Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Only chap

Buổi chiều ấy, trời vẫn trong xanh vời vợi, ánh mặt trời tỏa xuống như dát vàng lên mọi vật. Những tia nắng gay gắt của mùa hạ tràn ngập khắp nơi, rực rỡ đến nỗi mọi thứ dường như tan chảy dưới cái nóng cháy bỏng. Con đường lát đá hắt lên một hơi nóng bỏng rát, không khí ngột ngạt như muốn cuốn lấy từng hơi thở của người qua lại. Những hàng cây bên đường đứng lặng yên, tán lá im ắng, không chút lay động, như thể cũng đang thở hổn hển dưới cái nóng mùa hè.

Xa xa, mặt hồ ánh lên những tia sáng lấp lánh, nhưng chẳng còn vẻ tĩnh lặng, hiền hòa mà trở nên rực rỡ đến chói mắt. Cái oi nồng của mùa hạ như len lỏi vào từng góc nhỏ của không gian, giam chặt cả thành phố trong sự im lìm mệt mỏi. Những cánh đồng xa phía chân trời, từng ngọn cỏ úa vàng dần dưới ánh nắng gắt gao, mặt đất khô cằn nứt nẻ, mong mỏi một cơn mưa giải tỏa. Lòng người cũng vì thế mà như chùng xuống, nặng trĩu trong sự chờ đợi, dường như cả thiên nhiên và lòng người đều trông ngóng một sự thay đổi, một chút dịu dàng trong bầu không khí ngột ngạt ấy.

Anh bước ra từ công ty, cầm điện thoại trong tay và tiếng chuông liên tục vang lên từ những tin nhắn công việc chưa kịp trả lời. Nhìn thấy tên cô hiện lên trên màn hình, anh tần ngần vài giây rồi bắt máy, giọng nói có chút vội vàng.

"Anh đang bận lắm, có chuyện gì không em?" Giọng anh đều đều, không còn chút ấm áp như trước kia.

Phía bên kia đầu dây, cô chậm rãi đáp, giọng nói như đang níu kéo từng chút khoảng cách giữa họ. "Em biết anh bận... Nhưng hôm nay... anh có thể gặp em một chút không? Chỉ một chút thôi."

Anh lặng thinh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây xám đã bắt đầu kéo về, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. "Anh còn quá nhiều việc phải giải quyết. Xin lỗi em nhé chắc không kịp đâu... Với anh thấy cũng sắp mưa rồi, thôi em về đi không kẻo ốm."

Lời nói ấy như cắt ngang không gian, lạnh lùng và dứt khoát. Cô cười nhẹ, vì một lần nữa anh lại để cô một mình vào ngày sinh nhật của cô

Và rồi, từ nơi xa, những đám mây xám chậm rãi kéo đến, che khuất ánh nắng gay gắt của buổi chiều hạ. Từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống, như đánh thức những cảm xúc đã lắng đọng từ lâu trong lòng người. Tiếng mưa rả rích rơi trên mái nhà, mặt đường, và khung cửa sổ, như  gõ nhịp vào trái tim, khiến lòng người bỗng chùng xuống, bất chợt dâng trào những nỗi niềm khó tả. Cảm giác nhớ nhung và hoài niệm về những kỷ niệm xưa cũ, về những nỗi buồn chưa kịp phai mờ, bỗng chốc trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.

Những giọt mưa lặng lẽ rơi xuống từ bầu trời rộng lớn, xuyên qua những tán lá xanh rồi tan vỡ khi chạm vào mặt đất, tựa như những mảnh ký ức dần tan biến vào thời gian. Trong khoảnh khắc mong manh ấy, giọt mưa không còn đơn thuần là nước mà như hóa thành những giọt buồn, rơi xuống từ trái tim nặng trĩu ưu tư. Mỗi giọt buồn mang theo một nỗi niềm chưa kịp nói, biến mất trên mặt đất lạnh lẽo như những hy vọng bị dập tắt trong dòng đời vội vã. Những giọt buồn ấy không chỉ là nước, mà còn là tấm gương phản chiếu tâm hồn con người, là nỗi đau âm ỉ tan vỡ từng chút một dưới sức nặng của hiện thực.

Cơn mưa chiều đổ xuống thành phố, gột rửa lớp không khí đầy khói bụi của cuộc sống thành thị. Từng làn nước cuốn đi bụi bặm trên những con đường và tòa nhà, khiến mọi thứ trở nên sáng bóng nhưng cũng lạnh lẽo hơn. Đường phố vốn dĩ xám xịt và nhàm chán, giờ đây sạch sẽ, lung linh dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường. Mùi đất ẩm ướt và hương cỏ cây từ những khu vườn nhỏ bắt đầu lan tỏa, hòa vào không khí trong lành. Cơn mưa như một phép màu, trả lại cho thành phố vẻ thanh bình và tươi mới, đánh thức những giác quan đã bị che lấp bởi sự ồn ào và ô nhiễm.

Thành phố dần chìm trong làn mưa chiều, màn sương mờ ảo bao phủ khắp nơi. Đèn đường và ánh đèn neon bắt đầu sáng, những dải ánh sáng lung linh phản chiếu trên mặt đường ướt đẫm, nhảy múa trong những vũng nước nhỏ. Trong ánh sáng mờ ảo ấy, dòng người vẫn tấp nập, vội vã qua lại, che ô hoặc đội mũ, cúi đầu dưới cơn mưa. Dường như ai nấy đều đang tìm một nơi trú ẩn tạm thời, nhưng chẳng ai tìm thấy sự an yên thực sự.

Lúc đó, ánh đèn đường như mất đi vẻ rực rỡ, mờ dần theo cơn mưa xối xả trút xuống từ bầu trời u ám, đồng điệu với những tâm hồn lạc lối. Những luồng sáng từ đèn neon lóe lên rồi lại vụt tắt trong màn mưa, như những vệt ký ức mơ hồ, làm không gian trở nên huyền ảo và sâu lắng. Cơn mưa dù dữ dội nhưng lại mang đến một sự bình yên lạ thường, như muốn nhắn nhủ rằng giữa sự hỗn loạn của cuộc sống, đôi lúc ta cần một cơn mưa để thanh lọc tâm hồn, để tạm quên đi những bộn bề mà tìm lại chút bình yên.

Ngày mưa, con người bước đi trong làn mưa nặng hạt, mỗi bước chân như đang vượt qua một lớp nước mỏng manh. Những giọt pha lê từ bầu trời rơi xuống lộp độp trên ô dù, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng như những nốt nhạc buồn của một bản hòa tấu cô đơn. Mưa rơi trên tóc, những giọt nước đọng lại tựa như hạt sương mai lấp lánh, tạo thành những dải nước lung linh trên những sợi tóc ướt đẫm. Mưa tiếp tục rơi, những giọt nước lăn trên bờ mi mắt, như ôm trọn mọi nỗi buồn và ưu tư. Chúng nhẹ lướt qua làn mi, chảy dài xuống gò má, tựa những dòng suối nhỏ, gợi lên nỗi buồn và sự cô đơn. Những giọt mưa ấy, với sự tinh tế và mềm mại, như đang kể lại câu chuyện về nỗi lòng chưa được thổ lộ, làm cho gương mặt người mang một vẻ u uất, cảm xúc sâu lắng trong từng giọt nước.

Thành phố khi ấy khoác lên mình một vẻ u buồn, lặng lẽ đồng điệu với những tâm hồn cô đơn giữa dòng đời đông đúc. Tiếng mưa vỡ trên mặt đất, trên những chiếc xe hơi đậu bên lề đường, tạo thành một bản nhạc nền nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, như muốn vỗ về những con người đang lạc lối trong nhịp sống hối hả, mà thực ra lại là những kẻ cô độc.

Chiều đó, sau khi tan làm, anh nhận được lời mời từ mấy anh em trong công ty đi nhậu. Vẫn như mọi khi, họ kéo nhau vào một quán quen gần văn phòng, tiếng cười nói ồn ã vang lên giữa những chén rượu đầy. Anh cười theo, nhấp vài ngụm bia nhưng lòng lại trống rỗng, chẳng thể hòa mình vào niềm vui chung.

Những ly bia cứ thế cạn dần, tiếng cười nói vang lên giữa khung cảnh nhộn nhịp của quán nhậu bên đường. Nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ về những công việc còn dang dở và cả những chuyện chưa thể buông bỏ. Cái ngà ngà say dần dần kéo đến, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, như thể anh đang bước vào một thế giới khác, nơi mà quá khứ và hiện tại hòa quyện.

Khi buổi nhậu kết thúc, đồng nghiệp chia tay mỗi người một hướng, anh lặng lẽ xách chiếc ô vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, bước chậm rãi trên con phố nhộn nhịp hàng quá. Mưa bắt đầu rơi thêm, từng giọt mưa thấm vào vai áo, lạnh buốt nhưng cũng làm lòng người dịu lại sau cuộc vui tạm bợ. Con đường lát đá hắt lên hơi nóng rát, giờ đây phủ thêm lớp nước mỏng. Đèn đường vàng nhạt hắt bóng xuống mặt đường loang loáng, làm mọi thứ trở nên mơ màng

Anh lặng lẽ bước dưới cơn mưa, từng giọt nước lạnh lẽo thấm vào vai áo, như những mũi dao nhỏ nhói buốt, không ngừng gặm nhấm cảm giác tội lỗi trong lòng. Bàn tay anh khẽ run lên, cố siết chặt lấy chiếc ô, nhưng dường như cả thế giới quanh anh đang sụp đổ, những cảm xúc dồn nén lâu ngày giờ bùng nổ. Trong đầu anh không ngừng vang lên câu hỏi: "Sao mình lại có thể như thế chứ? Sao mình lại bỏ rơi em vào ngày sinh nhật em?"

Anh biết, cái lý do "bận công việc" chỉ là một lời biện minh mỏng manh mà chính anh cũng không tin nổi. Anh đã chọn trốn tránh cô, trốn tránh những tình cảm mà bấy lâu nay anh không còn đủ can đảm để đối diện. Thay vì dành cho cô một buổi tối giản dị, ấm áp bên nhau, anh đã bỏ mặc tất cả để chạy theo những cuộc vui vô nghĩa với đám đồng nghiệp. Anh đã cười, đã nâng ly, đã vờ như không có gì quan trọng hơn trong khoảnh khắc ấy. Nhưng sâu trong lòng, từng ngụm bia chỉ làm anh thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.

Tiếng cười nói ồn ã của những người xung quanh dường như càng làm lòng anh thêm quặn thắt. Anh nhớ lại giọng nói nghẹn ngào của cô qua điện thoại: "Hôm nay... anh có thể gặp em một chút không? Chỉ một chút thôi..." Chỉ một chút thôi. Đơn giản vậy mà anh cũng không thể dành cho cô. Thay vào đó, anh chọn lời nói dối, nói rằng mình bận, nói rằng trời sắp mưa nên không thể gặp. Giờ đây, mưa đang rơi thật, nhưng không phải là thứ anh sợ khi ấy – mà là cơn mưa trong lòng anh, đang gột rửa đi tất cả những gì từng là đẹp đẽ giữa hai người.

Khi buổi tiệc tàn, anh bước ra ngoài, mang theo một nỗi trống trải khó tả. Cơn mưa nặng hạt rơi không ngớt, từng giọt nước lạnh lẽo thấm vào vai áo, nhưng không thể làm dịu đi cái cảm giác nặng trĩu trong tim. Những con đường vắng vẻ giờ đây loang loáng ánh đèn đường mờ ảo, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa qua những vũng nước nhỏ. Đứng giữa phố đông, anh thấy mình cô độc đến đáng sợ, như thể tất cả mọi thứ quanh anh đều trở nên xa lạ.

Rồi anh nhìn thấy cô.

Dưới tán cây nhỏ nơi ngã tư, cô đứng đó, chiếc ô trong tay run rẩy dưới cơn mưa. Chiếc váy trắng của cô giờ đây ướt đẫm, bám chặt lấy thân hình mảnh mai, phản chiếu chút ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường. Cô đứng lặng yên, không nói lời nào, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã và thất vọng, ánh mắt của một người đã chịu đựng quá nhiều, đã cho đi tất cả mà không nhận lại gì.

Anh bước đến gần cô, nhưng mỗi bước chân nặng trĩu như bị cơn mưa níu lại. Từ sâu trong lòng, anh biết, giờ có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa. Anh đã quá trễ, đã để mất quá nhiều. Những gì anh có thể nói, lẽ ra nên nói từ lâu, khi còn có cơ hội để sửa chữa, khi những lỗi lầm vẫn còn có thể được tha thứ. Nhưng giờ đây, trong cơn mưa này, mọi thứ đã khác. Cô không còn chờ đợi anh nữa, không còn hy vọng vào một sự thay đổi.

Cả hai đứng đó, đối diện nhau trong im lặng. Tiếng mưa rơi rả rích vang lên, như những lời thì thầm không nói thành lời, nhấn chìm cả hai vào sự im lặng nặng nề. Anh muốn mở miệng, muốn xin lỗi, muốn nói với cô rằng anh đã sai, rằng anh thật sự đã là một kẻ tồi tệ, nhưng những từ ngữ cứ nghẹn lại trong cổ họng. Mọi thứ đều bị cuốn trôi theo những giọt mưa nặng hạt, những giọt nước như thay cho nỗi đau âm ỉ mà họ không thể nào thổ lộ.

Cô nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không còn sự trách móc. Có lẽ cô đã mệt mỏi rồi, đã không còn muốn nói gì nữa. Những lời oán trách, những giận dữ, tất cả đều đã bị mưa cuốn trôi. Cô chỉ đứng đó, lặng lẽ như một bóng hình mong manh giữa dòng đời vội vã, và anh chỉ còn biết lặng nhìn cô, lòng đau như cắt.

Cuối cùng, anh cất tiếng, nhưng giọng nói của anh nhỏ bé đến mức chính anh cũng không nghe rõ: "Mưa rồi, em về đi."

Cô khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Cô quay lưng bước đi, để lại anh đứng đó, đơn độc giữa cơn mưa tầm tã. Từng bước chân của cô chậm rãi, nhưng mỗi bước lại như cách xa anh thêm một khoảng, như cắt đứt sợi dây vô hình nối liền hai trái tim từng thuộc về nhau. Anh chỉ biết đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô mờ dần trong màn mưa dày đặc, lòng tràn ngập những hối hận muộn màng.

Giữa tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, trên con đường vắng lặng, anh nhận ra rằng mình đã đánh mất cô, không chỉ là trong cơn mưa đêm nay, mà là từ lâu lắm rồi. Anh đã không còn ở bên cô vào những lúc cô cần anh nhất, đã bỏ rơi cô vào những khoảnh khắc mà đáng lẽ anh nên trân trọng. Và giờ đây, khi mọi thứ đã quá trễ, anh mới nhận ra rằng, mình đã trở thành một kẻ tồi tệ – một kẻ đáng khinh bỉ, không xứng đáng với tình yêu mà cô từng dành cho anh.

Cơn mưa vẫn tiếp tục trút xuống, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Những giọt nước rơi xuống đất như những giọt nước mắt, phản chiếu sự tan vỡ của tình yêu và nỗi đau không thể nói thành lời. Anh bước đi, từng bước nặng nề, lòng trĩu nặng. Mưa rơi, rửa trôi mọi dấu vết, nhưng không thể rửa sạch những sai lầm và nỗi ân hận khắc sâu trong trái tim anh.

Sáng hôm sau, cơn mưa đã tạnh. Bầu trời trong vắt, không còn dấu vết của những đám mây xám nặng nề đêm qua. Bình minh rạng rỡ trải dài trên những ngọn cây, ánh nắng dịu nhẹ đầu thu chầm chậm lan tỏa khắp không gian, mang theo chút se lạnh của mùa mới. Không khí trong lành, tươi mát tràn về như gột rửa mọi mệt mỏi, oi bức của mùa hạ vừa qua. Từng giọt sương đọng lại trên những chiếc lá xanh, lấp lánh dưới nắng mai, như chưa từng trải qua cơn mưa đêm tầm tã. Mùa thu đã đến, nhẹ nhàng và thanh khiết, mang trong mình hơi thở dịu dàng của thời gian.

Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời vừa hồi sinh sau cơn mưa. Ánh mặt trời nhạt nhòa chiếu lên gương mặt anh, nhưng chẳng thể xua tan cái lạnh lẽo trong lòng. Mùa thu đã về, nhưng tình yêu của anh và cô không thể trở lại như mùa mới. Mọi thứ đã qua, đã tan biến cùng với cơn mưa đêm qua, và giờ đây, anh chỉ còn lại những ký ức mơ hồ, những cảm xúc hỗn độn xen lẫn giữa sự tiếc nuối và nhận thức.

Anh thở dài, tựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn xa xăm. Anh biết rằng, tình yêu của họ giờ chỉ còn là quá khứ, và dù anh có muốn níu kéo đến đâu, cũng chẳng thể nào làm lại từ đầu. Cô đã bước ra khỏi cuộc đời anh, mang theo tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh từng có. Nhưng anh cũng hiểu, mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Chính sự vô tâm, hờ hững của anh đã dần giết chết tình yêu đó. Những khoảnh khắc đáng lẽ anh nên trân trọng, anh lại bỏ qua, để rồi khi mọi thứ sụp đổ, anh mới nhận ra mình đã đánh mất tất cả.

Anh nghĩ về tối qua, khi cô quay lưng bước đi trong cơn mưa. Hình ảnh ấy giờ vẫn rõ mồn một trong tâm trí anh, như một thước phim quay chậm, từng bước chân của cô là từng nhát cắt sâu vào trái tim anh. Nhưng thay vì cảm thấy hối tiếc, anh nhận ra rằng đây là một bài học mà cuộc đời đã dạy anh. Một bài học về sự vô tâm, về cái giá của việc không biết trân trọng những điều quý giá khi chúng còn ở bên mình.

"Tình yêu không thể quay lại," anh thầm nghĩ. "Và mình cũng không có quyền nuối tiếc. Đây là cái giá phải trả, và mình cần phải chấp nhận nó."

Nắng sáng len lỏi qua tán cây, hắt vào phòng anh, ấm áp nhưng vẫn mang theo chút se lạnh đầu thu. Anh biết rằng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, và anh cũng phải bước tiếp. Cơn mưa đã tạnh, mùa mới đã đến, nhưng không còn chỗ cho những hy vọng về một tình yêu đã mất. Mọi thứ giờ chỉ còn là bài học, là dấu ấn trong ký ức mà anh sẽ mang theo suốt cuộc đời.

Anh tự nhủ, từ giờ trở đi, sẽ không còn để sự vô tâm lấn át. Những gì đã qua là bài học để anh sống tốt hơn, biết trân trọng hơn, và không bao giờ lặp lại sai lầm đó. Bình minh của mùa thu đã lên, rạng rỡ và trong lành, nhưng cũng mang theo một sự tĩnh lặng, như chính trái tim anh. Dù tình yêu không thể trở lại, nhưng cuộc đời vẫn còn dài phía trước. Anh sẽ bước tiếp, với những bài học đã khắc sâu, và với một trái tim sẵn sàng thay đổi, để không bao giờ đánh mất thêm điều gì quan trọng nữa.

Giữa cái lạnh se se của buổi sớm mùa thu, anh bước ra khỏi nhà, đón nhận ánh nắng đầu ngày, và với lòng quyết tâm rằng anh sẽ học cách sống tốt hơn, để không phụ lòng bất cứ ai thêm một lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro