1.
0.
" Cứ ngỡ chị là ánh nắng của riêng em
Ai ngờ chị là mặt trời của thiên hạ "
------------------
1.
Mùa xuân năm cấp ba - lớp 11, em và chị học chung một lớp học... Em ngồi ở đầu bàn, còn chị ngồi ở dãy bàn cuối.
Có thể nói rằng, em và chị như là nước sông không phạm nước giếng, hoàn toàn chưa từng nói chuyện với nhau một câu nào.
Em biết chị vào năm lớp 9, chị là con cháu của cô hiệu trưởng. Gương mặt xinh đẹp và tính cách vô cùng dễ thương, hoà đồng và tốt bụng. Tuy nhiên chị lại bị lưu ban. Điều này khiến ấn tượng của em về chị có chút không tốt.
Lần đầu tiên chúng ta bắt chuyện với nhau là lúc giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ chị lên ngồi cùng em với lý do chị ta nói chuyện quá nhiều và không tập trung học hành.
Thấy chị bước tới chỗ ngồi bên cạnh, ban đầu em thật sự rất ngỡ ngàng khi phải ngồi cùng với một bà chị lưu ban không hề thân thiết... đã thế còn phải kèm chị ta học tập.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, chị liền quay sang nhìn em rồi đưa ánh mắt tiếc nuối khi phải xa đám bạn của mình ở phía cuối lớp.
Em bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười, mở lời trấn an:
" Không sao đâu ạ, hãy cố lên nhé! "
-------------------
2.
Em còn nhớ lúc đó là tiết Toán, chị vì cơn buồn chán mà quay sang nói chuyện với em, mặc kệ em đang tập trung nghe giáo viên giảng bài.
Chị nói nhiều đến mức khiến em đau đầu, bực bội quay sang nhắc nhở:
" Này, lo học đi. Chị nói nhiều quá đấy! "
Bỏ qua lời nói của em, chị vẫn cứ luyên thuyên mãi một câu chuyện của mình. Đó là lúc em cảm thấy chị thật sự có chút phiền. Nhưng thay vì nói ra những lời nói tổn thương thì em lại cố gắng mỉm cười, gật đầu cho có rồi quay lại tiếp tục công việc nghe giảng của mình.
" Chị thật sự muốn được uớc hẹn với chiếc lọ thủy tinh rỗng một lần! "
Em khó hiểu hỏi lại:
" Ước hẹn? Lọ thủy tinh rỗng? "
" Ừ, nghe nói sẽ thành hiện thực đấy! "
Em lại bật cười với câu chuyện ngu ngốc của chị.
" Hahaha, mấy chuyện đó làm sao mà tin được chứ? "
" Hứ! Trên đời là phải có lòng tin tưởng, em hiểu không? "
" Rồi hiểu hiểu, thua chị luôn đấy! "
------------------------
3.
Sự rung động của em dành cho chị dần bắt đầu từ tiết tiếng Anh.
Lúc đó, bài thi Ngoại Ngữ của em đã đạt kết quả không trên tám điểm như mong đợi... đã thế còn bị thầy giáo ngâm đi ngâm lại nhiều lần.Thầy giáo gọi em lên bảng để làm một câu tường thuật ở cấp độ khá giỏi. Trái tim em như ngừng đập, run rẩy bước lên bục giảng để giải quyết câu bài tập đó.
Tưởng chừng mình đã áp dụng đúng công thức nhưng kết quả lại bị đúng một chỗ đánh lừa. Thành ra em đã làm sai câu bài tập ấy.
Thầy giáo đề ra nhiều câu bài tập trên bảng và mời những bạn khác. Em đã rất ngạc nhiên khi họ được thầy giáo cho kẹo ngay khi làm bài xong và buồn bã tự hỏi rằng tại sao lúc nãy mình lại không được thầy ấy cho kẹo?
Chị tính ý thấy nét mặt em trông buồn bã nên liền quay xuống nhìn cô bạn phía dưới. Có lẽ tâm trạng của chị cũng rất bức xúc...
" Nè, những người khác được ổng cho kẹo mà tại sao Dahyun lại không có? "
" Ừ, hay cậu đưa cho Dahyun một viên kẹo của tớ đi này! "
Cô bạn phía dưới liền dúi vào tay chị cục kẹo của mình. Chị liền đưa viên kẹo ra trước mặt em, vui vẻ an ủi.
" Nè, chị cho em đó, đừng có buồn nữa nha! "
Lúc đó em thật sự không có tâm trạng để ý đến viên kẹo nữa, một phần vì lòng tự trọng của mình, em bèn từ chối khéo.
" Thôi, chị cứ giữ lấy mà ăn đi. Em không thích ăn kẹo! "
Chân mày chị liền nhíu lại, nhìn thầy giáo đang đứng trên bàn giáo viên rồi hỏi:
" Sao bạn Dahyun lại không có kẹo vậy? "
Thầy giáo nhìn cô học sinh lưu ban này rồi nhanh chóng đáp lại:
" Lúc nãy bạn ấy đã làm bài sai nên thầy mới không thưởng kẹo. Còn những người khác đều làm đúng những câu thầy giao trên bảng thì tại sao thầy lại không thưởng cho các bạn ấy được chứ? "
Em bất giác cảm thấy tủi thân trong lòng, buồn bã cụp mắt nhìn xuống vở, cặm cụi ghi ghi chép chép. Chị lại tiếp tục nhìn tôi rồi bảo:
" Lấy đi, chị cũng không thích ăn kẹo đâu! "
" Ơ..."
Nói rồi, chị ấy liền bỏ viên kẹo ấy vào hộp bút của em rồi khoá lại, xong rồi lại trở người ngồi ngay ngắn. Hành động của chị khiến em ngạc nhiên, em chớp mắt nhìn chị, cảm nhận trái tim trong lòng ngực mình đập liên hồi.
---------------------
4.
Em và chị dần dần trở nên thân thiết. Thân đến mức độ tay cũng đã nắm, vai cũng đã dựa. Khi em buồn, chị luôn là người bày trò để em mỉm cười.
Người khác nhìn vào cứ ngỡ chúng ta thích nhau, nhưng sự thật là chúng ta cũng chỉ dừng lại ở vai trò bạn bè không hơn không kém.
Nhưng đa số chị sẽ chuyển chỗ ngồi mỗi khi vắng giáo viên chủ nhiệm và thường hay bị mắng vì tự ý đổi chỗ ngồi. Chỉ vì chị thích được ngồi cùng bạn bè ở dãy bàn cuối lớp nên em thường hay cô đơn một mình ở dãy bàn đầu...
Đôi khi em ganh tị với họ, cũng muốn được chị vui vẻ bên cạnh mình nhiều hơn. Nghĩ đến đây, em chợt bất ngờ với chính bản thân mình, sau đó dần mơ hồ về tình cảm của em dành cho chị...
---------------------
5.
Kết thúc năm lớp 11, buổi liên hoan diễn ra trong nỗi niềm buồn vui của tuổi trẻ.
Em nhìn lướt qua các thành viên của lớp mà lòng dâng một cảm xúc xót xa. Chúng ta không biết trước được tương lai rằng có thể mọi người sẽ chung lớp với nhau được nữa hay không... Liệu em và các bạn có phải tách lớp riêng biệt hay không? Mỗi đứa trong chúng tôi đều chẳng thể biết được...
Và rồi em đưa mắt nhìn về chị - cô thiếu nữ xinh đẹp với nụ cười rực rỡ ánh hoàng hôn đang ngồi ở dãy đối diện mình. Em thẫn thờ quan sát từng cử chỉ và hành động của chị rồi vô thức mỉm cười.
Chị thật sự quá rực rỡ... rực rỡ hơn cả ánh nắng của hoàng hôn...
Lễ liên hoan kết thúc, em, chị và các bạn trong lớp cùng nhau chụp hình kỷ niệm. Vì muốn có một tấm ảnh chỉ riêng em và chị, em dùng hết tất cả can đảm nói với chị:
" Này, em và chị chụp với nhau một tấm hình nhé? "
Chị nhìn em, sau đó mỉm cười đồng ý. Chị vội nhờ một người bạn trong lớp giúp chụp một tấm hình kỷ niệm, từ chối khéo những bạn đang có ý muốn vào chụp chung.
" Đợi một xíu nhé, để tớ và Dahyun chụp với nhau một tấm riêng đã! "
Em cảm thấy ấm áp trong sự tinh tế của chị, khoé môi bất giác cong lên một nụ cười xinh đẹp. Em nhẹ nhàng đưa tay của mình khoác lấy cánh tay chị, cùng nhìn vào máy ảnh và mỉm cười.
Hy vọng em và chị sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau...
--------------------
6.
Mùa hạ năm lớp 12, em bước vào ngôi trường thân thuộc với tâm trạng phấn khởi, chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp lại chị, em lại không thể chậm trễ hơn một lúc nào nữa.
Em vội vàng bước chân vào nơi lớp học đã được thông báo từ trước, mỉm cười chào một vài người bạn cũ đã đến lớp trước, thuận mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của chị. Để rồi hụt hẫng khi chẳng thấy chị đâu, đành ngồi chờ ở một góc trong phòng học.
Những người bạn trong lớp đều bất ngờ khi thấy sự hiện diện của em, vui vẻ đi lại hỏi thăm em kỳ nghỉ hè vừa rồi đã đi đâu, tại sao lại vô học trễ như thế... Vốn dĩ trường học của e, là ngôi trường luôn vào học sớm hơn tất cả trường khác. Đó chính là lý do vì sao họ đều thắc mắc em vào học trễ.
Em mỉm cười, nhiệt tình đáp lại những câu hỏi từ mọi người, đôi mắt vẫn không quên tìm kiếm hình bóng của chị lần nữa...
Và rồi chị xuất hiện, dáng người thiếu nữ cao cao khiến em cảm thấy thổn thức ngày nào cuối cùng cũng xuất hiện. Em mừng rỡ, vội gọi tên chị...
" Chị Sana! "
Chị quay sang nhìn em, đôi mắt nâu hạt dẻ mở to vì ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười, đi lại gần em với đôi tay mở rộng.
Em đưa ánh mắt chan chứa cả vì sao nhìn chị, khoé môi nhẹ nhàng cong lên một đường nét bán nguyệt xinh đẹp, khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay của chị.
Em nhớ chị, là tha thiết nhớ chị...
Chị nhìn em, giọng nói pha một chút buồn bã.
" Có thể em sẽ bị tách đi đấy! "
" Em biết... "
" Chắc là em sẽ học lớp 12a21... "
Em mỉm cười, khẽ gật đầu.
" Ừ, nhưng không sao đâu mà, lớp nào mà chẳng được! "
Môi chị mím lại tạo thành một nụ cười, trông thật sượng trân. Chị không nói gì cả mà quay đầu bỏ đi sang nhóm bạn của mình.
Em nhìn bóng lưng rời đi của chị mà không tránh khỏi sự bi thương...
Cho đến cuối cùng, chị vẫn bỏ lại em một mình...
---------------------
7.
Cuối cùng chuông báo hiệu giờ ra chơi cũng đã vang lên, em vội vàng chạy xuống lớp để gặp chị.
Nhìn thấy chị đang ngồi nói chuyện cùng với những người bạn khác, em nhẹ nhàng bước tới và vẫy tay.
" Xin chào! "
" Chào nha! "
" Dahyun đến rồi"
Tôi mỉm cười nhìn Nayeon và các bạn khác. Sau đó liền ngồi xuống chỗ đối diện chị. Các bạn xung quanh đó hỏi em ở trên lớp mới học như thế nào. Em bĩu môi, tinh nghịch đáp:
" Chán chết đi được. Ở trên đấy làm gì có ai quen biết đâu chứ! "
Họ ồ lên một tiếng rồi tiếp tục hỏi:
" Cậu không vào thăm bạn hả? "
Em tròn mắt nhìn họ, hỏi lại:
" Bạn nào cơ? "
" Thì ở trong lớp đấy! "
Em vội lắc đầu, buộc miệng đáp:
" Đâu có, tớ làm gì có bạn chứ! "
Nói rồi, em lại đưa mắt nhìn chị.
Em chỉ có một người bạn là chị thôi, Sana à...
Chị nhìn em, em nhìn chị, hai ánh mắt chạm nhau trong giây lát rồi lại ngượng ngùng lơ đãng ngó đi.
Nayeon bất ngờ bật cười lên tiếng:
" Đúng rồi. Dahyun đây chỉ có một người bạn là Minatozaki Sana thôi! "
Em vô thức cảm thấy buồn cười. Còn chị thì đang xử lý nhỏ Nayeon ăn nói linh tinh kia...
Rồi tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên, em vẫy tay chào họ để bước về lớp. Chị cũng vẫy tay chào em, nhưng nét mặt có một chút thay đổi, ánh mắt đó dường như không phải là Sana mà em từng biết nữa... Em vừa đi vừa nghĩ ngợi, nghĩ rằng chắc do mình tưởng tượng ra nên cũng nhanh chóng gạt bỏ nó đi.
-------------------
8.
Những ngày sau đó, từ hành động, ánh mắt của chị dành cho em đã thay đổi hẳn. Chị tránh né em vào những giờ ra chơi, nụ cười cũng trở nên gượng gạo khi cả hai chạm mặt nhau.
Biểu hiện kì lạ ấy của chị khiến em thật sự để tâm, sự khó chịu trong lòng ngày một dâng cao. Em tha thiết muốn chị trở lại là chị của ngày đó... Mối quan hệ hai ta trở về như khi xưa.
Sana à, đừng khiến em phải thổn thức thêm vì chị nữa...
Kỳ thi xếp lớp đã qua, em được xếp vào lớp chuyên đầu của Xã Hội, còn chị được xếp vào lớp cuối của Xã Hội.
Mỗi người một ngả, không còn chung đường...
Đến hôm thứ sáu, em xui xẻo trượt cầu thang té, bị bong gân, được bạn bè dìu xuống phòng y tế với cơn đau đớn thấu xương. Em gặp chị đứng ở cầu thang, có vẻ chị cũng nhìn thấy em nhưng lại cố tình lờ đi, vừa là cơn đau từ thể xác thì giờ lại có thêm một cơn đau đớn từ tâm can.
Em kìm nén nước mắt vào trong lòng, nhắm đôi mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt chị. Sau đó, được đứa bạn của mình cõng đến phòng y tế.
Em rầu rĩ đăng story than thở về vết thương ở chân quá đau. Chị nhìn thấy liền thả cảm xúc buồn vào story của em, kèm theo là một dòng tin nhắn hỏi thăm.
Trong lòng cảm thấy hạnh phúc bởi lời nhắn của chị, trái tim này lại càng ngày một rộn ràng hơn trước...
---------------------
9.
Em đăng một story đầy tâm trạng trong suốt mấy ngày qua, để riêng tư cho mình chị thấy.
Chỉ duy nhất ngày hôm nay, chị xem story của em, thả một cảm xúc và tò mò nhắn tin.
" Trời ơi, em bé của chị đã biết yêu rồi sao? "
Em bật cười, chỉ nhắn lại.
" Em chuẩn bị ra mắt một tác phẩm của mình. Đấy chính là đoạn intro của truyện đấy! "
Bấm gửi.
Sau đó lại ngập ngừng một lúc, em nhắn thêm một câu.
" Chứ người như em, có chó nó lấy ấy! "
Đã xem. Không nhanh không chậm chị nhắn lại.
" Sao lại nói vậy? Em xinh mà, không những thế còn học giỏi nữa! "
" Từ từ rồi em cũng sẽ tìm được nửa kia của cuộc đời mình thôi. Hahaha! "
Chị Sana, nửa kia của em... không ai khác chính là chị...
Em sụp mi mắt u buồn xuống nhìn dòng tin nhắn của chị trên màn hình điện thoại, ảm đạm trả lời
" Nhưng người đó không thích em... "
" Thằng nào vậy? Để chị kiếm nó! "
Em nhìn dòng tin nhắn hung hăng đấy rồi bật cười.
" Chị nhắm kiếm nổi nó không mà đòi? "
" Đưa link facebook của nó đây rồi chị kiếm cho em! "
" Chị hâm quá! Nếu kiếm nó được rồi thì chị định làm gì? "
Có vẻ chị đuối lý, liền tạt ngang sang câu hỏi khác.
" Nó có biết em thích nó hay không? "
Em run rẩy cắn môi, ngón tay bấm từng chữ trên bàn phím điện thoại.
" Có thể có... "
" Hoặc cũng có thể là không... "
Sau đó chị lại nhất quyết kêu tôi đưa facebook của nó cho chị để xem mặt mũi như thế nào... Em ậm ự không dám, chỉ nhắn lại với chị rằng em thật sự rất sợ.
" Sao lại sợ? "
" Em sợ người đó sẽ tránh mặt em! "
Có lẽ chị đã tức giận, chị mắng em.
Em cảm thấy khó chịu, từ trước tới giờ chị chưa từng hung dữ như thế với em. Vì thế trong cơn tức giận, em vô tình thổ lộ rằng em thích chị...
Chị đã rất ngạc nhiên, bảo em tại sao lại không nói ra sớm hơn.
Bàn tay lướt nhẹ qua bàn phím trên điện thoại, ậm ự không biết phải giải thích như thế nào cho hợp lý...
" G-Giờ chị biết rồi đó. Chị định làm gì? "
" Chỉ mới gặp thôi mà? Sao em thích nhanh quá vậy? "
Mới gặp sao? Em chợt cảm thấy nực cười.
" Năm lớp 9 em đã từng có ấn tượng về chị... Sau này học chung rồi, em thật sự mới rung động với chị! "
" Ồ, vậy sao. Hahaha! "
Chị vô tư thật đó, Sana...
Bí mật thầm kín bấy lâu nay cuối cùng đã buông ra khỏi miệng, trái tim em lúc này cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi. Trong giây phút đó, em lại nghĩ đến chiều hướng kết thúc có hậu cho mối tình đơn phương của mình...
Nhưng...
" Nhưng giờ thích rồi không có quen được đâu! "
" Tại lớp 12 học kinh khủng lắm! "
" Hẹn em vào năm đại học nhé! "
Em ngẩn người nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn của chị.
Chị nói cũng có lý, liệu đó có phải là hy vọng cuối cùng của chị dành cho em hay không?
Chị Sana, em tôn trọng quyết định của chị... Nếu chị thật sự thích em, bao lâu tớ cũng sẽ chờ được chị hoặc... dùng cả đời này để chờ chị cũng được...
Chị trao hy vọng cho em chưa bao lâu thì đã nhẫn tâm dập tắt nó.
Ngay đúng chiều hôm đó, chị đăng story với hình ảnh tay nắm tay với một người con gái khác...
Em tựa như từ trên đỉnh mây rơi thẳng xuống bờ vực sâu thẳm. Tuyệt vọng? Đau đớn? Hụt hẫng? Tất cả cảm xúc đều thay phiên nhau chi phối tâm trí của em.
Trái tim này vừa được chị sưởi ấm chưa bao lâu, thì đã bị chính đôi tay chị phủ lên một lớp băng dày lạnh lẽo.
Trái tim lúc này như thắt lại, em bật khóc tự hỏi.
"Rốt cuộc đối với chị... em là một mối quan hệ gì?"
----------------------
10.
Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, thoáng chốc cũng đã gần một tháng kể từ sau khi em bày tỏ tình cảm của mình với chị, chị luôn tìm mọi cách tránh mặt em.
Đôi mắt vương vấn hơi sương ngước nhìn lên bầu trời xanh, em lại ngẫm nghĩ về đoạn tình cảm không có hồi kết của mình lại khiến trái tim này đau đớn theo từng cơn nức nở. Trong cơn mơ của cuộc tình đơn phương mù quáng này, em chợt ngộ ra rằng chị chưa từng thật sự thích em.
Người thật sự thích bạn, chắc chắn sẽ không bao giờ để bạn phải chờ đợi.
Ngày hôm đó trời mưa to, mang theo khí trời lạnh bi thương. Liệu có ai nhìn thấy dưới màn mưa mịt mù ấy, có một thân hình của một cô gái lụy tình đáng thương đang ngồi run rẩy, nức nở đến đau lòng hay không?
Cơn mưa này kéo đến, đồng thời mang cả thế giới của cô gái ấy đi mất...
--------------------
11.
Ngày tốt nghiệp, mọi sự đẹp đẽ và tốt đẹp của tất cả vạn vật trên thế giới này đều như hé nở nụ cười, bao phủ lấy cả thân hình bé nhỏ của cô gái chịu nhiều sự tổn thương ngày nào.
Em ngây ngô đưa đôi mắt đen huyền lên bầu trời xanh rồi nở một nụ cười.
Thật đẹp... Đẹp tựa như màu xanh thuần khiết của mối tình đầu năm ấy.
Minatozaki Sana của năm ấy chính là thanh xuân vừa tuyệt đẹp lại vừa đau lòng.
Chị đến - cả thế giới trong em đều trở nên rực rỡ tựa như cánh hoa nở rộ vào mùa xuân, mang theo nét nhộn nhịp và đẹp đến xôn xao lòng người.
Chị rời đi - cả thế giới trong em đều trở nên ảm đạm, u buồn và cô độc.
Phi Điểu sải rộng cánh bay đi và mãi mãi chẳng bao giờ thấy được nhìn thấy lúc Ve Sầu trưởng thành và xinh đẹp nhất.
Họ cứ thế mà lướt qua nhau, bỏ lỡ nhau giống như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ gặp lại.
"Người kiêu ngạo bay cao còn tôi dừng chân bên phiến lá.
Dù đi đến hai thế giới khác nhau nhưng chưa từng nói lời từ biệt.
Nhớ ngày hôm qua, trăng mọc trên bờ biển xanh cuối cùng tôi cũng thoát xác.
Nụ cười thành thục hé nở trên gương mặt tôi
Vậy mà người lại chẳng kịp nhìn lấy một lần..."
CHÚC MỪNG TRÚC QUỲNH, CHÚC MỪNG OTP
---- The End ----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro