đôi mắt anh ấy
đôi mắt anh ấy rất buồn, trong góc tối, nó ánh lên tia sáng yếu ớt mà giá lạnh, tịch mịch, tuyệt vọng, bi thương.
anh từng bị dồn về phía chân tường, co quắp bám chặt ngón tay yếu ớt vào mặt phẳng nhẵn nhụi lạnh lẽo, thứ sau này sẽ ám ảnh anh đến suốt đời. những bức tường, lời nhạc, suy nghĩ mà không ai sẽ chạm đến.
anh trốn vào một căn phòng, khóa chặt cửa lại. anh sẽ không bao giờ mở ra nữa, cho đến này tận cùng của thế giới, cho đến khi mọi vật biến mất và tàn lụi.
anh miêu tả nó cho cô. những tấm gương trong căn phòng ấy. những nỗi sợ biết nói. anh chạm vào cô bằng đôi tay trống rỗng.
anh vẫn thường tỉnh dậy trong khi đang ngủ, nằm co lại như một đứa bé. đứa trẻ bị tổn thương, đứa trẻ yếu ớt và cô độc. làm sao mà tình yêu có thể làm đau người ta đến thế. làm sao lại có những con người tàn nhẫn và lạnh lùng đến thế. cái ác đến và chạm vào con tim họ, dẫn dắt họ tổn thương một đứa trẻ. họ không nghĩ đến nó sẽ cất nỗi đau trong trái tim đến suốt đời.
nỗi sợ đến và chạm vào anh. nó vẫn mạnh mẽ như ngày nào. anh khóa chặt cánh cửa, nhốt mình trong phòng. anh gập người nhìn thẳng vào bức tường trống rỗng. nó đang ở đó. những tiếng la hét, anh không nghe thấy cô nói nữa, không trả lời cô.
liệu đó là anh hay nỗi sợ đang lên tiếng.
anh cũng không rõ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro