Chương 1: Bạn Thân
Ngọc Nhi mệt mỏi ngồi trước bàn học, những trang vở chất đầy các bài toán chưa hoàn thành. Giữa cái nóng 30 độ oi bức, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô thở dài, cố gắng tập trung vào kỳ thi học sinh giỏi sắp tới. Bỗng nhiên, điện thoại vang lên là tin nhắn từ Trần Thảo Ngân, cô bạn thân từ những ngày đầu vào cấp ba, và cũng là người luôn dẫn đầu lớp luyện thi với thành tích vượt trội.
“Lát nữa cậu đến lớp không?” Thảo Ngân nhắn qua messenger.
Ngọc Nhi nhanh chóng trả lời, dù đang mệt mỏi nhưng không quên nhờ vả “Có chứ! Mua cho tớ cốc trà sữa nhé, nóng muốn chảy mỡ rồi đây.”
Cười thầm trong lòng, Ngọc Nhi tiếp tục cúi xuống làm nốt bài tập dang dở. Từ nhỏ, cô đã luôn được bạn bè gọi là thiên tài toán học, nhưng khi vào lớp chọn "Bảo Điển" nơi quy tụ toàn những học sinh ưu tú, cô mới nhận ra rằng mình còn nhiều điều phải học hỏi. Và trong số đó, Thảo Ngân luôn là người mà cô vừa ngưỡng mộ, vừa cảm thấy một chút ganh tị. Vừa thông minh, vừa xinh đẹp, Thảo Ngân luôn là tâm điểm trong lớp học, khiến Ngọc Nhi nhiều lần tự hỏi liệu cô có thể vượt qua được người bạn thân của mình hay không.
"Thảo Ngân, lần này tớ nhất định phải vượt qua cậu" Ngọc Nhi thầm nghĩ, đôi mắt tràn đầy quyết tâm nhìn vào những con số trên trang vở.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, Ngọc Nhi vội vã lái xe tới lớp học thêm. Khi vừa bước vào phòng, cô thấy Thảo Ngân đã ngồi chờ sẵn với cốc trà sữa mát lạnh trên bàn. Thảo Ngân nháy mắt tinh nghịch “Đến trễ vậy, cưng?”
Ngọc Nhi nhún vai, lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên trán “Đi sớm làm gì cho nóng, cậu đang làm gì đấy?”
“Làm bài tập nâng cao. Muốn làm chung không?” Thảo Ngân cười nhẹ, ánh mắt đầy thách thức quen thuộc.
Ngọc Nhi đáp trả với nụ cười không kém phần tự tin “Cậu yêu tớ rồi phải không? Sao nhìn tớ ghê thế?”
Thảo Ngân bật cười lớn “Ai thèm yêu cậu! Tớ chỉ quan tâm mấy anh sáu múi thôi.”
Hai cô bạn cười đùa, không khí trong lớp đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn hẳn. Lần đầu tiên Ngọc Nhi gặp Thảo Ngân là trong kỳ thi chuyển cấp vào lớp 10. Ở giữa hàng ngàn thí sinh, ánh mắt tự tin và nụ cười rạng rỡ của Thảo Ngân đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô. Cả hai đều đỗ vào lớp chọn, và từ đó, họ trở thành đôi bạn thân thiết, luôn cùng nhau học tập và phấn đấu. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, Ngọc Nhi lúc nào cũng tự đặt ra mục tiêu vượt qua Thảo Ngân.
Đang mải trò chuyện, bỗng Lưu Đường Đường cô bạn cùng lớp, bước tới với ánh mắt khó chịu “Hai cậu cứ cười đùa tình tứ như vậy, không sợ người ta hiểu lầm à?”
Thảo Ngân nhún vai, cười hóm hỉnh “Ghen tị à? Yên tâm đi, Ngọc Nhi nhà tớ chỉ thích mấy anh cơ bắp thôi, không để ý đến ai khác đâu!”
Đường Đường tỏ vẻ bực tức, nhưng vẫn không giấu nổi sự quan tâm “Thôi đi, biết rồi mà, cứ trêu mãi…”
Ngọc Nhi cười theo, nhưng trong lòng vẫn trăn trở về kỳ thi sắp tới. Cô biết rằng nếu muốn vượt qua Thảo Ngân, cô phải nỗ lực hơn rất nhiều. Nhìn sang cô bạn thân đang cười nói vui vẻ, Ngọc Nhi cảm nhận trong lòng dâng lên một quyết tâm mãnh liệt.
“Ngân này” Ngọc Nhi bỗng lên tiếng, thu hút sự chú ý của Thảo Ngân.
“Kỳ thi học sinh giỏi sắp tới, tớ sẽ cố gắng hết sức. Lần này, tớ thật sự muốn biết ai trong chúng ta sẽ giành được điểm cao nhất.”
Thảo Ngân nhìn cô, mỉm cười dịu dàng “Được thôi. Nhưng dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn là bạn thân, phải không?”
Ngọc Nhi cũng mỉm cười đáp lại “Chắc chắn rồi. Bạn thân mãi mãi!” Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, cô vẫn khao khát chiến thắng trong kỳ thi này hơn bao giờ hết.
Ngọc Nhi cắm cúi vào bài tập, nhưng tâm trí không ngừng nghĩ về kỳ thi học sinh giỏi. Thảo Ngân luôn là người vượt trội hơn cô, luôn nhận được lời khen từ thầy cô. Dù có chút ghen tị, nhưng sự ghen tị đó đã biến thành động lực để cô cố gắng không ngừng.
Khi vừa nhấp ngụm trà sữa, Ngọc Nhi tranh thủ lướt qua những công thức toán học phức tạp. “Mình phải tập trung” cô tự nhủ.
“Không thể để cậu ấy vượt qua mãi được.” Nhưng trong lòng, cô không thể tránh khỏi cảm giác lo lắng, sợ rằng áp lực từ việc thi cử sẽ làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa họ.
Đúng lúc đó, Thảo Ngân quay sang, cười đùa “Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Đừng lo lắng quá, học giỏi không phải là tất cả.”
Ngọc Nhi mỉm cười yếu ớt “Cậu nói thì dễ lắm. Cậu luôn đứng đầu mà. Còn tớ, tớ chỉ muốn một lần vượt qua cậu, không phải là người đứng sau nữa.”
Thảo Ngân nhìn thẳng vào mắt Ngọc Nhi, rồi bất ngờ thở dài “Nhi à, cậu có biết vì sao tớ luôn cạnh tranh với cậu không?”
Ngọc Nhi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên “Vì sao? Tớ tưởng cậu luôn vượt qua tớ một cách dễ dàng chứ.”
Thảo Ngân cười nhẹ “Không phải đâu. Cậu là người duy nhất khiến tớ cảm thấy mình phải cố gắng mỗi ngày. Nếu không có cậu, tớ đã chẳng nỗ lực nhiều đến thế.”
Nghe vậy, Ngọc Nhi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô không còn cảm giác ganh tị với Thảo Ngân nữa, mà thay vào đó là sự đồng cảm sâu sắc. Họ không chỉ là đối thủ trong học tập, mà còn là những người bạn cùng thúc đẩy nhau phát triển.
Ngọc Nhi mỉm cười, ánh mắt giờ đây không còn sự căng thẳng “Có lẽ chúng ta đang quá đặt nặng chuyện thi cử. Dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp.”
Thảo Ngân gật đầu, giọng đầy chân thành “Đúng vậy. Chúng ta là bạn thân. Dù thắng hay thua, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu.”
Khi trời đã dần tối, Ngọc Nhi gấp sách vở lại, thở phào nhẹ nhõm “Cuối cùng cũng xong. Ngân này, tớ mời cậu đi ăn tối nhé, coi như cảm ơn vì đã luôn ở bên tớ.”
Thảo Ngân cười rạng rỡ “Ý hay đấy! Nhưng lần sau tớ sẽ mời lại. Bạn thân mà, phải sòng phẳng chứ!”
Cả hai cùng bước ra khỏi lớp, đi dọc con đường vắng với ánh đèn vàng nhạt trải dài. Họ bước cạnh nhau, chia sẻ mọi điều từ những bài học khó nhằn đến những niềm vui buồn trong cuộc sống. Lúc này, giữa họ không còn khoảng cách nào nữa, chỉ còn lại sự đồng hành và thấu hiểu.
Từ nay, Ngọc Nhi không còn coi Thảo Ngân là đối thủ cần phải vượt qua nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy may mắn khi có một người bạn thân quý giá, luôn cùng nhau vượt qua mọi thử thách và cùng nhau trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro