Chương 9: bắt cưới
CHƯƠNG 9: BẮT CƯỚI
Trời sắp chuyển đông nên thời tiết đã thôi oi bức. Nắng vẫn rực rỡ nhưng cảm giác rất dễ chịu. Những cây gạo mọc hai bên đường đã rụng hết lá chỉ còn thân cây trơ trọi.
Từ hôm Tùng Lâm chịu kí hợp đồng đến nay đã hơn một tháng Duy Uyên cũng không hề gặp lại anh. Mọi vấn đề về hợp đồng đều do trợ lí Kim và thư kí của anh chịu trách nhiệm.
Hôm nay là ngày đầu tiên sản phẩm mới ra mắt. Sản phẩm được trưng bày ở Trung Tâm thương mại Shine. Duy Uyên và vài người trong bộ phận PR trực tiếp giám sát khu trưng bày. Gian hàng JB được mở rộng hơn so với các gian hàng khác. Nó nằm ở vị trí thu hút người xem nhất. Vốn trung tâm thương mại Shine toàn nằm ở các khu vực trung tâm đắt đỏ của thành phố nên chỉ cần được đặt một gian hàng trong Shine coi như đã nắm trong tay bốn mươi phần trăm lượt tiêu thụ. JB vốn là một công ty độc lập có tiếng cộng thêm sự hỗ trợ vững chắc của Shine nên dù chỉ ra mắt sản phẩm mới trong vòng bốn giờ đồng hồ đã tiêu thụ hơn ba ngàn sản phẩm. Khách tham khảo sản phẩm rất đông nên đến giữa trưa Duy Uyên mới rãnh tay nghỉ ngơi. Cô ngồi trên ghế da xoa đôi chân nhức mỏi vì phải đứng quá lâu. Xung quanh chỉ còn vài ba khách hàng đang thử sản phẩm.
"Sản phẩm này có thể mẫu thử chứ?" Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên làm Duy uyên không khỏi cảm thán. Cô ngước lên nhìn cô gái phát ra tiếng nói vừa rồi. Hai cặp mắt nhìn nhau. Cô gái có vẻ giật mình khi nhìn thấy Duy Uyên. Bằng sự chuyên nghiệp của mình Duy Uyên bình tĩnh mỉm cười đứng dậy nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt
"Có mẫu thử ạ. Chị đợi tôi một lát"
Duy Uyên lách người đi vào phòng trong. Cô gái nhìn theo bóng lưng Duy Uyên. Khuông mặt này cô không thể nào quên được. Nụ cười tươi đến chói mắt này cô đã từng vô tình nhìn thấy trong ví Tùng Lâm. Đây chẵng phải là cô gái chiếm trọn trái tim của anh ấy hay sao? Nghe nói cô ta đã đi Mỹ rồi tại sao còn quay về? Hơn nữa cô ta lại làm việc ở Trung tâm thương mại Shine. Vậy việc cô ta đã gặp lại Tùng Lâm là điều hoàn toàn chắc chắn. Mỹ Linh vô thức nắm chặt tay lại. Vì lí do gì đã rời đi không chịu đi luôn còn quay về làm gì?
Duy Uyên trở ra đặt hộp kem dưỡng lên bàn. Mỹ Linh thu lại nét giận dữ trên khuôn mặt tiến lại vị trí ghế trống đối diện Duy Uyên ngồi xuống
"Tôi sắp kết hôn nên cần tân trang lại làn da để ngày cưới thật rạng rỡ" Mỹ Linh nhấn mạnh hai từ kết hôn.
Duy Uyên mở hộp kem dưỡng ra đưa đến trước mặt Mỹ Linh
"Đây là loại kem dưỡng tiên tiến nhất mới được tung ra của JB. Cô xem có dị ứng với thành phần không?"
Mỹ Linh cầm hộp kem lên đọc qua loa rồi đưa lên mũi ngửi
"Rất thơm"
Duy Uyên vui vẻ
"Đúng vậy. Mùi đặc trưng là hương hoa nhài"
Mỹ Linh bôi chút kem lên mu bàn tay. Duy Uyên đỡ lấy hộp kem trong tay
"Đây là sản phẩm từ thiên nhiên được chắt lọc bằng phương pháp tân tiến nhất của công ty"
Mỹ Linh nhìn chất kem mỏng trên bàn tay cảm thán
"Ai bán chả bảo đồ mình tốt"
Duy Uyên kiên nhẫn giải thích
"Chúng tôi có bảo hành da cho khách hàng ạ"
"Bảo hành cũng chỉ là một tờ giấy. Sợ đến khi mặt nát ra rồi ai là người chịu trách nhiệm"
Duy Uyên mỉm cười vuốt nhẹ hộp kem
"Nếu khách hàng tinh ý thì nên xem kĩ thành phần xem da có hợp hay không. Chúng tôi tạo ra sản phẩm thì đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm nếu do lỗi. Nhưng bất kể thành phần thiên nhiên đi nữa vẫn không tránh khỏi việc có người bị dị ứng"
Mỹ Linh ngẩn đầu nhìn Duy Uyên chăm chú
"Vậy sao cô bảo sẽ đảm bảo an toàn cho người dùng? Đó không phải là câu nói suông sao?"
"Vậy nên tôi mới nói trước khi mua nên tìm hiểu thành phần. Ví như có người hợp với nha đam, có người dùng nha đam sẽ ngứa. Vậy theo cô đó là lỗi của ai? Chúng tôi làm ra sản phẩm cho người cần và hợp"
Mỹ linh quan sát Duy Uyên hồi lâu rồi bật cười
"Tôi trêu cô tí thôi"
Mỹ Linh tiếp tục cầm hộp kem lên săm soi
"Tôi lấy một bộ" Sau đó cô ta đưa mắt nhìn Duy Uyên tiếp tục lên tiếng "Ông xã tôi đã cho JB mở cửa hàng trong Shine chứng tỏ anh ấy tin tưởng. Tôi đương nhiên tin tưởng ông xã mình"
Mỹ Linh đứng dậy
"Gói lại cho tôi"
Duy Uyên mỉm cười gọi nhân viên đến gói hàng. Sao cô không biết câu nói ông xã trong miệng cô gái kia là ai chứ? Thật ra Duy Uyên đã nhận ra Mỹ Linh là cô gái đêm đó ngay từ khi cô nhìn thấy cô gái kia vào quán. Cô ta vẫn xinh đẹp như đêm nọ chỉ điều đôi mắt bây giờ trong rất sắc sảo. Duy Uyên đứng dậy rời đi. Cô đã không còn quan tâm nữa. Vốn dĩ hạnh phúc của anh nay đã không còn thuộc về cô.
Mỹ Linh bước ra khỏi trung tâm tiện tay vứt luôn túi hàng vào sọt rác. Sau đó rút điện thoại ra bấm một dãy số. Chuông reo chưa tới ba giây đầu bên kia đã bắt máy. Không đợi đối phương lên tiếng cô cao giọng
"Ba! Con muốn đính hôn với Tùng Lâm ngay lập tức"
Người đàn ông bên kia giọng nói đầy cưng chiều
"Nó lại ăn hiếp con sao?"
"Không. Con chỉ muốn nhanh chóng kết hôn để tránh đêm dài lắm mộng"
Người đàn ông bất đắc dĩ
"Chuyện này không phải mình ba có thể quyết. Con hãy hỏi ý Tùng Lâm"
Mỹ Linh bất mãn
'Hỏi anh ấy? Ba nghĩ anh ấy sẽ nghe theo con sao? Nếu anh ấy thật sự muốn cưới con thì con đã không đợi tới tận bây giờ" Mỹ Linh đón một chiếc taxi đang chạy tới tiếp tục nói "Con không cần biết nhưng con muốn đính hôn ngay lập tức. Ba tự mình sắp xếp"
Mỹ Linh nói xong ngắt máy. Cô leo lên taxi đi thẳng.
Trong gian phòng làm việc rộng lớn. Tùng Lâm đang ngồi xử lí công việc. Bên cạnh anh là trợ lí Kim đang đứng báo cáo tình hình. Đôi bàn tay thon dài được cắt tỉa gọn gàn đang lật từng trang báo cáo. Dù mới bay từ Nhật về với lịch trình dày đặt nhưng anh vẫn không lộ vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt thản nhiên nhìn tập giấy tờ dày cộm trên mặt bàn.
"Cửa hàng JB thế nào?"
Trợ lí Kim đẩy gọng kính dày cộm báo cáo
"mới ra mắt sản phẩm sáng nay nhưng lượt tiêu thụ rất ổn. Đang đứng đầu doanh thu trong ngày hôm nay của trung tâm"
Tùng Lâm không lên tiếng chỉ gật nhẹ đầu. Trợ lí Kim tiếp tục nói
"Cô Duy Uyên là người hướng dẫn trực tiếp cho sản phẩm. Làn da cô ấy khá đẹp nên khách hàng khá tin tưởng"
Tùng Lâm nghiêng đầu nhìn trợ lí Kim
"Sao anh biết da cô ấy đẹp?"
Trợ lí Kim ho khan hai tiếng thấp giọng lên tiếng
"Vô tình thấy được"
Tùng Lâm đang định lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên. Anh đưa tay lấy điện thoại nhưng mắt vẫn liếc nhìn trợ lí Kim. Khi anh vừa nhắn nút nghe giọng nói nhẹ nhàng êm ru vang lên
"Tùng Lâm à? Dao này công việc bận lắm sao không thấy con về?"
Chân mày Tùng Lâm dãn ra. Anh cười nói
"Con mới từ Nhật về. Công việc có hơi lộn xộn. Mẹ nhớ con sao?"
"Đương nhiên là nhớ" Bên kia im lặng vài giây rồi lên tiếng "Tối nay về nhà ăn cơm đi"
"Được ạ"
"Nhớ dẫn theo Mỹ Linh cùng về"
Thấy Tùng Lâm im lặng không lên tiếng bên kia thở dài
"Tùng Lâm à! Con năm nay đã 28 tuổi rồi"
"dạ"
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc anh cầm áo vest trên ghế rồi đứng dậy đi ra phía cửa. Ra tới cửa anh quay đầu nhìn trợ lí Kim
"Làm xong việc cho tôi rồi mới được về"
Trợ lí Kim thầm than trong lòng nhưng không dám lên tiếng.
Bảy giờ tối xe Tùng Lâm dừng trước cửa nhà. Thấy xe anh dừng trước cổng mẹ anh trực tiếp ra đón. Anh xuống xe chạy tới bên cạnh
"Ngoài này lạnh lắm sao mẹ không ở trong nhà cho ấm"
Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay anh đầy âu yếm
"Còn không phải vì nhớ con sao?'
Anh đưa tay ôm vai kéo bà vào nhà. Bà thoáng nhìn vào trong xe không thấy Mỹ Linh nên có chút thất vọng. Hiểu được tâm sự của mẹ anh cười tươi
"Lát nữa cô ấy tự mình đến"
"Người ta là con gái sao con lại để con bé đi một mình"
Tùng Lâm nhún vai
"Cô ấy là con gái chứ cô ấy đâu có liệt mà không tự đi được"
Bà Hà thở dài lắc đầu
"Con đó không biết chiều chuộng phụ nữ gì cả"
Anh không nói gì tiếp tục ôm bà đi vào nhà.
Vừa bước vào nhà đã thấy ông Hà uy nghiêm ngồi trên ghế da giữa phòng.
"Ba"
Ông Hà gật đầu sau đó nhìn ra sau lưng anh
"Mỹ Linh không về cùng con sao?"
"Cô ấy tự đến"
Ông Hà lắc đầu nhìn cậu con trai duy nhất trước mặt
"Anh tính bao giờ cho tôi bế cháu?"
Tùng Lâm bắt chéo đôi chân thon dài bình thản trả lời
"Nếu không phải do ba chẵng phải là ba đã được bế cháu từ bốn năm trước rồi sao?"
"Mày.." Ông Hà tức giận nghiến răng.Cây gậy trong tay đập mạnh xuống nền. Bà Hà thấy vậy chạy lại bên cạnh
"Ông bình tĩnh" sau đó liếc sang Tùng Lâm "Con đó, lâu không về nhà mà mỗi lần về lại kiếm chuyện"
Tùng Lâm uống một ngụm nước
"Con chỉ nói sự thật"
Ông Hà lắc đầu
"Sự thật của anh thế nào? Tôi giúp anh nhìn ra bộ mặt con nhỏ đó anh không thấy sao?"
"Không thấy"
Ông Hà tức giận nhìn cậu con trai cưng trước mặt
"Tôi muốn anh đính hôn với Mỹ Linh ngay cho tôi. Anh còn tơ tưởng đến con nhỏ đó sao? Nó vì tiền hại anh thê thảm đến như vậy mà anh còn u mê không chịu tỉnh ngộ sao?"
Tùng Lâm đưa tay xoa huyệt thái dương
"Biết gặp ba sẽ xảy ra chuyện nên con chả muốn về"
"Anh ngoan ngoãn cưới vợ tôi thèm gây anh sao?"
Tùng Lâm nhíu mày
"Thế ngày trước là ông nội ép bố lấy mẹ sao?"
Ông Hà tức giận mặt đỏ bừng chỉ tay vào mặt Tùng Lâm
"Mất dạy"
Bà Hà thấy vậy kéo tay ông lại
"Con nó dại ông từ từ khuyên bảo" Bà đưa mắt ra hiệu cho Tùng Lâm im lặng. Anh hít sâu một hơi không muốn đôi co thêm nữa.
Mỹ Linh từ bên ngoài đi vào ngọt ngào lên tiếng
"Bác trai! Bác gái!"
Bà Hà thấy cô vui vẻ vẫy tay
"Đến đây ngồi đi con"
Tùng Lâm quay lại liếc nhìn cô sau đó đứng lên
"Con lên phòng tắm rửa"
"Ngồi xuống" ông Hà ra lệnh.
Vốn trước giờ ngang ngạnh không nghe lời ai Tùng Lâm quay gót định bước đi. Bà Hà ngăn lại
"Tùng Lâm"
Trong gia đình này trừ mẹ ra anh như không quan tâm đến ai. Anh ngồi trở lại vào ghế. Mỹ Linh thấy không khí căng thẳng nên khéo léo lên tiếng
"Ba con gửi ít trái cây mang đến cho hay bác"
Bà Hà vui vẻ cười
"Đến chơi với hai bác là được rồi quà cáp làm gì"
Ông Hà hài lòng đưa mắt nhìn Mỹ Linh
"Một đứa con gái ngoan ngõan tốt người tốt tính như thế này mà làm con dâu ta thì tuyệt vời"
Mỹ Linh vui vẻ ra mặt. Tùng Lâm không buồn lên tiếng.
Ông Hà thở dài tiếp tục nói
"Hai đứa cũng lớn cả rồi cũng nên cưới đi thôi"
Mỹ Linh đưa ánh mắt mong đợi nhìn Tùng Lâm. Anh nhìn ra được ánh mắt mong chờ từ cô nhưng anh không quan tâm
"Công ty còn nhiều việc chưa giải quyết xong, con chưa tính đến chuyện kết hôn"
Mỹ Linh thất vọng quay sang nhìn bà Hà. Bà nắm lấy đôi tay cô an ủi
"Hôn nhân đến cùng chỉ là một tờ giấy. Miễn sao chúng ta coi con là người một nhà"
Mỹ Linh gượng cười nhìn bà Hà. Sắc mặt ông Hà có chút khó coi
"Mỹ Linh cũng đã đến tuổi lập gia đình. Chúng ta không thể để con bé chịu ủy khuất. Ta nói rồi việc công ty và chuyện các con cưới hỏi thật không liên quan"
Tùng Lâm bực mình lên tiếng
"Nếu ba sợ cô ấy chịu ủy khuất thì bố nên tìm đối tượng khác cho cô ấy đi đừng trông đợi ở con làm gì"
"Anh nói thế mà nghe được à? Con bé đợi anh năm năm rồi"
"Con bảo cô ấy đợi con sao?" Tùng Lâm liếc nhìn Mỹ Linh sau đó nhấn mạnh "Ba đã ép con đi theo con đường kinh doanh của ba rồi. Chuyện cưới xin của con tự con quyết định" Anh đứng dậy đi "Con không cần ai chờ đợi con cả"
Bà Hà thấy anh định đi chạy theo nắm lấy tay anh
"Mới về đã đi rồi sao? Mẹ bảo chị Ngô dọn cơm ăn xong đã"
Tùng Lâm thở dài
"Còn ăn nổi sao?"
Mỹ Linh đứng dậy nhìn anh
"Em cũng đến đây rồi. Anh có thể cùng ăn bữa cơm được không?"
Tùng Lâm có chút áy náy với Mỹ Linh nên anh quay lại vào nhà. Bà Hà nhanh chóng kêu quản gia dọn cơm.
Bữa cơm hết sức nặng nề. Ai cũng có tâm tư của riêng mình. Mỹ Linh không can tâm nhìn Tùng lâm. Cô mất năm năm để theo đuổi anh hy vọng anh có thể đặt cô ở một góc nhỏ trong tim. Còn Duy Uyên cô ta nghiễm nhiên không thèm ngó ngàn đến anh nhưng suốt bốn năm rời đi hình bóng cô ta vẫn không hề rời khỏi trái tim anh. Mỹ Linh nắm chặt đôi đũa trong tay. Cô thật không can tâm.
Ăn xong bữa tối Tùng Lâm rời đi ngay không hề nán lại. Mỹ Linh ngồi nói chuyện với bà Hà một lát rồi cũng đi.
CHƯƠNG 9: BẮT CƯỚI
Trời sắp chuyển đông nên thời tiết đã thôi oi bức. Nắng vẫn rực rỡ nhưng cảm giác rất dễ chịu. Những cây gạo mọc hai bên đường đã rụng hết lá chỉ còn thân cây trơ trọi.
Từ hôm Tùng Lâm chịu kí hợp đồng đến nay đã hơn một tháng Duy Uyên cũng không hề gặp lại anh. Mọi vấn đề về hợp đồng đều do trợ lí Kim và thư kí của anh chịu trách nhiệm.
Hôm nay là ngày đầu tiên sản phẩm mới ra mắt. Sản phẩm được trưng bày ở Trung Tâm thương mại Shine. Duy Uyên và vài người trong bộ phận PR trực tiếp giám sát khu trưng bày. Gian hàng JB được mở rộng hơn so với các gian hàng khác. Nó nằm ở vị trí thu hút người xem nhất. Vốn trung tâm thương mại Shine toàn nằm ở các khu vực trung tâm đắt đỏ của thành phố nên chỉ cần được đặt một gian hàng trong Shine coi như đã nắm trong tay bốn mươi phần trăm lượt tiêu thụ. JB vốn là một công ty độc lập có tiếng cộng thêm sự hỗ trợ vững chắc của Shine nên dù chỉ ra mắt sản phẩm mới trong vòng bốn giờ đồng hồ đã tiêu thụ hơn ba ngàn sản phẩm. Khách tham khảo sản phẩm rất đông nên đến giữa trưa Duy Uyên mới rãnh tay nghỉ ngơi. Cô ngồi trên ghế da xoa đôi chân nhức mỏi vì phải đứng quá lâu. Xung quanh chỉ còn vài ba khách hàng đang thử sản phẩm.
"Sản phẩm này có thể mẫu thử chứ?" Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên làm Duy uyên không khỏi cảm thán. Cô ngước lên nhìn cô gái phát ra tiếng nói vừa rồi. Hai cặp mắt nhìn nhau. Cô gái có vẻ giật mình khi nhìn thấy Duy Uyên. Bằng sự chuyên nghiệp của mình Duy Uyên bình tĩnh mỉm cười đứng dậy nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt
"Có mẫu thử ạ. Chị đợi tôi một lát"
Duy Uyên lách người đi vào phòng trong. Cô gái nhìn theo bóng lưng Duy Uyên. Khuông mặt này cô không thể nào quên được. Nụ cười tươi đến chói mắt này cô đã từng vô tình nhìn thấy trong ví Tùng Lâm. Đây chẵng phải là cô gái chiếm trọn trái tim của anh ấy hay sao? Nghe nói cô ta đã đi Mỹ rồi tại sao còn quay về? Hơn nữa cô ta lại làm việc ở Trung tâm thương mại Shine. Vậy việc cô ta đã gặp lại Tùng Lâm là điều hoàn toàn chắc chắn. Mỹ Linh vô thức nắm chặt tay lại. Vì lí do gì đã rời đi không chịu đi luôn còn quay về làm gì?
Duy Uyên trở ra đặt hộp kem dưỡng lên bàn. Mỹ Linh thu lại nét giận dữ trên khuôn mặt tiến lại vị trí ghế trống đối diện Duy Uyên ngồi xuống
"Tôi sắp kết hôn nên cần tân trang lại làn da để ngày cưới thật rạng rỡ" Mỹ Linh nhấn mạnh hai từ kết hôn.
Duy Uyên mở hộp kem dưỡng ra đưa đến trước mặt Mỹ Linh
"Đây là loại kem dưỡng tiên tiến nhất mới được tung ra của JB. Cô xem có dị ứng với thành phần không?"
Mỹ Linh cầm hộp kem lên đọc qua loa rồi đưa lên mũi ngửi
"Rất thơm"
Duy Uyên vui vẻ
"Đúng vậy. Mùi đặc trưng là hương hoa nhài"
Mỹ Linh bôi chút kem lên mu bàn tay. Duy Uyên đỡ lấy hộp kem trong tay
"Đây là sản phẩm từ thiên nhiên được chắt lọc bằng phương pháp tân tiến nhất của công ty"
Mỹ Linh nhìn chất kem mỏng trên bàn tay cảm thán
"Ai bán chả bảo đồ mình tốt"
Duy Uyên kiên nhẫn giải thích
"Chúng tôi có bảo hành da cho khách hàng ạ"
"Bảo hành cũng chỉ là một tờ giấy. Sợ đến khi mặt nát ra rồi ai là người chịu trách nhiệm"
Duy Uyên mỉm cười vuốt nhẹ hộp kem
"Nếu khách hàng tinh ý thì nên xem kĩ thành phần xem da có hợp hay không. Chúng tôi tạo ra sản phẩm thì đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm nếu do lỗi. Nhưng bất kể thành phần thiên nhiên đi nữa vẫn không tránh khỏi việc có người bị dị ứng"
Mỹ Linh ngẩn đầu nhìn Duy Uyên chăm chú
"Vậy sao cô bảo sẽ đảm bảo an toàn cho người dùng? Đó không phải là câu nói suông sao?"
"Vậy nên tôi mới nói trước khi mua nên tìm hiểu thành phần. Ví như có người hợp với nha đam, có người dùng nha đam sẽ ngứa. Vậy theo cô đó là lỗi của ai? Chúng tôi làm ra sản phẩm cho người cần và hợp"
Mỹ linh quan sát Duy Uyên hồi lâu rồi bật cười
"Tôi trêu cô tí thôi"
Mỹ Linh tiếp tục cầm hộp kem lên săm soi
"Tôi lấy một bộ" Sau đó cô ta đưa mắt nhìn Duy Uyên tiếp tục lên tiếng "Ông xã tôi đã cho JB mở cửa hàng trong Shine chứng tỏ anh ấy tin tưởng. Tôi đương nhiên tin tưởng ông xã mình"
Mỹ Linh đứng dậy
"Gói lại cho tôi"
Duy Uyên mỉm cười gọi nhân viên đến gói hàng. Sao cô không biết câu nói ông xã trong miệng cô gái kia là ai chứ? Thật ra Duy Uyên đã nhận ra Mỹ Linh là cô gái đêm đó ngay từ khi cô nhìn thấy cô gái kia vào quán. Cô ta vẫn xinh đẹp như đêm nọ chỉ điều đôi mắt bây giờ trong rất sắc sảo. Duy Uyên đứng dậy rời đi. Cô đã không còn quan tâm nữa. Vốn dĩ hạnh phúc của anh nay đã không còn thuộc về cô.
Mỹ Linh bước ra khỏi trung tâm tiện tay vứt luôn túi hàng vào sọt rác. Sau đó rút điện thoại ra bấm một dãy số. Chuông reo chưa tới ba giây đầu bên kia đã bắt máy. Không đợi đối phương lên tiếng cô cao giọng
"Ba! Con muốn đính hôn với Tùng Lâm ngay lập tức"
Người đàn ông bên kia giọng nói đầy cưng chiều
"Nó lại ăn hiếp con sao?"
"Không. Con chỉ muốn nhanh chóng kết hôn để tránh đêm dài lắm mộng"
Người đàn ông bất đắc dĩ
"Chuyện này không phải mình ba có thể quyết. Con hãy hỏi ý Tùng Lâm"
Mỹ Linh bất mãn
'Hỏi anh ấy? Ba nghĩ anh ấy sẽ nghe theo con sao? Nếu anh ấy thật sự muốn cưới con thì con đã không đợi tới tận bây giờ" Mỹ Linh đón một chiếc taxi đang chạy tới tiếp tục nói "Con không cần biết nhưng con muốn đính hôn ngay lập tức. Ba tự mình sắp xếp"
Mỹ Linh nói xong ngắt máy. Cô leo lên taxi đi thẳng.
Trong gian phòng làm việc rộng lớn. Tùng Lâm đang ngồi xử lí công việc. Bên cạnh anh là trợ lí Kim đang đứng báo cáo tình hình. Đôi bàn tay thon dài được cắt tỉa gọn gàn đang lật từng trang báo cáo. Dù mới bay từ Nhật về với lịch trình dày đặt nhưng anh vẫn không lộ vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt thản nhiên nhìn tập giấy tờ dày cộm trên mặt bàn.
"Cửa hàng JB thế nào?"
Trợ lí Kim đẩy gọng kính dày cộm báo cáo
"mới ra mắt sản phẩm sáng nay nhưng lượt tiêu thụ rất ổn. Đang đứng đầu doanh thu trong ngày hôm nay của trung tâm"
Tùng Lâm không lên tiếng chỉ gật nhẹ đầu. Trợ lí Kim tiếp tục nói
"Cô Duy Uyên là người hướng dẫn trực tiếp cho sản phẩm. Làn da cô ấy khá đẹp nên khách hàng khá tin tưởng"
Tùng Lâm nghiêng đầu nhìn trợ lí Kim
"Sao anh biết da cô ấy đẹp?"
Trợ lí Kim ho khan hai tiếng thấp giọng lên tiếng
"Vô tình thấy được"
Tùng Lâm đang định lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên. Anh đưa tay lấy điện thoại nhưng mắt vẫn liếc nhìn trợ lí Kim. Khi anh vừa nhắn nút nghe giọng nói nhẹ nhàng êm ru vang lên
"Tùng Lâm à? Dao này công việc bận lắm sao không thấy con về?"
Chân mày Tùng Lâm dãn ra. Anh cười nói
"Con mới từ Nhật về. Công việc có hơi lộn xộn. Mẹ nhớ con sao?"
"Đương nhiên là nhớ" Bên kia im lặng vài giây rồi lên tiếng "Tối nay về nhà ăn cơm đi"
"Được ạ"
"Nhớ dẫn theo Mỹ Linh cùng về"
Thấy Tùng Lâm im lặng không lên tiếng bên kia thở dài
"Tùng Lâm à! Con năm nay đã 28 tuổi rồi"
"dạ"
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc anh cầm áo vest trên ghế rồi đứng dậy đi ra phía cửa. Ra tới cửa anh quay đầu nhìn trợ lí Kim
"Làm xong việc cho tôi rồi mới được về"
Trợ lí Kim thầm than trong lòng nhưng không dám lên tiếng.
Bảy giờ tối xe Tùng Lâm dừng trước cửa nhà. Thấy xe anh dừng trước cổng mẹ anh trực tiếp ra đón. Anh xuống xe chạy tới bên cạnh
"Ngoài này lạnh lắm sao mẹ không ở trong nhà cho ấm"
Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay anh đầy âu yếm
"Còn không phải vì nhớ con sao?'
Anh đưa tay ôm vai kéo bà vào nhà. Bà thoáng nhìn vào trong xe không thấy Mỹ Linh nên có chút thất vọng. Hiểu được tâm sự của mẹ anh cười tươi
"Lát nữa cô ấy tự mình đến"
"Người ta là con gái sao con lại để con bé đi một mình"
Tùng Lâm nhún vai
"Cô ấy là con gái chứ cô ấy đâu có liệt mà không tự đi được"
Bà Hà thở dài lắc đầu
"Con đó không biết chiều chuộng phụ nữ gì cả"
Anh không nói gì tiếp tục ôm bà đi vào nhà.
Vừa bước vào nhà đã thấy ông Hà uy nghiêm ngồi trên ghế da giữa phòng.
"Ba"
Ông Hà gật đầu sau đó nhìn ra sau lưng anh
"Mỹ Linh không về cùng con sao?"
"Cô ấy tự đến"
Ông Hà lắc đầu nhìn cậu con trai duy nhất trước mặt
"Anh tính bao giờ cho tôi bế cháu?"
Tùng Lâm bắt chéo đôi chân thon dài bình thản trả lời
"Nếu không phải do ba chẵng phải là ba đã được bế cháu từ bốn năm trước rồi sao?"
"Mày.." Ông Hà tức giận nghiến răng.Cây gậy trong tay đập mạnh xuống nền. Bà Hà thấy vậy chạy lại bên cạnh
"Ông bình tĩnh" sau đó liếc sang Tùng Lâm "Con đó, lâu không về nhà mà mỗi lần về lại kiếm chuyện"
Tùng Lâm uống một ngụm nước
"Con chỉ nói sự thật"
Ông Hà lắc đầu
"Sự thật của anh thế nào? Tôi giúp anh nhìn ra bộ mặt con nhỏ đó anh không thấy sao?"
"Không thấy"
Ông Hà tức giận nhìn cậu con trai cưng trước mặt
"Tôi muốn anh đính hôn với Mỹ Linh ngay cho tôi. Anh còn tơ tưởng đến con nhỏ đó sao? Nó vì tiền hại anh thê thảm đến như vậy mà anh còn u mê không chịu tỉnh ngộ sao?"
Tùng Lâm đưa tay xoa huyệt thái dương
"Biết gặp ba sẽ xảy ra chuyện nên con chả muốn về"
"Anh ngoan ngoãn cưới vợ tôi thèm gây anh sao?"
Tùng Lâm nhíu mày
"Thế ngày trước là ông nội ép bố lấy mẹ sao?"
Ông Hà tức giận mặt đỏ bừng chỉ tay vào mặt Tùng Lâm
"Mất dạy"
Bà Hà thấy vậy kéo tay ông lại
"Con nó dại ông từ từ khuyên bảo" Bà đưa mắt ra hiệu cho Tùng Lâm im lặng. Anh hít sâu một hơi không muốn đôi co thêm nữa.
Mỹ Linh từ bên ngoài đi vào ngọt ngào lên tiếng
"Bác trai! Bác gái!"
Bà Hà thấy cô vui vẻ vẫy tay
"Đến đây ngồi đi con"
Tùng Lâm quay lại liếc nhìn cô sau đó đứng lên
"Con lên phòng tắm rửa"
"Ngồi xuống" ông Hà ra lệnh.
Vốn trước giờ ngang ngạnh không nghe lời ai Tùng Lâm quay gót định bước đi. Bà Hà ngăn lại
"Tùng Lâm"
Trong gia đình này trừ mẹ ra anh như không quan tâm đến ai. Anh ngồi trở lại vào ghế. Mỹ Linh thấy không khí căng thẳng nên khéo léo lên tiếng
"Ba con gửi ít trái cây mang đến cho hay bác"
Bà Hà vui vẻ cười
"Đến chơi với hai bác là được rồi quà cáp làm gì"
Ông Hà hài lòng đưa mắt nhìn Mỹ Linh
"Một đứa con gái ngoan ngõan tốt người tốt tính như thế này mà làm con dâu ta thì tuyệt vời"
Mỹ Linh vui vẻ ra mặt. Tùng Lâm không buồn lên tiếng.
Ông Hà thở dài tiếp tục nói
"Hai đứa cũng lớn cả rồi cũng nên cưới đi thôi"
Mỹ Linh đưa ánh mắt mong đợi nhìn Tùng Lâm. Anh nhìn ra được ánh mắt mong chờ từ cô nhưng anh không quan tâm
"Công ty còn nhiều việc chưa giải quyết xong, con chưa tính đến chuyện kết hôn"
Mỹ Linh thất vọng quay sang nhìn bà Hà. Bà nắm lấy đôi tay cô an ủi
"Hôn nhân đến cùng chỉ là một tờ giấy. Miễn sao chúng ta coi con là người một nhà"
Mỹ Linh gượng cười nhìn bà Hà. Sắc mặt ông Hà có chút khó coi
"Mỹ Linh cũng đã đến tuổi lập gia đình. Chúng ta không thể để con bé chịu ủy khuất. Ta nói rồi việc công ty và chuyện các con cưới hỏi thật không liên quan"
Tùng Lâm bực mình lên tiếng
"Nếu ba sợ cô ấy chịu ủy khuất thì bố nên tìm đối tượng khác cho cô ấy đi đừng trông đợi ở con làm gì"
"Anh nói thế mà nghe được à? Con bé đợi anh năm năm rồi"
"Con bảo cô ấy đợi con sao?" Tùng Lâm liếc nhìn Mỹ Linh sau đó nhấn mạnh "Ba đã ép con đi theo con đường kinh doanh của ba rồi. Chuyện cưới xin của con tự con quyết định" Anh đứng dậy đi "Con không cần ai chờ đợi con cả"
Bà Hà thấy anh định đi chạy theo nắm lấy tay anh
"Mới về đã đi rồi sao? Mẹ bảo chị Ngô dọn cơm ăn xong đã"
Tùng Lâm thở dài
"Còn ăn nổi sao?"
Mỹ Linh đứng dậy nhìn anh
"Em cũng đến đây rồi. Anh có thể cùng ăn bữa cơm được không?"
Tùng Lâm có chút áy náy với Mỹ Linh nên anh quay lại vào nhà. Bà Hà nhanh chóng kêu quản gia dọn cơm.
Bữa cơm hết sức nặng nề. Ai cũng có tâm tư của riêng mình. Mỹ Linh không can tâm nhìn Tùng lâm. Cô mất năm năm để theo đuổi anh hy vọng anh có thể đặt cô ở một góc nhỏ trong tim. Còn Duy Uyên cô ta nghiễm nhiên không thèm ngó ngàn đến anh nhưng suốt bốn năm rời đi hình bóng cô ta vẫn không hề rời khỏi trái tim anh. Mỹ Linh nắm chặt đôi đũa trong tay. Cô thật không can tâm.
Ăn xong bữa tối Tùng Lâm rời đi ngay không hề nán lại. Mỹ Linh ngồi nói chuyện với bà Hà một lát rồi cũng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro