảm ơn em rất nhiều!

Tôi tiến lại gần và ôm em ấy: Hy vọng, em sẽ mau chóng khỏi bệnh!

- Xem này!_ Tôi so tay Dương với tay tôi.

- Gì?

- Ngón đeo nhẫn của tớ bằng ngón út của cậu nè! ~^0^~

- ..._ Dương không nói gì chỉ nhìn tôi thắc mắc.

- Người ta bảo ngón tay út của con trai mà bằng ngón tay đeo nhẫn của con gái thì hai người ấy rất hợp nhau đấy!

- Vậy tớ hợp với cậu à?

- Ừ ~!_ Tôi gật đầu phấn khởi.

Dương quay sang chỗ khác cười ruồi, như không tin:

- Không tin thì thôi!_ Tôi bĩu môi, rồi lôi 2 chiếc nhẫn trong túi áo khoác ra, lấy chiếc to hơn, đeo vào ngón tay Dương

- Ô, vừa chưa này!

- Đương nhiên là vừa rồi, cô bé đo tay chúng ta mà!

- Thế à? Lúc nào thế!_ tôi cũng đeo nhẫn vào ngón áp út, vừa in luôn.

- Cậu ngủ thì biết gì!

- Việc đấy không quan trọng nữa!_ Tôi nắm chặt tay Dương_ Tuyệt đối, cậu không bao giờ được bỏ ra nhé! Mãi mãi phải đeo trên tay cậu!

Dương chỉ mỉm cười, nắm chặt tay tôi, rồi đút vào túi áo khoác cậu ấy!. Hành động ấy thân thương và đảm bảo hơn bất cứ lời hứa nào...

"Càng lúc tôi càng thích cậu ấy..."

Có biết bao con đường mà sao ta vẫn đi con đường ấy?

Có biết bao nhiêu người mà sao em vẫn yêu anh?

Có biết bao cuộc tình rời bỏ tôi nhưng chỉ buồn thoáng qua.

Nhưng với anh không vậy càng bên anh em càng thấy yêu anh.

(Anh nhận ra_ Khắc Việt)

- Đến khoảng 8h, sẽ có xe!

- Ừ!_ Tôi cười híp mắt, thực ra về muộn hay sớm cũng chẳng quan trọng với tôi nữa, chỉ cần ở ở bên cạnh Dương là đủ.

- Ơ! Sao điện thoại tớ lại tắt nguồn nhỉ?_ Dương lục túi áo, lấy điện thoại ra.

- Là tớ tắt đấy!

- Cậu tắt làm gì thế?

- Vì tớ không muốn Mai Linh gọi cho cậu, tớ không muốn phải quay trở về biệt thự nhà Diệu Mỹ...

Chica chi chi chi ca~~~!_ Tôi đang đợi Dương trả lời, thì điện thoại cậu ấy đổ chuông

- Dạ?

- [...]

- Không ạ! Con đang ở bến xe, hôm qua con về, nhưng giữa chừng xe hỏng!

- [...]

- Con xin lỗi, máy con hôm qua hết pin_ tôi nắm chặt lấy tay Dương hơn, tại tôi, mà cậu ấy phải nói dối

- [...]

- Tại sao ạ?_ Không biết mẹ cậu ấy nói gì mà Dương quay sang nhìn tôi

- [ ...]

- Mẹ cũng đang ở đó ạ?

- [...]

- Vâng! Con biết rồi!

Dương vừa cụp máy, thì xe đến:

- Tớ phải quay lại biệt thự nhà Diệu Mỹ thôi, cậu về trước nhé!_ Dương đưa ba lô cho tôi, rồi ấn tôi lên xe.

- Không! Tớ đi cùng cậu!_ tôi biết chứ, Dương phải quay về đấy, hơn một nửa lý do là vì tôi.

- Cậu không muốn đến đó thì đi làm gì? Tớ hứa, là khi đến nơi, tớ sẽ gọi cho cậu, khi trở về nhà, tớ sẽ tìm cậu. Ok?_Dương nắm lấy 2 khuỷu tay tôi, chấn an, đồng thời chặn cửa không cho tôi xuống

- Không, tớ biết mà, là tại tớ gây chuyện!_ Tôi nắm chặt lấy tay Dương, không buông_ Tớ sẽ về đó, họ chỉ cần thấy tớ có mặt ở đó thôi_ Tôi biết chắc Diệu Mỹ sẽ nói với ông làm khó dễ Dương và mẹ cậu ấy.

- Này, rốt cuộc là có đi hay không thế?_ Người phụ xe sốt ruột hỏi tôi.

- Có...

- Không, cháu không đi nữa!_ Tôi gạt tay Dương, nhảy xuống xe.

- Cậu thật cứng đầu quá!_ Dương tức giận quát tôi, rồi xách ba lô đi thẳng. Cậu ấy đi rất nhanh, những bước chân cũng rất dài. Tôi phải vừa đi, vừa chạy mới đuổi kịp. Tôi biết Dương giận tôi vì cậu ấy lo cho tôi:

- Dù thế nào đi nữa tớ sẽ không bao giờ để cậu lại một mình đâu!

***

Khi chúng tôi đến biệt thự nhà Diệu Mỹ, thì thấy trước cửa có 2 chiếc tô sang trọng đã đỗ ở đấy!. Linh cảm bảo với tôi rằng, có cái gì đó không hay đang xảy ra. Tôi rất sợ, cả người cứ run lên, nhưng vì tôi đang đi sau lưng Dương, nên tôi trấn tĩnh mình lại, tôi phải bình tĩnh!

Khi chúng tôi bước chân vào phòng khách, tôi đã thấy tất cả mọi người tập trung ở đó, trang trọng như thế đón tổng thống về nước vậy *_*. Càng lúc tôi càng thấy những nhà giàu đúng là quái, giả sử tôi có quen một trong 2 anh em đó thật, thì mọi chuyện cũng đâu đến độ nghiêm trọng như vậy:

- Chị Lan!_ Mai Linh vừa nhìn thấy chúng tôi bước vào vội chạy ra. Không biết có phải do tôi khéo tưởng tượng không, nhưng tôi có cảm giác tất cả con mắt đều dồn lại trên người tôi:

- Đi! Chị đi với em!_ Mai Linh vội kéo tay tôi đi_ Chú nói muốn gặp chị!

- Chú? Chú nào?

- Bố Lam!_ Mai Linh đáp cộc lốc, không quay lại nhìn tôi.

BỐ LAM? Tôi gặp bố cậu ấy làm gì? Chẳng lẽ chú ấy vẫn tin tôi quyến rũ con trai của chú? Sợ tôi sẽ vác con chú chạy mất mà phi thẳng xe đến đây?

- Đừng!_ Dương nắm tay tôi lôi lại một cách đột ngột , khiến Mai Linh bất ngờ nắm tuột tay tôi.

- Anh làm gì vậy?

- Lan, đừng đi gặp người đàn ông đó!_ Dương, phớt lờ câu hỏi của Mai Linh, cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi, cảnh báo. Tôi thấy được nỗi sợ hãi đang trào dâng lên trong ánh mắt cậu ấy.

- ...?

- Ông ấy, là một người...

- Dương! Con bỏ tay Lan ra đi!

- Mẹ?

Cả 3 chúng tôi quay sang nhìn người phụ nữa đang bước tới. Cô Hương bước lại gần chúng tôi. Bằng một động tác nhanh, nhưng dứt khoát, cô gỡ tay Dương ra khỏi tay tôi

- Mẹ, mẹ làm gì vậy?_ Dương định lôi tôi lại, nhưng cô Hương đã chặn giữa, không cho cậu ấy tiến lại gân tôi:

- Chuyện này không liên quan đến con!

- SAO LẠI KHÔNG LIÊN QUAN CHỨ? CẬU ẤY là...là... bạn con!_ Phù, tôi cứ sợ là Dương sẽ nói rõ mối quan hệ của chúng tôi, Bây giờ chúng tôi vẫn còn là học sinh cấp 3, tôi dám chắc cả bố mẹ tôi và cô Hương sẽ không đồng ý cho chúng tôi quen nhau. Thà lặng thầm mà bên nhau, còn hơn công khai mà phải đổ vỡ.

- Bạn bè thì cũng có giới hạn, con đừng can thiệp quá sâu vào cuộc sống của người khác!

- Không sao đâu! Tớ sẽ ổn mà!_ Tôi cảm thấy rất đau lòng, khi nhìn thấy ánh mắt bất lực của Dương. Thực sự từ trước đến nay tôi có quá nhiều người bảo vệ, có Tâm luôn bên cạnh, có Phương luôn chở che, có Lam và Lâm luôn động viên, cố vũ và còn có cả Dương tuy lặng thầm, nhưng rất quan tâm tôi. Nhưng, con đường này, tôi muốn đi một mình. Tôi muốn đối mặt với bố Lam và Lâm, xem người đàn ông ấy đáng sợ đến mức nào mà khiến cho Dương phải sợ hãi đến vậy? ông ấy có thể làm được những gì mà khiến cho Mai Linh phải xuống nước năn nỉ tôi, khiến cho cô Hương phải nể phục đến vậy?

- Lan!_ Tâm bỗng chạy vụt đến, ôm chặt lấy tôi. Phương cũng lững thững theo sau, không còn toe toét với với nụ cười má lúm mọi lần:

- Sao thế? Cứ như tiễn người ta vào địa ngục không bằng?_ Tâm ôm tôi rất chặt, nhưng rồi, lại phải buông ra rất nhanh

" Tôi đã không hiểu cái ôm ấy của Tâm mang ý nghĩ gì, cũng không hiểu sự im lặng, trầm ngâm bất thường nơi Phương, không hiểu những lo lắng trong lời Dương và vì tôi không hiểu, tôi đã không có sự chuẩn bị trước, nên tôi đã chới với trước bước ngoặt lớn trong cuộc sống của tôi"

***

Mai Linh dẫn tôi đến một căn phòng trên tầng 3, tầng 3 thì cũng không khác mấy với tầng 2 chúng tôi đang ở, chỉ là cách trang trí và phối màu tối tăm hơn, càng đi sâu xuống cuối dãy, tôi cảm cảm thấy rờn rợn, tăm tối. Mai Linh đưa tôi đến trước của phòng số 2 thì bảo tôi tự vào, cô bé chỉ được phép đi đến đây thôi. Trước khi rời đi, tôi để ý thấy cô bé cứ nhìn mãi vào cánh cửa phòng 1 đối diện. 

Cái biệt thự này cũng lắm chuyện ghê, phòng số 1 với phòng số 2 thì không đánh ở tầng 1, lại trèo lên tận tầng 3 mới đánh. Định tạo độ ma quái sao? Nhưng mà tại sao bố Lam muốn nói chuyện không dẫn tôi xuống phòng khách, mà lại bảo tôi lên đây nói chuyện? Chẳng lẽ... ông ấy định thủ tiêu tôi sao?

Mà thôi, tôi lại nghĩ linh tinh rồi đấy, có đầy người biết tôi ở trên này với ông, chuyện hoang đường ấy sao có thể xảy ra?

Tôi bấm bụng, định gõ cửa, nhưng có gì đó thôi thúc tôi quay người lại, đối diện với Phòng 1, rõ ràng, chỉ là một căn phòng như bao căn phòng khác, vậy mà sao khi nhìn cánh cửa phòng đó, linh tính lại mách bảo tôi rằng có cái gì đó không bình thường trong căn phòng ấy, thôi thúc tôi muốn mở cánh cửa ấy. Tuy không nhìn được bên trong, nhưng chính sự u tối, không chút ánh sáng hắt ra từ căn phòng, cộng với cánh của nâu sẫm tạo cho con người cảm giác tang thương, cô độc, đau đớn...

- Cạch!_ Tôi vặn nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa lại, buồn cười thật, không biết tôi đã nghĩ gì, mà lại đi mở của mà không có chìa khóa.

- Tò mò không phải một tính cách tốt đâu!

Tôi giật nảy mình, vội quay người lại, đứng trước mặt tôi là một người đàn ông trung niên, trên người mặc vest đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt khá ưa nhìn:

- Chú... là bố Lam?

- Vào đi!_ Ông ta không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ xoay người bước vào căn phòng để lại câu mệnh lệnh. Bất giác, tôi tự hỏi, không biết trước mặt con cái, ông ấy sẽ biểu lộ ra khuôn mặt như thế nào? Có nhìn còn bằng ánh mắt dịu dàng, cùng nụ cười trìu mến không? Hay sẽ chỉ mãi trưng ra bộ mặt cứng ngắc, khắt khe này? Nếu quả thật, giả thiết thứ 2 của tôi đúng, thì Lam với Lâm thật đáng thương... mà mẹ cậu ấy sẽ là người như thế nào nhỉ? Có lẽ là một người phụ nữ rất đẹp...

- Cậu ấy không ăn gì cả. Như thế thì cậu ấy sẽ chết mất! Xin ông hãy làm gì đi!

- Tôi không thể! Việc đó không nằm trong giới hạn của tôi!

- Cậu ấy cũng rất lì lợm!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi định bước vào, thì bỗng nghe thấy có tiếng người đằng sau, một người giúp việc khá già, đang nói chuyện với ông quản gia. Trên tay người phụ nữ ây là khay thức ăn.

Căn phòng đó dùng để nhốt người ư? Ai bị nhốt trong đó, và tại sao người đó lại bị nhốt?

- AH!

Bỗng nhiên cả người tôi bị kéo giật mạnh vào trong phòng, cánh cử phòng bị ẩn vào "rầm" một cách không thương tiếc:

- Ta đã bảo với cháu, tò mò là một tính cách không tốt rồi mà! Cháu nên bỏ nó đi!

Ông ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, trong ánh mắt ông, tôi thấy rõ sự căm ghét, đồng thời, ông ấy phủi tay, như thể chạm vào tôi là một thứ gì đó bẩn thỉu lắm. Ánh mắt ấy, những hành động cũng giống như ông nội Diệu Mỹ đối với tôi. Rốt cuộc, tôi đã làm gì mà 2 người ấy lại tỏ vẻ khinh bỉ, và căm hận tôi đến vậy?

- Cháu xin lỗi!

- Ngồi xuống ghế đi!

Tôi lẽo đẽo đi theo ông ta, ông ta chưa làm gì ghê ghớm với tôi, mà tại sao tôi lại thấy ông ấy đáng sợ như vậy? Không phải kiểu vũ phu như chồng dì Hạnh, mà kiểu gì đó hiểm độc, không từ thủ đoạn như loài rắn:

- Chẳng lẽ ông ta sinh năm Tỵ?

- Cái gì?

- Dạ, không ạ!_ Tôi vội lắc đầu, khi nãy tôi sơ ý buột miệng nói ra những suy nghĩ trong đầu.

- Hãy cẩn thận hành động của cháu!_ Lời ông ta nói, nghe như là một lời góp ý, nhưng thực tế, dường như nó là một lời đe dọa.

- Đi vào trong kia, sẽ có bếp, hãy nấu gì đi!

Ông ta chỉ tay về hướng trong, lúc nãy vì còn hoảng sợ, nên tôi không nhận ra căn phòng này trông giống như một ngôi nhà thu nhỏ.

- Lâm chưa ăn gì đâu!

- Dạ?

- Tủ lạnh ở góc phải của bếp!

Ông ấy nói xong, thì bước hướng về một phòng, tôi thấy ông ấy gõ cửa. Ai ở trong phòng đấy vậy nhỉ? Cánh cửa mở ra, tôi định đứng xem người đó là ai? Nhưng lại chợt nhớ lời ông ấy đã cảnh cáo về tính tò mò, nên lại thôi.

Trong tủ lạnh chỉ có một gói mì Nui, 2 củ hành tây, 1 quả cà chua, trứng, cộng với một số ít loại rau củ khác, còn lại thì toàn là đồ uống. Vì vậy tôi quyết định làm mì xào, đơn giản, mà cũng ngon nữa.

Tôi hoàn thành món mì của tôi rất nhanh, tôi mang 2 đĩa ra, nhưng khi đến cửa phòng ngoài thì tôi nghe tiếng cãi nhau

- Nếu bố không thả con khỏi căn phòng chết tiệt này, thì có chết con cũng không ăn đâu!

- 2 đứa đều định tuyệt thực hả?

- Cái con cần không phải đồ ăn, mà là tự do.

Tiếng Lâm quát lên giận dữ, trong khi giọng bố cậu ấy vẫn bình thản. Tôi nghe có tiếng cốc rơi xuống đất, vỡ choang... Trong tình cảnh này, tôi không biết mình nên làm gì nữa.

- Bố nghĩ con sẽ ăn thôi... con bé đứng đó cũng lâu lắm rồi đấy!

Tôi giật nảy cả mình lên, ông ấy biết tôi đứng đây nãy giờ sao? Tôi thở sâu một cái, rồi mang đĩa mì ra:

- Lan?_ Khi Lâm nhìn thấy tôi thì mắt cậu ấy mở to ra như thể là nhìn thấy xác ướp Ai Cập sống dậy vậy.

- Sao cậu lại ở đây? Lâm bước vội đến bên tôi, cầm lấy 2 đĩa mì trên tay tôi.

- Bố cậu...gọi tớ lên đây..._ Tôi nhìn mặt Lâm đang hoảng hốt, cậu ấy như đang lo sợ như thể ông ấy sẽ đánh chết tôi vậy.

- Đi ra khỏi đây ngay, nhanh!_ Lâm vứt vội đĩa mì lên bàn, rồi kéo tay tôi, lôi ra cửa phòng.

- Hóa ra, con bé cũng tên Lan hả?

- Đủ rồi đấy, bố thôi ngay đi!

- Mấy thứ này, có lẽ không nên ăn thì tốt hơn!_ Ông ấy đứng dậy, ném vớ 2 đĩa mì của tôi.

- Nếu bố không muốn ăn, thì bảo cậu ấy nấu làm gì?

- Bố cứ tưởng nó có gì đặc biệt, hóa ra cũng tầm thường thế này thôi!

Thật quá đáng, công sức tôi nấu vất vả như vậy, vậy àm ông ta không ăn thì thôi, lại còn tỏ rõ thái độ khinh bỉ:

- Chú...

- Làm thế này bố thấy hả hê lắm sao? Vì bố ghen tỵ à? Vì bố không được ăn cơm do mẹ nấu nữa, nên bố phá hủy luôn bữa ăn mà người con yêu thương nấu ư?

- Con nói cái gì thế?_ Nghe thấy những lời Lâm nói, ông ấy như bị kích động, khuôn mặt trở nên rất khó coi.

- Từ trước đến giờ, con cứ giả vờ như không biết, nhưng bây giờ con không chịu được nữa rồi, dù mẹ có gây ra sai lầm lớn đến như thế nào, thì mẹ vẫn là mẹ của con. Bố đã bao giờ nghĩ, mẹ bỏ đi là vì bố không?

- Bốp!

- Bây giờ mày lớn rồi, mày định chống lại bố hả? Mày cứ sống chết với nó thì sau này mày sẽ hối hận thôi!

- Con không giống bố! và cậu ấy không giống mẹ. Vì thế con sẽ không bao giờ hối hận đâu!

Lâm quay mặt đi, kéo tuột tôi ra phía cửa cùng cậu ấy. Tôi quay lại nhìn người đàn ông ấy, trong mắt ông ấy không chỉ có căm phẫn, mà còn có đau thương, bất lực. Rốt cuộc, trong quá khứ, đã có gì xảy ra mà con người ta cứ mãi bị ám ảnh, cứ để nó đè nát hiện tại? Và tôi có gì giống với mẹ Lâm? Tôi cũng chả có tài cán gì mà để cho Lâm thích, để cậu ấy đặt niềm tin vĩnh cửu "sẽ không bao giờ hối hận"

- Đã 11 năm rồi, tớ không được gặp mẹ!_ Tay Lâm siết chặt lấy tay tôi, rất chặt, đến nỗi tôi có cảm tưởng như tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn trong lòng cậu ấy.

Tôi nắm chặt lấy tay Lâm, lúc này đây, tôi ghét bản thân tôi kém cỏi không biết an ủi người khác, quá yếu đuối, không thể là chỗ dựa cho người khác.

- Cậu đang thắc mắc vì sao ông ấy lại có thái độ như vậy phải không?

- Ừ!

- Mẹ tớ... là một người bình thường... giống như cậu vậy... bố rất yêu mẹ, và đã quyết định cưới mẹ dù cho ông nội phản đối rất nhiều... ông muốn bố phải lấy người "môn đăng hộ đối", nhưng bố đã không nghe... Sau đó, tớ không biết vì sao, mẹ lại bỏ đi với người khác...tớ không biết vì sao mẹ lại bỏ bọn tớ mà đi... Bố... luôn day dứt về điều đó... bố giận mẹ... bố không bao giờ cho bọn tớ nhắc đến mẹ_ Vai Lâm cứ run lên, tôi không biết là Lâm có phải đang khóc không? Cậu ấy bước đi thật chậm...

Năm bọn tớ 9 tuổi, khi ấy tớ bị ốm, nên tớ đã ở nhà... mẹ đã đến trường, và mẹ đón Lam đi,... bố đã rất giận, ông đã đến và đòi đưa Lam về, nhưng anh ấy đã không chịu theo ông về... Lam đã sống với mẹ 1 năm, sau đó, mẹ bị tai nạn... bố bảo mẹ mất rồi. Lam phải về với bố. Từ đấy,bố rất khắt khe với Lam, bố bắt anh ấy học rất nhiều...

"Tuy là anh em, nhưng gánh nặng trên vai Lam và Lâm rất khác nhau"

- Bố với tớ rất tốt, nhưng với Lam, ông dường như trở thành người khác, ông ấy rất hay đánh Lam...

Lâm đi rất chậm, nhưng tôi không dám giục, đi mãi, chúng tôi mới xuống đến tầng 2. Tôi rất sợ ông ấy sẽ bắt chúng tôi lại, sợ ông ấy sẽ giam Lâm lại và đánh cậu ấy

- Bố sẽ không đuổi theo đâu!

- Hả?

- Nếu là tớ, bố sẽ không làm gì đâu, chỉ Lam thôi!

-...

- Tớ không biết bố có thể làm gì cậu! Nhưng nghe tớ, bố rất đáng sợ, đặc biệt là với những người con gái xuất thân trong gia đình bình dân... và những người tên Lan...

- Tên Lan?

- Từ khi mẹ đi, bố luôn quan niệm những con người bình dân đều giả dối như... mẹ... Và... tên mẹ tớ là... Lan. 

"Hóa ra, con bé cũng tên Lan hả?"

- Đi, đi với tớ, tớ sẽ không để ông ấy làm hại cậu đâu! 

Lâm giữ chặt tay tôi, nhìn sâu vào mắt tôi. Đi với Lâm ư...

- Hai đứa định đi đâu?

Tôi giật thót cả mình, quay lại đã thấy bố Lâm đứng sau lưng

- Con sẽ đưa cậu ấy đến chỗ mà bố ghét nhất!

- Đi đâu?

- Bố đoán xem!

Mặt ông ấy cứ vẹo vọ một cách đáng sợ, nhưng Lâm vẫn cứ hồn nhiên mà trêu tức ông. Tôi còn chưa định thần lại, thì Lâm đã lôi tuột tôi đi. Lần này cậu ấy đi rất nhanh, thoắt cái chúng tôi đã xuống tầng 1. Lâm vội vã bao nhiêu, thì bố cậu ấy lại bình thản bấy nhiêu. Ông ấy cứ thong thả mà xuống:

- Lâm?

- Lan?

Khi chúng tôi xuống đến phòng khách thì gặp Mai Linh, Tâm, Phương và Diệu Mỹ.

- Cậu định đi đâu?_ Mai Linh vội chạy đến đống sập cửa khi Lâm vừa mở ra.

- Linh! Tránh ra đi!

- Cậu không được đi, Lan, chị cũng không được đi! 2 người đi rồi, chú sẽ làm gì Lam? Không được, không được, chú sẽ trút giận sang Lam..._ Cô bé đứng chắn trước cửa, như ngăn ngừa ý định chúng tôi định đi ra.

- Nếu nó muốn đi, thì để nó đi!

- Chú?

- Nếu bố nghĩ con vẫn là thằng bé con mãi nghe từng lời bố nói thì bố nhầm rồi! Con sẽ đi gặp mẹ...mẹ còn sống đúng không? Tại sao bố lại giấu con điều đó? Con sẽ đi gặp bà ấy...

Khi Lâm nhắc đến từ "mẹ", ông ấy vội đến giữ tay Lâm lại

- Mẹ? Mày định gặp lại người đàn bà phản bội ấy sao?

- Phải! con sẽ gặp mẹ, dù cho mẹ có hôn mê đi nữa, con vẫn sẽ gặp. Con đã biết mẹ ở đâu rồi...

- BỐP!!!

- Con sẽ coi đó như một sự đồng ý!

- Giữ nó lại! 

- Đi thôi! Ông ấy sẽ gọi người đến đây!_ Lâm kéo tôi một cách bất ngờ, thật may là cửa chính không đóng, chúng tôi thoát ra ngoài một cách dễ dàng:

- Taxi!

- Lên thôi!_ Lâm kéo tôi vào xe, nhưng tôi đã quyết định đứng lại:

- Không, cậu hãy đi đi! Hãy đi và gặp mẹ cậu! 

- Không!_ Lâm sống chết kéo tôi vào xe, sau lưng, những người bảo vệ cũng sắp đuổi đến nơi

- Ah!

Tôi vội cúi xuống, cắn vào tay Lâm, khiến cậu ấy bất ngờ, buông ra, tôi đóng sập của một cách nhanh nhất.

- Bác tài, bác đi nhanh đi!

" Xin lỗi, tớ không thể đi được, Mai Linh nói đúng, nếu cả 2 cùng bỏ đi, Lam sẽ chết mất! Cái ông ấy muốn là tách cậu ra khỏi tớ mà...

Và vì Dương còn ở nơi đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: